- Anh, em vẫn không rõ trách nhiệm xã hội mà anh nói là như thế nào?
Trường Xuyên cười nói.
- Nói một cách đơn giản chính là cống hiến cho quốc gia và xã hội. Ví dụ như nộp thuế là điều cơ bản nhất, cố gắng giải quyết công việc cho công nhân mất việc, làm từ thiện, giúp đỡ người khó khăn… Anh không phải nói chỉ làm cho có mà làm thật sự, như vậy mới có thể coi là một tập đoàn thành công có trách nhiệm với xã hội. Đương nhiên tất cả phải dựa trên điều kiện tập đoàn thành công.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Em hiểu rồi. Anh muốn là chúng ta không đặt tâm tư vào hưởng lạc mà nên nỗ lực cống hiến cho quốc gia và xã hội.
Trường Xuyên gật đầu nói.
- Anh không phải người vệ đạo, làm ra tiền tài rồi hưởng thụ riêng cũng không phải chuyện xấu. Nếu tất cả mọi người đều không hưởng thụ, không tiêu sài thì cũng là bất lợi cho sự phát triển của xã hội. Anh chỉ nói là phải làm một cách hợp lý, đồng thời đề cao trái tim trách nhiệm xã hội lên mức độ nhất định, mà không phải chỉ là làm vu vơ.
Hai anh em thảo luận rất vui vẻ về vấn đề trách nhiệm xã hội của tập đoàn. Những người khác thấy anh em Triệu Quốc Đống nói chuyện vui vẻ như vậy liền không quay rầy, Đến khi hai người nói chuyện xong việc này, đám Đường Diệu Văn cũng vừa mới thu bài, Triệu Quốc Đống liền giới thiệu Trường Xuyên với mấy người.
Bữa tối cũng được diễn ra trong sơn trang, đương nhiên cũng không để văn phòng Thị ủy thanh toán mà ghi vào cho Ủy ban Quận Tây Giang. Nghe Lệnh Hồ Triều nói Triệu Quốc Đống ở đây, Chánh văn phòng quận – Ngô Ứng Cương vội vàng chạy tới bố trí ổn thỏa.
Đám người Huyện ủy Hoa Lâm đều tới không ngừng mời rượu. Triệu Quốc Đống không chống đỡ được liền đẩy Trường Xuyên ra. Mọi người đều có chút tò mò về người em đầy phong độ của Triệu Quốc Đống. Thanh niên trẻ tuổi như vậy mà tạo được cơ nghiệp ở Thượng Hải đúng là khiến các cán bộ công tác ở cơ sở thấy hứng thú.
Ăn tối xong, lái xe cũng chạy đến để đón mọi người. Lúc này chỉ còn Giản Hồng và Hoắc Vân Đạt lặng lẽ ở lại.
Triệu Quốc Đống bảo Hoắc Vân Đạt chờ một chút, sau đó hắn nói chuyện với Giản Hồng. Triệu Quốc Đống yêu cầu Giản Hồng làm tốt công việc tuyên truyền ở Hoa Lâm, như vậy có thể tăng điểm trong mắt Vưu Liên Hương, cũng tiện cho khi Vưu Liên Hương báo cáo lên với Kỳ Dư Hồng.
Giản Hồng cũng hiểu được ý đồ của Triệu Quốc Đống.
Lúc trước Triệu Quốc Đống khi sắp lên Thường vụ thị ủy đã không ngừng tạo thế cho Hoa Lâm, đó là một ví dụ rõ ràng nhất. Mặc dù tạo thế chưa chắc có tác dụng quyết định, nhưng khi truyền thông không ngừng đưa tin về Hoa Lâm thì ít nhất cũng khiến Triệu Quốc Đống được Lãnh đạo tỉnh ủy biết đến.
Bây giờ Triệu Quốc Đống cũng muốn Giản Hồng dùng cách này để thể hiện thành tích của Ban Tuyên giáo Huyện ủy Hoa Lâm, tỏ rõ năng lực của cô. Như vậy cũng tăng thêm khả năng khi cạnh tranh chức Phó trưởng ban thư ký Thị ủy của Giản Hồng.
Triệu Quốc Đống cũng nhắc Giản Hồng phải phối hợp tốt với Hoàng Côn. Dù không có quan hệ mật thiết với Hoàng Côn thì ít nhất cũng không để Hoàng Côn có ác cảm với cô. Kỳ Dư Hồng có lẽ sẽ lén trao đổi với Hoàng Côn, mặc dù chưa chắc có tác dụng quyết định nhưng có thể được Hoàng Côn nói tốt một câu thì cũng hay hơn là nói xấu.
Giản Hồng rời đi, Triệu Quốc Đống lại nói chuyện với Hoắc Vân Đạt nửa tiếng.
Đối với Hoắc Vân Đạt thì đơn giản hơn. Triệu Quốc Đống đã đề xuất với Chương Thiên Phóng rằng sang năm Quận Tây Giang muốn phát triển kinh tế mạnh thì phải cải cách các công ty nhà nước. Các công ty, nhà máy của Quận Tây Giang mặc dù không giống nhau nhưng có điểm hung là tài sản đều bị gán nợ, gánh nặng xã hội cao, hiệu quả kinh doanh quá kém. Nguyên nhân cụ thể lại khác nhau, cách giải quyết không giống nhau nên cần người có năng lực đến giúp.
Triệu Quốc Đống cũng nói với Triệu Quốc Đống rằng Phó chủ tịch này cần đủ tiếng nói, tức là phải vào Thường vụ quận ủy, nếu không khó có thể thúc đẩy công việc này.
Chương Thiên Phóng cũng nói mình sẽ nói giúp, điều Hoắc Vân Đạt đến Tây Giang không khó. Bởi vì mọi người đều biết Triệu Quốc Đống cần có người giúp ở Quận Tây Giang. Hơn nữa khi Triệu Quốc Đống đến Tây Giang nhận chức thì vấn đề này đã được thỏa thuận, chỉ là vào thường vụ hay không thì khó mà nói. Phải xem cuộc nói chuyện giữa Triệu Quốc Đống và Kỳ Dư Hồng.
Triệu Quốc Đống cũng yêu cầu Hoắc Vân Đạt chuẩn bị tư tưởng gánh vác trọng trách nặng hơn. Cải cách công ty nhà nước là rất khó khăn, vấn đề liên lụy nhiều, trong đó lại có nguyên nhân lịch sử, lại có nhân viên có tư duy cứng nhắc, có những con sâu mọt muốn đục nước béo cò.
Trường Xuyên rất biết ý đứng bên. Công việc của ông anh có lẽ không giấu y, nhưng y biết quy củ đứng xa mà nhìn.
Đến khi Hoắc Vân Đạt biến mất, Triệu Quốc Đống mới thở dài một tiếng. Cuộc sống cứ như vậy, không có trợ thủ đắc lực làm hắn rất mệt.
Quế Toàn Hữu mạnh không phải về việc làm kinh tế mà là phụ trách công việc hành chính. Hoắc Vân Đạt lại có kinh nghiệm phong phú trong lĩnh vực kinh tế, Tằng Lệnh Thuần cũng có chút năng lực. Hơn nữa Tiếu Triêu Quý và Ngụy Hiểu Lam cùng hành động thì Quận Tây Giang mới có thể miễn cưỡng đi lên.
- Anh, em còn tưởng anh lưu vị Trưởng phòng xinh đẹp, lạnh lùng kia lại. Nói thật vị Trưởng phòng này lạnh lùng quá, nhưng rất có khí chất, chẳng qua tuổi hơi lớn một chút.
Trường Xuyên cười hì hì nói.
- Cút, dám nói loạn trước mặt anh? Mày ăn gan hùm sao?
Triệu Quốc Đống cười mắng.
- Anh sớm nói với chú rồi, anh và cô ta chỉ là quan hệ công việc, bây giờ còn không như vậy nữa. Cô ta làm ở Hoa Lâm, anh ở Quận Tây Giang, không có chút quan hệ gì.
- Đơn giản như vậy sao? Sao em thấy hai người nháy mắt đưa tình vậy?
Trường Xuyên cười hì hì nói.
- Được rồi, anh, em chỉ đùa thôi mà. Anh một mình ở nơi nghèo khó này, trời lạnh cô đơn thì phải kiếm ai đó đi chứ.
- Trường Xuyên, chú và Đức Sơn nói sao giống nhau thế? Suốt ngày muốn hỏi anh có ý định lấy vợ hay không. Hay là ngại anh không lấy vợ sẽ ảnh hưởng đến việc hai thằng? Đức Sơn lại thích ai hả? Chú có ý đồ gian xảo gì?
Triệu Quốc Đống nhìn Trường Xuyên từ trên xuống dưới rồi nói:
- Ừ, mặc như vậy mới có hình tượng của nhà kinh doanh, đủ để tán em ngôi sao nào rồi đó.
Bị Triệu Quốc Đống nói như vậy, Trường Xuyên vội vàng giơ tay xin hàng rồi nói:
- Anh, em không có ý đó. Lời này anh nói với Đức Sơn thì còn được, đừng nói vậy với anh. Tán ngôi sao, người mẫu là sở trường của Đức Sơn, em không có hứng thú đó.
- Ồ, nói như vậy chú muốn tìm người cùng ngành kinh doanh?
Triệu Quốc Đống nghe ra ý trong lời của Trường Xuyên. Hắn nhìn chằm chằm vào Trường Xuyên mà nói:
- Có phải có đối tượng thích hợp không? Trước mặt anh mà mày còn không khai thật? Nói cho chú biết dù sau này chú, Đức Sơn, Vân Hải làm ăn như thế nào thì chỉ cần anh không gật đầu thì đừng mong mang người vào nhà.
- Không, không có …
Trường Xuyên bị Triệu Quốc Đống nhìn như vậy thì hơi run lên.
- Không có? Trường Xuyên, chú nói dối cũng không biết. Anh thấy mấy thằng từ bé đến lớn, nhìn chú lúc này là biết chú nói dối.
Triệu Quốc Đống vừa bực vừa buồn cười. Trường Xuyên ở mặt này kém xa Đức Sơn.
- Anh, cũng có một người nhưng chưa đến mức đó, chỉ là có chút cảm giác thôi.
Trường Xuyên một lúc lâu sau mới nói.
- Không phải người trong công ty của chú chứ?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò mà hỏi.
- Vâng, cô ấy là giáo viên ở Thượng Hải, gặp trong một lần ngẫu nhiên.
Trường Xuyên gãi đầu nói.
- Người Thượng Hải? Lại là giáo viên?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói. Hắn không có ấn tượng tốt với người Thượng Hải, quá khôn khéo. Đồng thời cũng không có cảm tình gì với nghề giáo viên.
- Vâng.
Trường Xuyên thấy Triệu Quốc Đống có chút không hài lòng nên lo lắng.
