Triệu Quốc Đống và Cù Vận Lam bàn nhau gần hai tiếng mới xong. Cù Vận Lam thậm chí không có thời gian quan tâm chuyện của chị mình và Triệu Quốc Đống. Điều này làm Triệu Quốc Đống thở phào nhẹ nhõm.
làm lãnh đạo không cần biết về kỹ thuật chuyên môn mấy, dù sao có các phòng ban chuyên môn phụ trách rồi mà. Chẳng qua nếu anh không biết gì thì người khác dễ lừa anh là không ổn.
Cuộc đàm phán với Công ty Đại Hoa cùng Công ty Tam Điệp coi như kết thúc. Trên thực tế sau khi Công ty Đại Hoa ký kết, Công ty Tam Điệp đầu hàng là bình thường. Không có lý gì Công ty Đại Hoa nhận điều kiện của huyện thì Công ty Tam Điệp lại đứng ngoài chống đối được.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận rõ Mai Anh Hoa không hài lòng với mình. Chỉ là đối phương ngại mình mới là quyền Chủ tịch huyện nên còn nhịn. Triệu Quốc Đống hiểu mâu thuẫn giữa mình và đối phương dần tích tụ. Nếu mình không có biện pháp hóa giải thì chỉ sợ khi đối phương được bầu làm Chủ tịch huyện thì sẽ dẫn lên ngọn lửa cháy lớn.
Chẳng qua hắn cũng không cố sức đi giải thích làm gì. Trên thực tế hắn biết đối phương không hài lòng không phải là điều kiện với hai công ty kia, mà là mình không dựa theo yêu cầu của đối phương mà đàm phán. Có lẽ theo đối phương thấy hắn không coi trọng đối phương. Mà việc đàm phán thành công với hai công ty kia khiến Mai Anh Hoa thấy y mất mặt.
- Lão Vương xem ra tốc độ bên lão Quế không chậm. Công ty Tinh Hán xem ra chắc sang năm là tiếp khách được. Ha ha, đây là việc tốt, mở cửa tiếp khách trước một ngày thì huyện ta sớm thấy hiệu quả, Mã Thủ và Kỳ Lân sớm có tiền.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ha ha, Chủ tịch Triệu, chúng tôi không dám chậm mà. Công ty Tinh Hán nói có thể sớm dọn sạch một ngọn núi là bọn họ cho chúng tôi thêm vài nhân công, ngày sau quân nhân xuất ngũ của xã tôi xuất ngũ đều muốn được vào công ty làm thuê mà.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Bên Bí thư Vương xem ra còn tích cực hơn chúng tôi.
- Việc này chúng tôi đã giao cho thôn để làm đường, mỗi thôn đều có thể được vài người vào công ty, trên thị trấn cũng có mấy người, như vậy còn tăng thu nhập của dân chúng, ai mà không tích cực.
Vương Nhị Khải chắp tay sau lưng đi theo Triệu Quốc Đống mà nói:
- Lão Quế, tôi nghe nói công ty chuẩn bị xây dựng khách sạn lớn ở cạnh Kỳ Lân Quan thì phải?
- Tôi cũng nghe nói thế nhưng có vẻ lại có biến hoá nên không rõ, tình hình cụ thể chưa biết.
Quế Toàn Hữu lắc đầu nói:
- Bí thư Vương, trong xã chúng tôi có mấy người từ ngoài kiếm được tiền quay về xã muốn xây dựng nhà hàng bên ngoài khu vực Kỳ Lân Quan. Nghe nói bọn họ đang liên lạc với mấy người có tiền ở Thị trấn Mã Thủ để làm một khách sạn quy mô vừa phải.
- Lão Quế, xem ra lần này Xã Kỳ Lân phát đạt rồi. Chỉ riêng mảnh đất bên ngoài Kỳ Lân Quan được phát hoang thì xã cũng được không ít rồi. Các anh coi như sống rồi.
Vương Nhị Khải chép miệng nói:
- Bên Mã Thủ tôi có lẽ phải đợi sang giai đoạn thứ hai mới có chuyện tốt này.
