Tối hôm đó Khổng Nguyệt tầm mười giờ mới lặng lẽ tiến tới căn phòng trước đây Triệu Linh San ở. Hai cơ thể nóng bỏng dính sát vào nhau, bao lời ngọt ngào được biến thành hành động của cơ thể.
Khổng Nguyệt chui vào sát trong lòng Triệu Quốc Đống, tay hắn đang nghịch trên ngực cô. Bộ ngực của cô là nơi hai tay Triệu Quốc Đống nhằm vào nhiều nhất, nhưng Khổng Nguyệt chỉ ôm chặt lấy eo Triệu Quốc Đống làm hắn thấy có chút không đúng.
Một chút nước mắt chảy xuống trên vai hắn.
- Sao vậy em?
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng nói.
- Không có gì.
Khổng Nguyệt ôm chặt lấy Triệu Quốc Đống, giống như muốn vùi cơ thể của mình vào trong hắn. Nhưng Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận được một khoảng cách vô hình đã xuất hiện giữa hai người.
- Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Quốc Đống thực ra sớm phát hiện giữa mình và Khổng Nguyệt có vấn đề nhưng hắn vẫn cố né tránh, hắn biết Khổng Nguyệt cũng vậy. Mặc dù hai người khi gặp đều cố gắng lao vào nhau, nhưng hắn biết đã không còn thân mật như trước.
Chẳng lẽ tình cảm này sắp đi tới cuối sao? Vấn đề ở đâu? Là do Đường Cẩn xuất hiện đợt tết khiến tình cảm hai người có vấn đề?
Khổng Nguyệt chỉ lặng lẽ nằm trong lòng Triệu Quốc Đống mà khóc. Hắn cũng ôm cô vào lòng, nhưng bao suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu hắn.
Triệu Quốc Đống cố gắng tìm kiếm vấn đề. Nhưng hắn buồn bực phát hiện giữa mình và Khổng Nguyệt từ đầu đã thiếu sự mãnh liệt, thiếu thử thách, nếu hắn chỉ là một người bình thường thì tình cảm này sẽ thích hợp với hắn. Nhưng hắn không phải như vậy.
Lúc ở bên Đường Cẩn, hắn có thể phát tiết hết những chất chứa trong lòng, không có gì phải e ngại rụt rè. Trong tình cảm hình như hắn càng lúc càng thích cảm giác nóng bỏng, hoang dã đó.
Có lẽ do mình còn quá trẻ, hoặc là giấc mơ đó đã mở một cánh cửa cho hắn. Nói tóm lại hắn không còn là Triệu Quốc Đống trước đây. Hắn như một người thích uống rượu mạnh, vì thế rượu nhẹ khó có thể thỏa mãn hắn.
Triệu Quốc Đống cũng không biết nên an ủi Khổng Nguyệt như thế nào. Trên thực tế hắn biết mình có an ủi cũng vô dụng. Tình cảm là thứ rất khó hiểu, bây giờ mà an ủi chính là dối trá. Hắn chỉ có thể lặng lẽ vuốt ve tấm lưng trần của Khổng Nguyệt.
- Quốc Đống, chúng ta chia tay ư?
Triệu Quốc Đống chấn động. Mặc dù hắn sớm đoán trước nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy. Hắn đang định nói thì bị tay Khổng Nguyệt chặn lại.
- Quốc Đống, anh nghe em nói. Chúng ta yêu nhau, có lẽ bây giờ chúng ta còn yêu nhau, nhưng em không muốn tình yêu này, hoặc là em không thể chấp nhận tình yêu này.
Khổng Nguyệt cuộn mình trong lòng Khổng Nguyệt rồi nói:
- Em biết anh là người làm việc lớn, mà em lại thích cuộc sống đơn giản, bình dị. Em và anh đi bên nhau là duyên phận nhưng duyên phận này nhiều tới đâu thì em không biết.
Triệu Quốc Đống không nói gì, hắn biết lúc này Khổng Nguyệt rất tỉnh táo nên không cần mình giải thích.
- Có lẽ thời gian sẽ thay đổi nhiều thứ, nhưng bây giờ em không biết.