- Việc của mình phải do chính mình nắm chắc. Nghề gì không quan trọng, điều kiện gia đình không quan trọng. Anh thấy phải có hai điểm đó là nhân phẩm tốt và tình cảm của mình là được. Lúc nào thấy thích hợp thì đưa tới gặp anh.
- Anh, em thấy anh rất bận đó. Ăn một bữa mà còn phải nói chuyện công việc.
Trường Xuyên cũng hiểu ông anh mình càng lúc càng giống một quan chức, gần như không khi nào không suy nghĩ đến công việc. Trước đây Triệu Quốc Đống thi thoảng còn quan tâm tình hình của tập đoàn, bây giờ càng lúc càng ít.
- Ừ, trong thời gian này đúng là hơi bận. Anh vừa đổi chỗ nên người mới, việc mới. Có lẽ sang năm mới dễ thở hơn.
Triệu Quốc Đống cũng hiểu hiệu suất làm việc của mình bên Ninh Lăng còn không bằng Ninh Lăng.
- Anh, Thị xã Ninh Lăng này dù như thế nào cũng hơn Hoa Lâm lúc trước. Em thấy nội thành tuy cũ kỹ nhưng Hoa Lâm sao có thể sánh bằng.
Trường Xuyên có chút khó hiểu mà nói:
- Anh làm Bí thư ở đây thì dễ hơn chứ, ít nhất áp lực kinh tế cũng nhẹ hơn.
- Hừ, đâu đơn giản như chú nghĩ. Công việc không phải là mấy thứ phồn hoa náo nhiệt mà chú thấy. Nhân viên bộ máy, vấn đề nội bộ sẽ quyết định thành tích công tác. Khởi điểm của Quận Tây Giang và Hoa Lâm là khác nhau. Cấp trên sẽ tăng thêm trọng trách cho anh, đưa ra yêu cầu cao hơn nữa, nếu không chú nghĩ rằng anh đến đây là hưởng phúc sao?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Chú không biết công tác chính quyền và quản lý tập đoàn có điểm giống nhau. Chú phải đảm bảo lãi và tài sản của tập đoàn không ngừng tăng lên, phải tạo thương hiệu và văn hóa tập đoàn. Chính quyền cũng là như vậy, chú phải đảm bảo kinh tế tăng trưởng, thu tài chính cũng tăng, còn phải chú ý phát triển xã hội. Chẳng qua với tập đoàn thì đảm bảo kinh doanh thắng lợi là áp đảo tất cả, mà đối với chính quyền thì không là như vậy, nếu xảy ra chuyện mất ổn định thì sẽ bị bác bỏ tất cả.
Trường Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Anh, lấy tập đoàn mà nói thì đảm bảo duy trì doanh số tăng trưởng liên tục là quan trọng nhất, nhưng tạo thương hiệu cũng rất quan trọng, văn hóa tập đoàn cũng cần thiết. Điểm này em có thể hiểu.
- Ồ.
Triệu Quốc Đống đang bước đi liền ngừng lại một chút, hắn quay đầu lại nhìn Trường Xuyên với ánh mắt kỳ lạ. Điều này làm Trường Xuyên hơi chột dạ:
- Anh, sao thế?
- Trường Xuyên, lời này chú có thể nói làm anh rất vui. Không đơn giản.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Tiến bộ không nhỏ, được.
- Anh đừng khen em. Em cũng nghe lời anh nên đi học MBA và thấy có chút trợ giúp. Ít nhất là ánh mắt mở rộng một chút.
Trường Xuyên có chút xấu hổ mà nói.
- Ừ, mở rộng tầm mắt là tốt, nhưng phải chuyển ánh mắt thành đề cao cảnh giới, trong đó cần một quá trình. Chú phải cân nhắc nên áp dụng gì và không. Không phải thứ gì ở MBA đều áp dụng được vào thực tế, làm như thế nào để dung hợp thì phải xem khả năng của chú. Tóm lại anh thấy trong sách có thể tham khảo, nhưng cuối cùng phải căn cứ tình hình thực tế. Phát triển tập đoàn và chính quyền là như nhau, không thể áp dụng y nguyên nơi khác, chỉ có thể học từng bước ở trong thực tế.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng rồi nói tiếp:
- Học tập tham khảo là một phần, nhưng thực tiễn mới là quan trọng nhất.
Trong xe Trường Xuyên và Triệu Quốc Đống nói chuyện về thị trường nước suối đang cạnh tranh rất kịch liệt. Thị trường nước tinh khiết đã bị hai công ty cạnh tranh kia phân một phần, nhất là thị trường Hoa Nam và Hoa Đông cũng bị ảnh hưởng.
Nước suối Thương Lãng vốn nắm giữ một phần thị trường Hoa nam, nhưng bị nước tinh khiết tiến vào khiến lợi nhuận giảm đi. Nhất là Nước suối Thương Lãng kiên trì đi theo hướng nước thiên nhiên, không có sản phẩm tinh khiết, cho nên một ít đại lý đã hỏi Nước suối Thương Lãng có sản xuất nước tinh khiết không. Ngay cả Trường Xuyên cũng cảm thấy mình nếu không làm nước tinh khiết có phải sẽ bị ảnh hưởng nhiều hay không? Cho nên y muốn đến hỏi chuyện Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống cũng có thể cảm nhận được áp lực của Nước suối Thương Lãng lúc này, nếu như không phải kịp thời phát triển sang ngành nước suối cao cấp thì chỉ sợ áp lực càng lớn hơn nữa. Mặc dù như vậy thì thị trường bình thường lớn hơn hẳn thị trường cao cấp. Mà nước tinh khiết tiến vào thị trường nước suối, hơn nữa lãi suất của nước tinh khiết lớn hơn nước thiên nhiên khiến nó đã lấy được một phần ba thị trường. Bây giờ Nước suối Thương Lãng duy trì không sản xuất nước tinh khiết khiến Trường Xuyên cảm nhận áp lực lớn từ thị trường và trong cả nội bộ tập đoàn.
- Trường Xuyên, nước tinh khiết là con dao hai lưỡi. Nước tinh khiết thoạt nhìn lợi nhuận cao, có tương lai tốt nhưng khi cuộc sống của mọi người tăng lên, cuộc tranh chấp giữa nước tinh khiết và nước thiên nhiên sẽ có kết luận. Anh tin thắng lợi cuối cùng sẽ nghiêng về phía nước thiên nhiên.
Triệu Quốc Đống biết nước tinh khiết và nước thiên nhiên sẽ có cuộc chiến kịch liệt, cuối cùng nước thiên nhiên sẽ giành thắng lợi mang tính tuyệt đối. Mặc dù nước tinh khiết vẫn giữ được thị trường nhất định nhưng nước thiên nhiên vẫn tiến dần từng bước chiếm lĩnh thị trường. Hơn nữa tác dụng có lợi cho sức khỏe đã đảm bảo địa vị bá chủ cho nước thiên nhiên.
- Bây giờ nước tinh khiết có thể nói rất thành công, thậm chí còn có thể chèn ép nước thiên nhiên, Nước suối Thương Lãng không có sản xuất nước tinh khiết có thể có hại, nhưng đây là cơ hội để chúng ta tạo thương hiệu của mình. Đó chính là chúng ta chỉ sản xuất nước thiên nhiên, chỉ tiêu thụ sản phẩm tự nhiên, tuyệt đối không làm sản phẩm gia công.
Trường Xuyên lập tức nhạy cảm nhận ra ý nghĩa trong lời nói của ông anh.
- Anh, lời này chúng ta ngầm trao đổi không sao, nhưng nếu công khai nói ra chỉ sợ sẽ có tranh chấp, thậm chí kiện cáo.
- Có gì phải sợ? Có kiện càng tốt, chẳng lẽ Nước suối Thương Lãng không bỏ nổi tiền mời luật sự sao?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Trường Xuyên:
- Chú có hiểu ý anh không? Chẳng những công khai tuyên bố, hơn nữa có thể nói với truyền thông, người tiêu dùng là chúng ta chỉ bán sản phẩm thiên nhiên, từ chối sản xuất và tiêu thụ sản phẩm gia công.
- Cái này …
Trường Xuyên hiểu ra đôi chút.
- chúng ta cần làm chính là khiến các công ty sản xuất nước tinh khiết kia kiện chúng ta, tốt nhất đưa lên Tòa án tối cao, như vậy sẽ tuyên truyền giúp chúng ta. Anh nói với chú, tâm lý tiêu dùng của dân chúng mới là cách thử nghiệm đúng đắn nhất. Bây giờ mấy quan niệm bảo vệ môi trường, thiên nhiên đã ăn nhập vào lòng người, nước thiên nhiên và nước tinh khiết có khác biệt về hàm lượng chất dinh dưỡng đối với cơ thể. Bọn họ nếu muốn kiện thì đó là tuyên truyền không công cho chúng ta, chúng ta tìm còn không được.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Nước suối Thương Lãng cần xác lập tôn chỉ sản phẩm của chúng ta chỉ là sản phẩm thiên nhiên, tuyệt không có gia công. Ai muốn đặt câu hỏi thiên nhiên hay gia công tốt thì cứ đến, chúng ta chào đón. Dù kiện thua thì chúng ta cũng được người tiêu dùng chú ý, giành được thị trường.
Trường Xuyên đúng là rất phục Triệu Quốc Đống, nỗi lo trong lòng y đã biến mất. Ông anh đúng là ông anh, lúc quan trọng đều có thể nói rõ vấn đề.
Sau khi hóa giải được lo lắng trong lòng, vẻ mặt Trường Xuyên đã đỡ hơn trước. So sánh với tình trạng của Nhà máy dược Tân Châu thì chuyện ở ngành nước suối mới làm y lo lắng, đó là điểm tăng trưởng của tập đoàn, tăng trưởng một phần trăm đó sẽ là con số không thể tính toán.
Đến Ninh Uyển, hai anh em đã lâu không ngủ chung giường.
Trường Xuyên nói qua những gì đã làm trong một năm qua ở Thượng Hải. Nhất là xây dựng Thương Lãng building đã làm Tập đoàn Thương Lãng phải quan hệ với các cơ quan, mới cảm nhận được quan niệm ở Thượng Hải vượt xa nội địa.
Đồng thời Trường Xuyên cũng nói về cái nhìn của mình về thị trường bất động sản Thượng Hải. Cho rằng bây giờ là thời cơ tốt nhất tham gia vào thị trường bất động sản Thượng Hải. Nhất là bây giờ tài chính Tập đoàn Thương Lãng đang sung túc nên có thể lựa chọn thời cơ thích hợp mà mua lấy tài sản cố định. Mà khi cần tài chính đều có thể gán đất vay vốn ngân hàng.
Tháng 12, Ninh Lăng bắt đầu lạnh dần, cục diện Tây Giang cũng dần dần bình tĩnh lại sau cơn bão.
