Trên thực tế sau khi Triệu Quốc Đống lên Cctv và Nhật báo Quang Minh thì đã có vài dư luận. Nhưng mọi người cho rằng đó không phải nhằm vào riêng bản thân Triệu Quốc Đống mà là biểu dương tinh thần dũng cảm cứu người trong cơn lũ. Chẳng qua người sáng suốt cũng biết việc này khó có thể tạo ảnh hưởng quá nhiều đối với một vị Thường vụ thị ủy.
Chẳng qua rất nhanh có tin tức càng chính xác lộ ra. Phó Thủ tướng Văn Quốc Cơ khi đến Ninh Lăng thị sát thì tỏ ra rất hài lòng với công tác phòng chống lụt bão của Quận Tây Giang. Phó bí thư Tỉnh ủy Yến Nhiên Thiên cũng khen về biểu hiện của Quận Tây Giang, đây là điều các người đi cùng đã thấy, không phải tin đồn thổi.
Nếu như lời Phó Thủ tướng Văn chỉ là khen vu vơ, nhưng lời Phó bí thư Tỉnh ủy Yến Nhiên Thiên lại khác hẳn. Yến Nhiên Thiên là Phó bí thư Tỉnh ủy phụ trách Đảng đàn, lời y nói sẽ khiến nhiều người phải suy nghĩ.
Nếu như thêm chút nữa thì còn cả việc chủ tịch tỉnh Ứng Đông Lưu tiến hành phê vào bản báo cáo của tổ công tác đến Quận Tây Giang điều tra việc cải cách các công ty nhà nước. Chủ tịch tỉnh Ứng Đông Lưu nói cải cách của Tây Giang đã đảm bảo tài sản quốc gia không tổn thất, đảm bảo lợi ích cán bộ nhân viên nhà máy, đạt hiệu quả kinh tế và hiệu quả xã hội tốt đẹp, đáng tham khảo. Sau khi Ứng Đông Lưu đến tỉnh An Nguyên, mọi người cũng dần hiểu tác phong làm việc của y, ít khen người, có thể được khen như vậy là rất hiếm có.
Một loạt tin đồn đưa ra nói về việc sẽ có đợt điều chỉnh lớn ở bộ máy các quận, huyện.
Không thể nghi ngờ cán bộ lãnh đạo mấy điểm như Quận Tây Giang, Quận Đông Giang cùng Thương Hóa, Phong Đình là tâm điểm chú ý của mọi người. Tây Giang không cần phải nói, đây là nơi được Thị xã sủng ái. Mà ba quận, huyện kia lại có biểu hiện quá kém trong đợt lũ.
Nguồn tin của Vương Lệ Mai đến từ nhiều nơi. Cô không chỉ dựa vào Trương Thiệu Văn mà lên làm Phó trưởng ban Tuyên giáo Quận ủy, thỏ khôn phải có ba hang, người trong chính trị cũng không thể không có vài con đường.
Đương nhiên ba hang cũng chia chính và phụ. Vương Lệ Mai cũng không phải không có quan hệ gì với bên trên. Chẳng qua hiện nay thực lực của Triệu Quốc Đống hơn xa các quan hệ khác. Hơn nữa vi Vương Lệ Mai mà nói sự hài lòng của Triệu Quốc Đống chính là điều quan trọng nhất.
Tin tức bên trên truyền tới nói bộ máy Thị xã Ninh Lăng có thể sẽ biến động nhưng không quá lớn. Chẳng qua bộ máy cấp quận, huyện nhất định sẽ điều chỉnh lớn. Nguyên nhân có hai, một là biểu hiện của vài quận, huyện quá kém trong cơn lũ khiến cho lãnh đạo chủ yếu của tỉnh có cái nhìn với Ninh Lăng. Thứ hai Hoàng Lăng đến Ninh Lăng mà chưa có động tác gì về nhân sự, vẫn duy trì người của Kỳ Dư Hồng, đây không phù hợp việc vua nào thần đó. Điều chỉnh là không thể tránh lẽ, chẳng qua không biết Hoàng Lăng điều chỉnh lớn hay nhỏ mà thôi.
Chỉ riêng bộ máy cấp Thị xã đã làm nhiều người phải suy nghĩ, phỏng đoán. Sẽ điều chỉnh, nhưng điều chỉnh như thế nào? Điều chỉnh ai? Là điều chỉnh nhân viên hay phân công công việc? Điều chỉnh Thường vụ thị ủy hay là Phó thị trưởng?
Tuy nói điều chỉnh bộ máy cấp Thị xã không liên quan với hầu hết mọi người, nhưng quan hệ gián tiếp thì có. Hiểu biết về biến hoá nhân sự, từ đó mà biết phương hướng, biết nên đứng về phía ai, cần xuống thì nên xuống cho sớm, nếu không sau này mới cầm hương đi khấn chùa mới lập sẽ không linh.
Vương Lệ Mai vẫn có chút thất vọng. Mặc dù Triệu Quốc Đống đã thay đổi thái độ đối với cô, nhưng cô thấy mình mới ở vòng tròn thứ hai của đối phương, điểm này chỉ có thể đảm bảo cô giữ được vị trí, nhưng muốn tiến lên, thậm chí lên vị trí tốt hơn thì không thể. Đây không phải điều mà Vương Lệ Mai muốn thấy.
