Triệu Quốc Đống biết ba phòng kia không nhanh như vậy nhận mình. Có những lúc tuổi và kinh nghiệm là thứ không thể thay thế, ai bảo hắn mới có hơn 20 đã làm đến vị trí này.
Nếu muốn làm bọn họ phục cũng đơn giản. Đó là muốn đối phương thấy được lợi ích thực tế, hơn nữa còn phải dùng quyền lực xử phạt.
Nhà đầu tư Quảng Đông đến làm Hoàng Trung Kiệt thấy tài ăn nói của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống dẫn mấy người Quảng Đông đến quán ăn ở nông thôn ăn vài món đặc sản nổi tiếng, không tốn bao tiền mà làm khách rất thích.
Chẳng qua khi nói chuyện đến thủ tục xây dựng nhà máy, người Quảng Đông rất khôn khéo, không nói đầu tư vào khu Khai Phát Giang Khẩu, chỉ hỏi Giang Khẩu đưa ra điều kiện gì, mỗi điều khoản đều hỏi rất kỹ lưỡng. Sau một hồi không phải đàm phán chính thức đã khiến Hoàng Trung Kiệt bực bội.
- Chủ nhiệm Triệu, tôi thấy mấy tên này không phải thực sự muốn tới đầu tư.
Phó Trưởng phòng Thu hút đầu tư – Tiểu Bồ mặt đầy tức giận nói:
- Có nhà đầu tư nào như vậy không? Ngay cả mấy thứ như làm đường, xây tường đều đòi Ban quản lý làm cho họ. Tôi nghi ngờ thành ý và năng lực của bọn họ, có thể là đám lừa không?
- Lão Hoàng thấy sao?
Hoàng Trung Kiệt nói:
- Cái này khó nói, theo lý điều kiện của chúng ta khá tốt, nhứng đám người Quảng Đông này vẫn không có quyết định. Mấy chi tiết kia sợ chúng ta có đáp ứng bọn họ cũng chưa chắc đã ký hợp đồng.
- Ừ, anh có chú ý thấy trong sáu người xuống máy bay, có ba người không cùng bọn họ. Tôi hỏi bọn họ thì đều nói là bạn đến đây du lịch. Anh nói vừa hết tết thì có cần tới An Đô du lịch không? Muốn du lịch thì bên Quảng Đông còn được.
Triệu Quốc Đống nói.
- Chủ nhiệm Triệu, ý của anh là?
Hoàng Trung Kiệt có vẻ hiểu một chút.
- Tôi cho rằng bọn họ thật lòng muốn đầu tư ở An Đô, nếu không sẽ không bàn chi tiết như vậy. Ngoài ra bọn họ còn mang người đi đàm phán với vài khu Khai Phát khác, bọn họ muốn so sánh ưu, khuyết điểm của các nơi, hoặc đang do dự.
- Mẹ nó chứ, đám Quảng Đông này giảo hoạt vậy, lúc này còn giở trò với chúng ta. Chúng ta nhiệt tình tiếp đón, bọn họ lại chơi chúng ta. Chủ nhiệm Triệu, chúng ta việc gì phải nói chuyện với bọn họ?
Tiểu Bồ tức giận nói.
- Tiểu Bồ, bọn họ là nhà đầu tư, có lo lắng cũng là bình thường. Huống chi chúng ta về cơ bản cũng biết về tình hình của bọn họ, có thực lực. Tôi đã khảo sát qua, ba công ty này nếu thực sự đầu tư ở đây thì ít nhất sẽ là trên 20 triệu. Cho nên dù bọn họ có hơi quá, chúng ta cũng phải chịu. Không đến cuối cùng thì chúng ta không được bỏ qua.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Nhà đầu tư chính là thượng đế với chúng ta. Bây giờ khu Khai Phát Giang Khẩu gặp nguy hiểm rất lớn, nếu chúng ta không nhanh chóng đột phá thì rất có thể bị xóa sổ. Vì thế khó khăn đến đâu chúng ta cũng phải cố gắng.
- Ôi, đám người Quảng Đông lợi dụng chúng ta bây giờ đang cần đầu tư nên cứ làm khó, khiến chúng ta nhân nhượng. Nhưng chúng ta bây giờ không còn cách nào để làm, nhường nữa chỉ có thể giảm giá đất mà thôi.
