- Nói thì dễ nhưng dù là nhà đầu tư hay lãnh đạo chính quyền bây giờ khó làm được như vậy.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Cậu đã ở đây thì có thể khiến mọi người làm theo ý mình mà. Chị tin theo thời đại phát triển thì sẽ nhiều người chú ý tới điểm này.
Cù Vận Bạch gật đầu nói.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên nói:
- Sinh em ra là cha mẹ, người hiểu em là Cù tỷ.
Cù Vận Bạch liếc nhìn Triệu Quốc Đống đầy âu yếm rồi bĩu môi nói:
- Cậu tốt nhất là suy nghĩ xem làm như thế nào đánh động anh em Đào gia kia, chị thấy bọn họ có hứng thú với nơi này.
- Cù tỷ cũng nhìn ra ý đồ của em?
- Nếu chị không biết cậu nghĩ gì, vậy đúng là uổng một năm đồng nghiệp.
Cù Vận Bạch làm nũng mà nói.
- Không chỉ là đồng nghiệp phải không Cù tỷ?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.
Cù Vận Bạch đỏ mặt nói:
- Ba hoa.
Triệu Quốc Đống cho đến bao giờ không phải người sợ đối đầu, thậm chí nhiều lúc còn hơi càn rỡ.
Hắn tham lam chiếm lấy đôi môi anh đào của Cù Vận Bạch, lưỡi như con rắn tiến vào bên trong.
Ngọn lửa tình như từ ngàn dặm xa xẹt đến khắp người Cù Vận Bạch. Cô vô thức ôm eo Triệu Quốc Đống, lúc này Cù Vận Bạch càng thêm dịu dàng, ngoan ngoãn hơn lần trước. Ba tháng xa cách, Cù Vận Bạch vẫn nhớ Triệu Quốc Đống, nhất là cô độc thân làm việc ở Giang Khẩu làm cho gặp áp lực rất lớn. Cô một lần nữa thấy cô đơn, mà giờ phút này ngọn lửa tình đã được bộc phát.
Triệu Quốc Đống cũng không ngờ Cù Vận Bạch lại phối hợp với động tác của mình như vậy, hơi thở nóng ấm, hai má nóng bừng, đôi mắt đẹp đầy yêu thương làm cho hắn mừng như điên.
Chỉ tiếc bộ váy của Cù Vận Bạch mặc đúng là không tiện, cởi khóa sau lưng càng làm Triệu Quốc Đống khó có thể đột phá, nếu không chắc chỉ có thể lột trần Cù Vận Bạch mới có thể đạt được mục đích. Cho nên Triệu Quốc Đống cũng không tham lam, chỉ là tận hưởng cảm giác dục vọng này mà thôi.
Cù Vận Bạch dựa vào lòng Triệu Quốc Đống làm hắn thấy ngứa ngáy, khó có thể khống chế. Hắn liền đưa tay vào dưới váy, sờ sờ cặp mông căng tròn của Cù Vận Bạch, ngón tay lướt qua bên ngoài thung lũng làm Cù Vận Bạch run lên và cuộn mình vào lòng hắn.
Triệu Quốc Đống lúc này mới hiểu được chinh phục tâm linh phụ nữ còn thích hơn là thân xác của cô. Lúc này Cù Vận Bạch không nói gì nhiều mà chỉ mê say nằm trong lòng hắn, cô như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn và bao phủ hết lý trí của Triệu Quốc Đống…..
…………….
- Ha ha, anh Hạ quá khen rồi. Chẳng qua Hoa Lâm do ở trong núi nên giao thông bế tắc, ít người biết đến. Kỳ Lân quan chỉ là một bộ phận mà thôi, ngày mai chúng ta còn có thể đi về phía đông đến thung lũng Huyền Âm, Tê Ngưu Lĩnh, đến núi Hốt Luận, trong đó có dòng sông ngầm, suối nước nóng, thung lũng kéo dài, tuyệt đối không kém gì Cửu Hoa Sơn, Thanh Thành.
