Khi Du Minh Phú tiến vào, Triệu Quốc Đống đang đọc tài liệu về đường Tân Bình đến huyện thành Hoa Lâm do tỉnh làm ra từ ba năm trước, nhưng nó cũng dựa theo tiêu chuẩn đường quốc lộ cấp hai.
- Lão Du, ngồi đi.
Triệu Quốc Đống thấy Du Minh Phú vào liền bảo đối phương ngồi, sau đó tiếp tục xem tài liệu.
- Cảm ơn Chủ tịch Triệu.
Du Minh Phú trong lúc nhất thời không biết nói gì.
- Cảm ơn tôi cái gì?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò nói.
- Cảm ơn Chủ tịch Triệu đã tranh thủ giúp tôi trước mặt Chủ tịch La và Bí thư Trâu. Lão Du này mặc dù không có suy nghĩ nhưng vẫn có cảm nhận.
Du Minh Phú thật lòng nói.
- Ồ, tôi chỉ lấy việc nói việc mà thôi. Cơ quan tôi phụ trách cần người có trách nhiệm. Những người chỉ thích hưởng thụ thì đề nghị bọn họ tốt nhất đừng làm cấp dưới của tôi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Bí thư Trâu và Chủ tịch La có đồng ý với ý kiến của tôi hay không thì bọn họ sẽ suy nghĩ. Lão Du, cơ hội luôn có, chỉ cần chăm chỉ làm việc là được.
Du Minh Phú nằm mơ cũng không ngờ Triệu Quốc Đống sẽ đề xuất với Trâu Trì Trường và La Đại Hải để mình làm Trưởng phòng giao thông. Y không học giao thông, hơn nữa cũng không phải nhân vật có chỗ dựa sao có thể đến đơn vị béo bở như Phòng Giao thông. Du Minh Phú nghĩ cũng không cho rằng chức đó sẽ tới đầu mình. Nhưng Triệu Quốc Đống có thể đề cử mình với Trâu Trì Trường và La Đại Hải, dù cuối cùng có được thông qua hay không thì Du Minh Phú cũng rất cung kính.
Phương Trì Quốc đề xuất do Ngưu Đức Phát đến làm trưởng phòng văn hóa không hề có ý kiến phản đối. Dù là Trâu Trì Trường hay là La Đại Hải, Vạn Triêu Dương đều biểu hiện rất bình tĩnh, giống như hai bên đều cho rằng Ngưu Đức Phát điều đi là thích hợp nhất với tình hình bây giờ.
Bí thư đảng ủy thị trấn Thành Quan - Hoàng Thiết Thần điều tới làm Bí thư đảng ủy Phòng Giao thông, một ngày sau Đại hội đại biểu nhân dân sẽ họp để thông qua người đảm nhiệm chức của Ngưu Đức Phát.
Lần điều chỉnh này không hề có thông báo gì trước. Ngưu Đức Phát chỉ có thể ngoan ngoãn tới phòng Văn Hóa làm việc, hơn nữa gần như lập tức bàn giao hết công việc, ngay cả chiếc xe Mitsubishi của mình cho Phòng Giao thông, điều này làm người của Phòng Giao thông cảm thấy mặt trời mọc về tây.
Không ai biết trong này có vấn đề gì, ngay cả cục Giao thông thành phố cũng rất khó hiểu vì việc này. Mấy Phó cục trưởng đều gọi tới lãnh đạo Huyện ủy, Ủy ban huyện, hỏi nguyên nhân là gì nhưng chỉ được trả lời là yêu cầu công việc, mong muốn bản thân .
Công việc cần là lời linh tinh, mặc dù nó là thực tế nhất. Bản thân mong muốn lại càng là giả, ai lại chủ động điều từ Phòng Giao thông tới phòng Văn Hóa chứ?
Mà hỏi bản thân Ngưu Đức Phát thì y chỉ nói thích làm bên mảng mình thích.
Chỉ có mấy người có tin tức nhạy bén ở Huyện ủy, Ủy ban huyện là hiểu được Ngưu Đức Phát bị điều đi có liên quan tới Phó chủ tịch huyện Triệu Quốc Đống. Chỉ làm Phó chủ tịch kiêm nhiệm mà có năng lực mạnh vậy thì có vẻ không hợp lẽ thường.
Mà Du Minh Phú vốn chỉ là Phó chánh văn phòng xếp thứ ba ở Văn phòng ủy ban lại là người có sức cạnh tranh làm Trưởng phòng giao thông. Điều này làm rất nhiều người há hốc mồm, mặc dù không thành công nhưng làm mọi người cảm thấy đó là cơ hội để Du Minh Phú tiến lên.
