- Kiện ca, nông dân vào thành phố không phải dựa vào việc lừa người sao?
Triệu Quốc Đống thấy Trịnh Kiện, Tiêu Hoa Sơn và một người mà hắn không nhận ra.
- Sơn ca đến lúc nào vậy?
- Vừa đến. Mẹ kiếp, bây giờ trong tỉnh chỉ lo tranh luận vấn đề Cao tốc An Du quốc lộ cùng Cao tốc An Quế cái nào làm trước, nhưng không ai lo đến cao tốc An Ngạc sao? Nếu nói về sự cần thiết thì Nam Hoa không có đường sắt, đường thủy không phát triển, càng cần có đường cao tốc để phát triển kinh tế.
Tiêu Hoa Sơn đặt cặp xuống rồi nói:
- Quốc Đống, chú bây giờ đã tới Sở Giao thông có phải nên xuống xem xét dân tình nhiều hơn không?
- Sơn ca nói xấu em đó à? Em hai tuần rồi đều ở Đường Giang và Tân Châu, cái gì mà xem xét dân tình, không phải lời lãnh đạo nói sao?
Triệu Quốc Đống nhìn vào người bên cạnh Tiêu Hoa Sơn.
- Quốc Đống, Hướng Đông, quên không giới thiệu. Đây là bạn của tôi, Miêu Chí Kỳ.
Tiêu Hoa Sơn như lúc này mới nhớ đến việc giới thiệu bạn của mình.
- Chào anh. Triệu Quốc Đống.
- Chào anh, Lôi Hướng Đông.
Đối phương cũng rất nhiệt tình đưa tay ra bắt đồng thời cũng đưa hai tấm danh thiếp tới.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc, nếu là bạn của Tiêu Hoa Sơn sao lại đưa danh thiếp tới nhỉ?
Mặc dù bữa ăn vẫn khá vui vẻ, mấy người bạn đều chúc mừng Triệu Quốc Đống lên chức nhưng ai cũng hiểu không khí bữa cơm đang tốt vì người ngoài tới nên giảm đi không khí. Nhưng Triệu Quốc Đống tin Tiêu Hoa Sơn mang Miêu Chí Kỳ kia đến là có nguyên nhân, hơn nữa xem ra người này không phải nhà kinh doanh bình thường.
Đến khi bữa ăn gần xong, Miêu Chí Kỳ rời đi thì không khí mới sôi nổi trở lại.
- Hoa Sơn, ông làm gì thế? Hôm nay chúc mừng Quốc Đống lên chức, ông mang người ngoài tới làm gì?
Lôi Hướng Đông có chút không vui mà nói. Trịnh Kiện cũng có chút khó hiểu nhìn Tiêu Hoa Sơn. Mặc dù Trịnh Kiện cùng Tiêu Hoa Sơn đến đây, lúc ấy Miêu Chí Kỳ kia cũng trên xe Tiêu Hoa Sơn.
- Đều do tôi nhiều miệng mà gặp chuyện. Tôi xin nhận sai.
Tiêu Hoa Sơn vội vàng xin lỗi:
- Trưa nay Phó thị trưởng thành phố Nam Hoa Trạch Nguyên mời cơm, không phải nhận được điện của Hướng Đông sao? Trạch Nguyên giữ tôi tới chiều ngồi một chút, tôi nói phải đi. Y hỏi có việc gì quan trọng vậy, tôi nói một người bạn đến Phòng cao tốc công tác, không ngờ lại có phiền phức.
- Trạch Nguyên này liền có hứng thú nên gọi Miêu Chí Kỳ tới. Đây là em vợ y, nhờ tôi dẫn y đến gặp người bạn. Người này từ Sở Xây dựng đi ra, bây giờ tự mở công ty kinh doanh thiết bị giao thông như dải phân cách, đèn đường, biển báo giao thông.
Mọi người ngồi đây liền hiểu Trạch Nguyên này có ý gì.
Ai cũng biết Phòng cao tốc về sau có thể phát triển thành công ty khai thác đường cao tốc. Cao tốc An Du, Cao tốc An Quế sắp khởi công, xây dựng hoàn thành sẽ sang lắp đặt. Chỉ riêng dải phân cách đã là khoản lớn khiến người ta thèm thuồng.
- Sơn ca, tôi hút khách vậy sao? Sớm như vậy đã có người chú ý tới. Phó thị trưởng thành phố Nam Hoa cũng là nhân vật cao cấp. Y nói ai không nể mặt, việc gì phải làm như vậy?
