Triệu Quốc Đống rõ ràng đã cấp cho đám người ý tưởng để ổn định quân tâm, từ lúc mình bị "sung quân" tới trường đảng thì Tào Uyên trở nên có phần cao ngạo hẳn, hơn nữa còn tích cực công tác, liên tục đến các phòng ban điều tra nghiên cứu công tác, xuống cơ sở khảo sát thị sát, trong huyện cũng mơ hồ bắt đầu có tiếng gió.
Chủ tịch Triệu đi học cũng đã trở thành tiêu điểm tranh luận của rất nhiều người, cũng có một số lời đồn rằng Triệu Quốc Đống có khả năng bị điều đi, chẳng qua từ việc Uông Minh Hi bị bắt thì loại luận điệu này hình như ảm đảm không ít, điều này cũng làm cho đám người Vương Nhị Khải an tâm hẳn.
Bữa tiệc ngày hôm nay thực tế ở một mức độ nào đó cũng coi như là động tác nhằm ổn định quân tâm của Triệu Quốc Đống, cũng hòng tuyên bố với những người liên quan rằng mình không có bị ngã xuống, một khi lớp học trường Đảng kết thúc thì sẽ trở lại cương vị công tác.
Tổ điều tra liên hợp của Ban Thanh tra Kỷ luật tỉnh và thành phố trở về có phần vội vàng, sau khi đám người Uông Minh Hi ngã ngựa thì tổ điều tra liên hợp nhanh chóng đưa ra kết luận, chỉ có điều lại chưa tuyên bố ra bên ngoài. Ngoài một phần được đưa tới thị ủy thì hai người bên Ban Thanh tra Kỷ luật tỉnh liền mang báo cáo điều tra trở về An Đô ngay lập tức, gần một tháng điều tra cũng làm cho bọn họ mỏi mệt không chịu nổi nên đã sớm mong kết thúc cái vụ án nhạt nhẽo vô vị này.
- Tiểu tử này phải biết học hỏi kinh nghiệm từ mỗi lần vấp ngã, đừng cho rằng mình chỉ cần hết lòng vì công việc là có thể không thẹn với lương tâm, không ai làm gì được mình, đã biết lợi hại chưa? Lãnh đạo chịu trách nhiệm chỉ có một nhưng ở bên dưới thì có thể lớn có thể nhỏ, có thể như lôi đình vạn quân mà cũng có thể mưa phùn gió mát. Cái này còn phải xem nhìn từ góc độ nào.
Hùng Chính Lâm liếc nhìn Triệu Quốc Đống hừ hừ nói.
- Thời nay làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, chớ có không kiêng nể gì, quan hệ lợi ích các loại ở bên dưới cơ sở cũng rất phức tạp và khó gỡ. Ở trong mắt cậu có lẽ chỉ là chuyện nhỏ như hạt vừng nhưng đối với người khác thì lại liên quan đến tính mạng người ta, tựa như chuyện cây cầu Quế Khê này, cậu cũng biết rõ dính dáng đến nhiều lợi ích, gút mắt vậy vì sao còn làm việc không thận trọng? Loại chuyện này nếu không làm thì thôi, còn khi đã làm thì phải dùng dao sắc giải quyết dứt khoát để có quyết định cuối cùng, còn nếu cứ để kéo dài dây dưa thì sẽ chỉ làm chuyện biến xấu đi.
- Lão Hùng nói đúng, chẳng qua làm việc thì cũng không tránh khỏi sẽ đắc tội với người khác, nếu anh muốn không ai mắng, không ai kiện thì đừng làm. Chủ tịch Ninh cũng không phải là người không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại, hiện trạng An Nguyên nếu không muốn phát triển trong tay hắn thì cũng khó.
Lưu Triệu Quốc nhấp một ngụm, mặt càng đỏ hơn.
