- Tôi nói Tiểu Ngụy, cô không thể cho tôi ngừng một chút sao?
Triệu Quốc Đống cầm điện thoại di động rồi nhìn cô gái cứ quấn lấy mình. Hắn có chút buồn bực vì cứ bị làm phiền.
- Chủ tịch Triệu, tôi đợi ngài nửa tiếng rồi. Ngài nghe điện thoại đến nửa tiếng, em đúng là không nhịn được. Chẳng lẽ lãnh đạo ngài có thời gian, thời gian của phóng viên bọn tôi không phải là thời gian sao?
Ngụy Hạm nói chuyện rất sắc bén, ngoài mặt tuy cười nhưng giọng nói đúng là có ý gây sự. Vị Chủ tịch Triệu này có vẻ còn ít tuổi hơn mình một chút mà cũng oai phong ghê. Mình mấy lần tới phỏng vấn đều bị hắn từ chối ngay ngoài cửa, nếu không sẽ đùn đẩy, không chấp nhận lộ mặt trước máy quay. Điều này làm cho lãnh đạo Đài có cái nhìn về năng lực của cô. Điều này làm Ngụy Hạm hận nghiến răng nghiến lợi.
Hôm nay dù như thế nào mình cũng phải đạt được mục đích. Mặc kệ hắn bận như thế nào, có thái độ với mình như thế nào thì cũng phải đạt thành mục đích.
Triệu Quốc Đống có chút bất đắc dĩ. Ngụy Hạm này cứ nhìn chằm chằm vào hắn, nói muốn phỏng vấn lĩnh vực giao thông thì hắn đẩy sang Hoàng Thiết Thần. Hơn nữa Hoàng Thiết Thần còn có hơn mười ngày là ứng cử chức Phó chủ tịch huyện, cũng nên đi phỏng vấn Hoàng Thiết Thần mới phải. Muốn tìm hiểu về khu du lịch thì phỏng vấn Tân Tồn Hoán mới phải. Nếu nói hai hạng mục với Công ty Tam Điệp và Công ty Đại Hoa thì nên phỏng vấn Mai Anh Hoa mới đúng.
Vừa nãy Trường Xuyên gọi tới, hắn nhân cơ hội sang bên nghe điện, không ngờ nghe nửa tiếng mà cô bé này vẫn ngồi im trong văn phòng không đi, đây có phải muốn ăn đòn không?
Trường Xuyên gọi tới báo tin vui cho Triệu Quốc Đống nghe.
Năm nay tiêu thụ được 230 triệu tệ, cũng là công ty thứ ba của cả Tân Châu, nộp thuế 80 triệu, là công ty nộp thuế lớn thứ hai Tân Châu, lãi ròng là 70 triệu, đây là một con số rất lớn của công ty vừa thành lập hai năm.
Nhất là việc lấy tiền hàng của công ty không gặp trở ngại gì, tài chính luân chuyển tốt, đây là điều mà Trường Xuyên tự hào nhất. Trong điện thoại y lộ rõ sự tự hào giống như chờ Triệu Quốc Đống khen mình.
Ngoài ra công ty cũng bắt đầu mở rộng sang các khu vực khác. Công ty đã tì được nguồn nước ở Quận Trường Bạch Sơn – Cát Lâm, cũng bắt đầu thành lập công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng chi nhánh Cát Lâm, trước cuối năm sẽ xây dựng xong.
Ngoài kinh doanh ở Đông Bắc, Nước suối Thương Lãng cũng bắt đầu tiến về Hoa Đông, An Châu, Trì Châu. Bởi vì được quảng cáo trên Cctv nên rất được chào đón, điều kiện không hề thua kém Tân Châu đưa ra với Nước suối Thương Lãng.
Tốc độ bên Hoa Bắc chậm hơn một chút, nhưng đây là do Trường Xuyên và Triệu Quốc Đống bàn nhau đi đến quyết định điều chỉnh việc mở rộng của công ty. Trên thực tế nếu không phải tài nguyên nước ở Trường Bạch Sơn rất phong phú, lo các công ty khác tiến vào trước thì Triệu Quốc Đống thậm chí cảm thấy nên toàn lực chinh phục thị trường Hoa Đông. Chẳng qua làm như thế này sẽ thúc đẩy mạnh Nước suối Thương Lãng mở rộng.
