Tần Huân thì Triệu Quốc Đống đã nghe Lưu Triệu Quốc nhắc tới. Vị Thiết Sơn kia là Phân cục trưởng – phân cục đường sắt An Đô. Triệu Quốc Đống khi còn ở bộ đội là thủ trưởng của Thiết Sơn. Phân cục Ga xe lửa trực thuộc Cục công an thành phố trực tiếp quản lý, nhưng công việc lại có liên quan tới đường sắt.
Sau một phen nói chuyện, Triệu Quốc Đống có thể nhìn ra Tần Huân và Lưu Triệu Quốc có quan hệ mật thiết. Mà Thiết Sơn xem ra cũng có quan hệ cá nhân tốt với Lưu Triệu Quốc. Người còn lại là Phó của Thiết Sơn.
Tần Huân và Thiết Sơn cũng đang quan sát Triệu Quốc Đống. Lưu Triệu Quốc ngoài công việc ra thì bình thường ít xuất hiện, xuất đầu lộ diện khi trước đều là Tạ Kỳ Tường cùng mấy Phó cục trưởng khác.
Thiết Sơn thì thôi, nhưng Tần Huân đi lại khá gần với Lưu Triệu Quốc, nhưng y chưa bao giờ thấy Lưu Triệu Quốc mang ai đi. Nhìn tên này thấy cũng quen, có vẻ là cảnh sát. Hơn nữa Tần Huân thấy có quan hệ không bình thường với Lưu Triệu Quốc.
- Quốc Đống, mấy người bọn họ chú cũng biết, chú tự giới thiệu mình đi.
- Triệu Quốc Đống làm việc ở Ban quản lý Khu Khai Phát Giang Khẩu, trước đây là cấp dưới của Cục trưởng Lưu, cũng đã công tác ở Công an huyện Giang Khẩu vài năm.
- Ha ha, Quốc Đống, vậy chúng ta là người một nhà, nào, cạn chén. Xem ra Cục trưởng Lưu gọi cậu tới để uống thay hả?
Tần Huân cười cười một tiếng rồi nói tiếp:
- Lõa Thiết, lần này tôi không tiện nói nhiều. Tôi và Quốc Đống lần đầu gặp, Cục trưởng Lưu muốn cậu ta đến tiếp chiêu đó.
- Tần Huân, tôi biết anh định bán đứng tôi. Hôm nay chúng ta ở đây có năm người, nếu hôm nay phân cục đường sắt An Đô mà đánh ngã tôi thì chỉ có thể nói Cục Công an Thành phố An Đô không có sức chiến đấu. Nhất là anh, đồ hai mặt.
Lưu Triệu Quốc tuy mắng nhưng vẫn lộ rõ vẻ thân thiết.
- Lão lãnh đạo, anh nói như vậy là không được rồi, ngồi trên bàn là anh em mà, còn chia gì Cục Công an và đường sắt. Lão Tần nói đúng không? Chỉ bằng lời này, lão Tần cũng phải mời lão lãnh đạo một chén.
- Thiết Sơn, đừng có đội mũ cho tôi. Ở trong quân đội anh luôn kích động quần chúng, lần nào cũng chuốc tôi ngã, bây giờ vẫn định dùng chiêu này ư, không có cửa đâu.
Lưu Triệu Quốc cười nói:
- Quốc Đống, chú mời Phân cục trưởng Thiết vài chén. Phân cục trưởng Thiết là cấp dưới cũ của anh, bây giờ là Phân cục trưởng phân cục đường sắt An Đô. Ngày sau có việc gì bên đường sắt thì dù là việc công hay tư cũng cứ tìm anh ta. Anh ta nếu không làm thì chú nói với anh, anh phải đưa ra xử bắn.
- Ha ha, Cục trưởng Lưu đã nói như vậy, tôi có thể ngồi được sao?
Triệu Quốc Đống giơ chén rót mấy chén nhỏ vào một chén to rồi nói:
- Phân cục trưởng Thiết, hôm nay lần đầu gặp, Cục trưởng Lưu lại là lão lãnh đạo của anh, cũng từng là lãnh đạo của tôi. Tứ Xuyên có câu chúng ta cùng có chung lãnh đạo, vậy anh là quan anh của tôi. Người Tứ Xuyên nói đúng, tình cảm sâu, một ngụm hết. Ba chén này tôi xin hết, mời anh.