- Quốc Đống nói sai rồi. Bây giờ trong tỉnh coi trọng xây dựng đường cao tốc như vậy, ngày sau chỉ sợ công tác này càng thêm chú ý hơn. Chính quyền địa phương không có bao quyền lên tiếng trong việc xây dựng đường cao tốc, mà chủ yếu tập trung trên tỉnh. Chỉ là xây dựng đường cao tốc và mua thiết bị đều mang tới cơ hội quá lớn. Chỉ sợ Phòng cao tốc từ khi thành lập đã có bao người chú ý tới, có thể sớm tạo quan hệ thì phải làm. Không nói cái khác, chỉ riêng việc thiết bị công trình xây dựng Cao tốc An Quế hoặc An Du mà lộ ra một chút đủ để công ty bình thường ăn no, người khác sao lại không chui vào?
Trịnh Kiện nói rất đúng. Đầu tư hai đường cao tốc này đã trên năm tỷ, khoản kinh phí khổng lồ này ai không muốn kiếm chén canh? Triệu Quốc Đống cũng có chút động tâm. Đáng tiếc Công ty Thiên Phu còn kém, nếu không Công ty Thiên Phu tiến vào thì tốt quá.
- Đại Kiện nói đúng. Quốc Đống, chú bây giờ phải ổn định, nhất là phải ổn định ở vấn đề kinh tế. Cái khác tôi thấy cậu không vấn đề gì. Cậu đi theo Giám đốc Thái thì không phải đi theo sai người. Giám đốc Thái được chủ tịch tỉnh rất coi trọng, một hai năm nữa Đại hội không chừng Giám đốc Thái sẽ lên làm Phó chủ tịch tỉnh.
Lôi Hướng Đông rất nhạy cảm tình hình trong tỉnh.
- Thái Chánh Dương đúng là lên chức như đi tên lửa.
Trịnh Kiện cũng cười nói:
- Lúc tôi còn ở tỉnh thì y còn là Chủ tịch Huyện Hoa Dương, mới vài năm đã lên làm Bí thư huyện ủy, sau đó là Phó thị trưởng, một năm đã vào Thị ủy. Tôi vừa mới xuống, tiếp xúc được hai lần thì đã lên Sở Giao thông làm giám đốc. Tốc độ này tôi thấy cả tỉnh ngoài Trương Nghiễm Lan ra thì không ai có thể so sánh.
- Đi theo lãnh đạo như vậy thì rất yên tâm. Quốc Đống mới từng đó tuổi, Phòng cao tốc coi như cấp phó huyện, Quốc Đống coi như cấp Trưởng phòng. Làm thêm hai năm kinh nghiệm là cấp phó huyện (Phó chủ tịch huyện), xuống cơ sở sẽ tiến thêm một bước thành Bí thư hoặc Chủ tịch huyện.
Tiêu Hoa Sơn trêu Triệu Quốc Đống.
- Mấy ông anh, các anh đừng bêu xấu em. So sánh với mấy ông anh thì em chỉ là chân chạy. Về phần Phòng cao tốc bây giờ đang thu hút như vậy, nhưng cạnh tranh càng mạnh, nguy hiểm càng lớn. Em cũng không biết có thể ở Phòng cao tốc bao lâu, không chừng vài tháng lại bị đổi vị trí.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Quốc Đống, Phòng cao tốc nhất định do Giám đốc Thái nắm chặt trong tay. Tôi không phải nói Giám đốc Thái muốn làm gì. Giám đốc Thái có thanh danh khá tốt, coi như cán bộ thanh liêm. Nhưng Phòng cao tốc rất nhạy cảm, dễ xảy ra chuyện nên cần người y tin tưởng khống chế. Nếu không thi thoảng bên Viện kiểm sát, Ủy ban kỷ luật tới thì y dù là giám đốc sở cũng không được yên.
Trịnh Kiện cười nói:
- Giống bên hệ thống ngân hàng tôi đó. Tôi nhất định phải đưa người mình yên tâm đi phụ trách bên tín dụng, nếu không chế độ giám sát tốt đến đâu mà không có người chấp hành hành thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Khi mọi người ăn xong rời đi, Triệu Quốc Đống cũng không thấy Miêu Chí Kỳ kia. Hắn coi như hiểu một việc nếu bị quấn lấy, anh không cẩn thận làm mất lòng thì quá đau đầu.
- Quý khách, các anh có cần nghỉ trong câu lạc bộ chúng tôi không?
Bốn người đang đi ra thì thấy một cô gái đi tới lễ phép hỏi.
- Ồ, sao?
Trịnh Kiện nói.