Theo suy nghĩ của Trường Xuyên và Triệu Quốc Đống, trước tết thì hai công ty ở Đông Bắc và Hoa Đông nhất định phải được xây dựng xong, phải đảm bảo trong năm 96 sẽ chính thức kinh doanh, chiếm được địa bàn nho nhỏ ở khu vực.
Hội đấu giá năm 95 của Cctv diễn ra, Triệu Quốc Đống không có nhiều hứng thú. Ngay cả Trường Xuyên cũng bị Triệu Quốc Đống ảnh hưởng nên ít hứng thú hơn. Chẳng qua Đức Sơn và Lưu Thành – hai phó Tổng giám đốc công ty đại biểu Nước suối Thương Lãng tham gia. Nước suối Thương Lãng vẫn đoạt được việc lên sóng trong giờ vàng.
Ngoài ra Trường Xuyên cũng thông báo với Triệu Quốc Đống về việc Nước suối Thương Lãng thay mặt Công ty Thiên Phu vay 30 triệu của Ngân hàng Công thương An Đô. Đ
Bởi vì Công ty Thiên Phu nhận lượng công trình tăng lên khiến cho tài chính thâm hụt nặng. Cũng may có Công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng bảo lãnh và chính quyền thành phố An Đô ra mặt nên Công ty Thiên Phu đã có thể thành công vay được của Ngân hàng Công thương.
Tất cả đều diễn ra rất tốt. Triệu Quốc Đống thậm chí còn thầm nghĩ nếu mình vào thương trường có phải là tốt hơn là Phó chủ tịch huyện nghèo này không? Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi về với hiện lực. Làm như thế nào để đuổi cô nữ phóng viên xinh đẹp này đi mới là quan trọng nhất.
- Tiểu Ngụy, tôi cảm thấy cô nên đi phỏng vấn Chủ tịch Mai mới đúng. Cô hình như tìm nhầm đối tượng rồi. Tôi là Phó chủ tịch, Chủ tịch Mai là Quyền Chủ tịch. Cô phải hiểu rõ chứ?
- Chủ tịch Triệu, ngài thấy tôi không rõ vấn đề này thì làm sao tới phỏng vấn ngài được?
Ngụy Hạm tức giận nói:
- Chủ tịch Triệu, hôm nay tôi tới là phỏng vấn về GDP của huyện tăng lên so với năm trước. Ngài là Phó chủ tịch thường trực phụ trách tài chính, có phải sắp tới diễn ra Đại hội đại biểu nhân dân sẽ đưa ra chỉ tiêu GDP cao hơn không? Ngoài ra có phải là sẽ tăng cường việc thu hút đầu tư không?
- Dừng lại, dừng lại, Tiểu Ngụy, nếu nói về tăng GDP, tôi nói chuyện vài câu thì được nhưng tuyệt đối không nhận phỏng vấn. Bởi vì tôi không phải nhân vật chính. Còn về phần thu hút đầu tư? Sang năm tôi chưa chắc phụ trách mảng này, cho nên tôi đề nghị cô đợi sau khi Đại hội đại biểu nhân dân họp và có phân công thì hãy đi phỏng vấn. Đương nhiên nếu như huyện phân công tôi phụ trách thu hút đầu tư thì lúc đó cô tìm tôi cũng được.
Thấy Triệu Quốc Đống phải buông miệng, Ngụy Hạm cười thầm trong lòng rồi cười hì hì nói:
- Chủ tịch Triệu, ngài không chấp nhận phỏng vấn chính thức cũng không sao. Chúng ta nói chuyện một chút, chỉ cần ngài có thể trả lời một vài vấn đề của tôi là được. Bí thư Phương đã phê bình đài truyền hình huyện chúng tôi không có tin tức gì đáng giá, cũng không phỏng vấn người đáng phỏng vấn nhất. Ngài nếu không cho tôi phỏng vấn ngài thì hôm nay tôi cứ ngồi trong văn phòng của ngài.
