Vương Nhị Khải giơ tay lên ngăn Thôi Thiên Cầm đang định nói chuyện. Hai người đều im lặng thừa nhận, chẳng qua bọn họ không ngờ Triệu Quốc Đống bình thường hài hòa vậy mà lại tức giận như vậy, điều này cũng làm cho Vương Nhị Khải hơi run.
- Chủ tịch Triệu, chuyện này tôi sẽ bố trí. Tiền giải phóng mặt bằng của huyện đã sớm chuyển xuống, bên dưới đã phát cho 20 hộ, công việc rất thuận lợi. Nhưng ba nhà này có chút đặc biệt, còn cần phải xem xét. Trách nhiệm lần này do tôi phụ trách.
Vương Nhị Khải nói.
- Bí thư Vương…
Thôi Thiên Cầm hơi nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ buồn bực. Cô ta không phải người dám làm không dám nhận. Mặc dù việc này Vương Nhị Khải cũng đồng ý, nhưng người đưa ra ý kiến là cô, thực hiện chính cũng là cô. Vương Nhị Khải chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ đồng ý khi chuyện đã thành mà thôi.
- Không cần phải nói. Chị Thôi, chị không đề nghị như vậy thì tôi cũng sẽ làm thế.
Vương Nhị Khải sa sầm mặt rồi xua tay nói:
- Tôi là Bí thư đảng ủy, xảy ra chuyện sẽ do tôi chịu trách nhiệm.
- Ôi, Vương Nhị Khải, Thôi Thiên Cầm, hai người đừng có mà đóng trước mặt tôi được không? Tôi không cần biết xã, thị trấn các vị có việc gì cần dùng tiền gấp. Tôi chỉ biết đây là tiền được huyện chuyển xuống chuyên môn dùng cho giải phóng mặt bằng. Các vị không chuyển hộ dân đi, còn dùng tiền này vào việc khác, các lời tôi nói khi họp vứt đi đâu? Kỷ luật Đảng các vị vứt đi đâu?
Triệu Quốc Đống tức giận nói.
Hắn biết cơ sở rất khó khăn, nhất là sau khi chế độ thu thuế thay đổi khiến tài chính cơ sở giảm mạnh. Ở cơ sở thì việc tham ô là việc bình thường, nhưng khoản tiền này lại khác, đó là tiền sống còn của các hộ dân được giải tỏa, dựa vào khoản tiền này mà dựng nhà mới. Bọn họ dùng nó thì các hộ kia chỉ có thể chờ, mà lúc nào thị trấn có thể trả lại tiền cũng không rõ. Triệu Quốc Đống hiểu nếu mà kéo dài sẽ rất lâu.
- Chủ tịch Triệu, chúng tôi cũng có khó khăn của mình. Giáo viên toàn thị trấn đã hơn năm không có tiền trợ cấp sinh hoạt. Bây giờ gần tháng chín, không ít con cái của bọn họ phải đi học, có người sẽ vào đại học, đây là khoản tiền không hề nhỏ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng tôi lo sẽ ảnh hưởng tới tính tích cực trong công việc ủa bọn họ, thậm chí mang lại hậu quả còn nghiêm trọng hơn nữa. Cho nên lúc ấy tôi cả gan dùng 100 ngàn tiền giải phóng mặt bằng, vốn định tìm đường bù đắp lại không ngờ Chủ tịch Triệu lại phát hiện ra.
Vương Nhị Khải cười khổ một tiếng. Y biết Triệu Quốc Đống rất thất vọng với mình. Triệu Quốc Đống vẫn mãi nhấn mạnh với y về sự quan trọng của hạng mục này, đây là một điều rất quan trọng để tạo ấn tượng với các nhà đầu tư.
Nhưng nhìn các giáo viên vẻ mặt nặng nề, y thật sự không dám đợi bên trên có quyết định. Đề nghị của Thôi Thiên Cầm chẳng qua chỉ là dẫn mối, dù Thôi Thiên Cầm không đề nghị thì y đoán mình cũng sẽ dùng tạm khoản tiền đó.
- Giáo viên ư?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói. Đây đúng là điều rất khó khăn. Huyện Hoa Lâm bởi vì xa xôi nên giáo viên chuyên nghiệp thiếu hụt, giáo viên mùa vụ có tác dụng rất quan trọng. Từng xã, thị trấn đều có hơn 10 giáo viên kiểu này. Theo thông lệ của Huyện Hoa Lâm thì giáo viên này do tài chính xã, thị trấn phụ trách. Hàng tháng bọn họ chỉ nhận vài chục tệ tiền trợ cấp, nhưng cũng khó mà nhận được.