Hoàng Trung Kiệt cũng bực mình nói. Giá đất phải nói là đã khá rẻ, nếu còn nhường nữa thì đúng là không tiếc bán máu.
- Có thể điều tra đám người này đàm phán với khu Khai Phát nào không, như vậy mai chúng ta cũng có đối sách.
Triệu Quốc Đống biết đám người Quảng Đông quyết định trong vài ngày mà thôi, nếu không cũng không cần tranh cãi mấy chi tiết cụ thể, nhưng đầu tư vào đâu thì không rõ.
- Thành phố có nhiều khu Khai Phát như vậy, ai biết bọn họ nói chuyện với ai? Hơn nữa chuyện này dù là có cũng không lộ cho chúng ta, phải biết chỉ khi nào ký kết mới biết.
Hoàng Trung Kiệt lắc đầu nói.
- Cái này không khó, đây đều là công ty lớn, bọn họ muốn xây dựng nhà máy ngoài ở Bích Trì, chỉ có Giang Khẩu, Lộc Sơn chúng ta. Bích Trì giá đất đắt hơn chúng ta nhiều, bọn họ nhất định không chọn, vậy chỉ có thể là Lộc Sơn.
Tiểu Bồ nói.
- Tiểu Bồ nói đúng, rất cơ thể là Lộc Sơn, nhưng cũng không thể bỏ qua huyện khác, nếu như có thể xác định là Lộc Sơn thì tốt.
Triệu Quốc Đống nói.
- Tôi có thể hỏi một câu, Trưởng phòng Thu hút đầu tư khu Khai Phát Lộc Sơn có quan hệ khá tốt với tôi, trước tết hai bên còn hẹn uống rượu, có lẽ nghe ngóng được.
Hoàng Trung Kiệt đảo đảo mắt rồi nói.
20 phút sau Hoàng Trung Kiệt nửa mừng nửa lo vào nói:
- Chủ nhiệm Triệu, hơn phân nửa là Lộc Sơn. Tôi mời tên kia uống rượu, tên kia nói chiều có việc. Tôi hỏi là việc công hay riêng, việc công thì bỏ, việc riêng thì thôi. Tên kia nói không thể bỏ được. Bây giờ mới là mồng chín, người này lại không bỏ được công việc thì ngoài nhà đầu tư Quảng Đông ra thì tôi không nghĩ còn việc nào khác.
- Thật sự là Lộc Sơn ư? Vậy có chút phiền phức.
Triệu Quốc Đống vỗ vỗ bàn rồi nói:
- Lộc Sơn có vị trí tương đương chúng ta, cách Bích Trì không xa, hơn nữa bọn họ cũng có trạm điện, về trụ cột thì còn hơn chúng ta. Ưu thế của chúng ta là đất ư? Tôi thấy dù nhường một chút cũng không đánh động được nhà đầu tư Quảng Đông. Chính sách ưu đãi cũng giống nhau.
- Mẹ kiếp, đám Lộc Sơn tranh với chúng ta, bọn họ không phải ký được không ít ở Hội chợ thương mại sao? Ăn no rồi còn cướp, còn muốn người ta sống không?
Tiểu Bồ nói.
- Lão Hoàng, tôi nhớ trên Nhật báo An Đô hôm qua nói về việc Lộc Sơn xảy ra vụ án bắt cóc phải không?
Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng.
- Ừ, hình như có tin này, nói một nhà kinh doanh Phúc Kiến bị bắt cóc ở đây, cảnh sát đang phá án.
Hoàng Trung Kiệt trong lúc nhất thời không hiểu, nhưng thấy Triệu Quốc Đống cười quỷ dị liền ngửi được âm mưu:
- Chủ nhiệm Triệu, anh là nói … như vậy sợ không tốt.
- Vô độc bất trượng phu, vì khu Khai Phát Giang Khẩu thì chỉ có thể hy sinh danh dự của Huyện ủy, Ủy ban và Công an huyện Lộc Sơn mà thôi.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Quảng Đông bị đám xã hội đen Hongkong xâm nhập không ít, nhà kinh doanh đều sợ dính vào việc này. Nhà đầu tư Quảng Đông cũng như vậy, chúng ta cần phải diễn kịch với bọn họ. Lão Hoàng, Tiểu Bồ, chúng ta phải đóng thật tốt.
