- Thưa các lãnh đạo, các ngài xem, đây là cỏ hoành trúc và cỏ lúa Mexico …. Đó đều là các loại cỏ tốt nhất hiện nay ở Trung Quốc.
Triệu Quốc Đống đi theo con đường đá và giới thiệu:
- Giáo sư Vạn đã thông qua chúng tôi mà tiến hành kiểm tra thổ chất và nguồn nước ở đây, cho rằng vùng đồi núi không thích hợp trồng cây lương thực, nhưng nó thích hợp cho trồng cỏ.
- Các vị xem, bọn họ chia khu vực này thành mấy mảnh phân biệt trồng nhiều loại cỏ, chủ yếu thử xem các loại này trồng ở khu vực núi Hoa Lâm sẽ đạt sản lượng bao nhiêu, đồng thời cũng muốn thí nghiệm xem nhân rộng ra các khu vực xung quanh không?
Triệu Quốc Đống rất quen với Khu thí nghiệm này, hắn đã tới đây hơn mười lần vì thế quá quen thuộc. Ở đâu trồng loại cỏ gì, nơi nào trồng cây gì thì hắn rõ như lòng bàn tay. Ngay cả mấy sinh viên Học viện Nông nghiệp hay ở đây cũng quen với Triệu Quốc Đống.
La Đại Hải không phải lần đầu tới đây, nhưng lần trước chẳng qua chỉ là nghi thức khởi công, treo biển. Bây giờ đến y thấy nó thay đổi rất nhiều.
Từng khu trồng cỏ được quy hoạch rõ ràng nhìn trông rất mê người, mấy nhân viên không hề chú ý tới những người đến thăm quan, bọn họ đang bước trên con đường đá.
- Nơi này thuê được bao người?
Kỳ Dư Hồng có chút giật mình. Một Khu thí nghiệm có quy mô không nhỏ như vậy lặng lẽ được thành lập tại Hoa Lâm – huyện khó khăn cấp quốc gia, xem ra Cục Khoa học công nghệ và cục Nông nghiệp Thị xã đều không biết tới. Không biết bọn họ làm ăn gì nữa. Chẳng qua vào lúc này y cũng biết không phải lúc truy cứu vấn đề.
- Có lẽ thường xuyên thuê 30 nông dân bản địa tới làm, chủ yếu là giúp giáo sư Vạn và các sinh viên, ngoài ra trong thời gian này cũng muốn phát hoang đồi nên thuê thêm mấy chục nông dân nữa, chủ yếu phụ trách làm đường từ đây lên đỉnh núi.
Triệu Quốc Đống giơ tay che trên trán, nhìn lên trên rồi nói:
- Nơi này được chia làm sáu khu, chủ yếu là trồng cỏ, một bên là khu nuôi gia súc, nuôi bò và cừu đều ở bên kia, do giáo sư Mã dẫn theo mấy sinh viên đến thí nghiệm. Chẳng qua giáo sư Mã hai hôm trước đã về học viện. Bây giờ số loại trâu đưa vào chưa nhiều, nhưng các loại trâu, cừu, sơn dương đều là các loại mà Công ty Đại Hoa sau này sẽ chăn nuôi.
- Hoa Lâm và Học viện Nông nghiệp đã thành lập Khu thí nghiệm này bao lâu rồi?
Trương Nghiễm Lan không để ý đến nắng gay gắt mà tiến bước trên con đường đá.
- Tháng năm năm nay ký kết, tài chính của Sở Khoa học công nghệ và Sở nông nghiệp cũng được đưa tới. Chúng tôi khi đó cũng bắt đầu xây dựng, do Học viện Nông nghiệp giục gấp nên vừa công tác vừa xây dựng. Bọn họ rất hứng thú với Khu thí nghiệm tổng hợp này.
- Ồ, tỉnh hỗ trợ về tài chính sao?
Trương Nghiễm Lan thuận miệng nói.