Muốn làm phải làm tốt nhất, phải để đối phương chính thức nhận mình, phải cho đối phương khi nghĩ tới việc đề bạt, điều chỉnh thì phải nghĩ tới mình đầu tiên. đây là mục tiêu của Vương Lệ Mai.
Ngụy Hiểu Lam làm Vương Lệ Mai rất hâm mộ. Người phụ nữ này không đẹp, Vương Lệ Mai tự cho mình cao thì thấy Ngụy Hiểu Lam rất bình thường nhưng bây giờ lại được Triệu Quốc Đống coi trọng.
Triệu Quốc Đống và Chương Thiên Phóng tụ tập ăn cơm cũng gọi cô ta, lên An Đô báo cáo công việc với Hoa Lâm cũng gọi Ngụy Hiểu Lam, điều này có nghĩa gì? Không thể nghi ngờ là điềm báo trước khi lên chức. Chỉ cần Triệu Quốc Đống còn ở Ninh Lăng, thậm chí dù Triệu Quốc Đống rời khỏi Ninh Lăng thì cũng sẽ bố trí cho Ngụy Hiểu Lam.
Sẽ thay thế Hạ Đồng làm Phó chủ tịch thường trực hay là trực tiếp đuổi Lăng Tiêu đi để lên làm Phó bí thư? Vương Lệ Mai không biết nhưng không thể nghi ngờ Ngụy Hiểu Lam sẽ lên chức.
Vương Lệ Mai cũng thừa nhận Ngụy Hiểu Lam có năng lực, nhưng cô cho rằng Ngụy Hiểu Lam ngồi trên vị trí đó thì cần phải làm. Hơn nữa cô tin mình ngồi ở vị trí đó làm cũng không kém gì so với Ngụy Hiểu Lam.
Làm nữ cán bộ, chỉ dựa vào nhan sắc mà lên chức thì cũng không khó, nhưng đó chỉ là bị người cưỡi. Chính thức đổi người thì cô sẽ bị ném vào lãnh cung, còn bị mang tiếng.
Vương Lệ Mai thậm chí cho rằng xuất phát từ góc độ nào đó sắc đẹp của mình chính là trở ngại cho cô tiến thêm bước nữa. Ít nhất cô cảm thấy trong mắt Triệu Quốc Đống thì hắn vẫn nghi ngờ cô với Trương Thiệu Văn có quan hệ gì đó. đây là trở ngại để cô tiến thêm, cũng là tâm bệnh lớn nhất của Vương Lệ Mai.
Làm như thế nào nhanh chóng để được Triệu Quốc Đống chấp nhận là điều Vương Lệ Mai cần làm bây giờ.
Ai cũng nói Triệu Quốc Đống còn trẻ phong lưu, ít nhất Trình Nhược Lâm có quan hệ không rõ ràng với Triệu Quốc Đống. Nhưng Triệu Quốc Đống sau khi đến Tây Giang vẫn biểu hiện rất quy củ. Đối với người đẹp ở Quận ủy, Ủy ban quận thì hắn đều có thái độ xa cách. So sánh thì cô coi như thân cận hơn một chút. Còn Khúc Hiểu Yến và Phan Xảo thì gần như không có cơ hội gặp riêng Triệu Quốc Đống.
Nhưng thật ra con bé Lục Nhị ở Ban quản lý Khu Khai Phát kia theo Triệu Quốc Đống rất chặt. Nhưng theo Vương Lệ Mai quan sát thì hai người bọn họ chưa có quan hệ nam nữ. Ít nhất bây giờ chưa có, nếu không Triệu Quốc Đống đâu dám để Lục Nhị ở lại văn phòng Ban quản lý?
Vương Lệ Mai không định đi hấp dẫn Triệu Quốc Đống, hình thức đó là vô nghĩa, càng làm Triệu Quốc Đống xa lánh, đề phòng cô hơn. Nếu muốn được Triệu Quốc Đống tin thì phải dựa vào công việc.
Vương Lệ Mai cẩn thận xem băng một lần nữa, xác nhận không vấn đề gì mới yên tâm.
Làm lãnh đạo bây giờ đúng là không dễ, công việc bận rộn còn phải suy nghĩ ý của lãnh đạo cấp trên, vừa muốn để công việc của mình phù hợp ý đồ lãnh đạo cấp trên, còn phải tạo ra thành tích trong công việc. Quả thực nó còn khó hơn đi trên dây.
Triệu Quốc Đống không thể nghi ngờ là một người may mắn, lần này vị trí của hắn sẽ thay đổi như thế nào?
Ngay cả bản thân Triệu Quốc Đống cũng không biết vị trí của mình sẽ biến hoá như thế nào. Ít nhất bây giờ là như vậy.
Tin tức bên ngoài làm hắn có chút buồn cười. Nhưng hắn cũng rõ lần này mình sẽ có biến hoá về thân phận.
Hắn từ cán bộ cấp huyện lên cấp phó giám đốc sở chỉ không đầy một năm, hơn nữa chủ yếu là do hắn đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy Tây Giang kiêm Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát trong thời gian quá ngắn. Mặc dù cũng có chút khởi sắc nhưng muốn chính thức có thành tích thì cần thời gian. Cho nên bây giờ hắn cũng chỉ một lòng một dạ làm việc mà thôi.