Thấy vẻ mặt Triệu Quốc Đống tốt hơn chút, Vương Nhị Khải yên tâm hơn:
- Chủ tịch Triệu, khoản tiền này tôi và chị Thôi nhất định sẽ trả lại trong thời gian ngắn nhất. Xin cho tôi một tuần, tôi đảm bảo giải quyết được.
- Một tuần là được ư?
Mặt Triệu Quốc Đống vẫn rất khó coi, chẳng qua đã tốt hơn một chút.
- Chị Thôi, Bí thư Vương nói một tuần giải quyết được vấn đề, chị có tin được không? Theo tôi được biết không ít cán bộ sự nghiệp của Thị trấn Mã Thủ nợ tiền mấy tháng, cán bộ công chức cũng tương tự vậy. Vương Nhị Khải, anh tự tin giải quyết được trong một tuần sao?
- Ôi, nếu nhưn trên tỉnh không khống chế nghiêm ngặt tài chính như vậy thì thị trấn chúng tôi đâu phải khó khăn đến thế.
Thôi Thiên Cầm thở dài một tiếng.
Một năm nay Ninh Lăng, thậm chí các quỹ tín dụng nông thôn của cả tỉnh liên tiếp xuất hiện các vụ tham ô và lừa gạt. Triệu Quốc Đống và Lôi Hướng Đông hợp sức viết bài đề phòng Cơ cấu tài chính không phải ngân hàng tại nông thôn và trình lên cho lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, khiến Lãnh đạo tỉnh ủy rất chú trọng. Hơn nữa quốc gia cũng yêu cầu chỉnh đốn Quỹ tín dụng nông thôn, tỉnh An Nguyên cũng bắt đầu từ năm trước, tiến hành khống chế nghiêm ngặt.
Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, Ngân hàng nhà nước tỉnh, Sở nông nghiệp … mấy cơ quan chủ yếu thành lập tổ kiểm tra các quỹ tín dụng nông thôn tại các xã, thị trấn.
Tỉnh tiến hành việc này rất nghiêm túc, giảm được nguy cơ về tài chính.
Đương nhiên nó cũng tạo ảnh hưởng lớn đối với các xã, thị trấn. Bởi vì huyện phái tổ giám sát nên gần như mỗi một khoản chi, thu đều phải được Tổ giám sát mà huyện lập ra phe eduyeejt mới được.
Triệu Quốc Đống hiểu rõ nguy hiểm của việc vay vốn ngoài luồng, nhất là một ít tổ chức cấp thôn đã bắt đầu không ngừng vay tiền. Ai cũng có thể hiểu được nguy hiểm của tổ chức loại này, hơi không chú ý là phá sản, chẳng những làm tài chính cả xã, thị trấn phá sản, dù là tài chính huyện cũng rất nguy hiểm.
Theo Triệu Quốc Đống nhớ thì mặc dù Giang Khẩu làm rất tốt việc khống chế này thì sau năm 1998 cũng gánh vác khoản nợ lớn, phải mất nhiều năm mới thanh toán rõ ràng.
Vì có nguyên nhân này nên Triệu Quốc Đống và Lôi Hướng Đông mới cùng nhau đăng bài trên tạp chí Tài chính, cảm thấy Quỹ tín dụng nông thôn sẽ mang tới ảnh hưởng lớn đối với sự phát triển kinh tế đại phương. Điều này mặc dù không được địa phương chú ý nhưng lại được lãnh đạo cấp trên giật mình. Lôi Hướng Đông cũng vì như vậy nên mới được làm trợ lý Giám đốc ngân hàng nông nghiệp tỉnh.
Chẳng qua bây giờ quốc gia chỉ yêu cầu chỉnh đốn, không yêu cầu đóng cửa các Quỹ tín dụng này. Cho nên Quỹ tín dụng vẫn tồn tại. Chẳng qua Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh lại tìm vài cách khác để làm mạnh tay hơn, nhất là tăng cường việc giám sát phương thức cho vay và quy mô của Quỹ tín dụng. Hơn nữa yêu cầu tích cực thu lại các khoaanr cho vay, điều này khiến Quỹ tín dụng nông thôn ở tỉnh An Nguyên phát triển kém hẳn đi.
Nếu như tỉnh không khống chế nghiêm ngặt Quỹ tín dụng như vậy, chính quyền Thị trấn Mã Thủ hoàn toàn có thể vay một khoản tiền từ Quỹ tín dụng mà giải quyết vấn đề cấp bách. Nhưng năm trước tỉnh đưa ra văn bản, lập tổ giám sát khiến việc vay từ Quỹ tín dụng gần như dừng lại. Điều này làm chính quyền cơ sở dù muốn vay tiền hay cho vay đều không thể thực hiện.
