Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh, trên thực tế sau khi biết mình không thoát nạn, hắn lại yên tâm. Ngã một lần có gì chứ, nhất là hắn còn trẻ như vậy. Hắn mới 25, 26 đã thành Chủ tịch huyện, bị ngăn cản một chút cũng khiến tâm lý người ta thấy cân bằng. Kể cả vị Bí thư huyện ủy La Đại Hải này.
Tuổi là vàng, văn bằng không thể thiếu, câu này là rất quan trọng. Nhưng câu đầu tiên lại đi về hướng ngược so với suy nghĩ của mình. Tuổi trẻ trong mắt lãnh đạo, thậm chí người bình thường là không phù hợp làm lãnh đạo chủ yếu. Dù là năng lực giỏi nhưng kinh nghiệm công tác không đủ.
Đường đi tới của hắn khá thuận lợi, nhất là sau khi tới Hoa Lâm. Đầu tiên là Phó chủ tịch huyện, sau đó là Phó chủ tịch thường trực, sau đó là Chủ tịch huyện chỉ mất vài tháng. Nói cách khác từ Phó chủ tịch lên làm Chủ tịch huyện thì hắn chỉ mất có gần năm, những người khác cả đời cũng không làm được như vậy.
Rất nhiều người chắc cũng chỉ sợ ghen ghét mình lên như diều gặp gió, nên muốn chèn ép.
Điện thoại di động của La Đại Hải vang lên, y nặng nề nghe điện mà nói:
- Vâng, tôi là La Đại Hải, tôi và Chủ tịch Triệu đang ngồi nghe ngài thông báo. Gì ạ? Tạm thời tránh né, không phải là đình chỉ sao? Vậy tạm thời tránh né có ý gì. Bây giờ Hoa Lâm đang phát triển trong giai đoạn rất quan trọng, không thể không có Chủ tịch Triệu. Tôi là Bí thư huyện ủy nên gánh trách nhiệm mới phải.
La Đại Hải rất lo lắng mà nói.
- Bí thư Mục, tôi biết tạm thời tránh né không phải là xử lý, nhưng Chủ tịch Triệu rốt cuộc có vấn đề gì mà phải né tránh? Chỉ vì mấy người chặn trên đường hay vì nguyên nhân khác? Cả hai đều có? Thị ủy nhận được một ít đơn tố cáo, muốn cùng Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy cùng xuống điều tra sao?
La Đại Hải không cam tâm mà nói:
- Đây không phải là quá khinh suất sao? Không biết có nghĩ đến sự phát triển của Hoa Lâm chúng tôi không?
- Bí thư Mục, tôi biết, nhưng Huyện Hoa Lâm không thể không có Chủ tịch Triệu. Hay là để tôi tạm thời né tránh, Chủ tịch Triệu tiếp tục chủ trì công việc của huyện?
La Đại Hải nói:
- Dù sao tôi cũng chỉ còn hơn năm, không vấn đề gì.
Mục Cương ở đầu bên kia tất nhiên không chấp nhận điều này, ngược lại còn yêu cầu La Đại Hải phải gánh vác công việc, chủ trì công tác tổ chức của huyện. Về vấn đề của Triệu Quốc Đống thì Ủy ban kỷ luật sẽ điều tra rõ ràng. Có chuyện đương nhiên sẽ xử lý, không có việc thì sẽ trả lại sự trong sạch cho Triệu Quốc Đống.
Sau một phen nói chuyện, La Đại Hải cũng hiểu mình nói vậy là vô ích. Hội nghị thường vụ Thị ủy đưa ra quyết định thì không phải Mục Cương có thể thay đổi. Y liền đổi giọng:
- Bí thư Mục, tôi hỏi thêm một câu. Triệu Quốc Đống tạm thời né tránh không biết để cậu ta làm gì, không phải là để cậu ta về nhà nghỉ ngơi chứ?
La Đại Hải nói.
- Ừ, lão La, anh yên tâm, Thị ủy nhất định sẽ có bố trí thích đáng nhất. Vừa có một sự giao phó đối với cấp trên, cũng phụ trách với đồng chí Triệu Quốc Đống.