Đầu tiên Quận ủy nghiên cứu vấn đề bộ máy Công an quận, Vân Bạc làm Trưởng phòng, Lê Túc điều đến làm Chính ủy. Chánh văn phòng Đảng ủy Chính pháp và Trưởng phòng Pháp chế đều được đề bạt làm Phó Trưởng phòng Công an quận. Cả bộ máy Công an quận gần như thay đổi hoàn toàn. Ngoài một Phó Trưởng phòng và phó chính ủy giữ lại, Trưởng phòng và hai Phó Trưởng phòng đều vào tù, còn không ít người bị kỷ luật Đảng.
Cục Công an Thị xã không có quyền lên tiếng đối với việc điều chỉnh bộ máy ở Công an quận Tây Giang. Trên thực tế do Mã Chiêm Bưu là người Cục Công an Thị xã phái xuống nên lần này Triệu Quốc Đống mượn cơ hội từ chối người đề cử của Đảng ủy Cục Công an Thị xã. Hơn nữa hắn được Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy Chính pháp Thị xã Lam Quang đồng ý nên bộ máy Công an quận phải sinh ra trong hệ thống Chính pháp của Tây Giang.
Ở vấn đề lựa chọn người cho bộ máy Công an quận, cán bộ Tây Giang một lần nữa nhận ra sự cứng rắn của Triệu Quốc Đống. Từ trước đến giờ Tây Giang, thậm chí các Công an huyện khác của Ninh Lăng đều xây dựng bộ máy chủ yếu dựa trên người của Đảng ủy Cục Công an Thị xã xác định, quận, huyện chỉ tiếp nhận. Nhưng lần này Triệu Quốc Đống đã phá vỡ quy định.
….
Khi Vương Lệ Mai đến văn phòng của Triệu Quốc Đống thì cửa đang khép hờ, bên trong có tiếng truyền ra. Cô do dự một chút rồi cuối cùng đi sang phòng thư ký ở bên cạnh.
- Thư ký Lệnh Hồ, Bí thư Triệu có ở nhà không?
Lệnh Hồ Triều đang xem văn bản vội vàng đứng lên nói:
- Trưởng phòng Vương, Chủ tịch Tằng, Trưởng ban Tiếu và Chánh văn phòng Quế đang ở trong văn phòng của Bí thư Triệu, bọn họ đang có chuyện cần bàn.
- Ồ? Vậy bọn họ còn cần bao lâu nữa mới xong?
Vương Lệ Mai có chút thất vọng. Thoáng cái đã trôi qua hai tháng, Triệu Quốc Đống vẫn không đến Phòng thông tin nên khiến cô không khống chế được tình hình. Hai tên Phó Trưởng phòng có lẽ thấy cơ hội nên bắt đầu tính toán xem bao giờ cô bị điều chỉnh. Một tên trong đó nghe nói đã tạo quan hệ với Trưởng ban tổ chức cán bộ Tiếu Triêu Quý, một tên nghe nói có quan hệ đồng hương bên Hoài Khánh với Chánh văn phòng Quận ủy – Quế Toàn Hữu, không ngừng chạy sang Quận ủy. Bây giờ Vương Lệ Mai khó có thể chỉ huy cả phòng nên rất lo lắng.
Nghe nói Trưởng ban Bành cũng có ý muốn thay cô, tin này càng làm Vương Lệ Mai thêm mệt mỏi.
Chẳng lẽ hôm nay bọn họ nghiên cứu vấn đề nhân sự?
Nói thật chức Trưởng phòng mặc dù quan trọng nhưng cô để ý đến cách mình phải xuống hơn. Nếu nói xám xịt rời đi tức là chứng minh việc cô dựa vào cơ thể mà lên chức, có lẽ cả đời cô mang tiếng đó.
Lệnh Hồ Triều thấy vị Trưởng phòng này có vẻ không tốt. Vị Trưởng phòng này trước ít sang Quận ủy, sau khi Bí thư Triệu đến thì hay tới hơn. Đáng tiếc thời gian trước Bí thư Triệu không thích gặp cô ta, vốn xác định đến phòng Thông tin điều tra thì cũng bị gạt đi, trong thời gian này vị Trưởng phòng Vương này đã đến nhiều hơn, một tuần này đã đến hai lần.
- Trưởng phòng Vương, Trưởng ban Tiếu và Chánh văn phòng Quế mới vào chưa lâu nên tôi cũng không chắc. Hay là như vậy, nếu bọn họ lập tức ra và Bí thư Triệu không có lịch thì tôi sẽ hỏi giúp, nếu Bí thư Triệu đồng ý thì tôi lập tức gọi cho chị.
Lệnh Hồ Triều thực ra không đành lòng để vị Trưởng phòng xinh đẹp phải chạy tới chạy lui khi trời lạnh như thế này.
- Được, thư ký Lệnh Hồ, cảm ơn anh. Hôm nào Bí thư Triệu đến phòng tôi kiểm tra công việc thì tôi nhất định mời thư ký một chén.
Mắt Vương Lệ Mai sáng lên mà nói.
Lúc này đám người Triệu Quốc Đống đang nghiên cứu vấn đề nhân sự. Lôi Bằng lúc này đang ở bệnh viện, nghe nói ngồi cũng không yên. Triệu Quốc Đống cùng Tằng Lệnh Thuần còn tới bệnh viện thăm Lôi Bằng.
Lôi Bằng không thể đi làm thì Triệu Quốc Đống càng vui. Vì thế hắn gọi Tằng Lệnh Thuần và Tiếu Triêu Quý lên để xác định vấn đề nhân sự. Tiếu Triêu Quý không rõ thái độ của Triệu Quốc Đống. Theo lý Vương Lệ Mai nhất định sẽ bị điều chỉnh. Bành Nguyên Hậu theo sát Triệu Quốc Đống, y từng mơ hồ nhắc với mình hy vọng do một vị Phó trưởng ban Tuyên giáo đến làm Trưởng phòng Thông tin thay Vương Lệ Mai.
Tiếu Triêu Quý cũng biết Phó Trưởng phòng Thông tin Quách Lỗi là đồng hương với Quế Toàn Hữu. Trong thời gian này Quách Lỗi không ngừng chạy tới chỗ Quế Toàn Hữu. Quế Toàn Hữu mặc dù không nói gì với y nhưng điều này cũng làm Tiếu Triêu Quý phải suy nghĩ.
Trong này nhất định có vấn đề gì đó. Tiếu Triêu Quý mặc dù không nhìn thấu nhưng Quế Toàn Hữu đã không nói chuyện của Quách Lỗi ra, như vậy y không thể tùy tiện giới thiệu người.
- Nếu đã xác định người cho bộ máy cục Giao thông thì tôi nghĩ nên sớm quyết định. Lão Tiếu, anh nói chuyện với lão Lôi, anh ta sức khỏe yếu không tham gia hội nghị được nhưng về trình tự chúng ta vẫn cần thông báo.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Bên Ủy ban Xây dựng thì như lão Tằng nói, sợ rằng phải do người trong ngành đảm nhiệm, nếu không sẽ làm cả Tây Giang chúng ta mất mặt.
- Tây Giang là bộ mặt của Thị xã, xây dựng thành thị còn liên quan tới hình tượng cả Ninh Lăng. Tôi vẫn suy nghĩ thì thấy hoàn cảnh ở Tây Giang quá xấu hổ, cải thiện hoàn cảnh đầu tư có một vấn đề rất quan trọng là bộ mặt thành thị. Như vậy bộ máy Ủy ban Xây dựng càng quan trọng hơn.
Tằng Lệnh Thuần và Tiếu Triêu Quý đều biết Triệu Quốc Đống rất không hài lòng với đám người ở Ủy ban Xây dựng. Xây dựng thành thị ở Tây Giang trì trệ có nguyên nhân chính là do thiếu quy hoạch. Hệ thống Ủy ban Xây dựng chưa xảy ra chuyện thì Triệu Quốc Đống đã nói rõ không hài lòng, nhất là trong công tác quy hoạch.
Lời này Tiếu Triêu Quý nghe thấy thì Tiếu Triêu Quý biết đám người Ủy ban Xây dựng khó chạy khỏi số mạng.
Quả nhiên không nằm ngoài suy đoán, lần này Ủy ban Xây dựng đã bị nhổ tận gốc.
- Bí thư Triệu, người phù hợp với ý kiến của ngài và Chủ tịch Tằng thì chỉ có hai người. Một là Mưu Bình – Phó chủ nhiệm đang chủ trì công việc của Ủy ban Xây dựng. Một là Tần Vi Dân – Trạm trưởng trạm giám sát chất lượng công trình.
- Lão Tằng, ý anh thế nào?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
Tằng Lệnh Thuần thấy Triệu Quốc Đống có vẻ không hài lòng với hai người này nên suy nghĩ một chút mà nói:
- Mưu Bình không phải Đảng viên, nếu để anh ta làm Chủ nhiệm thì còn cần bố trí Bí thư Đảng ủy, không phù hợp yêu cầu tinh giản lãnh đạo, hơn nữa không tiện cho triển khai công việc. Tần Vi Dân mặc dù là cán bộ cấp Phó Trưởng phòng nhưng nghiệp vụ bên giám sát chất lượng công trình quá nhỏ so với bên Ủy ban Xây dựng, tôi lo anh ta không phụ trách nổi. Bí thư Triệu, ngài thấy sao?
- Anh nói có lý, không Đảng mà có nghiệp vụ thì có thể đảm đương, nhưng Ủy ban Xây dựng vừa xảy ra chuyện nên tôi cho rằng cần một lãnh đạo mạnh mẽ về chính trị. Về phần Tần Vi Dân, anh ta chưa làm người phụ trách chính của một phòng ban quan trọng, tôi nghĩ khó có thể. Ý của tôi là bây giờ tạm thời do Mưu Bình chủ trì công việc, Tần Vi Dân có thể đề bạt làm Phó chủ nhiệm, rèn luyện một chút. Về phần Chủ nhiệm thì lão Tiếu cân nhắc thêm xem sao.
- Bí thư Triệu, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng thì tôi nghĩ có thể cân nhắc một chút. Ngoài ra còn Trưởng phòng tài chính và Trưởng phòng Thông tin …
Nói tới hai chức vụ này, Tiếu Triêu Quý cố ý dừng một chút. Trưởng phòng tài chính La Minh không biết thông qua quan hệ gì mà dựa vào Tằng Lệnh Thuần. Tằng Lệnh Thuần đã nói chuyện với Tiếu Triêu Quý là châm chước cho La Minh. Tiếu Triêu Quý cũng đã đáp ứng nhưng vẫn không biết nên làm như thế nào. Về phần Trưởng phòng thông tin thì cũng vì thái độ của Quế Toàn Hữu khiến Tiếu Triêu Quý không dám tùy tiện phát biểu ý kiến.
Không khí hơi ngừng lại, Quế Toàn Hữu vẫn chưa nói gì, Tiếu Triêu Quý muốn nói lại thôi, Triệu Quốc Đống thấy có chút kỳ quái sao lại đề cập tới hai chức vụ kia.