Khổng Nguyệt hít sâu một hơi mà nói:
- Quốc Đống, chúng ta tạm thời xa một thời gian để suy nghĩ được không? Anh không nên cảm thấy áy náy hoặc có lỗi, em tình nguyện. Cho đến bây giờ anh là người duy nhất em yêu. Nhưng em muốn cuộc sống bình lặng, mà anh lại không thể cho em. Nên mong anh đừng can thiệp hoặc khuyên em làm gì có được không?
Triệu Quốc Đống nằm im không nhúc nhích, một lúc sau hắn nghẹn giọng nói:
- Tiểu Nguyệt, em muốn đi đâu?
- Em sẽ đến Úc hoặc Canada, không khí học ở đó rất tốt. Em không thích Mỹ.
Khổng Nguyệt dán sát mặt mình vào bên dưới Khổng Nguyệt:
- Đừng lo cho em, nhưng không được quên em. Quốc Đống, để em nhớ kỹ đêm nay.
Khổng Nguyệt rời đi làm nhiều người có chút ngạc nhiên, nhưng Triệu Quốc Đống đã mơ hồ cảm nhận được điều này. Hắn không ngờ Khổng Nguyệt vẫn rụt rè mà lại tỉnh táo và lý trí đến thế. Cô có thể thấy tất cả và quyết đoán đưa ra quyết định.
Triệu Quốc Đống không biết Khổng Nguyệt về sau sẽ như thế nào, nhưng không thể nghi ngờ cô đã in sâu hình bóng trong trái tim hắn.
Cả đêm không ngủ nhưng Triệu Quốc Đống phát hiện mình rất tỉnh táo, nhưng Triệu Quốc Đống lại không cần. Khổng Nguyệt rời đi đã kích thích hắn, nhưng lại giống như không phải. Tâm trạng, lý trí vẫn bình thường, ngoài tinh thần hơi thoải mái ra thì tất cả đều bình thường.
Hắn đã thành người tự do, mặc dù không muốn nhưng đó là thực tế. Sau một đêm điên cuồng, chuyện giữa hắn và Khổng Nguyệt đã trôi đi.
Khổng Nguyệt nói với Triệu Quốc Đống là cô muốn hoàn thành xong năm thứ hai đại học rồi sẽ đi Canada hoặc là Australia. Triệu Quốc Đống thay cô chọn Canada, khí hậu ôn hòa ở đó phù hợp với Khổng Nguyệt hơn.
Tuần cuối cùng trước tết đã tới. Triệu Quốc Đống không nói gì, hắn không tìm ra lời thích hợp để diễn tả tâm trạng của mình. Tức giận hình như không phải, nhẹ nhàng cũng không phải, buồn bực thì có một chút nhưng không rõ ràng, vui sướng thì không có chút nào.
Vậy là cái gì? Triệu Quốc Đống tìm rất lâu mới hình dung ra được, cô đơn.
Tại sao lại như vậy? Cuộc sống không có mục tiêu, hoặc là nói phải có mục tiêu thực tế mới kích thích được hắn.
Lúc này hắn muốn quay lại một năm về trước. Khi đó áp lực của Khu Khai Phát đặt lên vai hắn. Áp lực rất lớn khiến hắn dồn toàn lực phấn đấu, mà bây giờ thì sao?
Chuyện ở Ban quy hoạch tổng hợp có quan hệ gì với hắn? Phát triển ở Sở Giao thông chẳng lẽ nói mình sẽ lui lại mười năm? Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng.
Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát, cấp Phó Trưởng phòng, đây là quan. Chánh văn phòng Ban quy hoạch tổng hợp – Sở Giao thông là cấp Trưởng phòng. Nhưng nó lại có sự khác nhau.
Chăm chỉ làm việc, việc nhỏ có thể làm ra một sự nghiệp vĩ đại. Nhưng làm việc văn phòng theo quy định thì việc nhỏ lại thành phức tạp.
Nhưng có những lúc giữa quan với nhau lại cần thay đổi, chỉ có chuyển đổi thì anh mới lột xác hoàn toàn, mới bước tới con đường mới, đây gọi là Phượng hoàng sống lại.
Bữa tối hai anh em Đức Sơn cũng đã về. Triệu Quốc Đống hiếm khi uống rượu cùng ba thằng em, hơn nữa có vẻ khá thoải mái. Chẳng qua uống một lát ba thằng thấy Triệu Quốc Đống có chút không yên. Cuối cùng Triệu Quốc Đống không ngờ lại say.
