Quốc Đống nhìn hai xe tải rời đi rồi mới cùng Quế Toàn Hữu lên xe.
- Lão Quế, anh làm Thường vụ quận ủy mà như vậy sao? Một phó đội trưởng đội cảnh sát giao thông mà dám kiêu căng như vậy, có thể không nể mặt lãnh đạo quận. Vậy không biết đội trưởng đội cảnh sát giao thông và trưởng phòng công an kiêu căng như thế nào nữa.
Triệu Quốc Đống vừa lái xe vừa có chút buồn cười mà nói.
- Thị trấn Hải Yến, Hà Thanh, tên hay đó. Tên họ Trì đó sao kiêu căng như vậy, còn chưa là cán bộ cấp Phó Trưởng phòng mà có thể không nể mặt Bí thư đảng ủy Cục Công an Thị xã, tôi lần đầu thấy cảnh sát kiêu căng như vậy.
- Trì Đại Hổ là cháu của Trì Thành Phong.
Quế Toàn Hữu nhỏ giọng nói.
- Là Phó bí thư Chính pháp ủy Thị xã - Trì Thành Phong?
Triệu Quốc Đống nhíu mày. Trì Thành Phong là người của Nghiêm Lập Dân, nghe nói cục Chiêu thương sang bên Tòa án Thị xã làm Chánh án.
Quế Toàn Hữu gật đầu nói:
- Trì Thành Phong có quan hệ rất tốt với Mã Nguyên Sinh, Mã Chiêm Bưu.
- Bảo sao, hừ, xem hắn còn có thể được bao lâu nữa.
Quế Toàn Hữu biết Triệu Quốc Đống đang rất tức giận. Triệu Quốc Đống bị đấm trúng vài cú. Mà bản thân y là Chánh văn phòng Quận ủy cũng không còn chút mặt mũi gì.
- Hầu hết lãnh đạo của Công an quận đều là người của họ Mã. Hơn nữa có không ít họ hàng nhà này làm cán bộ trên Thị xã. Phó trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy – Mã Thiên Lý cũng là người Mã gia.
Quế Toàn Hữu biết Triệu Quốc Đống cần thêm thông tin nên tự nói.
- Đội trưởng đội cảnh sát giao thông Tây Giang, Phó Trưởng phòng Công an quận – Lương Sùng Thái là bạn thân của Mã Chiêm Bưu.
- Công an quận Tây Giang không có ai tốt ư?
Triệu Quốc Đống rất tùy ý nói.
- Về cơ bản trong Công an quận đều là người của Mã Chiêm Bưu, ngoài lão Vân là Phó Trưởng phòng ra, chẳng qua y chỉ phụ trách lực lượng phòng cháy và cảnh sát vũ trang, không dính tới nghiệp vụ gì.
Quế Toàn Hữu suy nghĩ một chút rồi nói. Gần năm y tới Tây Giang không làm gì được nhưng mà cũng hiểu không ít các phòng ban trong quận.
- Chính ủy Công an quận là ai?
Triệu Quốc Đống hỏi. Trong hệ thống công an ngoài Trưởng phòng thì còn có Chính ủy cũng rất quan trọng. Nếu chọn nhân vật này tốt thì có thể kiềm chế Trưởng phòng.
- Chính ủy đã điều sang làm trưởng phòng công an Phong Đình, vốn xác định rồi nhưng Trương Thiệu Văn bị điều đi nên bị kéo dài. Lôi Bằng cùng Tiếu Triêu Quý mấy lần muốn xác định trong Hội nghị thường ủy nhưng đều bị Chủ tịch Tằng cùng Lạc Dục Thành ngăn lại.
Triệu Quốc Đống gật đầu không nói nữa. Hắn trực tiếp đưa Quế Toàn Hữu đến nhà tập thể Quận ủy.
Trên đường về Hoa Lâm, Triệu Quốc Đống vẫn đang suy nghĩ. Tuy nói Trương Thiệu Văn có thế lực ở Tây Giang, nhưng ai cũng biết chủ yếu là do quyền lực của y mang tới. Mà cục diện Tây Giang ác liệt như vậy thì Thị ủy, Ủy ban Thị xã không thể không biết. Nếu lãnh đạo chủ yếu của Thị ủy nếu hạ quyết tâm giải quyết vấn đề của Trương Thiệu Văn thì cũng không phải không có gì khó. Nhưng khó là sợ Trương Thiệu Văn lộ ra gì đó sẽ làm Thị ủy mất mặt. Vì thế Kỳ Dư Hồng cũng có chút lo lắng.
Nhưng càng chậm giải quyết thì sẽ càng phiền phức. Kỳ Dư Hồng không phải không biết điểm này, y đã đứng vững ở Ninh Lăng thì sao mãi không thực hiện?
Điều này làm Triệu Quốc Đống rất khó hiểu.
Nhìn đồng hồ, Triệu Quốc Đống gọi điện cho Tương Uẩn Hoa.
Cuộc điện này kéo dài một tiếng, đến khi về đến huyện thành Hoa Lâm thì Triệu Quốc Đống mới bỏ máy ra, tâm trạng của hắn rất nặng nề.
Trầm Thụ Hòa? Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trầm Thụ Hòa? Bảo sao Nghiêm Lập Dân có thể đánh bại Kim Vĩnh Kiện mà lên làm Phó bí thư Tỉnh ủy, bảo sao Trương Thiệu Văn có thể đứng vững không ngã, cuối cùng còn có thể sang Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân làm Phó chủ tịch. Bảo sao Kỳ Dư Hồng sợ ném chuột vỡ đồ rồi mãi không động tới Tây Giang.
Bảo sao bây giờ Kỳ Dư Hồng mới chuẩn bị ra tay. Trầm Thụ Hòa đã đến tuổi, trong danh sách Ủy viên dự khuyết Trung ương Đảng khóa 15 không có Trầm Thụ Hòa.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Hùng Chính Lâm.
- Hùng ca, chưa ngủ sao? Ừ, em có chuyện muốn hỏi anh. Chủ nhiệm Trầm sẽ sang Đại hội đại biểu nhân dân phải không anh? Hả, Phó chủ nhiệm, Phó bí thư Đảng ủy Đại hội đại biểu nhân dân? Về cơ bản đã xác định? Lúc nào đi? Ha ha, em quan tâm là có lý do mà.
- Bây giờ em chưa được xác định đi đâu, có lẽ chỉ là mấy ngày thôi. Nhưng chắc chỉ một trong hai nơi là Khu Khai Phát và Tây Giang thôi, hai nơi này thì em muốn đến Khu Khai Phát, quen việc dễ làm, không có gánh nặng, coi như đặt mục tiêu cao một chút thì có thành tích em cũng được vinh dự mà. Mọi người đều biết Tây Giang có nước quá sâu, không chừng bị lún vào đó không thể bò lên được. Lúc ấy chắc phải nhờ Hùng ca kéo em một chút mới được.
- Hả, Hùng ca biết rồi sao? Thái ca nói với anh? Cái gì, anh vừa lên Bắc Kinh? Ừ, xem ra anh được chọn làm Ủy viên Ủy ban kỷ luật Trung ương là có chỗ tốt, không có việc là có thể lên Bắc Kinh. Có phải là muốn ở lại Bắc Kinh không? Thật sao?
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói:
- Anh vào Ban nào của Ủy ban kỷ luật? Tám ban đều cầm thượng phương bảo kiếm, vừa xuống liền chém quan chức từ cấp giám đốc sở trở lên.
- Chưa xác định sao? Vậy lúc nào đi? Sang năm sao? Sau này em muốn gặp anh không phải cần lên Ủy ban kỷ luật Trung ương ư? Hay là cho em một thẻ bên anh đi cho em được oai phong?
Triệu Quốc Đống trêu chọc mấy câu.
- Ừ, cô ấy hiểu ba ngoại ngữ. À, tiếng Anh thì em biết, các tiếng khác thì không hiểu gì. Cô ấy thì không biết em nói tiếng tỉnh An Nguyên có nghe hiểu không nữa?
Hùng Chính Lâm đang hỏi Triệu Quốc Đống về Lưu Nhược Đồng. Thực tế Triệu Quốc Đống chỉ nói chuyện với Lưu Nhược Đồng vài lần quan điện thoại, còn mặt thì chỉ nhìn qua ảnh, nhưng đối phương trông như thế nào thì hắn chỉ nhớ mơ hồ một chút. Chuyện này nếu người thân quen một chút là ra ngay vấn đề. Hùng Chính Lâm không quá biết đối phương nên mới qua cửa.
- Tiến triển thì khó nói, dù sao vẫn trẻ mà, công việc của cô ấy cũng bận. Chuyện bên Bộ Ngoại giao thì em không hiểu mấy mà, chuyện gì cũng liên quan đến chủ quyền và danh dự quốc gia. Gặp mấy lần ư? Em tính xem nào, hình như ba bốn lần thì phải? Đều là ở Bắc Kinh, em bay lên đó. Cô ấy chẳng lẽ còn có thể tới Ninh Lăng ư?
- Tình hình nhà cô ấy thì em không rõ, hỏi để làm gì? Em làm việc thoát nghèo, cô ấy làm việc quốc gia, hai bên không can thiệp vào nhau.
- Hùng ca, anh đừng giục và nghĩ phức tạp được không? Bọn em rất hòa hợp, có nhiều tiếng nói chung mà, thật đó, vừa gặp liền như quen từ lâu đó. Ừ, cô ấy rất ủng hộ quan điểm của em, đó là thanh niên phải dồn tâm trí vào sự nghiệp. Đúng, bọn em tạm thời còn chưa nghĩ xa như vậy, tình cảm cũng phải tiến dần mà. Đúng, em và cô ấy đều nghĩ như vậy.
- Cái gì? Để anh gặp cô ấy?
Triệu Quốc Đống vội vàng nói:
- Cô ấy rất hay xấu hổ nên sợ không đồng ý đâu. Cái gì? Anh biết chú tư của cô ấy?
Quốc Đống thầm cười khổ một tiếng, Hùng Chính Lâm sao có quan hệ với người nhà cô ấy?
- Thôi đợi sang năm có cơ hội rồi nói đi anh. Trong năm nay sợ là không được đâu. Hay là em xem lúc nào được sẽ gọi cho anh.
Triệu Quốc Đống gọi điện xong mà đổ mồ hôi. Sao những người này quan tâm tiến triển chuyện của mình và Lưu Nhược Đồng thế? Nói dối càng lúc càng giống, điều này có nghĩa bị lộ ra càng lúc càng lớn. Lúc ấy hắn không biết ăn nói như thế nào với Thái Chánh Dương.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống rất nhanh bỏ việc này mà nghĩ tới Tây Giang. Trầm Thụ Hòa mặc dù lui về tuyến hai nưng lại làm Phó bí thư Đảng ủy, Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh, chính xác mà nói bố trí này có thể khiến y vẫn còn có quyền. Chẳng qua nếu hắn đã bị đẩy vào vị trí kia thì dù sợ cũng không có đường lui. Không thể vì đối phương có chỗ dựa mà hắn phải lui chứ?