Trong bữa ăn trưa ngày hôm sau, ba người Quảng Đông vẫn không chịu quyết định, chỉ yêu cầu Triệu Quốc Đống chấp nhận giảm giá đất, nhưng Triệu Quốc Đống khéo léo từ chối.
- Mẹ nó chứ, Lộc Sơn lại xảy ra chuyện.
Hoàng Trung Kiệt ăn xong sang bên ngồi đọc báo rồi nói:
- Lộc Sơn này đến tết mà cũng không yên.
- Sao thế Trưởng phòng? Lộc Sơn có vấn đề gì sao, tôi là người Lộc Sơn.
Tiểu Bồ có chút khó chịu mà nói. Một bên hỏi còn không quên cạn chén với mấy vị khách Quảng Đông.
- Có gì ư? Không phải lại có vụ bắt cóc sao? Đây này, báo vừa đăng đó. Huyện thành Lộc Sơn có vụ bắt cóc. Một nhà đầu tư Phúc Kiến vừa về Lộc Sơn thì bị bắt cóc. Bây giờ Công an huyện đang tích cực phá án.
- Lại bắt cóc?
Tiểu Bồ ra vẻ tức giận:
- Mẹ nó chứ, cảnh sát Lộc Sơn làm gì vậy? Năm trước cũng như vậy, tôi nhớ tết năm trước cũng có vụ đó, cũng nhằm vào nhà đầu tư bên ngoài tới. Án được phá nhưng bị đánh gãy ba xương sườn.
- Anh Bồ, anh là người Lộc Sơn sao? Tình hình an ninh trật tự Lộc Sơn rất không ổn sao?
Một nhà đầu tư Quảng Đông cẩn thận hỏi.
- Quê tôi ở Lộc Sơn, an ninh trật tự Lộc Sơn trước đây cũng được. Nhưng hai năm nay người ngoài vào nhiều nên không tốt. Mỏ đá ở Lộc Sơn có không ít nhà đầu tư bên ngoài tới, lãi nhiều tiền làm nhiều người đỏ mắt.
Tiểu Bồ thở dài nói.
- Tiểu Bồ, cậu đừng nói bậy, tình hình an ninh trật tự An Đô chúng ta luôn tốt, đâu đến mức như cậu nói.
Triệu Quốc Đống nói.
- Chủ nhiệm Triệu, tôi là người Lộc Sơn lại không biết sao? Rất nhiều chuyện chẳng qua chỉ là không lộ ra mà thôi, lén dùng tiền giải quyết là không lộ mà. Ủy ban, Huyện ủy Lộc Sơn tốn nhiều công sức mới khống chế không cho mấy tin này truyền ra.
Tiểu Bồ có chút khinh thường nói:
- Chủ nhiệm Triệu, tôi biết anh bất bình cho cơ quan công an, nhưng cảnh sát Lộc Sơn không thể so sánh với Giang Khẩu chúng ta. Cơ quan công an bên kia không quản nghiêm như anh nghĩ đâu.
Thấy mấy tên Quảng Đông quan tâm, Triệu Quốc Đống ra vẻ muốn lấy lại hình ảnh:
- Các anh đừng nghe Tiểu Bồ nói, tình hình an ninh trật tự An Đô chúng tôi rất tốt, hơn nữa ở Giang Khẩu chúng tôi càng không cần nói. Các anh khảo sát chỗ chúng tôi cũng thấy đó. Lộc Sơn và Nghiễm Ninh chỉ hơi phức tạp một chút mà thôi, không đến mức như Tiểu Bồ nói đâu.
Triệu Quốc Đống chưa nói hết thì một nhà đầu tư Quảng Đông đã đoạt lấy tờ Nhật báo An Đô trong tay Hoàng Trung Kiệt, mở ra xem, sau đó đưa cho hai người kia.
Ba ngày sau, ba công ty sản xuất thiết bị ô tô Quảng Đông phân biệt ký hợp đồng đầu tư xây dựng nhà máy ở khu Khai Phát Giang Khẩu, với tổng diện tích là 480 mẫu đất, vốn đầu tư 26 triệu tệ. Nhà máy xây dựng xong trước tháng 10 là đi vào sản xuất.
Mà nghe nói lãnh đạo huyện Lộc Sơn vì thế mà rất tức giận, đồng thời cũng không hiểu. Bởi vì trước đó ba nhà đầu tư Quảng Đông đã thỏa thuận miệng với bọn họ, cuối cùng người Quảng Đông lại ký hợp đồng đầu tư vào khu Khai Phát Giang Khẩu.
