Triệu Quốc Đống dậy thì thấy Tiêu Mẫu Đan mang nước lên. Cô không dám nhìn thẳng vào Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống cũng hơi run lên, xem ra cô bé này bị lời nói của người phụ nữ kia làm dao động, nguy rồi.
Lịch sáng mồng một đã được bố trí từ trước. Bí thư, Chủ tịch huyện cùng lãnh đạo các phòng ban đến bến xe, cung cấp điện, Đồn công an Thành Quan, hỏi han, chúc tụng, cuối cùng về đến trụ sở Huyện ủy, Ủy ban huyện. Trong bảy ngày nghỉ về cơ bản do lãnh đạo ở địa phương nhận. Triệu Quốc Đống, Lỗ Đạt, Tào Uyên ở ngoài không cần ở lại đây.
Quốc lộ 915 coi như đã được làm xong. Triệu Quốc Đống ăn trưa xong liền lên xe về An Đô. Hắn mơ màng tỉnh dậy thì đã thấy qua địa phận Vĩnh Lương, tiến vào huyện Trường Tân phía đông An Đô. Trường Tân cách An Đô 35km, Triệu Quốc Đống giơ tay nhìn đồng hồ thấy đã là bốn rưỡi. Chỉ còn nửa tiếng nữa là tới An Đô.
- Lão Bành, ở lại An Đô rồi hãy về.
Triệu Quốc Đống rất hài lòng với Bành Trường Quý. Hắn biết mình có những lúc có việc không thể để ai khác biết, nhưng lái xe và thư ký là người thân nhất bên cạnh, nhiều lúc bí mật của hắn sẽ lộ ra.
Hắn không hài lòng mấy với Lâm Đan, đây không phải do đối phương không kín miệng mà tên này thiếu tính nhạy cảm. Triệu Quốc Đống cũng nghĩ tới việc đổi thư ký. Chẳng qua Bành Trường Quý này cũng được, không hút thuốc, không rượu, người thành thật, ít nói. Y đi theo Triệu Quốc Đống đã hơn năm mà không nói mấy, trừ khi Triệu Quốc Đống hỏi thì mới nói, còn đâu tuyệt đối không xen vào.
- Không được, mới mồng một nên tôi phải về.
Bành Trường Quý cười nói.
- Vậy làm phiền anh rồi. Về nhà chắc cũng phải 11, 12 giờ đêm. Trên đường cẩn thận một chút.
- Ha ha, Chủ tịch Triệu yên tâm. Tôi cái khác không dám nói chỉ có đi xe là cẩn thận.
Bành Trường Quý cười ha hả mà nói. Ai cũng nói vị Chủ tịch Triệu này có quan hệ rộng, tính cách xúc động, không làm việc theo quy định. Nhưng Bành Trường Quý lại có ấn tượng tốt đối với Triệu Quốc Đống. Cái khác không nói, ít nhất thu nhập trong một hai năm qua tăng không ít, bộ mặt Hoa Lâm thay đổi hẳn.
Xe Santana chưa dừng xong, Triệu Quốc Đống đã thấy xe Desert Prince của Đức Sơn dừng chờ ở đằng trước. Hắn xuống xe dặn Bành Trường Quý đi đường cẩn thận rồi cầm cặp sang xe bên kia.
Kéo cửa xe, hắn nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ mà phải nhíu mày.
Ban nhạc Beyond là ban nhạc Đức Sơn thích nhất. Triệu Quốc Đống thường trêu chọc Đức Sơn có hiểu được ý nghĩa của bài hát hay không? Chẳng qua Đức Sơn trả lời cũng rất kinh điển, không hiểu nhưng cũng thích nghe.
- Anh, sao anh không lái xe lên?
Đức Sơn thấy Triệu Quốc Đống nhíu mày liền vội vàng giảm âm lượng.
- Bảo chú đến đón anh, không vui à?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Đức Sơn.
- Ha ha, sao có thể chứ? Đã lâu không gặp và vẫn nhớ anh đó.
Đức Sơn gãi đầu nói. Y phát hiện mình dù trước mặt Bí thư Thị ủy, Thị trưởng cũng rất bình tĩnh, nhưng trước mặt ông anh thì chỉ có thể im lặng mà nghe mắng.
- Về Giang Miếu chứ anh?
- Đừng nên nghĩ về anh, anh chỉ là một truyền thuyết.
Trong đầu Triệu Quốc Đống đột nhiên xuất hiện câu như vậy, không biết người này từ đâu mà có, không biết mình có phải truyền kỳ hay không?
- Lưu Thành và chị đã về chưa?
- Chưa ạ? Hôm qua Lưu Thành hình như sang bên Vân Nam khảo sát việc lập trụ sở khai thác mật ong, xem ra muốn mở rộng sang đó. Tên này bây giờ chỉ muốn phát triển ngành sản xuất mật ong. Hừ, quy mô thị trường mật ong chỉ từng đó, mở rộng thêm thì còn có thể tìm được con đường tiêu thụ sao? Nghe nói bọn họ không mua được vé máy bay nên đêm nay mới có thể về.
Triệu Đức Sơn khinh thường nói.
- Chuyện bên Tân Châu xong rồi hả?
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Vâng, xong rồi, hai hôm trước đã chính thức ký kết. Chính quyền Thị xã Tân Châu đã đồng ý để chúng ta mua Nhà máy dược Tân Châu, điều kiện vẫn như cũ.