- Ha ha, cái này không phải nhờ phức của anh sao. Hơn nữa Xã Kỳ Lân không phải dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy Khu sao? Mà anh còn kiêm chức Bí thư Đảng ủy Khu sao?
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Hơn nữa vừa rồi Chủ tịch Triệu không phải nói hiệu suất của Công ty Tinh Hán rất cao sao? Xem ra nhiều nhất năm sau là núi Hốt Luân sẽ toàn diện khai thác.
- Ừ, đây là nhờ có Chủ tịch Triệu, nếu không xã, thị trấn chúng ta làm sao có may mắn như vậy.
Vương Nhị Khải lấy lòng mà cười nói:
- Chủ tịch Triệu, hai hôm trước khi họp lão Viên ngồi nói chuyện với tôi. Xã Lương Sơn và Đãng Khê bọn họ đều mong chờ cuối năm số tiền 4 triệu mà công ty giao cho huyện rồi chia cho bọn họ một phần. Tôi khuyên anh ta đừng hy vọng, cuối năm huyện có bao phòng ban cần tiền, còn có thể đến lượt chúng ta sao? Có thể xác thực thuộc khu du lịch đã là may rồi. Chẳng lẽ anh ta còn có thể chạy tới ép Bí thư La sao?
Viên Nghiễm Bằng là bình thường Đảng ủy Khu Phổ Độ kiêm Bí thư đảng ủy thị trấn Phổ Độ. Khu du lịch mặc dù không nằm trong địa bàn thị trấn Phổ Độ nhưng lại lấy một ít núi rừng của hai xã Lương Sơn và Đãng Khê trong khu. Theo quyết định của hội nghị Huyện ủy, Ủy ban huyện thì sau này nếu như huyện đạt cổ tức từ công ty khai thác du lịch, như vậy bốn xã, thị trấn Mã Thủ, Kỳ Lân, Lương Sơn, Đãng Khê đều có thể được 15%, 10%, 5%, 5% trong tổng số tiền mà huyện thu được.
Mà điều khoản này cũng là do Triệu Quốc Đống cố gắng giúp bốn xã, thị trấn có được. Vì thế lúc ấy hắn còn tranh cãi với Chủ tịch huyện La Đại Hải. Nhưng sau khi truyền ra khiến bên Phổ Độ cảm kích Triệu Quốc Đống, cho rằng hắn có thể lo lắng cho khó khăn ở cơ sở, nói chuyện giúp cán bộ cơ sở.
- Tôi nhớ kỹ lúc ấy trong hội nghị cũng không nói gì về phân chia tiền hai năm đầu. Chủ tịch Triệu, có phải không có phần của chúng tôi không?
Quế Toàn Hữu xem ra cũng chú ý đến khoản tiền này. Bốn triệu không phải con số nhỏ, nếu theo tỷ lệ kia thì Xã Kỳ Lân có thể được 400 ngàn, như vậy có thể làm bao chuyện? Cuối năm cán bộ có tiền thưởng, hỗ trợ dân nghèo, an ủi cán bộ về hưu và quân nhân xuất ngũ… tất cả không vấn đề gì. Đương nhiên Quế Toàn Hữu cũng biết muốn nhằm vào số tiền này cũng khá khó khăn.
- Lão Quế, tôi biết anh đang muốn tìm Chủ tịch Triệu để lấy số tiền này. Chẳng qua tôi thấy không được đâu. Không nói theo tỷ lệ trong hội nghị, dù là chỉ được 85%, không 70% trong số đó thì tôi cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Vương Nhị Khải nhìn Triệu Quốc Đống. Hai tên này coi như là muốn đả động xem suy nghĩ của vị Phó chủ tịch thường trực phụ trách tài chính này.
Triệu Quốc Đống cười thầm trong lòng. Hai vị này diễn kịch trước mặt mình là mong số tiền kia, nhưng tiền này trong hội nghị không ghi rõ ràng là dựa theo tỉ lệ cổ tức mà chia cho bốn xã, thị trấn kia hay không? Có lẽ dù là La Đại Hải hay Mai Anh Hoa cũng không đồng ý phân phối theo phương án này.