Triệu Quốc Đống cũng rất tôn trọng vị họ Hạ này. Mặc dù Chu Quốc Bình cũng không nói rõ người này làm ở trong ngành gì. Nhưng Chu Quốc Bình chỉ nói người này giỏi về đầu tư, dù cho ngành sản xuất nào cũng có thể bóng dáng của y. Hơn nữa sau lưng y còn có một quần thể khá lớn mạnh. Chẳng những có nhiều họ hàng ở nước ngoài, hơn nữa họ hàng trong nước cũng kinh doanh nhiều năm.
- Vậy sao? Vậy ngày mai tôi phải sang đó mới được. Quốc Bình gọi tới thì tôi vốn nghĩ chẳng có gì để xem, không ngờ Hoa Lâm tôi chưa từng nghe đến lại có phong cảnh đẹp như vậy, đúng là làm tôi vui mừng. Chỉ là hệ thống giao thông ở đây hơi kém, nếu như sửa lại thì nhất định thành điểm nóng.
Hạ Bách Linh không để ý đến vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh em họ Đào mà tự nói việc của mình.
- Hai anh Đào đều là chuyên gia trong ngành này, không biết có ý kiến gì với tài nguyên du lịch Hoa Lâm chúng tôi không?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ha ha, anh Hạ vừa nãy đã khen ở đây tuyệt đẹp như vậy, hai anh em tôi còn có thể có gì để nói chứ?
Chỉ riêng về phong cảnh và nhân vân thì đúng là được. Nhưng điều nuối tiếc duy nhất chính là điều kiện trụ cột quá kém. Tôi đã quan sát các cơ sở vật chất của Hoa Lâm. Tình hình huyện thành Hoa Lâm rất kém, giống như những năm 70 vậy. So sánh với mấy huyện bên Kiến Dương, Miên Châu thì kéo tầm chục năm. Cũng may đường quốc lộ vào Hoa Lâm đang được làm, nhưng ít nhất chúng ta có mấy km đường đất, hai bên đường không có bất cứ ngành phục vụ nào. Bản thân Kỳ Lân quan cũng có nhiều công trình kiến trúc cần sửa, cho nên nếu muốn biến Kỳ Lân quan thành thắng cảnh du lịch thì cần phải tốn nhiều tâm tư.
Đào Tông Tinh nói rất thẳng, không nghe ra khuynh hướng gì. Y chỉ ra vấn đề rất thực tế, phương tiện trụ cột không phải một hai ngày là giải quyết được, hơn nữa cả các ngành phục vụ, không phải một hai công ty du lịch là giải quyết được, còn cần quy hoạch và bố cục thống nhất. Không có kế hoạch lâu dài và tài chính sung túc đảm bảo thì tuyệt đối không thể thành công.
- Không khí du lịch của cả Thị xã Ninh Lăng đều không phát triển, đây là một vấn đề rất quan trọng. Thiếu ý thức bồi dưỡng thị trường du lịch. Trên đường chúng tôi đi tới thì phải nói Ninh Lăng có núi có sông, các huyện khác có lẽ cũng nhiều thắng cảnh du lịch đẹp, nhưng có vẻ như không ai có ý thức khai thác. Chủ tịch Triệu, anh có lẽ là ngoại lệ duy nhất thì phải. Thị xã Ninh Lăng vậy mà còn không có cục Du lịch chuyên môn là có thể thấy được mà. Theo tôi biết không ít huyện có tài nguyên du lịch phong phú ở An Đô, Miên Châu, Kiến Dương đều đã thành lập Phòng du lịch của bọn họ.
Đào Tông Hán cũng nói thêm vào.
- Quan niệm của lãnh đạo quyết định việc tài nguyên du lịch một khu vực có thể được sử dụng và phát triển tốt hay không? Mà ngành du lịch, ngành bảo vệ môi trường là ngành sản xuất rất có tương lai phát triển. Thật khó tưởng tượng Thị xã Ninh Lăng có nhiều tài nguyên du lịch như vậy mà lại còn suy nghĩ như vậy.
