Chu Tinh Văn biết ý rời đi làm không khí bữa ăn trở nên náo nhiệt. Mấy người Thái Chánh Dương vẫn nói chuyện tình hình trong nước. Từ việc Trung, Mỹ tranh cãi vì bảo vệ bản quyền, hai bên trả thù nhau về thương mai. Nhưng sau một bên tranh cãi, Mỹ bỏ hành động trả thù thương mại với Trung Quốc, cũng hứa hẹn bỏ Trung Quốc ra khỏi danh sách các quốc gia cần chú ý đặc biệt. Trung Quốc cũng hủy bỏ việc chặn hàng Mỹ, đồng thời cũng tỏ vẻ tăng mạnh bảo vệ bản quyền sản phẩm.
- Nước Mỹ mạnh không chỉ về thực lực kinh tế của bọn họ, mà trên cả làm việc mềm. Văn hóa của bọn họ thậm chí vượt xa qua thành tựu quân sự. Ví dụ như Hollywood, phim của bọn họ không ngừng chiếu văn hóa Mỹ trên toàn thế giới. Mà Trung Quốc trong quá trình phát triển lại vứt nhiều giá trị văn hóa của mình, ngược lại còn lấy giá trị dân chủ của bọn họ làm tiêu chuẩn.
Liễu Đạo Nguyên vừa ăn vừa nói:
- Tăng cường xây dựng văn hóa là điều bắt buộc phải làm, đến một mức độ nào đó nó thậm chí còn quốc gia đến vận mệnh của cả Trung Quốc.
- Lão Liễu nói đúng. Xem lưu học sinh thì biết, tôi không thể chắc chắn lưu học sinh đó lại muốn ở lại nước bạn, bỏ qua lòng yêu nước. Nhưng thế hệ những năm 50 lại có thể mạo hiểm về nước, xây dựng tổ quốc. Tinh thần đó đến thế hệ bây giờ gần như khó có thể thấy, chủ yếu muốn hưởng thụ. Ở điểm này phải nói về cuộc cải cách gần 20 năm qua, quốc gia chúng ta thiếu việc giáo dục tư tưởng cho thanh niên.
Thái Chánh Dương nói tiếp:
- Tôi đến bộ chưa lâu, một cậu thanh niên được tuyển vào bộ, thông qua kiểm tra nhưng khi thông báo lại làm đủ thủ tục từ chức xin ra nước ngoài, trên danh nghĩa là đến Mỹ học thêm, nhưng ai cũng biết là chạy theo điều kiện ưu việt của nước ngoài.
Đề tài chuyển dần sang hội nghị cải cách công tác nông thôn, nông nghiệp diễn ra ở Bắc Kinh, đưa ra các vấn đề khó khăn trong tài chính nông thôn, làm thế làm đề phòng mạo hiểm của tài chính nông thôn, lại có thể ủng hộ nông thôn phát triển.
Triệu Quốc Đống cẩn thận xem bốn người biểu hiện. Thái Chánh Dương nói thao thao bất tuyệt, Liễu Đạo Nguyên trầm ổn thi thoảng xen lời, Hùng Chính Lâm nói chuyện sắc bén mà không thiếu phần hài hước. Lưu Triệu Quốc lại không nói mấy, trừ dính tới vấn đề ổn định xã hội thì xen vào, còn đâu bình thường không có ý kiến.
Tư tưởng quyết định địa vị, ngược lại, địa vị quyết định tư tưởng.
Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên mặc dù không cố biểu diễn nhưng từ lời nói lộ khí thế, Hùng Chính Lâm lại như thanh kiếm giấu trong vỏ, thi thoảng lộ sự sắc bén.
Bữa ăn khá vui vẻ, đồ ăn ở quán rất ngon. Triệu Quốc Đống có thể thấy dò là Thái Chánh Dương hay Liễu Đạo Nguyên đều khá hài lòng. Triệu Quốc Đống liền vỗ ngực nói mời mọi người đến khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân ngắm cảnh, thưởng thức đồ ăn chay nổi tiếng của Kỳ Lân quan.
Bữa tiệc cuối cùng đã tan, Triệu Quốc Đống chịu trách nhiệm đưa ba cô gái về trường. Trên xe ba cô khá yên lặng làm Triệu Quốc Đống có chút không quen. Nhất là Kiều San buổi chiều thể hiện chói mắt bây giờ lại im lặng.
Đưa Kiều San cùng Đồng Úc đến Đại học An Nguyên, hai cô liền vẫy vẫy tay chào Triệu Quốc Đống rồi biến mất trong bóng tối.
- Lam Đại, sau khi tốt nghiệp em dự định làm gì?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Em?
Lam Đại cười cười một tiếng. Cô rốt cuộc đã chờ được Triệu Quốc Đống chủ động nói. Hơn năm nay cô vẫn cố chấp chờ, cô muốn xem người đàn ông này có để ý tới sự tồn tại của mình không?
- Ừ, còn hơn năm nữa bọn em sẽ tốt nghiệp, em định làm gì?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Em chưa nghĩ kỹ, em rất thích khí hậu ấm áp của An Nguyên, bên Đông Bắc lạnh lắm.
- Ừ, ở lại An Đô cũng được, đã nghĩ xin vào cơ quan nào chưa?
- Em thích công việc có tính năng động nên bây giờ vẫn chưa xác định mình nên làm gì.
Lam Đại suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ồ.
Triệu Quốc Đống nhướng mày, hắn không ngờ Lam Đại định như vậy.
- Em không muốn có ngành ổn định sao?
- Em không thích ngành ổn định, em cảm thấy mình thích với công việc giao tiếp hơn.
Lam Đại cố gắng muốn dùng lời nói thích hợp thể hiện ý đồ của mình.
- Công việc mang tính xã giao? Em cảm thấy mình thích hợp ư? Anh thấy tính em hơi lạnh nhạt, làm người ta có cảm giác xa cách ngàn dặm.
- Xa cách ngàn dặm đó là phải xem đối với ai, có đáng quan hệ, đáng tốn thời gian của mình không?
Lam Đại nhướng mi mà nói:
- Nhưng người em thấy đáng quan hệ thì dù đối phương xa cách thế nào, em cũng không dễ dàng bỏ qua.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Xem ra cô bé này đang ám chỉ. Chẳng qua cô bé này khá bướng bỉnh, một cô gái nói thẳng ý đồ của mình cũng có điểm đáng khen.
- Lam Đại, tình cảm khác thứ khác, phải xem duyên phận.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Anh sớm đã nói em không nên để chuyện đó trong lòng. 150 ngàn đối với em là số tiền lớn nhưng lại không là gì đối với anh, thật đó. Hơn nữa anh cảm thấy số tiền đó giúp được người trong lúc khó khăn là đáng giá.
- Suy nghĩ là của anh, em cũng có suy nghĩ của mình. Anh có thể chọn, anh có thể từ chối, nhưng em có tự do chọn của mình mà.
Lam Đại lộ vẻ kiên cường làm Triệu Quốc Đống hơi rung động.
- Sao lại phải khổ như vậy?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Em cũng không thích hợp với anh, giống như anh không thích hợp với em.
- Đây là cảm giác của anh, anh chưa thử sao biết? Em tin anh sẽ thích em.
Lam Đại thản nhiên nói.
- Thật sao?
Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười mà nói. Hắn lần đầu gặp cô gái cố chấp và tự tin như vậy.
- Được rồi, anh tôn trọng quyết định của em. Ừ, em có thể cố gắng thử một lần.
- Anh đồng ý cho em cơ hội?
Lam Đại nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống.
- Nói thật, đối mặt với em, anh đúng là không thể từ chối. Hoặc là đúng như em nói, anh không chấp nhận em là do chúng ta hiểu nhau quá ít.
Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không biết sao mình lại nói như vậy.
Lam Đại có chút đắc ý nở nụ cười. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không thể không thừa nhận cô gái này khi cười rất đẹp, làm hắn si mê.
Ngay khi Triệu Quốc Đống hưởng thụ kỳ nghỉ, Kỳ Dư Hồng lại đang đau đầu vì chuyện của Triệu Quốc Đống.
Chủ tịch Ninh có quên chuyện kia không? Tất nhiên là không, vậy kết quả chỉ có một đó chính là truyền lại một tin tức, Chủ tịch Ninh không để ý chuyện kia, mình cũng không nên làm lớn chuyện này.
Tiếp tục để Triệu Quốc Đống ở Hoa Lâm?
Kỳ Dư Hồng cảm thấy có vẻ không ổn. Triệu Quốc Đống còn quá trẻ, quá xúc động. Công trình cầu Quế Khê, Triệu Quốc Đống biết có nhiều quan hệ nhưng vẫn không chịu thỏa hiệp. Kỳ Dư Hồng không quan tâm cầu Quế Khê xây dựng từ đâu, y quan tâm chính là Triệu Quốc Đống ở lại Hoa Lâm có thể thêm loạn nữa hay không?
Kỳ Dư Hồng vốn dự định điều Triệu Quốc Đống lên Đảng ủy Chính pháp Thị xã làm Phan Bằng Trình. Dù sao hắn cũng ở đội ngũ công an đi ra, về vị trí này cũng phát huy tác dụng. Nhưng Tương Uẩn Hoa kiên quyết phản đối, hơn nữa thái độ của Chủ tịch Ninh làm Kỳ Dư Hồng phải suy nghĩ kỹ.
Suy nghĩ mãi, Kỳ Dư Hồng phát hiện ngoài việc để Triệu Quốc Đống ở lại Hoa Lâm thì không có cách xử lý nào tốt hơn.
Kỳ Dư Hồng suy nghĩ một chút rồi gọi cho Mục Cương:
- Lão Mục, mai mấy đồng chí học ở Trường đảng sẽ về, tôi suy nghĩ một chút có thể để Triệu Quốc Đống về Hoa Lâm, nhưng chuyện này cần xử lý, phải kiểm điểm La Đại Hải và Triệu Quốc Đống. Ngoài ra anh phải nói chuyện và nhắc nhở Triệu Quốc Đống một chút, chú ý phương pháp khi làm việc.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh cùng ba vị học viên khác ngồi nghe Kỳ Dư Hồng nói chuyện nửa tiếng. Kỳ Dư Hồng không nói gì khác mà yêu cầu bọn họ sau khi về phải áp dụng được ý đồ của Trung ương, của tỉnh vào trong công việc, đặt phát triển kinh tế lên hàng đầu, không có hỗn loạn, cố gắng làm kinh tế Ninh Lăng phát triển.
Triệu Quốc Đống cảm thấy câu không có hỗn loạn mà Kỳ Dư Hồng nói là có ý đồ? Ai lại gây hỗn loạn trong việc phát triển kinh tế? Mấy vị khác có lẽ không nhận ra nhưng Triệu Quốc Đống lại nhạy cảm phát hiện.