- Xin quý khách đừng hiểu lầm.V khách đi cùng các vị đã đặt vị trí của các vị trong câu lạc bộ của chúng tôi. Vị khách đó nói cho tôi biết khi các ngài đi ra và cần nghỉ ngơi thì xin vào câu lạc bộ nghỉ ngơi.
Cô gái nói rất nhẹ nhàng, lại rất ngọt ngào. Nơi đây và Khách sạn Thượng Hải Cẩm Thương là thuộc cùng một công ty to, đều do công ty quản lý khách sạn Tân Gia thành lập. Mặc dù chưa tới năm sao nhưng lại nổi tiếng nhờ đủ các ngành nghề, cùng hoàn cảnh đẹp mắt. Đây cũng là nơi mà nhiều cơ quan tỉnh An Nguyên thích nhất, Trịnh Kiện cùng Lôi Hướng Đông đều là khách quen ở đây.
Trịnh Kiện ngẩn ra rồi nở nụ cười.
- Được đó. Quốc Đống, xem ra bọn anh này muốn mời khách cũng không có cơ hội, đều do cậu có mặt mũi lớn, sớm có người tính rồi. Cậu thấy sao?
Triệu Quốc Đống có chút do dự. Hắn bây giờ không muốn có quan hệ với các công ty cung cấp thiết bị gì cả. Hắn không muốn ở lại Sở Giao thông quá lâu. Chẳng qua đây là bạn do Tiêu Hoa Sơn giới thiệu, hơn nữa còn dính tới thành phố Nam Hoa, điều này đúng là khó xử lý.
Thấy Triệu Quốc Đống có chút do dự, Trịnh Kiện lại nói:
- Đi thôi, Quốc Đống, chẳng qua chỉ là ăn một bữa thôi mà, giữ vững thái độ là được. Cho người ta mặt mũi đi, đừng làm mất lòng nhau quá. Nghỉ ở đây cũng được, khách sạn Văn Hoa này cũng ổn.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Trịnh Kiện là người trầm ổn nhất trong đám này, có thể ngồi ở vị trí giám đốc ngân hàng xây dựng An Đô thì tất nhiên có điểm thành công. Giống như y nói vậy, nắm chặt thái độ, cơm có thể ăn, cũng có thể cùng nhau đi chơi, nhưng liên quan tới vấn đề công việc thì khống chế mình là được.
Triệu Quốc Đống thấy Trịnh Kiện, Tiêu Hoa Sơn và một người mà hắn không nhận ra.
- Sơn ca đến lúc nào vậy?
- Vừa đến. Mẹ kiếp, bây giờ trong tỉnh chỉ lo tranh luận vấn đề Cao tốc An Du quốc lộ cùng Cao tốc An Quế cái nào làm trước, nhưng không ai lo đến cao tốc An Ngạc sao? Nếu nói về sự cần thiết thì Nam Hoa không có đường sắt, đường thủy không phát triển, càng cần có đường cao tốc để phát triển kinh tế.
Tiêu Hoa Sơn đặt cặp xuống rồi nói:
- Quốc Đống, chú bây giờ đã tới Sở Giao thông có phải nên xuống xem xét dân tình nhiều hơn không?
- Sơn ca nói xấu em đó à? Em hai tuần rồi đều ở Đường Giang và Tân Châu, cái gì mà xem xét dân tình, không phải lời lãnh đạo nói sao?
Triệu Quốc Đống nhìn vào người bên cạnh Tiêu Hoa Sơn.
- Quốc Đống, Hướng Đông, quên không giới thiệu. Đây là bạn của tôi, Miêu Chí Kỳ.
Tiêu Hoa Sơn như lúc này mới nhớ đến việc giới thiệu bạn của mình.
- Chào anh. Triệu Quốc Đống.
- Chào anh, Lôi Hướng Đông.
Đối phương cũng rất nhiệt tình đưa tay ra bắt đồng thời cũng đưa hai tấm danh thiếp tới.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc, nếu là bạn của Tiêu Hoa Sơn sao lại đưa danh thiếp tới nhỉ?
Mặc dù bữa ăn vẫn khá vui vẻ, mấy người bạn đều chúc mừng Triệu Quốc Đống lên chức nhưng ai cũng hiểu không khí bữa cơm đang tốt vì người ngoài tới nên giảm đi không khí. Nhưng Triệu Quốc Đống tin Tiêu Hoa Sơn mang Miêu Chí Kỳ kia đến là có nguyên nhân, hơn nữa xem ra người này không phải nhà kinh doanh bình thường.