- Vâng, Chủ tịch Trương, ngài cũng biết Hoa Lâm là huyện nghèo cấp quốc gia, rất nhiều chuyện không thể làm gì. Khu thí nghiệm do Phó chủ tịch Triệu một mực theo đuổi, huyện chúng tôi cũng vì tranh thủ hạng mục này mà tốn không ít công sức, cùng các giáo sư Học viện Nông nghiệp đi rất nhiều xã, cuối cùng quyết định chọn nơi này.
Triệu Quốc Đống biết ý lui ra để La Đại Hải đứng lên phát biểu.
- Tỉnh hỗ trợ Hoa Lâm bao nhiêu?
Trương Nghiễm Lan gật đầu nói.
- Sở Khoa học công nghệ cho 500 ngàn, Sở nông nghiệp cho 300 ngàn, chẳng qua bây giờ coi như đã dùng hết, Thị xã cũng cho một ít chẳng qua đây mới là giai đoạn đầu. Huyện chúng tôi cũng phải bỏ ra vài trăm ngàn.
La Đại Hải nhăn nhó mặt mày nói.
- Chủ tịch La, anh đừng kêu nghèo với tôi. Anh muốn kêu thì gọi Bí thư Kỳ, Thị trưởng Mạch mà kêu.
Trương Nghiễm Lan cười nói.
- Chủ tịch Trương, Thị xã rất ủng hộ những việc này. Lão La, để sau nói tiếp.
Mạch Gia Huy vội vàng nói. Thấy Chủ tịch Trương hòa hoãn hơn, Kỳ Dư Hồng và Mạch Gia Huy đều vui mừng.
- Ừ, lão Kỳ, lão Mạch, Thị xã Ninh Lăng là khu nông nghiệp, không công không giàu, không nông không yên, những lời này có lý của nó nhưng cũng cần căn cứ tình hình thực tế. Thị xã Ninh Lăng có trụ cột công nghiệp yếu kém, nếu muốn một lần nhảy vọt lên là không thể. Làm như thế nào căn cứ tình hình thực tế khu vực mà phát triển, đây là điều cần chú ý tới năng lực của lãnh đạo Thị xã. Tôi tin Ninh Lăng phát triển cơ cấu sản xuất nông nghiệp hợp lý là con đường đúng đắn.
Mấy phóng viên đài truyền hình tỉnh, thành phố không ngừng chạy lên trên mong chụp ảnh lãnh đạo. Mà đài truyền hình huyện tất nhiên chỉ có thể đứng sau.
Trương Nghiễm Lan xoa xoa tay tiến lên đến chỗ che nắng mới ngừng lại nhìn xung quanh.
- Làm rất tốt, nơi này nếu khai thác hết thì nhất định thành trang trại nông nghiệp kiểu mẫu.
Trương Nghiễm Lan nhìn các nông dân đang bận rộn làm việc liền hài lòng gật đầu nói:
- Tiểu Triệu, cậu không phải nói Hoa Lâm đã ký kết hạng mục thành lập nhà máy chế biến thịt gia súc khổng lồ với Công ty Đại Hoa sao? Nói ý tưởng của Hoa Lâm xem sao?
- Chủ tịch Trương, Huyện Hoa Lâm chúng tôi có diện tích đất chiếm 20%, đất rừng 39%, còn lại là đất đồi núi, trong đó số lượng đồi núi hoang là rất lớn, đất phù hợp trồng cỏ, thích hợp phát triển chăn nuôi gia súc. Công ty Đại Hoa đã tới khảo sát nhiều lần, đều cho rằng huyện tôi có đủ điều kiện thành lập trụ sở chăn nuôi gia súc lớn. Qua đó bọn họ cũng dự định xây dựng nhà máy chế biến thực phẩm, chủ yếu là thịt trâu, bò, cừu và dê.
- Căn cứ nghiên cứu sơ bộ của Học viện Nông nghiệp, huyện tôi có vài xã, thị trấn thích hợp phát triển ngành nghề này. Mà Công ty Đại Hoa cũng đã đạt hiệp định sơ bộ với huyện, chuẩn bị lấy phương tức công ty phối hợp hộ nông dân, công ty cung cấp ghé, bê, cho hộ nông dân vay với giá rẻ. Sau đó cung cấp giống cỏ để trồng trên đồi núi hoang, phát triển ngành chăn nuôi gia súc.