Ba chén nhỏ cho vào chén to, Triệu Quốc Đống một hơi hết sạch. Thiết Sơn vốn thấy thân thiết vì Triệu Quốc Đống gọi là cùng chung lãnh đạo, bây giờ y không khỏi hít sâu một hơi. Vài chén không sao, nhưng Triệu Quốc Đống làm như vậy đúng là..
Tần Huân cũng khiếp sợ, người uống giỏi thì nhiều nhưng khiêu chiến như vậy thì không thấy mấy.
Thiết Sơn bị chiêu này của Triệu Quốc Đống làm ngẩn ra. Đối phương mặc dù nói mình tùy ý, nhưng lúc này có thể uống bao nhiêu thì tùy sao? Vậy sẽ bị người xem thường, Thiết Sơn cũng rót ba chén vào cốc rồi uống cạn.
Triệu Quốc Đống liền cười thầm trong lòng, Thiết Sơn này đúng là được. Đương nhiên nếu không có Lưu Triệu Quốc ở đây thì hắn không đủ tư cách mời rượu.
Phân cục đường sắt An Đô quản lý gần như tất cả hệ thống đường sắt tỉnh An Nguyên. Nhà ga Huyện Thương Lãng cũng thuộc phân cục đường sắt này. Nếu ngày sau Nước suối Thương lãng muốn phát triển ra ngoài thì nhất định phải giao lưu với đường sắt.
- Phân cục trưởng Thiết, anh là quan anh, cương trực như vậy thì Triệu Quốc Đống xin mời anh một chén.
Triệu Quốc Đống rót cho mình một chén uống cạn.
Thiết Sơn cười nói:
- Lão lãnh đạo, chú em này được, hào sảng. Tôi thích nhất quen biết với người như vậy. Lão lãnh đạo đã nói ngày sau có việc bên đường sắt thì cậu cứ nói. Tôi nếu không có đó thì tìm lão Cung, đó cũng là quan anh của cậu.
Người đàn ông trung niên ngồi cạnh Thiết Sơn vẫn im lặng. Triệu Quốc Đống biểu hiện thế làm y cũng hơi khiếp hãi, Triệu Quốc Đống này đúng là uống giỏi, một chén đối một chén, có sức uống như vậy không có gì phải ngại, nhưng tự tin như vậy thì lại khác.
- Phân cục trưởng Cung, Phân cục trưởng Thiết đã lên tiếng, anh xem thế nào?
Triệu Quốc Đống không nói nhiều mà trực tiếp cầm chai tới mà nói.
- Ha ha, Quốc Đống, tôi uống được ít, cậu thấy như thế này được không? Chúng ta cùng uống một chén.
Cung Đức Huy vội vàng đứng lên nói.
- Được, anh nói như thế nào thì làm như vậy. Nghe quan anh.
Triệu Quốc Đống lập tức đồng ý. Triệu Quốc Đống vốn không thích ép rượu, nhất là khi người ta không giỏi uống thì hắn không ép. Nhưng kẻ dám khiêu khích thì hắn nhất định không nương tay.
- Được, hai anh em chúng ta làm một chén.
Cung Đức Huy thở phào nhẹ nhõm rồi không đợi Thiết Sơn nói mà vội vàng rót đầy chén của mình, cụng chén với Triệu Quốc Đống rồi cạn sạch.
- Sau này chú em có gì cần bọn tôi giúp, Phân cục trưởng Thiết không có đó thì cậu có thể tìm tôi.
- Lão Cung gì cũng được, chỉ riêng điểm này không được. Nghe thấy uống rượu là được. Tôi nói lão Cung, càng sợ thì uống rượu sẽ càng kém, phải say vài lần mới uống giỏi lên được.
Thiết Sơn vội vàng lắc đầu.
- Phân cục trưởng Thiết, tôi đâu dám so sánh với anh. Người Tứ Xuyên trời sinh đã ngâm mình trong rượu. Sức của tôi làm sao chịu được.