Đến khi bữa ăn gần xong, Miêu Chí Kỳ rời đi thì không khí mới sôi nổi trở lại.
- Hoa Sơn, ông làm gì thế? Hôm nay chúc mừng Quốc Đống lên chức, ông mang người ngoài tới làm gì?
Lôi Hướng Đông có chút không vui mà nói. Trịnh Kiện cũng có chút khó hiểu nhìn Tiêu Hoa Sơn. Mặc dù Trịnh Kiện cùng Tiêu Hoa Sơn đến đây, lúc ấy Miêu Chí Kỳ kia cũng trên xe Tiêu Hoa Sơn.
- Đều do tôi nhiều miệng mà gặp chuyện. Tôi xin nhận sai.
Tiêu Hoa Sơn vội vàng xin lỗi:
- Trưa nay Phó thị trưởng thành phố Nam Hoa Trạch Nguyên mời cơm, không phải nhận được điện của Hướng Đông sao? Trạch Nguyên giữ tôi tới chiều ngồi một chút, tôi nói phải đi. Y hỏi có việc gì quan trọng vậy, tôi nói một người bạn đến Phòng cao tốc công tác, không ngờ lại có phiền phức.
- Trạch Nguyên này liền có hứng thú nên gọi Miêu Chí Kỳ tới. Đây là em vợ y, nhờ tôi dẫn y đến gặp người bạn. Người này từ Sở Xây dựng đi ra, bây giờ tự mở công ty kinh doanh thiết bị giao thông như dải phân cách, đèn đường, biển báo giao thông.
Mọi người ngồi đây liền hiểu Trạch Nguyên này có ý gì.
Ai cũng biết Phòng cao tốc về sau có thể phát triển thành công ty khai thác đường cao tốc. Cao tốc An Du, Cao tốc An Quế sắp khởi công, xây dựng hoàn thành sẽ sang lắp đặt. Chỉ riêng dải phân cách đã là khoản lớn khiến người ta thèm thuồng.
- Sơn ca, tôi hút khách vậy sao? Sớm như vậy đã có người chú ý tới. Phó thị trưởng thành phố Nam Hoa cũng là nhân vật cao cấp. Y nói ai không nể mặt, việc gì phải làm như vậy?
- Quốc Đống nói sai rồi. Bây giờ trong tỉnh coi trọng xây dựng đường cao tốc như vậy, ngày sau chỉ sợ công tác này càng thêm chú ý hơn. Chính quyền địa phương không có bao quyền lên tiếng trong việc xây dựng đường cao tốc, mà chủ yếu tập trung trên tỉnh. Chỉ là xây dựng đường cao tốc và mua thiết bị đều mang tới cơ hội quá lớn. Chỉ sợ Phòng cao tốc từ khi thành lập đã có bao người chú ý tới, có thể sớm tạo quan hệ thì phải làm. Không nói cái khác, chỉ riêng việc thiết bị công trình xây dựng Cao tốc An Quế hoặc An Du mà lộ ra một chút đủ để công ty bình thường ăn no, người khác sao lại không chui vào?
Trịnh Kiện nói rất đúng. Đầu tư hai đường cao tốc này đã trên năm tỷ, khoản kinh phí khổng lồ này ai không muốn kiếm chén canh? Triệu Quốc Đống cũng có chút động tâm. Đáng tiếc Công ty Thiên Phu còn kém, nếu không Công ty Thiên Phu tiến vào thì tốt quá.
- Đại Kiện nói đúng. Quốc Đống, chú bây giờ phải ổn định, nhất là phải ổn định ở vấn đề kinh tế. Cái khác tôi thấy cậu không vấn đề gì. Cậu đi theo Giám đốc Thái thì không phải đi theo sai người. Giám đốc Thái được chủ tịch tỉnh rất coi trọng, một hai năm nữa Đại hội không chừng Giám đốc Thái sẽ lên làm Phó chủ tịch tỉnh.
Lôi Hướng Đông rất nhạy cảm tình hình trong tỉnh.
- Thái Chánh Dương đúng là lên chức như đi tên lửa.
Trịnh Kiện cũng cười nói:
- Lúc tôi còn ở tỉnh thì y còn là Chủ tịch Huyện Hoa Dương, mới vài năm đã lên làm Bí thư huyện ủy, sau đó là Phó thị trưởng, một năm đã vào Thị ủy. Tôi vừa mới xuống, tiếp xúc được hai lần thì đã lên Sở Giao thông làm giám đốc. Tốc độ này tôi thấy cả tỉnh ngoài Trương Nghiễm Lan ra thì không ai có thể so sánh.
