Ba ngày tiếp theo các vị Phó chủ tịch huyện đều cùng hoạt động.
Tào Uyên chủ động tới Ngân hàng nông nghiệp, Quỹ tín dụng nông thôn, Ngân hàng Công thương, ngân hàng xây dựng huyện mà đàm phán, tham khảo việc hợp tác giữa chính quyền và hệ thống tài chính, xúc tiến kinh tế phát triển. Miêu Nguyệt Hoa lại xâm nhập đến mấy xã, thị trấn, tìm hiểu việc xây dựng trụ sở chăn nuôi gia súc, tiến hành chỉ đạo việc xây dựng tài chính, người lao động và kỹ thuật.
Vi Biểu lại thường xuyên chạy lên cục Giao thông thành phố, mong có thể nhanh chóng xây được cầu Quế Khê. Năm ngoài Triệu Quốc Đống phụ trách mảng giao thông khiến quốc lộ Tân Hoa cùng quốc lộ Bồng Hoa được làm, giao thông làm xong khiến huyện thành biến hóa rõ ràng. Đồng thời nó cũng mang tới áp lực rất lớn đối với y là Phó chủ tịch phụ trách mảng này. Mà huyện đã xác định sẽ di dời các cơ quan hành chính sang bên phía đông Quế Khê, nhằm xúc tiến phía đông phát triển.
Tân Tồn Hoán nhìn chằm chằm vào hạng mục khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân, gần như kiêm chức phó Tổng giám đốc công ty, cả ngày trợ giúp tăng cường tốc độ xây dựng, đồng thời cũng tích cực thu hút đầu tư về suối nước nóng núi Hốt Luân.
- Lão Hoàng, anh cần phải chú ý vị trí của mình. Đừng nghĩ mình còn là Trưởng phòng giao thông nữa, cả ngày chạy trên hai quốc lộ, chuyện tôi giao anh đã khảo sát chưa?
Triệu Quốc Đống ra hiệu Hoàng Thiết Thần ngồi xuống rồi bảo Lâm Đan rót trà cho đối phương.
- Hai hôm nay tôi chạy quanh, đại khái cũng hiểu được tình hình. Khu trồng chè của Hoa Lâm chủ yếu ở năm xã, thị trấn Hà Khẩu, nhất là ba xã tiếp giáp Bồng Sơn. Ba xã này đều có nhà máy chế biến chè, ngoài ra còn có mấy nhà máy chế biến tư nhân, quy mô nhỏ. Nhà máy chè Hà Khẩu được cho là nhà máy có quy mô lớn nhất, giá trị hàng năm khoảng 2, 3 triệu. Quy mô ngành này của cả huyện ta khoảng 15 triệu.
- Ừ, nói tiếp đi.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Chè chủ yếu của Hoa Lâm là chè đen giống bên Bồng Sơn. Chẳng qua ngành chè bên Bồng Sơn có quy mô lớn hơn chúng ta. Giá trị ngành này ở bên bọn họ khoảng 40 triệu, chỉ riêng nhà máy chế biến chè Bồng Sơn đã là 10 triệu. Ba nhà máy bên Hoa Lâm chúng ta có hiệu quả kinh doanh bình thường, mấy nhà máy tư nhân có quy mô nhỏ, chất lượng sản phẩm sai khác nhau. Ngoài chè của nhà máy Hà Khẩu có chút nổi tiếng, còn mấy nhà kia chủ yếu là gia công.
- Anh có dự định gì với ngành này?
Triệu Quốc Đống nói.