Cung Đức Huy là người Thượng Hải, y vốn uống kém và nổi tiếng trong cả ngành. Nhưng nếu gặp bạn bên ngoài mà không uống cũng không được. Nhưng uống nhiều thêm vài chén là lại choáng váng đầu óc.
Rượu qua vài lượt, mọi người bắt đầu nói chuyện rộng ra. Tần Huân, Thiết Sơn cùng với Lưu Triệu Quốc khá quen thuộc, chỉ có Triệu Quốc Đống và Cung Đức Huy hơi lạ. Đây cũng là lần đầu Triệu Quốc Đống tiến vào một vòng tròn khác của Lưu Triệu Quốc ngoài mấy người Thái Chánh Dương.
Cung Đức Huy thấy Triệu Quốc Đống không ngừng mời Thiết Sơn và Tần Huân thì thầm nghĩ tên này đúng là giỏi uống. Uống rượu trắng mà như uống bia. Ngay cả Thiết Sơn uống rất giỏi cũng bị Triệu Quốc Đống ép không thở nổi.
- Lão lãnh đạo, chú em này quá lợi hại, tôi phục rồi.
Thiết Sơn không chống đỡ được nữa mà xin tha. Tần Huân cũng đang choáng váng đầu óc.
- Ha ha, đừng cho là Cục công an thành phố chúng tôi không có người, nếu chọn ra vài người thì phân cục đường sắt An Đô chỉ có thể cúi đầu.
Lưu Triệu Quốc cười nói:
- Ngày sau đừng khoe khoang giỏi uống trước mặt tôi.
- Được rồi, coi như lão lãnh đạo giỏi. Hôm nào tôi phải chọn vài người trong phân cục mà bồi dưỡng, sau đó cho mấy người biết mặt.
- Anh đúng là cua vào nước sôi cũng cứng miệng, không chịu phục.
Lưu Triệu Quốc không thèm để ý mà nói:
- Lão Thiết, anh ngồi ở vị trí Phân cục trưởng này lâu rồi, cũng nên động một chút đi, cũng tiện cho lão Cung vị trí.
- Ha ha, lão lãnh đạo tai dài thật, tin trong đường sắt mà cũng có thể nghe nhanh như vậy sao?
Thiết Sơn có chút ngạc nhiên, chuyện y phải đi đã được xác minh, chẳng qua ngay cả người của phân cục cũng không mấy người biết mà.
- Hôm trước ngồi ăn cơm với lão Lang và nghe thấy tin này. Sao, đi đến phân cục đường sắt phía Tây hay ở đâu?
Lưu Triệu Quốc nói.
- Ôi, trong phân cục chỉ có vài người biết, thì ra là lão Lang nói với anh.
Thiết Sơn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Có thể là tháng sau, nghe nói là Phân cục đường sắt nội thành, cũng không biết có biến hoá không. Dù sao cũng chưa có văn bản mà. Tôi đi thì lão Cung sẽ thay, lúc ấy mời lão lãnh đạo đến ngồi một chút.
Triệu Quốc Đống lúc này mới biết thì ra Thiết Sơn sẽ được điều đi, vậy là lên chức rồi.
- Phân cục trưởng Thiết, Phân cục trưởng Cung, tôi mời hai vị một chén, chúc mừng hai vị từng bước lên cao.
Uống xong, Thiết Sơn nói:
- Lão lãnh đạo, lão Tần có thành tích xuất sắc như vậy, anh cũng nên lo lắng một chút chứ?
- Anh sao biết tôi không suy nghĩ cho lão Tần?
Lưu Triệu Quốc cười cười một tiếng:
- Chuyện ở địa phương chúng tôi khác với ngành dọc đường sắt các anh.
Triệu Quốc Đống liền nghe ra ý trong lời của Lưu Triệu Quốc, chẳng lẽ Tần Huân sẽ được điều động sao? Vừa nãy hắn đang cân nhắc nói tới Trình Giao với Tần Huân. Nếu Tần Huân phải đi thì tiếc quá.
- Phân cục trưởng Tần, anh sẽ điều đi sao?