Triệu Đức Sơn biết Triệu Quốc Đống muốn hỏi gì nên chép miệng nói:
- Hoàng Lăng miệng quá rộng, bọn em không dám nhận, chỉ sợ xảy ra chuyện.
- Ồ? Vậy làm như thế nào để đối phó?
Triệu Quốc Đống nhướng mày nói. Tại sao Hoàng Lăng ngăn cản thì Triệu Quốc Đống từ chỗ Vương Phủ Mỹ đã biết được ý đồ của đối phương. Nói thật Triệu Quốc Đống cũng không quá đồng ý Tập đoàn Thương Lãng mua Nhà máy dược Tân Châu. Bởi vì một khin cuốn vào thì chỉ sợ có lợi ích là sẽ tiếp tục gây khó dễ, mặc dù anh không muốn có giao dịch ngầm nhưng cũng khó thoát mà. Dù sao Nhà máy dược nằm trên địa bàn Tân Châu, có nhiều lúc cần nhờ chính quyền Thị xã mà.
- Ha ha, sau mấy lần tiếp xúc thì thấy người này ngoài miệng lớn thì cũng cương trực, có gì nói đó. Được là được, không được là không được, cũng ủng hộ chúng ta phát triển ở Tân Châu. Cuối cùng trong một lần khi đi tắm suối nước nóng, y nói con út sau này muốn đi du học, cần chút tiền. Em nói chúng ta là công ty nghiêm chỉnh, sau này còn chuẩn bị niêm yết trên thị trường chứng khoán, sẽ bị kiểm kê nghiêm ngặt. Không qua được cửa này sẽ rất nguy hiểm, không thích hợp.
Sau đó Triệu Đức Sơn đưa ba ngón tay lên.
- 300 ngàn?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Quả nhiên là tham lam, 300 ngàn đủ để chôn chết đối phương. Nhưng đối phương dám nói ra thì cũng có cách bảo vệ.
- Vậy chú nói sao?
- Em ám chỉ hắn có thể thông qua cách khác giải quyết, tránh cho hai bên gặp nguy hiểm. Tập đoàn Thương Lãng sẽ mở rộng quy mô sản xuất của Nhà máy dược, cho nên sẽ chuẩn bị xây dựng nhà máy ở bên Khu Khai Phát Tân Châu, đề nghị y có thể tìm một Công ty xây dựng nhận công trình này. Ngoài việc chất lượng phải đảm bảo thì giá có thể lo lắng.
Triệu Quốc Đống thở phào nhẹ nhõm. Chiêu này của Triệu Đức Sơn rất cao, thoáng cái đẩy trách nhiệm của Tập đoàn Thương Lãng đi. Dự toán công trình tính cao chút là được mà. Về phần Hoàng Lăng làm như thế nào lấy tiền từ Công ty xây dựng thì không liên quan đến mình.
- Xem ra hắn đã đồng ý?
- Ha ha, chuyện tốt này sao hắn có thể từ chối? Y lập tức đồng ý, và chủ động đưa ra có thể thay đổi mục đích sử dụng của khu đất của Nhà máy dược, đương nhiên cũng đòi giá cao một chút, em đã đồng ý.
Triệu Đức Sơn lạnh nhạt nói.
- Đều thông qua cách này mà xử lý sao?
- Đương nhiên, Tập đoàn Thương Lãng chúng ta rất nổi tiếng, là tập đoàn tuân thủ pháp luật, phải nghiêm khắc chấp hành pháp luật. Chúng ta nhất định sẽ ký kết hiệp định với chính quyền, mấy vấn đề vi phạm pháp luật thì chúng ta sẽ không tham gia.
Triệu Đức Sơn nói xong liền cười lạnh một tiếng:
- Sau này dù có phiền phức thì chúng ta vẫn có thể đứng ngoài mà. Chúng ta không có giao dịch tiền bạc với ai. Về vấn đề công trình, Thị trưởng Hoàng nói cần giúp đỡ Công ty xây dựng nào đó, chẳng lẽ chúng ta còn có thể không ủng hộ sao?
Có thể rời núi rồi. Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Chỉ mấy năm một thằng bốc đồng như Triệu Đức Sơn đã trưởng thành, thậm chí cách hối lộ ngầm như vậy cũng thực hiện rất tốt. Mặc dù là Viện kiểm sát điều tra thì chỉ cần Triệu Đức Sơn ngậm miệng là không ai làm gì được. Sổ sách của công ty rất rõ ràng. Về bên Công ty xây dựng kia thì không quan hệ tới Tập đoàn Thương Lãng.
- Có mua gì cho bố mẹ không?
Triệu Quốc Đống không muốn nói chuyện này nữa. Dù là Trường Xuyên hay Đức Sơn đều đã trưởng thành, thực hiện ra sao thì bọn họ có cách làm của mình. Triệu Quốc Đống tin với trí tuệ và kinh nghiệm của hai thằng thì có thể biết chuyện gì nên làm, chuyện gì nên tránh.
- Mua gì anh?
Đức Sơn trong lúc nhất thời không kịp có phản ứng. Triệu Quốc Đống liền vỗ đầu Đức Sơn một cái.
- Thằng này có phải đắc ý quên hết mọi việc không? Tết chẳng lẽ không mua gì về mừng bố mẹ sao?
- A, Trường Xuyên nói nó mua, lần trước khi sang Cát Lâm thị sát thì chính quyền địa phương ở đó tặng mấy củ nhân sâm, em thấy chắc là tặng cái này.
