Đến khi Đồng Mạn buồn bã tiến vào cửa khu ký túc Cục công an thành phố, Triệu Quốc Đống mới mệt mỏi lên taxi.
Hai người tỉnh lại đều có thể dùng lý trí đối diện sự thật. Triệu Quốc Đống cũng không nói gì nhiều, Đồng Mạn lại buồn bã.
Tất cả như chưa xảy ra, nhưng đúng là đã có gì xảy ra đâu. Khi Triệu Quốc Đống tỉnh lại thì mới thật sự dám xác định vì quần của hắn đã ướt.
Đổi quần áo nằm xuống giường, Triệu Quốc Đống cảm thấy mình rất tỉnh táo, giống như khi trong mơ hắn đã phát tiết tất cả bức bối trong lòng.
Triệu Quốc Đống mở to mắt nhìn trần nhà, cố gắng nhớ lại giấc mơ đêm qua. Trong giấc mơ chỉ còn lại khuôn mặt và cơ thể của người phụ nữ. Làm Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc là hình như trong mấy người phụ nữ đó không có Đường Cẩn và Khổng Nguyệt, điều này làm hắn rất khó hiểu.
Chẳng lẽ nói đàn ông đều có mới nới cũ? Mà không phải cảm giác có được mới là đáng trân trọng nhất sao?
Mà làm Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ chính là không chỉ có Cù Vận Bạch cùng Lam Đại xuất hiện trong giấc mơ đêm qua, ngay cả Đồng Úc, Kiều San. Mà một kích cuối cùng tiến vào lại là trong cơ thể Từ Xuân Nhạn.
Mà người phụ nữ từng có quan hệ với hắn lại không xuất hiện trong giấc mơ, mà ngược lại mấy người phụ nữ có thể không bao giờ có quan hệ với hắn lại xuất hiện, điều này làm Triệu Quốc Đống rất khó hiểu.
Cù Vận Bạch và Cổ Tiểu Âu thì thôi, ít nhiều có chút quan hệ, dù sao đã tiếp xúc cơ thể, chẳng qua hắn vẫn chưa qua cửa cuối cùng mà.
Đồng Úc thì sao? Chẳng qua chỉ là hai lần trùng hợp gặp mặt mà thôi. Kiều San càng không thể có qua lại. Lam Đại? Là vì mình hào phòng đưa cô hơn trăm ngàn sao?
Hàn Đông và Đồng Mạn hình như chỉ thoáng xuất hiện trong giấc mơ mà thôi. Mà lưu lại trong giấc mơ của Triệu Quốc Đống chính là cảnh bên dưới váy của Hàn Đông trong hang động đó. Với Đồng Mạn chính là cảnh cô ôm sát lấy hắn tối qua.
Mà Từ Xuân Nhạn thì sao? Triệu Quốc Đống có vẻ như đã quên người phụ nữ này, nhưng hắn lại tiến vào trong cơ thể người phụ nữ này, cơ thể đầy đặn, mềm mại của cô vẫn hiện rõ trong đầu hắn.
Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận mơ là những gì người ta nghĩ vào ban ngày. Chẳng qua hắn mặc dù đã muốn dò xét cơ thể Từ Xuân Nhạn, nhưng hắn đã rời khỏi Giang Miếu lâu như vậy, hắn không liên lạc với Từ Xuân Nhạn nữa mà, sao lại mơ thấy cô?
Cuối cùng Triệu Quốc Đống cũng không thể hiểu nổi giấc mơ đó. Có lẽ thế giới này có rất nhiều thứ người ta không thể hiểu.
Triệu Quốc Đống cảm thấy áp lực từ ánh mắt Phó Thiên mang tới. Hắn thậm chí còn hiểu được áp lực vô hình của đối phương, nhưng cuối cùng hắn lại phải yếu thế buông tha không chống lại.
Công ty khai thác đường cao tốc sắp thành lập, ngay cả người của Phòng cao tốc cũng lén bàn luận khi nào sẽ thành lập chính thức, do ai làm giám đốc. Mà nhân viên của công ty sẽ lấy từ phòng ban nào?
Triệu Quốc Đống đương nhiên cũng hiểu việc thành lập Công ty khai thác đường cao tốc có thể sẽ sớm hơn dự đoán. Nhất là khi Hòa Hoàng đã chính thức đề xuất chiếm cổ phần của Cao tốc An Quế, hơn nữa còn muốn cùng Sở Giao thông, Tân Châu khai thác Cảng Tân Châu, hệ thống giao thông đường thủy ở Ô Giang.