Triệu Quốc Đống nhỏ giọng nói.
Tần Huân nhìn Triệu Quốc Đống một chút và thầm cân nhắc việc này.
Cục trưởng Lưu lên chức đã được nửa tháng, điều chỉnh nhân sự là tất nhiên, nhất là lãnh đạo mấy phân cục nội thành vẫn chưa đầy đủ. Tạ Kỳ Tường năm trước vốn muốn điều người của mình điền vào đó, nhưng Cục trưởng Lưu lại phản đối trong hội nghị Đảng ủy. Đừng nhìn Lưu Triệu Quốc bình thường luôn nhẫn nhịn, nhưng lúc quan trọng cũng rất mạnh, cho nên cũng làm một đám người thấy phong cách của vị Phó cục trưởng thường trực này.
Hơn nữa Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy cũng không đồng ý điều chỉnh nhân sự trước tết, cho nên việc này cứ để lại. Sau tết Tạ Kỳ Tường còn kéo việc đến Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc một thời gian, nhưng nửa tháng trước Tạ Kỳ Tường đã bị điều đi.
- Ha ha, Quốc Đống, việc này cậu phải hỏi Cục trưởng Lưu mới biết được.
Tần Huân cười cười không trả lời trực tiếp.
- Phân cục Thiên Hà thiếu một Phân cục trưởng, chẳng lẽ anh sẽ tới Thiên Hà?
Phân cục Ga xe lửa chẳng qua chỉ là một phân cục nhỏ trực thuộc Cục Công an, chủ yếu được thành lập quanh nhà ga An Đô. Chuyện nhiều, công việc nhiều nhưng quyền lực không có mấy, sao có thể sánh bằng phân cục Thiên Hà.
Tần Huân không khỏi giật mình, tên Triệu Quốc Đống này thính thật, không phải nói người này không còn trong hệ thống công an sao? Sao lại hiểu rõ việc điều chỉnh nhân sự ở nội thành như vậy? Chẳng lẽ Cục trưởng Lưu nói cho hắn? Nhưng Tần Huân lập tức phủ nhận khả năng này. Tính cách của Lưu Triệu Quốc sẽ không lộ gì trước khi việc được quyết định.
Phân cục trưởng phân cục Thiên Hà bây giờ đã được điều đến Đảng ủy Cục công an thành phố, vị trí này có không ít người nhìn vào. Ngay cả Tần Huân cũng không biết Lưu Triệu Quốc nghĩ gì. Mặc dù y và Lưu Triệu Quốc có quan hệ mật thiết, nhưng dù sao chênh lệch giữa đơn vị bây giờ và Thiên Hà là quá lớn. Vì thế Tần Huân không rõ Lưu Triệu Quốc có thể trực tiếp đưa y lên không, hay là một người khác tiếp vị trí, mình thay vị trí của người kia.
- Đây chuyện tổ chức bố trí, không phải do tôi và cậu quyết định được, việc này phải xem tổ chức có tin mình hay không?
Tần Huân cười cười nhìn Triệu Quốc Đống.
- Tôi thấy có thể. Anh lần này sẽ được điều chỉnh, cụ thể ở đâu thì tôi không rõ. Với thành tích của anh thì đến phân cục nào cũng thừa sức.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ha ha, Quốc Đống cậu đừng khen tôi quá, tôi không có bản lĩnh như vậy đâu. Đây đều là anh em làm tốt công việc, dù là ai cũng có thể.
Tần Huân lắc đầu nói.
- Đây không phải tôi khen đâu, bạn học của tôi cũng làm ở phân cục Ga xe lửa, cậu ta ở đó làm việc cũng được.
Triệu Quốc Đống đã tìm được cơ hội.
- Ồ, bạn học của cậu là ai?
Tần Huân nói.
- Trình Giao, làm ở Đồn công an phía Tây, học cùng trường cảnh sát với tôi. Lúc trưa chúng tôi ăn cùng nhau.
Triệu Quốc Đống biết chỉ nên nói như vậy là đủ.
- Trình Giao? Ừ, tôi cũng có chút ấn tượng, cậu này cũng cố gắng, phá án cũng tốt.