Đức Sơn cười phá lên nói:
- Bố mẹ bây giờ vẫn khỏe, nhưng tầm chục năm nữa chắc sẽ dùng tới.
- Đó là của người khác. Còn chú? Chú không có chút tâm ý nào ư? Bố mẹ không cần gì, chỉ cần tâm ý là được, biết không?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Triệu Đức Sơn mà nói.
- Anh, anh cũng không chuẩn bị mà phải không?
Triệu Đức Sơn cười phá lên nói.
- Ừ, cho nên anh và chú đến siêu thị Hoa Liên mua thứ gì đó.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Đức Sơn vẫn không trưởng thành ở vấn đề này. Hắn dám chắc vợ chồng Lưu Thành và Hứa Vĩ đã mua gì đó về. Chỉ có mỗi Đức Sơn là không nghĩ ra.
- Triệu Quốc Đống? Là ông sao?
Triệu Quốc Đống đang đứng trước cửa siêu thị đợi Triệu Đức Sơn chạy tới thì nghe thấy có người vui mừng gọi. Hắn nhìn liền ngẩn ra, sau đó bình tĩnh nói:
- Khấu Linh?
Nhìn cô gái trước mặt, không chính xác mà nói là một người phụ nữ với ánh mắt vẫn trong suốt như cũ, chiếc váy phù hợp với người, chiếc áo lông, vai đeo chiếc ví da hàng hiệu màu đỏ ửng, đôi giày cao gót màu rám lắng.
Vẫn làm người ta muốn điên đảo tâm hồn, mặc dù chỉ là có chút ngạc nhiên nhưng Triệu Quốc Đống vẫn phải nhớ lại hồi cấp ba mười năm trước.
Khấu Linh được xưng một trong hai “Song kiều” của trường cấp ba Giang Khẩu. Mặc dù mười năm thoáng cái trôi qua nhưng vẻ đẹp không hề giảm mà còn thêm sự thành thục. Những ký ức thoáng cái hiện lên trong đầu Triệu Quốc Đống.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống bây giờ đã không còn là cậu bé hay xấu hổ, ngây thơ như trước. Hắn bây giờ có thể nói là rất bình tĩnh, ít khi bị hoàn cảnh ảnh hưởng.
- Khấu Linh? Sao cô lại ở đây? Không phải nói cô ở Thượng Hải sao?
Triệu Quốc Đống cố gắng nở nụ cười mà nói:
- Ồ, có phải là về nghỉ tết không?
- Tôi ở Bắc Kinh, ông nói chính là Mễ Á. Cô ấy bây giờ đang làm ở chi nhánh Ngân hàng Hoa Kỳ ở Thượng Hải.
Khấu Linh cười cười đầy kiêu ngạo và đánh giá Triệu Quốc Đống.
- Ông bây giờ đang ở đâu? Nghe nói làm cảnh sát?
- Ừ, làm cảnh sát nhưng sau đó đổi ngành rồi.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng.
Năm đó Khấu Linh và Mễ Á được xưng là hai cô gái đẹp nhất của cấp ba Giang Khẩu, chẳng những khuôn mặt đẹp mà điều kiện gia đình cũng rất tốt, học lại giỏi. Cứ cuộc thi nào cũng xếp trong top ba của khóa. Trong ba năm chỉ có một tên nam sinh chen vào top 3 mà thôi, điều này làm nam sinh cả khóa phải co đầu rụt cổ. Mà khi đó Triệu Quốc Đống học rất bình thường, thi được vào trường cảnh sát cũng là cố hết sức. Bảo sao khi tốt nghiệp Triệu Quốc Đống đến nói muốn làm bạn mà người ta lại lạnh nhạt từ chối, làm cho Triệu Quốc Đống bị kích thích rất mạnh.
- Ồ, ông đổi nghề rồi ư? Tôi thấy ông thích hợp làm cảnh sát vì giỏi võ mà.
Khấu Linh có vẻ xa cách, vẻ kiêu ngạo gần như là bản năng của cô.
Triệu Quốc Đống cười cười không nói gì. Có lẽ điều kiện gia đình của Khấu Linh và Mễ Á tốt, thành tích giỏi, được giáo viên khen ngợi nên mới thấy mình ưu việt. Hừ, mặc dù đã 10 năm trôi qua nhưng vẻ kiêu ngạo vẫn lộ ra rõ ràng. So sánh với Mễ Á kia thì Khấu Linh càng làm người ta phản cảm hơn.
So sánh với Mễ Á năm đó trực tiếp từ chối, Triệu Quốc Đống càng căm ghét Khấu Linh luôn ra vẻ hơn người, hận không thể ném các cô, dẫm nát, hỏi xem các cô dựa vào gì mà kiêu căng, dựa vào gì mà không coi bạn học khác vào đâu.
- Vì cuộc sống thôi mà.
Triệu Quốc Đống nhún vai mà nói. Hắn đang định hỏi một chút về các bạn học khác thì nghe thấy tiếng điện thoại di động.
- Anh, Trường Xuyên đang tới, nó đã ở bãi đỗ xe, hay là em và nó đến đón anh.
- Ừ, hai thằng tới đây đi.
Triệu Quốc Đống nghe thấy Đức Sơn ấp úng nói như định nói gì đó. Chẳng qua lúc này Triệu Quốc Đống không muốn hỏi nhiều.