Sau khi nói chuyện xong, nhân viên văn phòng Thị ủy thông báo Triệu Quốc Đống đến văn phòng Phó bí thư Mục Cương. Mấy vị khác cười cười nhìn Triệu Quốc Đống, nhưng thật ra hai người kia rời đi, Lưu Như Hoài liền tới vỗ vỗ vai Triệu Quốc Đống ra vẻ an ủi.
- Đồng chí quyết định, tổ công tác của Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy và Thị ủy đã kết thúc điều tra ở Hoa Lâm, vấn đề về cơ bản tra xét rõ ràng. Ừ, Thị ủy cũng yêu cầu Huyện ủy Hoa Lâm kiểm điểm nghiêm túc, đồng thời tiến hành xử lý nhân viên liên quan. Ủy ban kỷ luật Thị ủy và Thanh tra Thị xã tiến hành các biện pháp xử lý cậu, đồng chí La Đại Hải và đồng chí Miêu Nguyệt Hoa phụ trách mảng công nghiệp.
Triệu Quốc Đống ngồi ngay ngắn nghe Mục Cương nói.
- Đồng chí Quốc Đống, tôi chịu ủy thác của Bí thư Dư Hồng muốn trao đổi với cậu. Cậu nếu có gì thì cứ nói, không nên có lo ngại gì.
- Bí thư Mục, tôi hoàn toàn chấp nhận việc xử lý của Thị ủy đối với mình. Nhưng tôi muốn nói mấy lời thay Bí thư La và Phó chủ tịch Miêu. Bí thư La là Bí thư huyện ủy phụ trách là phương hướng. Công việc cụ thể bên chính quyền huyện do tôi phụ trách. Nhất là khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân do một tay tôi đưa vào, các công việc không tốt cũng là trách nhiệm của tôi, là tôi đốc thúc không đủ. Đồng chí Nguyệt Hoa mới phụ trách công việc này vài ngày cho nên tôi cảm thấy …
- Được rồi đồng chí Quốc Đống, Thị ủy đưa ra ý kiến thì cậu không nên có câu hỏi. Lãnh đạo khi xảy ra chuyện thì phải chịu trách nhiệm. Tôi tin đồng chí La Đại Hải và Miêu Nguyệt Hoa có thể nhận thức rõ ràng. Đồng chí Quốc Đống, tôi hôm nay nói chuyện với cậu là nhắc cậu chú ý phương pháp làm việc, làm như thế nào đẩy mạnh công việc, đạt mục đích thì cần có nhiều sách lược.
Triệu Quốc Đống biết đây là mục đích chính khu Mục Cương nói chuyện với mình.
- Tôi cũng đã từng làm Chủ tịch, Bí thư huyện ủy, cũng biết lãnh đạo làm việc sẽ gặp nhiều khó khăn và mâu thuẫn, có mâu thuaaxnx và khó khăn thậm chí cảm thấy không thể khắc phục và vượt qua. Nhưng công việc thường tiến hành trong hoàn cảnh này. Có đôi khi lui một bước sẽ thấy bầu trời rộng mở, phải biết xử lý vấn đề một cách rõ ràng, học cách dùng lui làm tiến, học cách giữ thăng bằng. Như vậy cậu mới có thể được nhiều lực lượng ủng hộ.
Mục Cương như một người cha chú dạy bảo con cháu của mình, không khí này làm người ta dễ chấp nhận hơn.
- Quốc Đống, cậu còn rất trẻ, nhiều người hâm mộ, thậm chí ghen ghét. Mà triển khai công việc sẽ ảnh hưởng tới lợi ích một số người, cậu phải học cách tỉnh táo, phân tích vấn đề một cách khách quan. Có nhiều lúc có thể thỏa hiệp, có lúc nào không thể vượt qua nguyên tắc, lúc nào có thể tranh thủ được người ủng hộ, lúc nào cần duy trì một bước không lùi, tôi tin cậu có năng lực giải quyết khó khăn trước mắt.
Đến khi xe về Hoa Lâm, Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ lời Mục Cương nói. Không thể không nói người ngồi vào vị trí Lãnh đạo thị ủy đều có bản lĩnh, dù là miệng lưỡi hay là năng lực phân tích vấn đề đều có sự độc đáo của bọn họ. Y vốn cho rằng Mục Cương không dễ tỏ thái độ, nhưng hôm nay mới thấy Triệu Quốc Đống rất nhạy bén đánh hơi ra vấn đề.
Không thể nghi ngờ vấn đề cầu Quế Khê là chuyện lớn ảnh hưởng đến ổn định chính trị, xã hội của Hoa Lâm, thậm chí cả Ninh Lăng. Kỳ Dư Hồng đưa hắn về lại Hoa Lâm có lẽ cũng thừa nhận áp lực đến từ khắp nơi.
- Bí thư La, tôi đã về.
- Về là tốt rồi.
La Đại Hải cười cười vỗ vai Triệu Quốc Đống, sau đó ra hiệu hắn ngồi xuống.
- Bí thư Tương và Bí thư Mục đã gọi điện thông báo về kết quả xử lý vấn đề vừa qua. Tôi biết và được yêu cầu Huyện ủy, những người liên quan viết kiểm điểm. Tôi đang chờ cậu về để bàn.
- Bí thư La, xin lỗi vì làm anh gặp phiền phức, còn làm anh phải viết kiểm điểm.
Triệu Quốc Đống áy náy nói.
- Ha ha, Quốc Đống, làm việc thì nhất định sẽ có chuyện. NGay cả cậu cũng thản nhiên đối mặt như vậy, chẳng lẽ tôi còn hơn năm nữa là lui lại sợ sao? Cậu có phải coi thường tôi không? Yên tâm, tôi sẽ luôn ủng hộ công tác của cậu. Tôi đoán Bí thư Mục cũng nói chuyện với cậu, Bí thư Tương cũng gọi cho tôi. Ừ, nói như thế nào nhỉ, hy vọng tôi và cậu chú ý phương pháp làm việc, học cách xử lý mâu thuẫn.
La Đại Hải bắt chước cách nói của Tương Uẩn Hoa làm Triệu Quốc Đống không nhịn được cười.
- Bí thư La, tôi khi học ở trường đã suy nghĩ về công tác của huyện ta. Theo lý mà nói công tác của Hoa Lâm trong năm nay đã có khởi sắc. Trụ sở trồng cỏ và chăn nuôi gia súc đã hấp dẫn Công ty Tam Điệp và Công ty Đại Hoa tới. Khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân đang được đẩy mạnh, đây là điểm sáng trong công tác của chúng ta. Nhưng muốn Hoa Lâm tiến thêm nữa thì cần cải thiện hoàn cảnh đầu tư.
Thấy La Đại Hải chăm chú nghe mình nói, Triệu Quốc Đống rất vui vẻ.
- Hoàn cảnh mềm thì tôi nghĩ nên để Quế Toàn Hữu tổ chức văn phòng Ủy ban tiến hành đánh giá các cơ quan trong toàn huyện, cũng chính là điều tra việc phê duyệt thủ tục đầu tư từ đầu tới cuối, hình thành chế độ nghiêm túc. Nói cách khác tôi dự định tăng cao hiệu suất làm việc của các cơ quan hành chính, giảm bớt thời gian phê duyệt, hơn nữa công bố toàn bộ quá trình ra ngoài, mỗi một trình tự nói rõ thời gian cần thiết, công khai. Như vậy sẽ tăng sự trong suốt của công việc hành chính, giám sát hiệu quả làm việc của các cơ quan hành chính.
La Đại Hải nói:
- Ừ, phương pháp này rất mới mẻ. Cậu nói đúng, hoàn cảnh mềm nhiều lúc còn hơn các hoàn cảnh cứng, nếu có thể để nhà đầu tư cảm nhận hiệu suất làm việc của cơ quan hành chính huyện ta, cảm nhận sự nhiệt tình đối với bọn họ thì sẽ chiếm được cơ hội. Chẳng qua Quốc Đống, tiến hành như vậy sẽ chạm vào nhiều cơ quan. Tôi biết cán bộ các cơ quan hành chính quen với tiết tấu chậm, cậu đưa ra thời hạn cho từng trình tự chỉ sợ bọn họ không quen.
- Bí thư La, đây là tất nhiên, Hoa Lâm chúng ta nếu cần phát triển thì dựa vào gì? Chúng ta có điều kiện kém, quan niệm lạc hậu, chúng ta làm như thế nào đuổi theo huyện khác? Chỉ dựa vào chính sách thì sao có thể lâu dài được? Hơn nữa cũng khó được ấn tượng tốt của nhà đầu tư bên ngoài. Mà chúng ta thông qua việc thay đổi tác phong làm việc, tăng hình ảnh cơ quan hành chính Hoa Lâm chúng ta, tác dụng rất rõ ràng. Đến lúc đó tôi sẽ yêu cầu văn phòng Ủy ban và Thanh tra huyện lập tổ giám sát phụ trách việc kiểm tra đánh giá các cơ quan hành chính. Nếu không Hoa Lâm chúng ta khó mà vượt lên được.
- Được, cậu có ý này là rất tốt. Cậu mau bảo Quế Toàn Hữu mau chóng điều tra, trong thời gian ngắn nhất đưa ra được chi tiết cụ thể, thông qua Hội nghị thường ủy và quyết định thực hiện, đẩy việc này lên độ cao lớn. Để Ủy ban kỷ luật, Thanh tra huyện và Văn phòng ủy ban cùng giám sát.
La Đại Hải cũng cảm nhận được Triệu Quốc Đống đang cần mau chóng làm việc này. Hai tháng học tập có vẻ làm Triệu Quốc Đống thay đổi không ít, có lẽ ở An Đô hai tháng làm hắn cảm nhận bên ngoài biến hoá rất nhanh, có lẽ học tập và khảo sát làm hắn cảm thấy chênh lệch với nơi phát triển. Điều này làm La Đại Hải rất vui.
- Đúng, Quốc Đống, Hội nghị thường ủy đã phê duyệt phương án xây dựng cầu Quế Khê, nhưng Thị xã vẫn kiên quyết yêu cầu Hoa Lâm chúng ta tự lo tài chính, đây chính là muốn dừng lại việc xây dựng cầu Quế Khê.
La Đại Hải hút một hơi thuốc rồi rất khó chịu nói:
- Tôi đã tìm Bí thư Kỳ cùng Thị trưởng Mạch, Bí thư Kỳ muốn chúng ta thông cảm khó xử của Thị xã. Nhưng y không nói rõ Thị xã khó về tài chính hay là công việc, chỉ là muốn chúng ta nên báo cáo với Thị trưởng Mạch.
- Vậy bên Thị trưởng Mạch thì sao?
Triệu Quốc Đống nói.