Tần Huân biết rõ ý đồ của Triệu Quốc Đống. Y cũng có ấn tượng với Trình Giao kia, lão Đào – Trưởng đồn công an phía Tây cũng khen không ít.
Sau một phen nói chuyện, Triệu Quốc Đống có thể nhìn ra Tần Huân và Lưu Triệu Quốc có quan hệ mật thiết. Mà Thiết Sơn xem ra cũng có quan hệ cá nhân tốt với Lưu Triệu Quốc. Người còn lại là Phó của Thiết Sơn.
Tần Huân và Thiết Sơn cũng đang quan sát Triệu Quốc Đống. Lưu Triệu Quốc ngoài công việc ra thì bình thường ít xuất hiện, xuất đầu lộ diện khi trước đều là Tạ Kỳ Tường cùng mấy Phó cục trưởng khác.
Thiết Sơn thì thôi, nhưng Tần Huân đi lại khá gần với Lưu Triệu Quốc, nhưng y chưa bao giờ thấy Lưu Triệu Quốc mang ai đi. Nhìn tên này thấy cũng quen, có vẻ là cảnh sát. Hơn nữa Tần Huân thấy có quan hệ không bình thường với Lưu Triệu Quốc.
- Quốc Đống, mấy người bọn họ chú cũng biết, chú tự giới thiệu mình đi.
- Triệu Quốc Đống làm việc ở Ban quản lý Khu Khai Phát Giang Khẩu, trước đây là cấp dưới của Cục trưởng Lưu, cũng đã công tác ở Công an huyện Giang Khẩu vài năm.
- Ha ha, Quốc Đống, vậy chúng ta là người một nhà, nào, cạn chén. Xem ra Cục trưởng Lưu gọi cậu tới để uống thay hả?
Tần Huân cười cười một tiếng rồi nói tiếp:
- Lõa Thiết, lần này tôi không tiện nói nhiều. Tôi và Quốc Đống lần đầu gặp, Cục trưởng Lưu muốn cậu ta đến tiếp chiêu đó.
- Tần Huân, tôi biết anh định bán đứng tôi. Hôm nay chúng ta ở đây có năm người, nếu hôm nay phân cục đường sắt An Đô mà đánh ngã tôi thì chỉ có thể nói Cục Công an Thành phố An Đô không có sức chiến đấu. Nhất là anh, đồ hai mặt.
Lưu Triệu Quốc tuy mắng nhưng vẫn lộ rõ vẻ thân thiết.
- Lão lãnh đạo, anh nói như vậy là không được rồi, ngồi trên bàn là anh em mà, còn chia gì Cục Công an và đường sắt. Lão Tần nói đúng không? Chỉ bằng lời này, lão Tần cũng phải mời lão lãnh đạo một chén.
- Thiết Sơn, đừng có đội mũ cho tôi. Ở trong quân đội anh luôn kích động quần chúng, lần nào cũng chuốc tôi ngã, bây giờ vẫn định dùng chiêu này ư, không có cửa đâu.
Lưu Triệu Quốc cười nói:
- Quốc Đống, chú mời Phân cục trưởng Thiết vài chén. Phân cục trưởng Thiết là cấp dưới cũ của anh, bây giờ là Phân cục trưởng phân cục đường sắt An Đô. Ngày sau có việc gì bên đường sắt thì dù là việc công hay tư cũng cứ tìm anh ta. Anh ta nếu không làm thì chú nói với anh, anh phải đưa ra xử bắn.
- Ha ha, Cục trưởng Lưu đã nói như vậy, tôi có thể ngồi được sao?
Triệu Quốc Đống giơ chén rót mấy chén nhỏ vào một chén to rồi nói:
- Phân cục trưởng Thiết, hôm nay lần đầu gặp, Cục trưởng Lưu lại là lão lãnh đạo của anh, cũng từng là lãnh đạo của tôi. Tứ Xuyên có câu chúng ta cùng có chung lãnh đạo, vậy anh là quan anh của tôi. Người Tứ Xuyên nói đúng, tình cảm sâu, một ngụm hết. Ba chén này tôi xin hết, mời anh.