- Lão Tằng, anh có ý gì không?
Triệu Quốc Đống nói trước.
- Công việc bên phòng Tài chính vẫn ổn định, La Minh tốt nghiệp đại học tài chính, coi như giỏi về lĩnh vực này. Về nghiệp vụ cũng không có vấn đề gì, chỉ là chỉ tiêu tài chính trước đây không cân đối, nhưng đây hoàn toàn do yêu cầu của lãnh đạo chủ yếu nên y phải làm như vậy.
Tằng Lệnh Thuần cẩn thận nói:
- Sau khi Bí thư Triệu đến, La Minh biểu hiện rất xuất sắc, làm việc tích cực. Tôi cảm thấy Tây Giang muốn tìm người thích hợp thay thế là không dễ dàng.
Triệu Quốc Đống nghe ra được vấn đề. Trước đó hắn và Tằng Lệnh Thuần đã trao đổi về Trưởng phòng tài chính nhưng Tằng Lệnh Thuần không có ý kiến gì. Lần này Tằng Lệnh Thuần đã thay đổi thái độ, xem ra La Minh đã dựa vào Tằng Lệnh Thuần.
Triệu Quốc Đống thực ra không quá để ý. Nếu hắn là Bí thư Quận ủy bình thường thì có lẽ Trưởng phòng tài chính sẽ phải khống chế trong tay. Chẳng qua bây giờ hắn là Thường vụ thị ủy kiêm Bí thư đảng ủy Tây Giang và Khu Khai Phát nên không cần phải đặt nhiều tâm trí vào lãnh đạo các phòng ban. Hắn có thể thoải mái ném cho Tằng Lệnh Thuần để tạo quan hệ tốt.
- Lão Tiếu, anh thấy sao?
Triệu Quốc Đống sau khi có quyết định liền vứt vấn đề sang cho Tiếu Triêu Quý.
- Chủ tịch Tằng nói đúng, năng lực nghiệp vụ của La Minh rất mạnh, kinh tế Tây Giang mấy năm nay phát triển chậm, tài chính tăng cũng chậm mà gánh nặng nhiều hơn, tài chính quận có thể duy trì như vậy là do công của La Minh.
Tiếu Triêu Quý trước khi biết rõ ý kiến của Triệu Quốc Đống thì không dám nói gì, chỉ là nói La Minh có năng lực nghiệp vụ mạnh, về phần tố chất chính trị phải xem lãnh đạo nhận định.
- Ồ, như vậy thì bên Ủy ban kỷ luật cũng phản ánh vấn đề của La Minh cũng không lớn. Hơn nữa như Chủ tịch Tằng nói thì đây đều do lãnh đạo giao cho làm. Như vậy đi, lão Tằng, phòng Tài chính là phòng chủ yếu bên chính quyền, anh và lão Tiếu bàn rồi quyết định. Nếu thấy có thể dùng La Minh thì tiếp tục dùng. Nếu có vấn đề thì sửa lại là được.
Triệu Quốc Đống tỏ thái độ rõ ràng như vậy làm Tằng Lệnh Thuần và Tiếu Triêu Quý có chút giật mình. Chưa nghe nói có Bí thư nào vứt quyền chọn Trưởng phòng tài chính cho Chủ tịch. Dù không chọn thân tín thì cũng phải chọn kẻ nghe lời mình. La Minh và Triệu Quốc Đống có quan hệ rất bình thường, thậm chí sớm có tâm lý bị điều chỉnh, nhưng không ngờ Triệu Quốc Đống đột nhiên quyết định trao quyền cho Tằng Lệnh Thuần.
Điều này lại làm Tằng Lệnh Thuần có chút do dự. Chẳng lẽ là La Minh thật sự có vấn đề, hoặc là đã tạo quan hệ với Triệu Quốc Đống. Chẳng qua y nghĩ không thể. Triệu Quốc Đống nếu quyết định ai lên ai xuống thì cũng không cần tốn công như vậy. Bây giờ Lôi Bằng nằm viện, Tiếu Triêu Quý đã dựa vào Triệu Quốc Đống, như vậy Triệu Quốc Đống cũng không cần bày trò.
Tằng Lệnh Thuần nhìn Tiếu Triêu Quý rồi nói:
- Bí thư Triệu, tôi cảm thấy La Minh có thể tiếp tục đảm nhiệm cương vị, nếu như lão Tiếu không có dị nghị gì thì xác định.
- Tôi không có ý kiến. Đúng, về Trưởng phòng thông tin Vương Lệ Mai thì không biết bí thư Triệu cùng Chủ tịch Tằng cảm giác thế nào?
Tiếu Triêu Quý nhìn Quế Toàn Hữu ngồi im tai đó và thầm nghĩ đây là cơ hội cuối cùng, anh không bắt cũng đừng trách tôi.
- Ồ, lão Tằng, hai năm nay sự nghiệp phát triển thông tin của Tây Giang chúng ta thế nào?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Cũng được, chẳng qua mảng này tôi không rõ mấy. Phải hỏi lão Bành mới là rõ nhất. Lão Tiếu, anh ở Tây Giang lâu rồi, anh thấy sao?
Tằng Lệnh Thuần đẩy ngay sang cho Tiếu Triêu Quý.
Tiếu Triêu Quý thầm mắng Tằng Lệnh Thuần gian xảo. Trước khi biết thái độ của Triệu Quốc Đống thì ai muốn dính vào việc này.
Vương Lệ Mai mặc dù trước đây đi lại gần Trương Thiệu Văn nhưng nhân phẩm cũng được, không hề kiêu căng như đám Tôn Định Trung cùng Lý Hiểu Bình, Mã Chiêm Bưu. Chỉ là cô ta xinh đẹp, lại không có chỗ dựa gì nên làm sao còn trẻ như vậy đã làm Phó trưởng ban Tuyên giáo kiêm Trưởng phòng Thông tin, vì thế sẽ có người đồn thổi.
- Cái này, thực tế mà nói thì công tác của phòng thông tin và đài truyền hình quận hai năm qua là khá xuất sắc.
Tiếu Triêu Quý nhìn thoáng qua Quế Toàn Hữu thì thấy đối phương có vẻ gõ gõ tay nên hơi động tâm mà nói:
- Đồng chí Vương Lệ Mai tuy còn trẻ nhưng làm việc táo bạo, dứt khoát, đương nhiên trong công việc khó tránh khỏi có chút sai lầm nên khiến một số đồng chí hiểu lầm, ở điểm này có thể là do không đủ kinh nghiệm.
- Ồ.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh kêu lên một tiếng.
- Bí thư Triệu, Chủ tịch Tằng, Trưởng ban Tiếu, tôi nói một số ý kiến của mình. Tôi thấy khi đánh giá một đồng chí thì phải phát hiện sở trường và điểm sáng trong công việc của bọn họ, phải cổ vũ nhiều hơn. Mấy loại người chỉ biết vâng vâng dạ dạ, lấy lòng mọi người thì không thích hợp trào lưu phát triển. Nhất là Tây Giang chúng ta bây giờ càng cần cán bộ có tư tưởng mới. Không như bây giờ có người hay đồn đãi, bêu xấu người khác. Tôi nghĩ phải yêu cầu tất cả cán bộ nếu có vấn đề gì có thể phản ánh lên Ủy ban kỷ luật, Thanh tra, đừng có đồn đãi xung quanh.
Triệu Quốc Đống, Tằng Lệnh Thuần cùng với Tiếu Triêu Quý cẩn thận nghe Quế Toàn Hữu nói.
- Tôi cũng sớm nghe về vấn đề của đồng chí Vương Lệ Mai, nhưng có vấn đề gì hay không thì phải do bên Ủy ban kỷ luật xác định, mà không phải là lời đồn.
Quế Toàn Hữu từ tốn nói:
- Bây giờ nếu dễ dàng điều chỉnh nhân sự thì tôi cảm thấy không quá thích hợp. Theo tôi thì nên ủng hộ công việc của đồng chí Vương Lệ Mai mới đúng.
Quế Toàn Hữu nói giúp Vương Lệ Mai một cách rõ ràng như vậy khiến Tằng Lệnh Thuần và Tiếu Triêu Quý có chút khó hiểu. Triệu Quốc Đống rõ ràng là không hài lòng với phòng Thông tin. Hắn đến Tây Giang mấy tháng mà đã đi khắp các phòng ban, xã, thị trấn nhưng không tới phòng Thông tin.
Vương Lệ Mai lúc nào đi thông với Quế Toàn Hữu? Hoặc là thái độ của Triệu Quốc Đống thay đổi trong mấy ngày vừa qua.
- Lão Quế, lời này của anh đả kích hơi rộng. Phản ánh vấn đề là quyền của cán bộ và quần chúng, chỉ cần không phải cố ý vu cáo, phỉ bang là được. Ủy ban kỷ luật làm gì, không phải là điều tra, xác minh sao?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Chẳng qua lão Quế nói đúng, Tây Giang chúng ta bây giờ không cần cán bộ lãnh đạo ngồi cho hết giờ, mà cần phải có sự quyết đoán và can đảm vượt qua khó khăn. Dù là ngành nào cũng là như vậy, về đồng chí Vương Lệ Mai đúng là có những lời đồn đại, có thể cũng có tồn tại hoặc khuyết điểm. Nhưng về công tác của đồng chí này thì tôi nghe phòng Thông tin ở Hoa Lâm đánh giá đồng chí Vương Lệ Mai rất cao. Tôi đề nghị cũng tạm thời giữ lại như La Minh, xem như thế nào rồi tính. Lão Tằng, lão Tiếu, hai anh thấy sao?
Còn có thể thế nào? Đương nhiên là gật đầu.
Tằng Lệnh Thuần và Tiếu Triêu Quý đều khó tin với thái độ của Triệu Quốc Đống và Quế Toàn Hữu, nhưng có lẽ cũng đoán Triệu Quốc Đống bị áp lực từ trên.
Khi Vương Lệ Mai lo lắng đi đến bên ngoài văn phòng Triệu Quốc Đống thì nghe thấy tiếng của hắn từ trong truyền ra.
- Ừ, chúc mừng, đây là việc lớn. Trưởng ban Hồng phải mời khách đó.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Sáng nay tổ chức Hội nghị thường ủy, đã thông qua quyết định bổ nhiệm của chị. Có lẽ chiều nay Trưởng ban tổ chức cán bộ Chương sẽ thay mặt Thị ủy trao đổi ý kiến với Bí thư Hoàng và Chủ tịch Đường, đây là vấn đề trình tự.
- Ha ha, có quan hệ gì với tôi? Đó là quyết định của Thị ủy. Được rồi, không nói nhiều nữa, gặp mặt rồi nói. Sau này chúng ta cùng làm việc trên Thị xã. Chẳng qua chị làm trong văn phòng Thị ủy nên nắm quyền to, có chuyện tốt đừng quên Tây Giang và Khu Khai Phát đó.