Giọng hờn dỗi của Ngụy Hạm làm Triệu Quốc Đống run lên trong lòng. Cô này có thân hình khá cao, trên người mặc chiếc váy màu trắng, đôi tất chân màu đen bao lấy đôi chân trắng nõn, đi giày cao gót càng tôn lên vẻ đẹp của cô. Bây giờ là tháng 12 mặc thế này không sợ lạnh sao?
Bảo sao không nói cô bé này là xinh nhất Huyện Hoa Lâm, chiếc váy hợp người, trang điểm vừa phải, mái tóc xõa ngang vai càng tăng thêm sự quyến rũ.
Ngụy Hạm vào văn phòng hơn hai tiếng thì mới coi như tìm được chục câu hỏi. Cô hỏi từ công việc đến cuộc sống riêng, không ít câu hỏi làm Triệu Quốc Đống há hốc mồm. Chẳng qua điều này làm Ngụy Hạm khá vui vẻ, đừng nghĩ anh là Phó chủ tịch huyện là cô đây không xử lý được.
Triệu Quốc Đống đúng là phải giơ tay xin hàng mới được cô gái đẹp nhất Hoa Lâm này bỏ qua. Hắn không biết mình mà không xin thì cô gái này sẽ quấn lấy hắn bao lâu nữa? Lâm Đan vào văn phòng ba phòng cũng không hề ảnh hưởng tới thái độ của Ngụy Hạm.
Ngụy Hạm rất đắc ý ngâm nga hát về đài. Lãnh đạo đài nhận được ý kiến của Bí thư Phương rồi phái cô đi công tác, cô đã hoàn thành tốt đẹp. Triệu Quốc Đống cuối cùng đã phải giơ tay đầu hàng, mặc cho cô phỏng vấn.
- Tiểu Hạm, sao hôm nay lại vui như vậy?
Ngụy Hạm vừa vào trụ sở đài liền có người trong phòng hỏi.
- Lâm tỷ, hôm nay em đúng là nở mày nở mặt. Hừ họ Triệu còn phải giơ tay xin hàng trước mặt em.
- Họ Triệu nào cơ?
Một cô gái đang cúi đầu viết văn bản có chút kinh ngạc nói.
- Triệu Quốc Đống, hừ, em còn nghĩ y kiêu căng lắm, cũng không chịu được em quấn lấy, ngoan ngoãn để em phỏng vấn.
Ngụy Hạm chống tay vào lưng mà nói.
- Chị không thấy mới đầu hắn kiêu căng lắm, hôm nay nhưng gặp em thì coi như xong. Hắn vào Wc, em đứng ngoài cửa xem hắn có thể làm gì.
- Tiểu Hạm, em giỏi thật đó, em làm vậy không phải khiến Chủ tịch Triệu nhịn chết sao?
Cô gái kia cười nói.
- Đúng thế, cuối cùng hắn phải giơ tay xin hàng. Tối nay có thể chiếu đoạn phỏng vấn của y rồi. Ngay cả chuyên mục em cũng đã làm xong với tiêu đề - Phó chủ tịch thường trực Huyện Hoa Lâm – Triệu Quốc Đống đang tìm cách phát triển cho huyện trước khi đại hội Đại hội đại biểu nhân dân diễn ra.
- Làm cả chuyên mục sao?
Cô gái kia nhíu mày nói:
- Không phải Chủ tịch huyện thì có thích hợp không? Em nên phỏng vấn Chủ tịch Mai mới đúng.
- Nhưng hôm trước Bí thư Phương tới đài truyền hình ta thì chị cũng nghe thấy đó. Bí thư Phương nói đài truyền hình chúng ta không phỏng vấn đúng người, không phỏng vấn người khiến kinh tế Huyện Hoa Lâm phát triển. Chủ tịch Mai thì em cũng sẽ làm chuyên mục. Nhưng y mới tới hai tháng, không có gì đáng mà phỏng vấn cả.