Nếu muốn làm bọn họ phục cũng đơn giản. Đó là muốn đối phương thấy được lợi ích thực tế, hơn nữa còn phải dùng quyền lực xử phạt.
Nhà đầu tư Quảng Đông đến làm Hoàng Trung Kiệt thấy tài ăn nói của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống dẫn mấy người Quảng Đông đến quán ăn ở nông thôn ăn vài món đặc sản nổi tiếng, không tốn bao tiền mà làm khách rất thích.
Chẳng qua khi nói chuyện đến thủ tục xây dựng nhà máy, người Quảng Đông rất khôn khéo, không nói đầu tư vào khu Khai Phát Giang Khẩu, chỉ hỏi Giang Khẩu đưa ra điều kiện gì, mỗi điều khoản đều hỏi rất kỹ lưỡng. Sau một hồi không phải đàm phán chính thức đã khiến Hoàng Trung Kiệt bực bội.
- Chủ nhiệm Triệu, tôi thấy mấy tên này không phải thực sự muốn tới đầu tư.
Phó Trưởng phòng Thu hút đầu tư – Tiểu Bồ mặt đầy tức giận nói:
- Có nhà đầu tư nào như vậy không? Ngay cả mấy thứ như làm đường, xây tường đều đòi Ban quản lý làm cho họ. Tôi nghi ngờ thành ý và năng lực của bọn họ, có thể là đám lừa không?
- Lão Hoàng thấy sao?
Hoàng Trung Kiệt nói:
- Cái này khó nói, theo lý điều kiện của chúng ta khá tốt, nhứng đám người Quảng Đông này vẫn không có quyết định. Mấy chi tiết kia sợ chúng ta có đáp ứng bọn họ cũng chưa chắc đã ký hợp đồng.
- Ừ, anh có chú ý thấy trong sáu người xuống máy bay, có ba người không cùng bọn họ. Tôi hỏi bọn họ thì đều nói là bạn đến đây du lịch. Anh nói vừa hết tết thì có cần tới An Đô du lịch không? Muốn du lịch thì bên Quảng Đông còn được.
Triệu Quốc Đống nói.
- Chủ nhiệm Triệu, ý của anh là?
Hoàng Trung Kiệt có vẻ hiểu một chút.
- Tôi cho rằng bọn họ thật lòng muốn đầu tư ở An Đô, nếu không sẽ không bàn chi tiết như vậy. Ngoài ra bọn họ còn mang người đi đàm phán với vài khu Khai Phát khác, bọn họ muốn so sánh ưu, khuyết điểm của các nơi, hoặc đang do dự.
- Mẹ nó chứ, đám Quảng Đông này giảo hoạt vậy, lúc này còn giở trò với chúng ta. Chúng ta nhiệt tình tiếp đón, bọn họ lại chơi chúng ta. Chủ nhiệm Triệu, chúng ta việc gì phải nói chuyện với bọn họ?
Tiểu Bồ tức giận nói.
- Tiểu Bồ, bọn họ là nhà đầu tư, có lo lắng cũng là bình thường. Huống chi chúng ta về cơ bản cũng biết về tình hình của bọn họ, có thực lực. Tôi đã khảo sát qua, ba công ty này nếu thực sự đầu tư ở đây thì ít nhất sẽ là trên 20 triệu. Cho nên dù bọn họ có hơi quá, chúng ta cũng phải chịu. Không đến cuối cùng thì chúng ta không được bỏ qua.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Nhà đầu tư chính là thượng đế với chúng ta. Bây giờ khu Khai Phát Giang Khẩu gặp nguy hiểm rất lớn, nếu chúng ta không nhanh chóng đột phá thì rất có thể bị xóa sổ. Vì thế khó khăn đến đâu chúng ta cũng phải cố gắng.
- Ôi, đám người Quảng Đông lợi dụng chúng ta bây giờ đang cần đầu tư nên cứ làm khó, khiến chúng ta nhân nhượng. Nhưng chúng ta bây giờ không còn cách nào để làm, nhường nữa chỉ có thể giảm giá đất mà thôi.
Hoàng Trung Kiệt cũng bực mình nói. Giá đất phải nói là đã khá rẻ, nếu còn nhường nữa thì đúng là không tiếc bán máu.