Trường Xuyên cười nói.
- Nói một cách đơn giản chính là cống hiến cho quốc gia và xã hội. Ví dụ như nộp thuế là điều cơ bản nhất, cố gắng giải quyết công việc cho công nhân mất việc, làm từ thiện, giúp đỡ người khó khăn… Anh không phải nói chỉ làm cho có mà làm thật sự, như vậy mới có thể coi là một tập đoàn thành công có trách nhiệm với xã hội. Đương nhiên tất cả phải dựa trên điều kiện tập đoàn thành công.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Em hiểu rồi. Anh muốn là chúng ta không đặt tâm tư vào hưởng lạc mà nên nỗ lực cống hiến cho quốc gia và xã hội.
Trường Xuyên gật đầu nói.
- Anh không phải người vệ đạo, làm ra tiền tài rồi hưởng thụ riêng cũng không phải chuyện xấu. Nếu tất cả mọi người đều không hưởng thụ, không tiêu sài thì cũng là bất lợi cho sự phát triển của xã hội. Anh chỉ nói là phải làm một cách hợp lý, đồng thời đề cao trái tim trách nhiệm xã hội lên mức độ nhất định, mà không phải chỉ là làm vu vơ.
Hai anh em thảo luận rất vui vẻ về vấn đề trách nhiệm xã hội của tập đoàn. Những người khác thấy anh em Triệu Quốc Đống nói chuyện vui vẻ như vậy liền không quay rầy, Đến khi hai người nói chuyện xong việc này, đám Đường Diệu Văn cũng vừa mới thu bài, Triệu Quốc Đống liền giới thiệu Trường Xuyên với mấy người.
Bữa tối cũng được diễn ra trong sơn trang, đương nhiên cũng không để văn phòng Thị ủy thanh toán mà ghi vào cho Ủy ban Quận Tây Giang. Nghe Lệnh Hồ Triều nói Triệu Quốc Đống ở đây, Chánh văn phòng quận – Ngô Ứng Cương vội vàng chạy tới bố trí ổn thỏa.
Đám người Huyện ủy Hoa Lâm đều tới không ngừng mời rượu. Triệu Quốc Đống không chống đỡ được liền đẩy Trường Xuyên ra. Mọi người đều có chút tò mò về người em đầy phong độ của Triệu Quốc Đống. Thanh niên trẻ tuổi như vậy mà tạo được cơ nghiệp ở Thượng Hải đúng là khiến các cán bộ công tác ở cơ sở thấy hứng thú.
Ăn tối xong, lái xe cũng chạy đến để đón mọi người. Lúc này chỉ còn Giản Hồng và Hoắc Vân Đạt lặng lẽ ở lại.
Triệu Quốc Đống bảo Hoắc Vân Đạt chờ một chút, sau đó hắn nói chuyện với Giản Hồng. Triệu Quốc Đống yêu cầu Giản Hồng làm tốt công việc tuyên truyền ở Hoa Lâm, như vậy có thể tăng điểm trong mắt Vưu Liên Hương, cũng tiện cho khi Vưu Liên Hương báo cáo lên với Kỳ Dư Hồng.
Giản Hồng cũng hiểu được ý đồ của Triệu Quốc Đống.
Lúc trước Triệu Quốc Đống khi sắp lên Thường vụ thị ủy đã không ngừng tạo thế cho Hoa Lâm, đó là một ví dụ rõ ràng nhất. Mặc dù tạo thế chưa chắc có tác dụng quyết định, nhưng khi truyền thông không ngừng đưa tin về Hoa Lâm thì ít nhất cũng khiến Triệu Quốc Đống được Lãnh đạo tỉnh ủy biết đến.
Bây giờ Triệu Quốc Đống cũng muốn Giản Hồng dùng cách này để thể hiện thành tích của Ban Tuyên giáo Huyện ủy Hoa Lâm, tỏ rõ năng lực của cô. Như vậy cũng tăng thêm khả năng khi cạnh tranh chức Phó trưởng ban thư ký Thị ủy của Giản Hồng.
Triệu Quốc Đống cũng nhắc Giản Hồng phải phối hợp tốt với Hoàng Côn. Dù không có quan hệ mật thiết với Hoàng Côn thì ít nhất cũng không để Hoàng Côn có ác cảm với cô. Kỳ Dư Hồng có lẽ sẽ lén trao đổi với Hoàng Côn, mặc dù chưa chắc có tác dụng quyết định nhưng có thể được Hoàng Côn nói tốt một câu thì cũng hay hơn là nói xấu.
Giản Hồng rời đi, Triệu Quốc Đống lại nói chuyện với Hoắc Vân Đạt nửa tiếng.
Đối với Hoắc Vân Đạt thì đơn giản hơn. Triệu Quốc Đống đã đề xuất với Chương Thiên Phóng rằng sang năm Quận Tây Giang muốn phát triển kinh tế mạnh thì phải cải cách các công ty nhà nước. Các công ty, nhà máy của Quận Tây Giang mặc dù không giống nhau nhưng có điểm hung là tài sản đều bị gán nợ, gánh nặng xã hội cao, hiệu quả kinh doanh quá kém. Nguyên nhân cụ thể lại khác nhau, cách giải quyết không giống nhau nên cần người có năng lực đến giúp.
Triệu Quốc Đống cũng nói với Triệu Quốc Đống rằng Phó chủ tịch này cần đủ tiếng nói, tức là phải vào Thường vụ quận ủy, nếu không khó có thể thúc đẩy công việc này.
Chương Thiên Phóng cũng nói mình sẽ nói giúp, điều Hoắc Vân Đạt đến Tây Giang không khó. Bởi vì mọi người đều biết Triệu Quốc Đống cần có người giúp ở Quận Tây Giang. Hơn nữa khi Triệu Quốc Đống đến Tây Giang nhận chức thì vấn đề này đã được thỏa thuận, chỉ là vào thường vụ hay không thì khó mà nói. Phải xem cuộc nói chuyện giữa Triệu Quốc Đống và Kỳ Dư Hồng.
Triệu Quốc Đống cũng yêu cầu Hoắc Vân Đạt chuẩn bị tư tưởng gánh vác trọng trách nặng hơn. Cải cách công ty nhà nước là rất khó khăn, vấn đề liên lụy nhiều, trong đó lại có nguyên nhân lịch sử, lại có nhân viên có tư duy cứng nhắc, có những con sâu mọt muốn đục nước béo cò.
Trường Xuyên rất biết ý đứng bên. Công việc của ông anh có lẽ không giấu y, nhưng y biết quy củ đứng xa mà nhìn.
Đến khi Hoắc Vân Đạt biến mất, Triệu Quốc Đống mới thở dài một tiếng. Cuộc sống cứ như vậy, không có trợ thủ đắc lực làm hắn rất mệt.
Quế Toàn Hữu mạnh không phải về việc làm kinh tế mà là phụ trách công việc hành chính. Hoắc Vân Đạt lại có kinh nghiệm phong phú trong lĩnh vực kinh tế, Tằng Lệnh Thuần cũng có chút năng lực. Hơn nữa Tiếu Triêu Quý và Ngụy Hiểu Lam cùng hành động thì Quận Tây Giang mới có thể miễn cưỡng đi lên.
- Anh, em còn tưởng anh lưu vị Trưởng phòng xinh đẹp, lạnh lùng kia lại. Nói thật vị Trưởng phòng này lạnh lùng quá, nhưng rất có khí chất, chẳng qua tuổi hơi lớn một chút.
Trường Xuyên cười hì hì nói.
- Cút, dám nói loạn trước mặt anh? Mày ăn gan hùm sao?
Triệu Quốc Đống cười mắng.
- Anh sớm nói với chú rồi, anh và cô ta chỉ là quan hệ công việc, bây giờ còn không như vậy nữa. Cô ta làm ở Hoa Lâm, anh ở Quận Tây Giang, không có chút quan hệ gì.
- Đơn giản như vậy sao? Sao em thấy hai người nháy mắt đưa tình vậy?
Trường Xuyên cười hì hì nói.
- Được rồi, anh, em chỉ đùa thôi mà. Anh một mình ở nơi nghèo khó này, trời lạnh cô đơn thì phải kiếm ai đó đi chứ.
- Trường Xuyên, chú và Đức Sơn nói sao giống nhau thế? Suốt ngày muốn hỏi anh có ý định lấy vợ hay không. Hay là ngại anh không lấy vợ sẽ ảnh hưởng đến việc hai thằng? Đức Sơn lại thích ai hả? Chú có ý đồ gian xảo gì?
Triệu Quốc Đống nhìn Trường Xuyên từ trên xuống dưới rồi nói:
- Ừ, mặc như vậy mới có hình tượng của nhà kinh doanh, đủ để tán em ngôi sao nào rồi đó.
Bị Triệu Quốc Đống nói như vậy, Trường Xuyên vội vàng giơ tay xin hàng rồi nói:
- Anh, em không có ý đó. Lời này anh nói với Đức Sơn thì còn được, đừng nói vậy với anh. Tán ngôi sao, người mẫu là sở trường của Đức Sơn, em không có hứng thú đó.
- Ồ, nói như vậy chú muốn tìm người cùng ngành kinh doanh?
Triệu Quốc Đống nghe ra ý trong lời của Trường Xuyên. Hắn nhìn chằm chằm vào Trường Xuyên mà nói:
- Có phải có đối tượng thích hợp không? Trước mặt anh mà mày còn không khai thật? Nói cho chú biết dù sau này chú, Đức Sơn, Vân Hải làm ăn như thế nào thì chỉ cần anh không gật đầu thì đừng mong mang người vào nhà.
- Không, không có …
Trường Xuyên bị Triệu Quốc Đống nhìn như vậy thì hơi run lên.
- Không có? Trường Xuyên, chú nói dối cũng không biết. Anh thấy mấy thằng từ bé đến lớn, nhìn chú lúc này là biết chú nói dối.
Triệu Quốc Đống vừa bực vừa buồn cười. Trường Xuyên ở mặt này kém xa Đức Sơn.
- Anh, cũng có một người nhưng chưa đến mức đó, chỉ là có chút cảm giác thôi.
Trường Xuyên một lúc lâu sau mới nói.
- Không phải người trong công ty của chú chứ?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò mà hỏi.
- Vâng, cô ấy là giáo viên ở Thượng Hải, gặp trong một lần ngẫu nhiên.
Trường Xuyên gãi đầu nói.
- Người Thượng Hải? Lại là giáo viên?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói. Hắn không có ấn tượng tốt với người Thượng Hải, quá khôn khéo. Đồng thời cũng không có cảm tình gì với nghề giáo viên.
- Vâng.
Trường Xuyên thấy Triệu Quốc Đống có chút không hài lòng nên lo lắng.