- Chủ tịch Triệu, sau khi ngài giao nhiệm vụ cho tôi, hai hôm nay tôi vẫn suy nghĩ vấn đề này. Huyện ta mặc dù là huyện trồng chè đen truyền thống nhưng so sánh với hai huyện Bồng Sơn và An Khê bên Tân Châu lại kém nhiều. Dù là quy mô ngành sản xuất chè hay là vùng trồng chè, thương hiệu hay giá trị sản phẩm đều kém xa Bồng Sơn, An Khê. Cho nên kết hợp việc ngài đưa ra yêu cầu phát triển ngành đặc sản trong hội nghị, tôi vẫn nghĩ làm như thế nào để ngành sản xuất chè của Hoa Lâm thoát khó khăn, làm như thế nào đuổi kịp bên Tân Châu.
Hoàng Thiết Thần nói.
Vậy anh có ý tưởng nào không?
Triệu Quốc Đống nhìn Hoàng Thiết Thần mà nói.
- Chủ tịch Triệu, nói thật là tôi không có.
Hoàng Thiết Thần lắc đầu nói:
- Quy mô sản xuất trà bên Tân Châu vượt xa chúng ta Hơn nữa mỗi huyện đều có hai ba nhãn hiệu, tiêu thụ đến Phúc Kiến Quảng Đông, thậm chí là Hongkong hoặc Đông Nam Á. Ở điểm này trà đen Hoa Lâm chúng ta không thể với kịp. Bây giờ trong lúc nhất thời muốn đưa ra một phương hướng thì tôi đúng là không có.
Triệu Quốc Đống gật đầu. Hoàng Thiết Thần này khá thành thật, không hề giả dối. Như vậy cũng có cái tốt, không có phương hướng thì không phương hướng, mọi người có thể ngồi xuống bàn bạc. Chỉ sợ anh không có đầu mối lại giả vờ mình đã tính kỹ, cuối cùng không có kết quả.
- Hiện nay Trung Quốc có nhiều loại chè nổi tiếng như Long Tỉnh, Thiết Quan Âm đều làm rất lớn. Điển hình nhất là chè Phổ Nhị Vân Nam thì cũng là loại chè đen. Bây giờ chè Phổ Nhị nổi tiếng như thế nào, ngành này thu nhập được như thế nào anh có biết không? Tại sao ngành sản xuất chè đen Hoa Lâm lại không thể làm lớn.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi hiểu một chút về lịch sử trà đen. Trà Phổ Nhị Vân Nam cùng Lục Bảo – Nghiễm Tây, Biên Trà – Tứ Xuyên cùng chè đen bên Hoa Lâm và Hồ Nam được xưng là bốn loại chè đen nổi tiếng. Trà Phổ Nhị Vân Nam cùng Lục Bảo – Nghiễm Tây đã xuất khẩu ra nước ngoài. Biên Trà – Tứ Xuyên chủ yếu tiêu thụ ở khu dân tộc thiểu số. Chè đen của chúng ta có danh tiếng không thua chè đen Điền Quế, nhưng tiêu thụ chỉ giới hạn trong nước, hơn nữa nếu nói về giá trị chỉ sợ không bằng một phần mười của Phổ Nhị.
- Nguyên nhân chúng ta không cần nghiên cứu kỹ, vấn đề là làm như thế nào vượt lên được. Tôi đã nghiên cứu thói quen uống trà của Quảng Đông cùng với HongKong và Đông Nam Á. Bọn họ quen uống chè đen, đây là nguyên nhân tại sao Phổ Nhị lại được hoan nghênh như vậy. Nếu như chúng ta có thể phát triển ngành sản xuất chè đen, tạo được thương hiệu thì nó sẽ là ngành thu tiền ở khu vực phía nam Hoa Lâm.
- Chủ tịch Triệu, với quy mô ngành sản xuất chè của Hoa Lâm chúng ta mà muốn tạo thương hiệu hoặc mở rộng thì có chút khó khăn. Nhất là thương hiệu sản phẩm và con đường tiêu thụ cũng không hề đơn giản. Làm như thế nào để tạo được thương hiệu, không biết Chủ tịch Triệu đã tính chưa?
Hoàng Thiết Thần bây giờ đã hiểu đôi chút về Triệu Quốc Đống. Mỗi khi Chủ tịch Triệu đề xuất ý kiến tức là hắn đã có ý tưởng.