- Quốc Đống, tôi xem như đã minh bạch rồi, Ninh Pháp thực sự là loại người muốn làm lên sự nghiệp, có một lần sau khi ăn cơm xong hắn vô tình nói rằng không quen nhìn cái loại người chiếm vị trí mà không biết dọn ***, anh không thể làm việc được thì phải dọn vị trí để cho người khác làm! Thủ hạ dưới tay hắn không thể làm kiểu qua loa cho xong chuyện được! Cậu hãy xem đi, khi hắn trở thành chủ tịch tỉnh thì tiết tấu các địa phương trong tỉnh cũng nhanh hẳn lên.
- Hắn mới nhậm chức được bao lâu, mới hơn một tháng mà đã chạy tới bao nhiêu nơi? Ngoại trừ bốn thành phố An Đô, Miên Châu, Kiến Dương cùng với Lam Sơn thì mười huyện thị khác gần như đều chạy đến. Tôi có xem báo chí thì thấy ngay cả thứ bảy, chủ nhật mà hắn cũng đều ở phía dưới, một điều chú ý nhất đó là trong vòng hơn một tháng mà hắn gần như không hề đến các cơ quan tỉnh ủy điều tra nghiên cứu, toàn bộ đều xuống bên dưới! Xuống dưới thì xem cái gì, ngoài các xí nghiệp công nghiệp và khai thác mỏ thì chính là công trình cơ sở nếu không thì cũng là phát triển nông nghiệp, ha ha, đây mới chính là loại người muốn làm việc.
- Quốc Đống, trông cậu hình như rất có cảm xúc.
Hùng Chính Lâm liếc mắt nhìn Triệu Quốc Đống một cái cười như không:
- Sao thế, Ninh Pháp rời đi khiến cho cậu cảm thấy rất mất mát à?
- Lão biến đi! Bây giờ tôi đi đến bước này là đã thấy rất thỏa mãn rồi. Tôi chỉ cảm thấy nếu làm thuộc hạ cho Ninh Pháp thì sẽ sung mãn như được lên dây cót, bận rộn, khẩn trương nhưng dạt dào. Chẳng qua mục đích chuyến đi này chúng ta không phải làm kinh doanh, Ninh Pháp muốn làm kinh tế, ở vùng duyên hải lấy tư tưởng cởi mở làm thương hiệu, còn ở đây thì cũng không thay đổi dự tính ban đầu. Tốc độ phát triển của An Đô chúng ta hai năm nay đứng thứ ba trong số 15 thành thị cấp phó tỉnh nên công lao của hắn không thể bỏ được.
Hôm nay Lưu Triệu Quốc uống rượu có vẻ rất thoải mái, cứ ly này đến ly khác, tâm tình rất tốt.
- Quốc Đống, cơ hội hiện nay của cậu rất tốt. Ninh Pháp muốn tạo một thế giới mới ở An Nguyên nên rất coi trọng phát triển kinh tế địa phương, nghe nói lớp học bồi dưỡng chuyên đề phát triển nhanh lần này khác rất nhiều so với trước kia, ngay cả chương trình học cũng đều do hai người Ninh Lăng và Dương Thiên Minh thỏa thuận. Ha ha, bởi vậy có thể thấy hắn rất coi trọng những lãnh đạo địa phương như các cậu, nếu cậu muốn bước lên thêm một bước thì phải học được đoán ý thượng cấp. Ninh Pháp coi trọng phát triển kinh tế địa phương, cậu càng phải chú trọng dồn tinh lực để kéo kinh tế địa phương lên, chỉ có hợp ý thì cậu mới có thể có cơ hội.
- Chỉ toàn nói miệng thôi, lão để bí thư Quý ở chỗ nào hả? Chỉ một mực phát triển kinh tế thì có còn lộ tuyến chính trị hay không, có muốn giảng lại vấn đề nguyên tắc trái phải trong chính trị hay không?
Hùng Chính Lâm giả bộ nghiêm trang nhưng khóe miệng lại mỉm cười lại bại lộ ý nghĩ chân thật của hắn.