Công việc Khu Khai Phát đã đi vào quỹ đạo, Triệu Quốc Đống chuẩn bị nhân lúc mùa thu sẽ lại tiến hành hoạt động thu hút đầu tư với Khu vực trường tam giác, cố gắng hấp dẫn các công ty khu vực duyên hải đến Khu Khai Phát Ninh Lăng nhờ việc Công ty Quốc Điện đã xác định hạng mục kia. Hắn dự định trong vòng ba năm biến Khu Khai Phát sẽ đạt giá trị sản xuất trên một tỷ.
Hoàng Lăng cũng hứng thú với suy nghĩ này của Triệu Quốc Đống, y cũng nói Thị xã sẽ toàn lực ủng hộ Khu Khai Phát thực hiện kế hoạch ba bước. Tranh thủ năm 99 đạt 600 triệu, năm 2000 đạt 800 triệu, năm 2001 vượt qua một tỷ.
Đây là kế hoạch quá hấp dẫn nhưng rất lớn, như vậy tốc độ tăng trưởng mỗi năm phải trên 30%. Chẳng qua nếu như Khu Khai Phát tận dụng tốt cơ hội do trụ sở của Công ty Quốc Điện mang tới thì không phải không thể thực hiện được.
Tạo ra được thành tích như vậy thì đó là vầng sáng trên mặt Bí thư Thị ủy và Thị trưởng. Điểm này khó trách cả Hoàng Lăng và Thư Chí Cao đều rất hứng thú, hơn nữa một trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện có tác dụng lớn đối với các ngành sản xuất liên quan, nó có tác dụng lớn đối với chiến lược phát triển công nghiệp của Ninh Lăng.
Vì thế khi Triệu Quốc Đống báo cáo chuyện này với Hoàng Lăng, Hoàng Lăng lập tức đáp ứng sẽ đích thân tới tham gia hoạt động thu hút đầu tư lần này. Không có vị Bí thư Thị ủy nào muốn cho phần vinh quang này rơi vào nhà người khác.
Hoàng Lăng đúng là rất hài lòng với Triệu Quốc Đống.
Theo Hoàng Lăng thấy thì Kỳ Dư Hồng dùng Triệu Quốc Đống khá thành công. Mặc dù Triệu Quốc Đống lên làm Thường vụ thị ủy không phải là ý của Kỳ Dư Hồng, nhưng sau khi Triệu Quốc Đống lên chức liền điều tới là Bí thư Quận ủy Tây Giang kiêm Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát lại là nước cờ rất tốt.
Triệu Quốc Đống có sự nhạy bén, nhiệt tình trong công việc, lại có năng lực ưu tú, ánh mắt nhìn xa, quan điểm mới mẻ, có sự sáng tạo trong công việc, giỏi làm kinh tế, còn có cái nhìn đại cuộc và khả năng khống chế tình hình, đây là những điều làm Hoàng Lăng có chút ngạc nhiên.
Có lẽ khuyết điểm duy nhất của Triệu Quốc Đống chính là luôn thể hiện phong cách cá nhân và kém việc quan hệ. Việc Triệu Quốc Đống và Nghiêm Lập Dân mâu thuẫn thì ai cũng biết. Khi Nghiêm Lập Dân là Bí thư Đảng ủy chính pháp Thị xã, Triệu Quốc Đống làm Chủ tịch huyện Hoa Lâm thì đã có mâu thuẫn. Đến bây giờ Nghiêm Lập Dân làm Phó bí thư Thị ủy, Triệu Quốc Đống thành Thường vụ thị ủy. Bắt đầu từ thời đại Kỳ Dư Hồng thì hai người thường châm chọc nhau trong Hội nghị thường ủy, không ai nhường ai.
Chẳng qua nói đi lại nói lại nếu như Triệu Quốc Đống quá hoàn mỹ thì Hoàng Lăng lại phải có thái độ khác với hắn.
Hoàng Lăng coi trọng Triệu Quốc Đống một nguyên nhân chính là cảm thấy Triệu Quốc Đống có vẻ tương tự mình, nhất là phong cách cứng rắn càng như nhau. Chính xác mà nói biểu hiện của Triệu Quốc Đống ở Tây Giang khá giống với phong cách của Hoàng Lăng ở Ninh Lăng.
Hoàng Lăng cũng cảm nhận được không khí biến hoá trên Thị xã. Thời gian này Nghiêm Lập Dân khá im hơi lặng tiếng, có lẽ đang tự kiểm điểm việc y tỏ thái độ không đúng trong công tác chuẩn bị phòng chống lụt bão đợt trước.
Chẳng qua điều này cũng không có nghĩa Nghiêm Lập Dân chịu ngồi im. Phó trưởng ban thư ký, Chánh văn phòng Thị ủy Tông Kiến, Phó trưởng ban thường trực - Ban Tổ chức cán bộ Lại Hữu Ninh, Phó trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy Lôi Bằng, Phó bí thư Đảng ủy chính pháp Trì Thành Phong, mấy người này đều đi lại khá gần Nghiêm Lập Dân. Có thể nói mấy cơ quan chính của Thị ủy thì ngoài do Thường vụ thị ủy kiêm nhiệm, những người khác đều do y khống chế. Đây là sự khiêu chiến lớn đối với bất cứ Bí thư Thị ủy nào.