- Tôi có một ý tưởng đó là chúng ta phải hợp các ma lại, tạo thương hiệu chung. Như vậy có thể toàn lực đẩy mạnh thương hiệu. Chẳng qua như thế còn chưa đủ, chúng ta cần phải mở rộng ngành sản xuất này, phải thu hút các công ty lớn trong ngành. Bọn họ có tài chính, càng quan trọng hơn là bọn họ có kinh nghiệm trong việc sản xuất, quản lý, vận hành của ngành này. Nếu như có thể lợi dụng tài nguyên và thương hiệu bên phía chúng ta, bọn họ đầu tư tài chính và quản lý và con đường tiêu thụ thì tôi thấy ngành này của Hoa Lâm sẽ không như bây giờ.
Triệu Quốc Đống từ từ mà nói. Trên thực tế đợt tết hắn đã ngồi với mấy người Chu Quốc Bình, đám công ty Quảng Đông, cũng đã nói về việc này.
Mấy người Quảng Đông nói trà Phổ Nhị được Hongkong chào đón là do nó có tiếng hơn các loại trà khác, điều này khiến Triệu Quốc Đống bắt đầu có suy nghĩ mở rộng và phát triển hè đen.
- ý của Chủ tịch Triệu là muốn thống nhất việc trồng chè của Hoa Lâm chúng ta, liên hợp tạo thành một thương hiệu chung, cùng với việc thu hút đầu tư để cải cách ngành sản xuất này của chúng ta?
Hoàng Thiết Thần trầm ngâm một chút rồi nói.
- Ừ, tôi nghe nói Tân Châu cũng có suy nghĩ này. Có một công ty trà Quảng Đông muốn mua nhà máy bên bọn họ nhưng không đàm phán được.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Ý tôi là chính quyền huyện thu lại ba công ty tập thể kia, một bên tiếp xúc với các công ty Quảng Đông, cũng tìm hiểu kỹ về mấy công ty này, xem bọn họ có quy mô ra sao? Nếu như quy mô và tiềm lực tài chính đủ mạnh thì chúng ta sẽ tiếp xúc với bọn họ, thử xem ngành sản xuất chè của Hoa Lâm có thể hấp dẫn đối phương không?
- Chủ tịch Triệu, chúng ta có phải là đào tường bên Tân Châu không?
Hoàng Thiết Thần cười nói. Y thầm nghĩ không biết Chủ tịch Triệu từ đâu nghe được tin của Tân Châu mà lại định làm như vậy. Kéo công ty của Quảng Đông đến Hoa Lâm, chẳng qua ngành sản xuất chè của Hoa Lâm kém xa hai huyện kia, muốn đào tường cũng không dễ đâu.
- Ha ha, cái này phải xem đã. Hai công ty bên Tân Châu có hiệu quả kinh doanh khá tốt, bọn họ cũng không muốn hợp tác với Công ty chè Quảng Đông, cảm thấy tình hình bây giờ đã tốt rồi, cho nên đòi giá cao nhằm khiến đối phương thấy khó mà lui. Đây là cơ hội đối với chúng ta.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Chuyện này chúng ta phải rất chú ý. Anh đi tiếp xúc với công ty Quảng Đông. Địa biểu của bọn họ ở trong khách sạn Tam Nguyên Hồng Tân Châu, năm trước ở Tân Châu hai tháng mà không có kết quả. Hình như năm nay lại tới nhưng không đàm phán xong.
- Vậy còn ba nhà máy chè bên chúng ta?
Hoàng Thiết Thần nói.
- Chuyện bên Hoa Lâm do tôi xử lý. Tôi sẽ trao đổi ý kiến với Bí thư La, sau đó huyện thống nhất tư tưởng, triệu tập Bí thư đảng ủy ba xã đó và bình thường Đảng ủy Khu Hà Khẩu, đại diện ba nhà máy.