- Tôi đã tìm Thị trưởng Mạch, Thị trưởng Mạch không tỏ thái độ rõ ràng chỉ nói có thể suy nghĩ.
La Đại Hải cười khổ một tiếng.
- Tôi cũng suy nghĩ vấn đề này. Bí thư La, cải thiện hoàn cảnh mềm là quan trọng, nhưng cũng cần hoàn cảnh cứng đầu tư vào. Cầu Quế Khê chẳng những quan trọng đối với khu vực phía Đông huyện ta, hơn nữa còn là cơ hội tốt cải tạo thành cũ, mượn ngọn gió này chúng ta có thể thay đổi bộ mặt thành cũ. Qua đó cũng có thể dễ dàng thu hút đầu tư hơn.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nói:
- Cầu Quế Khê nhất định cần phải xây dựng, hơn nữa phải nhanh chóng tiến hành.
- Nhưng vấn đề tài chính …
La Đại Hải nhíu mày nói.
- Bí thư La, tôi đã suy nghĩ vấn đề này, xem một chút làm thế nào giải quyết. Dù việc gì cũng có biện pháp giải quyết mà. Lãnh đạo Thị xã dạy chúng ta nhiều như vậy, chúng ta còn không biết điều là không thức thời.
Triệu Quốc Đống về Hoa Lâm không khác gì hòn đá ném vào mặt hồ đang yên ả, tạo thành những cơn chấn động không hề nhỏ. Trong Hội nghị thường ủy, Triệu Quốc Đống báo cáo về những nhận thức của mình sau lớp tập huấn, nhất là trọng điểm giới thiệu Khu công nghiệp Bích Trì – An Đô, cùng với Huyện Nam Xuân – Kiến Dương phát triển như thế nào.
- Khu công nghiệp Bích Trì – An Đô dựa vào hạng mục Công ty liên doanh Daewoo – An Đô mà khởi động, toàn diện tiến hành phát triển các ngành sản xuất phụ trợ, Hoa Lâm chúng ta mặc dù không thể áp dụng theo nhưng chúng ta dựa vào ưu thế của mình mà phát triển các ngành sản xuất liên quan, tôi thấy điều này đáng để học hỏi.
- Ví dụ như ngành trồng cỏ sẽ khiến ngành chăn nuôi gia súc phát triển, mà quy mô hóa ngành này sẽ thu hút các công ty chế biến thực phẩm tiến vào, chế biến thực phẩm không dừng lại ở thịt, xương, da, lông, hoàn toàn có thể hình thành một ngành sản xuất với đầy đủ các phương diện. Ở điểm này tôi thấy chúng ta tiến hành thu hút đầu tư chưa đủ. CÓn có ưu thế về các loại quả của Hoa Lâm chúng ta, ưu thế về chè, ưu thế về thắng cảnh du lịch, chúng ta đều có thể phát triển thêm các ngành phụ trợ của nó.
- Huyện Nam Xuân phát triển làm cho người ta phải sợ hãi, hơn nữa tốc độ phát triển kinh tế tư nhân của bọn họ đứng đầu toàn tỉnh. Khi tôi đi khảo sát Huyện Nam Xuân thì có cảm nhận dù là lãnh đạo Đảng ủy, chính quyền, của huyện, hay là người phụ trách các phòng ban, lãnh đạo các xã, thị trấn đều một lòng muốn phát triển kinh tế. Bọn họ tạo hoàn cảnh tốt nhất cho các công ty phát triển, toàn tâm toàn ý phục vụ các công ty, làm các công ty có thể yên tâm sản xuất.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Tôi sau khi về đã báo cáo tình hình với Bí thư La. Khi quan niệm của các cán bộ trong cơ quan hành chính Hoa Lâm chúng ta vẫn còn lạc hậu, quan niệm cán bộ các khu vực phát triển đã sớm thay đổi, coi mình là người phục vụ. Chỉ một lòng muốn phục vụ các công ty, để bọn họ dồn nhiều tâm trí vào việc phát triển kinh doanh, chỉ có làm cho hoàn cảnh đầu tư của Hoa Lâm chúng ta thay đổi, nhà đầu tư cảm thấy đầu tư vào Hoa Lâm thu lợi lớn, Hoa Lâm chúng ta mới có thể vượt qua khỏi vòng vây, chiếm ưu thế.
Triệu Quốc Đống nói như vậy, các thường vụ đều chăm chú lắng nghe, viết gì đó vào sổ cửa mình. Triệu Quốc Đống nhìn quanh một vòng và đánh giá vẻ mặt của từng người.
Vạn Triêu Dương không có chút biểu cảm gì, cầm bút vài phút mà không hạ xuống. Lỗ Đạt viết gì đó trong sổ, lúc lại trầm tư. Bàng Quân như đang nghĩ tới vấn đề gì đó. Tào Uyên cùng Miêu Nguyệt Hoa thật ra khá chăm chú ghi chép.
- Chủ tịch Triệu, ngài đã về.
Mã Bản Quý gần như cúi nửa người mà nói.
- Lão Mã, muốn tôi về đến thế cơ à?
- Ngài nói kìa, chúng tôi mong ngài về như mong trời sáng. Ngài không về, nhà khách như thiếu gì đó, ừ, thiếu sinh khí, phải không Mẫu Đan?
Tiêu Mẫu Đan mặc áo phông trắng cộc tay đứng phía sau Mã Bản Quý, nghe Mã Bản Quý nói như vậy, cô vội vàng gật đầu.
- Được rồi, anh đừng coi tôi là quả Nhân Sâm, gặp người người thích. Huyện Hoa Lâm có nhiều người không hy vọng tôi về đó. Mẫu Đan, cô nói đúng không?
Triệu Quốc Đống cười nói.
Tiêu Mẫu Đan hoảng hốt nói:
- Em không biết, Chủ tịch Triệu nói gì vậy, huyện đều mong ngài sớm về, đều nói ngài đi tập huấn, sau khi về sẽ được Thị xã đề bạt.
- Mẫu Đan, lời này là Mã Bản Quý dạy cô hả?
Triệu Quốc Đống cười nói. Cô bé này có thể nói như vậy thì ngoài Mã Bản Quý dạy ra thì sao có thể tự nghĩ được?
Mặt Tiêu Mẫu Đan đỏ bừng, vội vàng nhìn Mã Bản Quý. Mã Bản Quý lại cười cười, không có gì là xấu hổ:
- Ha ha, Chủ tịch Triệu, lần này tổ công tác của tỉnh, Thị xã đến nhà khách điều tra một trận, gọi tôi và Mẫu Đan đi hỏi nửa ngày. Còn kém nước hỏi Mẫu Đan có ngủ với ngài không, có thấy Chủ tịch Triệu ngài ngủ với ai không?
Mã Bản Quý nói như vậy làm Triệu Quốc Đống ccple. Có thể hỏi vấn đề này thì nhất định không phải Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, mà là đám người Thị xã. Mục Cương mới nắm giữ Ủy ban kỷ luật, Lý Trọng Sơn trước đây cũng không thể khống chế hoàn toàn, điểm này Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ biết được. Mà người dẫn đoàn – Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Đổng Chi Dư lại là người của Mạch Gia Huy. Vấn đề lớn không tìm ra thì phải nghĩ tìm mấy vấn đề nhỏ này rồi.
- Ồ? Xem ra tổ chức đúng là quan tâm tôi, sợ tôi phạm sai lầm? Thế có đến phòng ngủ của tôi tìm sổ sách, hoặc là tìm ra tôi giấu mấy người phụ nữ không?
Triệu Quốc Đống cười cười mà nói.
- Tôi đoán bọn họ rất thất vọng, tiền không tìm ra, phụ nữ thì Mẫu Đan có tính không? Bọn họ nếu nghi ngờ thì tôi cũng trong sạch. Mẫu Đan thì tôi còn chưa động một ngón tay mà.
- Ha ha, tôi cũng nói như vậy. Bọn họ hỏi tôi, tôi nói Chủ tịch Triệu ngoài ăn ở tại đây, bình thường cũng không làm việc ở đây, tối cũng không tiếp khách ở đây, có việc đều tới văn phòng. Về phần bọn họ nghi ngờ, tôi nói các người không tin thì đưa Mẫu Đan đến bệnh viện huyện xem Mẫu Đan đã có quan hệ với ai chưa? Chủ tịch Triệu mà muốn ngủ với ai đó là phúc của cô ta. Đàn ông nào không ngủ với gái? Trừ khi là thằng đó không có.
- Ồ? Bọn họ nói sao?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò. Mã Bản Quý mà nói thô lỗ như vậy, hắn đoán đám người Ủy ban kỷ luật chắc chỉ biết há hốc mồm.
- Bọn họ còn có thể nói gì? Xám xịt mà đi, cũng không nghĩ xem Chủ tịch Triệu chưa có vợ, dù ngủ với ai cũng là việc người ta. Đàn ông ngủ với gái là tất nhiên, chỉ cần đừng ngủ với vợ người là được.
Mã Bản Quý nói như vậy làm Tiêu Mẫu Đan ở bên rất xấu hổ.
Tiêu Mẫu Đan mặc dù bình thường quen với tính thô lỗ của Mã Bản Quý, nhưng hôm nay lại có mặt Triệu Quốc Đống, Mã Bản Quý nói như vậy làm cô xấu hổ, mặt đỏ bừng.
- Được rồi lão Mã, dọn dẹp phòng là được, tối chuẩn bị cho tôi hai món. Ở An Đô hai tháng đúng là nhớ đồ ăn của nhà khách.
Triệu Quốc Đống xua tay nói. Mã Bản Quý vội vàng dừng miệng. Tiêu Mẫu Đan cũng vội vàng kép chặt chân mà đi. Vừa nãy Triệu Quốc Đống liếc nhìn cô nhiều làm cô thấy bị kích thích, cảm thấy mình như buồn đi Wc. Hai người đi rồi, Triệu Quốc Đống bắt đầu suy nghĩ đến biểu hiện của các thường vụ huyện ủy.
Bàng Quân đã đứng về phía hắn. Hai người không có xung đột lợi ích thì sao phải đấu nhau. Kiêm chức trưởng phòng công an đối với y cũng không quá quan trọng, lúc trước y muốn làm là do bực Mã Đạo Quân. Bây giờ Trần Lôi tạo quan hệ khá tốt, ít nhất bề ngoài cũng tôn trọng Bàng Quân.
Biên Phong không cần phải nói, về phần Lỗ Đạt thì người này bắt đầu hiểu ra, tin rằng y sẽ có lựa chọn sáng suốt.
Vạn Triêu Dương bị kéo vào dự án Cầu Quế Khê. Quế Toàn Hữu nói cho hắn biết cháu của Vạn Triêu Dương có đầu tư vào Công ty Mạn Thụy.