Triệu Quốc Đống về đến nhà khách nghỉ một lát thì nhận được điện gọi tới, là Chương Thiên Phóng gọi. Lúc này Chương Thiên Phóng gọi thì chắc là có chuyện gì đó khẩn cấp. Triệu Quốc Đống có chút giật mình, hắn khá mẫn cảm với số điện thoại này. Bây giờ đã gần 12h đêm mà Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy gọi tới thì không phải là thông báo với hắn rằng ngày mai diễn ra Hội nghị thường vụ Thị ủy đó chứ?
- Quốc Đống, chuyện của cậu về cơ bản đã xác định.
Chương Thiên Phóng trầm giọng nói.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra mà nói:
- Bảo tôi đi đâu?
- Cậu đoán xem?
Chương Thiên Phóng nói.
- Khu Khai Phát?
Triệu Quốc Đống cũng đoán không phải điều này.
- Đoán nữa xem.
- Vậy chỉ có thể là Tây Giang, còn có gì cần đoán chứ? Dù sao cũng không thể đến Tào Tập hay ở lại Hoa Lâm mà.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Không, Bí thư Kỳ quyết định để cậu đến làm Bí thư Quận ủy Tây Giang, đồng thời tạm thời kiêm chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát. Ha ha, kiêm hai chức, hiếm có.
Chương Thiên Phóng cười cười đầy am hiểm.
- Lần này cậu không chết cũng bị thương nặng. Tôi xem cậu còn thoải mái như ở Hoa Lâm không.
Mẹ nó chứ. Triệu Quốc Đống gần như muốn chửi to.
- Ai đưa ra ý tưởng kém như vậy?
- Ha ha, đây là Bí thư Kỳ đề cử cậu tới Khu Khai Phát, Thị trưởng Thư lại đề cử cậu tới Tây Giang, hai bên tranh chấp nên Bí thư Kỳ quyết định. Ừ, Lục Kiếm Dân cũng ủng hộ ý của Bí thư Kỳ, chuyện này coi như đã xong, mai sẽ có thông báo cho cậu.
Chương Thiên Phóng trêu Triệu Quốc Đống:
- Sao, cảm thấy thế nào?
- Một loạt cơn sét đánh trúng đầu.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ thật nhanh, hắn không thể ngờ kết quả lại là như thế nào. Thân kiêm hai chức đây chính là muốn bóc lột sức lao động của hắn.
- Sao có thể làm như vậy chứ? Thân kiêm hai chức là vi phạm quy định mà.
- Ai nói vậy? Chu Xuân Tú không phải là Phó thị trưởng kiêm Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát một thời gian dài sao?
Chương Thiên Phóng hỏi lại một câu.
- Nhưng y là Phó thị trưởng nên bình thường mà.
Triệu Quốc Đống chưa nói xong thì Chương Thiên Phóng đã cắt ngang.
- Ý cậu Phó thị trưởng là lãnh đạo Thị xã, vậy Thường vụ thị ủy không phải sao?
- A, tôi không có ý này.
Triệu Quốc Đống gãi đầu nói:
- Thân kiêm hai chức vậy Thị ủy có phải cho tôi hai phần tiền lương không?
- Hừ, cậu nằm mơ đi. Tôi nghe ý của Bí thư Kỳ là công tác bên Tây Giang là chính, công tác bên Khu Khai Phát thì cậu tạm thời kiêm nhiệm. Hoàng Côn làm Bí thư huyện ủy Hoa Lâm thay cậu.
Chương Thiên Phóng cười nói:
- Lão Hoàng rất vui mừng. Y cũng biết biểu hiện của mình ở Ban quản lý là không tốt. Bí thư Kỳ coi như là cố gắng giúp y hết mức rồi. Bây giờ Hoa Lâm có xu thế phát triển quá tốt, chỉ cần theo quỹ đạo cậu đặt ra thì trong hai năm kinh tế Hoa Lâm nhảy lên top 3 của cả Ninh Lăng là không vấn đề gì.
- Hoàng Côn thì tốt nhưng tôi thì khổ rồi.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.
- Chỉ riêng Tây Giang đã làm tôi đau đầu, còn có cả Ban quản lý Khu Khai Phát, lợi ích hai bên sao có thể cân bằng? Chiếm thêm một vị trí không biết làm bao người hận đây. Bí thư Kỳ sao lại nghĩ vậy chứ?
- Ha ha, làm nhiều mới tốt mà. Người khác muốn đi thì phải xem có ăn được hay không. Mai Anh Hoa đi, Hoàng Côn cũng đi, không nói là xám xịt thì cũng là buồn bã rời đi. Tôi thấy Khu Khai Phát cũng là khúc xương cứng không mấy người dám gặm. Bây giờ khoảng cách giữa Khu Khai Phát Ninh Lăng và các nơi khác càng lúc càng xa, Thị xã cũng rất lo lắng. Ai ngồi vào vị trí này chỉ một năm không có thành tích thì chỉ sợ sẽ thành câu hỏi lớn trong tiền đồ chính trị của người đó. Lần này là Hoàng Côn, nếu là người khác thì đâu có kết quả tốt như vậy.
- Hừ, thế nên mới đổ lên lưng tôi sao? Một năm không làm tốt thì tôi không phải cúi đầu khi gặp người sao?
- Cái này thì không phải, cậu đã là Thường vụ thị ủy nên không phải lo vấn đề đó. Tôi thấy Bí thư Kỳ và Thị trưởng Thư đều đang sốt ruột nên khó tránh khỏi việc vì lợi ích trước mắt. Khu Khai Phát các thành phố, Thị xã khác làm ăn rất tốt, nhưng bên chúng ta gần như bị chết, Bí thư Kỳ cũng rất tức giận. Cho nên mới vậy.
Chương Thiên Phóng cười nói.
Cái người ta không muốn nhận thì dồn cho mình? Triệu Quốc Đống thầm chửi trong lòng.
Quan to một bậc đè chết người.
- Phóng ca, mai tuyên bố sao?
- Ừ, sáng mai họp Hội nghị thường ủy công bố quyết định này, đồng thời cũng bãi nhiệm Hoàng Côn, thời gian có lẽ không dài. Sau khi hội nghị kết thúc sẽ có văn bản. Ý của Bí thư Kỳ là sáng cậu có thể tới Tây Giang gặp mặt bộ máy, không được thì chiều, sau đó sang gặp bộ máy bên Khu Khai Phát.
- Tôi đây không cần được nói chuyện tổ chức sao?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói.
- CHắc không cần. Được rồi, tôi nói cho cậu chuẩn bị tư tưởng trước, có lẽ chậm nhất là ngày kia cậu phải hoàn thành bàn giao công việc và đi nhận chức. Ha ha, Khu Khai Phát và Tây Giang đều khó giải quyết mà giao hết cho cậu. Ý của Bí thư Kỳ là chỉ cần có lợi cho triển khai công việc thì cậu có yêu cầu gì đều có thể nói ra để nghiên cứu. Cậu đừng làm Bí thư Kỳ thất vọng đó.
- Bí thư Kỳ nói như vậy sao?
Triệu Quốc Đống cười thầm trong lòng, nếu như vậy thì tốt quá.
- Ừ, chẳng qua cửa lão Nghiêm có qua được hay không thì khó nói. Tôi đã nói chuyện với Bí thư Kỳ, một hảo hán phải có ba người giúp, một người không thể không có ba chân. Cậu tay không tới Tây Giang, còn phụ trách cả bên Khu Khai Phát thì nếu không có vài trợ thủ đắc lực là không được. Bí thư Kỳ cũng đồng ý, cậu tự suy nghĩ đi.
Chương Thiên Phóng nói:
- Nhớ là nợ tôi việc này đó, ít nhất phải đến Hỉ Lai Đăng hay Văn Hoa ăn một bữa.
- Ha ha, Phóng ca nói gì thế, mười bữa cũng được mà. Ân tình này thằng em nhớ kỹ, sau này còn mong Phóng ca ủng hộ nhiều. Lão Nghiêm không hài lòng với tôi, tôi có chuyện gì thì y nhất định sẽ phải thắp đèn tìm lỗi. Tôi coi như hoàn toàn mâu thuẫn với y.
Triệu Quốc Đống cười ha hả mà nói:
- Chỉ cần Bí thư Kỳ và Phóng ca ủng hộ thì không ngại gì lão Nghiêm cả.
Chương Thiên Phóng ở bên kia không khỏi lắc đầu và đi vào một căn phòng. Mấy người thấy Chương Thiên Phóng lắc đầu, một người phụ nữ khoảng hơn 30 nói:
- Trưởng ban Chương, sao muộn như vậy mới tới.
- Vừa họp xong, Bí thư Kỳ đi thì tôi mới có thể đi mà.
Một người phụ nữ đi tới cầm cặp cho Chương Thiên Phóng rồi đặt xuống ghế ở bên.
- Chuyện gì mà nghiên cứu muộn như vậy?
Mấy người đang đánh mạt chược nghe Chương Thiên Phóng nói như vậy liền hỏi.
- Không phải vấn đề điều chỉnh nhân sự sao?
Chương Thiên Phóng cũng không thích đánh mạt chược mấy, chẳng qua y thích náo nhiệt.
- Trưởng ban Chương, Thị xã lại có thay đổi gì sao?
Một người đàn ông cười nói.
- Ừ, chính là chức Bí thư Quận ủy Tây Giang đó.
Chương Thiên Phóng thấy mọi người đã bỏ bài xuống nhìn mình, y cười nói:
- Triệu Quốc Đống làm Bí thư Quận ủy Tây Giang.
- Ôi, người này thật sự tới làm Bí thư Quận ủy Tây Giang sao?
Mấy người liền nói.
- Tây Giang là nơi khá phức tạp, chẳng qua Triệu Quốc Đống không dễ nói chuyện như Tằng Lệnh Thuần.
- Vậy thì có sao chứ. Khi Triệu Quốc Đống làm Chủ tịch huyện đã không nể mặt Bí thư Nghiêm. Bây giờ là Thường vụ thị ủy thì còn có thể nể mặt ai?
- Ha ha, náo nhiệt rồi đây, người này tới Tây Giang, vậy đám người Tây Giang không phải ngoan ngoãn mang đuôi làm người ư?
- Vậy cũng không chắc, Lôi Bằng cùng Tiếu Triêu Quý cũng không ăn chay đâu. Không thấy Tằng Lệnh Thuần cũng bị đám người đó khống chế cho không thể làm gì được sao? Hôm trước tôi gặp lão Tằng, người đã từng đó tuổi thì sao phải khổ như vậy?
- Cái này khác rồi. Triệu Quốc Đống có thể đánh ngã Sử Chí Hòa, ngay cả Bí thư Kỳ cũng không có biện pháp. Hắn lại sợ Lôi Bằng cùng Tiếu Triêu Quý sao?
- Rồng không chắc đã áp được đám rắn ở địa phương. Sau lưng Lôi Bằng cùng Tiếu Triêu Quý còn có Trương Thiệu Văn. Trương Thiệu Văn làm việc ở Tây Giang nhiều năm như vậy, Triệu Quốc Đống còn trẻ thì dù sau lưng có chỗ dựa thì có thể làm gì? Cũng không thể đuổi tất cả cán bộ Tây Giang chứ?
- Ừ, cũng đúng. Tây Giang là cái đầm lầy không đáy, ai đi vào sợ cũng khó có thể thoát.