- Việc của mình phải do chính mình nắm chắc. Nghề gì không quan trọng, điều kiện gia đình không quan trọng. Anh thấy phải có hai điểm đó là nhân phẩm tốt và tình cảm của mình là được. Lúc nào thấy thích hợp thì đưa tới gặp anh.
- Anh, em thấy anh rất bận đó. Ăn một bữa mà còn phải nói chuyện công việc.
Trường Xuyên cũng hiểu ông anh mình càng lúc càng giống một quan chức, gần như không khi nào không suy nghĩ đến công việc. Trước đây Triệu Quốc Đống thi thoảng còn quan tâm tình hình của tập đoàn, bây giờ càng lúc càng ít.
- Ừ, trong thời gian này đúng là hơi bận. Anh vừa đổi chỗ nên người mới, việc mới. Có lẽ sang năm mới dễ thở hơn.
Triệu Quốc Đống cũng hiểu hiệu suất làm việc của mình bên Ninh Lăng còn không bằng Ninh Lăng.
- Anh, Thị xã Ninh Lăng này dù như thế nào cũng hơn Hoa Lâm lúc trước. Em thấy nội thành tuy cũ kỹ nhưng Hoa Lâm sao có thể sánh bằng.
Trường Xuyên có chút khó hiểu mà nói:
- Anh làm Bí thư ở đây thì dễ hơn chứ, ít nhất áp lực kinh tế cũng nhẹ hơn.
- Hừ, đâu đơn giản như chú nghĩ. Công việc không phải là mấy thứ phồn hoa náo nhiệt mà chú thấy. Nhân viên bộ máy, vấn đề nội bộ sẽ quyết định thành tích công tác. Khởi điểm của Quận Tây Giang và Hoa Lâm là khác nhau. Cấp trên sẽ tăng thêm trọng trách cho anh, đưa ra yêu cầu cao hơn nữa, nếu không chú nghĩ rằng anh đến đây là hưởng phúc sao?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Chú không biết công tác chính quyền và quản lý tập đoàn có điểm giống nhau. Chú phải đảm bảo lãi và tài sản của tập đoàn không ngừng tăng lên, phải tạo thương hiệu và văn hóa tập đoàn. Chính quyền cũng là như vậy, chú phải đảm bảo kinh tế tăng trưởng, thu tài chính cũng tăng, còn phải chú ý phát triển xã hội. Chẳng qua với tập đoàn thì đảm bảo kinh doanh thắng lợi là áp đảo tất cả, mà đối với chính quyền thì không là như vậy, nếu xảy ra chuyện mất ổn định thì sẽ bị bác bỏ tất cả.
Trường Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Anh, lấy tập đoàn mà nói thì đảm bảo duy trì doanh số tăng trưởng liên tục là quan trọng nhất, nhưng tạo thương hiệu cũng rất quan trọng, văn hóa tập đoàn cũng cần thiết. Điểm này em có thể hiểu.
- Ồ.
Triệu Quốc Đống đang bước đi liền ngừng lại một chút, hắn quay đầu lại nhìn Trường Xuyên với ánh mắt kỳ lạ. Điều này làm Trường Xuyên hơi chột dạ:
- Anh, sao thế?
- Trường Xuyên, lời này chú có thể nói làm anh rất vui. Không đơn giản.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Tiến bộ không nhỏ, được.
- Anh đừng khen em. Em cũng nghe lời anh nên đi học MBA và thấy có chút trợ giúp. Ít nhất là ánh mắt mở rộng một chút.
Trường Xuyên có chút xấu hổ mà nói.
- Ừ, mở rộng tầm mắt là tốt, nhưng phải chuyển ánh mắt thành đề cao cảnh giới, trong đó cần một quá trình. Chú phải cân nhắc nên áp dụng gì và không. Không phải thứ gì ở MBA đều áp dụng được vào thực tế, làm như thế nào để dung hợp thì phải xem khả năng của chú. Tóm lại anh thấy trong sách có thể tham khảo, nhưng cuối cùng phải căn cứ tình hình thực tế. Phát triển tập đoàn và chính quyền là như nhau, không thể áp dụng y nguyên nơi khác, chỉ có thể học từng bước ở trong thực tế.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng rồi nói tiếp:
- Học tập tham khảo là một phần, nhưng thực tiễn mới là quan trọng nhất.
Trong xe Trường Xuyên và Triệu Quốc Đống nói chuyện về thị trường nước suối đang cạnh tranh rất kịch liệt. Thị trường nước tinh khiết đã bị hai công ty cạnh tranh kia phân một phần, nhất là thị trường Hoa Nam và Hoa Đông cũng bị ảnh hưởng.
Nước suối Thương Lãng vốn nắm giữ một phần thị trường Hoa nam, nhưng bị nước tinh khiết tiến vào khiến lợi nhuận giảm đi. Nhất là Nước suối Thương Lãng kiên trì đi theo hướng nước thiên nhiên, không có sản phẩm tinh khiết, cho nên một ít đại lý đã hỏi Nước suối Thương Lãng có sản xuất nước tinh khiết không. Ngay cả Trường Xuyên cũng cảm thấy mình nếu không làm nước tinh khiết có phải sẽ bị ảnh hưởng nhiều hay không? Cho nên y muốn đến hỏi chuyện Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống cũng có thể cảm nhận được áp lực của Nước suối Thương Lãng lúc này, nếu như không phải kịp thời phát triển sang ngành nước suối cao cấp thì chỉ sợ áp lực càng lớn hơn nữa. Mặc dù như vậy thì thị trường bình thường lớn hơn hẳn thị trường cao cấp. Mà nước tinh khiết tiến vào thị trường nước suối, hơn nữa lãi suất của nước tinh khiết lớn hơn nước thiên nhiên khiến nó đã lấy được một phần ba thị trường. Bây giờ Nước suối Thương Lãng duy trì không sản xuất nước tinh khiết khiến Trường Xuyên cảm nhận áp lực lớn từ thị trường và trong cả nội bộ tập đoàn.
- Trường Xuyên, nước tinh khiết là con dao hai lưỡi. Nước tinh khiết thoạt nhìn lợi nhuận cao, có tương lai tốt nhưng khi cuộc sống của mọi người tăng lên, cuộc tranh chấp giữa nước tinh khiết và nước thiên nhiên sẽ có kết luận. Anh tin thắng lợi cuối cùng sẽ nghiêng về phía nước thiên nhiên.
Triệu Quốc Đống biết nước tinh khiết và nước thiên nhiên sẽ có cuộc chiến kịch liệt, cuối cùng nước thiên nhiên sẽ giành thắng lợi mang tính tuyệt đối. Mặc dù nước tinh khiết vẫn giữ được thị trường nhất định nhưng nước thiên nhiên vẫn tiến dần từng bước chiếm lĩnh thị trường. Hơn nữa tác dụng có lợi cho sức khỏe đã đảm bảo địa vị bá chủ cho nước thiên nhiên.
- Bây giờ nước tinh khiết có thể nói rất thành công, thậm chí còn có thể chèn ép nước thiên nhiên, Nước suối Thương Lãng không có sản xuất nước tinh khiết có thể có hại, nhưng đây là cơ hội để chúng ta tạo thương hiệu của mình. Đó chính là chúng ta chỉ sản xuất nước thiên nhiên, chỉ tiêu thụ sản phẩm tự nhiên, tuyệt đối không làm sản phẩm gia công.
Trường Xuyên lập tức nhạy cảm nhận ra ý nghĩa trong lời nói của ông anh.
- Anh, lời này chúng ta ngầm trao đổi không sao, nhưng nếu công khai nói ra chỉ sợ sẽ có tranh chấp, thậm chí kiện cáo.
- Có gì phải sợ? Có kiện càng tốt, chẳng lẽ Nước suối Thương Lãng không bỏ nổi tiền mời luật sự sao?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Trường Xuyên:
- Chú có hiểu ý anh không? Chẳng những công khai tuyên bố, hơn nữa có thể nói với truyền thông, người tiêu dùng là chúng ta chỉ bán sản phẩm thiên nhiên, từ chối sản xuất và tiêu thụ sản phẩm gia công.
- Cái này …
Trường Xuyên hiểu ra đôi chút.
- chúng ta cần làm chính là khiến các công ty sản xuất nước tinh khiết kia kiện chúng ta, tốt nhất đưa lên Tòa án tối cao, như vậy sẽ tuyên truyền giúp chúng ta. Anh nói với chú, tâm lý tiêu dùng của dân chúng mới là cách thử nghiệm đúng đắn nhất. Bây giờ mấy quan niệm bảo vệ môi trường, thiên nhiên đã ăn nhập vào lòng người, nước thiên nhiên và nước tinh khiết có khác biệt về hàm lượng chất dinh dưỡng đối với cơ thể. Bọn họ nếu muốn kiện thì đó là tuyên truyền không công cho chúng ta, chúng ta tìm còn không được.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Nước suối Thương Lãng cần xác lập tôn chỉ sản phẩm của chúng ta chỉ là sản phẩm thiên nhiên, tuyệt không có gia công. Ai muốn đặt câu hỏi thiên nhiên hay gia công tốt thì cứ đến, chúng ta chào đón. Dù kiện thua thì chúng ta cũng được người tiêu dùng chú ý, giành được thị trường.
Trường Xuyên đúng là rất phục Triệu Quốc Đống, nỗi lo trong lòng y đã biến mất. Ông anh đúng là ông anh, lúc quan trọng đều có thể nói rõ vấn đề.
Sau khi hóa giải được lo lắng trong lòng, vẻ mặt Trường Xuyên đã đỡ hơn trước. So sánh với tình trạng của Nhà máy dược Tân Châu thì chuyện ở ngành nước suối mới làm y lo lắng, đó là điểm tăng trưởng của tập đoàn, tăng trưởng một phần trăm đó sẽ là con số không thể tính toán.
Đến Ninh Uyển, hai anh em đã lâu không ngủ chung giường.
Trường Xuyên nói qua những gì đã làm trong một năm qua ở Thượng Hải. Nhất là xây dựng Thương Lãng building đã làm Tập đoàn Thương Lãng phải quan hệ với các cơ quan, mới cảm nhận được quan niệm ở Thượng Hải vượt xa nội địa.
Đồng thời Trường Xuyên cũng nói về cái nhìn của mình về thị trường bất động sản Thượng Hải. Cho rằng bây giờ là thời cơ tốt nhất tham gia vào thị trường bất động sản Thượng Hải. Nhất là bây giờ tài chính Tập đoàn Thương Lãng đang sung túc nên có thể lựa chọn thời cơ thích hợp mà mua lấy tài sản cố định. Mà khi cần tài chính đều có thể gán đất vay vốn ngân hàng.
Tháng 12, Ninh Lăng bắt đầu lạnh dần, cục diện Tây Giang cũng dần dần bình tĩnh lại sau cơn bão.