- Khấu Linh, cô bây giờ ở chỗ nào Bắc Kinh?
Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống rồi hỏi.
- Tôi sau khi tốt nghiệp liền ở lại Bắc Kinh, vào Bộ Tài chính. Mễ Á tốt nghiệp thì tôi cũng muốn cô ấy lên Bắc Kinh, nhưng cô ấy không muốn. Mấy năm nay cô ấy cũng thay đổi vài cơ quan, đều là công ty đầu tư bên ngoài, cũng không biết sao cô ấy lại thích như vậy.
Vẻ kiêu ngạo của Khấu Linh làm Triệu Quốc Đống rất khó chịu. Bộ tài chính? Đúng là đơn vị tốt, bảo sao ánh mắt không cao hơn người. Tốt nghiệp đại học Bắc Kinh cũng giỏi đó.
- Hai cô đều là sự tự hào của cấp ba Giang Khẩu. Bắc Kinh, trung tâm chính trị, Thượng Hải, trung tâm kinh tế. Hai cô đúng là đại biểu cho khóa 88 cấp ba Giang Khẩu chúng ta. Lớp ta tổ chức gặp mặt thì đáng lẽ do hai cô đứng ra tổ chức mới phải, các người khác kêu gọi không có tác dụng mấy.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Đúng thế, khóa chúng ta tốt nghiệp đã hơn 8 năm, tình hình bạn học như thế nào thì chúng tôi cũng không biết, cũng nên họp lớp lại một chút. Chẳng qua tôi và Mễ Á một ở Bắc Kinh, một ở Thượng Hải, các bạn học khác phần lớn ở tỉnh An Nguyên, không dễ gặp.
Cô gái có chút hưng phấn nhưng lập tức thấy không quá thích hợp.
- Bây giờ thông tin rất phát triển, không có điện thoại di động cũng có điện thoại bàn, nhờ vài người là liên lạc được hết mà.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Chỉ cần Khấu đại tiểu thư vừa ra mặt thì tôi thấy hơn phân nửa nam sinh lớp ta sẽ lập tức tới.
Khấu Linh đang chìm trong hưng phấn nên không chú ý đến vẻ châm chọc của Triệu Quốc Đống. Cô cười nói:
- Triệu Quốc Đống, có ai nói chuyện như ông? Ở trường có thấy ông miệng lưỡi trơn trượt như vậy đâu? Sao lại thay đổi nhiều như vậy?
- Thay đổi gì mấy đâu? Không phải nhìn cái là nhận ra sao? Có phải là thấy tôi kém cỏi mà ra vẻ một người thành đạt không?
Triệu Quốc Đống ăn mặc bây giờ đúng là như vậy. Tối qua đến Kỳ Lân Quan, người toàn tàn hương, giày cũng toàn bụi. Sáng nay lại đi thăm khắp nơi, ăn xong liền vội vàng về An Đô. Hắn bây giờ giống tên công nhân không tiền không dám về nhà.
- Alo, Mễ Á, bao giờ bà về? Ồ, về từ hôm qua rồi à? Tôi cũng đang ở An Đô, ở siêu thị Hoa LIên. Bà nghĩ tôi gặp ai? Triệu Quốc Đống, đúng, chính là tên Triệu Quốc Đống nhảy loạn lên đó. Hắn bây giờ là gì ư? Ừ, trước đây làm cảnh sát, bây giờ hình như đổi ngành rồi, tôi còn chưa hỏi. Được, tết này chúng ta tụ tập một chút.
Triệu Quốc Đống có chút tò mò nhìn Khấu Linh mà nói:
- Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay hả?
- Ừ, Mễ Á cũng về rồi, Triệu Quốc Đống, cho tôi số điện thoại, tôi cho ông số điện thoại, tết này chúng ta tụ tập một chút. Không ít bạn học cũng ở An Đô, tôi thấy ông bây giờ cũng ít liên lạc với bạn học phải không?
Cô gái lấy một tờ giấy trong ví viết một số điện thoại, sau đó bảo Triệu Quốc Đống nói số điện thoại ra để cô ghi lại.
Triệu Quốc Đống gãi gãi đầu ghi lại số điện thoại của cô.
Một xe taxi dừng lại, một người chui ra. Triệu Quốc Đống thấy Khấu Linh đi tới đầy thân mật thì biết đó là bạn trai hoặc chồng của đối phương.
- Phí Dương, bạn trai tôi, làm ở Bộ Thương mại. Triệu Quốc Đống, bạn học hồi cấp ba của em.
Triệu Quốc Đống nhìn đối phương, tên này cũng có chút kiêu căng.
- Chào anh.
- Chào anh.
Đối phương cũng không thèm để ý đến Triệu Quốc Đống, chỉ là chào một câu rồi muốn gọi Khấu Linh.
- Đi thôi em.
- Không gấp mà, em còn phải mua mấy thứ, anh đi với em.
Khấu Linh nũng nịu nói.
- Khấu Linh, không làm phiền cô, tôi đi trước, có gì gọi điện.
Triệu Quốc Đống thấy xe Đức Sơn chạy tới nên chào.
Xe Desert Prince không dừng lại trước mặt Triệu Quốc Đống mà đi tới trước vài mét. Một xe màu đen đỗ trước mặt Triệu Quốc Đống, pd ngẩn ra một chút thì thấy cửa xe mở ra. Trường Xuyên từ trong chui ra. Hắn nhìn biển số và thương hiệu, biển A, xe Mercedes - BenzS600.