Mục Cương cũng còn không rõ Kỳ Dư Hồng định làm như thế nào.
- Bí thư Mục, tôi hy vọng Thị ủy nên suy nghĩ vấn đề xảy ra, chuyện này cũng phải phân tích tình hình công việc của huyện Hoa Lâm chúng tôi, tránh cho bởi vì chuyện nhỏ này ảnh hưởng tới tính tích cực trong công việc của cán bộ Hoa Lâm.
La Đại Hải nói.
Mục Cương ở đầu bên kia cũng cười nói:
- Lão La, Đảng viên lúc nào cũng nên lấy công việc làm trọng, tôi sao lại nghe anh nói với giọng điệu đó chứ nhỉ? Thị ủy nếu yêu cầu anh phụ trách, đó là tin tưởng anh. Để đồng chí Triệu Quốc Đống tạm thời né tránh là trân trọng đồng chí Triệu Quốc Đống. Điều tra kết thúc, tất cả không phải rõ ràng sao? Sáng là sáng, tối là tối, đen chẳng lẽ có thể nói thành trắng sao? Chẳng lẽ anh lo lắng về Ủy ban kỷ luật như vậy sao?
- Bí thư Mục, không phải tôi lo lắng, tôi lo có người định làm đục nước thôi.
La Đại Hải hừ một tiếng mà nói.
- Cho nên anh phải gánh vác công việc. Chuyện trong huyện anh phải quan tâm nhiều hơn, nhất là các việc liên quan tới dân chúng toàn huyện, phải chứng thực nhiều mặt, cố gắng được dân chúng ủng hộ và giải thích cho.
Giọng Mục Cương khá hàm hồ nhưng rất nghiêm túc, điều này làm cho La Đại Hải cảm thấy việc kia ở Hoa Lâm thì lãnh đạo Thị xã cũng đã biết.
Thấy La Đại Hải bỏ máy xuống và ngồi đó suy nghĩ, Triệu Quốc Đống biết coi như đã có kết quả của mình. Tạm thời né tránh với lý do phối hợp điều tra rõ ràng, điều tra ra mình có vấn đề gì hay không, đây là điều mà hắn đã suy đoán trước.
- Bí thư La, có tin gì không?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Ồ, Quốc Đống, Thị ủy muốn cậu tạm thời né tránh công việc. Ừ, là né tránh không phải đình chỉ, có lẽ là vì thuận tiện cho Ủy ban kỷ luật.
La Đại Hải thật ra rất tin tưởng Triệu Quốc Đống về vấn đề này. Tiền đồ của Triệu Quốc Đống rất xa, hơn nữa điều kiện kinh tế có vẻ cũng tốt, không thể phạm sai lầm về kinh tế. Về phần tác phong đều là vô căn cứ. Hắn chưa kết hôn, có quan hệ với phụ nữ là tự do của hắn. Bây giờ khác những năm 60, 70, yêu đương thoải mái. Chỉ cần anh không quan hệ với người có chồng rồi thì không ai quản được anh.
- Ồ, như vậy cũng tốt, để tôi tránh ra xem có vấn đề gì hay không?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Tôi cũng muốn nghỉ một thời gian, thuận tiện cũng suy nghĩ chuyện xảy ra trong thời gian qua. Bên Ủy ban huyện do ai phụ trách?
- Tạm thời do Tào Uyên chủ trì công việc.
La Đại Hải nói:
- Quốc Đống, bây giờ cũng không biết bên Ủy ban kỷ luật điều tra ở huyện ta bao lâu, tôi cũng có chút lo lắng việc này sẽ ảnh hưởng tới công việc của huyện.