Tào Uyên cùng Miêu Nguyệt Hoa hợp tác trong thời gian ngắn, nhưng hắn về khiến liên minh này tan biến. Hắn không rõ sau lưng Tào Uyên là ai nhưng có thể khẳng định y và Miêu Nguyệt Hoa là khác phe phái.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng biết mình nên làm như thế nào, chuyện quá khứ để cho nó qua. Huống chi Tào Uyên chỉ là người phụ họa mà thôi.
Hà Lương Tài thật ra đáng ghê tởm, nếu như có thể để Quế Toàn Hữu thay y làm Chánh văn phòng Huyện ủy là tốt nhất. Chẳng qua bây giờ Triệu Quốc Đống biết chưa thể.
Một bản thiết kế tuyệt đẹp xuất hiện trước rạp chiếu phim huyện thành Hoa Lâm. Từ bản thiết kế quy hoạch huyện thành đến phía tây, phía đông Quế Khê. Trong bản thiết kế Đại lộ Quế Khê là con đường huyết mạch.
Bản thiết kế đặt trước quảng trường rạp chiếu phim ngay ngày đầu tiên đã tạo tiếng vang. Quảng trường này vốn là trung tâm của huyện thành Hoa Lâm, bình thường nhiều người thích tới đây đi dạo. Mà bây giờ bản thiết kế này được đưa ra liền được dân chúng toàn thành chú ý.
Nếu không phải trước đó Phòng xây dựng đề xuất khi đưa bản thiết kế ra sẽ có thể có loạn, cho nên Công an huyện đã phái lực lượng cảnh sát đến duy trì trật tự.
Bắt đầu từ sáng hôm sau đến tận 10h đêm, chưa lúc nào quảng trường trước rạp chiếu phim lại không có người đến xem.
Tin không ngừng truyền từ người này sang người khác, mọi người đến nhìn quy hoạch huyện thành Hoa Lâm mấy năm sau. Mà dân chúng bình thường thấy hứng thú vì những con đường rộng lớn, đèn đường tuyệt đẹp, các lối đi có nhiều cây xanh, điều này làm cho dân chúng đến xem càng lúc càng đông. Cũng có các Công ty xây dựng đang cân nhắc bản thiết kế này đưa ra là có ý nghĩa gì. Quy hoạch lớn như vậy đối với bọn họ là một cơ hội kinh doanh không thể bỏ qua. Mà liên quan tới việc cải tạo, xây dựng khu thành cũ Hoa Lâm càng làm người ta tò mò và hưng phấn. Dù sao dân chúng sống ở đây nhiều đời, sau này hầu hết mọi người đều được quay trở lại khu nhà mới sinh sống.
Buổi tối quảng trường càng đông người hơn, Đồn công an thay phiên phái cảnh sát tới quy định mọi người không được chen lấn.
Người tới muộn đành phải đứng sau mà nhìn. Dân chúng hỏi nhau không biết đây là thiết kế trên giấy hay quy hoạch chính thức. Dù sao cảnh trong bản quy hoạch hơn xa những gì bọn họ thấy.
Nhiều người đi ra ngoài liền túm tụm lại bàn tán. Đề tài chỉ có một đó là quy hoạch huyện thành mới và cầu Quế Khê có phải sẽ nhanh chóng khởi công hay không? Mà dân chúng cũng được phát bản đóng góp ý kiến nên khá nhiệt tình, bọn họ nghĩ không biết ý kiến của mình có được đưa vào không?
- Bí thư La, xem ra mọi người rất hứng thú với quy hoạch huyện thành, mấy bản thiết kế tạo tiếng vang rất lớn, đây là điều tôi không nghĩ đến.
Triệu Quốc Đống và La Đại Hải đứng cách chỗ đám người 20m, đi theo bọn họ còn có Vi Biểu cùng Lữ An Bang – Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Huyện ủy.
- Quốc Đống, đừng nói là dân chúng, ngay cả tôi mới nhìn cũng bị hấp dẫn. Huyện thành Hoa Lâm nếu có thể hiện đại hóa như vậy, đẹp như vậy thì tôi sống ít mấy năm cũng được.
La Đại Hải cười ha hả nói:
- Chẳng qua muốn được như vậy thì không biết phải đầu tư bao tiền, tài chính huyện mười năm chắc cũng không đủ. Không biết trước khi tôi lui đã bắt đầu khởi công chưa?
- Ha ha, Bí thư La, anh quá bi quan đó.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Bí thư La, chúng ta đánh cuộc xem, dựa theo kế hoạch của tôi thì ba năm sau huyện thành Hoa Lâm sẽ thành như vậy.
- Ồ?
La Đại Hải có chút kinh ngạc nhìn Triệu Quốc Đống:
- Quốc Đống, cậu không phải trêu cho tôi vui đó chứ? Ba năm, thu nhập tài chính của huyện năm ngoài là bao nhiêu? Dù tài chính huyện năm nay tăng 20% thì là bao nhiêu. Dựa theo quy hoạch của cậu thì sợ không có 200, 300 triệu là không được? Cậu không phải là thấy mấy ngân hàng do huyện mở, chúng ta muốn vay bao nhiêu cũng được đó chứ?
- Nếu tài chính huyện dùng hết vào đây thì các cán bộ, giáo viên của huyện ăn bằng gì?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Phát triển xây dựng thành thị có thể dùng hai từ kinh doanh mà hình dung. Nếu kinh doanh tốt thì chẳng những không cần vay mà còn có lãi.
La Đại Hải nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy liền cười cười. Y biết đầu óc Triệu Quốc Đống rất linh hoạt, ánh mắt rộng, nhiều con đường.
- Quốc Đống, nếu thật như vậy thì chúng ta còn đợi gì? Không cần biết khó khăn gì, chỉ cần có thể làm thì, Huyện ủy, Ủy ban sẽ toàn lực mà làm.
- Bí thư La, chúng ta nhất định sẽ làm được. Nhưng trước đó phải xác định xong cầu Quế Khê cùng với ngày động thổ. Chỉ như vậy chúng ta mới có thể cải tạo thành cũ, xây dựng huyện thành mới.
- Cậu định làm như thế nào?
La Đại Hải suy nghĩ một chút rồi nói.
- Tôi định nói chuyện với Công ty Hoành Lâm và Công ty Thái Hoa.
La Đại Hải thở dài một tiếng mà nói:
- Tôi ủng hộ cậu, có vấn đề gì hai chúng ta cùng chịu.
- Bí thư La yên tâm, chúng ta chấp nhận nhường cũng không có nghĩa chúng ta nhường quá nguyên tắc, hơn nữa bọn họ cũng phải bỏ ra mà.
La Đại Hải không quá rõ ý đồ của Triệu Quốc Đống. Nhưng Triệu Quốc Đống chấp nhận nhường làm y thở phào nhẹ nhõm. Dù là Kỳ Dư Hồng hay Mạch Gia Huy đều mang tới áp lực lớn cho y. Triệu Quốc Đống là ghé con không sợ hổ, chỉ sợ hắn cứng nhắc không chịu thảo hiệp.
- Quốc Đống, công việc cụ thể giao cho cậu, chỉ cần đạt mục đích thì nhường một chút cũng được.
La Đại Hải cười nói:
- Tôi chỉ hy vọng việc này cố gắng làm sớm một chút
- Tôi còn sốt ruột hơn anh.
Triệu Quốc Đống quay đầu lại nói:
- Lão Lưu, anh nên phái nhiều nhân viên của cơ quan đến nghe ý kiến của dân chúng, thậm chí có thể bố trí hai nhân viên đến giới thiệu. Đây là huyện thành của dân chúng Hoa Lâm, ngoài quy hoạch của chúng ta do chuyên gia lên tiếng, dân chúng đưa ra ý kiến hợp lý thì chúng ta cũng nên tính tới, như vậy có lợi cho việc triển khai công việc.
- Chủ tịch Triệu, nếu đồng chí hỏi lúc nào động thổ thì sao?
Lữ An Bang gật đầu nói.
- Cứ nói đang nghiên cứu, rất nhanh sẽ tiến hành, hy vọng mọi người cho ý kiến và ủng hộ.
Triệu Quốc Đống nói tiếp:
- Bí thư La, tôi định mai mời người của Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân đến xem một chút.
- Ừ, việc này nên làm, đây là việc lớn của cả Huyện Hoa Lâm, cần tất cả mọi người ủng hộ. Quốc Đống, chiêu này của cậu rất cao, chẳng những làm cho dân chúng Hoa Lâm nhiệt tình, còn là đợt quảng cáo cho Hoa Lâm. Tôi nghe Trưởng ban Giản nói ngày mai Nhật báo An Nguyên và đài truyền hình Thị xã đến phỏng vấn.
- Ha ha, Bí thư La, chúng ta làm như vậy không biết đưa tới cái gì? Đây cũng không phải biện pháp nhưng ai bảo chúng ta nghèo? Tuyên truyền miễn phí như vậy cũng tốt.
Mạch Gia Huy dựa lưng vào ghế mà suy nghĩ. Cửa mở, một người đàn ông có khuôn mặt khá giống y đi vào.
- Anh tìm em à?
- Triệu Quốc Đống tìm chú?
- Vâng.
Người đàn ông kia châm thuốc hút rồi nói.
- Nói chuyện, hình như bên Thái Hoa cũng muốn tiến vào, chẳng qua bọn họ chủ yếu là xây dựng.
- Chú nói chuyện thế nào?
Mạch Gia Huy nhíu mày nói.
- Anh, họ Triệu này đúng là từ tỉnh xuống nên đầu óc linh hoạt. Hắn nói rất trực tiếp, nói Quế Khê nhất định cần phải dùng phương án trung tuyến, nguyên nhân là sẽ cùng xây dựng khu huyện thành mới, đại khái là muốn thành tích. Em nói Công ty Hoành Lâm không có hứng thú với xây dựng. Hắn nói có thể dùng đất của thành cũ mà trao đổi. Các hộ dân trong khu vực nguy hiểm sẽ được bố trí sang huyện thành mới phía đông, mà cầu Quế Khê sẽ đi qua khi thành cũ, nối liền với huyện thành mới. Khu thành cũ sẽ xây dựng các căn nhà thương mai, tầng dưới cùng là trung tâm buôn bán.
- Ồ, hắn định để chú thực hiện?
Mắt Mạch Gia Huy sáng lên.
- Vâng, cũng có ý này, muốn Công ty Hoành Lâm cùng Hoa Lâm thành lập Công ty liên doanh.
- Vậy chú tính toán và thấy thế nào?
Mạch Gia Huy vội vàng nói.
- Nếu đúng như lời họ Triệu nói thì rất khả quan nhưng cũng có chút nguy hiểm. Cụ thể phải xem Hoa Lâm phát triển như thế nào. Chẳng qua em coi trọng hắn ta. Hắn có cái đầu hơn hẳn các Chủ tịch huyện khác.
- Vậy hắn có đưa ra yêu cầu gì không?