Triệu Quốc Đống cầm điện thoại di động rồi nhìn cô gái cứ quấn lấy mình. Hắn có chút buồn bực vì cứ bị làm phiền.
- Chủ tịch Triệu, tôi đợi ngài nửa tiếng rồi. Ngài nghe điện thoại đến nửa tiếng, em đúng là không nhịn được. Chẳng lẽ lãnh đạo ngài có thời gian, thời gian của phóng viên bọn tôi không phải là thời gian sao?
Ngụy Hạm nói chuyện rất sắc bén, ngoài mặt tuy cười nhưng giọng nói đúng là có ý gây sự. Vị Chủ tịch Triệu này có vẻ còn ít tuổi hơn mình một chút mà cũng oai phong ghê. Mình mấy lần tới phỏng vấn đều bị hắn từ chối ngay ngoài cửa, nếu không sẽ đùn đẩy, không chấp nhận lộ mặt trước máy quay. Điều này làm cho lãnh đạo Đài có cái nhìn về năng lực của cô. Điều này làm Ngụy Hạm hận nghiến răng nghiến lợi.
Hôm nay dù như thế nào mình cũng phải đạt được mục đích. Mặc kệ hắn bận như thế nào, có thái độ với mình như thế nào thì cũng phải đạt thành mục đích.
Triệu Quốc Đống có chút bất đắc dĩ. Ngụy Hạm này cứ nhìn chằm chằm vào hắn, nói muốn phỏng vấn lĩnh vực giao thông thì hắn đẩy sang Hoàng Thiết Thần. Hơn nữa Hoàng Thiết Thần còn có hơn mười ngày là ứng cử chức Phó chủ tịch huyện, cũng nên đi phỏng vấn Hoàng Thiết Thần mới phải. Muốn tìm hiểu về khu du lịch thì phỏng vấn Tân Tồn Hoán mới phải. Nếu nói hai hạng mục với Công ty Tam Điệp và Công ty Đại Hoa thì nên phỏng vấn Mai Anh Hoa mới đúng.
Vừa nãy Trường Xuyên gọi tới, hắn nhân cơ hội sang bên nghe điện, không ngờ nghe nửa tiếng mà cô bé này vẫn ngồi im trong văn phòng không đi, đây có phải muốn ăn đòn không?
Trường Xuyên gọi tới báo tin vui cho Triệu Quốc Đống nghe.
Năm nay tiêu thụ được 230 triệu tệ, cũng là công ty thứ ba của cả Tân Châu, nộp thuế 80 triệu, là công ty nộp thuế lớn thứ hai Tân Châu, lãi ròng là 70 triệu, đây là một con số rất lớn của công ty vừa thành lập hai năm.
Nhất là việc lấy tiền hàng của công ty không gặp trở ngại gì, tài chính luân chuyển tốt, đây là điều mà Trường Xuyên tự hào nhất. Trong điện thoại y lộ rõ sự tự hào giống như chờ Triệu Quốc Đống khen mình.
Ngoài ra công ty cũng bắt đầu mở rộng sang các khu vực khác. Công ty đã tì được nguồn nước ở Quận Trường Bạch Sơn – Cát Lâm, cũng bắt đầu thành lập công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng chi nhánh Cát Lâm, trước cuối năm sẽ xây dựng xong.
Ngoài kinh doanh ở Đông Bắc, Nước suối Thương Lãng cũng bắt đầu tiến về Hoa Đông, An Châu, Trì Châu. Bởi vì được quảng cáo trên Cctv nên rất được chào đón, điều kiện không hề thua kém Tân Châu đưa ra với Nước suối Thương Lãng.
Tốc độ bên Hoa Bắc chậm hơn một chút, nhưng đây là do Trường Xuyên và Triệu Quốc Đống bàn nhau đi đến quyết định điều chỉnh việc mở rộng của công ty. Trên thực tế nếu không phải tài nguyên nước ở Trường Bạch Sơn rất phong phú, lo các công ty khác tiến vào trước thì Triệu Quốc Đống thậm chí cảm thấy nên toàn lực chinh phục thị trường Hoa Đông. Chẳng qua làm như thế này sẽ thúc đẩy mạnh Nước suối Thương Lãng mở rộng.
