Triệu Quốc Đống bắt taxi đến khách sạn. Trên đường hắn suy nghĩ mình có nên mua xe không. Nhưng cuối cùng hắn lại lắc đầu.
Mua xe thì đơn giản, để công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng là được. Hắn lấy chút tiền là được. Dù có điều tra thì nói em đưa cho anh đi không được sao?
Mấy phòng ban có quyền ở sở đều có người mua xe. Mặc dù Phòng Thanh tra sở không ngừng kiểm tra nhưng cũng không có quá nhiều tác dụng. Chuyện này vốn giống Chu Du đánh Hoàng Cái.
Triệu Quốc Đống dám nói mình không phải người đầu tiên đi taxi tới khách sạn Văn Hoa nhưng có lẽ vẫn bắt mắt. Nếu là người bình thường nước ngoài đến thì bình thường, nhưng người trong nước thì nghĩ đến đây ăn thì phải có xe riêng, như vậy mới có mặt mũi. Vì thế làm cho hai cô gái phục vụ cũng mắt tròn mắt dẹt.
Triệu Quốc Đống vừa đến chưa lâu thì đám người Phó Thiên cũng tới. Một xe BMW được Phó Thiên mang từ Huyện Hoa Dương lên, có lẽ là công ty nào đó ở huyện đưa cho Phó Thiên dùng.
Khâu Nguyên Phong lần đầu tới nơi như thế này. Mặc dù vào thành phố được nửa tháng nhưng vì bận quen thuộc công việc.
- Chính ủy, là đây phải không?
Lái xe có chút hâm mộ nhìn một loạt xe đỗ ở cửa. Chiếc xe Audi của bọn họ đúng là hơi kém.
- Ừ, nếu thành phố An Đô không có khách sạn Văn Hoa thứ hai thì chính là ở đây.
Khâu Nguyên Phong vẫn ăn mặc như cũ, người có vẻ hơi béo hơn.
- Sếp Khâu.
Đồng Mạn cười hì hì ra đón.
- Ồ? Tiểu Mạn, Quốc Đống đâu?
Khâu Nguyên Phong ngẩn ra rồi lập tức vui vẻ cười nói.
- Hắn ở trong, một bàn lớn nên không ra được và bảo tôi ra đón sếp.
Đồng Mạn hôm nay ăn mặc rất đẹp. Khâu Nguyên Phong không khỏi gật đầu và thần bí cười nói:
- Tiểu Mạn, có phải là bạn gái Quốc Đống không?
- Không có mà Sếp Chu, ngài đừng nói linh tinh. Quốc Đống có bạn gái rồi mà.
Đồng Mạn đỏ mặt nói.
- Hừ, có bạn gái hay không cũng không sao mà, chưa kết hôn thì vẫn có quyền lựa chọn. Tiểu Mạn, hạnh phúc là do mình tranh thủ, Quốc Đống có tiền đồ rộng lớn, hơn nữa lại tốt, là đối tượng đốt đuốc cũng không tìm được đâu.
Khâu Nguyên Phong biết Đồng Mạn được điều động là do Triệu Quốc Đống tìm Lưu Triệu Quốc. Nếu không một cảnh sát bình thường dựa vào gì mà lên Ban chính trị Cục công an thành phố.
Theo lý thuyết Triệu Quốc Đống làm như vậy thì hai người yêu nhau mới có thể hiểu. Nếu không dù quan hệ của Triệu Quốc Đống và Lưu Triệu Quốc không bình thường thì cũng điều động khá khó. Nhân tình này Triệu Quốc Đống cũng không nên tùy tiện nhờ Lưu Triệu Quốc.
- Sếp Chu, sếp đừng nói, chuyện này không phải một bên là được.
Đồng Mạn đỏ mặt nhưng trong mắt lại có vài phần mong chờ.
Khâu Nguyên Phong cũng không nói nhiều. Tên Triệu Quốc Đống này cái gì cũng được mỗi tội quan hệ hơi loạn.
Đầu tiên có bạn gái ở trường, hình như còn có bạn gái ở Nhà máy dệt. Chỉ là bây giờ Triệu Quốc Đống lên Sở Giao thông, còn có thể tiếp tục với cô gái trong Nhà máy dệt sao? Khâu Nguyên Phong cảm thấy không thể, nhưng Triệu Quốc Đống suy nghĩ quá phức tạp nên Khâu Nguyên Phong không dám xác định.
Khi Khâu Nguyên Phong vào phòng thì thấy một cảnh khá chấn động.