- Lão Vương, lão Quế, hai người các anh đừng đóng kịch trước mặt tôi. Tôi bây giờ phụ trách tài chính nhưng phân phối khoản tiền lớn này tôi có thể làm chủ sao? Các anh nghĩ xem dù là Chủ tịch Mao hay Bí thư La đều không làm chủ được, cần đưa ra Hội nghị thường ủy nghiên cứu. Hơn nữa tôi đoán hơn phân nửa cũng không thông qua.
- Ha ha, Chủ tịch Triệu, chúng tôi cũng biết không đơn giản nhưng ngài phải kêu thay chúng tôi. Trong Hội nghị thường ủy cũng được, hội nghị thường trực Ủy ban cũng được, ngài không nói chuyện giúp chúng tôi thì ai nói giúp? Chẳng lẽ Quyền Chủ tịch huyện nói sao?
Quế Toàn Hữu nói.
- Ồ? Lão Quế, thái độ của anh là không được rồi. Sau khi Thị xã lên cấp sẽ tiến hành Đại hội đại biểu nhân dân cấp huyện. Quyền Chủ tịch huyện thì sao, đó chỉ là trình tự mà thôi. Lão Quế, tôi nhắc anh nếu có thái độ này sẽ chịu thiệt đó.
Triệu Quốc Đống có chút cảnh giác. Mặc dù hắn không hợp với Mai Anh Hoa nhưng là cán bộ Đảng viên thì nguyên tắc tổ chức không được thay đổi.
Quế Toàn Hữu nhìn Vương Nhị Khải đang không tỏ vẻ gì rồi hừ một tiếng không nói gì nữa.
Vương Nhị Khải thấy Triệu Quốc Đống nhìn tới mình liền ho khan một tiếng mà nói:
- Lão Quế, nói chuyện thì anh phải chú ý một chút, đừng để người ta hiểu lầm. Chủ tịch Triệu, hai hôm trước tôi cùng Bí thư Phương ngồi nói chuyện trong Đảng ủy Khu, tôi thấy tâm trạng Bí thư Phương khá tốt. Tôi vốn nghĩ Quyền Chủ tịch Mai được điều từ Tào Tập tới và làm Bí thư Phương không lên chức thì sẽ bực bội, vậy mà không nhìn ra chút nào. Xem ra chúng tôi lấy dạ tiểu nhân mà đoán rồi.
- Ừ, Chủ tịch Mao tới đúng là làm mọi người khó hiểu. Nghe nói trong Hội nghị thường vụ Thị ủy cũng tranh luận kịch liệt. Chủ yếu là do Bí thư Phương làm ở Hoa Lâm nhiều năm nên có lẽ Thị ủy suy nghĩ và muốn điều Bí thư Phương tới nơi khác.
Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ biết cuộc tranh đoạt ở Hội nghị thường vụ Thị ủy. Chương Thiên Phóng dựa vào Kỳ Dư Hồng nên tạo thành phản ứng dây chuyền.
- Chủ tịch Triệu, đơn giản như vậy sao? Cán bộ bản địa tiến lên là bình thường mà. Trước đây tôi không thấy ai nói tới nguyên tắc này, sao tới lượt Bí thư Phương lại nói ra nguyên tắc này.
Vương Nhị Khải cuối cùng không nhịn được mà nói.
- Tôi không phải là bất bình thay cho Bí thư Phương, chỉ là cảm thấy mỗi lần Huyện Hoa Lâm điều chỉnh cán bộ quan trọng đều điều từ ngoài tới. Lần này Bí thư Trâu đi Bí thư La lên, nguyên nhân chủ yếu là do Bí thư La đến tuổi, không tiện điều chỉnh. Nếu không chỉ sợ lại điều một người từ ngoài vào. Bí thư La hai năm nữa là tới, nhưng Bí thư Phương lại bị người từ Tào Tập chèn ngang. Hai năm sau Quyền Chủ tịch Mai không phải thuận lợi lên làm Bí thư huyện ủy sao? Chẳng lẽ nói Hoa Lâm không thể sinh ra cán bộ lãnh đạo sao?
làm lãnh đạo không cần biết về kỹ thuật chuyên môn mấy, dù sao có các phòng ban chuyên môn phụ trách rồi mà. Chẳng qua nếu anh không biết gì thì người khác dễ lừa anh là không ổn.