Tân Gia Pha và Tân Thế Giới cũng đã đạt thành hiệp định cơ bản với tỉnh An Nguyên, cùng đầu tư xây dựng Cao tốc An Du ở An Nguyên. Mà bọn họ cũng cùng với Tứ Xuyên ký hiệp định đầu tư đoạn Cao tốc An Du ở tỉnh này.
Một khi hai bên ký kết, như vậy cũng là lúc thành lập Công ty khai thác đường cao tốc. Thái Chánh Dương cũng đã tăng thêm nhân viên của Phòng cao tốc, người bên văn phòng, phòng Xây dựng cũng dần chuyển tới Phòng cao tốc. Điều này có nghĩa Phòng cao tốc sắp làm tròn sứ mạng của nó.
Mọi người lo lắng cho vị trí của mình thì Triệu Quốc Đống lại thoải mái. Hắn vừa được đề bạt làm cấp Trưởng phòng chủ trì công việc Phòng cao tốc, vất vả làm việc bây giờ lại gặp nguy cơ mất việc.
Ai cũng biết Công ty khai thác đường cao tốc là đơn vị cấp chính huyện, sau này có thể lên cấp phó sở. Nói cách khác dù làm phó giám đốc thì cũng tương đương cấp phó huyện, bao người trong sở nhìn chằm chằm vào đó. Triệu Quốc Đống muốn làm cũng khó.
Triệu Quốc Đống không phải người không màng danh lợi, nếu không hắn đã không tiến vào quan trường. Có thể từ một Phó bí thư Đảng ủy xã nhảy lên làm Phó Trưởng phòng Cao tốc, cho dù là đơn vị tạm thời cũng là hắn tiến thêm một bậc. Đây là điều mà rất nhiều cán bộ ở nông thôn phấn đấu mười năm cũng không được.
Thái Chánh Dương làm như vậy đã là quá tốt, nếu anh còn quá tham sẽ bị chết chìm trong đó. Thái Chánh Dương nói hắn có thể làm phó giám đốc Công ty khai thác đường cao tốc chỉ là an ủi mà thôi. Chỉ riêng việc đưa hắn tới phòng ban khác cũng khó, càng đừng nói là phó giám đốc Công ty khai thác đường cao tốc kia.
Ngày 7 tháng 11, Triệu Quốc Đống bay lên Bắc Kinh. Lúc này Trường Xuyên và Đức Sơn đã đến được ba ngày. Ngày mai sẽ là hội đấu thầu lần đầu tiên của Cctv diễn a.
Trường Xuyên và Đức Sơn rèn luyện hơn năm đã không còn là hai thằng như khi mới tới Thượng hải nữa. Đảng viên giám đốc một công ty kinh doanh nước suối có sức ảnh hưởng mạnh ở một khu vực thì lên Bắc Kinh cũng không có gì quá quan trọng. Nếu như không phải sợ ông anh thì hai thằng này đã muốn tới khách sạn Trường Thành mà ở.
- Anh, tình hình coi như đã rõ, mai có tầm 100 công ty cạnh tranh, xem ra chủ yếu là mấy đồ Bảo kiện và rượu, đều là những người có nhiều tiền. Chúng ta đúng là không bằng bọn họ.
Đức Sơn uống ngụm nước rồi nói:
- Lúc nào Nước suối Thương Lãng chúng ta mới bán được giá như mấy chai của Pháp này nhỉ.
- Đánh cuộc tới vị trí thứ nhất là có thể khiến công ty không bao giờ suy bại hay là lợi nhuận của công ty tăng lên mấy lần sao?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Chúng ta lần này là đến để tạo danh tiếng, nhưng không có nghĩa mỗi lần tới đều là như vậy. Sau đây chúng ta đến chính là lúc tạo hình ảnh sản phẩm để tạo hình ảnh công ty.
- Anh, em thấy anh giống như người biết trước tương lai vậy.
Trường Xuyên nhìn chằm chằm ông anh. Triệu Quốc Đống lúc nào cũng có thể đoán trước khiến Trường Xuyên cảm thấy mình không thể bằng. Y cố làm mình trầm ổn như ông anh, nhưng y lại phát hiện mình không làm được. Giống như ngày mai vậy, mình sẽ dồn toàn bộ 16 triệu ra để thử cơ hội ư?
Triệu Quốc Đống cũng cười khổ một tiếng, thằng em này đúng là giỏi quan sát.
Mình có coi như biết trước tương lai không? Biết trước chưa chắc đã tốt vì nó mang theo trách nhiệm. Nếu chỉ lo hưởng lạc thì sẽ có lỗi với ông trời mang tới cho mình.