- Nói rất đúng. Tôi nghĩ nếu như lãnh đạo Thị xã có thể ở đây nghe hai anh phân tích như vậy thì có lẽ sẽ xúc động. Các khu vực khác tôi không quản được, nhưng ở Huyện Hoa Lâm thì tôi đã suy nghĩ kỹ, tạo con đường du lịch từ Kỳ Lân quan đến núi Hối Luân, đây cũng là nguyên nhân tại sao tôi tốn nhiều công sức để thúc đẩy công trình quốc lộ Tân Hoa và quốc lộ Bồng Hoa.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Hai anh, tôi không thích giấu diếm gì, có gì nói thẳng. Lúc trước khi Chu ca và Hoa ca nói muốn tới đây thăm tôi, tôi liền nhờ hai anh này xem có bạn nào bên ngành du lịch thì mời tới cùng. Chu ca đề cử hai vị với tôi, cho nên tôi nhờ Chu ca cứ mời bạn tới đây xem. Thứ nhất bạn của Chu ca, Hoa ca thì chính là bạn của Triệu Quốc Đống tôi, làm quen một chút, cũng hy vọng bạn bè tới Hoa Lâm chơi nhiều hơn một chút. Thứ hai cũng hy vọng có thể có bạn làm trong ngành du lịch đến bàn bạc, đưa ra đề nghị và ý kiến cho chúng tôi. Dù không hợp ý cũng không sao, ngày sau có lẽ mọi người có nhiều cơ hội gặp mặt nhau mà.
- Ha ha, Chủ tịch Triệu quá khách khí rồi. Lão Chu và lão Hoa là bạn nhiều năm với chúng tôi. Hai anh em chúng tôi mặc dù đang kinh doanh trong mảng du lịch, nhưng chỉ mới bước đầu lục lọi mà thôi, cũng không đạt đến tầm sâu. Chẳng qua làm vài năm nên có ý kiến của mình mà thôi.
Đào Tông Tinh cười nói:
- Lão Chu cũng nói với tôi Chủ tịch Triệu còn trẻ mà có năng lực, người cũng chân thành, trượng nghĩ. Lão Chu nói như vậy chứng minh Chủ tịch Triệu đáng quan hệ. Nếu có cơ hội thì chúng tôi cũng rất sẵn lòng hợp tác với anh.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Cậu đã ở đây thì có thể khiến mọi người làm theo ý mình mà. Chị tin theo thời đại phát triển thì sẽ nhiều người chú ý tới điểm này.
Cù Vận Bạch gật đầu nói.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên nói:
- Sinh em ra là cha mẹ, người hiểu em là Cù tỷ.
Cù Vận Bạch liếc nhìn Triệu Quốc Đống đầy âu yếm rồi bĩu môi nói:
- Cậu tốt nhất là suy nghĩ xem làm như thế nào đánh động anh em Đào gia kia, chị thấy bọn họ có hứng thú với nơi này.
- Cù tỷ cũng nhìn ra ý đồ của em?
- Nếu chị không biết cậu nghĩ gì, vậy đúng là uổng một năm đồng nghiệp.
Cù Vận Bạch làm nũng mà nói.
- Không chỉ là đồng nghiệp phải không Cù tỷ?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.
Cù Vận Bạch đỏ mặt nói:
- Ba hoa.
Triệu Quốc Đống cho đến bao giờ không phải người sợ đối đầu, thậm chí nhiều lúc còn hơi càn rỡ.
Hắn tham lam chiếm lấy đôi môi anh đào của Cù Vận Bạch, lưỡi như con rắn tiến vào bên trong.
Ngọn lửa tình như từ ngàn dặm xa xẹt đến khắp người Cù Vận Bạch. Cô vô thức ôm eo Triệu Quốc Đống, lúc này Cù Vận Bạch càng thêm dịu dàng, ngoan ngoãn hơn lần trước. Ba tháng xa cách, Cù Vận Bạch vẫn nhớ Triệu Quốc Đống, nhất là cô độc thân làm việc ở Giang Khẩu làm cho gặp áp lực rất lớn. Cô một lần nữa thấy cô đơn, mà giờ phút này ngọn lửa tình đã được bộc phát.