Ba chén nhỏ cho vào chén to, Triệu Quốc Đống một hơi hết sạch. Thiết Sơn vốn thấy thân thiết vì Triệu Quốc Đống gọi là cùng chung lãnh đạo, bây giờ y không khỏi hít sâu một hơi. Vài chén không sao, nhưng Triệu Quốc Đống làm như vậy đúng là..
Tần Huân cũng khiếp sợ, người uống giỏi thì nhiều nhưng khiêu chiến như vậy thì không thấy mấy.
Thiết Sơn bị chiêu này của Triệu Quốc Đống làm ngẩn ra. Đối phương mặc dù nói mình tùy ý, nhưng lúc này có thể uống bao nhiêu thì tùy sao? Vậy sẽ bị người xem thường, Thiết Sơn cũng rót ba chén vào cốc rồi uống cạn.
Triệu Quốc Đống liền cười thầm trong lòng, Thiết Sơn này đúng là được. Đương nhiên nếu không có Lưu Triệu Quốc ở đây thì hắn không đủ tư cách mời rượu.
Phân cục đường sắt An Đô quản lý gần như tất cả hệ thống đường sắt tỉnh An Nguyên. Nhà ga Huyện Thương Lãng cũng thuộc phân cục đường sắt này. Nếu ngày sau Nước suối Thương lãng muốn phát triển ra ngoài thì nhất định phải giao lưu với đường sắt.
- Phân cục trưởng Thiết, anh là quan anh, cương trực như vậy thì Triệu Quốc Đống xin mời anh một chén.
Triệu Quốc Đống rót cho mình một chén uống cạn.
Thiết Sơn cười nói:
- Lão lãnh đạo, chú em này được, hào sảng. Tôi thích nhất quen biết với người như vậy. Lão lãnh đạo đã nói ngày sau có việc bên đường sắt thì cậu cứ nói. Tôi nếu không có đó thì tìm lão Cung, đó cũng là quan anh của cậu.
Người đàn ông trung niên ngồi cạnh Thiết Sơn vẫn im lặng. Triệu Quốc Đống biểu hiện thế làm y cũng hơi khiếp hãi, Triệu Quốc Đống này đúng là uống giỏi, một chén đối một chén, có sức uống như vậy không có gì phải ngại, nhưng tự tin như vậy thì lại khác.
- Phân cục trưởng Cung, Phân cục trưởng Thiết đã lên tiếng, anh xem thế nào?
Triệu Quốc Đống không nói nhiều mà trực tiếp cầm chai tới mà nói.
- Ha ha, Quốc Đống, tôi uống được ít, cậu thấy như thế này được không? Chúng ta cùng uống một chén.
Cung Đức Huy vội vàng đứng lên nói.
- Được, anh nói như thế nào thì làm như vậy. Nghe quan anh.
Triệu Quốc Đống lập tức đồng ý. Triệu Quốc Đống vốn không thích ép rượu, nhất là khi người ta không giỏi uống thì hắn không ép. Nhưng kẻ dám khiêu khích thì hắn nhất định không nương tay.
- Được, hai anh em chúng ta làm một chén.
Cung Đức Huy thở phào nhẹ nhõm rồi không đợi Thiết Sơn nói mà vội vàng rót đầy chén của mình, cụng chén với Triệu Quốc Đống rồi cạn sạch.
- Sau này chú em có gì cần bọn tôi giúp, Phân cục trưởng Thiết không có đó thì cậu có thể tìm tôi.
- Lão Cung gì cũng được, chỉ riêng điểm này không được. Nghe thấy uống rượu là được. Tôi nói lão Cung, càng sợ thì uống rượu sẽ càng kém, phải say vài lần mới uống giỏi lên được.
Thiết Sơn vội vàng lắc đầu.
- Phân cục trưởng Thiết, tôi đâu dám so sánh với anh. Người Tứ Xuyên trời sinh đã ngâm mình trong rượu. Sức của tôi làm sao chịu được.
Cung Đức Huy là người Thượng Hải, y vốn uống kém và nổi tiếng trong cả ngành. Nhưng nếu gặp bạn bên ngoài mà không uống cũng không được. Nhưng uống nhiều thêm vài chén là lại choáng váng đầu óc.