Hoàng Lăng trước khi tới Ninh Lăng cũng hiểu rõ tình hình Ninh Lăng. Kỳ Dư Hồng có địa vị ở Thị ủy Ninh Lăng không quá chắc chắn. Mặc dù y ở vị trí trung tâm nhưng khi phát huy sức ảnh hưởng lại bị Nghiêm Lập Dân và Thư Chí Cao ảnh hưởng. Trong đó Kỳ Dư Hồng bị Nghiêm Lập Dân ảnh hưởng lớn hơn.
Nghiêm Lập Dân đã bồi dưỡng không ít cán bộ địa phương. Y là cán bộ kiêm nhiệm từ Sở công an phái xuống, làm Cục trưởng Cục Công an rồi đến Bí thư Đảng ủy chính pháp rồi tới Phó bí thư Thị ủy, bên dưới có nhiều nhân vật hò hét giúp y. Nhất là các cơ quan cấp Thị xã thì càng như vậy. Nghe nói y chỉ có thua mỗi một lần khi đấu với Triệu Quốc Đống.
Nghiêm Lập Dân có sức ảnh hưởng lớn đối với Thị xã là tin không tốt đối với Hoàng Lăng và Thư Chí Cao. Hoàng Lăng cũng có ý định quan sát một thời gian xem Nghiêm Lập Dân muốn diễn như thế nào. Kết quả không ngờ gặp cơn lũ khiến vấn đề thoáng cái lộ rõ.
Việc điều chỉnh các cơ quan cấp Thị xã và quận, huyện đã được đưa ra. Chương Thiên Phóng đã hai lần báo cáo với Hoàng Lăng. Mà Triệu Quốc Đống cũng khá thẳng thắn với Hoàng Lăng vài sự lựa chọn. Chẳng qua Hoàng Lăng chưa tỏ thái độ rõ ràng.
Theo Hoàng Lăng thấy điều chỉnh là tất nhiên nhưng điều chỉnh như thế nào? Chỉ cần y không có phương hướng rõ ràng thì dù là Nghiêm Lập Dân, Chương Thiên Phóng hay Triệu Quốc Đống đều không có quyền tỏ thái độ. Đây là quyền lợi của riêng Bí thư Thị ủy.
Đương nhiên là Thường vụ thị ủy, bọn họ có quyền đề cử hoặc lộ ý đồ với mình, nhưng cuối cùng vẫn phải do mình quyết định.
Hoàng Lăng cũng biết nếu như mình tạo được quyền uy, biện pháp tốt nhất là biểu hiện trong cách dùng người. Mà bây giờ thời cơ có vẻ đã đến.
Chẳng qua việc điều chỉnh nhân sự trong Hội nghị thường ủy chính là cuộc mặc cả khó khăn, thỏa hiệp là tất nhiên. Nhưng làm như thế nào để đạt được lợi ích lớn nhất là điều mọi người phải suy nghĩ.
- Bí thư Hoàng, Phó bí thư Lam tới.
Thư ký vào nhỏ giọng nói.
- Ồ, mời anh ta vào.
Hoàng Lăng quyết định nên bắt đầu từ Lam Quang. Nghe nói Lam Quang không hòa hợp với Nghiêm Lập Dân.
- Bốp.
Một cú đánh mạnh làm cho Lam Quang không thể đỡ nổi cầu. Chỉ có thể ngồi bệt dưới đất mà thở hổn hển.
- Sao thế Bí thư Lam, mới đánh vài séc mà.
Triệu Quốc Đống đi tới mà cười nói. Lam Quang bỏ vợt xuống cầm chai nước, uống ừng ực rồi thở hổn hển nói:
- Già rồi. Triệu Quốc Đống, cậu đừng có mà vểnh cái đuôi tinh tướng. Mười năm trước cậu tuyệt đối không phải đối thủ của tôi. Cậu không có kỹ thuật gì, chỉ ỷ mình còn trẻ, thể lực tốt làm Quang ca mệt như thế này.
- Ha ha, Quang ca, lời này của anh không đúng, chẳng lẽ nói thể lực tốt là sai ư?
Triệu Quốc Đống có chút đắc ý nói.
- Dù là đá bóng cũng cần thể lực và kỹ thuật mà.
- Được rồi, nói thật kỹ thuật của cậu quá bình thường.
Lam Quang lắc đầu rồi đứng lên đi tới ghế ngồi xuống nói.
- Tối nay bố trí như thế nào?
- Ồ, Quang ca, không phải anh gọi tôi tới ư? Sao hỏi tôi bố trí như thế nào?
Triệu Quốc Đống khó hiểu hỏi.
- Đảng ủy chính pháp là cơ quan nghèo, sao có thể so sánh được với cậu là vua một cõi. Tôi không đến chỗ cậu ăn nhờ chẳng lẽ còn tự móc ví ra sao?
Lam Quang cười nói.
- Ha ha, đừng nói khó nghe như vậy chứ. Anh bố trí, tôi thanh toán là được chứ gì?
Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ lắc đầu nói.
