- Chủ nhiệm Triệu, chúng ta nếu phản ánh vấn đề này có thể bị cho rằng là ghen ghét thành quả thu hút đầu tư của Long Đàm, cố ý ảnh hưởng tới công việc của bọn họ không?
Ngô Hán – Phó Trưởng phòng Hạng mục nói.
- Chúng ta đương nhiên là không thể trực tiếp phản ánh rồi, chẳng qua có thể dùng cách khác mà.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đây vốn là chức trách của bên Bảo vệ môi trường. Thành phố An Đô không chỉ là của dân chúng An Đô, An Đô là trung tâm văn hóa, kinh tế, chính trị của tỉnh An Nguyên.
- Đúng thế, vì lợi ích nhân dân cùng lương tâm, đạo đức, chúng ta nên phản ánh vấn đề này.
Hoàng Trung Kiệt và Lâu Phương nhìn nhau và cười cười đầy quỷ dị.
Việc phản ánh tình hình đúng là rất đơn giản, nếu muốn tránh bị nghi ngờ lại không dễ. Nếu lấy danh nghĩa dân chúng Long Đàm, hoặc dân chúng An Đô gửi thư lên cho Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, Cục Bảo vệ môi trường quốc gia, người đó cũng không thể nào tra ra được. Còn điều tra như thế nào là việc của cấp trên.
Dù kết quả là như thế nào thì chỉ cần kéo qua tháng năm là thành công. Long Đàm đổ xuống, cũng có nghĩa Giang Khẩu bớt một đối thủ. Triệu Quốc Đống này nói đầy chính nghĩa, nhưng từ ánh mắt kia là biết bụng đầy mưu kế.
- Ừ, tôi tin dân chúng sẽ phát hiện ra hành vi tổn hại lợi ích nhân dân của Long Đàm, ngăn chặn hành vi tội ác này nhất định được tất cả dân chúng ủng hộ.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. Hoàng Trung Kiệt và Lâu Phương đều thông minh, kiểu gì cũng nghe ra vấn đề.
Bữa ăn này coi như có thu hoạch nho nhỏ. Triệu Quốc Đống tin Hoàng Trung Kiệt và Lâu Phương về công về tư đều nhảy ra làm việc này.
Đức Sơn và Trường Xuyên đã có hai lần về Giang Khẩu gặp Triệu Quốc Đống bàn về hạng mục kinh doanh nước suối.
Tốc độ xây dựng nhà máy tiến hành khá thuận lợi, trên thực tế không có nhiều thứ phải xây dựng. Mấy ngồi nhà yêu cầu không cao, đường từ nhà máy ra ngoài cũng không tốn mấy công sức. Chính quyền Thương Lãng rất có thành ý, một lần nữa sửa đường ở huyện. Điều này khiến từ Tân Châu có thể chạy ô tô thẳng đến Công ty kinh doanh nước suối Thương Lãng.
Công tác chủ yếu gần đây của Đức Sơn là liên lạc với mấy công ty vận chuyển của Tân Châu, làm tốt thì khi công ty đi vào sản xuất sẽ không gặp áp lực về vận chuyển. Mà nhà ga Thương Lãng là đối tượng trọng tâm của Đức Sơn, cũng may tính cách của Đức Sơn rất rộng rãi, ra tay cũng được nên đã quan hệ tốt với đám người đường sắt Thương Lãng.
Công việc của Trường Xuyên nặng hơn nhiều. Quảng cáo do Trường Xuyên phụ trách. Các ý tưởng của Triệu Quốc Đống phải được đưa vào quảng cáo. Trong thời gian ngắn Nước suối Thương lãng còn chưa bỏ ra được nhiều tiền thuê người nổi tiếng, vì thế chỉ có thể dành nhiều ý tưởng mới lạ. Quảng cáo làm xong, Trường Xuyên liền đưa tới cho Triệu Quốc Đống duyệt. Triệu Quốc Đống cũng khá hài lòng.