Bản thân Du Minh Phú cũng hiểu được vấn đề trong đó. Nếu như không có Triệu Quốc Đống đề cử mình trước mặt lãnh đạo huyện, chỉ sợ những người đó không nghĩ tới mình. Dù cho mình đã làm Phó chánh văn phòng Ủy ban huyện bốn năm.
- Chủ tịch Triệu, tôi chưa từng nghĩ tới vị trí đó. Lão Hoàng là người luôn chú tâm trong công việc, hơn nữa lại không có suy nghĩ xấu gì. Có anh ta giúp ngài, tôi nghĩ con đường đó ngài có thể yên tâm.
Du Minh Phú thật lòng nói.
- Hoàng Thiết Thần thì tôi không quá quen, chẳng qua nghe nói cũng được. Nếu không sẽ không thể làm được Bí thư đảng ủy thị trấn Thành Quan bốn năm năm.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười. Hắn hiểu Hoàng Thiết Thần là một người tiến lên từng bước, chính vì như vậy nên y mới ngồi ở vị trí Bí thư đảng ủy lâu như vậy. Nếu không phải trong Hội nghị thường ủy mãi không chọn được ai làm Trưởng phòng giao thông, đồng thời hắn lại đề cử Du Minh Phú với Trâu Trì Trường cùng La Đại Hải, điều này không phù hợp lựa chọn của cả hai, nếu không đến lượt Hoàng Thiết Thần.
Du Minh Phú cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của Triệu Quốc Đống.
Y cười khổ nói:
- Lão Hoàng không quá cổ hủ, lúc này có lẽ các lãnh đạo cũng cảm thấy công trình này được nhiều người chú ý, không tiện dính tay nên mới đẩy Hoàng Thiết Thần ra. Y nhìn như hồ lô nhưng trong lòng lại biết tính toán.
Triệu Quốc Đống hơi động tâm, xem ra có không ít người nhìn vào con đường này.
Hắn suy nghĩ một chút thấy cũng phải. Du Minh Phú nếu khẳng định như vậy, Triệu Quốc Đống biết mình đã hiểu được tình hình thực sự. Hoàng Thiết Thần là người làm việc có chừng mực, như vậy là tốt nhất. Công trình giao cho người như vậy phụ trách thì hắn cũng yên tâm.
- Lão Du, tôi đã nói chuyện với Chủ tịch La, năm nay là năm quan trọng xây dựng giao thông Hoa Lâm, Ủy ban huyện chuẩn bị thành lập tổ lãnh đạo xây dựng giao thông, cũng chính là Tổng chỉ huy Cục trưởng. Tổ trưởng do Chủ tịch La phụ trách, tôi là phó tổ trưởng phụ trách, lão Hoàng và anh làm phó tổ trưởng. Lão Hoàng phụ trách công tác xây dựng cụ thể, mà việc phối hợp các xã, thị trấn trong khi giải tỏa mặt bằng sẽ do anh phụ trách.
Du Minh Phú ngừng một chút rồi nói:
- Mảng này của anh cũng rất nặng nề, mặc dù dân chúng khá tích cực trong việc làm đường, nhưng liên quan tới lợi ích dân chúng thì vấn đề cũng có thể. Anh lấy một nhân viên từ mấy phòng Đất đai, xây dựng, nông nghiệp, cũng cùng chính quyền xã, thị trấn cùng làm tốt công việc này, vừa phải giữ lợi ích của dân chúng, vừa không để có người mượn cơ hội lừa chính quyền.
Du Minh Phú đến văn phòng Triệu Quốc Đống chính là vì việc này. Trong huyện thành lập tổ chỉ huy công trình xây dựng, y làm phó tổ trưởng khiến bao người hâm mộ. Công trình từ Tân Bình tới huyện trải qua sáu xã, thị trấn, đã có mấy Bí thư, Chủ tịch xã, thị trấn gọi tới chủ yếu là hỏi về vấn đề giải tỏa.
Ai cũng biết việc giải phóng mặt bằng có nhiều co dãn về đất, các công trình kiến trúc, bồi thường hoa màu…
- Chủ tịch Triệu, nhiệm vụ này sợ có chút khó khăn tôi sợ rằng …
Du Minh Phú cảm thấy trọng trách của mình cũng nặng nề.