Đầu tiên Quận ủy nghiên cứu vấn đề bộ máy Công an quận, Vân Bạc làm Trưởng phòng, Lê Túc điều đến làm Chính ủy. Chánh văn phòng Đảng ủy Chính pháp và Trưởng phòng Pháp chế đều được đề bạt làm Phó Trưởng phòng Công an quận. Cả bộ máy Công an quận gần như thay đổi hoàn toàn. Ngoài một Phó Trưởng phòng và phó chính ủy giữ lại, Trưởng phòng và hai Phó Trưởng phòng đều vào tù, còn không ít người bị kỷ luật Đảng.
Cục Công an Thị xã không có quyền lên tiếng đối với việc điều chỉnh bộ máy ở Công an quận Tây Giang. Trên thực tế do Mã Chiêm Bưu là người Cục Công an Thị xã phái xuống nên lần này Triệu Quốc Đống mượn cơ hội từ chối người đề cử của Đảng ủy Cục Công an Thị xã. Hơn nữa hắn được Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy Chính pháp Thị xã Lam Quang đồng ý nên bộ máy Công an quận phải sinh ra trong hệ thống Chính pháp của Tây Giang.
Ở vấn đề lựa chọn người cho bộ máy Công an quận, cán bộ Tây Giang một lần nữa nhận ra sự cứng rắn của Triệu Quốc Đống. Từ trước đến giờ Tây Giang, thậm chí các Công an huyện khác của Ninh Lăng đều xây dựng bộ máy chủ yếu dựa trên người của Đảng ủy Cục Công an Thị xã xác định, quận, huyện chỉ tiếp nhận. Nhưng lần này Triệu Quốc Đống đã phá vỡ quy định.
….
Khi Vương Lệ Mai đến văn phòng của Triệu Quốc Đống thì cửa đang khép hờ, bên trong có tiếng truyền ra. Cô do dự một chút rồi cuối cùng đi sang phòng thư ký ở bên cạnh.
- Thư ký Lệnh Hồ, Bí thư Triệu có ở nhà không?
Lệnh Hồ Triều đang xem văn bản vội vàng đứng lên nói:
- Trưởng phòng Vương, Chủ tịch Tằng, Trưởng ban Tiếu và Chánh văn phòng Quế đang ở trong văn phòng của Bí thư Triệu, bọn họ đang có chuyện cần bàn.
- Ồ? Vậy bọn họ còn cần bao lâu nữa mới xong?
Vương Lệ Mai có chút thất vọng. Thoáng cái đã trôi qua hai tháng, Triệu Quốc Đống vẫn không đến Phòng thông tin nên khiến cô không khống chế được tình hình. Hai tên Phó Trưởng phòng có lẽ thấy cơ hội nên bắt đầu tính toán xem bao giờ cô bị điều chỉnh. Một tên trong đó nghe nói đã tạo quan hệ với Trưởng ban tổ chức cán bộ Tiếu Triêu Quý, một tên nghe nói có quan hệ đồng hương bên Hoài Khánh với Chánh văn phòng Quận ủy – Quế Toàn Hữu, không ngừng chạy sang Quận ủy. Bây giờ Vương Lệ Mai khó có thể chỉ huy cả phòng nên rất lo lắng.
Nghe nói Trưởng ban Bành cũng có ý muốn thay cô, tin này càng làm Vương Lệ Mai thêm mệt mỏi.
Chẳng lẽ hôm nay bọn họ nghiên cứu vấn đề nhân sự?
Nói thật chức Trưởng phòng mặc dù quan trọng nhưng cô để ý đến cách mình phải xuống hơn. Nếu nói xám xịt rời đi tức là chứng minh việc cô dựa vào cơ thể mà lên chức, có lẽ cả đời cô mang tiếng đó.
Lệnh Hồ Triều thấy vị Trưởng phòng này có vẻ không tốt. Vị Trưởng phòng này trước ít sang Quận ủy, sau khi Bí thư Triệu đến thì hay tới hơn. Đáng tiếc thời gian trước Bí thư Triệu không thích gặp cô ta, vốn xác định đến phòng Thông tin điều tra thì cũng bị gạt đi, trong thời gian này vị Trưởng phòng Vương này đã đến nhiều hơn, một tuần này đã đến hai lần.
- Trưởng phòng Vương, Trưởng ban Tiếu và Chánh văn phòng Quế mới vào chưa lâu nên tôi cũng không chắc. Hay là như vậy, nếu bọn họ lập tức ra và Bí thư Triệu không có lịch thì tôi sẽ hỏi giúp, nếu Bí thư Triệu đồng ý thì tôi lập tức gọi cho chị.
Lệnh Hồ Triều thực ra không đành lòng để vị Trưởng phòng xinh đẹp phải chạy tới chạy lui khi trời lạnh như thế này.
- Được, thư ký Lệnh Hồ, cảm ơn anh. Hôm nào Bí thư Triệu đến phòng tôi kiểm tra công việc thì tôi nhất định mời thư ký một chén.
Mắt Vương Lệ Mai sáng lên mà nói.
Lúc này đám người Triệu Quốc Đống đang nghiên cứu vấn đề nhân sự. Lôi Bằng lúc này đang ở bệnh viện, nghe nói ngồi cũng không yên. Triệu Quốc Đống cùng Tằng Lệnh Thuần còn tới bệnh viện thăm Lôi Bằng.
Lôi Bằng không thể đi làm thì Triệu Quốc Đống càng vui. Vì thế hắn gọi Tằng Lệnh Thuần và Tiếu Triêu Quý lên để xác định vấn đề nhân sự. Tiếu Triêu Quý không rõ thái độ của Triệu Quốc Đống. Theo lý Vương Lệ Mai nhất định sẽ bị điều chỉnh. Bành Nguyên Hậu theo sát Triệu Quốc Đống, y từng mơ hồ nhắc với mình hy vọng do một vị Phó trưởng ban Tuyên giáo đến làm Trưởng phòng Thông tin thay Vương Lệ Mai.
Tiếu Triêu Quý cũng biết Phó Trưởng phòng Thông tin Quách Lỗi là đồng hương với Quế Toàn Hữu. Trong thời gian này Quách Lỗi không ngừng chạy tới chỗ Quế Toàn Hữu. Quế Toàn Hữu mặc dù không nói gì với y nhưng điều này cũng làm Tiếu Triêu Quý phải suy nghĩ.
Trong này nhất định có vấn đề gì đó. Tiếu Triêu Quý mặc dù không nhìn thấu nhưng Quế Toàn Hữu đã không nói chuyện của Quách Lỗi ra, như vậy y không thể tùy tiện giới thiệu người.
- Nếu đã xác định người cho bộ máy cục Giao thông thì tôi nghĩ nên sớm quyết định. Lão Tiếu, anh nói chuyện với lão Lôi, anh ta sức khỏe yếu không tham gia hội nghị được nhưng về trình tự chúng ta vẫn cần thông báo.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Bên Ủy ban Xây dựng thì như lão Tằng nói, sợ rằng phải do người trong ngành đảm nhiệm, nếu không sẽ làm cả Tây Giang chúng ta mất mặt.
- Tây Giang là bộ mặt của Thị xã, xây dựng thành thị còn liên quan tới hình tượng cả Ninh Lăng. Tôi vẫn suy nghĩ thì thấy hoàn cảnh ở Tây Giang quá xấu hổ, cải thiện hoàn cảnh đầu tư có một vấn đề rất quan trọng là bộ mặt thành thị. Như vậy bộ máy Ủy ban Xây dựng càng quan trọng hơn.
Tằng Lệnh Thuần và Tiếu Triêu Quý đều biết Triệu Quốc Đống rất không hài lòng với đám người ở Ủy ban Xây dựng. Xây dựng thành thị ở Tây Giang trì trệ có nguyên nhân chính là do thiếu quy hoạch. Hệ thống Ủy ban Xây dựng chưa xảy ra chuyện thì Triệu Quốc Đống đã nói rõ không hài lòng, nhất là trong công tác quy hoạch.
Lời này Tiếu Triêu Quý nghe thấy thì Tiếu Triêu Quý biết đám người Ủy ban Xây dựng khó chạy khỏi số mạng.
Quả nhiên không nằm ngoài suy đoán, lần này Ủy ban Xây dựng đã bị nhổ tận gốc.
- Bí thư Triệu, người phù hợp với ý kiến của ngài và Chủ tịch Tằng thì chỉ có hai người. Một là Mưu Bình – Phó chủ nhiệm đang chủ trì công việc của Ủy ban Xây dựng. Một là Tần Vi Dân – Trạm trưởng trạm giám sát chất lượng công trình.
- Lão Tằng, ý anh thế nào?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
Tằng Lệnh Thuần thấy Triệu Quốc Đống có vẻ không hài lòng với hai người này nên suy nghĩ một chút mà nói:
- Mưu Bình không phải Đảng viên, nếu để anh ta làm Chủ nhiệm thì còn cần bố trí Bí thư Đảng ủy, không phù hợp yêu cầu tinh giản lãnh đạo, hơn nữa không tiện cho triển khai công việc. Tần Vi Dân mặc dù là cán bộ cấp Phó Trưởng phòng nhưng nghiệp vụ bên giám sát chất lượng công trình quá nhỏ so với bên Ủy ban Xây dựng, tôi lo anh ta không phụ trách nổi. Bí thư Triệu, ngài thấy sao?
- Anh nói có lý, không Đảng mà có nghiệp vụ thì có thể đảm đương, nhưng Ủy ban Xây dựng vừa xảy ra chuyện nên tôi cho rằng cần một lãnh đạo mạnh mẽ về chính trị. Về phần Tần Vi Dân, anh ta chưa làm người phụ trách chính của một phòng ban quan trọng, tôi nghĩ khó có thể. Ý của tôi là bây giờ tạm thời do Mưu Bình chủ trì công việc, Tần Vi Dân có thể đề bạt làm Phó chủ nhiệm, rèn luyện một chút. Về phần Chủ nhiệm thì lão Tiếu cân nhắc thêm xem sao.
- Bí thư Triệu, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng thì tôi nghĩ có thể cân nhắc một chút. Ngoài ra còn Trưởng phòng tài chính và Trưởng phòng Thông tin …
Nói tới hai chức vụ này, Tiếu Triêu Quý cố ý dừng một chút. Trưởng phòng tài chính La Minh không biết thông qua quan hệ gì mà dựa vào Tằng Lệnh Thuần. Tằng Lệnh Thuần đã nói chuyện với Tiếu Triêu Quý là châm chước cho La Minh. Tiếu Triêu Quý cũng đã đáp ứng nhưng vẫn không biết nên làm như thế nào. Về phần Trưởng phòng thông tin thì cũng vì thái độ của Quế Toàn Hữu khiến Tiếu Triêu Quý không dám tùy tiện phát biểu ý kiến.
Không khí hơi ngừng lại, Quế Toàn Hữu vẫn chưa nói gì, Tiếu Triêu Quý muốn nói lại thôi, Triệu Quốc Đống thấy có chút kỳ quái sao lại đề cập tới hai chức vụ kia.