- Có thể điều tra đám người này đàm phán với khu Khai Phát nào không, như vậy mai chúng ta cũng có đối sách.
Triệu Quốc Đống biết đám người Quảng Đông quyết định trong vài ngày mà thôi, nếu không cũng không cần tranh cãi mấy chi tiết cụ thể, nhưng đầu tư vào đâu thì không rõ.
- Thành phố có nhiều khu Khai Phát như vậy, ai biết bọn họ nói chuyện với ai? Hơn nữa chuyện này dù là có cũng không lộ cho chúng ta, phải biết chỉ khi nào ký kết mới biết.
Hoàng Trung Kiệt lắc đầu nói.
- Cái này không khó, đây đều là công ty lớn, bọn họ muốn xây dựng nhà máy ngoài ở Bích Trì, chỉ có Giang Khẩu, Lộc Sơn chúng ta. Bích Trì giá đất đắt hơn chúng ta nhiều, bọn họ nhất định không chọn, vậy chỉ có thể là Lộc Sơn.
Tiểu Bồ nói.
- Tiểu Bồ nói đúng, rất cơ thể là Lộc Sơn, nhưng cũng không thể bỏ qua huyện khác, nếu như có thể xác định là Lộc Sơn thì tốt.
Triệu Quốc Đống nói.
- Tôi có thể hỏi một câu, Trưởng phòng Thu hút đầu tư khu Khai Phát Lộc Sơn có quan hệ khá tốt với tôi, trước tết hai bên còn hẹn uống rượu, có lẽ nghe ngóng được.
Hoàng Trung Kiệt đảo đảo mắt rồi nói.
20 phút sau Hoàng Trung Kiệt nửa mừng nửa lo vào nói:
- Chủ nhiệm Triệu, hơn phân nửa là Lộc Sơn. Tôi mời tên kia uống rượu, tên kia nói chiều có việc. Tôi hỏi là việc công hay riêng, việc công thì bỏ, việc riêng thì thôi. Tên kia nói không thể bỏ được. Bây giờ mới là mồng chín, người này lại không bỏ được công việc thì ngoài nhà đầu tư Quảng Đông ra thì tôi không nghĩ còn việc nào khác.
- Thật sự là Lộc Sơn ư? Vậy có chút phiền phức.
Triệu Quốc Đống vỗ vỗ bàn rồi nói:
- Lộc Sơn có vị trí tương đương chúng ta, cách Bích Trì không xa, hơn nữa bọn họ cũng có trạm điện, về trụ cột thì còn hơn chúng ta. Ưu thế của chúng ta là đất ư? Tôi thấy dù nhường một chút cũng không đánh động được nhà đầu tư Quảng Đông. Chính sách ưu đãi cũng giống nhau.
- Mẹ kiếp, đám Lộc Sơn tranh với chúng ta, bọn họ không phải ký được không ít ở Hội chợ thương mại sao? Ăn no rồi còn cướp, còn muốn người ta sống không?
Tiểu Bồ nói.
- Lão Hoàng, tôi nhớ trên Nhật báo An Đô hôm qua nói về việc Lộc Sơn xảy ra vụ án bắt cóc phải không?
Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng.
- Ừ, hình như có tin này, nói một nhà kinh doanh Phúc Kiến bị bắt cóc ở đây, cảnh sát đang phá án.
Hoàng Trung Kiệt trong lúc nhất thời không hiểu, nhưng thấy Triệu Quốc Đống cười quỷ dị liền ngửi được âm mưu:
- Chủ nhiệm Triệu, anh là nói … như vậy sợ không tốt.
- Vô độc bất trượng phu, vì khu Khai Phát Giang Khẩu thì chỉ có thể hy sinh danh dự của Huyện ủy, Ủy ban và Công an huyện Lộc Sơn mà thôi.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Quảng Đông bị đám xã hội đen Hongkong xâm nhập không ít, nhà kinh doanh đều sợ dính vào việc này. Nhà đầu tư Quảng Đông cũng như vậy, chúng ta cần phải diễn kịch với bọn họ. Lão Hoàng, Tiểu Bồ, chúng ta phải đóng thật tốt.
Trong bữa ăn trưa ngày hôm sau, ba người Quảng Đông vẫn không chịu quyết định, chỉ yêu cầu Triệu Quốc Đống chấp nhận giảm giá đất, nhưng Triệu Quốc Đống khéo léo từ chối.