Phòng này có ba bàn, ở giữa còn có bộ sô pha để nghỉ, bàn uống nước, Tv, Wc, một người đang mở bao Trung Hoa ném loạn. Khâu Nguyên Phong vào đây như nghĩ mình vào khách sạn dành cho tổng thống.
- Sếp Chu.
Triệu Quốc Đống thấy Khâu Nguyên Phong vào liền vội vàng đi tới:
- Sếp tới rồi, mọi người đang chờ.
Khâu Nguyên Phong không ngờ ở đây có nhiều người như vậy, hơn nữa không nhận ra ai nên có chút kinh ngạc.
- Thiên ca, tôi giới thiệu với anh, đây là sếp cũ của tôi Khâu Nguyên Phong. Sếp Chu bây giờ là chính ủy phân cục Thanh Giang. Sếp Chu, đây là Chánh văn phòng sở tôi - Phó Thiên.
Nói chuyện một lúc, Khâu Nguyên Phong mới biết trong đám người này ngoài mấy đồng nghiệp của Triệu Quốc Đống ở Sở Giao thông, thì còn có vài người khác nữa. Khâu Nguyên Phong có chút buồn bực, mình đâu có mặt mũi lớn vậy để được bọn họ chúc mừng. Lý do duy nhất là bọn họ nể mặt Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống uống không kém ai cả, chẳng qua hắn làm chủ nên không tiện tiến công, không thể làm gì là chịu mọi người khiêu chiến. Cũng may hai người bạn Phó Thiên mang tới uống cũng bình thường.
Khâu Nguyên Phong cũng không từ chối, đám người này người không ngừng nhận, từng chén rơi vào trong bụng, cũng là nửa bước không nhường. Ngoài sức khỏe hơi kém ra thì chỉ có thể uống vài chén mà thôi. B
Món tôm hùm vang lên thì đã có tầm chục chén vào bụng, vài người bắt đầu lảo đảo, nói cũng nhiều hơn.
- Ông anh, cấp dưới của anh đúng là có bản lĩnh. Vừa vào sở đã thành Phó Trưởng phòng Cao tốc. Ông anh biết Phòng cao tốc nắm giữ quyền xây dựng đường cao tốc tỉnh ta không? Ngày sau nếu chúng tôi muốn kiếm ăn cũng chỉ có thể nhờ cậu ta cho chút hạt cơm.
Lão Da – giám đốc Công ty xây dựng số năm có quan hệ đồng hương với Khâu Nguyên Phong nên nói chuyện cũng tùy tiện hơn.
- Giám đốc Bì, Phòng cao tốc cũng không phải do Quốc Đống nắm, có thể do cậu ta nói được sao?
Khâu Nguyên Phong cũng không ngờ Triệu Quốc Đống bây giờ có quyền lớn như vậy, Công ty xây dựng số năm là công ty khổng lồ của tỉnh, có hơn 1000 nhân viên mà còn phải nhờ Triệu Quốc Đống.
- Ha ha, Phòng cao tốc đương nhiên không phải cậu ta mở, nhưng do cậu ta quyết định. Đó là mảng lớn, cậu ta muốn cho ai cũng có lý, quyết định của lãnh đạo còn không phải do ý kiến của cậu ta sao? Chỉ riêng tỉnh ta có bao nhiêu Công ty xây dựng. Ông anh có biết không? 13, trong đó chưa tính mấy công ty lớn bên đường sắt. Thành phố An Đô có bao nhiêu? 20, đều là công ty có quy mô lớn. Đường cao tốc sắp khởi công, mọi người đều nhìn chằm chằm vào đó.
Lão Da nói thêm:
- Bây giờ công ty nhà nước rất khó làm, trọng trách nặng nề, nhiều công nhân về hưu, bây giờ cạnh tranh mạnh như vậy, mọi nhà muốn kiếm ăn cũng khó khăn.
- Quốc Đống, Công ty khai thác đường cao tốc sẽ thành lập, cậu nghe nói không?
Phó Thiên có vẻ đã say, mắt mờ đi nhưng khi y hỏi ra thì Triệu Quốc Đống mới biết mục đích của đối phương.
- Ha ha, có nghe nói. Sao thế Thiên ca, chẳng lẽ nghĩ tôi có thể ngồi vào vị trí đó? Cho tôi làm thêm vài năm thì có thể.
Triệu Quốc Đống đẩy Đồng Mạn vì cô muốn ngăn hắn không uống nữa.
- Mọi người đang tranh nhưng giám đốc chưa có quyết định. Quốc Đống, chú đúng là thiếu kinh nghiệm, đúng như chú nói thêm hai ba năm nữa thì có thể.