- Lão Du, không phải lo lắng nhiều. Đây là cơ hội rèn luyện của anh. Cả ngày làm việc trong văn phòng cũng không tốt mấy, xuống quan hệ với chính quyền bên dưới thì tiện hơn mà. Nhỡ đâu ngày nào anh xuống cơ sở rèn luyện thì sao? Triệu Quốc Đống đứng lên vỗ vỗ vai Du Minh Phú:
- Tôi có thể đưa ra giới hạn với anh. Trong vấn đề bồi thường chỉ cần không quá đáng thì thích hợp bồi thường thêm một chút cũng không sao. Anh cố gắng nắm giữ việc này, đảm bảo công tác giải phóng mặt bằng hoàn thành thuận lợi. Đương nhiên trách nhiệm chủ yếu là của chính quyền xã, thị trấn. Đến lúc đó khi họp tôi cũng nói rõ việc này. Các Bí thư đảng ủy xã, thị trấn đều có trách nhiệm, nếu như không làm tròn nhiệm vụ thì Bí thư đảng ủy sẽ phải chịu trách nhiệm.
Nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy, Du Minh Phú cũng yên tâm. Y không sợ mệt mỏi nhưng sợ mình không làm tốt công việc.
Nhưng bây giờ Triệu Quốc Đống đã giao quyền như vậy, Du Minh Phú cũng không lạ mấy về việc này. Nếu không nắm chắc cơ hội thì đúng là kẻ kém cỏi.
Tiễn Du Minh Phú, Triệu Quốc Đống ngồi lại bàn mà suy nghĩ.
Đúng như Thái Chánh Dương đoán dù là Trâu Trì Trường hay là La Đại Hải đều không muốn trở mặt với nhau vào lúc này. Nếu như vậy sẽ làm lãnh đạo Thị xã thấy bọn họ không biết để ý đại cuộc, lúc ấy không ai được tốt cả. Trâu Trì Trường không thể đi, La Đại Hải cũng đừng mong tốt đẹp gì.
Hoàng Thiết Thần thành người trung gian đứng giữa và có lợi cho Triệu Quốc Đống.
Du Minh Phú không phải người thích hợp vào vị trí Trưởng phòng giao thông. Tên này không có kinh nghiệm cơ sở, Triệu Quốc Đống đề cử Du Minh Phú cũng là tạo ấn tượng mà.
Chỉ cần có năng lực, nguyện ý làm việc thì Triệu Quốc Đống không ngại gì không đề cử mà. Chỉ tiếc hắn không phải thường vụ huyện ủy, không thể nói chuyện trong Hội nghị thường ủy. Nếu không chỉ sợ Huyện ủy, Ủy ban huyện còn náo nhiệt hơn.
- Lão Du, ngồi đi.
Triệu Quốc Đống thấy Du Minh Phú vào liền bảo đối phương ngồi, sau đó tiếp tục xem tài liệu.
- Cảm ơn Chủ tịch Triệu.
Du Minh Phú trong lúc nhất thời không biết nói gì.
- Cảm ơn tôi cái gì?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò nói.
- Cảm ơn Chủ tịch Triệu đã tranh thủ giúp tôi trước mặt Chủ tịch La và Bí thư Trâu. Lão Du này mặc dù không có suy nghĩ nhưng vẫn có cảm nhận.
Du Minh Phú thật lòng nói.
- Ồ, tôi chỉ lấy việc nói việc mà thôi. Cơ quan tôi phụ trách cần người có trách nhiệm. Những người chỉ thích hưởng thụ thì đề nghị bọn họ tốt nhất đừng làm cấp dưới của tôi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Bí thư Trâu và Chủ tịch La có đồng ý với ý kiến của tôi hay không thì bọn họ sẽ suy nghĩ. Lão Du, cơ hội luôn có, chỉ cần chăm chỉ làm việc là được.
Du Minh Phú nằm mơ cũng không ngờ Triệu Quốc Đống sẽ đề xuất với Trâu Trì Trường và La Đại Hải để mình làm Trưởng phòng giao thông. Y không học giao thông, hơn nữa cũng không phải nhân vật có chỗ dựa sao có thể đến đơn vị béo bở như Phòng Giao thông. Du Minh Phú nghĩ cũng không cho rằng chức đó sẽ tới đầu mình. Nhưng Triệu Quốc Đống có thể đề cử mình với Trâu Trì Trường và La Đại Hải, dù cuối cùng có được thông qua hay không thì Du Minh Phú cũng rất cung kính.
Phương Trì Quốc đề xuất do Ngưu Đức Phát đến làm trưởng phòng văn hóa không hề có ý kiến phản đối. Dù là Trâu Trì Trường hay là La Đại Hải, Vạn Triêu Dương đều biểu hiện rất bình tĩnh, giống như hai bên đều cho rằng Ngưu Đức Phát điều đi là thích hợp nhất với tình hình bây giờ.