Mấy hoạt động tuyên truyền khác cũng đang được tiến hành, cố gắng tranh thủ Nước suối Thương lãng vừa xuất hiện là được đưa lên đài truyền hình tỉnh An Nguyên và Thành phố An Đô, phải tạo ra khí thế không đâu không biết. Ở thời kỳ độ tin cậy của dân chúng đối với quảng cáo còn khá cao thì đây là biện pháp rẻ tiền và có hiệu quả tốt nhất.
Triệu Quốc Đống cũng giúp Trường Xuyên liên lạc vài cơ quan nhà nước, ví dụ như Dân chính, Giáo dục, Vệ sinh. Nhưng Triệu Quốc Đống chỉ giới thiệu một chút, làm việc cụ thể do Trường Xuyên tự mình phụ trách.
Chiếc xe thuê lại từ một công ty nhà nước Tân Châu sắp đóng cửa cũng có tác dụng của nó. Ít nhất ở An Đô cũng khiến nhiều kẻ phải tin tưởng vào tương lai của công ty Nước suối Thương lãng. Lái xe đều tôn trọng gọi giám đốc Triệu, điều này làm không ít người phải đánh giá khác về Trường Xuyên. Thời này không phải ai cũng có thể đi xe Hoàng Quan này.
- Anh, tất cả đã bố trí theo thứ tự, thiết bị cũng đã được đưa tới, bọn em đã chạy thử hai ngày, tất cả đều bình thường. Các thiết bị xét nghiệm và diệt khuẩn cũng phát huy tác dụng. Bọn em còn mời Phòng Kiểm dịch – Cục Y tế Tân Châu đến kiểm tra, tất cả rất tốt. Huyện cũng khá mong chờ, hy vọng công ty chúng ta có thể thành công, tạo danh tiếng cho Thương Lãng, đưa tới càng nhiều nhà đầu tư.
Trường Xuyên đen hơn nhiều, cũng gầy đi nhưng lại rất tươi tỉnh, mắt rất sáng, đúng là có vẻ một giám đốc công ty. Đức Sơn tình nguyện làm người giúp Trường Xuyên, chỉ khi nào liên quan đến công việc mà y phụ trách mới bổ sung. Hai anh em phối hợp khá tốt làm Triệu Quốc Đống hài lòng.
- Lưu Thành thì sao?
Nhà máy dệt An Đô như mặt trời về tay. Lưu Thành nghe lời của Triệu Quốc Đống mà từ chức đến Tân Châu giúp Trường Xuyên xây dựng nhà máy.
Trường Xuyên thật không ngờ ông anh mình không hỏi việc gì mà lại hỏi về Lưu Thành. Y ngẩn ra một chút rồi nói:
- Lưu Thành bây giờ ở lại nhà máy, chủ yếu phụ trách việc xây dựng và chạy thử, cũng được.
- Cái gì mà cũng được?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn hai thằng em:
- Đó là anh rể của hai thằng, hai thằng phải tôn trọng. Anh không phải muốn hai thằng trao hết quyền lực cho anh ta, nhưng ít nhất anh ta đáng tin, điểm này phải nhớ. Hơn nữa khi hai thằng ra ngoài thì Lưu Thành ở lại nhà máy càng thêm quan trọng. Trường Xuyên, chú phải mạnh dạn giao một chút công việc cho Lưu Thành làm. Không ai vừa sinh ra đã giỏi, chú và Đức Sơn nếu không phải làm ở Bộ Công an nửa năm, chú dám nói bây giờ có thể quen với công việc sao?
Triệu Quốc Đống nhìn làm Đức Sơn chột dạ nhìn sang chỗ khác, nhưng Trường Xuyên lại nói:
- Anh, em không bài xích Lưu Thành, nhưng Lưu Thành vừa tới muốn phụ trách thì cần một thời gian, phải quen với người trong nhà máy, nếu không cứ giao việc cho Lưu Thành là không được.