Triệu Quốc Đống cũng không ngờ Cù Vận Bạch lại phối hợp với động tác của mình như vậy, hơi thở nóng ấm, hai má nóng bừng, đôi mắt đẹp đầy yêu thương làm cho hắn mừng như điên.
Chỉ tiếc bộ váy của Cù Vận Bạch mặc đúng là không tiện, cởi khóa sau lưng càng làm Triệu Quốc Đống khó có thể đột phá, nếu không chắc chỉ có thể lột trần Cù Vận Bạch mới có thể đạt được mục đích. Cho nên Triệu Quốc Đống cũng không tham lam, chỉ là tận hưởng cảm giác dục vọng này mà thôi.
Cù Vận Bạch dựa vào lòng Triệu Quốc Đống làm hắn thấy ngứa ngáy, khó có thể khống chế. Hắn liền đưa tay vào dưới váy, sờ sờ cặp mông căng tròn của Cù Vận Bạch, ngón tay lướt qua bên ngoài thung lũng làm Cù Vận Bạch run lên và cuộn mình vào lòng hắn.
Triệu Quốc Đống lúc này mới hiểu được chinh phục tâm linh phụ nữ còn thích hơn là thân xác của cô. Lúc này Cù Vận Bạch không nói gì nhiều mà chỉ mê say nằm trong lòng hắn, cô như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn và bao phủ hết lý trí của Triệu Quốc Đống…..
…………….
- Ha ha, anh Hạ quá khen rồi. Chẳng qua Hoa Lâm do ở trong núi nên giao thông bế tắc, ít người biết đến. Kỳ Lân quan chỉ là một bộ phận mà thôi, ngày mai chúng ta còn có thể đi về phía đông đến thung lũng Huyền Âm, Tê Ngưu Lĩnh, đến núi Hốt Luận, trong đó có dòng sông ngầm, suối nước nóng, thung lũng kéo dài, tuyệt đối không kém gì Cửu Hoa Sơn, Thanh Thành.
Triệu Quốc Đống cũng rất tôn trọng vị họ Hạ này. Mặc dù Chu Quốc Bình cũng không nói rõ người này làm ở trong ngành gì. Nhưng Chu Quốc Bình chỉ nói người này giỏi về đầu tư, dù cho ngành sản xuất nào cũng có thể bóng dáng của y. Hơn nữa sau lưng y còn có một quần thể khá lớn mạnh. Chẳng những có nhiều họ hàng ở nước ngoài, hơn nữa họ hàng trong nước cũng kinh doanh nhiều năm.
- Vậy sao? Vậy ngày mai tôi phải sang đó mới được. Quốc Bình gọi tới thì tôi vốn nghĩ chẳng có gì để xem, không ngờ Hoa Lâm tôi chưa từng nghe đến lại có phong cảnh đẹp như vậy, đúng là làm tôi vui mừng. Chỉ là hệ thống giao thông ở đây hơi kém, nếu như sửa lại thì nhất định thành điểm nóng.
Hạ Bách Linh không để ý đến vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh em họ Đào mà tự nói việc của mình.
- Hai anh Đào đều là chuyên gia trong ngành này, không biết có ý kiến gì với tài nguyên du lịch Hoa Lâm chúng tôi không?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ha ha, anh Hạ vừa nãy đã khen ở đây tuyệt đẹp như vậy, hai anh em tôi còn có thể có gì để nói chứ?
Chỉ riêng về phong cảnh và nhân vân thì đúng là được. Nhưng điều nuối tiếc duy nhất chính là điều kiện trụ cột quá kém. Tôi đã quan sát các cơ sở vật chất của Hoa Lâm. Tình hình huyện thành Hoa Lâm rất kém, giống như những năm 70 vậy. So sánh với mấy huyện bên Kiến Dương, Miên Châu thì kéo tầm chục năm. Cũng may đường quốc lộ vào Hoa Lâm đang được làm, nhưng ít nhất chúng ta có mấy km đường đất, hai bên đường không có bất cứ ngành phục vụ nào. Bản thân Kỳ Lân quan cũng có nhiều công trình kiến trúc cần sửa, cho nên nếu muốn biến Kỳ Lân quan thành thắng cảnh du lịch thì cần phải tốn nhiều tâm tư.