- Hắn hy vọng Thị xã một lần nữa lo lắng vấn đề hạng mục xây dựng cầu Quế Khê, ngoài ra việc khai thác trung tâm thương mại cũng là vấn đề. Hắn nói huyện sẽ không bỏ đồng nào ra.
Người đàn ông cười nói:
- Người này còn trẻ mà rất giảo hoạt.
- Nước Mỹ mạnh không chỉ về thực lực kinh tế của bọn họ, mà trên cả làm việc mềm. Văn hóa của bọn họ thậm chí vượt xa qua thành tựu quân sự. Ví dụ như Hollywood, phim của bọn họ không ngừng chiếu văn hóa Mỹ trên toàn thế giới. Mà Trung Quốc trong quá trình phát triển lại vứt nhiều giá trị văn hóa của mình, ngược lại còn lấy giá trị dân chủ của bọn họ làm tiêu chuẩn.
Liễu Đạo Nguyên vừa ăn vừa nói:
- Tăng cường xây dựng văn hóa là điều bắt buộc phải làm, đến một mức độ nào đó nó thậm chí còn quốc gia đến vận mệnh của cả Trung Quốc.
- Lão Liễu nói đúng. Xem lưu học sinh thì biết, tôi không thể chắc chắn lưu học sinh đó lại muốn ở lại nước bạn, bỏ qua lòng yêu nước. Nhưng thế hệ những năm 50 lại có thể mạo hiểm về nước, xây dựng tổ quốc. Tinh thần đó đến thế hệ bây giờ gần như khó có thể thấy, chủ yếu muốn hưởng thụ. Ở điểm này phải nói về cuộc cải cách gần 20 năm qua, quốc gia chúng ta thiếu việc giáo dục tư tưởng cho thanh niên.
Thái Chánh Dương nói tiếp:
- Tôi đến bộ chưa lâu, một cậu thanh niên được tuyển vào bộ, thông qua kiểm tra nhưng khi thông báo lại làm đủ thủ tục từ chức xin ra nước ngoài, trên danh nghĩa là đến Mỹ học thêm, nhưng ai cũng biết là chạy theo điều kiện ưu việt của nước ngoài.
Đề tài chuyển dần sang hội nghị cải cách công tác nông thôn, nông nghiệp diễn ra ở Bắc Kinh, đưa ra các vấn đề khó khăn trong tài chính nông thôn, làm thế làm đề phòng mạo hiểm của tài chính nông thôn, lại có thể ủng hộ nông thôn phát triển.
Triệu Quốc Đống cẩn thận xem bốn người biểu hiện. Thái Chánh Dương nói thao thao bất tuyệt, Liễu Đạo Nguyên trầm ổn thi thoảng xen lời, Hùng Chính Lâm nói chuyện sắc bén mà không thiếu phần hài hước. Lưu Triệu Quốc lại không nói mấy, trừ dính tới vấn đề ổn định xã hội thì xen vào, còn đâu bình thường không có ý kiến.
Tư tưởng quyết định địa vị, ngược lại, địa vị quyết định tư tưởng.
Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên mặc dù không cố biểu diễn nhưng từ lời nói lộ khí thế, Hùng Chính Lâm lại như thanh kiếm giấu trong vỏ, thi thoảng lộ sự sắc bén.
Bữa ăn khá vui vẻ, đồ ăn ở quán rất ngon. Triệu Quốc Đống có thể thấy dò là Thái Chánh Dương hay Liễu Đạo Nguyên đều khá hài lòng. Triệu Quốc Đống liền vỗ ngực nói mời mọi người đến khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân ngắm cảnh, thưởng thức đồ ăn chay nổi tiếng của Kỳ Lân quan.
Bữa tiệc cuối cùng đã tan, Triệu Quốc Đống chịu trách nhiệm đưa ba cô gái về trường. Trên xe ba cô khá yên lặng làm Triệu Quốc Đống có chút không quen. Nhất là Kiều San buổi chiều thể hiện chói mắt bây giờ lại im lặng.
Đưa Kiều San cùng Đồng Úc đến Đại học An Nguyên, hai cô liền vẫy vẫy tay chào Triệu Quốc Đống rồi biến mất trong bóng tối.
- Lam Đại, sau khi tốt nghiệp em dự định làm gì?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Em?
Lam Đại cười cười một tiếng. Cô rốt cuộc đã chờ được Triệu Quốc Đống chủ động nói. Hơn năm nay cô vẫn cố chấp chờ, cô muốn xem người đàn ông này có để ý tới sự tồn tại của mình không?
- Ừ, còn hơn năm nữa bọn em sẽ tốt nghiệp, em định làm gì?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Em chưa nghĩ kỹ, em rất thích khí hậu ấm áp của An Nguyên, bên Đông Bắc lạnh lắm.
- Ừ, ở lại An Đô cũng được, đã nghĩ xin vào cơ quan nào chưa?
- Em thích công việc có tính năng động nên bây giờ vẫn chưa xác định mình nên làm gì.
Lam Đại suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ồ.
Triệu Quốc Đống nhướng mày, hắn không ngờ Lam Đại định như vậy.
- Em không muốn có ngành ổn định sao?
- Em không thích ngành ổn định, em cảm thấy mình thích với công việc giao tiếp hơn.
Lam Đại cố gắng muốn dùng lời nói thích hợp thể hiện ý đồ của mình.
- Công việc mang tính xã giao? Em cảm thấy mình thích hợp ư? Anh thấy tính em hơi lạnh nhạt, làm người ta có cảm giác xa cách ngàn dặm.
- Xa cách ngàn dặm đó là phải xem đối với ai, có đáng quan hệ, đáng tốn thời gian của mình không?
Lam Đại nhướng mi mà nói:
- Nhưng người em thấy đáng quan hệ thì dù đối phương xa cách thế nào, em cũng không dễ dàng bỏ qua.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Xem ra cô bé này đang ám chỉ. Chẳng qua cô bé này khá bướng bỉnh, một cô gái nói thẳng ý đồ của mình cũng có điểm đáng khen.
- Lam Đại, tình cảm khác thứ khác, phải xem duyên phận.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Anh sớm đã nói em không nên để chuyện đó trong lòng. 150 ngàn đối với em là số tiền lớn nhưng lại không là gì đối với anh, thật đó. Hơn nữa anh cảm thấy số tiền đó giúp được người trong lúc khó khăn là đáng giá.
- Suy nghĩ là của anh, em cũng có suy nghĩ của mình. Anh có thể chọn, anh có thể từ chối, nhưng em có tự do chọn của mình mà.
Lam Đại lộ vẻ kiên cường làm Triệu Quốc Đống hơi rung động.
- Sao lại phải khổ như vậy?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Em cũng không thích hợp với anh, giống như anh không thích hợp với em.
- Đây là cảm giác của anh, anh chưa thử sao biết? Em tin anh sẽ thích em.
Lam Đại thản nhiên nói.
- Thật sao?
Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười mà nói. Hắn lần đầu gặp cô gái cố chấp và tự tin như vậy.
- Được rồi, anh tôn trọng quyết định của em. Ừ, em có thể cố gắng thử một lần.
- Anh đồng ý cho em cơ hội?
Lam Đại nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống.
- Nói thật, đối mặt với em, anh đúng là không thể từ chối. Hoặc là đúng như em nói, anh không chấp nhận em là do chúng ta hiểu nhau quá ít.
Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không biết sao mình lại nói như vậy.
Lam Đại có chút đắc ý nở nụ cười. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không thể không thừa nhận cô gái này khi cười rất đẹp, làm hắn si mê.
Ngay khi Triệu Quốc Đống hưởng thụ kỳ nghỉ, Kỳ Dư Hồng lại đang đau đầu vì chuyện của Triệu Quốc Đống.
Chủ tịch Ninh có quên chuyện kia không? Tất nhiên là không, vậy kết quả chỉ có một đó chính là truyền lại một tin tức, Chủ tịch Ninh không để ý chuyện kia, mình cũng không nên làm lớn chuyện này.
Tiếp tục để Triệu Quốc Đống ở Hoa Lâm?
Kỳ Dư Hồng cảm thấy có vẻ không ổn. Triệu Quốc Đống còn quá trẻ, quá xúc động. Công trình cầu Quế Khê, Triệu Quốc Đống biết có nhiều quan hệ nhưng vẫn không chịu thỏa hiệp. Kỳ Dư Hồng không quan tâm cầu Quế Khê xây dựng từ đâu, y quan tâm chính là Triệu Quốc Đống ở lại Hoa Lâm có thể thêm loạn nữa hay không?
Kỳ Dư Hồng vốn dự định điều Triệu Quốc Đống lên Đảng ủy Chính pháp Thị xã làm Phan Bằng Trình. Dù sao hắn cũng ở đội ngũ công an đi ra, về vị trí này cũng phát huy tác dụng. Nhưng Tương Uẩn Hoa kiên quyết phản đối, hơn nữa thái độ của Chủ tịch Ninh làm Kỳ Dư Hồng phải suy nghĩ kỹ.
Suy nghĩ mãi, Kỳ Dư Hồng phát hiện ngoài việc để Triệu Quốc Đống ở lại Hoa Lâm thì không có cách xử lý nào tốt hơn.
Kỳ Dư Hồng suy nghĩ một chút rồi gọi cho Mục Cương:
- Lão Mục, mai mấy đồng chí học ở Trường đảng sẽ về, tôi suy nghĩ một chút có thể để Triệu Quốc Đống về Hoa Lâm, nhưng chuyện này cần xử lý, phải kiểm điểm La Đại Hải và Triệu Quốc Đống. Ngoài ra anh phải nói chuyện và nhắc nhở Triệu Quốc Đống một chút, chú ý phương pháp khi làm việc.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh cùng ba vị học viên khác ngồi nghe Kỳ Dư Hồng nói chuyện nửa tiếng. Kỳ Dư Hồng không nói gì khác mà yêu cầu bọn họ sau khi về phải áp dụng được ý đồ của Trung ương, của tỉnh vào trong công việc, đặt phát triển kinh tế lên hàng đầu, không có hỗn loạn, cố gắng làm kinh tế Ninh Lăng phát triển.
Triệu Quốc Đống cảm thấy câu không có hỗn loạn mà Kỳ Dư Hồng nói là có ý đồ? Ai lại gây hỗn loạn trong việc phát triển kinh tế? Mấy vị khác có lẽ không nhận ra nhưng Triệu Quốc Đống lại nhạy cảm phát hiện.
Sau khi nói chuyện xong, nhân viên văn phòng Thị ủy thông báo Triệu Quốc Đống đến văn phòng Phó bí thư Mục Cương. Mấy vị khác cười cười nhìn Triệu Quốc Đống, nhưng thật ra hai người kia rời đi, Lưu Như Hoài liền tới vỗ vỗ vai Triệu Quốc Đống ra vẻ an ủi.