- Lão Hùng, lão tạm thời ít mồm cho tôi nhờ!
Lưu Triệu Quốc tức giận nói:
- Tôi đang nói chuyện đứng đắn với Quốc Đống.
- Không phải tôi cũng nói chuyện đứng đắn sao? Bây giờ Quý Thành Công là chủ chính, mặc dù Ninh Pháp đang ở trung tâm quyền lực nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là chủ tịch tỉnh, căn cơ trong tỉnh cũng không hoàn toàn vững chắc, quan điểm giữa hai người còn chưa nhất trí. Lão có chú ý lời nói của Ninh Pháp trong hội nghị công tác tài chính không, trên tỉnh cũng đã có tiếng nói bất đồng, Quý Thành Công vốn không hề tỏ thái độ rõ ràng mà điều này thực chất là một loại thái độ.
Hùng Chính Lâm cười lạnh lùng:
- Hãy chờ xem, trong vòng một hai năm này tỉnh ta chắc không ít náo nhiệt đâu.
- Những phong ba tầm cao ở trên tỉnh thì chúng ta không quản được, nhưng mà Quốc Đống à, cậu đang rèn luyện ở huyện cấp 1 nên phải nhìn thẳng vào trung tâm. Đó là muốn phát triển kinh tế thì những cái khác phải đặt sang một bên, Ninh Pháp là như vậy, ngay cả bí thư Quảng Lan mới tới An Đô cũng thế. Thời nay ánh mắt của lãnh đạo đều chỉ chú ý tới phát triển kinh tế, tin chắc rằng bên Ninh Lăng các cậu cũng không khác mấy, nếu muốn tiến tới thì không thể không có thành tích về kinh tế được!
Lưu Triệu Quốc đề cao giọng nói.
- Quốc Đống, lời của Triệu Quốc cũng không sai, dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, chỉ cần cậu có thể nắm chắc phát triển kinh tế làm trọng điểm miễn là những cái khác không vượt quá giới tuyến thì không có vấn đề gì cả.
Hùng Chính Lâm lấy hơi rồi trầm ngâm nói:
- Có điều nếu cậu muốn tập trung tinh thần phát triển kinh tế thì phải học cách xử lý tốt quan hệ mọi mặt trong huyện, đừng có để một số chuyện không quan trọng liên lụy đến tinh lực của cậu. Ờ, nếu có một ít chuyện không dính dáng tới nguyên tắc thì có đôi khi phải học cách thỏa hiệp thậm chí là lùi bước, nhớ kỹ, nắm tay thu lại là vì xuất kích tốt hơn, lui về sau thường thường là để tiến lên tốt hơn.
Lưu Triệu Quốc cũng gật đầu không nói gì.
Triệu Quốc Đống cũng đang suy ngẫm hàm ý trong lời nói của Hùng Chính Lâm, không thể nghi ngờ Hùng Chính Lâm hết sức hiểu rõ nội tình của Hoa Lâm, thỏa hiệp và lùi bước, chẳng lẽ đây là đang chỉ bảo mình sao?
Triệu Quốc Đống ngước lên nhìn với ánh mắt không cam lòng, nhìn lại Hùng Chính Lâm như muốn tìm được điều gì đó từ đôi mắt của hắn, Hùng Chính Lâm lắc đầu:
- Quốc Đống, nhớ kỹ, trong mọi khía cạnh trước khi chưa nắm giữ được lực lượng tuyệt đối thì cố gắng đừng làm chuyện vượt qua giới hạn lực lượng của mình, muốn mượn ngoại lực thì trước tiên phải có đủ lực lượng của mình, nếu không thì lực lượng mượn tới cuối cùng sẽ làm suy giảm chính mình.
Triệu Quốc Đống chợt rùng mình, lời của Hùng Chính Lâm chắc chắn là ám chỉ mình điều gì đó, là Kỳ Dư Hồng hay là Mạch Gia Huy?