Rượu qua vài lượt, mọi người bắt đầu nói chuyện rộng ra. Tần Huân, Thiết Sơn cùng với Lưu Triệu Quốc khá quen thuộc, chỉ có Triệu Quốc Đống và Cung Đức Huy hơi lạ. Đây cũng là lần đầu Triệu Quốc Đống tiến vào một vòng tròn khác của Lưu Triệu Quốc ngoài mấy người Thái Chánh Dương.
Cung Đức Huy thấy Triệu Quốc Đống không ngừng mời Thiết Sơn và Tần Huân thì thầm nghĩ tên này đúng là giỏi uống. Uống rượu trắng mà như uống bia. Ngay cả Thiết Sơn uống rất giỏi cũng bị Triệu Quốc Đống ép không thở nổi.
- Lão lãnh đạo, chú em này quá lợi hại, tôi phục rồi.
Thiết Sơn không chống đỡ được nữa mà xin tha. Tần Huân cũng đang choáng váng đầu óc.
- Ha ha, đừng cho là Cục công an thành phố chúng tôi không có người, nếu chọn ra vài người thì phân cục đường sắt An Đô chỉ có thể cúi đầu.
Lưu Triệu Quốc cười nói:
- Ngày sau đừng khoe khoang giỏi uống trước mặt tôi.
- Được rồi, coi như lão lãnh đạo giỏi. Hôm nào tôi phải chọn vài người trong phân cục mà bồi dưỡng, sau đó cho mấy người biết mặt.
- Anh đúng là cua vào nước sôi cũng cứng miệng, không chịu phục.
Lưu Triệu Quốc không thèm để ý mà nói:
- Lão Thiết, anh ngồi ở vị trí Phân cục trưởng này lâu rồi, cũng nên động một chút đi, cũng tiện cho lão Cung vị trí.
- Ha ha, lão lãnh đạo tai dài thật, tin trong đường sắt mà cũng có thể nghe nhanh như vậy sao?
Thiết Sơn có chút ngạc nhiên, chuyện y phải đi đã được xác minh, chẳng qua ngay cả người của phân cục cũng không mấy người biết mà.
- Hôm trước ngồi ăn cơm với lão Lang và nghe thấy tin này. Sao, đi đến phân cục đường sắt phía Tây hay ở đâu?
Lưu Triệu Quốc nói.
- Ôi, trong phân cục chỉ có vài người biết, thì ra là lão Lang nói với anh.
Thiết Sơn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Có thể là tháng sau, nghe nói là Phân cục đường sắt nội thành, cũng không biết có biến hoá không. Dù sao cũng chưa có văn bản mà. Tôi đi thì lão Cung sẽ thay, lúc ấy mời lão lãnh đạo đến ngồi một chút.
Triệu Quốc Đống lúc này mới biết thì ra Thiết Sơn sẽ được điều đi, vậy là lên chức rồi.
- Phân cục trưởng Thiết, Phân cục trưởng Cung, tôi mời hai vị một chén, chúc mừng hai vị từng bước lên cao.
Uống xong, Thiết Sơn nói:
- Lão lãnh đạo, lão Tần có thành tích xuất sắc như vậy, anh cũng nên lo lắng một chút chứ?
- Anh sao biết tôi không suy nghĩ cho lão Tần?
Lưu Triệu Quốc cười cười một tiếng:
- Chuyện ở địa phương chúng tôi khác với ngành dọc đường sắt các anh.
Triệu Quốc Đống liền nghe ra ý trong lời của Lưu Triệu Quốc, chẳng lẽ Tần Huân sẽ được điều động sao? Vừa nãy hắn đang cân nhắc nói tới Trình Giao với Tần Huân. Nếu Tần Huân phải đi thì tiếc quá.
- Phân cục trưởng Tần, anh sẽ điều đi sao?
Triệu Quốc Đống nhỏ giọng nói.
Tần Huân nhìn Triệu Quốc Đống một chút và thầm cân nhắc việc này.