Theo suy nghĩ của Trường Xuyên và Triệu Quốc Đống, trước tết thì hai công ty ở Đông Bắc và Hoa Đông nhất định phải được xây dựng xong, phải đảm bảo trong năm 96 sẽ chính thức kinh doanh, chiếm được địa bàn nho nhỏ ở khu vực.
Hội đấu giá năm 95 của Cctv diễn ra, Triệu Quốc Đống không có nhiều hứng thú. Ngay cả Trường Xuyên cũng bị Triệu Quốc Đống ảnh hưởng nên ít hứng thú hơn. Chẳng qua Đức Sơn và Lưu Thành – hai phó Tổng giám đốc công ty đại biểu Nước suối Thương Lãng tham gia. Nước suối Thương Lãng vẫn đoạt được việc lên sóng trong giờ vàng.
Ngoài ra Trường Xuyên cũng thông báo với Triệu Quốc Đống về việc Nước suối Thương Lãng thay mặt Công ty Thiên Phu vay 30 triệu của Ngân hàng Công thương An Đô. Đ
Bởi vì Công ty Thiên Phu nhận lượng công trình tăng lên khiến cho tài chính thâm hụt nặng. Cũng may có Công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng bảo lãnh và chính quyền thành phố An Đô ra mặt nên Công ty Thiên Phu đã có thể thành công vay được của Ngân hàng Công thương.
Tất cả đều diễn ra rất tốt. Triệu Quốc Đống thậm chí còn thầm nghĩ nếu mình vào thương trường có phải là tốt hơn là Phó chủ tịch huyện nghèo này không? Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi về với hiện lực. Làm như thế nào để đuổi cô nữ phóng viên xinh đẹp này đi mới là quan trọng nhất.
- Tiểu Ngụy, tôi cảm thấy cô nên đi phỏng vấn Chủ tịch Mai mới đúng. Cô hình như tìm nhầm đối tượng rồi. Tôi là Phó chủ tịch, Chủ tịch Mai là Quyền Chủ tịch. Cô phải hiểu rõ chứ?
- Chủ tịch Triệu, ngài thấy tôi không rõ vấn đề này thì làm sao tới phỏng vấn ngài được?
Ngụy Hạm tức giận nói:
- Chủ tịch Triệu, hôm nay tôi tới là phỏng vấn về GDP của huyện tăng lên so với năm trước. Ngài là Phó chủ tịch thường trực phụ trách tài chính, có phải sắp tới diễn ra Đại hội đại biểu nhân dân sẽ đưa ra chỉ tiêu GDP cao hơn không? Ngoài ra có phải là sẽ tăng cường việc thu hút đầu tư không?
- Dừng lại, dừng lại, Tiểu Ngụy, nếu nói về tăng GDP, tôi nói chuyện vài câu thì được nhưng tuyệt đối không nhận phỏng vấn. Bởi vì tôi không phải nhân vật chính. Còn về phần thu hút đầu tư? Sang năm tôi chưa chắc phụ trách mảng này, cho nên tôi đề nghị cô đợi sau khi Đại hội đại biểu nhân dân họp và có phân công thì hãy đi phỏng vấn. Đương nhiên nếu như huyện phân công tôi phụ trách thu hút đầu tư thì lúc đó cô tìm tôi cũng được.
Thấy Triệu Quốc Đống phải buông miệng, Ngụy Hạm cười thầm trong lòng rồi cười hì hì nói:
- Chủ tịch Triệu, ngài không chấp nhận phỏng vấn chính thức cũng không sao. Chúng ta nói chuyện một chút, chỉ cần ngài có thể trả lời một vài vấn đề của tôi là được. Bí thư Phương đã phê bình đài truyền hình huyện chúng tôi không có tin tức gì đáng giá, cũng không phỏng vấn người đáng phỏng vấn nhất. Ngài nếu không cho tôi phỏng vấn ngài thì hôm nay tôi cứ ngồi trong văn phòng của ngài.