- Đồng chí quyết định, tổ công tác của Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy và Thị ủy đã kết thúc điều tra ở Hoa Lâm, vấn đề về cơ bản tra xét rõ ràng. Ừ, Thị ủy cũng yêu cầu Huyện ủy Hoa Lâm kiểm điểm nghiêm túc, đồng thời tiến hành xử lý nhân viên liên quan. Ủy ban kỷ luật Thị ủy và Thanh tra Thị xã tiến hành các biện pháp xử lý cậu, đồng chí La Đại Hải và đồng chí Miêu Nguyệt Hoa phụ trách mảng công nghiệp.
Triệu Quốc Đống ngồi ngay ngắn nghe Mục Cương nói.
- Đồng chí Quốc Đống, tôi chịu ủy thác của Bí thư Dư Hồng muốn trao đổi với cậu. Cậu nếu có gì thì cứ nói, không nên có lo ngại gì.
- Bí thư Mục, tôi hoàn toàn chấp nhận việc xử lý của Thị ủy đối với mình. Nhưng tôi muốn nói mấy lời thay Bí thư La và Phó chủ tịch Miêu. Bí thư La là Bí thư huyện ủy phụ trách là phương hướng. Công việc cụ thể bên chính quyền huyện do tôi phụ trách. Nhất là khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân do một tay tôi đưa vào, các công việc không tốt cũng là trách nhiệm của tôi, là tôi đốc thúc không đủ. Đồng chí Nguyệt Hoa mới phụ trách công việc này vài ngày cho nên tôi cảm thấy …
- Được rồi đồng chí Quốc Đống, Thị ủy đưa ra ý kiến thì cậu không nên có câu hỏi. Lãnh đạo khi xảy ra chuyện thì phải chịu trách nhiệm. Tôi tin đồng chí La Đại Hải và Miêu Nguyệt Hoa có thể nhận thức rõ ràng. Đồng chí Quốc Đống, tôi hôm nay nói chuyện với cậu là nhắc cậu chú ý phương pháp làm việc, làm như thế nào đẩy mạnh công việc, đạt mục đích thì cần có nhiều sách lược.
Triệu Quốc Đống biết đây là mục đích chính khu Mục Cương nói chuyện với mình.
- Tôi cũng đã từng làm Chủ tịch, Bí thư huyện ủy, cũng biết lãnh đạo làm việc sẽ gặp nhiều khó khăn và mâu thuẫn, có mâu thuaaxnx và khó khăn thậm chí cảm thấy không thể khắc phục và vượt qua. Nhưng công việc thường tiến hành trong hoàn cảnh này. Có đôi khi lui một bước sẽ thấy bầu trời rộng mở, phải biết xử lý vấn đề một cách rõ ràng, học cách dùng lui làm tiến, học cách giữ thăng bằng. Như vậy cậu mới có thể được nhiều lực lượng ủng hộ.
Mục Cương như một người cha chú dạy bảo con cháu của mình, không khí này làm người ta dễ chấp nhận hơn.
- Quốc Đống, cậu còn rất trẻ, nhiều người hâm mộ, thậm chí ghen ghét. Mà triển khai công việc sẽ ảnh hưởng tới lợi ích một số người, cậu phải học cách tỉnh táo, phân tích vấn đề một cách khách quan. Có nhiều lúc có thể thỏa hiệp, có lúc nào không thể vượt qua nguyên tắc, lúc nào có thể tranh thủ được người ủng hộ, lúc nào cần duy trì một bước không lùi, tôi tin cậu có năng lực giải quyết khó khăn trước mắt.
Đến khi xe về Hoa Lâm, Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ lời Mục Cương nói. Không thể không nói người ngồi vào vị trí Lãnh đạo thị ủy đều có bản lĩnh, dù là miệng lưỡi hay là năng lực phân tích vấn đề đều có sự độc đáo của bọn họ. Y vốn cho rằng Mục Cương không dễ tỏ thái độ, nhưng hôm nay mới thấy Triệu Quốc Đống rất nhạy bén đánh hơi ra vấn đề.
Không thể nghi ngờ vấn đề cầu Quế Khê là chuyện lớn ảnh hưởng đến ổn định chính trị, xã hội của Hoa Lâm, thậm chí cả Ninh Lăng. Kỳ Dư Hồng đưa hắn về lại Hoa Lâm có lẽ cũng thừa nhận áp lực đến từ khắp nơi.
- Bí thư La, tôi đã về.
- Về là tốt rồi.
La Đại Hải cười cười vỗ vai Triệu Quốc Đống, sau đó ra hiệu hắn ngồi xuống.
- Bí thư Tương và Bí thư Mục đã gọi điện thông báo về kết quả xử lý vấn đề vừa qua. Tôi biết và được yêu cầu Huyện ủy, những người liên quan viết kiểm điểm. Tôi đang chờ cậu về để bàn.
- Bí thư La, xin lỗi vì làm anh gặp phiền phức, còn làm anh phải viết kiểm điểm.
Triệu Quốc Đống áy náy nói.
- Ha ha, Quốc Đống, làm việc thì nhất định sẽ có chuyện. NGay cả cậu cũng thản nhiên đối mặt như vậy, chẳng lẽ tôi còn hơn năm nữa là lui lại sợ sao? Cậu có phải coi thường tôi không? Yên tâm, tôi sẽ luôn ủng hộ công tác của cậu. Tôi đoán Bí thư Mục cũng nói chuyện với cậu, Bí thư Tương cũng gọi cho tôi. Ừ, nói như thế nào nhỉ, hy vọng tôi và cậu chú ý phương pháp làm việc, học cách xử lý mâu thuẫn.
La Đại Hải bắt chước cách nói của Tương Uẩn Hoa làm Triệu Quốc Đống không nhịn được cười.
- Bí thư La, tôi khi học ở trường đã suy nghĩ về công tác của huyện ta. Theo lý mà nói công tác của Hoa Lâm trong năm nay đã có khởi sắc. Trụ sở trồng cỏ và chăn nuôi gia súc đã hấp dẫn Công ty Tam Điệp và Công ty Đại Hoa tới. Khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân đang được đẩy mạnh, đây là điểm sáng trong công tác của chúng ta. Nhưng muốn Hoa Lâm tiến thêm nữa thì cần cải thiện hoàn cảnh đầu tư.
Thấy La Đại Hải chăm chú nghe mình nói, Triệu Quốc Đống rất vui vẻ.
- Hoàn cảnh mềm thì tôi nghĩ nên để Quế Toàn Hữu tổ chức văn phòng Ủy ban tiến hành đánh giá các cơ quan trong toàn huyện, cũng chính là điều tra việc phê duyệt thủ tục đầu tư từ đầu tới cuối, hình thành chế độ nghiêm túc. Nói cách khác tôi dự định tăng cao hiệu suất làm việc của các cơ quan hành chính, giảm bớt thời gian phê duyệt, hơn nữa công bố toàn bộ quá trình ra ngoài, mỗi một trình tự nói rõ thời gian cần thiết, công khai. Như vậy sẽ tăng sự trong suốt của công việc hành chính, giám sát hiệu quả làm việc của các cơ quan hành chính.
La Đại Hải nói:
- Ừ, phương pháp này rất mới mẻ. Cậu nói đúng, hoàn cảnh mềm nhiều lúc còn hơn các hoàn cảnh cứng, nếu có thể để nhà đầu tư cảm nhận hiệu suất làm việc của cơ quan hành chính huyện ta, cảm nhận sự nhiệt tình đối với bọn họ thì sẽ chiếm được cơ hội. Chẳng qua Quốc Đống, tiến hành như vậy sẽ chạm vào nhiều cơ quan. Tôi biết cán bộ các cơ quan hành chính quen với tiết tấu chậm, cậu đưa ra thời hạn cho từng trình tự chỉ sợ bọn họ không quen.
- Bí thư La, đây là tất nhiên, Hoa Lâm chúng ta nếu cần phát triển thì dựa vào gì? Chúng ta có điều kiện kém, quan niệm lạc hậu, chúng ta làm như thế nào đuổi theo huyện khác? Chỉ dựa vào chính sách thì sao có thể lâu dài được? Hơn nữa cũng khó được ấn tượng tốt của nhà đầu tư bên ngoài. Mà chúng ta thông qua việc thay đổi tác phong làm việc, tăng hình ảnh cơ quan hành chính Hoa Lâm chúng ta, tác dụng rất rõ ràng. Đến lúc đó tôi sẽ yêu cầu văn phòng Ủy ban và Thanh tra huyện lập tổ giám sát phụ trách việc kiểm tra đánh giá các cơ quan hành chính. Nếu không Hoa Lâm chúng ta khó mà vượt lên được.
- Được, cậu có ý này là rất tốt. Cậu mau bảo Quế Toàn Hữu mau chóng điều tra, trong thời gian ngắn nhất đưa ra được chi tiết cụ thể, thông qua Hội nghị thường ủy và quyết định thực hiện, đẩy việc này lên độ cao lớn. Để Ủy ban kỷ luật, Thanh tra huyện và Văn phòng ủy ban cùng giám sát.
La Đại Hải cũng cảm nhận được Triệu Quốc Đống đang cần mau chóng làm việc này. Hai tháng học tập có vẻ làm Triệu Quốc Đống thay đổi không ít, có lẽ ở An Đô hai tháng làm hắn cảm nhận bên ngoài biến hoá rất nhanh, có lẽ học tập và khảo sát làm hắn cảm thấy chênh lệch với nơi phát triển. Điều này làm La Đại Hải rất vui.
- Đúng, Quốc Đống, Hội nghị thường ủy đã phê duyệt phương án xây dựng cầu Quế Khê, nhưng Thị xã vẫn kiên quyết yêu cầu Hoa Lâm chúng ta tự lo tài chính, đây chính là muốn dừng lại việc xây dựng cầu Quế Khê.
La Đại Hải hút một hơi thuốc rồi rất khó chịu nói:
- Tôi đã tìm Bí thư Kỳ cùng Thị trưởng Mạch, Bí thư Kỳ muốn chúng ta thông cảm khó xử của Thị xã. Nhưng y không nói rõ Thị xã khó về tài chính hay là công việc, chỉ là muốn chúng ta nên báo cáo với Thị trưởng Mạch.
- Vậy bên Thị trưởng Mạch thì sao?
Triệu Quốc Đống nói.
- Tôi đã tìm Thị trưởng Mạch, Thị trưởng Mạch không tỏ thái độ rõ ràng chỉ nói có thể suy nghĩ.
La Đại Hải cười khổ một tiếng.