Chương Thiên Phóng lắc đầu. Y thực ra cũng có chút lo lắng, Tây Giang rất phức tạp, xem ra ai cũng nghĩ như vậy, nghĩ rằng Triệu Quốc Đống chưa chắc đã xử lý tốt. Càng không cần nói còn cả bên Khu Khai Phát.
- Không đơn giản như vậy đâu, Thị ủy còn quyết định Triệu Quốc Đống kiêm chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát.
- Hả.
Đêm nay sẽ có nhiều người không ngủ.
Sau khi nhận được điện thoại, một người đàn ông hít sâu một hơi rồi nói:
- Không chơi nữa.
- Sao thế lão Lôi?
Người đàn ông lùn thấy đối phương có vẻ là lạ nên nói.
- Sếp gọi tới nói Thị ủy đã xác định, họ Triệu là Bí thư Quận ủy Tây Giang, đồng thời kiêm chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát. Bí thư Nghiêm không ngăn được.
- Lão Đinh, chịu khó thu mình một chút, Triệu Quốc Đống không phải như Tằng Lệnh Thuần, không dễ xử đâu.
- Lão Lôi, sợ gì chứ? Hắn chỉ có một mình, các ông nhiều người như vậy, lại ở Tây Giang lâu như vậy còn sợ không bằng hắn sao?
Họ Đinh cười phá lên mà nói.
- Hắn không phải còn Quế Toàn Hữu là con chó tốt nhất sao?
Người đàn ông béo nói.
- Lão Mã, mồm miệng sạch sẽ một chút đi, ở đây chỉ có bốn chúng ta thì không sao. Tôi sợ anh thuận miệng, vừa ra ngoài liền không biết nặng nhẹ. Quế Toàn Hữu là Chánh văn phòng Quận ủy, trước kia sếp còn thì hắn chỉ có thể mang đuôi làm người. Bây giờ sếp đã đi, Tằng Lệnh Thuần thì kém nên không thể gây chuyện. Bây giờ thì khác, Triệu Quốc Đống làm Bí thư Quận ủy, hắn còn là Thường vụ thị ủy. Quế Toàn Hữu là tâm phúc của Triệu Quốc Đống bồi dưỡng từ Hoa Lâm, ông làm mất lòng Quế Toàn Hữu thì xem ra chưa chắc đã có kết quả tốt.
Một tên lạnh lùng nói.
- Ông có phải quá cẩn thận không?
Một tên ngồi đối diện do dự một chút rồi nói:
- Họ Triệu chẳng qua mới 27, hắn có bao bản lĩnh chứ?
- Ông nói hắn có bản lĩnh như thế nào? Lúc hắn làm Chủ tịch huyện thì đã dám chống đối với Bí thư Nghiêm mà còn thằng, chuyện này cả hệ thống công an còn biết. Lão Mã có chuyện này không?
Thấy họ Mã gật đầu, tên này nói:
- Hắn mấy lần gây chuyện nhưng có bao giờ ngã không? Ông cho rằng hắn chỉ là kẻ trẻ tuổi xúc động sao? Quyết định của Hội nghị thường vụ Thị ủy chọn Sử Chí Hòa làm Thường vụ thị ủy mà bị Tỉnh ủy trực tiếp bác bỏ, đưa Triệu Quốc Đống lên, ông cho rằng đây là trò đùa sao?
Tên béo không nói gì, tên gầy bên cạnh cũng bỏ bài xuống mà suy nghĩ.
- Bí thư Lôi, vậy hắn tới thì chúng ta nên làm như thế nào?
Không khí trở nên khá áp lực, tên béo liếm môi nói.
- Thu mình lại, quan sát một thời gian rồi nói. Hy vọng hắn chỉ đến quá độ mà thôi. Hắn không phải còn kiêm chức Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát sao? Không phải nói đó là lĩnh vực hắn am hiểu nhất sao? Tốt nhất là mọi người ngoan ngoãn để hắn đến Khu Khai Phát làm kinh tế, đừng có gây phiền phức gì.
Họ Lôi nhấn mạnh nói.
- Tôi thấy việc này không đơn giản, Triệu Quốc Đống không dễ đuổi đi đâu, nếu không Thị ủy đã không cho hắn đến Tây Giang.
- Hừ, binh tới thì tướng ngăn, hắn dù sao cũng cần người giúp. Tôi không tin một tên Quế Toàn Hữu có thể giúp hắn khống chế cả Tây Giang.
- Chỉ mình Quế Toàn Hữu sao? Vậy Vương Ích và Lạc Dục Thành thì sao? Bên Ủy ban quận còn có Tằng Lệnh Thuần, còn cả đám người bên dưới là người chết sao?
Họ Lôi lạnh lùng nói:
- Tôi nói với các ông, mọi người ngoan ngoãn thu lại cho tôi, tránh mũi nhọn là tốt nhất.
Có hai người gật đầu, chẳng qua một tên cao gầy không thèm để ý. Họ Lôi thấy thế liền tức giận nói:
- Lão Đinh, đừng có coi thường mà mất Kinh Châu, ngoài ra ông nói với lão Tiền đi. Tôi thấy trong thời gian này hắn sắp chui vào váy gái rồi, đừng có mà để họ Triệu túm được điểm yếu.
Nói đến nước này thì còn đâu hứng thú chơi bài. Hai người đàn ông rời đi, còn hai người ở lại.
- Lão Lôi, ông có quá cẩn thận không? Triệu Quốc Đống mới 27 tuổi, Hoa Lâm là như thế nào thì ông không phải không biết. Dân chúng đầu óc đơn giản dễ lừa, hắn mới có thể thoải mái như vậy. Đến Tây Giang thì hắn không dễ như vậy đâu. Sao đến lượt thằng mới hơn 20 như hắn khống chế?
Tên béo có chút buồn bực nói.
- Lão Tiếu, ông nghĩ tôi nâng uy phong người khác mà giảm chí khí của mình sao. Ông cho rằng Triệu Quốc Đống mới 27 mà vào Thường vụ thị ủy chỉ là do có chỗ dựa trên Tỉnh ủy sao? Chỉ dựa vào chỗ dựa mà kéo được mấy công ty khổng lồ vào Hoa Lâm sao? Chuyện này dễ vậy sao? Ở Hoa Lâm, hắn lợi dụng Phương Trì Quốc mà đá Mai Anh Hoa đi, sau đó đá Phương Trì Quốc thành kẻ thế tội cho mình. Hắn cho tên Uông Minh Hi vào tù là dễ sao? Ông nghĩ hắn còn trẻ nên nông nổi ư? Thằng này chính là kẻ đầy mưu mô.
Họ Lôi lên xe Santana2000 biển AnV-1005 rồi rời đi.
- Nếu là như vậy thì chúng ta cũng phải đề phòng. Ông nói với Mã Chiêm Bưu, bảo bọn họ thu mình lại, hơn nữa ông cũng chú ý xem Triệu Quốc Đống muốn làm gì.
Họ Tiếu hung dữ nói.
- Hừ, ông nghĩ bọn họ nghe sao? Ông không xem tôi vừa nói thì bọn chúng như thế nào không? Thằng ranh Đinh Cao Thọ sợ là sẽ xảy ra chuyện. Nhưng tên Tiền Trì Quốc đúng là không biết trời cao đất dày, suốt ngày đối đầu với Tằng Lệnh Thuần. Mẹ nó chứ, ông không nghĩ xem đây là đất của Đảng. Tằng Lệnh Thuần là Phó bí thư, Chủ tịch quận, hắn chỉ là phó của người ta mà đối đầu suốt, có chuyện như vậy sao?
Họ Lôi càng nghĩ càng tức:
- Ông nói với hắn, hắn còn cứ như vậy thì sẽ hại mình đó.
Họ Lôi nhíu mày. Sau khi sếp đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Thị xã thì đám người đã không còn đồng lòng như trước. Đinh Cao Thọ từ lâu đã không phục Lôi Bằng, nhất là sau khi hai người tranh chức Phó bí thư Quận ủy. Lôi Bằng thành Phó bí thư, nhưng Đinh Cao Thọ chỉ có thể làm Phó chủ tịch thường trực, theo lý là cân bằng nhưng hai người đã kết mâu thuẫn. Lúc còn ông sếp thì hai người còn biết khống chế, bây giờ ông sếp đi, mâu thuẫn càng lúc càng dâng lên, ai cũng muốn làm lãnh đạo trong đám người.
Lôi Bằng dần nghiêng về Nghiêm Lập Dân, điều này Tiếu Triêu Quý cũng có thể cảm nhận ra.
Y cũng cảm thấy mình hơi yếu nên nhìn lên trên Lãnh đạo thị ủy. Dựa vào Kỳ Dư Hồng thì muốn cũng không được. Thư Chí Cao Lục Kiếm Dân cùng Lam Quang đều từ ngoài tới, thái độ không dễ dàng. Vưu Liên Hương là phụ nữ, hơn nữa đi lại quá gần Kỳ Dư Hồng. Mao Bình cùng Chu Xuân Tú quá yếu thế, chỉ có Nghiêm Lập Dân, Kim Vĩnh Kiện và Chương Thiên Phóng là còn có thể một chút. Trong đó Nghiêm Lập Dân bắt đầu có sức ảnh hưởng mạnh hơn.
Lôi Bằng rất thông minh, Tiếu Triêu Quý cũng không ngu. Bây giờ Triệu Quốc Đống tiến vào Tây Giang khiến cục diện trở nên biến hoá, đám người không chừng sẽ tan rã. Bây giờ nên theo ai.
Hai người bọn họ rời đi khiến không khí giảm náo nhiệt. Tên cao gầy lộ rõ vẻ khinh thường.
- Lão Mã, mặc dù Lôi Bằng nhát gan một chút nhưng hắn nhắc cũng không sai. Bên Công an quận các ông cũng nên cẩn thận một chút. Ai cũng nói quan mới tới sẽ có ba mồi lửa. Triệu Quốc Đống còn trẻ, xốc nổi, lại vừa thành Thường vụ thị ủy nói không chừng sẽ tìm một hai người lập uy, đừng để hắn túm được điểm yếu.
- Ha ha, lão Đinh, vậy phải đề phòng tới bao giờ? Triệu Quốc Đống nếu muốn xử lý tôi thì còn không phải là cầm kính hiển vi chạy khắp nơi sao? Nhiều năm như vậy thì ai chẳng có chuyện chứ. Nếu bị hắn bắt được thì còn không phải mượn đề tài mà phát huy sao?
Mã Chiêm Bưu thở dài nói:
- Thằng đó cũng lợi hại, làm Chủ tịch huyện mà cũng làm Bí thư Nghiêm phải ngậm miệng, Thị xã không phải chấp nhận để người mà Hoa Lâm đề cử làm trưởng phòng công an sao? Làm Chủ tịch huyện đã dám đối đầu với Thường vụ thị ủy, tôi lần đầu nghe thấy. Tôi thấy hắn lần này tới là gây chuyện đó.
- Hừ, sợ gì hắn, hắn cũng là người nên cũng có nhược điểm mà, cũng có bạn bè, có sở thích gì đó. Trong thời gian này cứ quan sát xem hắn thích gì, ghét gì là được mà. Thích tiền cho tiền, thích gái thì bố trí gái. Tôi không tin không tìm được nhược điểm của hắn.