Lịch sáng mồng một đã được bố trí từ trước. Bí thư, Chủ tịch huyện cùng lãnh đạo các phòng ban đến bến xe, cung cấp điện, Đồn công an Thành Quan, hỏi han, chúc tụng, cuối cùng về đến trụ sở Huyện ủy, Ủy ban huyện. Trong bảy ngày nghỉ về cơ bản do lãnh đạo ở địa phương nhận. Triệu Quốc Đống, Lỗ Đạt, Tào Uyên ở ngoài không cần ở lại đây.
Quốc lộ 915 coi như đã được làm xong. Triệu Quốc Đống ăn trưa xong liền lên xe về An Đô. Hắn mơ màng tỉnh dậy thì đã thấy qua địa phận Vĩnh Lương, tiến vào huyện Trường Tân phía đông An Đô. Trường Tân cách An Đô 35km, Triệu Quốc Đống giơ tay nhìn đồng hồ thấy đã là bốn rưỡi. Chỉ còn nửa tiếng nữa là tới An Đô.
- Lão Bành, ở lại An Đô rồi hãy về.
Triệu Quốc Đống rất hài lòng với Bành Trường Quý. Hắn biết mình có những lúc có việc không thể để ai khác biết, nhưng lái xe và thư ký là người thân nhất bên cạnh, nhiều lúc bí mật của hắn sẽ lộ ra.
Hắn không hài lòng mấy với Lâm Đan, đây không phải do đối phương không kín miệng mà tên này thiếu tính nhạy cảm. Triệu Quốc Đống cũng nghĩ tới việc đổi thư ký. Chẳng qua Bành Trường Quý này cũng được, không hút thuốc, không rượu, người thành thật, ít nói. Y đi theo Triệu Quốc Đống đã hơn năm mà không nói mấy, trừ khi Triệu Quốc Đống hỏi thì mới nói, còn đâu tuyệt đối không xen vào.
- Không được, mới mồng một nên tôi phải về.
Bành Trường Quý cười nói.
- Vậy làm phiền anh rồi. Về nhà chắc cũng phải 11, 12 giờ đêm. Trên đường cẩn thận một chút.
- Ha ha, Chủ tịch Triệu yên tâm. Tôi cái khác không dám nói chỉ có đi xe là cẩn thận.
Bành Trường Quý cười ha hả mà nói. Ai cũng nói vị Chủ tịch Triệu này có quan hệ rộng, tính cách xúc động, không làm việc theo quy định. Nhưng Bành Trường Quý lại có ấn tượng tốt đối với Triệu Quốc Đống. Cái khác không nói, ít nhất thu nhập trong một hai năm qua tăng không ít, bộ mặt Hoa Lâm thay đổi hẳn.
Xe Santana chưa dừng xong, Triệu Quốc Đống đã thấy xe Desert Prince của Đức Sơn dừng chờ ở đằng trước. Hắn xuống xe dặn Bành Trường Quý đi đường cẩn thận rồi cầm cặp sang xe bên kia.
Kéo cửa xe, hắn nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ mà phải nhíu mày.
Ban nhạc Beyond là ban nhạc Đức Sơn thích nhất. Triệu Quốc Đống thường trêu chọc Đức Sơn có hiểu được ý nghĩa của bài hát hay không? Chẳng qua Đức Sơn trả lời cũng rất kinh điển, không hiểu nhưng cũng thích nghe.
- Anh, sao anh không lái xe lên?
Đức Sơn thấy Triệu Quốc Đống nhíu mày liền vội vàng giảm âm lượng.
- Bảo chú đến đón anh, không vui à?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Đức Sơn.
- Ha ha, sao có thể chứ? Đã lâu không gặp và vẫn nhớ anh đó.
Đức Sơn gãi đầu nói. Y phát hiện mình dù trước mặt Bí thư Thị ủy, Thị trưởng cũng rất bình tĩnh, nhưng trước mặt ông anh thì chỉ có thể im lặng mà nghe mắng.
- Về Giang Miếu chứ anh?
- Đừng nên nghĩ về anh, anh chỉ là một truyền thuyết.
Trong đầu Triệu Quốc Đống đột nhiên xuất hiện câu như vậy, không biết người này từ đâu mà có, không biết mình có phải truyền kỳ hay không?
- Lưu Thành và chị đã về chưa?
- Chưa ạ? Hôm qua Lưu Thành hình như sang bên Vân Nam khảo sát việc lập trụ sở khai thác mật ong, xem ra muốn mở rộng sang đó. Tên này bây giờ chỉ muốn phát triển ngành sản xuất mật ong. Hừ, quy mô thị trường mật ong chỉ từng đó, mở rộng thêm thì còn có thể tìm được con đường tiêu thụ sao? Nghe nói bọn họ không mua được vé máy bay nên đêm nay mới có thể về.
Triệu Đức Sơn khinh thường nói.
- Chuyện bên Tân Châu xong rồi hả?
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Vâng, xong rồi, hai hôm trước đã chính thức ký kết. Chính quyền Thị xã Tân Châu đã đồng ý để chúng ta mua Nhà máy dược Tân Châu, điều kiện vẫn như cũ.
Triệu Đức Sơn biết Triệu Quốc Đống muốn hỏi gì nên chép miệng nói:
- Hoàng Lăng miệng quá rộng, bọn em không dám nhận, chỉ sợ xảy ra chuyện.