Giọng hờn dỗi của Ngụy Hạm làm Triệu Quốc Đống run lên trong lòng. Cô này có thân hình khá cao, trên người mặc chiếc váy màu trắng, đôi tất chân màu đen bao lấy đôi chân trắng nõn, đi giày cao gót càng tôn lên vẻ đẹp của cô. Bây giờ là tháng 12 mặc thế này không sợ lạnh sao?
Bảo sao không nói cô bé này là xinh nhất Huyện Hoa Lâm, chiếc váy hợp người, trang điểm vừa phải, mái tóc xõa ngang vai càng tăng thêm sự quyến rũ.
Ngụy Hạm vào văn phòng hơn hai tiếng thì mới coi như tìm được chục câu hỏi. Cô hỏi từ công việc đến cuộc sống riêng, không ít câu hỏi làm Triệu Quốc Đống há hốc mồm. Chẳng qua điều này làm Ngụy Hạm khá vui vẻ, đừng nghĩ anh là Phó chủ tịch huyện là cô đây không xử lý được.
Triệu Quốc Đống đúng là phải giơ tay xin hàng mới được cô gái đẹp nhất Hoa Lâm này bỏ qua. Hắn không biết mình mà không xin thì cô gái này sẽ quấn lấy hắn bao lâu nữa? Lâm Đan vào văn phòng ba phòng cũng không hề ảnh hưởng tới thái độ của Ngụy Hạm.
Ngụy Hạm rất đắc ý ngâm nga hát về đài. Lãnh đạo đài nhận được ý kiến của Bí thư Phương rồi phái cô đi công tác, cô đã hoàn thành tốt đẹp. Triệu Quốc Đống cuối cùng đã phải giơ tay đầu hàng, mặc cho cô phỏng vấn.
- Tiểu Hạm, sao hôm nay lại vui như vậy?
Ngụy Hạm vừa vào trụ sở đài liền có người trong phòng hỏi.
- Lâm tỷ, hôm nay em đúng là nở mày nở mặt. Hừ họ Triệu còn phải giơ tay xin hàng trước mặt em.
- Họ Triệu nào cơ?
Một cô gái đang cúi đầu viết văn bản có chút kinh ngạc nói.
- Triệu Quốc Đống, hừ, em còn nghĩ y kiêu căng lắm, cũng không chịu được em quấn lấy, ngoan ngoãn để em phỏng vấn.
Ngụy Hạm chống tay vào lưng mà nói.
- Chị không thấy mới đầu hắn kiêu căng lắm, hôm nay nhưng gặp em thì coi như xong. Hắn vào Wc, em đứng ngoài cửa xem hắn có thể làm gì.
- Tiểu Hạm, em giỏi thật đó, em làm vậy không phải khiến Chủ tịch Triệu nhịn chết sao?
Cô gái kia cười nói.
- Đúng thế, cuối cùng hắn phải giơ tay xin hàng. Tối nay có thể chiếu đoạn phỏng vấn của y rồi. Ngay cả chuyên mục em cũng đã làm xong với tiêu đề - Phó chủ tịch thường trực Huyện Hoa Lâm – Triệu Quốc Đống đang tìm cách phát triển cho huyện trước khi đại hội Đại hội đại biểu nhân dân diễn ra.
- Làm cả chuyên mục sao?
Cô gái kia nhíu mày nói:
- Không phải Chủ tịch huyện thì có thích hợp không? Em nên phỏng vấn Chủ tịch Mai mới đúng.
- Nhưng hôm trước Bí thư Phương tới đài truyền hình ta thì chị cũng nghe thấy đó. Bí thư Phương nói đài truyền hình chúng ta không phỏng vấn đúng người, không phỏng vấn người khiến kinh tế Huyện Hoa Lâm phát triển. Chủ tịch Mai thì em cũng sẽ làm chuyên mục. Nhưng y mới tới hai tháng, không có gì đáng mà phỏng vấn cả.
/1736
|