Trong mơ màng, Triệu Quốc Đống chỉ thấy người mình lúc nóng, lúc lạnh, người nhà đã đưa hắn lên giường, ngủ không biết qua bao lâu, Triệu Quốc Đống tỉnh lại thấy mình trong trạm xá nhà máy. Mà ngồi ở đầu giường hắn lại là Cổ Tiểu Âu.
Sao lại như vậy? Triệu Quốc Đống lúc này mới thấy cả người mình không có chút sức lực, cả người đầy mồ hôi, dạ dày không ngừng kêu lên vì đói.
Triệu Quốc Đống hơi động làm Cổ Tiểu Âu tỉnh lại. Cô lộ rõ vẻ vui mừng làm Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ. Mình còn đang suy nghĩ xem làm như thế nào chấm dứt quan hệ với Cổ Tiểu Âu, mà cô lại đến chăm sóc cho hắn.
Triệu Quốc Đống một bên uống canh và biết mình không ngờ nằm suốt hai ngày hai đêm ở trạm xá. Triệu Quốc Đống bị cảm nóng, lạnh đến độ cả người mất hết sức lực, ngay cả bác sĩ cũng không thể nói là bệnh gì. Bác sĩ kết luận do làm việc quá độ nên mới thành vậy.
Người nhà liền gọi điện tới Sở Giao thông xin phép cho Triệu Quốc Đống, Thái Chánh Dương còn gọi tới hỏi thăm, người nhà hàm hồ nói không có gì, nghỉ vài ngày là được. Nếu không như vậy thì có lẽ Thái Chánh Dương đã tự mình tới thăm.
Cổ Tiểu Âu nói tầm nửa tiếng mới im, trong phòng lúc này chỉ còn lại mình Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống hiểu được nguyên nhân mình bị bệnh là do hơn năm liều mạng làm việc, hơn nữa không thường xuyên tập luyện. Bây giờ tình cảm có vấn đề nên thành như vậy.
Chẳng qua bây giờ Triệu Quốc Đống mặc dù mệt nhưng lại rất tỉnh táo. Hắn giống như một đứa bé mới ngã xuống đất, mặc dù yếu nhưng lại đầy sức sống.
Khổng Nguyệt chui vào sát trong lòng Triệu Quốc Đống, tay hắn đang nghịch trên ngực cô. Bộ ngực của cô là nơi hai tay Triệu Quốc Đống nhằm vào nhiều nhất, nhưng Khổng Nguyệt chỉ ôm chặt lấy eo Triệu Quốc Đống làm hắn thấy có chút không đúng.
Một chút nước mắt chảy xuống trên vai hắn.
- Sao vậy em?
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng nói.
- Không có gì.
Khổng Nguyệt ôm chặt lấy Triệu Quốc Đống, giống như muốn vùi cơ thể của mình vào trong hắn. Nhưng Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận được một khoảng cách vô hình đã xuất hiện giữa hai người.
- Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Quốc Đống thực ra sớm phát hiện giữa mình và Khổng Nguyệt có vấn đề nhưng hắn vẫn cố né tránh, hắn biết Khổng Nguyệt cũng vậy. Mặc dù hai người khi gặp đều cố gắng lao vào nhau, nhưng hắn biết đã không còn thân mật như trước.
Chẳng lẽ tình cảm này sắp đi tới cuối sao? Vấn đề ở đâu? Là do Đường Cẩn xuất hiện đợt tết khiến tình cảm hai người có vấn đề?
Khổng Nguyệt chỉ lặng lẽ nằm trong lòng Triệu Quốc Đống mà khóc. Hắn cũng ôm cô vào lòng, nhưng bao suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu hắn.
Triệu Quốc Đống cố gắng tìm kiếm vấn đề. Nhưng hắn buồn bực phát hiện giữa mình và Khổng Nguyệt từ đầu đã thiếu sự mãnh liệt, thiếu thử thách, nếu hắn chỉ là một người bình thường thì tình cảm này sẽ thích hợp với hắn. Nhưng hắn không phải như vậy.
Lúc ở bên Đường Cẩn, hắn có thể phát tiết hết những chất chứa trong lòng, không có gì phải e ngại rụt rè. Trong tình cảm hình như hắn càng lúc càng thích cảm giác nóng bỏng, hoang dã đó.