- Được rồi, Trường Xuyên, chú cũng đừng đội mũ cho anh. Chuyện ngày mai nhờ hai thằng. Rượu cũng tốt, Bảo kiện cũng tốt, bọn họ muốn làm gì mặc bọn họ. Trong sáu mươi năm giây chẳng lẽ chúng ta dồn hết hơn mười triệu vào mà không được gì sao? Đối thủ của chúng ta bây giờ không phải bọn họ, không chừng sang năm tiến vào tòa nhà Cctv sẽ không có mấy công ty đó.
Triệu Quốc Đống nói.
- Anh không đi sao?
Hai thằng vội vàng nói.
- Không đi, thực ra anh có đi hay không cũng vậy, có hai thằng là ổn. Hai thằng nắm chắc con số là được, nếu không sợ mất mặt thì viết trăm triệu cũng được, chỉ là không có tiền trả thì sẽ bị đuổi ra.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Anh chỉ muốn cảm nhận việc ném chục triệu ra ngoài như thế nào mà thôi.
- Anh, anh không đi thì bọn em không yên tâm, hiện trường có biến thì sao?
Đức Sơn và Trường Xuyên nhìn nhau.
- Hai thằng không biết gọi điện cho anh sao? Chẳng qua anh thấy không có biến hoá gì đâu. Bây giờ chưa có công ty kinh doanh nước suối nào dám chơi lớn như vậy đâu. Chẳng qua đối với chúng ta cần đốt tiền thì phải đối, 16 triệu này nếu không dùng là tốt nhất nhưng nhất định phải đảm bảo chúng ta có thể xuất hiện. Nếu có thể lên được trên Cctv sẽ là tuyệt nhất.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh mà nói.
- Anh, vậy em và Đức Sơn sẽ đi cùng công ty Quảng cáo?
Trường Xuyên nói.
- Đi đi, cái của chúng ta thì nó sẽ không thoát, nếu thực sự có cục diện biến hoá thì hai thằng có thể vượt qua 16 triệu, nhưng không được vượt qua 20 triệu, đây là con số lớn nhất chúng ta chấp nhận.
Triệu Quốc Đống không khẩn trương là không phải. Hắn cũng không nắm chắc có xảy ra chuyện gì không.
Hai người tỉnh lại đều có thể dùng lý trí đối diện sự thật. Triệu Quốc Đống cũng không nói gì nhiều, Đồng Mạn lại buồn bã.
Tất cả như chưa xảy ra, nhưng đúng là đã có gì xảy ra đâu. Khi Triệu Quốc Đống tỉnh lại thì mới thật sự dám xác định vì quần của hắn đã ướt.
Đổi quần áo nằm xuống giường, Triệu Quốc Đống cảm thấy mình rất tỉnh táo, giống như khi trong mơ hắn đã phát tiết tất cả bức bối trong lòng.
Triệu Quốc Đống mở to mắt nhìn trần nhà, cố gắng nhớ lại giấc mơ đêm qua. Trong giấc mơ chỉ còn lại khuôn mặt và cơ thể của người phụ nữ. Làm Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc là hình như trong mấy người phụ nữ đó không có Đường Cẩn và Khổng Nguyệt, điều này làm hắn rất khó hiểu.
Chẳng lẽ nói đàn ông đều có mới nới cũ? Mà không phải cảm giác có được mới là đáng trân trọng nhất sao?
Mà làm Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ chính là không chỉ có Cù Vận Bạch cùng Lam Đại xuất hiện trong giấc mơ đêm qua, ngay cả Đồng Úc, Kiều San. Mà một kích cuối cùng tiến vào lại là trong cơ thể Từ Xuân Nhạn.
Mà người phụ nữ từng có quan hệ với hắn lại không xuất hiện trong giấc mơ, mà ngược lại mấy người phụ nữ có thể không bao giờ có quan hệ với hắn lại xuất hiện, điều này làm Triệu Quốc Đống rất khó hiểu.
Cù Vận Bạch và Cổ Tiểu Âu thì thôi, ít nhiều có chút quan hệ, dù sao đã tiếp xúc cơ thể, chẳng qua hắn vẫn chưa qua cửa cuối cùng mà.
Đồng Úc thì sao? Chẳng qua chỉ là hai lần trùng hợp gặp mặt mà thôi. Kiều San càng không thể có qua lại. Lam Đại? Là vì mình hào phòng đưa cô hơn trăm ngàn sao?