- Bí thư La cũng không nên quá lo lắng. Lão tào có năng lực, hơn nữa còn có lão Vi, lão Tân hỗ trợ. Bây giờ công việc của huyện đã đi vào quỹ đạo, theo tôi đoán thì năm nay Công ty Đại Hoa, Công ty Tam Điệp đã tới, bên Hà Khẩu thì mấy công ty nước ép hoa quả cũng coi như đã xác định. Tài chính năm nay của huyện ta ít nhất tăng lên 30% so với năm trước. Mà thu nhập của nông dân cũng tăng lên trên 300 tệ. Tôi lo nhất là vấn đề cầu Quế Khê.
La Đại Hải thở dài một tiếng mà nói:
- Quốc Đống, cậu biết tại sao tôi mãi không tỏ thái độ ở vấn đề này không? Chuyện này liên quan quá nhiều người, sửa đổi phương án tạo thành ảnh hưởng lớn, tôi nghĩ cậu cũng mơ hồ biết.
- Bí thư La, nói thật tôi cũng đoán được việc chặn đường là do liên quan tới phương án xây dựng cầu Quế Khê, muốn ném tôi đi để bọn họ thực hiện được phương án của mình. Ừ, chiêu này của bọn họ xem ra có tác dụng. Tôi bị đá sang bên, lão tào cũng chủ trương Phương án Bắc Tuyến, xem ra Phương án Bắc Tuyến chính là cơ hội duy nhất của bọn họ.
- Quốc Đống, sao cậu lại phải khổ như vậy? Cầu Quế Khê trong Phương án Bắc Tuyến nối liền khu nội thành mới và cũ, phía bắc mặc dù xa một chút nhưng có thể đẩy mạnh khu vực phía bắc phát triển. Cậu sao phải làm bọn họ oán giận như vậy?
La Đại Hải thở dài một tiếng.
- Bí thư La, tôi chẳng lẽ không biết giả vờ làm người tốt sao? Một người của Công ty Mạn Thụy đã đưa tôi 50 ngàn nhưng tôi đã yêu cầu cầm về. Nếu không tôi đã trực tiếp giao cho Ủy ban kỷ luật. Triệu Quốc Đống hừ một tiếng:
- Cũng có lãnh đạo hoặc sáng hoặc tối nhắc nhở tôi, khiến một nơi phát triển cần có trình tự, là có ý gì? Không phải muốn tôi suy nghĩ đến Phương án Bắc Tuyến sao?
- Nhưng Bí thư La, nếu tôi chỉ ở đây để quá độ, tôi sẽ mắt nhắm mắt mở mà thôi. Nhưng tôi ở Hoa Lâm hơn năm, tôi có tình cảm với Hoa Lâm, tôi không muốn trơ mắt nhìn cơ hội đó mất đi. Lựa chọn phương án kia mặc dù giải tỏa nhiều, phí bồi thường cao, nhưng giá đất ở đó tăng rất nhiều. Hơn nữa còn giải quyết được hệ thống giao thông phía đông, hoàn cảnh địa lý tốt đẹp, có lợi cho quy hoạch huyện thành Hoa Lâm chúng ta sau này. Mà lựa chọn Phương án Bắc Tuyến này thì xây dựng kém xa, sau này chính quyền nếu muốn một lần nữa đẩy mạnh phía đông thì cần nhiều thời gian, tâm trí và tài chính. Đây là được không bằng mất đối với Huyện Hoa Lâm. Cho nên tôi không thể nhân nhượng, mặc dù bây giờ bọn họ đá tôi đi thì tôi cũng không hối hận.
- Cho nên tôi có một điều xin Bí thư La trong việc này phải kiên trì nguyên tắc. Bên Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân cũng ý thức được vấn đề này. Chúng ta không nên vì lợi ích một vài người mà chậm trễ sự phát triển của Hoa Lâm sau này, đây là phạm tội với cả Hoa Lâm.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm La Đại Hải rất rung động. Y không ngờ Triệu Quốc Đống lại có trí tuệ và gan dạ như vậy, có thể vứt bỏ lợi ích cá nhân mà lựa chọn khó khăn như vậy. So sánh thì y còn kém đối phương.