Tào Uyên chủ động tới Ngân hàng nông nghiệp, Quỹ tín dụng nông thôn, Ngân hàng Công thương, ngân hàng xây dựng huyện mà đàm phán, tham khảo việc hợp tác giữa chính quyền và hệ thống tài chính, xúc tiến kinh tế phát triển. Miêu Nguyệt Hoa lại xâm nhập đến mấy xã, thị trấn, tìm hiểu việc xây dựng trụ sở chăn nuôi gia súc, tiến hành chỉ đạo việc xây dựng tài chính, người lao động và kỹ thuật.
Vi Biểu lại thường xuyên chạy lên cục Giao thông thành phố, mong có thể nhanh chóng xây được cầu Quế Khê. Năm ngoài Triệu Quốc Đống phụ trách mảng giao thông khiến quốc lộ Tân Hoa cùng quốc lộ Bồng Hoa được làm, giao thông làm xong khiến huyện thành biến hóa rõ ràng. Đồng thời nó cũng mang tới áp lực rất lớn đối với y là Phó chủ tịch phụ trách mảng này. Mà huyện đã xác định sẽ di dời các cơ quan hành chính sang bên phía đông Quế Khê, nhằm xúc tiến phía đông phát triển.
Tân Tồn Hoán nhìn chằm chằm vào hạng mục khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân, gần như kiêm chức phó Tổng giám đốc công ty, cả ngày trợ giúp tăng cường tốc độ xây dựng, đồng thời cũng tích cực thu hút đầu tư về suối nước nóng núi Hốt Luân.
- Lão Hoàng, anh cần phải chú ý vị trí của mình. Đừng nghĩ mình còn là Trưởng phòng giao thông nữa, cả ngày chạy trên hai quốc lộ, chuyện tôi giao anh đã khảo sát chưa?
Triệu Quốc Đống ra hiệu Hoàng Thiết Thần ngồi xuống rồi bảo Lâm Đan rót trà cho đối phương.
- Hai hôm nay tôi chạy quanh, đại khái cũng hiểu được tình hình. Khu trồng chè của Hoa Lâm chủ yếu ở năm xã, thị trấn Hà Khẩu, nhất là ba xã tiếp giáp Bồng Sơn. Ba xã này đều có nhà máy chế biến chè, ngoài ra còn có mấy nhà máy chế biến tư nhân, quy mô nhỏ. Nhà máy chè Hà Khẩu được cho là nhà máy có quy mô lớn nhất, giá trị hàng năm khoảng 2, 3 triệu. Quy mô ngành này của cả huyện ta khoảng 15 triệu.
- Ừ, nói tiếp đi.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Chè chủ yếu của Hoa Lâm là chè đen giống bên Bồng Sơn. Chẳng qua ngành chè bên Bồng Sơn có quy mô lớn hơn chúng ta. Giá trị ngành này ở bên bọn họ khoảng 40 triệu, chỉ riêng nhà máy chế biến chè Bồng Sơn đã là 10 triệu. Ba nhà máy bên Hoa Lâm chúng ta có hiệu quả kinh doanh bình thường, mấy nhà máy tư nhân có quy mô nhỏ, chất lượng sản phẩm sai khác nhau. Ngoài chè của nhà máy Hà Khẩu có chút nổi tiếng, còn mấy nhà kia chủ yếu là gia công.
- Anh có dự định gì với ngành này?
Triệu Quốc Đống nói.
- Chủ tịch Triệu, sau khi ngài giao nhiệm vụ cho tôi, hai hôm nay tôi vẫn suy nghĩ vấn đề này. Huyện ta mặc dù là huyện trồng chè đen truyền thống nhưng so sánh với hai huyện Bồng Sơn và An Khê bên Tân Châu lại kém nhiều. Dù là quy mô ngành sản xuất chè hay là vùng trồng chè, thương hiệu hay giá trị sản phẩm đều kém xa Bồng Sơn, An Khê. Cho nên kết hợp việc ngài đưa ra yêu cầu phát triển ngành đặc sản trong hội nghị, tôi vẫn nghĩ làm như thế nào để ngành sản xuất chè của Hoa Lâm thoát khó khăn, làm như thế nào đuổi kịp bên Tân Châu.