- Chúng tôi cũng phối hợp với Quỹ tín dụng huyện, do Quỹ tín dụng cho vay với giá nhỏ, Phòng chăn nuôi gia súc phụ trách chữa trị bệnh tật cho gia súc, cung cấp việc phục vụ kỹ thuật. Học viện Nông nghiệp sẽ chỉ đạo kỹ thuật, sau khi nuôi lớn gia súc sẽ do Công ty Đại Hoa phụ trách thu mua, giá cả và chất lượng đều được Công ty Đại Hoa ký kết với hộ nông dân. Sau đó lấy được tiền liền trả lại tiền giống cho Công ty Đại Hoa.
Triệu Quốc Đống ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Ngoài ra huyện cũng chuẩn bị đưa ra một vài chính sách cổ vũ các hộ có tài chính hợp tác với Công ty Đại Hoa, tạo trang trại lớn, tăng hiệu suất, như vậy có thể lợi dụng tốt nhất đồi núi hoang. Đồng thời cũng có thể nhanh chóng phát triển ngành chăn nuôi gia súc huyện tôi.
Ngay cả La Đại Hải cũng thật không ngờ Triệu Quốc Đống lại phát huy tốt như vậy. Nếu lúc trước thì y và Triệu Quốc Đống đã trao đổi qua, còn việc phát triển trang trại chăn nuôi gia súc là Triệu Quốc Đống tự phát huy. Mà việc này đương nhiên được Chủ tịch Trương coi trọng.
- Công ty Đại Hoa dự định đầu tư nhà máy với quy mô như thế nào? Sau khi làm xong thì sẽ có bao nhiêu sản lượng?
Trương Nghiễm Lan hỏi.
- Sơ bộ dự tính đầu tư 35 triệu, sau khi xong thì một năm sẽ dùng 50 ngàn con trâu, cừu, tiêu thụ thịt đạt trên 10 ngàn tấn thịt, da cừu hơn 50 ngàn tấm, có lẽ sẽ tạo công việc cho hơn 500 người trong khu vực nhà máy, thuế cũng thu được cao hơn. Đồng thời còn khiến từ năm đến tám ngàn hộ nông dân nuôi trâu, cừu.
- Có thể cao như vậy sao?
Trương Nghiễm Lan nhìn mấy người Kỳ Dư Hồng, Mạch Gia Huy và La Đại Hải.
- Không vấn đề gì, chúng tôi đã tính toán kỹ, lúc đầu có thể không đạt, nhưng sau hai năm thì chỉ cần 6000 hộ nông dân tiến hành nuôi trâu, cừu; mỗi hộ chia đều 2,5 người tham gia lao động, căn cứ thu nhập hàng năm thì mỗi người cũng đạt được 3000 tệ, cứ như vậy tính tiếp thì có thể đạt được bốn đến năm ngàn tệ một năm.
- Ồ, lão Kỳ, lão Mạch, xem ra Huyện Hoa Lâm không lạc hậu như chúng ta nghĩ, ít nhất cán bộ Huyện Hoa Lâm có đầu óc. Hạng mục này có lợi đối với Hoa Lâm thậm chí là với các huyện lân cận. Huyện Hoa Lâm dẫn đầu coi như một con đường tốt.
Trương Nghiễm Lan khá vui vẻ mà nói:
- Thị xã Ninh Lăng phải tổng kết vấn đề này. Hai huyện tôi đã đi qua đều có ấn tượng tốt. Nhất là Khu thí nghiệm Hoa Lâm làm điểm mẫu. Trưởng ban thư ký Dương, sau khi về anh nhắc tôi nói với sở Khoa học công nghệ và Sở nông nghiệp một chút, phải để cho bọn họ ủng hộ mạnh Khu thí nghiệm Hoa Lâm. Sang năm tôi sẽ tới xem một chút.