- Bí thư Kỳ rất quan tâm tới sự trưởng thành của cậu, hắn hi vọng cậu ngoài việc phát triển kinh tế lên một tầng cao thì cũng hi vọng năng lực của cậu có thể phát triển cân đối toàn diện, đừng vì được mất nhất thời.
Hùng Chính Lâm thấy bộ dạng Triệu Quốc Đống vẫn cương quyết nên không nhịn được cười mắng:
- Đừng vô ơn như kiểu chó ngồi trên kiệu đó, người khác có thể được bí thư thị ủy nhắc nhở như vậy cũng rất hiếm đó.
- Hùng ca, tôi không cam lòng, bị người như vậy xếp đặt mà lại còn phải nén giận mỉm cười đáp lại, anh nói có bực hay không?
Triệu Quốc Đống hầm hừ:
- Muốn tôi khuất phục thì anh phải đưa ra được cái gì đó, cứ tưởng rằng dùng hai ám chiêu là có thể đánh ngã được tôi sao? Thực sự nghĩ tôi là quả hồng mềm dễ nắn bóp phải không?
- Quốc Đống, chuyện của cậu một lời khó nói hết, đều không phải đơn giản như cậu tưởng tượng đâu, liên quan đến rất nhiều người, cho dù là ai thì hiện tại cũng khó có kết luận, Uông Minh Hi đã gặp hạn rồi, sự tình có kết quả như này cũng đủ rồi.
Hùng Chính Lâm u sầu nói:
- Bên xã Vưu Liên cậu hãy đi liên hệ nhiều vào, dù sao cũng có thể thu hoạch được không ít, tôi vẫn nói câu đó, hãy học kỹ năng nhẫn nại và biến bão, cho dù là thỏa hiệp thì cũng có rất nhiều phương pháp, lùi về phía sau cũng có đủ loại đường đi, hiểu chưa?
Triệu Quốc Đống nghiền ngẫm hàm nghĩa trong đó, xem ra Kỳ Dư Hồng hi vọng bên Ninh Lăng mình có thể giữ nguyên hoàn cảnh phát triển tương đối vững vàng, không hi vọng bên Hoa Lâm này lại gây lên sóng to gió lớn. Ý tưởng thì rất hay nhưng có thể như hắn mong muốn sao?
Mặc kệ có như hắn mong muốn hay không nhưng ít nhất trước mắt mình cần phải phục tùng ý nghĩ và ý chí của hắn. Phát triển mới là đạo lý vững chắc, ai cũng hiểu được điều này nhưng làm như nào mới có thể làm được chứ?
Tất cả đều trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì phát sinh, chủ tịch tỉnh Ninh Pháp dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện hắn bàn giao cho Ninh Lăng, nhưng Kỳ Dư Hồng thì lại không dám quên, hắn cùng Mạch Gia Huy còn đặc biệt chạy tới An Đô một chuyến để báo cáo sự kiện chặn đường khiếu kiện. Chủ tịch Ninh Pháp sau khi chăm chú lắng nghe báo cáo không ngờ lại không có yêu cầu làm gì khác mà chỉ yêu cầu thị ủy, ủy ban nhân dân Ninh Lăng phải dồn tinh lực để phát triển kinh tế, nâng cao thu nhập nông dân lên, đồng thời cũng tỏ vẻ Ninh Lăng cần phải hành động thu hút đầu tư lớn hơn, giành được đột phá lớn hơn nữa, tranh thủ đi đầu trong toàn tỉnh. Điều này làm cho Kỳ Dư Hồng và Mạch Gia Huy thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Một sự kiện ồn ào náo động cứ như vậy kết thúc lặng lẽ không tiếng động, bất kể là Ninh Lăng hay là Hoa Lâm thì đều cảm thấy quá khó tin nhưng đôi khi sự việc lại thường xuyên kỳ diệu như thế, khi anh cảm thấy tươi sáng rực rỡ thì thường thường chính là nguy cơ đến, còn khi anh cảm thấy mây đen đè nén thì lại trời quang mây tạnh trong chớp mắt.