Tên kia cười nói:
- Lão Mã, các anh không phải mới có vài nữ cảnh sát mới vào sao? Sau khi hắn tới thì mời hắn tới chỗ anh khảo sát, bố trí thử xem thế nào. Tôi cũng đi tìm hiểu một chút, hắn ở Hoa Lâm mấy năm thì tôi không tin hắn không ăn mặn. Chỉ cần hắn dám lấy tiền thì tôi không tin hắn vào khuôn khổ.
Mã Chiêm Bưu cười nói:
- Lão Đinh, ông giỏi đó, sớm nghĩ được cách đối phó rồi. Họ Triệu mấy năm lên chức cao như vậy, không tin hắn không x. Đúng như ông nói, mấy công trình lớn của Hoa Lâm đã dính tới vài chục triệu, không chừng hắn cũng kiếm chút đỉnh, sau đó mới có tiền quan hệ bên trên và có chức Thường vụ thị ủy. Không chừng hắn đến Tây Giang sẽ lại kiếm tiền.
Hai người hiểu ý cười phá lên.
Cả đêm đó Triệu Quốc Đống cũng khó có thể ngủ. Thường vụ thị ủy, Bí thư Quận ủy Tây Giang, Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát, một loạt danh hiệu rất dài đủ làm người ta thèm thuồng, nhưng ai biết nó lại là vũng đầm có thể khiến bất cứ ai không thể rút chân.
Hơn nữa hắn nuối tiếc cơ nghiệp ở Hoa Lâm. Nhà máy xử lý nước thải đã bắt đầu khởi công, khu công nghiệp chế biến thực phẩm đã sơ bộ có quy mô. Theo huyện phỏng đoán thì đầu tư của ngành chế biến thực phẩm sẽ vượt qua 80 triệu, có lẽ chỉ vài năm nữa giá trị của khu công nghiệp chế biến thực phẩm sẽ vượt qua 300 triệu, đây là thành tích quá lớn đối với một huyện miền núi tại đất Ninh Lăng này.
Khu du lịch phát triển cũng rất đáng mừng, ngành du lịch năm nay chỉ thiếu chút nữa là vượt qua mức 100 triệu. Nhưng sang năm đột phát 150 triệu thì Tân Tồn Hoán rất tự tin, tốc độ tăng trưởng sẽ trên 50%.
Hơn nữa nhà máy của Công ty Tam Điệp và Công ty Đại Hoa đều đang mở rộng quy mô, ngành chăn nuôi gia súc rất có thể khiến GDP Hoa Lâm có thể đột phá lịch sử, thu nhập tài chính trên 70 triệu, tăng trên 130%.
Cục diện đáng mừng như vậy làm Triệu Quốc Đống đúng là không muốn bỏ. Nhưng ai cũng phải đi bước này.
GDP Tây Giang trước đó đã đột phá một tỷ, hai năm nay mặc dù tăng trưởng chậm nhưng nghe nói cũng có thể đột phá trên 1,2 tỷ, thu nhập tài chính cũng tăng nhiều, tầm trên trăm triệu.
Sáng sớm Triệu Quốc Đống phải chạy sớm tới Thị ủy, đến nơi đã là 8h50, may là không đến muộn, 10 phút nữa cũng đủ làm vài việc. Triệu Quốc Đống lúc này mới cầm cặp xuống xe.
Đây là lần đầu tiên hắn tham gia Hội nghị thường ủy, mặc dù không phải trang điểm như lấy vợ nhưng cũng cần giữ hình tượng. Mặc bộ đồ âu làm Triệu Quốc Đống có vẻ già hơn 2, 3 tuổi.
Đây là lần thứ hai hắn vào phòng hội nghị Thường vụ thị ủy, lần trước cùng La Đại Hải đến để nghe mắng, nhưng lần này lại có thân phận khác.
- Ồ, Quốc Đống đến đúng giờ nhỉ.
Vưu Liên Hương hôm nay mặc bộ váy làm cô trông trẻ hơn 2, 3 tuổi, cô cầm một chiếc cặp rất thời trang. Triệu Quốc Đống cười cười mà nói:
- Vưu tỷ, được đó, Hạng ca mua à? Pura chắc phải hai, ba ngàn.
Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:
- Quốc Đống, bảo sao cậu có duyên với phụ nữ như vậy, thứ mà con gái thích đều dễ nhận ra như vậy. Chắc mua tặng không ít người phải không?
- Ha ha, cũng muốn mua một hai món tặng chị, nhưng sợ chị ném trả vì tôi không có ánh mắt.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Hừ, cậu mà tặng, Vưu tỷ này còn chưa chắc dám nhận đó.
Vưu Liên Hương thản nhiên nói.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi cẩn thận nhìn thì thấy Vưu Liên Hương không phải giả vờ.
- Được đó, có mấy món đợt thằng em tôi đi Hongkong mua về. Ngoài Pura thì Vưu tỷ còn thích loại nào?
- Hừ, chỉ cần cậu tặng thì dù là chiếc bao tải, Vưu tỷ này cũng vui.
Vưu Liên Hương nói.
- Ha ha, Vưu tỷ có phải trêu tôi không? Được rồi, lời sai bảo của Vưu tỷ thì tôi sẽ nhớ kỹ.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Sao hôm nay Vưu tỷ đến sớm như vậy?
- Ừ, lần nào tôi chẳng tới sớm nhất. Trưởng ban thư ký đúng là khổ sở, nói trắng ra là người đưa tin, đâu có nhàn như người chủ một phương như cậu.
Vưu Liên Hương mở cửa phòng hội nghị ra và nhíu mày. Trong phòng hội nghị này có không khí hơi trầm buồn, có lẽ đã lâu không dùng tới.
Vưu Liên Hương mở cửa sổ rồi nói:
- Quốc Đống, cậu kiêm hai chức có thấy áp lực không?
- Vưu tỷ, làm gì cũng có áp lực mà, kiêm hai chức chỉ là nặng thêm một chút. Chẳng qua Bí thư Kỳ đã lên tiếng thì tôi còn có cơ hội phản dối sao? Lần trước tôi vừa giải thích vài câu đã bị mắng một trận, bây giờ tôi biết rồi nên nghiêm túc chấp hành quyết định của Thị ủy, không phụ ủy thác của Thị ủy.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Vưu Liên Hương cười hì hì rồi nghiêm túc nói:
- Quốc Đống, thân phận của cậu bây giờ đã khác, ngày sau phải chú ý cách dùng lời. Cậu còn trẻ nếu như vậy thì người khác sẽ nói cậu không đủ chững chạc.
- Vì thế Vưu tỷ cứ luôn ra vẻ nghiêm túc với tôi sao?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.
Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn hắn đầy đe dọa mà nói:
- Tôi nói chuyện nghiêm túc với cậu đó.
- Tôi biết.
Triệu Quốc Đống nói:
- Có áp lực cũng không có biện pháp, lúc ấy chỉ mong Thị ủy có thể bố trí vài nhân viên giúp tôi, đừng để tôi đi đánh trận với tay không là được.
- Cậu bây giờ là Thường vụ thị ủy, có gì khó xử có thể trực tiếp nói ra trong Hội nghị thường ủy, ngoài ra có thể trực tiếp báo cáo với Bí thư Kỳ, trao đổi ý kiến.
Vưu Liên Hương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi nghĩ Bí thư Kỳ trao trọng trách nặng như vậy cho cậu thì cũng có suy nghĩ của mình. Chẳng qua cậu bây giờ tốt nhất đừng nhắc, chờ một thời gian, tìm cơ hội thích hợp.
- Tôi hiểu, cảm ơn Vưu tỷ.
Hai người đang nói chuyện thì lúc này cũng có một người đi tới.
- Bí thư Lam tới rồi.
Lam Quang liếc một cái là thấy Triệu Quốc Đống và Vưu Liên Hương tới, hai người có vẻ đang nói chuyện gì đó. Lam Quang cười nói:
- Quốc Đống, sớm như vậy đã tới ư? Từ Hoa Lâm lên Ninh Lăng phải mất hơn tiếng, cậu chắc dậy từ 6h phải không?
- Ha ha, Lam ca, tôi số khổ quen rồi mà, có thể trách ai. Anh 8h mới dậy rồi ăn sáng cũng được. Đâu như tôi 6h đã dậy và chạy vội lên Ninh Lăng.
- Được rồi, đừng ra vẻ trước mặt tôi. Qua hôm nay cậu cũng coi như cùng chỗ với tôi, cậu cũng có thể ngủ muộn mà. Chỉ sợ cậu không đi làm thì lúc ấy Bí thư Lục sẽ kiểm tra tác phong làm việc của cậu.
Lam Quang cười ha hả và thấy Lục Kiếm Dân đi vào cửa:
- Bí thư Lục, anh nói có đúng không?
- Mấy người nói gì mà nhắc tới tôi thế?
Lục Kiếm Dân đặt cặp và cốc trà xuống rồi nói:
- Quốc Đống đến rồi à.
- Tôi vừa tới, Bí thư Lục, Bí thư Lam nhắc tôi đi làm ở Thị xã khác với huyện, lúc nào cũng có thể bị Ủy ban kỷ luật Thị ủy giám sát.
- Ha ha, Quốc Đống lên Thị xã làm việc thì phải làm quen một chút. Thị xã khác với huyện, phức tạp hơn nhiều. Cậu cũng gặp nhiều vấn đề phiền phức hơn.
Lục Kiếm Dân gật đầu nói.
Hai người đang nói chuyện thì Mao Bình và Chu Xuân Tú cùng tới.
- Quốc Đống đến rồi à?
- Trưởng ban Mao, Thị trưởng Chu, tôi vừa tới được mấy phút mà thoi. Sau khi Mạch Gia Huy điều lên làm Chánh thanh tra tỉnh thì hai người Chu Xuân Tú và Mao Bình cũng thu mình lại nhiều.
- Ha ha, Thị ủy lại có thêm dòng máu trẻ tuổi rồi. Ít nhất cũng kéo độ tuổi trung bình của Thị ủy vài tuổi phải không?
Chu Xuân Tú có vẻ bình tĩnh nhưng trong mắt có thêm một tia phức tạp. Trước đó y làm Bí thư đảng ủy kiêm Chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát thì cũng không được như ý. Bây giờ Triệu Quốc Đống lại đến thay thế.
- Còn trẻ là tốt, có sự năng động thì mới có thể làm việc.
Kim Vĩnh Kiện đi vào nghe Chu Xuân Tú nói liền tiếp lời:
- Tuổi chênh lệch nhiều, lại có kẻ chiếm vị trí không làm việc gì thì mới khiến hiệu quả làm việc kém hẳn đi.
Các thường vụ cũng lục tục xuất hiện, Triệu Quốc Đống gần như gặp ai liền mời người đó thuốc. Trong 12 Thường vụ thị ủy thì ngoài hắn ra thì hắn gặp ai liền mời thuốc kẻ đó, cố gắng nhũn nhường một cách tối đa.
Khi Kỳ Dư Hồng Thư Chí Cao cùng Nghiêm Lập Dân tiến vào, các thường vụ đều về vị trí của mình. Nhân viên phục vụ rót trà cho các vị lãnh đạo rồi biết ý rời đi.
- Họp thôi, Trưởng ban thư ký Vưu tuyên bố nội dung hôm nay.
Nghiêm Lập Dân mặt không chút thay đổi nhìn Kỳ Dư Hồng. Thấy Kỳ Dư Hồng gật đầu, Nghiêm Lập Dân liền tuyên bố bắt đầu hội nghị.