- Quốc Đống, cái khác tôi không nói, tôi tin cậu. Trong thời gian cậu không có ở đây, Huyện ủy sẽ giám sát công việc bên Ủy ban, kiên trì chuyện quan trọng nhất định phải thông qua Hội nghị thường ủy, tất cả lấy lợi ích Huyện Hoa Lâm làm trọng.
Tuổi là vàng, văn bằng không thể thiếu, câu này là rất quan trọng. Nhưng câu đầu tiên lại đi về hướng ngược so với suy nghĩ của mình. Tuổi trẻ trong mắt lãnh đạo, thậm chí người bình thường là không phù hợp làm lãnh đạo chủ yếu. Dù là năng lực giỏi nhưng kinh nghiệm công tác không đủ.
Đường đi tới của hắn khá thuận lợi, nhất là sau khi tới Hoa Lâm. Đầu tiên là Phó chủ tịch huyện, sau đó là Phó chủ tịch thường trực, sau đó là Chủ tịch huyện chỉ mất vài tháng. Nói cách khác từ Phó chủ tịch lên làm Chủ tịch huyện thì hắn chỉ mất có gần năm, những người khác cả đời cũng không làm được như vậy.
Rất nhiều người chắc cũng chỉ sợ ghen ghét mình lên như diều gặp gió, nên muốn chèn ép.
Điện thoại di động của La Đại Hải vang lên, y nặng nề nghe điện mà nói:
- Vâng, tôi là La Đại Hải, tôi và Chủ tịch Triệu đang ngồi nghe ngài thông báo. Gì ạ? Tạm thời tránh né, không phải là đình chỉ sao? Vậy tạm thời tránh né có ý gì. Bây giờ Hoa Lâm đang phát triển trong giai đoạn rất quan trọng, không thể không có Chủ tịch Triệu. Tôi là Bí thư huyện ủy nên gánh trách nhiệm mới phải.
La Đại Hải rất lo lắng mà nói.
- Bí thư Mục, tôi biết tạm thời tránh né không phải là xử lý, nhưng Chủ tịch Triệu rốt cuộc có vấn đề gì mà phải né tránh? Chỉ vì mấy người chặn trên đường hay vì nguyên nhân khác? Cả hai đều có? Thị ủy nhận được một ít đơn tố cáo, muốn cùng Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy cùng xuống điều tra sao?
La Đại Hải không cam tâm mà nói:
- Đây không phải là quá khinh suất sao? Không biết có nghĩ đến sự phát triển của Hoa Lâm chúng tôi không?
- Bí thư Mục, tôi biết, nhưng Huyện Hoa Lâm không thể không có Chủ tịch Triệu. Hay là để tôi tạm thời né tránh, Chủ tịch Triệu tiếp tục chủ trì công việc của huyện?
La Đại Hải nói:
- Dù sao tôi cũng chỉ còn hơn năm, không vấn đề gì.
Mục Cương ở đầu bên kia tất nhiên không chấp nhận điều này, ngược lại còn yêu cầu La Đại Hải phải gánh vác công việc, chủ trì công tác tổ chức của huyện. Về vấn đề của Triệu Quốc Đống thì Ủy ban kỷ luật sẽ điều tra rõ ràng. Có chuyện đương nhiên sẽ xử lý, không có việc thì sẽ trả lại sự trong sạch cho Triệu Quốc Đống.
Sau một phen nói chuyện, La Đại Hải cũng hiểu mình nói vậy là vô ích. Hội nghị thường vụ Thị ủy đưa ra quyết định thì không phải Mục Cương có thể thay đổi. Y liền đổi giọng:
- Bí thư Mục, tôi hỏi thêm một câu. Triệu Quốc Đống tạm thời né tránh không biết để cậu ta làm gì, không phải là để cậu ta về nhà nghỉ ngơi chứ?
La Đại Hải nói.
- Ừ, lão La, anh yên tâm, Thị ủy nhất định sẽ có bố trí thích đáng nhất. Vừa có một sự giao phó đối với cấp trên, cũng phụ trách với đồng chí Triệu Quốc Đống.
Mục Cương cũng còn không rõ Kỳ Dư Hồng định làm như thế nào.