Chủ tịch Triệu đi học cũng đã trở thành tiêu điểm tranh luận của rất nhiều người, cũng có một số lời đồn rằng Triệu Quốc Đống có khả năng bị điều đi, chẳng qua từ việc Uông Minh Hi bị bắt thì loại luận điệu này hình như ảm đảm không ít, điều này cũng làm cho đám người Vương Nhị Khải an tâm hẳn.
Bữa tiệc ngày hôm nay thực tế ở một mức độ nào đó cũng coi như là động tác nhằm ổn định quân tâm của Triệu Quốc Đống, cũng hòng tuyên bố với những người liên quan rằng mình không có bị ngã xuống, một khi lớp học trường Đảng kết thúc thì sẽ trở lại cương vị công tác.
Tổ điều tra liên hợp của Ban Thanh tra Kỷ luật tỉnh và thành phố trở về có phần vội vàng, sau khi đám người Uông Minh Hi ngã ngựa thì tổ điều tra liên hợp nhanh chóng đưa ra kết luận, chỉ có điều lại chưa tuyên bố ra bên ngoài. Ngoài một phần được đưa tới thị ủy thì hai người bên Ban Thanh tra Kỷ luật tỉnh liền mang báo cáo điều tra trở về An Đô ngay lập tức, gần một tháng điều tra cũng làm cho bọn họ mỏi mệt không chịu nổi nên đã sớm mong kết thúc cái vụ án nhạt nhẽo vô vị này.
- Tiểu tử này phải biết học hỏi kinh nghiệm từ mỗi lần vấp ngã, đừng cho rằng mình chỉ cần hết lòng vì công việc là có thể không thẹn với lương tâm, không ai làm gì được mình, đã biết lợi hại chưa? Lãnh đạo chịu trách nhiệm chỉ có một nhưng ở bên dưới thì có thể lớn có thể nhỏ, có thể như lôi đình vạn quân mà cũng có thể mưa phùn gió mát. Cái này còn phải xem nhìn từ góc độ nào.
Hùng Chính Lâm liếc nhìn Triệu Quốc Đống hừ hừ nói.
- Thời nay làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, chớ có không kiêng nể gì, quan hệ lợi ích các loại ở bên dưới cơ sở cũng rất phức tạp và khó gỡ. Ở trong mắt cậu có lẽ chỉ là chuyện nhỏ như hạt vừng nhưng đối với người khác thì lại liên quan đến tính mạng người ta, tựa như chuyện cây cầu Quế Khê này, cậu cũng biết rõ dính dáng đến nhiều lợi ích, gút mắt vậy vì sao còn làm việc không thận trọng? Loại chuyện này nếu không làm thì thôi, còn khi đã làm thì phải dùng dao sắc giải quyết dứt khoát để có quyết định cuối cùng, còn nếu cứ để kéo dài dây dưa thì sẽ chỉ làm chuyện biến xấu đi.
- Lão Hùng nói đúng, chẳng qua làm việc thì cũng không tránh khỏi sẽ đắc tội với người khác, nếu anh muốn không ai mắng, không ai kiện thì đừng làm. Chủ tịch Ninh cũng không phải là người không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại, hiện trạng An Nguyên nếu không muốn phát triển trong tay hắn thì cũng khó.
Lưu Triệu Quốc nhấp một ngụm, mặt càng đỏ hơn.
- Quốc Đống, tôi xem như đã minh bạch rồi, Ninh Pháp thực sự là loại người muốn làm lên sự nghiệp, có một lần sau khi ăn cơm xong hắn vô tình nói rằng không quen nhìn cái loại người chiếm vị trí mà không biết dọn ***, anh không thể làm việc được thì phải dọn vị trí để cho người khác làm! Thủ hạ dưới tay hắn không thể làm kiểu qua loa cho xong chuyện được! Cậu hãy xem đi, khi hắn trở thành chủ tịch tỉnh thì tiết tấu các địa phương trong tỉnh cũng nhanh hẳn lên.