Triệu Quốc Đống đi theo con đường đá và giới thiệu:
- Giáo sư Vạn đã thông qua chúng tôi mà tiến hành kiểm tra thổ chất và nguồn nước ở đây, cho rằng vùng đồi núi không thích hợp trồng cây lương thực, nhưng nó thích hợp cho trồng cỏ.
- Các vị xem, bọn họ chia khu vực này thành mấy mảnh phân biệt trồng nhiều loại cỏ, chủ yếu thử xem các loại này trồng ở khu vực núi Hoa Lâm sẽ đạt sản lượng bao nhiêu, đồng thời cũng muốn thí nghiệm xem nhân rộng ra các khu vực xung quanh không?
Triệu Quốc Đống rất quen với Khu thí nghiệm này, hắn đã tới đây hơn mười lần vì thế quá quen thuộc. Ở đâu trồng loại cỏ gì, nơi nào trồng cây gì thì hắn rõ như lòng bàn tay. Ngay cả mấy sinh viên Học viện Nông nghiệp hay ở đây cũng quen với Triệu Quốc Đống.
La Đại Hải không phải lần đầu tới đây, nhưng lần trước chẳng qua chỉ là nghi thức khởi công, treo biển. Bây giờ đến y thấy nó thay đổi rất nhiều.
Từng khu trồng cỏ được quy hoạch rõ ràng nhìn trông rất mê người, mấy nhân viên không hề chú ý tới những người đến thăm quan, bọn họ đang bước trên con đường đá.
- Nơi này thuê được bao người?
Kỳ Dư Hồng có chút giật mình. Một Khu thí nghiệm có quy mô không nhỏ như vậy lặng lẽ được thành lập tại Hoa Lâm – huyện khó khăn cấp quốc gia, xem ra Cục Khoa học công nghệ và cục Nông nghiệp Thị xã đều không biết tới. Không biết bọn họ làm ăn gì nữa. Chẳng qua vào lúc này y cũng biết không phải lúc truy cứu vấn đề.
- Có lẽ thường xuyên thuê 30 nông dân bản địa tới làm, chủ yếu là giúp giáo sư Vạn và các sinh viên, ngoài ra trong thời gian này cũng muốn phát hoang đồi nên thuê thêm mấy chục nông dân nữa, chủ yếu phụ trách làm đường từ đây lên đỉnh núi.
Triệu Quốc Đống giơ tay che trên trán, nhìn lên trên rồi nói:
- Nơi này được chia làm sáu khu, chủ yếu là trồng cỏ, một bên là khu nuôi gia súc, nuôi bò và cừu đều ở bên kia, do giáo sư Mã dẫn theo mấy sinh viên đến thí nghiệm. Chẳng qua giáo sư Mã hai hôm trước đã về học viện. Bây giờ số loại trâu đưa vào chưa nhiều, nhưng các loại trâu, cừu, sơn dương đều là các loại mà Công ty Đại Hoa sau này sẽ chăn nuôi.
- Hoa Lâm và Học viện Nông nghiệp đã thành lập Khu thí nghiệm này bao lâu rồi?
Trương Nghiễm Lan không để ý đến nắng gay gắt mà tiến bước trên con đường đá.
- Tháng năm năm nay ký kết, tài chính của Sở Khoa học công nghệ và Sở nông nghiệp cũng được đưa tới. Chúng tôi khi đó cũng bắt đầu xây dựng, do Học viện Nông nghiệp giục gấp nên vừa công tác vừa xây dựng. Bọn họ rất hứng thú với Khu thí nghiệm tổng hợp này.
- Ồ, tỉnh hỗ trợ về tài chính sao?
Trương Nghiễm Lan thuận miệng nói.