Bí thư đảng ủy thị trấn Thành Quan - Hoàng Thiết Thần điều tới làm Bí thư đảng ủy Phòng Giao thông, một ngày sau Đại hội đại biểu nhân dân sẽ họp để thông qua người đảm nhiệm chức của Ngưu Đức Phát.
Lần điều chỉnh này không hề có thông báo gì trước. Ngưu Đức Phát chỉ có thể ngoan ngoãn tới phòng Văn Hóa làm việc, hơn nữa gần như lập tức bàn giao hết công việc, ngay cả chiếc xe Mitsubishi của mình cho Phòng Giao thông, điều này làm người của Phòng Giao thông cảm thấy mặt trời mọc về tây.
Không ai biết trong này có vấn đề gì, ngay cả cục Giao thông thành phố cũng rất khó hiểu vì việc này. Mấy Phó cục trưởng đều gọi tới lãnh đạo Huyện ủy, Ủy ban huyện, hỏi nguyên nhân là gì nhưng chỉ được trả lời là yêu cầu công việc, mong muốn bản thân .
Công việc cần là lời linh tinh, mặc dù nó là thực tế nhất. Bản thân mong muốn lại càng là giả, ai lại chủ động điều từ Phòng Giao thông tới phòng Văn Hóa chứ?
Mà hỏi bản thân Ngưu Đức Phát thì y chỉ nói thích làm bên mảng mình thích.
Chỉ có mấy người có tin tức nhạy bén ở Huyện ủy, Ủy ban huyện là hiểu được Ngưu Đức Phát bị điều đi có liên quan tới Phó chủ tịch huyện Triệu Quốc Đống. Chỉ làm Phó chủ tịch kiêm nhiệm mà có năng lực mạnh vậy thì có vẻ không hợp lẽ thường.
Mà Du Minh Phú vốn chỉ là Phó chánh văn phòng xếp thứ ba ở Văn phòng ủy ban lại là người có sức cạnh tranh làm Trưởng phòng giao thông. Điều này làm rất nhiều người há hốc mồm, mặc dù không thành công nhưng làm mọi người cảm thấy đó là cơ hội để Du Minh Phú tiến lên.
Bản thân Du Minh Phú cũng hiểu được vấn đề trong đó. Nếu như không có Triệu Quốc Đống đề cử mình trước mặt lãnh đạo huyện, chỉ sợ những người đó không nghĩ tới mình. Dù cho mình đã làm Phó chánh văn phòng Ủy ban huyện bốn năm.
- Chủ tịch Triệu, tôi chưa từng nghĩ tới vị trí đó. Lão Hoàng là người luôn chú tâm trong công việc, hơn nữa lại không có suy nghĩ xấu gì. Có anh ta giúp ngài, tôi nghĩ con đường đó ngài có thể yên tâm.
Du Minh Phú thật lòng nói.
- Hoàng Thiết Thần thì tôi không quá quen, chẳng qua nghe nói cũng được. Nếu không sẽ không thể làm được Bí thư đảng ủy thị trấn Thành Quan bốn năm năm.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười. Hắn hiểu Hoàng Thiết Thần là một người tiến lên từng bước, chính vì như vậy nên y mới ngồi ở vị trí Bí thư đảng ủy lâu như vậy. Nếu không phải trong Hội nghị thường ủy mãi không chọn được ai làm Trưởng phòng giao thông, đồng thời hắn lại đề cử Du Minh Phú với Trâu Trì Trường cùng La Đại Hải, điều này không phù hợp lựa chọn của cả hai, nếu không đến lượt Hoàng Thiết Thần.
Du Minh Phú cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của Triệu Quốc Đống.
Y cười khổ nói:
- Lão Hoàng không quá cổ hủ, lúc này có lẽ các lãnh đạo cũng cảm thấy công trình này được nhiều người chú ý, không tiện dính tay nên mới đẩy Hoàng Thiết Thần ra. Y nhìn như hồ lô nhưng trong lòng lại biết tính toán.
Triệu Quốc Đống hơi động tâm, xem ra có không ít người nhìn vào con đường này.
Hắn suy nghĩ một chút thấy cũng phải. Du Minh Phú nếu khẳng định như vậy, Triệu Quốc Đống biết mình đã hiểu được tình hình thực sự. Hoàng Thiết Thần là người làm việc có chừng mực, như vậy là tốt nhất. Công trình giao cho người như vậy phụ trách thì hắn cũng yên tâm.