- Hắn mới nhậm chức được bao lâu, mới hơn một tháng mà đã chạy tới bao nhiêu nơi? Ngoại trừ bốn thành phố An Đô, Miên Châu, Kiến Dương cùng với Lam Sơn thì mười huyện thị khác gần như đều chạy đến. Tôi có xem báo chí thì thấy ngay cả thứ bảy, chủ nhật mà hắn cũng đều ở phía dưới, một điều chú ý nhất đó là trong vòng hơn một tháng mà hắn gần như không hề đến các cơ quan tỉnh ủy điều tra nghiên cứu, toàn bộ đều xuống bên dưới! Xuống dưới thì xem cái gì, ngoài các xí nghiệp công nghiệp và khai thác mỏ thì chính là công trình cơ sở nếu không thì cũng là phát triển nông nghiệp, ha ha, đây mới chính là loại người muốn làm việc.
- Quốc Đống, trông cậu hình như rất có cảm xúc.
Hùng Chính Lâm liếc mắt nhìn Triệu Quốc Đống một cái cười như không:
- Sao thế, Ninh Pháp rời đi khiến cho cậu cảm thấy rất mất mát à?
- Lão biến đi! Bây giờ tôi đi đến bước này là đã thấy rất thỏa mãn rồi. Tôi chỉ cảm thấy nếu làm thuộc hạ cho Ninh Pháp thì sẽ sung mãn như được lên dây cót, bận rộn, khẩn trương nhưng dạt dào. Chẳng qua mục đích chuyến đi này chúng ta không phải làm kinh doanh, Ninh Pháp muốn làm kinh tế, ở vùng duyên hải lấy tư tưởng cởi mở làm thương hiệu, còn ở đây thì cũng không thay đổi dự tính ban đầu. Tốc độ phát triển của An Đô chúng ta hai năm nay đứng thứ ba trong số 15 thành thị cấp phó tỉnh nên công lao của hắn không thể bỏ được.
Hôm nay Lưu Triệu Quốc uống rượu có vẻ rất thoải mái, cứ ly này đến ly khác, tâm tình rất tốt.
- Quốc Đống, cơ hội hiện nay của cậu rất tốt. Ninh Pháp muốn tạo một thế giới mới ở An Nguyên nên rất coi trọng phát triển kinh tế địa phương, nghe nói lớp học bồi dưỡng chuyên đề phát triển nhanh lần này khác rất nhiều so với trước kia, ngay cả chương trình học cũng đều do hai người Ninh Lăng và Dương Thiên Minh thỏa thuận. Ha ha, bởi vậy có thể thấy hắn rất coi trọng những lãnh đạo địa phương như các cậu, nếu cậu muốn bước lên thêm một bước thì phải học được đoán ý thượng cấp. Ninh Pháp coi trọng phát triển kinh tế địa phương, cậu càng phải chú trọng dồn tinh lực để kéo kinh tế địa phương lên, chỉ có hợp ý thì cậu mới có thể có cơ hội.
- Chỉ toàn nói miệng thôi, lão để bí thư Quý ở chỗ nào hả? Chỉ một mực phát triển kinh tế thì có còn lộ tuyến chính trị hay không, có muốn giảng lại vấn đề nguyên tắc trái phải trong chính trị hay không?
Hùng Chính Lâm giả bộ nghiêm trang nhưng khóe miệng lại mỉm cười lại bại lộ ý nghĩ chân thật của hắn.
- Lão Hùng, lão tạm thời ít mồm cho tôi nhờ!
Lưu Triệu Quốc tức giận nói:
- Tôi đang nói chuyện đứng đắn với Quốc Đống.