- Vâng, Chủ tịch Trương, ngài cũng biết Hoa Lâm là huyện nghèo cấp quốc gia, rất nhiều chuyện không thể làm gì. Khu thí nghiệm do Phó chủ tịch Triệu một mực theo đuổi, huyện chúng tôi cũng vì tranh thủ hạng mục này mà tốn không ít công sức, cùng các giáo sư Học viện Nông nghiệp đi rất nhiều xã, cuối cùng quyết định chọn nơi này.
Triệu Quốc Đống biết ý lui ra để La Đại Hải đứng lên phát biểu.
- Tỉnh hỗ trợ Hoa Lâm bao nhiêu?
Trương Nghiễm Lan gật đầu nói.
- Sở Khoa học công nghệ cho 500 ngàn, Sở nông nghiệp cho 300 ngàn, chẳng qua bây giờ coi như đã dùng hết, Thị xã cũng cho một ít chẳng qua đây mới là giai đoạn đầu. Huyện chúng tôi cũng phải bỏ ra vài trăm ngàn.
La Đại Hải nhăn nhó mặt mày nói.
- Chủ tịch La, anh đừng kêu nghèo với tôi. Anh muốn kêu thì gọi Bí thư Kỳ, Thị trưởng Mạch mà kêu.
Trương Nghiễm Lan cười nói.
- Chủ tịch Trương, Thị xã rất ủng hộ những việc này. Lão La, để sau nói tiếp.
Mạch Gia Huy vội vàng nói. Thấy Chủ tịch Trương hòa hoãn hơn, Kỳ Dư Hồng và Mạch Gia Huy đều vui mừng.
- Ừ, lão Kỳ, lão Mạch, Thị xã Ninh Lăng là khu nông nghiệp, không công không giàu, không nông không yên, những lời này có lý của nó nhưng cũng cần căn cứ tình hình thực tế. Thị xã Ninh Lăng có trụ cột công nghiệp yếu kém, nếu muốn một lần nhảy vọt lên là không thể. Làm như thế nào căn cứ tình hình thực tế khu vực mà phát triển, đây là điều cần chú ý tới năng lực của lãnh đạo Thị xã. Tôi tin Ninh Lăng phát triển cơ cấu sản xuất nông nghiệp hợp lý là con đường đúng đắn.
Mấy phóng viên đài truyền hình tỉnh, thành phố không ngừng chạy lên trên mong chụp ảnh lãnh đạo. Mà đài truyền hình huyện tất nhiên chỉ có thể đứng sau.
Trương Nghiễm Lan xoa xoa tay tiến lên đến chỗ che nắng mới ngừng lại nhìn xung quanh.
- Làm rất tốt, nơi này nếu khai thác hết thì nhất định thành trang trại nông nghiệp kiểu mẫu.
Trương Nghiễm Lan nhìn các nông dân đang bận rộn làm việc liền hài lòng gật đầu nói:
- Tiểu Triệu, cậu không phải nói Hoa Lâm đã ký kết hạng mục thành lập nhà máy chế biến thịt gia súc khổng lồ với Công ty Đại Hoa sao? Nói ý tưởng của Hoa Lâm xem sao?
- Chủ tịch Trương, Huyện Hoa Lâm chúng tôi có diện tích đất chiếm 20%, đất rừng 39%, còn lại là đất đồi núi, trong đó số lượng đồi núi hoang là rất lớn, đất phù hợp trồng cỏ, thích hợp phát triển chăn nuôi gia súc. Công ty Đại Hoa đã tới khảo sát nhiều lần, đều cho rằng huyện tôi có đủ điều kiện thành lập trụ sở chăn nuôi gia súc lớn. Qua đó bọn họ cũng dự định xây dựng nhà máy chế biến thực phẩm, chủ yếu là thịt trâu, bò, cừu và dê.
- Căn cứ nghiên cứu sơ bộ của Học viện Nông nghiệp, huyện tôi có vài xã, thị trấn thích hợp phát triển ngành nghề này. Mà Công ty Đại Hoa cũng đã đạt hiệp định sơ bộ với huyện, chuẩn bị lấy phương tức công ty phối hợp hộ nông dân, công ty cung cấp ghé, bê, cho hộ nông dân vay với giá rẻ. Sau đó cung cấp giống cỏ để trồng trên đồi núi hoang, phát triển ngành chăn nuôi gia súc.