- Ngồi nghỉ lát đi, Bí thư Hoàng đã tìm cậu nói chuyện chưa?
Lam Quang cười nói.
- Sao, cũng tìm anh nói chuyện rồi ư?
Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Theo Triệu Quốc Đống biết thì Hoàng Lăng cũng đã nói chuyện với Vưu Liên Hương. Xem ra cũng nói chuyện này với Lam Quang. Đây là bước đầu trước khi điều chỉnh nhân sự.
- Ừ, chiều hôm trước có nói chuyện với tôi, hỏi tình hình công việc của hệ thống chính pháp trong thời gian này, ngoài ra hỏi ý kiến của tôi cùng ý kiến của Thị ủy về công tác chính pháp.
Lam Quang thản nhiên nói:
- Vấn đề mấu chốt chính là có ý gì về nhân sự không?
- Chuyện tốt đó. Bí thư Hoàng hỏi ý anh, anh vừa lúc có thể nói ra ý của mình.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên mà nói.
Lam Quang trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống rồi tức giận nói:
- Quốc Đống, cậu cũng là Thường vụ thị ủy, ngay cả điểm này cũng không nhìn ra ư? Bí thư Hoàng thật sự hỏi ý kiến cậu ư? Bây giờ không ai rõ tâm tư của Bí thư Hoàng nên mạo muội làm việc sẽ không tốt.
- Quang ca, tôi thật ra thấy anh có thể nhân cơ hội này điều chỉnh bên hệ thống chính pháp. Nghiêm Lập Dân lưu lại dấu vết quá sâu ở hệ thống chính pháp. Tôi tin dù là anh hay Bí thư Hoàng đều không thích điều này kéo dài.
Triệu Quốc Đống không cho là đúng mà nói.
- Hừ, Quốc Đống, cậu nghĩ tôi không muốn điều chỉnh ư? Nghiêm Lập Dân bây giờ là Phó bí thư Thị ủy, cậu nghĩ hắn trơ mắt nhìn động vào người của hắn sao?
Lam Quang trầm ngâm một chút rồi nói:
- Hơn nữa hắn bây giờ cũng đang muốn tạo gần quan hệ với Bí thư Hoàng, ai biết Bí thư Hoàng nghĩ gì. Tôi mà liều lĩnh đưa ra suy nghĩ của mình mà không hợp ý Bí thư Hoàng thì không phải tự chuốc họa sao?
- Quang ca, anh không thử sao biết? Tôi thấy Bí thư Hoàng khác Bí thư Kỳ. Bí thư Kỳ dựa nhiều vào Nghiêm Lập Dân là do tính cách, thích thăng bằng đoàn kết, không mất lòng nhau. Nhưng Bí thư Hoàng thì khác. Bí thư Hoàng không phải người cần có người chống đỡ mới có thể làm việc. Bí thư Hoàng cần anh tôn trọng và phục tùng. Nghiêm Lập Dân nếu nghĩ mình có thể trao đổi với Bí thư Hoàng là quá sai lầm.
Triệu Quốc Đống ngồi xuống bên Lam Quang rồi nói tiếp:
- Tôi thấy anh có thể thử một lần, nói thẳng ý của mình ra, cũng để cho Bí thư Hoàng ý thức được sự tồn tại của anh. Chẳng lẽ anh còn sợ Nghiêm Lập Dân có thể làm gì anh? Anh hoàn toàn có thể chọn người cho chức Phó cục trưởng thường trực Cục Công an, Phó chánh án Tòa án nhân dân, không cần phải lo suy nghĩ của người khác, ít nhất có thể tỏ thái độ của mình.
Lam Quang nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống mà nói:
- Vậy cậu có dự tính gì?
Mấy người mà Triệu Quốc Đống nói thì Nghiêm Lập Dân đã sớm tìm Lam Quang nói chuyện. Nghe nói Nghiêm Lập Dân cũng đã tìm Chương Thiên Phóng về việc này. Điểm này Lam Quang làm rất khó chịu, muốn trở mặt nhưng cảm thấy trước khi biết thái độ của Hoàng Lăng thì không nắm chắc.
- Tôi? Ha ha, Quang ca, anh thấy tôi sẽ nghe sự an bài của tên hẹp hòi Nghiêm Lập Dân đó sao?
Triệu Quốc Đống khinh thường nói.
- Tôi làm mất lòng y thì sao, không nể mặt y thì sao? Chẳng lẽ mấy năm qua tôi còn ít chuyện với y ư? Tôi cũng không mất đi sợi tóc nào. Quang ca, sợ gì hắn, cần ra tay phải ra tay, nếu không hắn coi anh là mèo bệnh đó.
Triệu Quốc Đống thực ra cũng không phải là nói mạnh miệng với Lam Quang.
Hắn đúng là không thèm để ý đến thái độ của Nghiêm Lập Dân. Trước mặt Hoàng Lăng, hắn đề cử ba người Ngụy Hiểu Lam, Quế Toàn Hữu và Hoắc Vân Đạt. Nhất là biểu hiện của Ngụy Hiểu Lam trong công tác phòng chống lụt bão rất xuất sắc, ngay cả Hoàng Lăng cũng có ấn tượng tốt.