- Không phải tôi cũng nói chuyện đứng đắn sao? Bây giờ Quý Thành Công là chủ chính, mặc dù Ninh Pháp đang ở trung tâm quyền lực nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là chủ tịch tỉnh, căn cơ trong tỉnh cũng không hoàn toàn vững chắc, quan điểm giữa hai người còn chưa nhất trí. Lão có chú ý lời nói của Ninh Pháp trong hội nghị công tác tài chính không, trên tỉnh cũng đã có tiếng nói bất đồng, Quý Thành Công vốn không hề tỏ thái độ rõ ràng mà điều này thực chất là một loại thái độ.
Hùng Chính Lâm cười lạnh lùng:
- Hãy chờ xem, trong vòng một hai năm này tỉnh ta chắc không ít náo nhiệt đâu.
- Những phong ba tầm cao ở trên tỉnh thì chúng ta không quản được, nhưng mà Quốc Đống à, cậu đang rèn luyện ở huyện cấp 1 nên phải nhìn thẳng vào trung tâm. Đó là muốn phát triển kinh tế thì những cái khác phải đặt sang một bên, Ninh Pháp là như vậy, ngay cả bí thư Quảng Lan mới tới An Đô cũng thế. Thời nay ánh mắt của lãnh đạo đều chỉ chú ý tới phát triển kinh tế, tin chắc rằng bên Ninh Lăng các cậu cũng không khác mấy, nếu muốn tiến tới thì không thể không có thành tích về kinh tế được!
Lưu Triệu Quốc đề cao giọng nói.
- Quốc Đống, lời của Triệu Quốc cũng không sai, dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, chỉ cần cậu có thể nắm chắc phát triển kinh tế làm trọng điểm miễn là những cái khác không vượt quá giới tuyến thì không có vấn đề gì cả.
Hùng Chính Lâm lấy hơi rồi trầm ngâm nói:
- Có điều nếu cậu muốn tập trung tinh thần phát triển kinh tế thì phải học cách xử lý tốt quan hệ mọi mặt trong huyện, đừng có để một số chuyện không quan trọng liên lụy đến tinh lực của cậu. Ờ, nếu có một ít chuyện không dính dáng tới nguyên tắc thì có đôi khi phải học cách thỏa hiệp thậm chí là lùi bước, nhớ kỹ, nắm tay thu lại là vì xuất kích tốt hơn, lui về sau thường thường là để tiến lên tốt hơn.
Lưu Triệu Quốc cũng gật đầu không nói gì.
Triệu Quốc Đống cũng đang suy ngẫm hàm ý trong lời nói của Hùng Chính Lâm, không thể nghi ngờ Hùng Chính Lâm hết sức hiểu rõ nội tình của Hoa Lâm, thỏa hiệp và lùi bước, chẳng lẽ đây là đang chỉ bảo mình sao?
Triệu Quốc Đống ngước lên nhìn với ánh mắt không cam lòng, nhìn lại Hùng Chính Lâm như muốn tìm được điều gì đó từ đôi mắt của hắn, Hùng Chính Lâm lắc đầu:
- Quốc Đống, nhớ kỹ, trong mọi khía cạnh trước khi chưa nắm giữ được lực lượng tuyệt đối thì cố gắng đừng làm chuyện vượt qua giới hạn lực lượng của mình, muốn mượn ngoại lực thì trước tiên phải có đủ lực lượng của mình, nếu không thì lực lượng mượn tới cuối cùng sẽ làm suy giảm chính mình.
Triệu Quốc Đống chợt rùng mình, lời của Hùng Chính Lâm chắc chắn là ám chỉ mình điều gì đó, là Kỳ Dư Hồng hay là Mạch Gia Huy?
- Bí thư Kỳ rất quan tâm tới sự trưởng thành của cậu, hắn hi vọng cậu ngoài việc phát triển kinh tế lên một tầng cao thì cũng hi vọng năng lực của cậu có thể phát triển cân đối toàn diện, đừng vì được mất nhất thời.