- Lão Du, tôi đã nói chuyện với Chủ tịch La, năm nay là năm quan trọng xây dựng giao thông Hoa Lâm, Ủy ban huyện chuẩn bị thành lập tổ lãnh đạo xây dựng giao thông, cũng chính là Tổng chỉ huy Cục trưởng. Tổ trưởng do Chủ tịch La phụ trách, tôi là phó tổ trưởng phụ trách, lão Hoàng và anh làm phó tổ trưởng. Lão Hoàng phụ trách công tác xây dựng cụ thể, mà việc phối hợp các xã, thị trấn trong khi giải tỏa mặt bằng sẽ do anh phụ trách.
Du Minh Phú ngừng một chút rồi nói:
- Mảng này của anh cũng rất nặng nề, mặc dù dân chúng khá tích cực trong việc làm đường, nhưng liên quan tới lợi ích dân chúng thì vấn đề cũng có thể. Anh lấy một nhân viên từ mấy phòng Đất đai, xây dựng, nông nghiệp, cũng cùng chính quyền xã, thị trấn cùng làm tốt công việc này, vừa phải giữ lợi ích của dân chúng, vừa không để có người mượn cơ hội lừa chính quyền.
Du Minh Phú đến văn phòng Triệu Quốc Đống chính là vì việc này. Trong huyện thành lập tổ chỉ huy công trình xây dựng, y làm phó tổ trưởng khiến bao người hâm mộ. Công trình từ Tân Bình tới huyện trải qua sáu xã, thị trấn, đã có mấy Bí thư, Chủ tịch xã, thị trấn gọi tới chủ yếu là hỏi về vấn đề giải tỏa.
Ai cũng biết việc giải phóng mặt bằng có nhiều co dãn về đất, các công trình kiến trúc, bồi thường hoa màu…
- Chủ tịch Triệu, nhiệm vụ này sợ có chút khó khăn tôi sợ rằng …
Du Minh Phú cảm thấy trọng trách của mình cũng nặng nề.
- Lão Du, không phải lo lắng nhiều. Đây là cơ hội rèn luyện của anh. Cả ngày làm việc trong văn phòng cũng không tốt mấy, xuống quan hệ với chính quyền bên dưới thì tiện hơn mà. Nhỡ đâu ngày nào anh xuống cơ sở rèn luyện thì sao? Triệu Quốc Đống đứng lên vỗ vỗ vai Du Minh Phú:
- Tôi có thể đưa ra giới hạn với anh. Trong vấn đề bồi thường chỉ cần không quá đáng thì thích hợp bồi thường thêm một chút cũng không sao. Anh cố gắng nắm giữ việc này, đảm bảo công tác giải phóng mặt bằng hoàn thành thuận lợi. Đương nhiên trách nhiệm chủ yếu là của chính quyền xã, thị trấn. Đến lúc đó khi họp tôi cũng nói rõ việc này. Các Bí thư đảng ủy xã, thị trấn đều có trách nhiệm, nếu như không làm tròn nhiệm vụ thì Bí thư đảng ủy sẽ phải chịu trách nhiệm.
Nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy, Du Minh Phú cũng yên tâm. Y không sợ mệt mỏi nhưng sợ mình không làm tốt công việc.
Nhưng bây giờ Triệu Quốc Đống đã giao quyền như vậy, Du Minh Phú cũng không lạ mấy về việc này. Nếu không nắm chắc cơ hội thì đúng là kẻ kém cỏi.
Tiễn Du Minh Phú, Triệu Quốc Đống ngồi lại bàn mà suy nghĩ.
Đúng như Thái Chánh Dương đoán dù là Trâu Trì Trường hay là La Đại Hải đều không muốn trở mặt với nhau vào lúc này. Nếu như vậy sẽ làm lãnh đạo Thị xã thấy bọn họ không biết để ý đại cuộc, lúc ấy không ai được tốt cả. Trâu Trì Trường không thể đi, La Đại Hải cũng đừng mong tốt đẹp gì.
Hoàng Thiết Thần thành người trung gian đứng giữa và có lợi cho Triệu Quốc Đống.
Du Minh Phú không phải người thích hợp vào vị trí Trưởng phòng giao thông. Tên này không có kinh nghiệm cơ sở, Triệu Quốc Đống đề cử Du Minh Phú cũng là tạo ấn tượng mà.
Chỉ cần có năng lực, nguyện ý làm việc thì Triệu Quốc Đống không ngại gì không đề cử mà. Chỉ tiếc hắn không phải thường vụ huyện ủy, không thể nói chuyện trong Hội nghị thường ủy. Nếu không chỉ sợ Huyện ủy, Ủy ban huyện còn náo nhiệt hơn.
/1736
|