- Lão Quế, anh làm Thường vụ quận ủy mà như vậy sao? Một phó đội trưởng đội cảnh sát giao thông mà dám kiêu căng như vậy, có thể không nể mặt lãnh đạo quận. Vậy không biết đội trưởng đội cảnh sát giao thông và trưởng phòng công an kiêu căng như thế nào nữa.
Triệu Quốc Đống vừa lái xe vừa có chút buồn cười mà nói.
- Thị trấn Hải Yến, Hà Thanh, tên hay đó. Tên họ Trì đó sao kiêu căng như vậy, còn chưa là cán bộ cấp Phó Trưởng phòng mà có thể không nể mặt Bí thư đảng ủy Cục Công an Thị xã, tôi lần đầu thấy cảnh sát kiêu căng như vậy.
- Trì Đại Hổ là cháu của Trì Thành Phong.
Quế Toàn Hữu nhỏ giọng nói.
- Là Phó bí thư Chính pháp ủy Thị xã - Trì Thành Phong?
Triệu Quốc Đống nhíu mày. Trì Thành Phong là người của Nghiêm Lập Dân, nghe nói cục Chiêu thương sang bên Tòa án Thị xã làm Chánh án.
Quế Toàn Hữu gật đầu nói:
- Trì Thành Phong có quan hệ rất tốt với Mã Nguyên Sinh, Mã Chiêm Bưu.
- Bảo sao, hừ, xem hắn còn có thể được bao lâu nữa.
Quế Toàn Hữu biết Triệu Quốc Đống đang rất tức giận. Triệu Quốc Đống bị đấm trúng vài cú. Mà bản thân y là Chánh văn phòng Quận ủy cũng không còn chút mặt mũi gì.
- Hầu hết lãnh đạo của Công an quận đều là người của họ Mã. Hơn nữa có không ít họ hàng nhà này làm cán bộ trên Thị xã. Phó trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy – Mã Thiên Lý cũng là người Mã gia.
Quế Toàn Hữu biết Triệu Quốc Đống cần thêm thông tin nên tự nói.
- Đội trưởng đội cảnh sát giao thông Tây Giang, Phó Trưởng phòng Công an quận – Lương Sùng Thái là bạn thân của Mã Chiêm Bưu.
- Công an quận Tây Giang không có ai tốt ư?
Triệu Quốc Đống rất tùy ý nói.
- Về cơ bản trong Công an quận đều là người của Mã Chiêm Bưu, ngoài lão Vân là Phó Trưởng phòng ra, chẳng qua y chỉ phụ trách lực lượng phòng cháy và cảnh sát vũ trang, không dính tới nghiệp vụ gì.
Quế Toàn Hữu suy nghĩ một chút rồi nói. Gần năm y tới Tây Giang không làm gì được nhưng mà cũng hiểu không ít các phòng ban trong quận.
- Chính ủy Công an quận là ai?
Triệu Quốc Đống hỏi. Trong hệ thống công an ngoài Trưởng phòng thì còn có Chính ủy cũng rất quan trọng. Nếu chọn nhân vật này tốt thì có thể kiềm chế Trưởng phòng.
- Chính ủy đã điều sang làm trưởng phòng công an Phong Đình, vốn xác định rồi nhưng Trương Thiệu Văn bị điều đi nên bị kéo dài. Lôi Bằng cùng Tiếu Triêu Quý mấy lần muốn xác định trong Hội nghị thường ủy nhưng đều bị Chủ tịch Tằng cùng Lạc Dục Thành ngăn lại.
Triệu Quốc Đống gật đầu không nói nữa. Hắn trực tiếp đưa Quế Toàn Hữu đến nhà tập thể Quận ủy.
Trên đường về Hoa Lâm, Triệu Quốc Đống vẫn đang suy nghĩ. Tuy nói Trương Thiệu Văn có thế lực ở Tây Giang, nhưng ai cũng biết chủ yếu là do quyền lực của y mang tới. Mà cục diện Tây Giang ác liệt như vậy thì Thị ủy, Ủy ban Thị xã không thể không biết. Nếu lãnh đạo chủ yếu của Thị ủy nếu hạ quyết tâm giải quyết vấn đề của Trương Thiệu Văn thì cũng không phải không có gì khó. Nhưng khó là sợ Trương Thiệu Văn lộ ra gì đó sẽ làm Thị ủy mất mặt. Vì thế Kỳ Dư Hồng cũng có chút lo lắng.
Nhưng càng chậm giải quyết thì sẽ càng phiền phức. Kỳ Dư Hồng không phải không biết điểm này, y đã đứng vững ở Ninh Lăng thì sao mãi không thực hiện?
Điều này làm Triệu Quốc Đống rất khó hiểu.
Nhìn đồng hồ, Triệu Quốc Đống gọi điện cho Tương Uẩn Hoa.
Cuộc điện này kéo dài một tiếng, đến khi về đến huyện thành Hoa Lâm thì Triệu Quốc Đống mới bỏ máy ra, tâm trạng của hắn rất nặng nề.
Trầm Thụ Hòa? Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trầm Thụ Hòa? Bảo sao Nghiêm Lập Dân có thể đánh bại Kim Vĩnh Kiện mà lên làm Phó bí thư Tỉnh ủy, bảo sao Trương Thiệu Văn có thể đứng vững không ngã, cuối cùng còn có thể sang Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân làm Phó chủ tịch. Bảo sao Kỳ Dư Hồng sợ ném chuột vỡ đồ rồi mãi không động tới Tây Giang.
Bảo sao bây giờ Kỳ Dư Hồng mới chuẩn bị ra tay. Trầm Thụ Hòa đã đến tuổi, trong danh sách Ủy viên dự khuyết Trung ương Đảng khóa 15 không có Trầm Thụ Hòa.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Hùng Chính Lâm.
- Hùng ca, chưa ngủ sao? Ừ, em có chuyện muốn hỏi anh. Chủ nhiệm Trầm sẽ sang Đại hội đại biểu nhân dân phải không anh? Hả, Phó chủ nhiệm, Phó bí thư Đảng ủy Đại hội đại biểu nhân dân? Về cơ bản đã xác định? Lúc nào đi? Ha ha, em quan tâm là có lý do mà.
- Bây giờ em chưa được xác định đi đâu, có lẽ chỉ là mấy ngày thôi. Nhưng chắc chỉ một trong hai nơi là Khu Khai Phát và Tây Giang thôi, hai nơi này thì em muốn đến Khu Khai Phát, quen việc dễ làm, không có gánh nặng, coi như đặt mục tiêu cao một chút thì có thành tích em cũng được vinh dự mà. Mọi người đều biết Tây Giang có nước quá sâu, không chừng bị lún vào đó không thể bò lên được. Lúc ấy chắc phải nhờ Hùng ca kéo em một chút mới được.
- Hả, Hùng ca biết rồi sao? Thái ca nói với anh? Cái gì, anh vừa lên Bắc Kinh? Ừ, xem ra anh được chọn làm Ủy viên Ủy ban kỷ luật Trung ương là có chỗ tốt, không có việc là có thể lên Bắc Kinh. Có phải là muốn ở lại Bắc Kinh không? Thật sao?
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói:
- Anh vào Ban nào của Ủy ban kỷ luật? Tám ban đều cầm thượng phương bảo kiếm, vừa xuống liền chém quan chức từ cấp giám đốc sở trở lên.
- Chưa xác định sao? Vậy lúc nào đi? Sang năm sao? Sau này em muốn gặp anh không phải cần lên Ủy ban kỷ luật Trung ương ư? Hay là cho em một thẻ bên anh đi cho em được oai phong?
Triệu Quốc Đống trêu chọc mấy câu.
- Ừ, cô ấy hiểu ba ngoại ngữ. À, tiếng Anh thì em biết, các tiếng khác thì không hiểu gì. Cô ấy thì không biết em nói tiếng tỉnh An Nguyên có nghe hiểu không nữa?
Hùng Chính Lâm đang hỏi Triệu Quốc Đống về Lưu Nhược Đồng. Thực tế Triệu Quốc Đống chỉ nói chuyện với Lưu Nhược Đồng vài lần quan điện thoại, còn mặt thì chỉ nhìn qua ảnh, nhưng đối phương trông như thế nào thì hắn chỉ nhớ mơ hồ một chút. Chuyện này nếu người thân quen một chút là ra ngay vấn đề. Hùng Chính Lâm không quá biết đối phương nên mới qua cửa.
- Tiến triển thì khó nói, dù sao vẫn trẻ mà, công việc của cô ấy cũng bận. Chuyện bên Bộ Ngoại giao thì em không hiểu mấy mà, chuyện gì cũng liên quan đến chủ quyền và danh dự quốc gia. Gặp mấy lần ư? Em tính xem nào, hình như ba bốn lần thì phải? Đều là ở Bắc Kinh, em bay lên đó. Cô ấy chẳng lẽ còn có thể tới Ninh Lăng ư?
- Tình hình nhà cô ấy thì em không rõ, hỏi để làm gì? Em làm việc thoát nghèo, cô ấy làm việc quốc gia, hai bên không can thiệp vào nhau.
- Hùng ca, anh đừng giục và nghĩ phức tạp được không? Bọn em rất hòa hợp, có nhiều tiếng nói chung mà, thật đó, vừa gặp liền như quen từ lâu đó. Ừ, cô ấy rất ủng hộ quan điểm của em, đó là thanh niên phải dồn tâm trí vào sự nghiệp. Đúng, bọn em tạm thời còn chưa nghĩ xa như vậy, tình cảm cũng phải tiến dần mà. Đúng, em và cô ấy đều nghĩ như vậy.
- Cái gì? Để anh gặp cô ấy?
Triệu Quốc Đống vội vàng nói:
- Cô ấy rất hay xấu hổ nên sợ không đồng ý đâu. Cái gì? Anh biết chú tư của cô ấy?
Quốc Đống thầm cười khổ một tiếng, Hùng Chính Lâm sao có quan hệ với người nhà cô ấy?
- Thôi đợi sang năm có cơ hội rồi nói đi anh. Trong năm nay sợ là không được đâu. Hay là em xem lúc nào được sẽ gọi cho anh.
Triệu Quốc Đống gọi điện xong mà đổ mồ hôi. Sao những người này quan tâm tiến triển chuyện của mình và Lưu Nhược Đồng thế? Nói dối càng lúc càng giống, điều này có nghĩa bị lộ ra càng lúc càng lớn. Lúc ấy hắn không biết ăn nói như thế nào với Thái Chánh Dương.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống rất nhanh bỏ việc này mà nghĩ tới Tây Giang. Trầm Thụ Hòa mặc dù lui về tuyến hai nưng lại làm Phó bí thư Đảng ủy, Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh, chính xác mà nói bố trí này có thể khiến y vẫn còn có quyền. Chẳng qua nếu hắn đã bị đẩy vào vị trí kia thì dù sợ cũng không có đường lui. Không thể vì đối phương có chỗ dựa mà hắn phải lui chứ?
Triệu Quốc Đống về đến nhà khách nghỉ một lát thì nhận được điện gọi tới, là Chương Thiên Phóng gọi. Lúc này Chương Thiên Phóng gọi thì chắc là có chuyện gì đó khẩn cấp. Triệu Quốc Đống có chút giật mình, hắn khá mẫn cảm với số điện thoại này. Bây giờ đã gần 12h đêm mà Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy gọi tới thì không phải là thông báo với hắn rằng ngày mai diễn ra Hội nghị thường vụ Thị ủy đó chứ?