Hùng Chính Lâm thấy bộ dạng Triệu Quốc Đống vẫn cương quyết nên không nhịn được cười mắng:
- Đừng vô ơn như kiểu chó ngồi trên kiệu đó, người khác có thể được bí thư thị ủy nhắc nhở như vậy cũng rất hiếm đó.
- Hùng ca, tôi không cam lòng, bị người như vậy xếp đặt mà lại còn phải nén giận mỉm cười đáp lại, anh nói có bực hay không?
Triệu Quốc Đống hầm hừ:
- Muốn tôi khuất phục thì anh phải đưa ra được cái gì đó, cứ tưởng rằng dùng hai ám chiêu là có thể đánh ngã được tôi sao? Thực sự nghĩ tôi là quả hồng mềm dễ nắn bóp phải không?
- Quốc Đống, chuyện của cậu một lời khó nói hết, đều không phải đơn giản như cậu tưởng tượng đâu, liên quan đến rất nhiều người, cho dù là ai thì hiện tại cũng khó có kết luận, Uông Minh Hi đã gặp hạn rồi, sự tình có kết quả như này cũng đủ rồi.
Hùng Chính Lâm u sầu nói:
- Bên xã Vưu Liên cậu hãy đi liên hệ nhiều vào, dù sao cũng có thể thu hoạch được không ít, tôi vẫn nói câu đó, hãy học kỹ năng nhẫn nại và biến bão, cho dù là thỏa hiệp thì cũng có rất nhiều phương pháp, lùi về phía sau cũng có đủ loại đường đi, hiểu chưa?
Triệu Quốc Đống nghiền ngẫm hàm nghĩa trong đó, xem ra Kỳ Dư Hồng hi vọng bên Ninh Lăng mình có thể giữ nguyên hoàn cảnh phát triển tương đối vững vàng, không hi vọng bên Hoa Lâm này lại gây lên sóng to gió lớn. Ý tưởng thì rất hay nhưng có thể như hắn mong muốn sao?
Mặc kệ có như hắn mong muốn hay không nhưng ít nhất trước mắt mình cần phải phục tùng ý nghĩ và ý chí của hắn. Phát triển mới là đạo lý vững chắc, ai cũng hiểu được điều này nhưng làm như nào mới có thể làm được chứ?
Tất cả đều trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì phát sinh, chủ tịch tỉnh Ninh Pháp dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện hắn bàn giao cho Ninh Lăng, nhưng Kỳ Dư Hồng thì lại không dám quên, hắn cùng Mạch Gia Huy còn đặc biệt chạy tới An Đô một chuyến để báo cáo sự kiện chặn đường khiếu kiện. Chủ tịch Ninh Pháp sau khi chăm chú lắng nghe báo cáo không ngờ lại không có yêu cầu làm gì khác mà chỉ yêu cầu thị ủy, ủy ban nhân dân Ninh Lăng phải dồn tinh lực để phát triển kinh tế, nâng cao thu nhập nông dân lên, đồng thời cũng tỏ vẻ Ninh Lăng cần phải hành động thu hút đầu tư lớn hơn, giành được đột phá lớn hơn nữa, tranh thủ đi đầu trong toàn tỉnh. Điều này làm cho Kỳ Dư Hồng và Mạch Gia Huy thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Một sự kiện ồn ào náo động cứ như vậy kết thúc lặng lẽ không tiếng động, bất kể là Ninh Lăng hay là Hoa Lâm thì đều cảm thấy quá khó tin nhưng đôi khi sự việc lại thường xuyên kỳ diệu như thế, khi anh cảm thấy tươi sáng rực rỡ thì thường thường chính là nguy cơ đến, còn khi anh cảm thấy mây đen đè nén thì lại trời quang mây tạnh trong chớp mắt.
/1736
|