- Tôi cũng suy nghĩ vấn đề này. Bí thư La, cải thiện hoàn cảnh mềm là quan trọng, nhưng cũng cần hoàn cảnh cứng đầu tư vào. Cầu Quế Khê chẳng những quan trọng đối với khu vực phía Đông huyện ta, hơn nữa còn là cơ hội tốt cải tạo thành cũ, mượn ngọn gió này chúng ta có thể thay đổi bộ mặt thành cũ. Qua đó cũng có thể dễ dàng thu hút đầu tư hơn.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nói:
- Cầu Quế Khê nhất định cần phải xây dựng, hơn nữa phải nhanh chóng tiến hành.
- Nhưng vấn đề tài chính …
La Đại Hải nhíu mày nói.
- Bí thư La, tôi đã suy nghĩ vấn đề này, xem một chút làm thế nào giải quyết. Dù việc gì cũng có biện pháp giải quyết mà. Lãnh đạo Thị xã dạy chúng ta nhiều như vậy, chúng ta còn không biết điều là không thức thời.
Triệu Quốc Đống về Hoa Lâm không khác gì hòn đá ném vào mặt hồ đang yên ả, tạo thành những cơn chấn động không hề nhỏ. Trong Hội nghị thường ủy, Triệu Quốc Đống báo cáo về những nhận thức của mình sau lớp tập huấn, nhất là trọng điểm giới thiệu Khu công nghiệp Bích Trì – An Đô, cùng với Huyện Nam Xuân – Kiến Dương phát triển như thế nào.
- Khu công nghiệp Bích Trì – An Đô dựa vào hạng mục Công ty liên doanh Daewoo – An Đô mà khởi động, toàn diện tiến hành phát triển các ngành sản xuất phụ trợ, Hoa Lâm chúng ta mặc dù không thể áp dụng theo nhưng chúng ta dựa vào ưu thế của mình mà phát triển các ngành sản xuất liên quan, tôi thấy điều này đáng để học hỏi.
- Ví dụ như ngành trồng cỏ sẽ khiến ngành chăn nuôi gia súc phát triển, mà quy mô hóa ngành này sẽ thu hút các công ty chế biến thực phẩm tiến vào, chế biến thực phẩm không dừng lại ở thịt, xương, da, lông, hoàn toàn có thể hình thành một ngành sản xuất với đầy đủ các phương diện. Ở điểm này tôi thấy chúng ta tiến hành thu hút đầu tư chưa đủ. CÓn có ưu thế về các loại quả của Hoa Lâm chúng ta, ưu thế về chè, ưu thế về thắng cảnh du lịch, chúng ta đều có thể phát triển thêm các ngành phụ trợ của nó.
- Huyện Nam Xuân phát triển làm cho người ta phải sợ hãi, hơn nữa tốc độ phát triển kinh tế tư nhân của bọn họ đứng đầu toàn tỉnh. Khi tôi đi khảo sát Huyện Nam Xuân thì có cảm nhận dù là lãnh đạo Đảng ủy, chính quyền, của huyện, hay là người phụ trách các phòng ban, lãnh đạo các xã, thị trấn đều một lòng muốn phát triển kinh tế. Bọn họ tạo hoàn cảnh tốt nhất cho các công ty phát triển, toàn tâm toàn ý phục vụ các công ty, làm các công ty có thể yên tâm sản xuất.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Tôi sau khi về đã báo cáo tình hình với Bí thư La. Khi quan niệm của các cán bộ trong cơ quan hành chính Hoa Lâm chúng ta vẫn còn lạc hậu, quan niệm cán bộ các khu vực phát triển đã sớm thay đổi, coi mình là người phục vụ. Chỉ một lòng muốn phục vụ các công ty, để bọn họ dồn nhiều tâm trí vào việc phát triển kinh doanh, chỉ có làm cho hoàn cảnh đầu tư của Hoa Lâm chúng ta thay đổi, nhà đầu tư cảm thấy đầu tư vào Hoa Lâm thu lợi lớn, Hoa Lâm chúng ta mới có thể vượt qua khỏi vòng vây, chiếm ưu thế.
Triệu Quốc Đống nói như vậy, các thường vụ đều chăm chú lắng nghe, viết gì đó vào sổ cửa mình. Triệu Quốc Đống nhìn quanh một vòng và đánh giá vẻ mặt của từng người.
Vạn Triêu Dương không có chút biểu cảm gì, cầm bút vài phút mà không hạ xuống. Lỗ Đạt viết gì đó trong sổ, lúc lại trầm tư. Bàng Quân như đang nghĩ tới vấn đề gì đó. Tào Uyên cùng Miêu Nguyệt Hoa thật ra khá chăm chú ghi chép.
- Chủ tịch Triệu, ngài đã về.
Mã Bản Quý gần như cúi nửa người mà nói.
- Lão Mã, muốn tôi về đến thế cơ à?
- Ngài nói kìa, chúng tôi mong ngài về như mong trời sáng. Ngài không về, nhà khách như thiếu gì đó, ừ, thiếu sinh khí, phải không Mẫu Đan?
Tiêu Mẫu Đan mặc áo phông trắng cộc tay đứng phía sau Mã Bản Quý, nghe Mã Bản Quý nói như vậy, cô vội vàng gật đầu.
- Được rồi, anh đừng coi tôi là quả Nhân Sâm, gặp người người thích. Huyện Hoa Lâm có nhiều người không hy vọng tôi về đó. Mẫu Đan, cô nói đúng không?
Triệu Quốc Đống cười nói.
Tiêu Mẫu Đan hoảng hốt nói:
- Em không biết, Chủ tịch Triệu nói gì vậy, huyện đều mong ngài sớm về, đều nói ngài đi tập huấn, sau khi về sẽ được Thị xã đề bạt.
- Mẫu Đan, lời này là Mã Bản Quý dạy cô hả?
Triệu Quốc Đống cười nói. Cô bé này có thể nói như vậy thì ngoài Mã Bản Quý dạy ra thì sao có thể tự nghĩ được?
Mặt Tiêu Mẫu Đan đỏ bừng, vội vàng nhìn Mã Bản Quý. Mã Bản Quý lại cười cười, không có gì là xấu hổ:
- Ha ha, Chủ tịch Triệu, lần này tổ công tác của tỉnh, Thị xã đến nhà khách điều tra một trận, gọi tôi và Mẫu Đan đi hỏi nửa ngày. Còn kém nước hỏi Mẫu Đan có ngủ với ngài không, có thấy Chủ tịch Triệu ngài ngủ với ai không?
Mã Bản Quý nói như vậy làm Triệu Quốc Đống ccple. Có thể hỏi vấn đề này thì nhất định không phải Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, mà là đám người Thị xã. Mục Cương mới nắm giữ Ủy ban kỷ luật, Lý Trọng Sơn trước đây cũng không thể khống chế hoàn toàn, điểm này Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ biết được. Mà người dẫn đoàn – Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Đổng Chi Dư lại là người của Mạch Gia Huy. Vấn đề lớn không tìm ra thì phải nghĩ tìm mấy vấn đề nhỏ này rồi.
- Ồ? Xem ra tổ chức đúng là quan tâm tôi, sợ tôi phạm sai lầm? Thế có đến phòng ngủ của tôi tìm sổ sách, hoặc là tìm ra tôi giấu mấy người phụ nữ không?
Triệu Quốc Đống cười cười mà nói.
- Tôi đoán bọn họ rất thất vọng, tiền không tìm ra, phụ nữ thì Mẫu Đan có tính không? Bọn họ nếu nghi ngờ thì tôi cũng trong sạch. Mẫu Đan thì tôi còn chưa động một ngón tay mà.
- Ha ha, tôi cũng nói như vậy. Bọn họ hỏi tôi, tôi nói Chủ tịch Triệu ngoài ăn ở tại đây, bình thường cũng không làm việc ở đây, tối cũng không tiếp khách ở đây, có việc đều tới văn phòng. Về phần bọn họ nghi ngờ, tôi nói các người không tin thì đưa Mẫu Đan đến bệnh viện huyện xem Mẫu Đan đã có quan hệ với ai chưa? Chủ tịch Triệu mà muốn ngủ với ai đó là phúc của cô ta. Đàn ông nào không ngủ với gái? Trừ khi là thằng đó không có.
- Ồ? Bọn họ nói sao?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò. Mã Bản Quý mà nói thô lỗ như vậy, hắn đoán đám người Ủy ban kỷ luật chắc chỉ biết há hốc mồm.
- Bọn họ còn có thể nói gì? Xám xịt mà đi, cũng không nghĩ xem Chủ tịch Triệu chưa có vợ, dù ngủ với ai cũng là việc người ta. Đàn ông ngủ với gái là tất nhiên, chỉ cần đừng ngủ với vợ người là được.
Mã Bản Quý nói như vậy làm Tiêu Mẫu Đan ở bên rất xấu hổ.
Tiêu Mẫu Đan mặc dù bình thường quen với tính thô lỗ của Mã Bản Quý, nhưng hôm nay lại có mặt Triệu Quốc Đống, Mã Bản Quý nói như vậy làm cô xấu hổ, mặt đỏ bừng.
- Được rồi lão Mã, dọn dẹp phòng là được, tối chuẩn bị cho tôi hai món. Ở An Đô hai tháng đúng là nhớ đồ ăn của nhà khách.
Triệu Quốc Đống xua tay nói. Mã Bản Quý vội vàng dừng miệng. Tiêu Mẫu Đan cũng vội vàng kép chặt chân mà đi. Vừa nãy Triệu Quốc Đống liếc nhìn cô nhiều làm cô thấy bị kích thích, cảm thấy mình như buồn đi Wc. Hai người đi rồi, Triệu Quốc Đống bắt đầu suy nghĩ đến biểu hiện của các thường vụ huyện ủy.
Bàng Quân đã đứng về phía hắn. Hai người không có xung đột lợi ích thì sao phải đấu nhau. Kiêm chức trưởng phòng công an đối với y cũng không quá quan trọng, lúc trước y muốn làm là do bực Mã Đạo Quân. Bây giờ Trần Lôi tạo quan hệ khá tốt, ít nhất bề ngoài cũng tôn trọng Bàng Quân.
Biên Phong không cần phải nói, về phần Lỗ Đạt thì người này bắt đầu hiểu ra, tin rằng y sẽ có lựa chọn sáng suốt.
Vạn Triêu Dương bị kéo vào dự án Cầu Quế Khê. Quế Toàn Hữu nói cho hắn biết cháu của Vạn Triêu Dương có đầu tư vào Công ty Mạn Thụy.
Tào Uyên cùng Miêu Nguyệt Hoa hợp tác trong thời gian ngắn, nhưng hắn về khiến liên minh này tan biến. Hắn không rõ sau lưng Tào Uyên là ai nhưng có thể khẳng định y và Miêu Nguyệt Hoa là khác phe phái.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng biết mình nên làm như thế nào, chuyện quá khứ để cho nó qua. Huống chi Tào Uyên chỉ là người phụ họa mà thôi.