- Ừ, hai thằng tự liệu mà làm.
Triệu Quốc Đống có chút bực mình nhìn Đức Sơn:
- Đức Sơn, Lưu Thành là anh rể của mày. Anh không cần biết mày nghĩ gì, anh nói với mày nếu muốn thành công ở việc nào đó thì phải đoàn kết, nếu không nhất định sẽ thất bại. Mày hiểu không?
- Em hiểu.
Đức Sơn nói với giọng khá uể oải.
- Trường Xuyên, nếu đã có thể chạy thử, anh đề nghị có thể thử ở Tân Châu. Nước sản xuất ra có thể tặng một phần cho các cơ quan nhà nước, ngân hàng, trường học, nhà máy ở Tân Châu. Thứ nhất là tạo ảnh hưởng, thứ hai là nhân cơ hội tạo quan hệ với chính quyền địa phương. Cách làm này sẽ có hiệu quả khá tốt, nhưng số lượng không cần nhiều. Hai thằng phải đóng gói thật đẹp mắt, anh đã nhìn qua thì thấy cũng được. Nhất là các chai nước nhỏ càng quan trọng về bao bì, như vậy nó mới có tác dụng đánh vào tâm lý người tiêu dùng.
Nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy, Trường Xuyên liền ghi ngay vào sổ.
- Bên ngân hàng không được bỏ qua, nhất định phải duy trì quan hệ, cần đả thông thì phải đả thông. Việc này anh đề nghị chú giao cho Đức Sơn. Đức Sơn giỏi về quan hệ. Thỏ khôn có ba hang, không nên đặt hết hy vọng vào một nhà. Quan hệ với Ngân hàng nông nghiệp Thương Lãng nhất định phải xác thực, tránh cho vào lúc cuối cùng rút củi đáy nồi, ngoài ra bên Hợp tác xã tín dụng quản lý khá thoáng nên giao cho Đức Sơn liên lạc. Anh tin chỉ cần chúng ta quảng cáo được, các cơ quan này cũng sẽ đến muốn chúng ta vay tiền của bọn họ.
Trường Xuyên không ngừng gật đầu. So sánh với ngân hàng quốc doanh thì Hợp tác xã tín dụng đúng là có cơ chế linh hoạt hơn nhiều, trong các vụ đầu tư mạo hiểm cũng thoáng hơn. Đây là đối tượng tốt nhất của công ty Nước suối Thương lãng. Điểm này Trường Xuyên cũng nghĩ tới nhưng không dành nhiều tâm trí đi làm.
- Trường Xuyên, sau khi quảng cáo làm xong thì chú phải dồn sang việc con đường tiêu thụ. Đường nhất định phải thông, nhưng quan trọng hơn là phải có kế hoạch rõ ràng về việc thu hồi tài chính. Trọng điểm đặt ở An Đô, sau đó từ từ đẩy mạnh ra các thành phố trong tỉnh, nhất định phải lựa chọn các nhà kinh doanh có năng lực. Dù là giá hoặc thời gian ưu đãi một chút nhưng cần yêu cầu bọn họ tuân thủ hợp đồng.
Trường Xuyên hiểu rõ rất nhiều sản phẩm vì việc thu hồi tài chính chậm trễ mà thất bại, có lẽ có nguyên nhân khác nhưng cuối cùng quan trọng nhất vẫn là thu hồi tài chính.
- ngoài ra nếu tất cả thuận lợi thì sau tháng 10 anh đề nghị Trường Xuyên có thể họn cơ hội tham gia mấy Hội chợ thương mại và khai thác thị trường ở mấy thành phố lớn ở các tỉnh lân cận như Vũ Hán, Nam Ninh, Liễu Châu, Trùng Khánh, Thành Đô… Anh có một suy nghĩ nếu được thì anh hy vọng có thể đến hè năm sau Nước suối Thương lãng sẽ là thương hiệu có tiếng ở địa phương.