- Bí thư Mục, tôi hy vọng Thị ủy nên suy nghĩ vấn đề xảy ra, chuyện này cũng phải phân tích tình hình công việc của huyện Hoa Lâm chúng tôi, tránh cho bởi vì chuyện nhỏ này ảnh hưởng tới tính tích cực trong công việc của cán bộ Hoa Lâm.
La Đại Hải nói.
Mục Cương ở đầu bên kia cũng cười nói:
- Lão La, Đảng viên lúc nào cũng nên lấy công việc làm trọng, tôi sao lại nghe anh nói với giọng điệu đó chứ nhỉ? Thị ủy nếu yêu cầu anh phụ trách, đó là tin tưởng anh. Để đồng chí Triệu Quốc Đống tạm thời né tránh là trân trọng đồng chí Triệu Quốc Đống. Điều tra kết thúc, tất cả không phải rõ ràng sao? Sáng là sáng, tối là tối, đen chẳng lẽ có thể nói thành trắng sao? Chẳng lẽ anh lo lắng về Ủy ban kỷ luật như vậy sao?
- Bí thư Mục, không phải tôi lo lắng, tôi lo có người định làm đục nước thôi.
La Đại Hải hừ một tiếng mà nói.
- Cho nên anh phải gánh vác công việc. Chuyện trong huyện anh phải quan tâm nhiều hơn, nhất là các việc liên quan tới dân chúng toàn huyện, phải chứng thực nhiều mặt, cố gắng được dân chúng ủng hộ và giải thích cho.
Giọng Mục Cương khá hàm hồ nhưng rất nghiêm túc, điều này làm cho La Đại Hải cảm thấy việc kia ở Hoa Lâm thì lãnh đạo Thị xã cũng đã biết.
Thấy La Đại Hải bỏ máy xuống và ngồi đó suy nghĩ, Triệu Quốc Đống biết coi như đã có kết quả của mình. Tạm thời né tránh với lý do phối hợp điều tra rõ ràng, điều tra ra mình có vấn đề gì hay không, đây là điều mà hắn đã suy đoán trước.
- Bí thư La, có tin gì không?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Ồ, Quốc Đống, Thị ủy muốn cậu tạm thời né tránh công việc. Ừ, là né tránh không phải đình chỉ, có lẽ là vì thuận tiện cho Ủy ban kỷ luật.
La Đại Hải thật ra rất tin tưởng Triệu Quốc Đống về vấn đề này. Tiền đồ của Triệu Quốc Đống rất xa, hơn nữa điều kiện kinh tế có vẻ cũng tốt, không thể phạm sai lầm về kinh tế. Về phần tác phong đều là vô căn cứ. Hắn chưa kết hôn, có quan hệ với phụ nữ là tự do của hắn. Bây giờ khác những năm 60, 70, yêu đương thoải mái. Chỉ cần anh không quan hệ với người có chồng rồi thì không ai quản được anh.
- Ồ, như vậy cũng tốt, để tôi tránh ra xem có vấn đề gì hay không?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Tôi cũng muốn nghỉ một thời gian, thuận tiện cũng suy nghĩ chuyện xảy ra trong thời gian qua. Bên Ủy ban huyện do ai phụ trách?
- Tạm thời do Tào Uyên chủ trì công việc.
La Đại Hải nói:
- Quốc Đống, bây giờ cũng không biết bên Ủy ban kỷ luật điều tra ở huyện ta bao lâu, tôi cũng có chút lo lắng việc này sẽ ảnh hưởng tới công việc của huyện.
- Bí thư La cũng không nên quá lo lắng. Lão tào có năng lực, hơn nữa còn có lão Vi, lão Tân hỗ trợ. Bây giờ công việc của huyện đã đi vào quỹ đạo, theo tôi đoán thì năm nay Công ty Đại Hoa, Công ty Tam Điệp đã tới, bên Hà Khẩu thì mấy công ty nước ép hoa quả cũng coi như đã xác định. Tài chính năm nay của huyện ta ít nhất tăng lên 30% so với năm trước. Mà thu nhập của nông dân cũng tăng lên trên 300 tệ. Tôi lo nhất là vấn đề cầu Quế Khê.