- Hừ, chỉnh đốn Quỹ tín dụng là việc tốt. Xem việc các người thu hồi tiền cho Quỹ tín dụng vay là biết mà.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Chị Thôi, lòng tin của lão Vương tôi rất nghi ngờ. Y cam đoan tôi không thể tin. Là người phụ trách tài chính của chính quyền, tôi hỏi chị có vấn đề gì không? Nếu như không thì tốt, nếu có thì trả lời rõ ràng cho tôi.
Thôi Thiên Cầm có chút do dự. Triệu Quốc Đống không thèm để ý đến Vương Nhị Khải mà trực tiếp hỏi cô. Tuy cô phụ trách tài chính nhưng chuyện lớn này cần Bí thư đảng ủy gật đầu mới được mà. Cô có chút do dự rồi nhìn Vương Nhị Khải, thấy Vương Nhị Khải cũng không xác định được nên trả lời Triệu Quốc Đống như thế nào.
- Chủ tịch Triệu, ngài muốn tôi nói thật thì tôi sẽ nói. Một tuần trả lại tiền thì có chút phiền phức, trừ khi chúng tôi vay tiền tư nhân, như vậy sẽ tổn hại hình ảnh chính quyền. Chẳng qua Chủ tịch Triệu, điều này không thể trách Bí thư Vương. Bí thư Vương mới tới, tài chính thiếu nhiều như vậy phải do tôi là Chủ tịch phụ trách.
Thôi Thiên Cầm cắn răng nói.
- Hừ, chị còn biết nhận trách nhiệm đó, dám nói thật, không giống có đồng chí vỗ ngực nói lớn, chẳng qua tài chính thiếu không phải do lỗi của chị. Đây là tác dụng phụ khi quốc gia chúng ta cải cách chế độ thu thuế. Mà bây giờ chúng ta cần phải nghĩ cách thay đổi cục diện bất lợi này. Mà Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân phát triển du lịch chính là đầu ra.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Ở tình hình này cũng không trách được hai người Vương Nhị Khải, hơn nữa biểu hiện và thái độ của bọn họ làm Triệu Quốc Đống khá hài lòng. Vương Nhị Khải không nói, là Bí thư đảng ủy mà không dám đảm đương trách nhiệm vậy là hắn nhìn nhầm người. Mà Thôi Thiên Cầm này cũng có biểu hiện tốt.
- Chủ tịch Triệu, chuyện này tôi sẽ bố trí. Tiền giải phóng mặt bằng của huyện đã sớm chuyển xuống, bên dưới đã phát cho 20 hộ, công việc rất thuận lợi. Nhưng ba nhà này có chút đặc biệt, còn cần phải xem xét. Trách nhiệm lần này do tôi phụ trách.
Vương Nhị Khải nói.
- Bí thư Vương…
Thôi Thiên Cầm hơi nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ buồn bực. Cô ta không phải người dám làm không dám nhận. Mặc dù việc này Vương Nhị Khải cũng đồng ý, nhưng người đưa ra ý kiến là cô, thực hiện chính cũng là cô. Vương Nhị Khải chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ đồng ý khi chuyện đã thành mà thôi.
- Không cần phải nói. Chị Thôi, chị không đề nghị như vậy thì tôi cũng sẽ làm thế.
Vương Nhị Khải sa sầm mặt rồi xua tay nói:
- Tôi là Bí thư đảng ủy, xảy ra chuyện sẽ do tôi chịu trách nhiệm.
- Ôi, Vương Nhị Khải, Thôi Thiên Cầm, hai người đừng có mà đóng trước mặt tôi được không? Tôi không cần biết xã, thị trấn các vị có việc gì cần dùng tiền gấp. Tôi chỉ biết đây là tiền được huyện chuyển xuống chuyên môn dùng cho giải phóng mặt bằng. Các vị không chuyển hộ dân đi, còn dùng tiền này vào việc khác, các lời tôi nói khi họp vứt đi đâu? Kỷ luật Đảng các vị vứt đi đâu?
Triệu Quốc Đống tức giận nói.
Hắn biết cơ sở rất khó khăn, nhất là sau khi chế độ thu thuế thay đổi khiến tài chính cơ sở giảm mạnh. Ở cơ sở thì việc tham ô là việc bình thường, nhưng khoản tiền này lại khác, đó là tiền sống còn của các hộ dân được giải tỏa, dựa vào khoản tiền này mà dựng nhà mới. Bọn họ dùng nó thì các hộ kia chỉ có thể chờ, mà lúc nào thị trấn có thể trả lại tiền cũng không rõ. Triệu Quốc Đống hiểu nếu mà kéo dài sẽ rất lâu.