Cuộc đàm phán với Công ty Đại Hoa cùng Công ty Tam Điệp coi như kết thúc. Trên thực tế sau khi Công ty Đại Hoa ký kết, Công ty Tam Điệp đầu hàng là bình thường. Không có lý gì Công ty Đại Hoa nhận điều kiện của huyện thì Công ty Tam Điệp lại đứng ngoài chống đối được.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận rõ Mai Anh Hoa không hài lòng với mình. Chỉ là đối phương ngại mình mới là quyền Chủ tịch huyện nên còn nhịn. Triệu Quốc Đống hiểu mâu thuẫn giữa mình và đối phương dần tích tụ. Nếu mình không có biện pháp hóa giải thì chỉ sợ khi đối phương được bầu làm Chủ tịch huyện thì sẽ dẫn lên ngọn lửa cháy lớn.
Chẳng qua hắn cũng không cố sức đi giải thích làm gì. Trên thực tế hắn biết đối phương không hài lòng không phải là điều kiện với hai công ty kia, mà là mình không dựa theo yêu cầu của đối phương mà đàm phán. Có lẽ theo đối phương thấy hắn không coi trọng đối phương. Mà việc đàm phán thành công với hai công ty kia khiến Mai Anh Hoa thấy y mất mặt.
- Lão Vương xem ra tốc độ bên lão Quế không chậm. Công ty Tinh Hán xem ra chắc sang năm là tiếp khách được. Ha ha, đây là việc tốt, mở cửa tiếp khách trước một ngày thì huyện ta sớm thấy hiệu quả, Mã Thủ và Kỳ Lân sớm có tiền.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ha ha, Chủ tịch Triệu, chúng tôi không dám chậm mà. Công ty Tinh Hán nói có thể sớm dọn sạch một ngọn núi là bọn họ cho chúng tôi thêm vài nhân công, ngày sau quân nhân xuất ngũ của xã tôi xuất ngũ đều muốn được vào công ty làm thuê mà.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Bên Bí thư Vương xem ra còn tích cực hơn chúng tôi.
- Việc này chúng tôi đã giao cho thôn để làm đường, mỗi thôn đều có thể được vài người vào công ty, trên thị trấn cũng có mấy người, như vậy còn tăng thu nhập của dân chúng, ai mà không tích cực.
Vương Nhị Khải chắp tay sau lưng đi theo Triệu Quốc Đống mà nói:
- Lão Quế, tôi nghe nói công ty chuẩn bị xây dựng khách sạn lớn ở cạnh Kỳ Lân Quan thì phải?
- Tôi cũng nghe nói thế nhưng có vẻ lại có biến hoá nên không rõ, tình hình cụ thể chưa biết.
Quế Toàn Hữu lắc đầu nói:
- Bí thư Vương, trong xã chúng tôi có mấy người từ ngoài kiếm được tiền quay về xã muốn xây dựng nhà hàng bên ngoài khu vực Kỳ Lân Quan. Nghe nói bọn họ đang liên lạc với mấy người có tiền ở Thị trấn Mã Thủ để làm một khách sạn quy mô vừa phải.
- Lão Quế, xem ra lần này Xã Kỳ Lân phát đạt rồi. Chỉ riêng mảnh đất bên ngoài Kỳ Lân Quan được phát hoang thì xã cũng được không ít rồi. Các anh coi như sống rồi.
Vương Nhị Khải chép miệng nói:
- Bên Mã Thủ tôi có lẽ phải đợi sang giai đoạn thứ hai mới có chuyện tốt này.
- Ha ha, cái này không phải nhờ phức của anh sao. Hơn nữa Xã Kỳ Lân không phải dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy Khu sao? Mà anh còn kiêm chức Bí thư Đảng ủy Khu sao?