La Đại Hải thở dài một tiếng mà nói:
- Quốc Đống, cậu biết tại sao tôi mãi không tỏ thái độ ở vấn đề này không? Chuyện này liên quan quá nhiều người, sửa đổi phương án tạo thành ảnh hưởng lớn, tôi nghĩ cậu cũng mơ hồ biết.
- Bí thư La, nói thật tôi cũng đoán được việc chặn đường là do liên quan tới phương án xây dựng cầu Quế Khê, muốn ném tôi đi để bọn họ thực hiện được phương án của mình. Ừ, chiêu này của bọn họ xem ra có tác dụng. Tôi bị đá sang bên, lão tào cũng chủ trương Phương án Bắc Tuyến, xem ra Phương án Bắc Tuyến chính là cơ hội duy nhất của bọn họ.
- Quốc Đống, sao cậu lại phải khổ như vậy? Cầu Quế Khê trong Phương án Bắc Tuyến nối liền khu nội thành mới và cũ, phía bắc mặc dù xa một chút nhưng có thể đẩy mạnh khu vực phía bắc phát triển. Cậu sao phải làm bọn họ oán giận như vậy?
La Đại Hải thở dài một tiếng.
- Bí thư La, tôi chẳng lẽ không biết giả vờ làm người tốt sao? Một người của Công ty Mạn Thụy đã đưa tôi 50 ngàn nhưng tôi đã yêu cầu cầm về. Nếu không tôi đã trực tiếp giao cho Ủy ban kỷ luật. Triệu Quốc Đống hừ một tiếng:
- Cũng có lãnh đạo hoặc sáng hoặc tối nhắc nhở tôi, khiến một nơi phát triển cần có trình tự, là có ý gì? Không phải muốn tôi suy nghĩ đến Phương án Bắc Tuyến sao?
- Nhưng Bí thư La, nếu tôi chỉ ở đây để quá độ, tôi sẽ mắt nhắm mắt mở mà thôi. Nhưng tôi ở Hoa Lâm hơn năm, tôi có tình cảm với Hoa Lâm, tôi không muốn trơ mắt nhìn cơ hội đó mất đi. Lựa chọn phương án kia mặc dù giải tỏa nhiều, phí bồi thường cao, nhưng giá đất ở đó tăng rất nhiều. Hơn nữa còn giải quyết được hệ thống giao thông phía đông, hoàn cảnh địa lý tốt đẹp, có lợi cho quy hoạch huyện thành Hoa Lâm chúng ta sau này. Mà lựa chọn Phương án Bắc Tuyến này thì xây dựng kém xa, sau này chính quyền nếu muốn một lần nữa đẩy mạnh phía đông thì cần nhiều thời gian, tâm trí và tài chính. Đây là được không bằng mất đối với Huyện Hoa Lâm. Cho nên tôi không thể nhân nhượng, mặc dù bây giờ bọn họ đá tôi đi thì tôi cũng không hối hận.
- Cho nên tôi có một điều xin Bí thư La trong việc này phải kiên trì nguyên tắc. Bên Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân cũng ý thức được vấn đề này. Chúng ta không nên vì lợi ích một vài người mà chậm trễ sự phát triển của Hoa Lâm sau này, đây là phạm tội với cả Hoa Lâm.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm La Đại Hải rất rung động. Y không ngờ Triệu Quốc Đống lại có trí tuệ và gan dạ như vậy, có thể vứt bỏ lợi ích cá nhân mà lựa chọn khó khăn như vậy. So sánh thì y còn kém đối phương.
- Quốc Đống, cái khác tôi không nói, tôi tin cậu. Trong thời gian cậu không có ở đây, Huyện ủy sẽ giám sát công việc bên Ủy ban, kiên trì chuyện quan trọng nhất định phải thông qua Hội nghị thường ủy, tất cả lấy lợi ích Huyện Hoa Lâm làm trọng.
/1736
|