Mặc dù Hoàng Lăng không nói rõ điểm gì, nhưng Triệu Quốc Đống tin Hoàng Lăng hiểu ý đồ của mình. Ngụy Hiểu Lam có thể trọng dụng, nhất là nữ cán bộ thì càng đáng để suy nghĩ.
Quế Toàn Hữu cũng được nhưng nhược điểm là thiếu kinh nghiệm trong công tác kinh tế. Hoắc Vân Đạt thì thiếu kinh nghiệm. Nhưng theo Triệu Quốc Đống thấy nếu có cơ hội thích hợp thì điều chỉnh phân công công việc của hai người này một chút, qua đó có lợi cho sự trưởng thành của bọn họ.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của hắn. Việc điều chỉnh bộ máy cán bộ quận không phải do mình hắn quyết định. Mặc dù việc điều chỉnh bộ máy Tây Giang thì hắn có chút quyền lên tiếng.
…………
- Trưởng ban Chương, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có tin tức gì không?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi gọi điện.
- Quốc Đống, cậu cũng không phải gấp quá đó chứ? Nhóm cán bộ từ tỉnh phái xuống còn chưa nói chính xác, chỉ nói tạm thời là một năm. Tôi hỏi các Thị xã khác thì hình như vẫn chưa động.
Chương Thiên Phóng nói chuyện có vẻ mệt mỏi.
Triệu Quốc Đống cảm thấy Chương Thiên Phóng vẫn đang ngủ trưa. Chẳng qua đã quấy rầy thì hắn không định nói hai câu rồi dập máy.
- Phóng ca, không phải tôi gấp. Anh xem công tác xây dựng Đảng và chỉnh đốn tác phong làm việc của Tây Giang năm nay đi, y sắp thành người ngồi chơi một chỗ rồi. Công tác của Lão Tiếu cũng được, nhưng y chỉ là Trưởng ban tổ chức cán bộ, không ở vị trí đó nên không tiện triển khai công việc. Tôi cảm thấy công tác xây dựng Đảng của Tây Giang năm nay rõ ràng kém so với các quận, huyện khác. Cứ tiếp tục như vậy thì đâu có được.
- Cậu đó, không nghĩ xem tỉnh thống nhất phân công, cậu bảo tôi có thể làm gì? Chẳng lẽ đề nghị Ban Tổ chức cán bộ nhận lại nhóm cán bộ đó sao?
Chương Thiên Phóng tức giận nói:
- Tôi biết cậu không hài lòng với Lăng Tiêu, nhưng Lăng Tiêu là phí của cậu, có công việc gì cần phân công thì cậu phải phân công. Lăng Tiêu làm không tốt thì cậu có thể phê bình. Dù sao cũng chỉ còn mấy tháng, cậu không chịu được sao?
- Cái này, người này không thể làm gì được rồi. Tôi không biết sao lại bố trí cán bộ như vậy đến Tây Giang, đây không phải gây phiền phức cho tôi đó chứ?
Triệu Quốc Đống thở hổn hển nói.
- Trưởng ban, tục ngữ nói rắn không đầu không được. Công tác xây dựng Đảng quan trọng như vậy, Thị ủy bố trí một cán bộ tới sao lại không ai nói gì trước với tôi, ép xuống bắt tôi nhận. Bây giờ công tác không làm được, lại là cán bộ từ trên phái xuống, tôi đúng là không thể làm gì hắn ta. Năm nay mà tổng kết công tác này rồi trừ điểm Tây Giang tôi, tôi không đồng ý.
- Được rồi, cậu đừng uy hiếp tôi. Công việc của Tây Giang làm không tốt thì trừ nhất định phải trừ. Hắn nếu được phân công tới Tây Giang thì do cậu chỉu huy, công việc không làm được là do nghệ thuật chỉ huy của cậu.
Chương Thiên Phóng cười nói:
- Tôi biết cậu có ý gì, nhưng cậu cũng phải chờ thời cơ mới được. Hắn dù sao cũng sẽ đi, chờ thêm mấy tháng nữa cũng có thể ảnh hưởng bao nhiêu tới sự phát triển của Tây Giang hả?
Triệu Quốc Đống cũng cười nói. Hắn chính là chờ câu này của Chương Thiên Phóng. Lúc trước hắn đã hỏi Chương Thiên Phóng hai lần chuyện này nhưng không thấy đối phương mở miệng nói gì. Hôm nay xem ra tâm trạng Chương Thiên Phóng khá thoải mái nên mới nói như vậy.
- Ha ha, anh biết như vậy là được rồi. Chúng ta là anh em, tôi không giấu anh. Lão Tiếu làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Tây Giang nhiều năm, lại là cấp dưới của anh, làm việc cũng cẩn thận, chăm chỉ. Tôi đến Tây Giang thì anh ta cũng ủng hộ tôi nhiều. Công tác Tây Giang năm nay có thể đạt thành tích lớn như vậy cũng là có một phần tâm huyết của lão Tiếu. Cá nhân tôi cho rằng về công về tư thì nên lo lắng một chút cho anh ta.
Triệu Quốc Đống cũng không giấu gì. Tiếu Triêu Quý và Chương Thiên Phóng mặc dù không có quan hệ mật thiết cho lắm, nhưng coi như cũng có quan hệ lâu dài. Hắn đề cử Tiếu Triêu Quý thì tin rằng Chương Thiên Phóng cũng không phản đối.