Hoàng Thiết Thần nói.
Vậy anh có ý tưởng nào không?
Triệu Quốc Đống nhìn Hoàng Thiết Thần mà nói.
- Chủ tịch Triệu, nói thật là tôi không có.
Hoàng Thiết Thần lắc đầu nói:
- Quy mô sản xuất trà bên Tân Châu vượt xa chúng ta Hơn nữa mỗi huyện đều có hai ba nhãn hiệu, tiêu thụ đến Phúc Kiến Quảng Đông, thậm chí là Hongkong hoặc Đông Nam Á. Ở điểm này trà đen Hoa Lâm chúng ta không thể với kịp. Bây giờ trong lúc nhất thời muốn đưa ra một phương hướng thì tôi đúng là không có.
Triệu Quốc Đống gật đầu. Hoàng Thiết Thần này khá thành thật, không hề giả dối. Như vậy cũng có cái tốt, không có phương hướng thì không phương hướng, mọi người có thể ngồi xuống bàn bạc. Chỉ sợ anh không có đầu mối lại giả vờ mình đã tính kỹ, cuối cùng không có kết quả.
- Hiện nay Trung Quốc có nhiều loại chè nổi tiếng như Long Tỉnh, Thiết Quan Âm đều làm rất lớn. Điển hình nhất là chè Phổ Nhị Vân Nam thì cũng là loại chè đen. Bây giờ chè Phổ Nhị nổi tiếng như thế nào, ngành này thu nhập được như thế nào anh có biết không? Tại sao ngành sản xuất chè đen Hoa Lâm lại không thể làm lớn.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi hiểu một chút về lịch sử trà đen. Trà Phổ Nhị Vân Nam cùng Lục Bảo – Nghiễm Tây, Biên Trà – Tứ Xuyên cùng chè đen bên Hoa Lâm và Hồ Nam được xưng là bốn loại chè đen nổi tiếng. Trà Phổ Nhị Vân Nam cùng Lục Bảo – Nghiễm Tây đã xuất khẩu ra nước ngoài. Biên Trà – Tứ Xuyên chủ yếu tiêu thụ ở khu dân tộc thiểu số. Chè đen của chúng ta có danh tiếng không thua chè đen Điền Quế, nhưng tiêu thụ chỉ giới hạn trong nước, hơn nữa nếu nói về giá trị chỉ sợ không bằng một phần mười của Phổ Nhị.
- Nguyên nhân chúng ta không cần nghiên cứu kỹ, vấn đề là làm như thế nào vượt lên được. Tôi đã nghiên cứu thói quen uống trà của Quảng Đông cùng với HongKong và Đông Nam Á. Bọn họ quen uống chè đen, đây là nguyên nhân tại sao Phổ Nhị lại được hoan nghênh như vậy. Nếu như chúng ta có thể phát triển ngành sản xuất chè đen, tạo được thương hiệu thì nó sẽ là ngành thu tiền ở khu vực phía nam Hoa Lâm.
- Chủ tịch Triệu, với quy mô ngành sản xuất chè của Hoa Lâm chúng ta mà muốn tạo thương hiệu hoặc mở rộng thì có chút khó khăn. Nhất là thương hiệu sản phẩm và con đường tiêu thụ cũng không hề đơn giản. Làm như thế nào để tạo được thương hiệu, không biết Chủ tịch Triệu đã tính chưa?
Hoàng Thiết Thần bây giờ đã hiểu đôi chút về Triệu Quốc Đống. Mỗi khi Chủ tịch Triệu đề xuất ý kiến tức là hắn đã có ý tưởng.