- Quốc Đống, chuyện của cậu về cơ bản đã xác định.
Chương Thiên Phóng trầm giọng nói.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra mà nói:
- Bảo tôi đi đâu?
- Cậu đoán xem?
Chương Thiên Phóng nói.
- Khu Khai Phát?
Triệu Quốc Đống cũng đoán không phải điều này.
- Đoán nữa xem.
- Vậy chỉ có thể là Tây Giang, còn có gì cần đoán chứ? Dù sao cũng không thể đến Tào Tập hay ở lại Hoa Lâm mà.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Không, Bí thư Kỳ quyết định để cậu đến làm Bí thư Quận ủy Tây Giang, đồng thời tạm thời kiêm chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát. Ha ha, kiêm hai chức, hiếm có.
Chương Thiên Phóng cười cười đầy am hiểm.
- Lần này cậu không chết cũng bị thương nặng. Tôi xem cậu còn thoải mái như ở Hoa Lâm không.
Mẹ nó chứ. Triệu Quốc Đống gần như muốn chửi to.
- Ai đưa ra ý tưởng kém như vậy?
- Ha ha, đây là Bí thư Kỳ đề cử cậu tới Khu Khai Phát, Thị trưởng Thư lại đề cử cậu tới Tây Giang, hai bên tranh chấp nên Bí thư Kỳ quyết định. Ừ, Lục Kiếm Dân cũng ủng hộ ý của Bí thư Kỳ, chuyện này coi như đã xong, mai sẽ có thông báo cho cậu.
Chương Thiên Phóng trêu Triệu Quốc Đống:
- Sao, cảm thấy thế nào?
- Một loạt cơn sét đánh trúng đầu.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ thật nhanh, hắn không thể ngờ kết quả lại là như thế nào. Thân kiêm hai chức đây chính là muốn bóc lột sức lao động của hắn.
- Sao có thể làm như vậy chứ? Thân kiêm hai chức là vi phạm quy định mà.
- Ai nói vậy? Chu Xuân Tú không phải là Phó thị trưởng kiêm Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát một thời gian dài sao?
Chương Thiên Phóng hỏi lại một câu.
- Nhưng y là Phó thị trưởng nên bình thường mà.
Triệu Quốc Đống chưa nói xong thì Chương Thiên Phóng đã cắt ngang.
- Ý cậu Phó thị trưởng là lãnh đạo Thị xã, vậy Thường vụ thị ủy không phải sao?
- A, tôi không có ý này.
Triệu Quốc Đống gãi đầu nói:
- Thân kiêm hai chức vậy Thị ủy có phải cho tôi hai phần tiền lương không?
- Hừ, cậu nằm mơ đi. Tôi nghe ý của Bí thư Kỳ là công tác bên Tây Giang là chính, công tác bên Khu Khai Phát thì cậu tạm thời kiêm nhiệm. Hoàng Côn làm Bí thư huyện ủy Hoa Lâm thay cậu.
Chương Thiên Phóng cười nói:
- Lão Hoàng rất vui mừng. Y cũng biết biểu hiện của mình ở Ban quản lý là không tốt. Bí thư Kỳ coi như là cố gắng giúp y hết mức rồi. Bây giờ Hoa Lâm có xu thế phát triển quá tốt, chỉ cần theo quỹ đạo cậu đặt ra thì trong hai năm kinh tế Hoa Lâm nhảy lên top 3 của cả Ninh Lăng là không vấn đề gì.
- Hoàng Côn thì tốt nhưng tôi thì khổ rồi.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.
- Chỉ riêng Tây Giang đã làm tôi đau đầu, còn có cả Ban quản lý Khu Khai Phát, lợi ích hai bên sao có thể cân bằng? Chiếm thêm một vị trí không biết làm bao người hận đây. Bí thư Kỳ sao lại nghĩ vậy chứ?
- Ha ha, làm nhiều mới tốt mà. Người khác muốn đi thì phải xem có ăn được hay không. Mai Anh Hoa đi, Hoàng Côn cũng đi, không nói là xám xịt thì cũng là buồn bã rời đi. Tôi thấy Khu Khai Phát cũng là khúc xương cứng không mấy người dám gặm. Bây giờ khoảng cách giữa Khu Khai Phát Ninh Lăng và các nơi khác càng lúc càng xa, Thị xã cũng rất lo lắng. Ai ngồi vào vị trí này chỉ một năm không có thành tích thì chỉ sợ sẽ thành câu hỏi lớn trong tiền đồ chính trị của người đó. Lần này là Hoàng Côn, nếu là người khác thì đâu có kết quả tốt như vậy.
- Hừ, thế nên mới đổ lên lưng tôi sao? Một năm không làm tốt thì tôi không phải cúi đầu khi gặp người sao?
- Cái này thì không phải, cậu đã là Thường vụ thị ủy nên không phải lo vấn đề đó. Tôi thấy Bí thư Kỳ và Thị trưởng Thư đều đang sốt ruột nên khó tránh khỏi việc vì lợi ích trước mắt. Khu Khai Phát các thành phố, Thị xã khác làm ăn rất tốt, nhưng bên chúng ta gần như bị chết, Bí thư Kỳ cũng rất tức giận. Cho nên mới vậy.
Chương Thiên Phóng cười nói.
Cái người ta không muốn nhận thì dồn cho mình? Triệu Quốc Đống thầm chửi trong lòng.
Quan to một bậc đè chết người.
- Phóng ca, mai tuyên bố sao?
- Ừ, sáng mai họp Hội nghị thường ủy công bố quyết định này, đồng thời cũng bãi nhiệm Hoàng Côn, thời gian có lẽ không dài. Sau khi hội nghị kết thúc sẽ có văn bản. Ý của Bí thư Kỳ là sáng cậu có thể tới Tây Giang gặp mặt bộ máy, không được thì chiều, sau đó sang gặp bộ máy bên Khu Khai Phát.
- Tôi đây không cần được nói chuyện tổ chức sao?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói.
- CHắc không cần. Được rồi, tôi nói cho cậu chuẩn bị tư tưởng trước, có lẽ chậm nhất là ngày kia cậu phải hoàn thành bàn giao công việc và đi nhận chức. Ha ha, Khu Khai Phát và Tây Giang đều khó giải quyết mà giao hết cho cậu. Ý của Bí thư Kỳ là chỉ cần có lợi cho triển khai công việc thì cậu có yêu cầu gì đều có thể nói ra để nghiên cứu. Cậu đừng làm Bí thư Kỳ thất vọng đó.
- Bí thư Kỳ nói như vậy sao?
Triệu Quốc Đống cười thầm trong lòng, nếu như vậy thì tốt quá.
- Ừ, chẳng qua cửa lão Nghiêm có qua được hay không thì khó nói. Tôi đã nói chuyện với Bí thư Kỳ, một hảo hán phải có ba người giúp, một người không thể không có ba chân. Cậu tay không tới Tây Giang, còn phụ trách cả bên Khu Khai Phát thì nếu không có vài trợ thủ đắc lực là không được. Bí thư Kỳ cũng đồng ý, cậu tự suy nghĩ đi.
Chương Thiên Phóng nói:
- Nhớ là nợ tôi việc này đó, ít nhất phải đến Hỉ Lai Đăng hay Văn Hoa ăn một bữa.
- Ha ha, Phóng ca nói gì thế, mười bữa cũng được mà. Ân tình này thằng em nhớ kỹ, sau này còn mong Phóng ca ủng hộ nhiều. Lão Nghiêm không hài lòng với tôi, tôi có chuyện gì thì y nhất định sẽ phải thắp đèn tìm lỗi. Tôi coi như hoàn toàn mâu thuẫn với y.
Triệu Quốc Đống cười ha hả mà nói:
- Chỉ cần Bí thư Kỳ và Phóng ca ủng hộ thì không ngại gì lão Nghiêm cả.
Chương Thiên Phóng ở bên kia không khỏi lắc đầu và đi vào một căn phòng. Mấy người thấy Chương Thiên Phóng lắc đầu, một người phụ nữ khoảng hơn 30 nói:
- Trưởng ban Chương, sao muộn như vậy mới tới.
- Vừa họp xong, Bí thư Kỳ đi thì tôi mới có thể đi mà.
Một người phụ nữ đi tới cầm cặp cho Chương Thiên Phóng rồi đặt xuống ghế ở bên.
- Chuyện gì mà nghiên cứu muộn như vậy?
Mấy người đang đánh mạt chược nghe Chương Thiên Phóng nói như vậy liền hỏi.
- Không phải vấn đề điều chỉnh nhân sự sao?
Chương Thiên Phóng cũng không thích đánh mạt chược mấy, chẳng qua y thích náo nhiệt.
- Trưởng ban Chương, Thị xã lại có thay đổi gì sao?
Một người đàn ông cười nói.
- Ừ, chính là chức Bí thư Quận ủy Tây Giang đó.
Chương Thiên Phóng thấy mọi người đã bỏ bài xuống nhìn mình, y cười nói:
- Triệu Quốc Đống làm Bí thư Quận ủy Tây Giang.
- Ôi, người này thật sự tới làm Bí thư Quận ủy Tây Giang sao?
Mấy người liền nói.
- Tây Giang là nơi khá phức tạp, chẳng qua Triệu Quốc Đống không dễ nói chuyện như Tằng Lệnh Thuần.
- Vậy thì có sao chứ. Khi Triệu Quốc Đống làm Chủ tịch huyện đã không nể mặt Bí thư Nghiêm. Bây giờ là Thường vụ thị ủy thì còn có thể nể mặt ai?
- Ha ha, náo nhiệt rồi đây, người này tới Tây Giang, vậy đám người Tây Giang không phải ngoan ngoãn mang đuôi làm người ư?
- Vậy cũng không chắc, Lôi Bằng cùng Tiếu Triêu Quý cũng không ăn chay đâu. Không thấy Tằng Lệnh Thuần cũng bị đám người đó khống chế cho không thể làm gì được sao? Hôm trước tôi gặp lão Tằng, người đã từng đó tuổi thì sao phải khổ như vậy?
- Cái này khác rồi. Triệu Quốc Đống có thể đánh ngã Sử Chí Hòa, ngay cả Bí thư Kỳ cũng không có biện pháp. Hắn lại sợ Lôi Bằng cùng Tiếu Triêu Quý sao?
- Rồng không chắc đã áp được đám rắn ở địa phương. Sau lưng Lôi Bằng cùng Tiếu Triêu Quý còn có Trương Thiệu Văn. Trương Thiệu Văn làm việc ở Tây Giang nhiều năm như vậy, Triệu Quốc Đống còn trẻ thì dù sau lưng có chỗ dựa thì có thể làm gì? Cũng không thể đuổi tất cả cán bộ Tây Giang chứ?
- Ừ, cũng đúng. Tây Giang là cái đầm lầy không đáy, ai đi vào sợ cũng khó có thể thoát.
Chương Thiên Phóng lắc đầu. Y thực ra cũng có chút lo lắng, Tây Giang rất phức tạp, xem ra ai cũng nghĩ như vậy, nghĩ rằng Triệu Quốc Đống chưa chắc đã xử lý tốt. Càng không cần nói còn cả bên Khu Khai Phát.