- Ừ, nói thì như vậy nhưng cậu cũng hiểu cậu chỉ có quyền đề cử chức Phó bí thư Quận ủy, còn phải qua cửa Bí thư Hoàng và lão Nghiêm. Chỉ sợ Lão Nghiêm sẽ gây khó dễ.
- Việc này tôi đã chuẩn bị tư tưởng, cùng lắm đưa ra Hội nghị thường ủy là cùng chứ gì. Chẳng qua tôi thấy chỉ cần anh và Bí thư Hoàng xác định thì Nghiêm Lập Dân có nhảy lên cũng làm gì được.
Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng mà nói.
- Cậu chắc thái độ của Bí thư Hoàng sẽ không thay đổi khi Nghiêm Lập Dân cực lực phản đối chứ?
- Hừ, tôi thật ra hy vọng Nghiêm Lập Dân kiên quyết phản đối. Dù là Bí thư Hoàng thay đổi ý kiến cũng được. Tôi chỉ sợ Nghiêm Lập Dân không dám.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng:
- Phóng ca, anh chẳng lẽ cho rằng Nghiêm Lập Dân không suy nghĩ ý của Bí thư Hoàng sao? Tôi dám chắc khi hắn cảm thấy Bí thư Hoàng có quyết định thì hắn không dám nói câu nào. Chỉ khi Bí thư Hoàng chưa có quyết định thì hắn mới có thể gây sóng gió.
- Được đó Quốc Đống, cậu coi như nhìn thấu Nghiêm Lập Dân. Ha ha, Nghiêm Lập Dân gặp người như cậu coi như lão ta đen.
Chương Thiên Phóng cười nói:
- Ừ, lần trước tôi nói với cậu, cậu phải nhớ đó.
- Yên tâm, việc nhỏ mà. Tôi nhớ, lúc thích hợp tôi sẽ tính.
Triệu Quốc Đống lập tức đồng ý.
Chương Thiên Phóng bỏ máy xuống rồi thoải mái dựa lên đầu giường. Người phụ nữ ở bên bò lên dựa đầu vào ngực y:
- Anh vừa nói chuyện với Triệu Quốc Đống?
- Ừ, Nghiêm Lập Dân và Triệu Quốc Đống là tử thù rồi, không ai nể mặt ai, không ai phục ai. Anh thấy Hội nghị thường ủy lần này náo nhiệt rồi.
Chương Thiên Phóng cười nói.
- Triệu Quốc Đống chẳng qua chỉ mới làm thường vụ, Nghiêm Lập Dân đầy kinh nghiệm, lại ở Ninh Lăng lâu như vậy, lại là Phó bí thư Thị ủy, đưa ra phương án là trong bổn phận. Sợ là Bí thư Hoàng và Thị trưởng Thư cũng không tiện phản đối ý của hắn một cách quá đáng. Triệu Quốc Đống dám không biết quy củ như vậy sao?
Người phụ nữ bên cạnh đặt đùi lên người Chương Thiên Phóng, cặp mông trắng lộ ra hơn phân nửa.
- Hừ, em biết gì? Triệu Quốc Đống mặc dù mới lên nhưng lại kiêm chức Bí thư Quận ủy Tây Giang và Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát. Chỉ cần liên quan tới điều chỉnh nhân sự hai nơi này, hắn có quyền lên tiếng. Em nghĩ hắn không biết quy củ sao? Hắn rất hiểu là khác. Bí thư Hoàng cùng Thị trưởng Thư cùng với Lão Nghiêm khi nghiên cứu việc gì đều phải e ngại. Chỉ có Triệu Quốc Đống hắn xếp cuối nên không ngại, muốn thế nào cứ việc tỏ rõ ý của mình. Những người khác muốn phản đối cũng phải cân nhắc xem hắn được ai trong ba vị kia ủng hộ không? Ngoài lão Nghiêm ra thì Bí thư Hoàng cùng Thị trưởng Thư có hòa hợp với hắn không?
Chương Thiên Phóng vỗ vỗ cặp mông trần kia, trong lòng mặc dù thèm muốn nhưng tuổi khiến y không thể thêm lần nữa.
- Vậy ý của anh là Triệu Quốc Đống có thể thoải mái phát biểu ý kiến của mình?
Ả phụ nữ giãy giãy người mà nói.
- Đâu có đơn giản như vậy? Hội nghị thường ủy có quy củ của nó, hắn chỉ có thể phát biểu trong mảng mình phụ trách, về phần chuyện được tiếp nhận hay không lại khác.
Chương Thiên Phóng kiên nhẫn giải thích:
- Các việc khác thì bình thường chỉ ngồi bên mà nghe. Trừ khi Bí thư hoặc người chủ trì hội nghị điểm danh phát biểu.
- Ồ, được rồi, chuyện phiền phức này nghe mà đau đầu.
Người phụ nữ nhìn lên mà nói.
- Chuyện của em em, anh nói với Triệu Quốc Đống chưa?
- Vừa nãy anh không phải hỏi sao? Lần trước nói rồi, có lẽ cuối năm sẽ xuống xã nhận chức.
Chương Thiên Phóng gật đầu nói.