Cục trưởng Lưu lên chức đã được nửa tháng, điều chỉnh nhân sự là tất nhiên, nhất là lãnh đạo mấy phân cục nội thành vẫn chưa đầy đủ. Tạ Kỳ Tường năm trước vốn muốn điều người của mình điền vào đó, nhưng Cục trưởng Lưu lại phản đối trong hội nghị Đảng ủy. Đừng nhìn Lưu Triệu Quốc bình thường luôn nhẫn nhịn, nhưng lúc quan trọng cũng rất mạnh, cho nên cũng làm một đám người thấy phong cách của vị Phó cục trưởng thường trực này.
Hơn nữa Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy cũng không đồng ý điều chỉnh nhân sự trước tết, cho nên việc này cứ để lại. Sau tết Tạ Kỳ Tường còn kéo việc đến Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc một thời gian, nhưng nửa tháng trước Tạ Kỳ Tường đã bị điều đi.
- Ha ha, Quốc Đống, việc này cậu phải hỏi Cục trưởng Lưu mới biết được.
Tần Huân cười cười không trả lời trực tiếp.
- Phân cục Thiên Hà thiếu một Phân cục trưởng, chẳng lẽ anh sẽ tới Thiên Hà?
Phân cục Ga xe lửa chẳng qua chỉ là một phân cục nhỏ trực thuộc Cục Công an, chủ yếu được thành lập quanh nhà ga An Đô. Chuyện nhiều, công việc nhiều nhưng quyền lực không có mấy, sao có thể sánh bằng phân cục Thiên Hà.
Tần Huân không khỏi giật mình, tên Triệu Quốc Đống này thính thật, không phải nói người này không còn trong hệ thống công an sao? Sao lại hiểu rõ việc điều chỉnh nhân sự ở nội thành như vậy? Chẳng lẽ Cục trưởng Lưu nói cho hắn? Nhưng Tần Huân lập tức phủ nhận khả năng này. Tính cách của Lưu Triệu Quốc sẽ không lộ gì trước khi việc được quyết định.
Phân cục trưởng phân cục Thiên Hà bây giờ đã được điều đến Đảng ủy Cục công an thành phố, vị trí này có không ít người nhìn vào. Ngay cả Tần Huân cũng không biết Lưu Triệu Quốc nghĩ gì. Mặc dù y và Lưu Triệu Quốc có quan hệ mật thiết, nhưng dù sao chênh lệch giữa đơn vị bây giờ và Thiên Hà là quá lớn. Vì thế Tần Huân không rõ Lưu Triệu Quốc có thể trực tiếp đưa y lên không, hay là một người khác tiếp vị trí, mình thay vị trí của người kia.
- Đây chuyện tổ chức bố trí, không phải do tôi và cậu quyết định được, việc này phải xem tổ chức có tin mình hay không?
Tần Huân cười cười nhìn Triệu Quốc Đống.
- Tôi thấy có thể. Anh lần này sẽ được điều chỉnh, cụ thể ở đâu thì tôi không rõ. Với thành tích của anh thì đến phân cục nào cũng thừa sức.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ha ha, Quốc Đống cậu đừng khen tôi quá, tôi không có bản lĩnh như vậy đâu. Đây đều là anh em làm tốt công việc, dù là ai cũng có thể.
Tần Huân lắc đầu nói.
- Đây không phải tôi khen đâu, bạn học của tôi cũng làm ở phân cục Ga xe lửa, cậu ta ở đó làm việc cũng được.
Triệu Quốc Đống đã tìm được cơ hội.
- Ồ, bạn học của cậu là ai?
Tần Huân nói.
- Trình Giao, làm ở Đồn công an phía Tây, học cùng trường cảnh sát với tôi. Lúc trưa chúng tôi ăn cùng nhau.
Triệu Quốc Đống biết chỉ nên nói như vậy là đủ.
- Trình Giao? Ừ, tôi cũng có chút ấn tượng, cậu này cũng cố gắng, phá án cũng tốt.
Tần Huân biết rõ ý đồ của Triệu Quốc Đống. Y cũng có ấn tượng với Trình Giao kia, lão Đào – Trưởng đồn công an phía Tây cũng khen không ít.
/1736
|