Hà Lương Tài thật ra đáng ghê tởm, nếu như có thể để Quế Toàn Hữu thay y làm Chánh văn phòng Huyện ủy là tốt nhất. Chẳng qua bây giờ Triệu Quốc Đống biết chưa thể.
Một bản thiết kế tuyệt đẹp xuất hiện trước rạp chiếu phim huyện thành Hoa Lâm. Từ bản thiết kế quy hoạch huyện thành đến phía tây, phía đông Quế Khê. Trong bản thiết kế Đại lộ Quế Khê là con đường huyết mạch.
Bản thiết kế đặt trước quảng trường rạp chiếu phim ngay ngày đầu tiên đã tạo tiếng vang. Quảng trường này vốn là trung tâm của huyện thành Hoa Lâm, bình thường nhiều người thích tới đây đi dạo. Mà bây giờ bản thiết kế này được đưa ra liền được dân chúng toàn thành chú ý.
Nếu không phải trước đó Phòng xây dựng đề xuất khi đưa bản thiết kế ra sẽ có thể có loạn, cho nên Công an huyện đã phái lực lượng cảnh sát đến duy trì trật tự.
Bắt đầu từ sáng hôm sau đến tận 10h đêm, chưa lúc nào quảng trường trước rạp chiếu phim lại không có người đến xem.
Tin không ngừng truyền từ người này sang người khác, mọi người đến nhìn quy hoạch huyện thành Hoa Lâm mấy năm sau. Mà dân chúng bình thường thấy hứng thú vì những con đường rộng lớn, đèn đường tuyệt đẹp, các lối đi có nhiều cây xanh, điều này làm cho dân chúng đến xem càng lúc càng đông. Cũng có các Công ty xây dựng đang cân nhắc bản thiết kế này đưa ra là có ý nghĩa gì. Quy hoạch lớn như vậy đối với bọn họ là một cơ hội kinh doanh không thể bỏ qua. Mà liên quan tới việc cải tạo, xây dựng khu thành cũ Hoa Lâm càng làm người ta tò mò và hưng phấn. Dù sao dân chúng sống ở đây nhiều đời, sau này hầu hết mọi người đều được quay trở lại khu nhà mới sinh sống.
Buổi tối quảng trường càng đông người hơn, Đồn công an thay phiên phái cảnh sát tới quy định mọi người không được chen lấn.
Người tới muộn đành phải đứng sau mà nhìn. Dân chúng hỏi nhau không biết đây là thiết kế trên giấy hay quy hoạch chính thức. Dù sao cảnh trong bản quy hoạch hơn xa những gì bọn họ thấy.
Nhiều người đi ra ngoài liền túm tụm lại bàn tán. Đề tài chỉ có một đó là quy hoạch huyện thành mới và cầu Quế Khê có phải sẽ nhanh chóng khởi công hay không? Mà dân chúng cũng được phát bản đóng góp ý kiến nên khá nhiệt tình, bọn họ nghĩ không biết ý kiến của mình có được đưa vào không?
- Bí thư La, xem ra mọi người rất hứng thú với quy hoạch huyện thành, mấy bản thiết kế tạo tiếng vang rất lớn, đây là điều tôi không nghĩ đến.
Triệu Quốc Đống và La Đại Hải đứng cách chỗ đám người 20m, đi theo bọn họ còn có Vi Biểu cùng Lữ An Bang – Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Huyện ủy.
- Quốc Đống, đừng nói là dân chúng, ngay cả tôi mới nhìn cũng bị hấp dẫn. Huyện thành Hoa Lâm nếu có thể hiện đại hóa như vậy, đẹp như vậy thì tôi sống ít mấy năm cũng được.
La Đại Hải cười ha hả nói:
- Chẳng qua muốn được như vậy thì không biết phải đầu tư bao tiền, tài chính huyện mười năm chắc cũng không đủ. Không biết trước khi tôi lui đã bắt đầu khởi công chưa?
- Ha ha, Bí thư La, anh quá bi quan đó.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Bí thư La, chúng ta đánh cuộc xem, dựa theo kế hoạch của tôi thì ba năm sau huyện thành Hoa Lâm sẽ thành như vậy.
- Ồ?
La Đại Hải có chút kinh ngạc nhìn Triệu Quốc Đống:
- Quốc Đống, cậu không phải trêu cho tôi vui đó chứ? Ba năm, thu nhập tài chính của huyện năm ngoài là bao nhiêu? Dù tài chính huyện năm nay tăng 20% thì là bao nhiêu. Dựa theo quy hoạch của cậu thì sợ không có 200, 300 triệu là không được? Cậu không phải là thấy mấy ngân hàng do huyện mở, chúng ta muốn vay bao nhiêu cũng được đó chứ?
- Nếu tài chính huyện dùng hết vào đây thì các cán bộ, giáo viên của huyện ăn bằng gì?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Phát triển xây dựng thành thị có thể dùng hai từ kinh doanh mà hình dung. Nếu kinh doanh tốt thì chẳng những không cần vay mà còn có lãi.
La Đại Hải nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy liền cười cười. Y biết đầu óc Triệu Quốc Đống rất linh hoạt, ánh mắt rộng, nhiều con đường.
- Quốc Đống, nếu thật như vậy thì chúng ta còn đợi gì? Không cần biết khó khăn gì, chỉ cần có thể làm thì, Huyện ủy, Ủy ban sẽ toàn lực mà làm.
- Bí thư La, chúng ta nhất định sẽ làm được. Nhưng trước đó phải xác định xong cầu Quế Khê cùng với ngày động thổ. Chỉ như vậy chúng ta mới có thể cải tạo thành cũ, xây dựng huyện thành mới.
- Cậu định làm như thế nào?
La Đại Hải suy nghĩ một chút rồi nói.
- Tôi định nói chuyện với Công ty Hoành Lâm và Công ty Thái Hoa.
La Đại Hải thở dài một tiếng mà nói:
- Tôi ủng hộ cậu, có vấn đề gì hai chúng ta cùng chịu.
- Bí thư La yên tâm, chúng ta chấp nhận nhường cũng không có nghĩa chúng ta nhường quá nguyên tắc, hơn nữa bọn họ cũng phải bỏ ra mà.
La Đại Hải không quá rõ ý đồ của Triệu Quốc Đống. Nhưng Triệu Quốc Đống chấp nhận nhường làm y thở phào nhẹ nhõm. Dù là Kỳ Dư Hồng hay Mạch Gia Huy đều mang tới áp lực lớn cho y. Triệu Quốc Đống là ghé con không sợ hổ, chỉ sợ hắn cứng nhắc không chịu thảo hiệp.
- Quốc Đống, công việc cụ thể giao cho cậu, chỉ cần đạt mục đích thì nhường một chút cũng được.
La Đại Hải cười nói:
- Tôi chỉ hy vọng việc này cố gắng làm sớm một chút
- Tôi còn sốt ruột hơn anh.
Triệu Quốc Đống quay đầu lại nói:
- Lão Lưu, anh nên phái nhiều nhân viên của cơ quan đến nghe ý kiến của dân chúng, thậm chí có thể bố trí hai nhân viên đến giới thiệu. Đây là huyện thành của dân chúng Hoa Lâm, ngoài quy hoạch của chúng ta do chuyên gia lên tiếng, dân chúng đưa ra ý kiến hợp lý thì chúng ta cũng nên tính tới, như vậy có lợi cho việc triển khai công việc.
- Chủ tịch Triệu, nếu đồng chí hỏi lúc nào động thổ thì sao?
Lữ An Bang gật đầu nói.
- Cứ nói đang nghiên cứu, rất nhanh sẽ tiến hành, hy vọng mọi người cho ý kiến và ủng hộ.
Triệu Quốc Đống nói tiếp:
- Bí thư La, tôi định mai mời người của Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân đến xem một chút.
- Ừ, việc này nên làm, đây là việc lớn của cả Huyện Hoa Lâm, cần tất cả mọi người ủng hộ. Quốc Đống, chiêu này của cậu rất cao, chẳng những làm cho dân chúng Hoa Lâm nhiệt tình, còn là đợt quảng cáo cho Hoa Lâm. Tôi nghe Trưởng ban Giản nói ngày mai Nhật báo An Nguyên và đài truyền hình Thị xã đến phỏng vấn.
- Ha ha, Bí thư La, chúng ta làm như vậy không biết đưa tới cái gì? Đây cũng không phải biện pháp nhưng ai bảo chúng ta nghèo? Tuyên truyền miễn phí như vậy cũng tốt.
Mạch Gia Huy dựa lưng vào ghế mà suy nghĩ. Cửa mở, một người đàn ông có khuôn mặt khá giống y đi vào.
- Anh tìm em à?
- Triệu Quốc Đống tìm chú?
- Vâng.
Người đàn ông kia châm thuốc hút rồi nói.
- Nói chuyện, hình như bên Thái Hoa cũng muốn tiến vào, chẳng qua bọn họ chủ yếu là xây dựng.
- Chú nói chuyện thế nào?
Mạch Gia Huy nhíu mày nói.
- Anh, họ Triệu này đúng là từ tỉnh xuống nên đầu óc linh hoạt. Hắn nói rất trực tiếp, nói Quế Khê nhất định cần phải dùng phương án trung tuyến, nguyên nhân là sẽ cùng xây dựng khu huyện thành mới, đại khái là muốn thành tích. Em nói Công ty Hoành Lâm không có hứng thú với xây dựng. Hắn nói có thể dùng đất của thành cũ mà trao đổi. Các hộ dân trong khu vực nguy hiểm sẽ được bố trí sang huyện thành mới phía đông, mà cầu Quế Khê sẽ đi qua khi thành cũ, nối liền với huyện thành mới. Khu thành cũ sẽ xây dựng các căn nhà thương mai, tầng dưới cùng là trung tâm buôn bán.
- Ồ, hắn định để chú thực hiện?
Mắt Mạch Gia Huy sáng lên.
- Vâng, cũng có ý này, muốn Công ty Hoành Lâm cùng Hoa Lâm thành lập Công ty liên doanh.
- Vậy chú tính toán và thấy thế nào?
Mạch Gia Huy vội vàng nói.
- Nếu đúng như lời họ Triệu nói thì rất khả quan nhưng cũng có chút nguy hiểm. Cụ thể phải xem Hoa Lâm phát triển như thế nào. Chẳng qua em coi trọng hắn ta. Hắn có cái đầu hơn hẳn các Chủ tịch huyện khác.
- Vậy hắn có đưa ra yêu cầu gì không?
- Hắn hy vọng Thị xã một lần nữa lo lắng vấn đề hạng mục xây dựng cầu Quế Khê, ngoài ra việc khai thác trung tâm thương mại cũng là vấn đề. Hắn nói huyện sẽ không bỏ đồng nào ra.
Người đàn ông cười nói:
- Người này còn trẻ mà rất giảo hoạt.
/1736
|