Hàn Đông và Đồng Mạn hình như chỉ thoáng xuất hiện trong giấc mơ mà thôi. Mà lưu lại trong giấc mơ của Triệu Quốc Đống chính là cảnh bên dưới váy của Hàn Đông trong hang động đó. Với Đồng Mạn chính là cảnh cô ôm sát lấy hắn tối qua.
Mà Từ Xuân Nhạn thì sao? Triệu Quốc Đống có vẻ như đã quên người phụ nữ này, nhưng hắn lại tiến vào trong cơ thể người phụ nữ này, cơ thể đầy đặn, mềm mại của cô vẫn hiện rõ trong đầu hắn.
Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận mơ là những gì người ta nghĩ vào ban ngày. Chẳng qua hắn mặc dù đã muốn dò xét cơ thể Từ Xuân Nhạn, nhưng hắn đã rời khỏi Giang Miếu lâu như vậy, hắn không liên lạc với Từ Xuân Nhạn nữa mà, sao lại mơ thấy cô?
Cuối cùng Triệu Quốc Đống cũng không thể hiểu nổi giấc mơ đó. Có lẽ thế giới này có rất nhiều thứ người ta không thể hiểu.
Triệu Quốc Đống cảm thấy áp lực từ ánh mắt Phó Thiên mang tới. Hắn thậm chí còn hiểu được áp lực vô hình của đối phương, nhưng cuối cùng hắn lại phải yếu thế buông tha không chống lại.
Công ty khai thác đường cao tốc sắp thành lập, ngay cả người của Phòng cao tốc cũng lén bàn luận khi nào sẽ thành lập chính thức, do ai làm giám đốc. Mà nhân viên của công ty sẽ lấy từ phòng ban nào?
Triệu Quốc Đống đương nhiên cũng hiểu việc thành lập Công ty khai thác đường cao tốc có thể sẽ sớm hơn dự đoán. Nhất là khi Hòa Hoàng đã chính thức đề xuất chiếm cổ phần của Cao tốc An Quế, hơn nữa còn muốn cùng Sở Giao thông, Tân Châu khai thác Cảng Tân Châu, hệ thống giao thông đường thủy ở Ô Giang.
Tân Gia Pha và Tân Thế Giới cũng đã đạt thành hiệp định cơ bản với tỉnh An Nguyên, cùng đầu tư xây dựng Cao tốc An Du ở An Nguyên. Mà bọn họ cũng cùng với Tứ Xuyên ký hiệp định đầu tư đoạn Cao tốc An Du ở tỉnh này.
Một khi hai bên ký kết, như vậy cũng là lúc thành lập Công ty khai thác đường cao tốc. Thái Chánh Dương cũng đã tăng thêm nhân viên của Phòng cao tốc, người bên văn phòng, phòng Xây dựng cũng dần chuyển tới Phòng cao tốc. Điều này có nghĩa Phòng cao tốc sắp làm tròn sứ mạng của nó.
Mọi người lo lắng cho vị trí của mình thì Triệu Quốc Đống lại thoải mái. Hắn vừa được đề bạt làm cấp Trưởng phòng chủ trì công việc Phòng cao tốc, vất vả làm việc bây giờ lại gặp nguy cơ mất việc.
Ai cũng biết Công ty khai thác đường cao tốc là đơn vị cấp chính huyện, sau này có thể lên cấp phó sở. Nói cách khác dù làm phó giám đốc thì cũng tương đương cấp phó huyện, bao người trong sở nhìn chằm chằm vào đó. Triệu Quốc Đống muốn làm cũng khó.
Triệu Quốc Đống không phải người không màng danh lợi, nếu không hắn đã không tiến vào quan trường. Có thể từ một Phó bí thư Đảng ủy xã nhảy lên làm Phó Trưởng phòng Cao tốc, cho dù là đơn vị tạm thời cũng là hắn tiến thêm một bậc. Đây là điều mà rất nhiều cán bộ ở nông thôn phấn đấu mười năm cũng không được.
Thái Chánh Dương làm như vậy đã là quá tốt, nếu anh còn quá tham sẽ bị chết chìm trong đó. Thái Chánh Dương nói hắn có thể làm phó giám đốc Công ty khai thác đường cao tốc chỉ là an ủi mà thôi. Chỉ riêng việc đưa hắn tới phòng ban khác cũng khó, càng đừng nói là phó giám đốc Công ty khai thác đường cao tốc kia.