- Chủ tịch Triệu, chúng tôi cũng có khó khăn của mình. Giáo viên toàn thị trấn đã hơn năm không có tiền trợ cấp sinh hoạt. Bây giờ gần tháng chín, không ít con cái của bọn họ phải đi học, có người sẽ vào đại học, đây là khoản tiền không hề nhỏ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng tôi lo sẽ ảnh hưởng tới tính tích cực trong công việc ủa bọn họ, thậm chí mang lại hậu quả còn nghiêm trọng hơn nữa. Cho nên lúc ấy tôi cả gan dùng 100 ngàn tiền giải phóng mặt bằng, vốn định tìm đường bù đắp lại không ngờ Chủ tịch Triệu lại phát hiện ra.
Vương Nhị Khải cười khổ một tiếng. Y biết Triệu Quốc Đống rất thất vọng với mình. Triệu Quốc Đống vẫn mãi nhấn mạnh với y về sự quan trọng của hạng mục này, đây là một điều rất quan trọng để tạo ấn tượng với các nhà đầu tư.
Nhưng nhìn các giáo viên vẻ mặt nặng nề, y thật sự không dám đợi bên trên có quyết định. Đề nghị của Thôi Thiên Cầm chẳng qua chỉ là dẫn mối, dù Thôi Thiên Cầm không đề nghị thì y đoán mình cũng sẽ dùng tạm khoản tiền đó.
- Giáo viên ư?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói. Đây đúng là điều rất khó khăn. Huyện Hoa Lâm bởi vì xa xôi nên giáo viên chuyên nghiệp thiếu hụt, giáo viên mùa vụ có tác dụng rất quan trọng. Từng xã, thị trấn đều có hơn 10 giáo viên kiểu này. Theo thông lệ của Huyện Hoa Lâm thì giáo viên này do tài chính xã, thị trấn phụ trách. Hàng tháng bọn họ chỉ nhận vài chục tệ tiền trợ cấp, nhưng cũng khó mà nhận được.
Thấy vẻ mặt Triệu Quốc Đống tốt hơn chút, Vương Nhị Khải yên tâm hơn:
- Chủ tịch Triệu, khoản tiền này tôi và chị Thôi nhất định sẽ trả lại trong thời gian ngắn nhất. Xin cho tôi một tuần, tôi đảm bảo giải quyết được.
- Một tuần là được ư?
Mặt Triệu Quốc Đống vẫn rất khó coi, chẳng qua đã tốt hơn một chút.
- Chị Thôi, Bí thư Vương nói một tuần giải quyết được vấn đề, chị có tin được không? Theo tôi được biết không ít cán bộ sự nghiệp của Thị trấn Mã Thủ nợ tiền mấy tháng, cán bộ công chức cũng tương tự vậy. Vương Nhị Khải, anh tự tin giải quyết được trong một tuần sao?
- Ôi, nếu nhưn trên tỉnh không khống chế nghiêm ngặt tài chính như vậy thì thị trấn chúng tôi đâu phải khó khăn đến thế.
Thôi Thiên Cầm thở dài một tiếng.
Một năm nay Ninh Lăng, thậm chí các quỹ tín dụng nông thôn của cả tỉnh liên tiếp xuất hiện các vụ tham ô và lừa gạt. Triệu Quốc Đống và Lôi Hướng Đông hợp sức viết bài đề phòng Cơ cấu tài chính không phải ngân hàng tại nông thôn và trình lên cho lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, khiến Lãnh đạo tỉnh ủy rất chú trọng. Hơn nữa quốc gia cũng yêu cầu chỉnh đốn Quỹ tín dụng nông thôn, tỉnh An Nguyên cũng bắt đầu từ năm trước, tiến hành khống chế nghiêm ngặt.
Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, Ngân hàng nhà nước tỉnh, Sở nông nghiệp … mấy cơ quan chủ yếu thành lập tổ kiểm tra các quỹ tín dụng nông thôn tại các xã, thị trấn.
Tỉnh tiến hành việc này rất nghiêm túc, giảm được nguy cơ về tài chính.
Đương nhiên nó cũng tạo ảnh hưởng lớn đối với các xã, thị trấn. Bởi vì huyện phái tổ giám sát nên gần như mỗi một khoản chi, thu đều phải được Tổ giám sát mà huyện lập ra phe eduyeejt mới được.