- Lão Tằng, anh có ý gì không?
Triệu Quốc Đống nói trước.
- Công việc bên phòng Tài chính vẫn ổn định, La Minh tốt nghiệp đại học tài chính, coi như giỏi về lĩnh vực này. Về nghiệp vụ cũng không có vấn đề gì, chỉ là chỉ tiêu tài chính trước đây không cân đối, nhưng đây hoàn toàn do yêu cầu của lãnh đạo chủ yếu nên y phải làm như vậy.
Tằng Lệnh Thuần cẩn thận nói:
- Sau khi Bí thư Triệu đến, La Minh biểu hiện rất xuất sắc, làm việc tích cực. Tôi cảm thấy Tây Giang muốn tìm người thích hợp thay thế là không dễ dàng.
Triệu Quốc Đống nghe ra được vấn đề. Trước đó hắn và Tằng Lệnh Thuần đã trao đổi về Trưởng phòng tài chính nhưng Tằng Lệnh Thuần không có ý kiến gì. Lần này Tằng Lệnh Thuần đã thay đổi thái độ, xem ra La Minh đã dựa vào Tằng Lệnh Thuần.
Triệu Quốc Đống thực ra không quá để ý. Nếu hắn là Bí thư Quận ủy bình thường thì có lẽ Trưởng phòng tài chính sẽ phải khống chế trong tay. Chẳng qua bây giờ hắn là Thường vụ thị ủy kiêm Bí thư đảng ủy Tây Giang và Khu Khai Phát nên không cần phải đặt nhiều tâm trí vào lãnh đạo các phòng ban. Hắn có thể thoải mái ném cho Tằng Lệnh Thuần để tạo quan hệ tốt.
- Lão Tiếu, anh thấy sao?
Triệu Quốc Đống sau khi có quyết định liền vứt vấn đề sang cho Tiếu Triêu Quý.
- Chủ tịch Tằng nói đúng, năng lực nghiệp vụ của La Minh rất mạnh, kinh tế Tây Giang mấy năm nay phát triển chậm, tài chính tăng cũng chậm mà gánh nặng nhiều hơn, tài chính quận có thể duy trì như vậy là do công của La Minh.
Tiếu Triêu Quý trước khi biết rõ ý kiến của Triệu Quốc Đống thì không dám nói gì, chỉ là nói La Minh có năng lực nghiệp vụ mạnh, về phần tố chất chính trị phải xem lãnh đạo nhận định.
- Ồ, như vậy thì bên Ủy ban kỷ luật cũng phản ánh vấn đề của La Minh cũng không lớn. Hơn nữa như Chủ tịch Tằng nói thì đây đều do lãnh đạo giao cho làm. Như vậy đi, lão Tằng, phòng Tài chính là phòng chủ yếu bên chính quyền, anh và lão Tiếu bàn rồi quyết định. Nếu thấy có thể dùng La Minh thì tiếp tục dùng. Nếu có vấn đề thì sửa lại là được.
Triệu Quốc Đống tỏ thái độ rõ ràng như vậy làm Tằng Lệnh Thuần và Tiếu Triêu Quý có chút giật mình. Chưa nghe nói có Bí thư nào vứt quyền chọn Trưởng phòng tài chính cho Chủ tịch. Dù không chọn thân tín thì cũng phải chọn kẻ nghe lời mình. La Minh và Triệu Quốc Đống có quan hệ rất bình thường, thậm chí sớm có tâm lý bị điều chỉnh, nhưng không ngờ Triệu Quốc Đống đột nhiên quyết định trao quyền cho Tằng Lệnh Thuần.
Điều này lại làm Tằng Lệnh Thuần có chút do dự. Chẳng lẽ là La Minh thật sự có vấn đề, hoặc là đã tạo quan hệ với Triệu Quốc Đống. Chẳng qua y nghĩ không thể. Triệu Quốc Đống nếu quyết định ai lên ai xuống thì cũng không cần tốn công như vậy. Bây giờ Lôi Bằng nằm viện, Tiếu Triêu Quý đã dựa vào Triệu Quốc Đống, như vậy Triệu Quốc Đống cũng không cần bày trò.
Tằng Lệnh Thuần nhìn Tiếu Triêu Quý rồi nói:
- Bí thư Triệu, tôi cảm thấy La Minh có thể tiếp tục đảm nhiệm cương vị, nếu như lão Tiếu không có dị nghị gì thì xác định.
- Tôi không có ý kiến. Đúng, về Trưởng phòng thông tin Vương Lệ Mai thì không biết bí thư Triệu cùng Chủ tịch Tằng cảm giác thế nào?
Tiếu Triêu Quý nhìn Quế Toàn Hữu ngồi im tai đó và thầm nghĩ đây là cơ hội cuối cùng, anh không bắt cũng đừng trách tôi.
- Ồ, lão Tằng, hai năm nay sự nghiệp phát triển thông tin của Tây Giang chúng ta thế nào?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Cũng được, chẳng qua mảng này tôi không rõ mấy. Phải hỏi lão Bành mới là rõ nhất. Lão Tiếu, anh ở Tây Giang lâu rồi, anh thấy sao?
Tằng Lệnh Thuần đẩy ngay sang cho Tiếu Triêu Quý.
Tiếu Triêu Quý thầm mắng Tằng Lệnh Thuần gian xảo. Trước khi biết thái độ của Triệu Quốc Đống thì ai muốn dính vào việc này.
Vương Lệ Mai mặc dù trước đây đi lại gần Trương Thiệu Văn nhưng nhân phẩm cũng được, không hề kiêu căng như đám Tôn Định Trung cùng Lý Hiểu Bình, Mã Chiêm Bưu. Chỉ là cô ta xinh đẹp, lại không có chỗ dựa gì nên làm sao còn trẻ như vậy đã làm Phó trưởng ban Tuyên giáo kiêm Trưởng phòng Thông tin, vì thế sẽ có người đồn thổi.
- Cái này, thực tế mà nói thì công tác của phòng thông tin và đài truyền hình quận hai năm qua là khá xuất sắc.
Tiếu Triêu Quý nhìn thoáng qua Quế Toàn Hữu thì thấy đối phương có vẻ gõ gõ tay nên hơi động tâm mà nói:
- Đồng chí Vương Lệ Mai tuy còn trẻ nhưng làm việc táo bạo, dứt khoát, đương nhiên trong công việc khó tránh khỏi có chút sai lầm nên khiến một số đồng chí hiểu lầm, ở điểm này có thể là do không đủ kinh nghiệm.
- Ồ.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh kêu lên một tiếng.
- Bí thư Triệu, Chủ tịch Tằng, Trưởng ban Tiếu, tôi nói một số ý kiến của mình. Tôi thấy khi đánh giá một đồng chí thì phải phát hiện sở trường và điểm sáng trong công việc của bọn họ, phải cổ vũ nhiều hơn. Mấy loại người chỉ biết vâng vâng dạ dạ, lấy lòng mọi người thì không thích hợp trào lưu phát triển. Nhất là Tây Giang chúng ta bây giờ càng cần cán bộ có tư tưởng mới. Không như bây giờ có người hay đồn đãi, bêu xấu người khác. Tôi nghĩ phải yêu cầu tất cả cán bộ nếu có vấn đề gì có thể phản ánh lên Ủy ban kỷ luật, Thanh tra, đừng có đồn đãi xung quanh.
Triệu Quốc Đống, Tằng Lệnh Thuần cùng với Tiếu Triêu Quý cẩn thận nghe Quế Toàn Hữu nói.
- Tôi cũng sớm nghe về vấn đề của đồng chí Vương Lệ Mai, nhưng có vấn đề gì hay không thì phải do bên Ủy ban kỷ luật xác định, mà không phải là lời đồn.
Quế Toàn Hữu từ tốn nói:
- Bây giờ nếu dễ dàng điều chỉnh nhân sự thì tôi cảm thấy không quá thích hợp. Theo tôi thì nên ủng hộ công việc của đồng chí Vương Lệ Mai mới đúng.
Quế Toàn Hữu nói giúp Vương Lệ Mai một cách rõ ràng như vậy khiến Tằng Lệnh Thuần và Tiếu Triêu Quý có chút khó hiểu. Triệu Quốc Đống rõ ràng là không hài lòng với phòng Thông tin. Hắn đến Tây Giang mấy tháng mà đã đi khắp các phòng ban, xã, thị trấn nhưng không tới phòng Thông tin.
Vương Lệ Mai lúc nào đi thông với Quế Toàn Hữu? Hoặc là thái độ của Triệu Quốc Đống thay đổi trong mấy ngày vừa qua.
- Lão Quế, lời này của anh đả kích hơi rộng. Phản ánh vấn đề là quyền của cán bộ và quần chúng, chỉ cần không phải cố ý vu cáo, phỉ bang là được. Ủy ban kỷ luật làm gì, không phải là điều tra, xác minh sao?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Chẳng qua lão Quế nói đúng, Tây Giang chúng ta bây giờ không cần cán bộ lãnh đạo ngồi cho hết giờ, mà cần phải có sự quyết đoán và can đảm vượt qua khó khăn. Dù là ngành nào cũng là như vậy, về đồng chí Vương Lệ Mai đúng là có những lời đồn đại, có thể cũng có tồn tại hoặc khuyết điểm. Nhưng về công tác của đồng chí này thì tôi nghe phòng Thông tin ở Hoa Lâm đánh giá đồng chí Vương Lệ Mai rất cao. Tôi đề nghị cũng tạm thời giữ lại như La Minh, xem như thế nào rồi tính. Lão Tằng, lão Tiếu, hai anh thấy sao?
Còn có thể thế nào? Đương nhiên là gật đầu.
Tằng Lệnh Thuần và Tiếu Triêu Quý đều khó tin với thái độ của Triệu Quốc Đống và Quế Toàn Hữu, nhưng có lẽ cũng đoán Triệu Quốc Đống bị áp lực từ trên.
Khi Vương Lệ Mai lo lắng đi đến bên ngoài văn phòng Triệu Quốc Đống thì nghe thấy tiếng của hắn từ trong truyền ra.
- Ừ, chúc mừng, đây là việc lớn. Trưởng ban Hồng phải mời khách đó.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Sáng nay tổ chức Hội nghị thường ủy, đã thông qua quyết định bổ nhiệm của chị. Có lẽ chiều nay Trưởng ban tổ chức cán bộ Chương sẽ thay mặt Thị ủy trao đổi ý kiến với Bí thư Hoàng và Chủ tịch Đường, đây là vấn đề trình tự.
- Ha ha, có quan hệ gì với tôi? Đó là quyết định của Thị ủy. Được rồi, không nói nhiều nữa, gặp mặt rồi nói. Sau này chúng ta cùng làm việc trên Thị xã. Chẳng qua chị làm trong văn phòng Thị ủy nên nắm quyền to, có chuyện tốt đừng quên Tây Giang và Khu Khai Phát đó.
/1736
|