Phó Thiên cười cười. Y cũng rõ Triệu Quốc Đống không thích hợp với vị trí này, nhưng Triệu Quốc Đống sẽ đi đâu?
Công ty khai thác đường cao tốc sắp thành lập làm Phó Thiên chú ý. Ai cũng biết Công ty khai thác đường cao tốc nhiều chất béo, dù là nhát gan, chân tay sạch sẽ thì làm giám đốc một khóa cũng dễ giàu. Nếu gặp kẻ to gan thì kiếm vài chục triệu cũng không khó.
Chẳng qua Phó Thiên chú ý không phải là tiền, mà là Công ty khai thác đường cao tốc có thể làm ra thành tích.
Ai đều biết tầm quan trọng của đường cao tốc đối với phát triển kinh tế. Anh nếu có thể phụ trách công việc Công ty khai thác đường cao tốc thì lên làm phó giám đốc sẽ nhanh hơn so với ở văn phòng hai ba năm.
Làm Chánh văn phòng sở hai ba năm thì có thể lên làm Ủy viên Đảng ủy, nhưng muốn lên làm phó giám đốc thì cần có thời gian và may mắn. Phó Thiên tự nhận tuổi mình không cao, quan hệ với Thái Chánh Dương lại tốt, hưng vấn đề ở chỗ ba bốn năm quá lâu, Thái Chánh Dương không ở Sở Giao thông thì sao? Thay giám đốc sở khác thì sao?
Công ty khai thác đường cao tốc lại khác, nó khác với sở, nó tiếp xúc nhiều với bên ngoài. Nhất là gặp trực tiếp với lãnh đạo tỉnh, đây là vị trí có vô số tiếp xúc trực tiếp với lãnh đạo tỉnh. Làm ở Công ty khai thác đường cao tốc một khóa chỉ cần tuổi thích hợp, không có vấn đề về kinh tế thì lên làm phó giám đốc là đơn giản.
Vấn đề nằm ở chỗ Thái Chánh Dương có vẻ không định để Phó Thiên đến Công ty khai thác đường cao tốc. Phó Thiên muốn đi nhưng y không thể trực tiếp nói rõ, không thể ám chỉ, nếu không sẽ phản tác dụng. Nhưng nếu người khác nói được với Thái Chánh Dương chỉ sợ chỉ mình Triệu Quốc Đống.
Mua xe thì đơn giản, để công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng là được. Hắn lấy chút tiền là được. Dù có điều tra thì nói em đưa cho anh đi không được sao?
Mấy phòng ban có quyền ở sở đều có người mua xe. Mặc dù Phòng Thanh tra sở không ngừng kiểm tra nhưng cũng không có quá nhiều tác dụng. Chuyện này vốn giống Chu Du đánh Hoàng Cái.
Triệu Quốc Đống dám nói mình không phải người đầu tiên đi taxi tới khách sạn Văn Hoa nhưng có lẽ vẫn bắt mắt. Nếu là người bình thường nước ngoài đến thì bình thường, nhưng người trong nước thì nghĩ đến đây ăn thì phải có xe riêng, như vậy mới có mặt mũi. Vì thế làm cho hai cô gái phục vụ cũng mắt tròn mắt dẹt.
Triệu Quốc Đống vừa đến chưa lâu thì đám người Phó Thiên cũng tới. Một xe BMW được Phó Thiên mang từ Huyện Hoa Dương lên, có lẽ là công ty nào đó ở huyện đưa cho Phó Thiên dùng.
Khâu Nguyên Phong lần đầu tới nơi như thế này. Mặc dù vào thành phố được nửa tháng nhưng vì bận quen thuộc công việc.
- Chính ủy, là đây phải không?
Lái xe có chút hâm mộ nhìn một loạt xe đỗ ở cửa. Chiếc xe Audi của bọn họ đúng là hơi kém.
- Ừ, nếu thành phố An Đô không có khách sạn Văn Hoa thứ hai thì chính là ở đây.
Khâu Nguyên Phong vẫn ăn mặc như cũ, người có vẻ hơi béo hơn.
- Sếp Khâu.
Đồng Mạn cười hì hì ra đón.
- Ồ? Tiểu Mạn, Quốc Đống đâu?
Khâu Nguyên Phong ngẩn ra rồi lập tức vui vẻ cười nói.
- Hắn ở trong, một bàn lớn nên không ra được và bảo tôi ra đón sếp.
Đồng Mạn hôm nay ăn mặc rất đẹp. Khâu Nguyên Phong không khỏi gật đầu và thần bí cười nói:
- Tiểu Mạn, có phải là bạn gái Quốc Đống không?