- Mẹ nó chứ, Lộc Sơn lại xảy ra chuyện.
Hoàng Trung Kiệt ăn xong sang bên ngồi đọc báo rồi nói:
- Lộc Sơn này đến tết mà cũng không yên.
- Sao thế Trưởng phòng? Lộc Sơn có vấn đề gì sao, tôi là người Lộc Sơn.
Tiểu Bồ có chút khó chịu mà nói. Một bên hỏi còn không quên cạn chén với mấy vị khách Quảng Đông.
- Có gì ư? Không phải lại có vụ bắt cóc sao? Đây này, báo vừa đăng đó. Huyện thành Lộc Sơn có vụ bắt cóc. Một nhà đầu tư Phúc Kiến vừa về Lộc Sơn thì bị bắt cóc. Bây giờ Công an huyện đang tích cực phá án.
- Lại bắt cóc?
Tiểu Bồ ra vẻ tức giận:
- Mẹ nó chứ, cảnh sát Lộc Sơn làm gì vậy? Năm trước cũng như vậy, tôi nhớ tết năm trước cũng có vụ đó, cũng nhằm vào nhà đầu tư bên ngoài tới. Án được phá nhưng bị đánh gãy ba xương sườn.
- Anh Bồ, anh là người Lộc Sơn sao? Tình hình an ninh trật tự Lộc Sơn rất không ổn sao?
Một nhà đầu tư Quảng Đông cẩn thận hỏi.
- Quê tôi ở Lộc Sơn, an ninh trật tự Lộc Sơn trước đây cũng được. Nhưng hai năm nay người ngoài vào nhiều nên không tốt. Mỏ đá ở Lộc Sơn có không ít nhà đầu tư bên ngoài tới, lãi nhiều tiền làm nhiều người đỏ mắt.
Tiểu Bồ thở dài nói.
- Tiểu Bồ, cậu đừng nói bậy, tình hình an ninh trật tự An Đô chúng ta luôn tốt, đâu đến mức như cậu nói.
Triệu Quốc Đống nói.
- Chủ nhiệm Triệu, tôi là người Lộc Sơn lại không biết sao? Rất nhiều chuyện chẳng qua chỉ là không lộ ra mà thôi, lén dùng tiền giải quyết là không lộ mà. Ủy ban, Huyện ủy Lộc Sơn tốn nhiều công sức mới khống chế không cho mấy tin này truyền ra.
Tiểu Bồ có chút khinh thường nói:
- Chủ nhiệm Triệu, tôi biết anh bất bình cho cơ quan công an, nhưng cảnh sát Lộc Sơn không thể so sánh với Giang Khẩu chúng ta. Cơ quan công an bên kia không quản nghiêm như anh nghĩ đâu.
Thấy mấy tên Quảng Đông quan tâm, Triệu Quốc Đống ra vẻ muốn lấy lại hình ảnh:
- Các anh đừng nghe Tiểu Bồ nói, tình hình an ninh trật tự An Đô chúng tôi rất tốt, hơn nữa ở Giang Khẩu chúng tôi càng không cần nói. Các anh khảo sát chỗ chúng tôi cũng thấy đó. Lộc Sơn và Nghiễm Ninh chỉ hơi phức tạp một chút mà thôi, không đến mức như Tiểu Bồ nói đâu.
Triệu Quốc Đống chưa nói hết thì một nhà đầu tư Quảng Đông đã đoạt lấy tờ Nhật báo An Đô trong tay Hoàng Trung Kiệt, mở ra xem, sau đó đưa cho hai người kia.
Ba ngày sau, ba công ty sản xuất thiết bị ô tô Quảng Đông phân biệt ký hợp đồng đầu tư xây dựng nhà máy ở khu Khai Phát Giang Khẩu, với tổng diện tích là 480 mẫu đất, vốn đầu tư 26 triệu tệ. Nhà máy xây dựng xong trước tháng 10 là đi vào sản xuất.
Mà nghe nói lãnh đạo huyện Lộc Sơn vì thế mà rất tức giận, đồng thời cũng không hiểu. Bởi vì trước đó ba nhà đầu tư Quảng Đông đã thỏa thuận miệng với bọn họ, cuối cùng người Quảng Đông lại ký hợp đồng đầu tư vào khu Khai Phát Giang Khẩu.
/1736
|