- Không đơn giản như vậy đâu, Thị ủy còn quyết định Triệu Quốc Đống kiêm chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát.
- Hả.
Đêm nay sẽ có nhiều người không ngủ.
Sau khi nhận được điện thoại, một người đàn ông hít sâu một hơi rồi nói:
- Không chơi nữa.
- Sao thế lão Lôi?
Người đàn ông lùn thấy đối phương có vẻ là lạ nên nói.
- Sếp gọi tới nói Thị ủy đã xác định, họ Triệu là Bí thư Quận ủy Tây Giang, đồng thời kiêm chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát. Bí thư Nghiêm không ngăn được.
- Lão Đinh, chịu khó thu mình một chút, Triệu Quốc Đống không phải như Tằng Lệnh Thuần, không dễ xử đâu.
- Lão Lôi, sợ gì chứ? Hắn chỉ có một mình, các ông nhiều người như vậy, lại ở Tây Giang lâu như vậy còn sợ không bằng hắn sao?
Họ Đinh cười phá lên mà nói.
- Hắn không phải còn Quế Toàn Hữu là con chó tốt nhất sao?
Người đàn ông béo nói.
- Lão Mã, mồm miệng sạch sẽ một chút đi, ở đây chỉ có bốn chúng ta thì không sao. Tôi sợ anh thuận miệng, vừa ra ngoài liền không biết nặng nhẹ. Quế Toàn Hữu là Chánh văn phòng Quận ủy, trước kia sếp còn thì hắn chỉ có thể mang đuôi làm người. Bây giờ sếp đã đi, Tằng Lệnh Thuần thì kém nên không thể gây chuyện. Bây giờ thì khác, Triệu Quốc Đống làm Bí thư Quận ủy, hắn còn là Thường vụ thị ủy. Quế Toàn Hữu là tâm phúc của Triệu Quốc Đống bồi dưỡng từ Hoa Lâm, ông làm mất lòng Quế Toàn Hữu thì xem ra chưa chắc đã có kết quả tốt.
Một tên lạnh lùng nói.
- Ông có phải quá cẩn thận không?
Một tên ngồi đối diện do dự một chút rồi nói:
- Họ Triệu chẳng qua mới 27, hắn có bao bản lĩnh chứ?
- Ông nói hắn có bản lĩnh như thế nào? Lúc hắn làm Chủ tịch huyện thì đã dám chống đối với Bí thư Nghiêm mà còn thằng, chuyện này cả hệ thống công an còn biết. Lão Mã có chuyện này không?
Thấy họ Mã gật đầu, tên này nói:
- Hắn mấy lần gây chuyện nhưng có bao giờ ngã không? Ông cho rằng hắn chỉ là kẻ trẻ tuổi xúc động sao? Quyết định của Hội nghị thường vụ Thị ủy chọn Sử Chí Hòa làm Thường vụ thị ủy mà bị Tỉnh ủy trực tiếp bác bỏ, đưa Triệu Quốc Đống lên, ông cho rằng đây là trò đùa sao?
Tên béo không nói gì, tên gầy bên cạnh cũng bỏ bài xuống mà suy nghĩ.
- Bí thư Lôi, vậy hắn tới thì chúng ta nên làm như thế nào?
Không khí trở nên khá áp lực, tên béo liếm môi nói.
- Thu mình lại, quan sát một thời gian rồi nói. Hy vọng hắn chỉ đến quá độ mà thôi. Hắn không phải còn kiêm chức Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát sao? Không phải nói đó là lĩnh vực hắn am hiểu nhất sao? Tốt nhất là mọi người ngoan ngoãn để hắn đến Khu Khai Phát làm kinh tế, đừng có gây phiền phức gì.
Họ Lôi nhấn mạnh nói.
- Tôi thấy việc này không đơn giản, Triệu Quốc Đống không dễ đuổi đi đâu, nếu không Thị ủy đã không cho hắn đến Tây Giang.
- Hừ, binh tới thì tướng ngăn, hắn dù sao cũng cần người giúp. Tôi không tin một tên Quế Toàn Hữu có thể giúp hắn khống chế cả Tây Giang.
- Chỉ mình Quế Toàn Hữu sao? Vậy Vương Ích và Lạc Dục Thành thì sao? Bên Ủy ban quận còn có Tằng Lệnh Thuần, còn cả đám người bên dưới là người chết sao?
Họ Lôi lạnh lùng nói:
- Tôi nói với các ông, mọi người ngoan ngoãn thu lại cho tôi, tránh mũi nhọn là tốt nhất.
Có hai người gật đầu, chẳng qua một tên cao gầy không thèm để ý. Họ Lôi thấy thế liền tức giận nói:
- Lão Đinh, đừng có coi thường mà mất Kinh Châu, ngoài ra ông nói với lão Tiền đi. Tôi thấy trong thời gian này hắn sắp chui vào váy gái rồi, đừng có mà để họ Triệu túm được điểm yếu.
Nói đến nước này thì còn đâu hứng thú chơi bài. Hai người đàn ông rời đi, còn hai người ở lại.
- Lão Lôi, ông có quá cẩn thận không? Triệu Quốc Đống mới 27 tuổi, Hoa Lâm là như thế nào thì ông không phải không biết. Dân chúng đầu óc đơn giản dễ lừa, hắn mới có thể thoải mái như vậy. Đến Tây Giang thì hắn không dễ như vậy đâu. Sao đến lượt thằng mới hơn 20 như hắn khống chế?
Tên béo có chút buồn bực nói.
- Lão Tiếu, ông nghĩ tôi nâng uy phong người khác mà giảm chí khí của mình sao. Ông cho rằng Triệu Quốc Đống mới 27 mà vào Thường vụ thị ủy chỉ là do có chỗ dựa trên Tỉnh ủy sao? Chỉ dựa vào chỗ dựa mà kéo được mấy công ty khổng lồ vào Hoa Lâm sao? Chuyện này dễ vậy sao? Ở Hoa Lâm, hắn lợi dụng Phương Trì Quốc mà đá Mai Anh Hoa đi, sau đó đá Phương Trì Quốc thành kẻ thế tội cho mình. Hắn cho tên Uông Minh Hi vào tù là dễ sao? Ông nghĩ hắn còn trẻ nên nông nổi ư? Thằng này chính là kẻ đầy mưu mô.
Họ Lôi lên xe Santana2000 biển AnV-1005 rồi rời đi.
- Nếu là như vậy thì chúng ta cũng phải đề phòng. Ông nói với Mã Chiêm Bưu, bảo bọn họ thu mình lại, hơn nữa ông cũng chú ý xem Triệu Quốc Đống muốn làm gì.
Họ Tiếu hung dữ nói.
- Hừ, ông nghĩ bọn họ nghe sao? Ông không xem tôi vừa nói thì bọn chúng như thế nào không? Thằng ranh Đinh Cao Thọ sợ là sẽ xảy ra chuyện. Nhưng tên Tiền Trì Quốc đúng là không biết trời cao đất dày, suốt ngày đối đầu với Tằng Lệnh Thuần. Mẹ nó chứ, ông không nghĩ xem đây là đất của Đảng. Tằng Lệnh Thuần là Phó bí thư, Chủ tịch quận, hắn chỉ là phó của người ta mà đối đầu suốt, có chuyện như vậy sao?
Họ Lôi càng nghĩ càng tức:
- Ông nói với hắn, hắn còn cứ như vậy thì sẽ hại mình đó.
Họ Lôi nhíu mày. Sau khi sếp đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Thị xã thì đám người đã không còn đồng lòng như trước. Đinh Cao Thọ từ lâu đã không phục Lôi Bằng, nhất là sau khi hai người tranh chức Phó bí thư Quận ủy. Lôi Bằng thành Phó bí thư, nhưng Đinh Cao Thọ chỉ có thể làm Phó chủ tịch thường trực, theo lý là cân bằng nhưng hai người đã kết mâu thuẫn. Lúc còn ông sếp thì hai người còn biết khống chế, bây giờ ông sếp đi, mâu thuẫn càng lúc càng dâng lên, ai cũng muốn làm lãnh đạo trong đám người.
Lôi Bằng dần nghiêng về Nghiêm Lập Dân, điều này Tiếu Triêu Quý cũng có thể cảm nhận ra.
Y cũng cảm thấy mình hơi yếu nên nhìn lên trên Lãnh đạo thị ủy. Dựa vào Kỳ Dư Hồng thì muốn cũng không được. Thư Chí Cao Lục Kiếm Dân cùng Lam Quang đều từ ngoài tới, thái độ không dễ dàng. Vưu Liên Hương là phụ nữ, hơn nữa đi lại quá gần Kỳ Dư Hồng. Mao Bình cùng Chu Xuân Tú quá yếu thế, chỉ có Nghiêm Lập Dân, Kim Vĩnh Kiện và Chương Thiên Phóng là còn có thể một chút. Trong đó Nghiêm Lập Dân bắt đầu có sức ảnh hưởng mạnh hơn.
Lôi Bằng rất thông minh, Tiếu Triêu Quý cũng không ngu. Bây giờ Triệu Quốc Đống tiến vào Tây Giang khiến cục diện trở nên biến hoá, đám người không chừng sẽ tan rã. Bây giờ nên theo ai.
Hai người bọn họ rời đi khiến không khí giảm náo nhiệt. Tên cao gầy lộ rõ vẻ khinh thường.
- Lão Mã, mặc dù Lôi Bằng nhát gan một chút nhưng hắn nhắc cũng không sai. Bên Công an quận các ông cũng nên cẩn thận một chút. Ai cũng nói quan mới tới sẽ có ba mồi lửa. Triệu Quốc Đống còn trẻ, xốc nổi, lại vừa thành Thường vụ thị ủy nói không chừng sẽ tìm một hai người lập uy, đừng để hắn túm được điểm yếu.
- Ha ha, lão Đinh, vậy phải đề phòng tới bao giờ? Triệu Quốc Đống nếu muốn xử lý tôi thì còn không phải là cầm kính hiển vi chạy khắp nơi sao? Nhiều năm như vậy thì ai chẳng có chuyện chứ. Nếu bị hắn bắt được thì còn không phải mượn đề tài mà phát huy sao?
Mã Chiêm Bưu thở dài nói:
- Thằng đó cũng lợi hại, làm Chủ tịch huyện mà cũng làm Bí thư Nghiêm phải ngậm miệng, Thị xã không phải chấp nhận để người mà Hoa Lâm đề cử làm trưởng phòng công an sao? Làm Chủ tịch huyện đã dám đối đầu với Thường vụ thị ủy, tôi lần đầu nghe thấy. Tôi thấy hắn lần này tới là gây chuyện đó.
- Hừ, sợ gì hắn, hắn cũng là người nên cũng có nhược điểm mà, cũng có bạn bè, có sở thích gì đó. Trong thời gian này cứ quan sát xem hắn thích gì, ghét gì là được mà. Thích tiền cho tiền, thích gái thì bố trí gái. Tôi không tin không tìm được nhược điểm của hắn.