Ngô Hán – Phó Trưởng phòng Hạng mục nói.
- Chúng ta đương nhiên là không thể trực tiếp phản ánh rồi, chẳng qua có thể dùng cách khác mà.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đây vốn là chức trách của bên Bảo vệ môi trường. Thành phố An Đô không chỉ là của dân chúng An Đô, An Đô là trung tâm văn hóa, kinh tế, chính trị của tỉnh An Nguyên.
- Đúng thế, vì lợi ích nhân dân cùng lương tâm, đạo đức, chúng ta nên phản ánh vấn đề này.
Hoàng Trung Kiệt và Lâu Phương nhìn nhau và cười cười đầy quỷ dị.
Việc phản ánh tình hình đúng là rất đơn giản, nếu muốn tránh bị nghi ngờ lại không dễ. Nếu lấy danh nghĩa dân chúng Long Đàm, hoặc dân chúng An Đô gửi thư lên cho Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, Cục Bảo vệ môi trường quốc gia, người đó cũng không thể nào tra ra được. Còn điều tra như thế nào là việc của cấp trên.
Dù kết quả là như thế nào thì chỉ cần kéo qua tháng năm là thành công. Long Đàm đổ xuống, cũng có nghĩa Giang Khẩu bớt một đối thủ. Triệu Quốc Đống này nói đầy chính nghĩa, nhưng từ ánh mắt kia là biết bụng đầy mưu kế.
- Ừ, tôi tin dân chúng sẽ phát hiện ra hành vi tổn hại lợi ích nhân dân của Long Đàm, ngăn chặn hành vi tội ác này nhất định được tất cả dân chúng ủng hộ.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. Hoàng Trung Kiệt và Lâu Phương đều thông minh, kiểu gì cũng nghe ra vấn đề.
Bữa ăn này coi như có thu hoạch nho nhỏ. Triệu Quốc Đống tin Hoàng Trung Kiệt và Lâu Phương về công về tư đều nhảy ra làm việc này.
Đức Sơn và Trường Xuyên đã có hai lần về Giang Khẩu gặp Triệu Quốc Đống bàn về hạng mục kinh doanh nước suối.
Tốc độ xây dựng nhà máy tiến hành khá thuận lợi, trên thực tế không có nhiều thứ phải xây dựng. Mấy ngồi nhà yêu cầu không cao, đường từ nhà máy ra ngoài cũng không tốn mấy công sức. Chính quyền Thương Lãng rất có thành ý, một lần nữa sửa đường ở huyện. Điều này khiến từ Tân Châu có thể chạy ô tô thẳng đến Công ty kinh doanh nước suối Thương Lãng.
Công tác chủ yếu gần đây của Đức Sơn là liên lạc với mấy công ty vận chuyển của Tân Châu, làm tốt thì khi công ty đi vào sản xuất sẽ không gặp áp lực về vận chuyển. Mà nhà ga Thương Lãng là đối tượng trọng tâm của Đức Sơn, cũng may tính cách của Đức Sơn rất rộng rãi, ra tay cũng được nên đã quan hệ tốt với đám người đường sắt Thương Lãng.
Công việc của Trường Xuyên nặng hơn nhiều. Quảng cáo do Trường Xuyên phụ trách. Các ý tưởng của Triệu Quốc Đống phải được đưa vào quảng cáo. Trong thời gian ngắn Nước suối Thương lãng còn chưa bỏ ra được nhiều tiền thuê người nổi tiếng, vì thế chỉ có thể dành nhiều ý tưởng mới lạ. Quảng cáo làm xong, Trường Xuyên liền đưa tới cho Triệu Quốc Đống duyệt. Triệu Quốc Đống cũng khá hài lòng.