Triệu Quốc Đống hiểu rõ nguy hiểm của việc vay vốn ngoài luồng, nhất là một ít tổ chức cấp thôn đã bắt đầu không ngừng vay tiền. Ai cũng có thể hiểu được nguy hiểm của tổ chức loại này, hơi không chú ý là phá sản, chẳng những làm tài chính cả xã, thị trấn phá sản, dù là tài chính huyện cũng rất nguy hiểm.
Theo Triệu Quốc Đống nhớ thì mặc dù Giang Khẩu làm rất tốt việc khống chế này thì sau năm 1998 cũng gánh vác khoản nợ lớn, phải mất nhiều năm mới thanh toán rõ ràng.
Vì có nguyên nhân này nên Triệu Quốc Đống và Lôi Hướng Đông mới cùng nhau đăng bài trên tạp chí Tài chính, cảm thấy Quỹ tín dụng nông thôn sẽ mang tới ảnh hưởng lớn đối với sự phát triển kinh tế đại phương. Điều này mặc dù không được địa phương chú ý nhưng lại được lãnh đạo cấp trên giật mình. Lôi Hướng Đông cũng vì như vậy nên mới được làm trợ lý Giám đốc ngân hàng nông nghiệp tỉnh.
Chẳng qua bây giờ quốc gia chỉ yêu cầu chỉnh đốn, không yêu cầu đóng cửa các Quỹ tín dụng này. Cho nên Quỹ tín dụng vẫn tồn tại. Chẳng qua Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh lại tìm vài cách khác để làm mạnh tay hơn, nhất là tăng cường việc giám sát phương thức cho vay và quy mô của Quỹ tín dụng. Hơn nữa yêu cầu tích cực thu lại các khoaanr cho vay, điều này khiến Quỹ tín dụng nông thôn ở tỉnh An Nguyên phát triển kém hẳn đi.
Nếu như tỉnh không khống chế nghiêm ngặt Quỹ tín dụng như vậy, chính quyền Thị trấn Mã Thủ hoàn toàn có thể vay một khoản tiền từ Quỹ tín dụng mà giải quyết vấn đề cấp bách. Nhưng năm trước tỉnh đưa ra văn bản, lập tổ giám sát khiến việc vay từ Quỹ tín dụng gần như dừng lại. Điều này làm chính quyền cơ sở dù muốn vay tiền hay cho vay đều không thể thực hiện.
- Hừ, chỉnh đốn Quỹ tín dụng là việc tốt. Xem việc các người thu hồi tiền cho Quỹ tín dụng vay là biết mà.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Chị Thôi, lòng tin của lão Vương tôi rất nghi ngờ. Y cam đoan tôi không thể tin. Là người phụ trách tài chính của chính quyền, tôi hỏi chị có vấn đề gì không? Nếu như không thì tốt, nếu có thì trả lời rõ ràng cho tôi.
Thôi Thiên Cầm có chút do dự. Triệu Quốc Đống không thèm để ý đến Vương Nhị Khải mà trực tiếp hỏi cô. Tuy cô phụ trách tài chính nhưng chuyện lớn này cần Bí thư đảng ủy gật đầu mới được mà. Cô có chút do dự rồi nhìn Vương Nhị Khải, thấy Vương Nhị Khải cũng không xác định được nên trả lời Triệu Quốc Đống như thế nào.
- Chủ tịch Triệu, ngài muốn tôi nói thật thì tôi sẽ nói. Một tuần trả lại tiền thì có chút phiền phức, trừ khi chúng tôi vay tiền tư nhân, như vậy sẽ tổn hại hình ảnh chính quyền. Chẳng qua Chủ tịch Triệu, điều này không thể trách Bí thư Vương. Bí thư Vương mới tới, tài chính thiếu nhiều như vậy phải do tôi là Chủ tịch phụ trách.
Thôi Thiên Cầm cắn răng nói.
- Hừ, chị còn biết nhận trách nhiệm đó, dám nói thật, không giống có đồng chí vỗ ngực nói lớn, chẳng qua tài chính thiếu không phải do lỗi của chị. Đây là tác dụng phụ khi quốc gia chúng ta cải cách chế độ thu thuế. Mà bây giờ chúng ta cần phải nghĩ cách thay đổi cục diện bất lợi này. Mà Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân phát triển du lịch chính là đầu ra.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Ở tình hình này cũng không trách được hai người Vương Nhị Khải, hơn nữa biểu hiện và thái độ của bọn họ làm Triệu Quốc Đống khá hài lòng. Vương Nhị Khải không nói, là Bí thư đảng ủy mà không dám đảm đương trách nhiệm vậy là hắn nhìn nhầm người. Mà Thôi Thiên Cầm này cũng có biểu hiện tốt.
/1736
|