- Không có mà Sếp Chu, ngài đừng nói linh tinh. Quốc Đống có bạn gái rồi mà.
Đồng Mạn đỏ mặt nói.
- Hừ, có bạn gái hay không cũng không sao mà, chưa kết hôn thì vẫn có quyền lựa chọn. Tiểu Mạn, hạnh phúc là do mình tranh thủ, Quốc Đống có tiền đồ rộng lớn, hơn nữa lại tốt, là đối tượng đốt đuốc cũng không tìm được đâu.
Khâu Nguyên Phong biết Đồng Mạn được điều động là do Triệu Quốc Đống tìm Lưu Triệu Quốc. Nếu không một cảnh sát bình thường dựa vào gì mà lên Ban chính trị Cục công an thành phố.
Theo lý thuyết Triệu Quốc Đống làm như vậy thì hai người yêu nhau mới có thể hiểu. Nếu không dù quan hệ của Triệu Quốc Đống và Lưu Triệu Quốc không bình thường thì cũng điều động khá khó. Nhân tình này Triệu Quốc Đống cũng không nên tùy tiện nhờ Lưu Triệu Quốc.
- Sếp Chu, sếp đừng nói, chuyện này không phải một bên là được.
Đồng Mạn đỏ mặt nhưng trong mắt lại có vài phần mong chờ.
Khâu Nguyên Phong cũng không nói nhiều. Tên Triệu Quốc Đống này cái gì cũng được mỗi tội quan hệ hơi loạn.
Đầu tiên có bạn gái ở trường, hình như còn có bạn gái ở Nhà máy dệt. Chỉ là bây giờ Triệu Quốc Đống lên Sở Giao thông, còn có thể tiếp tục với cô gái trong Nhà máy dệt sao? Khâu Nguyên Phong cảm thấy không thể, nhưng Triệu Quốc Đống suy nghĩ quá phức tạp nên Khâu Nguyên Phong không dám xác định.
Khi Khâu Nguyên Phong vào phòng thì thấy một cảnh khá chấn động.
Phòng này có ba bàn, ở giữa còn có bộ sô pha để nghỉ, bàn uống nước, Tv, Wc, một người đang mở bao Trung Hoa ném loạn. Khâu Nguyên Phong vào đây như nghĩ mình vào khách sạn dành cho tổng thống.
- Sếp Chu.
Triệu Quốc Đống thấy Khâu Nguyên Phong vào liền vội vàng đi tới:
- Sếp tới rồi, mọi người đang chờ.
Khâu Nguyên Phong không ngờ ở đây có nhiều người như vậy, hơn nữa không nhận ra ai nên có chút kinh ngạc.
- Thiên ca, tôi giới thiệu với anh, đây là sếp cũ của tôi Khâu Nguyên Phong. Sếp Chu bây giờ là chính ủy phân cục Thanh Giang. Sếp Chu, đây là Chánh văn phòng sở tôi - Phó Thiên.
Nói chuyện một lúc, Khâu Nguyên Phong mới biết trong đám người này ngoài mấy đồng nghiệp của Triệu Quốc Đống ở Sở Giao thông, thì còn có vài người khác nữa. Khâu Nguyên Phong có chút buồn bực, mình đâu có mặt mũi lớn vậy để được bọn họ chúc mừng. Lý do duy nhất là bọn họ nể mặt Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống uống không kém ai cả, chẳng qua hắn làm chủ nên không tiện tiến công, không thể làm gì là chịu mọi người khiêu chiến. Cũng may hai người bạn Phó Thiên mang tới uống cũng bình thường.
Khâu Nguyên Phong cũng không từ chối, đám người này người không ngừng nhận, từng chén rơi vào trong bụng, cũng là nửa bước không nhường. Ngoài sức khỏe hơi kém ra thì chỉ có thể uống vài chén mà thôi. B
Món tôm hùm vang lên thì đã có tầm chục chén vào bụng, vài người bắt đầu lảo đảo, nói cũng nhiều hơn.
- Ông anh, cấp dưới của anh đúng là có bản lĩnh. Vừa vào sở đã thành Phó Trưởng phòng Cao tốc. Ông anh biết Phòng cao tốc nắm giữ quyền xây dựng đường cao tốc tỉnh ta không? Ngày sau nếu chúng tôi muốn kiếm ăn cũng chỉ có thể nhờ cậu ta cho chút hạt cơm.