- Đi theo lãnh đạo như vậy thì rất yên tâm. Quốc Đống mới từng đó tuổi, Phòng cao tốc coi như cấp phó huyện, Quốc Đống coi như cấp Trưởng phòng. Làm thêm hai năm kinh nghiệm là cấp phó huyện (Phó chủ tịch huyện), xuống cơ sở sẽ tiến thêm một bước thành Bí thư hoặc Chủ tịch huyện.
Tiêu Hoa Sơn trêu Triệu Quốc Đống.
- Mấy ông anh, các anh đừng bêu xấu em. So sánh với mấy ông anh thì em chỉ là chân chạy. Về phần Phòng cao tốc bây giờ đang thu hút như vậy, nhưng cạnh tranh càng mạnh, nguy hiểm càng lớn. Em cũng không biết có thể ở Phòng cao tốc bao lâu, không chừng vài tháng lại bị đổi vị trí.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Quốc Đống, Phòng cao tốc nhất định do Giám đốc Thái nắm chặt trong tay. Tôi không phải nói Giám đốc Thái muốn làm gì. Giám đốc Thái có thanh danh khá tốt, coi như cán bộ thanh liêm. Nhưng Phòng cao tốc rất nhạy cảm, dễ xảy ra chuyện nên cần người y tin tưởng khống chế. Nếu không thi thoảng bên Viện kiểm sát, Ủy ban kỷ luật tới thì y dù là giám đốc sở cũng không được yên.
Trịnh Kiện cười nói:
- Giống bên hệ thống ngân hàng tôi đó. Tôi nhất định phải đưa người mình yên tâm đi phụ trách bên tín dụng, nếu không chế độ giám sát tốt đến đâu mà không có người chấp hành hành thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Khi mọi người ăn xong rời đi, Triệu Quốc Đống cũng không thấy Miêu Chí Kỳ kia. Hắn coi như hiểu một việc nếu bị quấn lấy, anh không cẩn thận làm mất lòng thì quá đau đầu.
- Quý khách, các anh có cần nghỉ trong câu lạc bộ chúng tôi không?
Bốn người đang đi ra thì thấy một cô gái đi tới lễ phép hỏi.
- Ồ, sao?
Trịnh Kiện nói.
- Xin quý khách đừng hiểu lầm.V khách đi cùng các vị đã đặt vị trí của các vị trong câu lạc bộ của chúng tôi. Vị khách đó nói cho tôi biết khi các ngài đi ra và cần nghỉ ngơi thì xin vào câu lạc bộ nghỉ ngơi.
Cô gái nói rất nhẹ nhàng, lại rất ngọt ngào. Nơi đây và Khách sạn Thượng Hải Cẩm Thương là thuộc cùng một công ty to, đều do công ty quản lý khách sạn Tân Gia thành lập. Mặc dù chưa tới năm sao nhưng lại nổi tiếng nhờ đủ các ngành nghề, cùng hoàn cảnh đẹp mắt. Đây cũng là nơi mà nhiều cơ quan tỉnh An Nguyên thích nhất, Trịnh Kiện cùng Lôi Hướng Đông đều là khách quen ở đây.
Trịnh Kiện ngẩn ra rồi nở nụ cười.
- Được đó. Quốc Đống, xem ra bọn anh này muốn mời khách cũng không có cơ hội, đều do cậu có mặt mũi lớn, sớm có người tính rồi. Cậu thấy sao?
Triệu Quốc Đống có chút do dự. Hắn bây giờ không muốn có quan hệ với các công ty cung cấp thiết bị gì cả. Hắn không muốn ở lại Sở Giao thông quá lâu. Chẳng qua đây là bạn do Tiêu Hoa Sơn giới thiệu, hơn nữa còn dính tới thành phố Nam Hoa, điều này đúng là khó xử lý.
Thấy Triệu Quốc Đống có chút do dự, Trịnh Kiện lại nói:
- Đi thôi, Quốc Đống, chẳng qua chỉ là ăn một bữa thôi mà, giữ vững thái độ là được. Cho người ta mặt mũi đi, đừng làm mất lòng nhau quá. Nghỉ ở đây cũng được, khách sạn Văn Hoa này cũng ổn.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Trịnh Kiện là người trầm ổn nhất trong đám này, có thể ngồi ở vị trí giám đốc ngân hàng xây dựng An Đô thì tất nhiên có điểm thành công. Giống như y nói vậy, nắm chặt thái độ, cơm có thể ăn, cũng có thể cùng nhau đi chơi, nhưng liên quan tới vấn đề công việc thì khống chế mình là được.
/1736
|