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Hơn nữa vừa rồi Chủ tịch Triệu không phải nói hiệu suất của Công ty Tinh Hán rất cao sao? Xem ra nhiều nhất năm sau là núi Hốt Luân sẽ toàn diện khai thác.
- Ừ, đây là nhờ có Chủ tịch Triệu, nếu không xã, thị trấn chúng ta làm sao có may mắn như vậy.
Vương Nhị Khải lấy lòng mà cười nói:
- Chủ tịch Triệu, hai hôm trước khi họp lão Viên ngồi nói chuyện với tôi. Xã Lương Sơn và Đãng Khê bọn họ đều mong chờ cuối năm số tiền 4 triệu mà công ty giao cho huyện rồi chia cho bọn họ một phần. Tôi khuyên anh ta đừng hy vọng, cuối năm huyện có bao phòng ban cần tiền, còn có thể đến lượt chúng ta sao? Có thể xác thực thuộc khu du lịch đã là may rồi. Chẳng lẽ anh ta còn có thể chạy tới ép Bí thư La sao?
Viên Nghiễm Bằng là bình thường Đảng ủy Khu Phổ Độ kiêm Bí thư đảng ủy thị trấn Phổ Độ. Khu du lịch mặc dù không nằm trong địa bàn thị trấn Phổ Độ nhưng lại lấy một ít núi rừng của hai xã Lương Sơn và Đãng Khê trong khu. Theo quyết định của hội nghị Huyện ủy, Ủy ban huyện thì sau này nếu như huyện đạt cổ tức từ công ty khai thác du lịch, như vậy bốn xã, thị trấn Mã Thủ, Kỳ Lân, Lương Sơn, Đãng Khê đều có thể được 15%, 10%, 5%, 5% trong tổng số tiền mà huyện thu được.
Mà điều khoản này cũng là do Triệu Quốc Đống cố gắng giúp bốn xã, thị trấn có được. Vì thế lúc ấy hắn còn tranh cãi với Chủ tịch huyện La Đại Hải. Nhưng sau khi truyền ra khiến bên Phổ Độ cảm kích Triệu Quốc Đống, cho rằng hắn có thể lo lắng cho khó khăn ở cơ sở, nói chuyện giúp cán bộ cơ sở.
- Tôi nhớ kỹ lúc ấy trong hội nghị cũng không nói gì về phân chia tiền hai năm đầu. Chủ tịch Triệu, có phải không có phần của chúng tôi không?
Quế Toàn Hữu xem ra cũng chú ý đến khoản tiền này. Bốn triệu không phải con số nhỏ, nếu theo tỷ lệ kia thì Xã Kỳ Lân có thể được 400 ngàn, như vậy có thể làm bao chuyện? Cuối năm cán bộ có tiền thưởng, hỗ trợ dân nghèo, an ủi cán bộ về hưu và quân nhân xuất ngũ… tất cả không vấn đề gì. Đương nhiên Quế Toàn Hữu cũng biết muốn nhằm vào số tiền này cũng khá khó khăn.
- Lão Quế, tôi biết anh đang muốn tìm Chủ tịch Triệu để lấy số tiền này. Chẳng qua tôi thấy không được đâu. Không nói theo tỷ lệ trong hội nghị, dù là chỉ được 85%, không 70% trong số đó thì tôi cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Vương Nhị Khải nhìn Triệu Quốc Đống. Hai tên này coi như là muốn đả động xem suy nghĩ của vị Phó chủ tịch thường trực phụ trách tài chính này.
Triệu Quốc Đống cười thầm trong lòng. Hai vị này diễn kịch trước mặt mình là mong số tiền kia, nhưng tiền này trong hội nghị không ghi rõ ràng là dựa theo tỉ lệ cổ tức mà chia cho bốn xã, thị trấn kia hay không? Có lẽ dù là La Đại Hải hay Mai Anh Hoa cũng không đồng ý phân phối theo phương án này.