- Chúng tôi cũng phối hợp với Quỹ tín dụng huyện, do Quỹ tín dụng cho vay với giá nhỏ, Phòng chăn nuôi gia súc phụ trách chữa trị bệnh tật cho gia súc, cung cấp việc phục vụ kỹ thuật. Học viện Nông nghiệp sẽ chỉ đạo kỹ thuật, sau khi nuôi lớn gia súc sẽ do Công ty Đại Hoa phụ trách thu mua, giá cả và chất lượng đều được Công ty Đại Hoa ký kết với hộ nông dân. Sau đó lấy được tiền liền trả lại tiền giống cho Công ty Đại Hoa.
Triệu Quốc Đống ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Ngoài ra huyện cũng chuẩn bị đưa ra một vài chính sách cổ vũ các hộ có tài chính hợp tác với Công ty Đại Hoa, tạo trang trại lớn, tăng hiệu suất, như vậy có thể lợi dụng tốt nhất đồi núi hoang. Đồng thời cũng có thể nhanh chóng phát triển ngành chăn nuôi gia súc huyện tôi.
Ngay cả La Đại Hải cũng thật không ngờ Triệu Quốc Đống lại phát huy tốt như vậy. Nếu lúc trước thì y và Triệu Quốc Đống đã trao đổi qua, còn việc phát triển trang trại chăn nuôi gia súc là Triệu Quốc Đống tự phát huy. Mà việc này đương nhiên được Chủ tịch Trương coi trọng.
- Công ty Đại Hoa dự định đầu tư nhà máy với quy mô như thế nào? Sau khi làm xong thì sẽ có bao nhiêu sản lượng?
Trương Nghiễm Lan hỏi.
- Sơ bộ dự tính đầu tư 35 triệu, sau khi xong thì một năm sẽ dùng 50 ngàn con trâu, cừu, tiêu thụ thịt đạt trên 10 ngàn tấn thịt, da cừu hơn 50 ngàn tấm, có lẽ sẽ tạo công việc cho hơn 500 người trong khu vực nhà máy, thuế cũng thu được cao hơn. Đồng thời còn khiến từ năm đến tám ngàn hộ nông dân nuôi trâu, cừu.
- Có thể cao như vậy sao?
Trương Nghiễm Lan nhìn mấy người Kỳ Dư Hồng, Mạch Gia Huy và La Đại Hải.
- Không vấn đề gì, chúng tôi đã tính toán kỹ, lúc đầu có thể không đạt, nhưng sau hai năm thì chỉ cần 6000 hộ nông dân tiến hành nuôi trâu, cừu; mỗi hộ chia đều 2,5 người tham gia lao động, căn cứ thu nhập hàng năm thì mỗi người cũng đạt được 3000 tệ, cứ như vậy tính tiếp thì có thể đạt được bốn đến năm ngàn tệ một năm.
- Ồ, lão Kỳ, lão Mạch, xem ra Huyện Hoa Lâm không lạc hậu như chúng ta nghĩ, ít nhất cán bộ Huyện Hoa Lâm có đầu óc. Hạng mục này có lợi đối với Hoa Lâm thậm chí là với các huyện lân cận. Huyện Hoa Lâm dẫn đầu coi như một con đường tốt.
Trương Nghiễm Lan khá vui vẻ mà nói:
- Thị xã Ninh Lăng phải tổng kết vấn đề này. Hai huyện tôi đã đi qua đều có ấn tượng tốt. Nhất là Khu thí nghiệm Hoa Lâm làm điểm mẫu. Trưởng ban thư ký Dương, sau khi về anh nhắc tôi nói với sở Khoa học công nghệ và Sở nông nghiệp một chút, phải để cho bọn họ ủng hộ mạnh Khu thí nghiệm Hoa Lâm. Sang năm tôi sẽ tới xem một chút.
/1736
|