Có lẽ do mình còn quá trẻ, hoặc là giấc mơ đó đã mở một cánh cửa cho hắn. Nói tóm lại hắn không còn là Triệu Quốc Đống trước đây. Hắn như một người thích uống rượu mạnh, vì thế rượu nhẹ khó có thể thỏa mãn hắn.
Triệu Quốc Đống cũng không biết nên an ủi Khổng Nguyệt như thế nào. Trên thực tế hắn biết mình có an ủi cũng vô dụng. Tình cảm là thứ rất khó hiểu, bây giờ mà an ủi chính là dối trá. Hắn chỉ có thể lặng lẽ vuốt ve tấm lưng trần của Khổng Nguyệt.
- Quốc Đống, chúng ta chia tay ư?
Triệu Quốc Đống chấn động. Mặc dù hắn sớm đoán trước nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy. Hắn đang định nói thì bị tay Khổng Nguyệt chặn lại.
- Quốc Đống, anh nghe em nói. Chúng ta yêu nhau, có lẽ bây giờ chúng ta còn yêu nhau, nhưng em không muốn tình yêu này, hoặc là em không thể chấp nhận tình yêu này.
Khổng Nguyệt cuộn mình trong lòng Khổng Nguyệt rồi nói:
- Em biết anh là người làm việc lớn, mà em lại thích cuộc sống đơn giản, bình dị. Em và anh đi bên nhau là duyên phận nhưng duyên phận này nhiều tới đâu thì em không biết.
Triệu Quốc Đống không nói gì, hắn biết lúc này Khổng Nguyệt rất tỉnh táo nên không cần mình giải thích.
- Có lẽ thời gian sẽ thay đổi nhiều thứ, nhưng bây giờ em không biết.
Khổng Nguyệt hít sâu một hơi mà nói:
- Quốc Đống, chúng ta tạm thời xa một thời gian để suy nghĩ được không? Anh không nên cảm thấy áy náy hoặc có lỗi, em tình nguyện. Cho đến bây giờ anh là người duy nhất em yêu. Nhưng em muốn cuộc sống bình lặng, mà anh lại không thể cho em. Nên mong anh đừng can thiệp hoặc khuyên em làm gì có được không?
Triệu Quốc Đống nằm im không nhúc nhích, một lúc sau hắn nghẹn giọng nói:
- Tiểu Nguyệt, em muốn đi đâu?
- Em sẽ đến Úc hoặc Canada, không khí học ở đó rất tốt. Em không thích Mỹ.
Khổng Nguyệt dán sát mặt mình vào bên dưới Khổng Nguyệt:
- Đừng lo cho em, nhưng không được quên em. Quốc Đống, để em nhớ kỹ đêm nay.
Khổng Nguyệt rời đi làm nhiều người có chút ngạc nhiên, nhưng Triệu Quốc Đống đã mơ hồ cảm nhận được điều này. Hắn không ngờ Khổng Nguyệt vẫn rụt rè mà lại tỉnh táo và lý trí đến thế. Cô có thể thấy tất cả và quyết đoán đưa ra quyết định.
Triệu Quốc Đống không biết Khổng Nguyệt về sau sẽ như thế nào, nhưng không thể nghi ngờ cô đã in sâu hình bóng trong trái tim hắn.
Cả đêm không ngủ nhưng Triệu Quốc Đống phát hiện mình rất tỉnh táo, nhưng Triệu Quốc Đống lại không cần. Khổng Nguyệt rời đi đã kích thích hắn, nhưng lại giống như không phải. Tâm trạng, lý trí vẫn bình thường, ngoài tinh thần hơi thoải mái ra thì tất cả đều bình thường.
Hắn đã thành người tự do, mặc dù không muốn nhưng đó là thực tế. Sau một đêm điên cuồng, chuyện giữa hắn và Khổng Nguyệt đã trôi đi.
Khổng Nguyệt nói với Triệu Quốc Đống là cô muốn hoàn thành xong năm thứ hai đại học rồi sẽ đi Canada hoặc là Australia. Triệu Quốc Đống thay cô chọn Canada, khí hậu ôn hòa ở đó phù hợp với Khổng Nguyệt hơn.