Ngày 7 tháng 11, Triệu Quốc Đống bay lên Bắc Kinh. Lúc này Trường Xuyên và Đức Sơn đã đến được ba ngày. Ngày mai sẽ là hội đấu thầu lần đầu tiên của Cctv diễn a.
Trường Xuyên và Đức Sơn rèn luyện hơn năm đã không còn là hai thằng như khi mới tới Thượng hải nữa. Đảng viên giám đốc một công ty kinh doanh nước suối có sức ảnh hưởng mạnh ở một khu vực thì lên Bắc Kinh cũng không có gì quá quan trọng. Nếu như không phải sợ ông anh thì hai thằng này đã muốn tới khách sạn Trường Thành mà ở.
- Anh, tình hình coi như đã rõ, mai có tầm 100 công ty cạnh tranh, xem ra chủ yếu là mấy đồ Bảo kiện và rượu, đều là những người có nhiều tiền. Chúng ta đúng là không bằng bọn họ.
Đức Sơn uống ngụm nước rồi nói:
- Lúc nào Nước suối Thương Lãng chúng ta mới bán được giá như mấy chai của Pháp này nhỉ.
- Đánh cuộc tới vị trí thứ nhất là có thể khiến công ty không bao giờ suy bại hay là lợi nhuận của công ty tăng lên mấy lần sao?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Chúng ta lần này là đến để tạo danh tiếng, nhưng không có nghĩa mỗi lần tới đều là như vậy. Sau đây chúng ta đến chính là lúc tạo hình ảnh sản phẩm để tạo hình ảnh công ty.
- Anh, em thấy anh giống như người biết trước tương lai vậy.
Trường Xuyên nhìn chằm chằm ông anh. Triệu Quốc Đống lúc nào cũng có thể đoán trước khiến Trường Xuyên cảm thấy mình không thể bằng. Y cố làm mình trầm ổn như ông anh, nhưng y lại phát hiện mình không làm được. Giống như ngày mai vậy, mình sẽ dồn toàn bộ 16 triệu ra để thử cơ hội ư?
Triệu Quốc Đống cũng cười khổ một tiếng, thằng em này đúng là giỏi quan sát.
Mình có coi như biết trước tương lai không? Biết trước chưa chắc đã tốt vì nó mang theo trách nhiệm. Nếu chỉ lo hưởng lạc thì sẽ có lỗi với ông trời mang tới cho mình.
- Được rồi, Trường Xuyên, chú cũng đừng đội mũ cho anh. Chuyện ngày mai nhờ hai thằng. Rượu cũng tốt, Bảo kiện cũng tốt, bọn họ muốn làm gì mặc bọn họ. Trong sáu mươi năm giây chẳng lẽ chúng ta dồn hết hơn mười triệu vào mà không được gì sao? Đối thủ của chúng ta bây giờ không phải bọn họ, không chừng sang năm tiến vào tòa nhà Cctv sẽ không có mấy công ty đó.
Triệu Quốc Đống nói.
- Anh không đi sao?
Hai thằng vội vàng nói.
- Không đi, thực ra anh có đi hay không cũng vậy, có hai thằng là ổn. Hai thằng nắm chắc con số là được, nếu không sợ mất mặt thì viết trăm triệu cũng được, chỉ là không có tiền trả thì sẽ bị đuổi ra.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Anh chỉ muốn cảm nhận việc ném chục triệu ra ngoài như thế nào mà thôi.
- Anh, anh không đi thì bọn em không yên tâm, hiện trường có biến thì sao?
Đức Sơn và Trường Xuyên nhìn nhau.
- Hai thằng không biết gọi điện cho anh sao? Chẳng qua anh thấy không có biến hoá gì đâu. Bây giờ chưa có công ty kinh doanh nước suối nào dám chơi lớn như vậy đâu. Chẳng qua đối với chúng ta cần đốt tiền thì phải đối, 16 triệu này nếu không dùng là tốt nhất nhưng nhất định phải đảm bảo chúng ta có thể xuất hiện. Nếu có thể lên được trên Cctv sẽ là tuyệt nhất.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh mà nói.
- Anh, vậy em và Đức Sơn sẽ đi cùng công ty Quảng cáo?
Trường Xuyên nói.
- Đi đi, cái của chúng ta thì nó sẽ không thoát, nếu thực sự có cục diện biến hoá thì hai thằng có thể vượt qua 16 triệu, nhưng không được vượt qua 20 triệu, đây là con số lớn nhất chúng ta chấp nhận.
Triệu Quốc Đống không khẩn trương là không phải. Hắn cũng không nắm chắc có xảy ra chuyện gì không.
/1736
|