Mấy hoạt động tuyên truyền khác cũng đang được tiến hành, cố gắng tranh thủ Nước suối Thương lãng vừa xuất hiện là được đưa lên đài truyền hình tỉnh An Nguyên và Thành phố An Đô, phải tạo ra khí thế không đâu không biết. Ở thời kỳ độ tin cậy của dân chúng đối với quảng cáo còn khá cao thì đây là biện pháp rẻ tiền và có hiệu quả tốt nhất.
Triệu Quốc Đống cũng giúp Trường Xuyên liên lạc vài cơ quan nhà nước, ví dụ như Dân chính, Giáo dục, Vệ sinh. Nhưng Triệu Quốc Đống chỉ giới thiệu một chút, làm việc cụ thể do Trường Xuyên tự mình phụ trách.
Chiếc xe thuê lại từ một công ty nhà nước Tân Châu sắp đóng cửa cũng có tác dụng của nó. Ít nhất ở An Đô cũng khiến nhiều kẻ phải tin tưởng vào tương lai của công ty Nước suối Thương lãng. Lái xe đều tôn trọng gọi giám đốc Triệu, điều này làm không ít người phải đánh giá khác về Trường Xuyên. Thời này không phải ai cũng có thể đi xe Hoàng Quan này.
- Anh, tất cả đã bố trí theo thứ tự, thiết bị cũng đã được đưa tới, bọn em đã chạy thử hai ngày, tất cả đều bình thường. Các thiết bị xét nghiệm và diệt khuẩn cũng phát huy tác dụng. Bọn em còn mời Phòng Kiểm dịch – Cục Y tế Tân Châu đến kiểm tra, tất cả rất tốt. Huyện cũng khá mong chờ, hy vọng công ty chúng ta có thể thành công, tạo danh tiếng cho Thương Lãng, đưa tới càng nhiều nhà đầu tư.
Trường Xuyên đen hơn nhiều, cũng gầy đi nhưng lại rất tươi tỉnh, mắt rất sáng, đúng là có vẻ một giám đốc công ty. Đức Sơn tình nguyện làm người giúp Trường Xuyên, chỉ khi nào liên quan đến công việc mà y phụ trách mới bổ sung. Hai anh em phối hợp khá tốt làm Triệu Quốc Đống hài lòng.
- Lưu Thành thì sao?
Nhà máy dệt An Đô như mặt trời về tay. Lưu Thành nghe lời của Triệu Quốc Đống mà từ chức đến Tân Châu giúp Trường Xuyên xây dựng nhà máy.
Trường Xuyên thật không ngờ ông anh mình không hỏi việc gì mà lại hỏi về Lưu Thành. Y ngẩn ra một chút rồi nói:
- Lưu Thành bây giờ ở lại nhà máy, chủ yếu phụ trách việc xây dựng và chạy thử, cũng được.
- Cái gì mà cũng được?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn hai thằng em:
- Đó là anh rể của hai thằng, hai thằng phải tôn trọng. Anh không phải muốn hai thằng trao hết quyền lực cho anh ta, nhưng ít nhất anh ta đáng tin, điểm này phải nhớ. Hơn nữa khi hai thằng ra ngoài thì Lưu Thành ở lại nhà máy càng thêm quan trọng. Trường Xuyên, chú phải mạnh dạn giao một chút công việc cho Lưu Thành làm. Không ai vừa sinh ra đã giỏi, chú và Đức Sơn nếu không phải làm ở Bộ Công an nửa năm, chú dám nói bây giờ có thể quen với công việc sao?
Triệu Quốc Đống nhìn làm Đức Sơn chột dạ nhìn sang chỗ khác, nhưng Trường Xuyên lại nói:
- Anh, em không bài xích Lưu Thành, nhưng Lưu Thành vừa tới muốn phụ trách thì cần một thời gian, phải quen với người trong nhà máy, nếu không cứ giao việc cho Lưu Thành là không được.
- Ừ, hai thằng tự liệu mà làm.