- Ồ? Vậy làm như thế nào để đối phó?
Triệu Quốc Đống nhướng mày nói. Tại sao Hoàng Lăng ngăn cản thì Triệu Quốc Đống từ chỗ Vương Phủ Mỹ đã biết được ý đồ của đối phương. Nói thật Triệu Quốc Đống cũng không quá đồng ý Tập đoàn Thương Lãng mua Nhà máy dược Tân Châu. Bởi vì một khin cuốn vào thì chỉ sợ có lợi ích là sẽ tiếp tục gây khó dễ, mặc dù anh không muốn có giao dịch ngầm nhưng cũng khó thoát mà. Dù sao Nhà máy dược nằm trên địa bàn Tân Châu, có nhiều lúc cần nhờ chính quyền Thị xã mà.
- Ha ha, sau mấy lần tiếp xúc thì thấy người này ngoài miệng lớn thì cũng cương trực, có gì nói đó. Được là được, không được là không được, cũng ủng hộ chúng ta phát triển ở Tân Châu. Cuối cùng trong một lần khi đi tắm suối nước nóng, y nói con út sau này muốn đi du học, cần chút tiền. Em nói chúng ta là công ty nghiêm chỉnh, sau này còn chuẩn bị niêm yết trên thị trường chứng khoán, sẽ bị kiểm kê nghiêm ngặt. Không qua được cửa này sẽ rất nguy hiểm, không thích hợp.
Sau đó Triệu Đức Sơn đưa ba ngón tay lên.
- 300 ngàn?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Quả nhiên là tham lam, 300 ngàn đủ để chôn chết đối phương. Nhưng đối phương dám nói ra thì cũng có cách bảo vệ.
- Vậy chú nói sao?
- Em ám chỉ hắn có thể thông qua cách khác giải quyết, tránh cho hai bên gặp nguy hiểm. Tập đoàn Thương Lãng sẽ mở rộng quy mô sản xuất của Nhà máy dược, cho nên sẽ chuẩn bị xây dựng nhà máy ở bên Khu Khai Phát Tân Châu, đề nghị y có thể tìm một Công ty xây dựng nhận công trình này. Ngoài việc chất lượng phải đảm bảo thì giá có thể lo lắng.
Triệu Quốc Đống thở phào nhẹ nhõm. Chiêu này của Triệu Đức Sơn rất cao, thoáng cái đẩy trách nhiệm của Tập đoàn Thương Lãng đi. Dự toán công trình tính cao chút là được mà. Về phần Hoàng Lăng làm như thế nào lấy tiền từ Công ty xây dựng thì không liên quan đến mình.
- Xem ra hắn đã đồng ý?
- Ha ha, chuyện tốt này sao hắn có thể từ chối? Y lập tức đồng ý, và chủ động đưa ra có thể thay đổi mục đích sử dụng của khu đất của Nhà máy dược, đương nhiên cũng đòi giá cao một chút, em đã đồng ý.
Triệu Đức Sơn lạnh nhạt nói.
- Đều thông qua cách này mà xử lý sao?
- Đương nhiên, Tập đoàn Thương Lãng chúng ta rất nổi tiếng, là tập đoàn tuân thủ pháp luật, phải nghiêm khắc chấp hành pháp luật. Chúng ta nhất định sẽ ký kết hiệp định với chính quyền, mấy vấn đề vi phạm pháp luật thì chúng ta sẽ không tham gia.
Triệu Đức Sơn nói xong liền cười lạnh một tiếng:
- Sau này dù có phiền phức thì chúng ta vẫn có thể đứng ngoài mà. Chúng ta không có giao dịch tiền bạc với ai. Về vấn đề công trình, Thị trưởng Hoàng nói cần giúp đỡ Công ty xây dựng nào đó, chẳng lẽ chúng ta còn có thể không ủng hộ sao?
Có thể rời núi rồi. Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Chỉ mấy năm một thằng bốc đồng như Triệu Đức Sơn đã trưởng thành, thậm chí cách hối lộ ngầm như vậy cũng thực hiện rất tốt. Mặc dù là Viện kiểm sát điều tra thì chỉ cần Triệu Đức Sơn ngậm miệng là không ai làm gì được. Sổ sách của công ty rất rõ ràng. Về bên Công ty xây dựng kia thì không quan hệ tới Tập đoàn Thương Lãng.
- Có mua gì cho bố mẹ không?
Triệu Quốc Đống không muốn nói chuyện này nữa. Dù là Trường Xuyên hay Đức Sơn đều đã trưởng thành, thực hiện ra sao thì bọn họ có cách làm của mình. Triệu Quốc Đống tin với trí tuệ và kinh nghiệm của hai thằng thì có thể biết chuyện gì nên làm, chuyện gì nên tránh.
- Mua gì anh?
Đức Sơn trong lúc nhất thời không kịp có phản ứng. Triệu Quốc Đống liền vỗ đầu Đức Sơn một cái.
- Thằng này có phải đắc ý quên hết mọi việc không? Tết chẳng lẽ không mua gì về mừng bố mẹ sao?
- A, Trường Xuyên nói nó mua, lần trước khi sang Cát Lâm thị sát thì chính quyền địa phương ở đó tặng mấy củ nhân sâm, em thấy chắc là tặng cái này.