Lão Da – giám đốc Công ty xây dựng số năm có quan hệ đồng hương với Khâu Nguyên Phong nên nói chuyện cũng tùy tiện hơn.
- Giám đốc Bì, Phòng cao tốc cũng không phải do Quốc Đống nắm, có thể do cậu ta nói được sao?
Khâu Nguyên Phong cũng không ngờ Triệu Quốc Đống bây giờ có quyền lớn như vậy, Công ty xây dựng số năm là công ty khổng lồ của tỉnh, có hơn 1000 nhân viên mà còn phải nhờ Triệu Quốc Đống.
- Ha ha, Phòng cao tốc đương nhiên không phải cậu ta mở, nhưng do cậu ta quyết định. Đó là mảng lớn, cậu ta muốn cho ai cũng có lý, quyết định của lãnh đạo còn không phải do ý kiến của cậu ta sao? Chỉ riêng tỉnh ta có bao nhiêu Công ty xây dựng. Ông anh có biết không? 13, trong đó chưa tính mấy công ty lớn bên đường sắt. Thành phố An Đô có bao nhiêu? 20, đều là công ty có quy mô lớn. Đường cao tốc sắp khởi công, mọi người đều nhìn chằm chằm vào đó.
Lão Da nói thêm:
- Bây giờ công ty nhà nước rất khó làm, trọng trách nặng nề, nhiều công nhân về hưu, bây giờ cạnh tranh mạnh như vậy, mọi nhà muốn kiếm ăn cũng khó khăn.
- Quốc Đống, Công ty khai thác đường cao tốc sẽ thành lập, cậu nghe nói không?
Phó Thiên có vẻ đã say, mắt mờ đi nhưng khi y hỏi ra thì Triệu Quốc Đống mới biết mục đích của đối phương.
- Ha ha, có nghe nói. Sao thế Thiên ca, chẳng lẽ nghĩ tôi có thể ngồi vào vị trí đó? Cho tôi làm thêm vài năm thì có thể.
Triệu Quốc Đống đẩy Đồng Mạn vì cô muốn ngăn hắn không uống nữa.
- Mọi người đang tranh nhưng giám đốc chưa có quyết định. Quốc Đống, chú đúng là thiếu kinh nghiệm, đúng như chú nói thêm hai ba năm nữa thì có thể.
Phó Thiên cười cười. Y cũng rõ Triệu Quốc Đống không thích hợp với vị trí này, nhưng Triệu Quốc Đống sẽ đi đâu?
Công ty khai thác đường cao tốc sắp thành lập làm Phó Thiên chú ý. Ai cũng biết Công ty khai thác đường cao tốc nhiều chất béo, dù là nhát gan, chân tay sạch sẽ thì làm giám đốc một khóa cũng dễ giàu. Nếu gặp kẻ to gan thì kiếm vài chục triệu cũng không khó.
Chẳng qua Phó Thiên chú ý không phải là tiền, mà là Công ty khai thác đường cao tốc có thể làm ra thành tích.
Ai đều biết tầm quan trọng của đường cao tốc đối với phát triển kinh tế. Anh nếu có thể phụ trách công việc Công ty khai thác đường cao tốc thì lên làm phó giám đốc sẽ nhanh hơn so với ở văn phòng hai ba năm.
Làm Chánh văn phòng sở hai ba năm thì có thể lên làm Ủy viên Đảng ủy, nhưng muốn lên làm phó giám đốc thì cần có thời gian và may mắn. Phó Thiên tự nhận tuổi mình không cao, quan hệ với Thái Chánh Dương lại tốt, hưng vấn đề ở chỗ ba bốn năm quá lâu, Thái Chánh Dương không ở Sở Giao thông thì sao? Thay giám đốc sở khác thì sao?
Công ty khai thác đường cao tốc lại khác, nó khác với sở, nó tiếp xúc nhiều với bên ngoài. Nhất là gặp trực tiếp với lãnh đạo tỉnh, đây là vị trí có vô số tiếp xúc trực tiếp với lãnh đạo tỉnh. Làm ở Công ty khai thác đường cao tốc một khóa chỉ cần tuổi thích hợp, không có vấn đề về kinh tế thì lên làm phó giám đốc là đơn giản.
Vấn đề nằm ở chỗ Thái Chánh Dương có vẻ không định để Phó Thiên đến Công ty khai thác đường cao tốc. Phó Thiên muốn đi nhưng y không thể trực tiếp nói rõ, không thể ám chỉ, nếu không sẽ phản tác dụng. Nhưng nếu người khác nói được với Thái Chánh Dương chỉ sợ chỉ mình Triệu Quốc Đống.
/1736
|