Triệu Quốc Đống có chút bực mình nhìn Đức Sơn:
- Đức Sơn, Lưu Thành là anh rể của mày. Anh không cần biết mày nghĩ gì, anh nói với mày nếu muốn thành công ở việc nào đó thì phải đoàn kết, nếu không nhất định sẽ thất bại. Mày hiểu không?
- Em hiểu.
Đức Sơn nói với giọng khá uể oải.
- Trường Xuyên, nếu đã có thể chạy thử, anh đề nghị có thể thử ở Tân Châu. Nước sản xuất ra có thể tặng một phần cho các cơ quan nhà nước, ngân hàng, trường học, nhà máy ở Tân Châu. Thứ nhất là tạo ảnh hưởng, thứ hai là nhân cơ hội tạo quan hệ với chính quyền địa phương. Cách làm này sẽ có hiệu quả khá tốt, nhưng số lượng không cần nhiều. Hai thằng phải đóng gói thật đẹp mắt, anh đã nhìn qua thì thấy cũng được. Nhất là các chai nước nhỏ càng quan trọng về bao bì, như vậy nó mới có tác dụng đánh vào tâm lý người tiêu dùng.
Nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy, Trường Xuyên liền ghi ngay vào sổ.
- Bên ngân hàng không được bỏ qua, nhất định phải duy trì quan hệ, cần đả thông thì phải đả thông. Việc này anh đề nghị chú giao cho Đức Sơn. Đức Sơn giỏi về quan hệ. Thỏ khôn có ba hang, không nên đặt hết hy vọng vào một nhà. Quan hệ với Ngân hàng nông nghiệp Thương Lãng nhất định phải xác thực, tránh cho vào lúc cuối cùng rút củi đáy nồi, ngoài ra bên Hợp tác xã tín dụng quản lý khá thoáng nên giao cho Đức Sơn liên lạc. Anh tin chỉ cần chúng ta quảng cáo được, các cơ quan này cũng sẽ đến muốn chúng ta vay tiền của bọn họ.
Trường Xuyên không ngừng gật đầu. So sánh với ngân hàng quốc doanh thì Hợp tác xã tín dụng đúng là có cơ chế linh hoạt hơn nhiều, trong các vụ đầu tư mạo hiểm cũng thoáng hơn. Đây là đối tượng tốt nhất của công ty Nước suối Thương lãng. Điểm này Trường Xuyên cũng nghĩ tới nhưng không dành nhiều tâm trí đi làm.
- Trường Xuyên, sau khi quảng cáo làm xong thì chú phải dồn sang việc con đường tiêu thụ. Đường nhất định phải thông, nhưng quan trọng hơn là phải có kế hoạch rõ ràng về việc thu hồi tài chính. Trọng điểm đặt ở An Đô, sau đó từ từ đẩy mạnh ra các thành phố trong tỉnh, nhất định phải lựa chọn các nhà kinh doanh có năng lực. Dù là giá hoặc thời gian ưu đãi một chút nhưng cần yêu cầu bọn họ tuân thủ hợp đồng.
Trường Xuyên hiểu rõ rất nhiều sản phẩm vì việc thu hồi tài chính chậm trễ mà thất bại, có lẽ có nguyên nhân khác nhưng cuối cùng quan trọng nhất vẫn là thu hồi tài chính.
- ngoài ra nếu tất cả thuận lợi thì sau tháng 10 anh đề nghị Trường Xuyên có thể họn cơ hội tham gia mấy Hội chợ thương mại và khai thác thị trường ở mấy thành phố lớn ở các tỉnh lân cận như Vũ Hán, Nam Ninh, Liễu Châu, Trùng Khánh, Thành Đô… Anh có một suy nghĩ nếu được thì anh hy vọng có thể đến hè năm sau Nước suối Thương lãng sẽ là thương hiệu có tiếng ở địa phương.
/1736
|