Đào Tông Tinh nói rất thẳng, không nghe ra khuynh hướng gì. Y chỉ ra vấn đề rất thực tế, phương tiện trụ cột không phải một hai ngày là giải quyết được, hơn nữa cả các ngành phục vụ, không phải một hai công ty du lịch là giải quyết được, còn cần quy hoạch và bố cục thống nhất. Không có kế hoạch lâu dài và tài chính sung túc đảm bảo thì tuyệt đối không thể thành công.
- Không khí du lịch của cả Thị xã Ninh Lăng đều không phát triển, đây là một vấn đề rất quan trọng. Thiếu ý thức bồi dưỡng thị trường du lịch. Trên đường chúng tôi đi tới thì phải nói Ninh Lăng có núi có sông, các huyện khác có lẽ cũng nhiều thắng cảnh du lịch đẹp, nhưng có vẻ như không ai có ý thức khai thác. Chủ tịch Triệu, anh có lẽ là ngoại lệ duy nhất thì phải. Thị xã Ninh Lăng vậy mà còn không có cục Du lịch chuyên môn là có thể thấy được mà. Theo tôi biết không ít huyện có tài nguyên du lịch phong phú ở An Đô, Miên Châu, Kiến Dương đều đã thành lập Phòng du lịch của bọn họ.
Đào Tông Hán cũng nói thêm vào.
- Quan niệm của lãnh đạo quyết định việc tài nguyên du lịch một khu vực có thể được sử dụng và phát triển tốt hay không? Mà ngành du lịch, ngành bảo vệ môi trường là ngành sản xuất rất có tương lai phát triển. Thật khó tưởng tượng Thị xã Ninh Lăng có nhiều tài nguyên du lịch như vậy mà lại còn suy nghĩ như vậy.
- Nói rất đúng. Tôi nghĩ nếu như lãnh đạo Thị xã có thể ở đây nghe hai anh phân tích như vậy thì có lẽ sẽ xúc động. Các khu vực khác tôi không quản được, nhưng ở Huyện Hoa Lâm thì tôi đã suy nghĩ kỹ, tạo con đường du lịch từ Kỳ Lân quan đến núi Hối Luân, đây cũng là nguyên nhân tại sao tôi tốn nhiều công sức để thúc đẩy công trình quốc lộ Tân Hoa và quốc lộ Bồng Hoa.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Hai anh, tôi không thích giấu diếm gì, có gì nói thẳng. Lúc trước khi Chu ca và Hoa ca nói muốn tới đây thăm tôi, tôi liền nhờ hai anh này xem có bạn nào bên ngành du lịch thì mời tới cùng. Chu ca đề cử hai vị với tôi, cho nên tôi nhờ Chu ca cứ mời bạn tới đây xem. Thứ nhất bạn của Chu ca, Hoa ca thì chính là bạn của Triệu Quốc Đống tôi, làm quen một chút, cũng hy vọng bạn bè tới Hoa Lâm chơi nhiều hơn một chút. Thứ hai cũng hy vọng có thể có bạn làm trong ngành du lịch đến bàn bạc, đưa ra đề nghị và ý kiến cho chúng tôi. Dù không hợp ý cũng không sao, ngày sau có lẽ mọi người có nhiều cơ hội gặp mặt nhau mà.
- Ha ha, Chủ tịch Triệu quá khách khí rồi. Lão Chu và lão Hoa là bạn nhiều năm với chúng tôi. Hai anh em chúng tôi mặc dù đang kinh doanh trong mảng du lịch, nhưng chỉ mới bước đầu lục lọi mà thôi, cũng không đạt đến tầm sâu. Chẳng qua làm vài năm nên có ý kiến của mình mà thôi.
Đào Tông Tinh cười nói:
- Lão Chu cũng nói với tôi Chủ tịch Triệu còn trẻ mà có năng lực, người cũng chân thành, trượng nghĩ. Lão Chu nói như vậy chứng minh Chủ tịch Triệu đáng quan hệ. Nếu có cơ hội thì chúng tôi cũng rất sẵn lòng hợp tác với anh.
/1736
|