- Tôi có một ý tưởng đó là chúng ta phải hợp các ma lại, tạo thương hiệu chung. Như vậy có thể toàn lực đẩy mạnh thương hiệu. Chẳng qua như thế còn chưa đủ, chúng ta cần phải mở rộng ngành sản xuất này, phải thu hút các công ty lớn trong ngành. Bọn họ có tài chính, càng quan trọng hơn là bọn họ có kinh nghiệm trong việc sản xuất, quản lý, vận hành của ngành này. Nếu như có thể lợi dụng tài nguyên và thương hiệu bên phía chúng ta, bọn họ đầu tư tài chính và quản lý và con đường tiêu thụ thì tôi thấy ngành này của Hoa Lâm sẽ không như bây giờ.
Triệu Quốc Đống từ từ mà nói. Trên thực tế đợt tết hắn đã ngồi với mấy người Chu Quốc Bình, đám công ty Quảng Đông, cũng đã nói về việc này.
Mấy người Quảng Đông nói trà Phổ Nhị được Hongkong chào đón là do nó có tiếng hơn các loại trà khác, điều này khiến Triệu Quốc Đống bắt đầu có suy nghĩ mở rộng và phát triển hè đen.
- ý của Chủ tịch Triệu là muốn thống nhất việc trồng chè của Hoa Lâm chúng ta, liên hợp tạo thành một thương hiệu chung, cùng với việc thu hút đầu tư để cải cách ngành sản xuất này của chúng ta?
Hoàng Thiết Thần trầm ngâm một chút rồi nói.
- Ừ, tôi nghe nói Tân Châu cũng có suy nghĩ này. Có một công ty trà Quảng Đông muốn mua nhà máy bên bọn họ nhưng không đàm phán được.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Ý tôi là chính quyền huyện thu lại ba công ty tập thể kia, một bên tiếp xúc với các công ty Quảng Đông, cũng tìm hiểu kỹ về mấy công ty này, xem bọn họ có quy mô ra sao? Nếu như quy mô và tiềm lực tài chính đủ mạnh thì chúng ta sẽ tiếp xúc với bọn họ, thử xem ngành sản xuất chè của Hoa Lâm có thể hấp dẫn đối phương không?
- Chủ tịch Triệu, chúng ta có phải là đào tường bên Tân Châu không?
Hoàng Thiết Thần cười nói. Y thầm nghĩ không biết Chủ tịch Triệu từ đâu nghe được tin của Tân Châu mà lại định làm như vậy. Kéo công ty của Quảng Đông đến Hoa Lâm, chẳng qua ngành sản xuất chè của Hoa Lâm kém xa hai huyện kia, muốn đào tường cũng không dễ đâu.
- Ha ha, cái này phải xem đã. Hai công ty bên Tân Châu có hiệu quả kinh doanh khá tốt, bọn họ cũng không muốn hợp tác với Công ty chè Quảng Đông, cảm thấy tình hình bây giờ đã tốt rồi, cho nên đòi giá cao nhằm khiến đối phương thấy khó mà lui. Đây là cơ hội đối với chúng ta.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Chuyện này chúng ta phải rất chú ý. Anh đi tiếp xúc với công ty Quảng Đông. Địa biểu của bọn họ ở trong khách sạn Tam Nguyên Hồng Tân Châu, năm trước ở Tân Châu hai tháng mà không có kết quả. Hình như năm nay lại tới nhưng không đàm phán xong.
- Vậy còn ba nhà máy chè bên chúng ta?
Hoàng Thiết Thần nói.
- Chuyện bên Hoa Lâm do tôi xử lý. Tôi sẽ trao đổi ý kiến với Bí thư La, sau đó huyện thống nhất tư tưởng, triệu tập Bí thư đảng ủy ba xã đó và bình thường Đảng ủy Khu Hà Khẩu, đại diện ba nhà máy.
/1736
|