Tên kia cười nói:
- Lão Mã, các anh không phải mới có vài nữ cảnh sát mới vào sao? Sau khi hắn tới thì mời hắn tới chỗ anh khảo sát, bố trí thử xem thế nào. Tôi cũng đi tìm hiểu một chút, hắn ở Hoa Lâm mấy năm thì tôi không tin hắn không ăn mặn. Chỉ cần hắn dám lấy tiền thì tôi không tin hắn vào khuôn khổ.
Mã Chiêm Bưu cười nói:
- Lão Đinh, ông giỏi đó, sớm nghĩ được cách đối phó rồi. Họ Triệu mấy năm lên chức cao như vậy, không tin hắn không x. Đúng như ông nói, mấy công trình lớn của Hoa Lâm đã dính tới vài chục triệu, không chừng hắn cũng kiếm chút đỉnh, sau đó mới có tiền quan hệ bên trên và có chức Thường vụ thị ủy. Không chừng hắn đến Tây Giang sẽ lại kiếm tiền.
Hai người hiểu ý cười phá lên.
Cả đêm đó Triệu Quốc Đống cũng khó có thể ngủ. Thường vụ thị ủy, Bí thư Quận ủy Tây Giang, Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát, một loạt danh hiệu rất dài đủ làm người ta thèm thuồng, nhưng ai biết nó lại là vũng đầm có thể khiến bất cứ ai không thể rút chân.
Hơn nữa hắn nuối tiếc cơ nghiệp ở Hoa Lâm. Nhà máy xử lý nước thải đã bắt đầu khởi công, khu công nghiệp chế biến thực phẩm đã sơ bộ có quy mô. Theo huyện phỏng đoán thì đầu tư của ngành chế biến thực phẩm sẽ vượt qua 80 triệu, có lẽ chỉ vài năm nữa giá trị của khu công nghiệp chế biến thực phẩm sẽ vượt qua 300 triệu, đây là thành tích quá lớn đối với một huyện miền núi tại đất Ninh Lăng này.
Khu du lịch phát triển cũng rất đáng mừng, ngành du lịch năm nay chỉ thiếu chút nữa là vượt qua mức 100 triệu. Nhưng sang năm đột phát 150 triệu thì Tân Tồn Hoán rất tự tin, tốc độ tăng trưởng sẽ trên 50%.
Hơn nữa nhà máy của Công ty Tam Điệp và Công ty Đại Hoa đều đang mở rộng quy mô, ngành chăn nuôi gia súc rất có thể khiến GDP Hoa Lâm có thể đột phá lịch sử, thu nhập tài chính trên 70 triệu, tăng trên 130%.
Cục diện đáng mừng như vậy làm Triệu Quốc Đống đúng là không muốn bỏ. Nhưng ai cũng phải đi bước này.
GDP Tây Giang trước đó đã đột phá một tỷ, hai năm nay mặc dù tăng trưởng chậm nhưng nghe nói cũng có thể đột phá trên 1,2 tỷ, thu nhập tài chính cũng tăng nhiều, tầm trên trăm triệu.
Sáng sớm Triệu Quốc Đống phải chạy sớm tới Thị ủy, đến nơi đã là 8h50, may là không đến muộn, 10 phút nữa cũng đủ làm vài việc. Triệu Quốc Đống lúc này mới cầm cặp xuống xe.
Đây là lần đầu tiên hắn tham gia Hội nghị thường ủy, mặc dù không phải trang điểm như lấy vợ nhưng cũng cần giữ hình tượng. Mặc bộ đồ âu làm Triệu Quốc Đống có vẻ già hơn 2, 3 tuổi.
Đây là lần thứ hai hắn vào phòng hội nghị Thường vụ thị ủy, lần trước cùng La Đại Hải đến để nghe mắng, nhưng lần này lại có thân phận khác.
- Ồ, Quốc Đống đến đúng giờ nhỉ.
Vưu Liên Hương hôm nay mặc bộ váy làm cô trông trẻ hơn 2, 3 tuổi, cô cầm một chiếc cặp rất thời trang. Triệu Quốc Đống cười cười mà nói:
- Vưu tỷ, được đó, Hạng ca mua à? Pura chắc phải hai, ba ngàn.
Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:
- Quốc Đống, bảo sao cậu có duyên với phụ nữ như vậy, thứ mà con gái thích đều dễ nhận ra như vậy. Chắc mua tặng không ít người phải không?
- Ha ha, cũng muốn mua một hai món tặng chị, nhưng sợ chị ném trả vì tôi không có ánh mắt.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Hừ, cậu mà tặng, Vưu tỷ này còn chưa chắc dám nhận đó.
Vưu Liên Hương thản nhiên nói.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi cẩn thận nhìn thì thấy Vưu Liên Hương không phải giả vờ.
- Được đó, có mấy món đợt thằng em tôi đi Hongkong mua về. Ngoài Pura thì Vưu tỷ còn thích loại nào?
- Hừ, chỉ cần cậu tặng thì dù là chiếc bao tải, Vưu tỷ này cũng vui.
Vưu Liên Hương nói.
- Ha ha, Vưu tỷ có phải trêu tôi không? Được rồi, lời sai bảo của Vưu tỷ thì tôi sẽ nhớ kỹ.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Sao hôm nay Vưu tỷ đến sớm như vậy?
- Ừ, lần nào tôi chẳng tới sớm nhất. Trưởng ban thư ký đúng là khổ sở, nói trắng ra là người đưa tin, đâu có nhàn như người chủ một phương như cậu.
Vưu Liên Hương mở cửa phòng hội nghị ra và nhíu mày. Trong phòng hội nghị này có không khí hơi trầm buồn, có lẽ đã lâu không dùng tới.
Vưu Liên Hương mở cửa sổ rồi nói:
- Quốc Đống, cậu kiêm hai chức có thấy áp lực không?
- Vưu tỷ, làm gì cũng có áp lực mà, kiêm hai chức chỉ là nặng thêm một chút. Chẳng qua Bí thư Kỳ đã lên tiếng thì tôi còn có cơ hội phản dối sao? Lần trước tôi vừa giải thích vài câu đã bị mắng một trận, bây giờ tôi biết rồi nên nghiêm túc chấp hành quyết định của Thị ủy, không phụ ủy thác của Thị ủy.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Vưu Liên Hương cười hì hì rồi nghiêm túc nói:
- Quốc Đống, thân phận của cậu bây giờ đã khác, ngày sau phải chú ý cách dùng lời. Cậu còn trẻ nếu như vậy thì người khác sẽ nói cậu không đủ chững chạc.
- Vì thế Vưu tỷ cứ luôn ra vẻ nghiêm túc với tôi sao?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.
Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn hắn đầy đe dọa mà nói:
- Tôi nói chuyện nghiêm túc với cậu đó.
- Tôi biết.
Triệu Quốc Đống nói:
- Có áp lực cũng không có biện pháp, lúc ấy chỉ mong Thị ủy có thể bố trí vài nhân viên giúp tôi, đừng để tôi đi đánh trận với tay không là được.
- Cậu bây giờ là Thường vụ thị ủy, có gì khó xử có thể trực tiếp nói ra trong Hội nghị thường ủy, ngoài ra có thể trực tiếp báo cáo với Bí thư Kỳ, trao đổi ý kiến.
Vưu Liên Hương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi nghĩ Bí thư Kỳ trao trọng trách nặng như vậy cho cậu thì cũng có suy nghĩ của mình. Chẳng qua cậu bây giờ tốt nhất đừng nhắc, chờ một thời gian, tìm cơ hội thích hợp.
- Tôi hiểu, cảm ơn Vưu tỷ.
Hai người đang nói chuyện thì lúc này cũng có một người đi tới.
- Bí thư Lam tới rồi.
Lam Quang liếc một cái là thấy Triệu Quốc Đống và Vưu Liên Hương tới, hai người có vẻ đang nói chuyện gì đó. Lam Quang cười nói:
- Quốc Đống, sớm như vậy đã tới ư? Từ Hoa Lâm lên Ninh Lăng phải mất hơn tiếng, cậu chắc dậy từ 6h phải không?
- Ha ha, Lam ca, tôi số khổ quen rồi mà, có thể trách ai. Anh 8h mới dậy rồi ăn sáng cũng được. Đâu như tôi 6h đã dậy và chạy vội lên Ninh Lăng.
- Được rồi, đừng ra vẻ trước mặt tôi. Qua hôm nay cậu cũng coi như cùng chỗ với tôi, cậu cũng có thể ngủ muộn mà. Chỉ sợ cậu không đi làm thì lúc ấy Bí thư Lục sẽ kiểm tra tác phong làm việc của cậu.
Lam Quang cười ha hả và thấy Lục Kiếm Dân đi vào cửa:
- Bí thư Lục, anh nói có đúng không?
- Mấy người nói gì mà nhắc tới tôi thế?
Lục Kiếm Dân đặt cặp và cốc trà xuống rồi nói:
- Quốc Đống đến rồi à.
- Tôi vừa tới, Bí thư Lục, Bí thư Lam nhắc tôi đi làm ở Thị xã khác với huyện, lúc nào cũng có thể bị Ủy ban kỷ luật Thị ủy giám sát.
- Ha ha, Quốc Đống lên Thị xã làm việc thì phải làm quen một chút. Thị xã khác với huyện, phức tạp hơn nhiều. Cậu cũng gặp nhiều vấn đề phiền phức hơn.
Lục Kiếm Dân gật đầu nói.
Hai người đang nói chuyện thì Mao Bình và Chu Xuân Tú cùng tới.
- Quốc Đống đến rồi à?
- Trưởng ban Mao, Thị trưởng Chu, tôi vừa tới được mấy phút mà thoi. Sau khi Mạch Gia Huy điều lên làm Chánh thanh tra tỉnh thì hai người Chu Xuân Tú và Mao Bình cũng thu mình lại nhiều.
- Ha ha, Thị ủy lại có thêm dòng máu trẻ tuổi rồi. Ít nhất cũng kéo độ tuổi trung bình của Thị ủy vài tuổi phải không?
Chu Xuân Tú có vẻ bình tĩnh nhưng trong mắt có thêm một tia phức tạp. Trước đó y làm Bí thư đảng ủy kiêm Chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát thì cũng không được như ý. Bây giờ Triệu Quốc Đống lại đến thay thế.
- Còn trẻ là tốt, có sự năng động thì mới có thể làm việc.
Kim Vĩnh Kiện đi vào nghe Chu Xuân Tú nói liền tiếp lời:
- Tuổi chênh lệch nhiều, lại có kẻ chiếm vị trí không làm việc gì thì mới khiến hiệu quả làm việc kém hẳn đi.
Các thường vụ cũng lục tục xuất hiện, Triệu Quốc Đống gần như gặp ai liền mời người đó thuốc. Trong 12 Thường vụ thị ủy thì ngoài hắn ra thì hắn gặp ai liền mời thuốc kẻ đó, cố gắng nhũn nhường một cách tối đa.
Khi Kỳ Dư Hồng Thư Chí Cao cùng Nghiêm Lập Dân tiến vào, các thường vụ đều về vị trí của mình. Nhân viên phục vụ rót trà cho các vị lãnh đạo rồi biết ý rời đi.
- Họp thôi, Trưởng ban thư ký Vưu tuyên bố nội dung hôm nay.
Nghiêm Lập Dân mặt không chút thay đổi nhìn Kỳ Dư Hồng. Thấy Kỳ Dư Hồng gật đầu, Nghiêm Lập Dân liền tuyên bố bắt đầu hội nghị.
/1736
|