Tuần cuối cùng trước tết đã tới. Triệu Quốc Đống không nói gì, hắn không tìm ra lời thích hợp để diễn tả tâm trạng của mình. Tức giận hình như không phải, nhẹ nhàng cũng không phải, buồn bực thì có một chút nhưng không rõ ràng, vui sướng thì không có chút nào.
Vậy là cái gì? Triệu Quốc Đống tìm rất lâu mới hình dung ra được, cô đơn.
Tại sao lại như vậy? Cuộc sống không có mục tiêu, hoặc là nói phải có mục tiêu thực tế mới kích thích được hắn.
Lúc này hắn muốn quay lại một năm về trước. Khi đó áp lực của Khu Khai Phát đặt lên vai hắn. Áp lực rất lớn khiến hắn dồn toàn lực phấn đấu, mà bây giờ thì sao?
Chuyện ở Ban quy hoạch tổng hợp có quan hệ gì với hắn? Phát triển ở Sở Giao thông chẳng lẽ nói mình sẽ lui lại mười năm? Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng.
Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát, cấp Phó Trưởng phòng, đây là quan. Chánh văn phòng Ban quy hoạch tổng hợp – Sở Giao thông là cấp Trưởng phòng. Nhưng nó lại có sự khác nhau.
Chăm chỉ làm việc, việc nhỏ có thể làm ra một sự nghiệp vĩ đại. Nhưng làm việc văn phòng theo quy định thì việc nhỏ lại thành phức tạp.
Nhưng có những lúc giữa quan với nhau lại cần thay đổi, chỉ có chuyển đổi thì anh mới lột xác hoàn toàn, mới bước tới con đường mới, đây gọi là Phượng hoàng sống lại.
Bữa tối hai anh em Đức Sơn cũng đã về. Triệu Quốc Đống hiếm khi uống rượu cùng ba thằng em, hơn nữa có vẻ khá thoải mái. Chẳng qua uống một lát ba thằng thấy Triệu Quốc Đống có chút không yên. Cuối cùng Triệu Quốc Đống không ngờ lại say.
Trong mơ màng, Triệu Quốc Đống chỉ thấy người mình lúc nóng, lúc lạnh, người nhà đã đưa hắn lên giường, ngủ không biết qua bao lâu, Triệu Quốc Đống tỉnh lại thấy mình trong trạm xá nhà máy. Mà ngồi ở đầu giường hắn lại là Cổ Tiểu Âu.
Sao lại như vậy? Triệu Quốc Đống lúc này mới thấy cả người mình không có chút sức lực, cả người đầy mồ hôi, dạ dày không ngừng kêu lên vì đói.
Triệu Quốc Đống hơi động làm Cổ Tiểu Âu tỉnh lại. Cô lộ rõ vẻ vui mừng làm Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ. Mình còn đang suy nghĩ xem làm như thế nào chấm dứt quan hệ với Cổ Tiểu Âu, mà cô lại đến chăm sóc cho hắn.
Triệu Quốc Đống một bên uống canh và biết mình không ngờ nằm suốt hai ngày hai đêm ở trạm xá. Triệu Quốc Đống bị cảm nóng, lạnh đến độ cả người mất hết sức lực, ngay cả bác sĩ cũng không thể nói là bệnh gì. Bác sĩ kết luận do làm việc quá độ nên mới thành vậy.
Người nhà liền gọi điện tới Sở Giao thông xin phép cho Triệu Quốc Đống, Thái Chánh Dương còn gọi tới hỏi thăm, người nhà hàm hồ nói không có gì, nghỉ vài ngày là được. Nếu không như vậy thì có lẽ Thái Chánh Dương đã tự mình tới thăm.
Cổ Tiểu Âu nói tầm nửa tiếng mới im, trong phòng lúc này chỉ còn lại mình Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống hiểu được nguyên nhân mình bị bệnh là do hơn năm liều mạng làm việc, hơn nữa không thường xuyên tập luyện. Bây giờ tình cảm có vấn đề nên thành như vậy.
Chẳng qua bây giờ Triệu Quốc Đống mặc dù mệt nhưng lại rất tỉnh táo. Hắn giống như một đứa bé mới ngã xuống đất, mặc dù yếu nhưng lại đầy sức sống.
/1736
|