Đức Sơn cười phá lên nói:
- Bố mẹ bây giờ vẫn khỏe, nhưng tầm chục năm nữa chắc sẽ dùng tới.
- Đó là của người khác. Còn chú? Chú không có chút tâm ý nào ư? Bố mẹ không cần gì, chỉ cần tâm ý là được, biết không?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Triệu Đức Sơn mà nói.
- Anh, anh cũng không chuẩn bị mà phải không?
Triệu Đức Sơn cười phá lên nói.
- Ừ, cho nên anh và chú đến siêu thị Hoa Liên mua thứ gì đó.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Đức Sơn vẫn không trưởng thành ở vấn đề này. Hắn dám chắc vợ chồng Lưu Thành và Hứa Vĩ đã mua gì đó về. Chỉ có mỗi Đức Sơn là không nghĩ ra.
- Triệu Quốc Đống? Là ông sao?
Triệu Quốc Đống đang đứng trước cửa siêu thị đợi Triệu Đức Sơn chạy tới thì nghe thấy có người vui mừng gọi. Hắn nhìn liền ngẩn ra, sau đó bình tĩnh nói:
- Khấu Linh?
Nhìn cô gái trước mặt, không chính xác mà nói là một người phụ nữ với ánh mắt vẫn trong suốt như cũ, chiếc váy phù hợp với người, chiếc áo lông, vai đeo chiếc ví da hàng hiệu màu đỏ ửng, đôi giày cao gót màu rám lắng.
Vẫn làm người ta muốn điên đảo tâm hồn, mặc dù chỉ là có chút ngạc nhiên nhưng Triệu Quốc Đống vẫn phải nhớ lại hồi cấp ba mười năm trước.
Khấu Linh được xưng một trong hai “Song kiều” của trường cấp ba Giang Khẩu. Mặc dù mười năm thoáng cái trôi qua nhưng vẻ đẹp không hề giảm mà còn thêm sự thành thục. Những ký ức thoáng cái hiện lên trong đầu Triệu Quốc Đống.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống bây giờ đã không còn là cậu bé hay xấu hổ, ngây thơ như trước. Hắn bây giờ có thể nói là rất bình tĩnh, ít khi bị hoàn cảnh ảnh hưởng.
- Khấu Linh? Sao cô lại ở đây? Không phải nói cô ở Thượng Hải sao?
Triệu Quốc Đống cố gắng nở nụ cười mà nói:
- Ồ, có phải là về nghỉ tết không?
- Tôi ở Bắc Kinh, ông nói chính là Mễ Á. Cô ấy bây giờ đang làm ở chi nhánh Ngân hàng Hoa Kỳ ở Thượng Hải.
Khấu Linh cười cười đầy kiêu ngạo và đánh giá Triệu Quốc Đống.
- Ông bây giờ đang ở đâu? Nghe nói làm cảnh sát?
- Ừ, làm cảnh sát nhưng sau đó đổi ngành rồi.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng.
Năm đó Khấu Linh và Mễ Á được xưng là hai cô gái đẹp nhất của cấp ba Giang Khẩu, chẳng những khuôn mặt đẹp mà điều kiện gia đình cũng rất tốt, học lại giỏi. Cứ cuộc thi nào cũng xếp trong top ba của khóa. Trong ba năm chỉ có một tên nam sinh chen vào top 3 mà thôi, điều này làm nam sinh cả khóa phải co đầu rụt cổ. Mà khi đó Triệu Quốc Đống học rất bình thường, thi được vào trường cảnh sát cũng là cố hết sức. Bảo sao khi tốt nghiệp Triệu Quốc Đống đến nói muốn làm bạn mà người ta lại lạnh nhạt từ chối, làm cho Triệu Quốc Đống bị kích thích rất mạnh.
- Ồ, ông đổi nghề rồi ư? Tôi thấy ông thích hợp làm cảnh sát vì giỏi võ mà.
Khấu Linh có vẻ xa cách, vẻ kiêu ngạo gần như là bản năng của cô.
Triệu Quốc Đống cười cười không nói gì. Có lẽ điều kiện gia đình của Khấu Linh và Mễ Á tốt, thành tích giỏi, được giáo viên khen ngợi nên mới thấy mình ưu việt. Hừ, mặc dù đã 10 năm trôi qua nhưng vẻ kiêu ngạo vẫn lộ ra rõ ràng. So sánh với Mễ Á kia thì Khấu Linh càng làm người ta phản cảm hơn.
So sánh với Mễ Á năm đó trực tiếp từ chối, Triệu Quốc Đống càng căm ghét Khấu Linh luôn ra vẻ hơn người, hận không thể ném các cô, dẫm nát, hỏi xem các cô dựa vào gì mà kiêu căng, dựa vào gì mà không coi bạn học khác vào đâu.
- Vì cuộc sống thôi mà.
Triệu Quốc Đống nhún vai mà nói. Hắn đang định hỏi một chút về các bạn học khác thì nghe thấy tiếng điện thoại di động.
- Anh, Trường Xuyên đang tới, nó đã ở bãi đỗ xe, hay là em và nó đến đón anh.
- Ừ, hai thằng tới đây đi.
Triệu Quốc Đống nghe thấy Đức Sơn ấp úng nói như định nói gì đó. Chẳng qua lúc này Triệu Quốc Đống không muốn hỏi nhiều.
- Khấu Linh, cô bây giờ ở chỗ nào Bắc Kinh?
Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống rồi hỏi.
- Tôi sau khi tốt nghiệp liền ở lại Bắc Kinh, vào Bộ Tài chính. Mễ Á tốt nghiệp thì tôi cũng muốn cô ấy lên Bắc Kinh, nhưng cô ấy không muốn. Mấy năm nay cô ấy cũng thay đổi vài cơ quan, đều là công ty đầu tư bên ngoài, cũng không biết sao cô ấy lại thích như vậy.
Vẻ kiêu ngạo của Khấu Linh làm Triệu Quốc Đống rất khó chịu. Bộ tài chính? Đúng là đơn vị tốt, bảo sao ánh mắt không cao hơn người. Tốt nghiệp đại học Bắc Kinh cũng giỏi đó.
- Hai cô đều là sự tự hào của cấp ba Giang Khẩu. Bắc Kinh, trung tâm chính trị, Thượng Hải, trung tâm kinh tế. Hai cô đúng là đại biểu cho khóa 88 cấp ba Giang Khẩu chúng ta. Lớp ta tổ chức gặp mặt thì đáng lẽ do hai cô đứng ra tổ chức mới phải, các người khác kêu gọi không có tác dụng mấy.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Đúng thế, khóa chúng ta tốt nghiệp đã hơn 8 năm, tình hình bạn học như thế nào thì chúng tôi cũng không biết, cũng nên họp lớp lại một chút. Chẳng qua tôi và Mễ Á một ở Bắc Kinh, một ở Thượng Hải, các bạn học khác phần lớn ở tỉnh An Nguyên, không dễ gặp.
Cô gái có chút hưng phấn nhưng lập tức thấy không quá thích hợp.
- Bây giờ thông tin rất phát triển, không có điện thoại di động cũng có điện thoại bàn, nhờ vài người là liên lạc được hết mà.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Chỉ cần Khấu đại tiểu thư vừa ra mặt thì tôi thấy hơn phân nửa nam sinh lớp ta sẽ lập tức tới.
Khấu Linh đang chìm trong hưng phấn nên không chú ý đến vẻ châm chọc của Triệu Quốc Đống. Cô cười nói:
- Triệu Quốc Đống, có ai nói chuyện như ông? Ở trường có thấy ông miệng lưỡi trơn trượt như vậy đâu? Sao lại thay đổi nhiều như vậy?
- Thay đổi gì mấy đâu? Không phải nhìn cái là nhận ra sao? Có phải là thấy tôi kém cỏi mà ra vẻ một người thành đạt không?
Triệu Quốc Đống ăn mặc bây giờ đúng là như vậy. Tối qua đến Kỳ Lân Quan, người toàn tàn hương, giày cũng toàn bụi. Sáng nay lại đi thăm khắp nơi, ăn xong liền vội vàng về An Đô. Hắn bây giờ giống tên công nhân không tiền không dám về nhà.
- Alo, Mễ Á, bao giờ bà về? Ồ, về từ hôm qua rồi à? Tôi cũng đang ở An Đô, ở siêu thị Hoa LIên. Bà nghĩ tôi gặp ai? Triệu Quốc Đống, đúng, chính là tên Triệu Quốc Đống nhảy loạn lên đó. Hắn bây giờ là gì ư? Ừ, trước đây làm cảnh sát, bây giờ hình như đổi ngành rồi, tôi còn chưa hỏi. Được, tết này chúng ta tụ tập một chút.
Triệu Quốc Đống có chút tò mò nhìn Khấu Linh mà nói:
- Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay hả?
- Ừ, Mễ Á cũng về rồi, Triệu Quốc Đống, cho tôi số điện thoại, tôi cho ông số điện thoại, tết này chúng ta tụ tập một chút. Không ít bạn học cũng ở An Đô, tôi thấy ông bây giờ cũng ít liên lạc với bạn học phải không?
Cô gái lấy một tờ giấy trong ví viết một số điện thoại, sau đó bảo Triệu Quốc Đống nói số điện thoại ra để cô ghi lại.
Triệu Quốc Đống gãi gãi đầu ghi lại số điện thoại của cô.
Một xe taxi dừng lại, một người chui ra. Triệu Quốc Đống thấy Khấu Linh đi tới đầy thân mật thì biết đó là bạn trai hoặc chồng của đối phương.
- Phí Dương, bạn trai tôi, làm ở Bộ Thương mại. Triệu Quốc Đống, bạn học hồi cấp ba của em.
Triệu Quốc Đống nhìn đối phương, tên này cũng có chút kiêu căng.
- Chào anh.
- Chào anh.
Đối phương cũng không thèm để ý đến Triệu Quốc Đống, chỉ là chào một câu rồi muốn gọi Khấu Linh.
- Đi thôi em.
- Không gấp mà, em còn phải mua mấy thứ, anh đi với em.
Khấu Linh nũng nịu nói.
- Khấu Linh, không làm phiền cô, tôi đi trước, có gì gọi điện.
Triệu Quốc Đống thấy xe Đức Sơn chạy tới nên chào.
Xe Desert Prince không dừng lại trước mặt Triệu Quốc Đống mà đi tới trước vài mét. Một xe màu đen đỗ trước mặt Triệu Quốc Đống, pd ngẩn ra một chút thì thấy cửa xe mở ra. Trường Xuyên từ trong chui ra. Hắn nhìn biển số và thương hiệu, biển A, xe Mercedes - BenzS600.
/1736
|