- Lão Vương, lão Quế, hai người các anh đừng đóng kịch trước mặt tôi. Tôi bây giờ phụ trách tài chính nhưng phân phối khoản tiền lớn này tôi có thể làm chủ sao? Các anh nghĩ xem dù là Chủ tịch Mao hay Bí thư La đều không làm chủ được, cần đưa ra Hội nghị thường ủy nghiên cứu. Hơn nữa tôi đoán hơn phân nửa cũng không thông qua.
- Ha ha, Chủ tịch Triệu, chúng tôi cũng biết không đơn giản nhưng ngài phải kêu thay chúng tôi. Trong Hội nghị thường ủy cũng được, hội nghị thường trực Ủy ban cũng được, ngài không nói chuyện giúp chúng tôi thì ai nói giúp? Chẳng lẽ Quyền Chủ tịch huyện nói sao?
Quế Toàn Hữu nói.
- Ồ? Lão Quế, thái độ của anh là không được rồi. Sau khi Thị xã lên cấp sẽ tiến hành Đại hội đại biểu nhân dân cấp huyện. Quyền Chủ tịch huyện thì sao, đó chỉ là trình tự mà thôi. Lão Quế, tôi nhắc anh nếu có thái độ này sẽ chịu thiệt đó.
Triệu Quốc Đống có chút cảnh giác. Mặc dù hắn không hợp với Mai Anh Hoa nhưng là cán bộ Đảng viên thì nguyên tắc tổ chức không được thay đổi.
Quế Toàn Hữu nhìn Vương Nhị Khải đang không tỏ vẻ gì rồi hừ một tiếng không nói gì nữa.
Vương Nhị Khải thấy Triệu Quốc Đống nhìn tới mình liền ho khan một tiếng mà nói:
- Lão Quế, nói chuyện thì anh phải chú ý một chút, đừng để người ta hiểu lầm. Chủ tịch Triệu, hai hôm trước tôi cùng Bí thư Phương ngồi nói chuyện trong Đảng ủy Khu, tôi thấy tâm trạng Bí thư Phương khá tốt. Tôi vốn nghĩ Quyền Chủ tịch Mai được điều từ Tào Tập tới và làm Bí thư Phương không lên chức thì sẽ bực bội, vậy mà không nhìn ra chút nào. Xem ra chúng tôi lấy dạ tiểu nhân mà đoán rồi.
- Ừ, Chủ tịch Mao tới đúng là làm mọi người khó hiểu. Nghe nói trong Hội nghị thường vụ Thị ủy cũng tranh luận kịch liệt. Chủ yếu là do Bí thư Phương làm ở Hoa Lâm nhiều năm nên có lẽ Thị ủy suy nghĩ và muốn điều Bí thư Phương tới nơi khác.
Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ biết cuộc tranh đoạt ở Hội nghị thường vụ Thị ủy. Chương Thiên Phóng dựa vào Kỳ Dư Hồng nên tạo thành phản ứng dây chuyền.
- Chủ tịch Triệu, đơn giản như vậy sao? Cán bộ bản địa tiến lên là bình thường mà. Trước đây tôi không thấy ai nói tới nguyên tắc này, sao tới lượt Bí thư Phương lại nói ra nguyên tắc này.
Vương Nhị Khải cuối cùng không nhịn được mà nói.
- Tôi không phải là bất bình thay cho Bí thư Phương, chỉ là cảm thấy mỗi lần Huyện Hoa Lâm điều chỉnh cán bộ quan trọng đều điều từ ngoài tới. Lần này Bí thư Trâu đi Bí thư La lên, nguyên nhân chủ yếu là do Bí thư La đến tuổi, không tiện điều chỉnh. Nếu không chỉ sợ lại điều một người từ ngoài vào. Bí thư La hai năm nữa là tới, nhưng Bí thư Phương lại bị người từ Tào Tập chèn ngang. Hai năm sau Quyền Chủ tịch Mai không phải thuận lợi lên làm Bí thư huyện ủy sao? Chẳng lẽ nói Hoa Lâm không thể sinh ra cán bộ lãnh đạo sao?
/1736
|