- Xuống xã? Sao lại xuống xã, đề bạt ở phòng không được sao? Hắn là Bí thư Quận ủy chẳng lẽ chuyện nhỏ này không làm được ư?
- Hừ, phụ nữ đúng là tóc dài đầu ngắn. Em của cô làm mấy năm, mới lên chức bao lâu, muốn thành Phó Trưởng phòng thì chẳng lẽ cô nghĩ chính quyền do nhà cô mở?
Chương Thiên Phóng có chút tức giận nói:
- Bảo nó xuống cơ sở rèn luyện mới có lợi, đưa lên làm Phó bí thư cũng không khó làm người ta chấp nhận, sau này nếu muốn điều về còn không đơn giản ư? Tìm một xã, thị trấn có hoàn cảnh tốt một chút thì đãi ngộ cũng không kém phòng ban.
Chẳng qua rất nhanh có tin tức càng chính xác lộ ra. Phó Thủ tướng Văn Quốc Cơ khi đến Ninh Lăng thị sát thì tỏ ra rất hài lòng với công tác phòng chống lụt bão của Quận Tây Giang. Phó bí thư Tỉnh ủy Yến Nhiên Thiên cũng khen về biểu hiện của Quận Tây Giang, đây là điều các người đi cùng đã thấy, không phải tin đồn thổi.
Nếu như lời Phó Thủ tướng Văn chỉ là khen vu vơ, nhưng lời Phó bí thư Tỉnh ủy Yến Nhiên Thiên lại khác hẳn. Yến Nhiên Thiên là Phó bí thư Tỉnh ủy phụ trách Đảng đàn, lời y nói sẽ khiến nhiều người phải suy nghĩ.
Nếu như thêm chút nữa thì còn cả việc chủ tịch tỉnh Ứng Đông Lưu tiến hành phê vào bản báo cáo của tổ công tác đến Quận Tây Giang điều tra việc cải cách các công ty nhà nước. Chủ tịch tỉnh Ứng Đông Lưu nói cải cách của Tây Giang đã đảm bảo tài sản quốc gia không tổn thất, đảm bảo lợi ích cán bộ nhân viên nhà máy, đạt hiệu quả kinh tế và hiệu quả xã hội tốt đẹp, đáng tham khảo. Sau khi Ứng Đông Lưu đến tỉnh An Nguyên, mọi người cũng dần hiểu tác phong làm việc của y, ít khen người, có thể được khen như vậy là rất hiếm có.
Một loạt tin đồn đưa ra nói về việc sẽ có đợt điều chỉnh lớn ở bộ máy các quận, huyện.
Không thể nghi ngờ cán bộ lãnh đạo mấy điểm như Quận Tây Giang, Quận Đông Giang cùng Thương Hóa, Phong Đình là tâm điểm chú ý của mọi người. Tây Giang không cần phải nói, đây là nơi được Thị xã sủng ái. Mà ba quận, huyện kia lại có biểu hiện quá kém trong đợt lũ.
Nguồn tin của Vương Lệ Mai đến từ nhiều nơi. Cô không chỉ dựa vào Trương Thiệu Văn mà lên làm Phó trưởng ban Tuyên giáo Quận ủy, thỏ khôn phải có ba hang, người trong chính trị cũng không thể không có vài con đường.
Đương nhiên ba hang cũng chia chính và phụ. Vương Lệ Mai cũng không phải không có quan hệ gì với bên trên. Chẳng qua hiện nay thực lực của Triệu Quốc Đống hơn xa các quan hệ khác. Hơn nữa vi Vương Lệ Mai mà nói sự hài lòng của Triệu Quốc Đống chính là điều quan trọng nhất.
Tin tức bên trên truyền tới nói bộ máy Thị xã Ninh Lăng có thể sẽ biến động nhưng không quá lớn. Chẳng qua bộ máy cấp quận, huyện nhất định sẽ điều chỉnh lớn. Nguyên nhân có hai, một là biểu hiện của vài quận, huyện quá kém trong cơn lũ khiến cho lãnh đạo chủ yếu của tỉnh có cái nhìn với Ninh Lăng. Thứ hai Hoàng Lăng đến Ninh Lăng mà chưa có động tác gì về nhân sự, vẫn duy trì người của Kỳ Dư Hồng, đây không phù hợp việc vua nào thần đó. Điều chỉnh là không thể tránh lẽ, chẳng qua không biết Hoàng Lăng điều chỉnh lớn hay nhỏ mà thôi.
Chỉ riêng bộ máy cấp Thị xã đã làm nhiều người phải suy nghĩ, phỏng đoán. Sẽ điều chỉnh, nhưng điều chỉnh như thế nào? Điều chỉnh ai? Là điều chỉnh nhân viên hay phân công công việc? Điều chỉnh Thường vụ thị ủy hay là Phó thị trưởng?
Tuy nói điều chỉnh bộ máy cấp Thị xã không liên quan với hầu hết mọi người, nhưng quan hệ gián tiếp thì có. Hiểu biết về biến hoá nhân sự, từ đó mà biết phương hướng, biết nên đứng về phía ai, cần xuống thì nên xuống cho sớm, nếu không sau này mới cầm hương đi khấn chùa mới lập sẽ không linh.
Vương Lệ Mai vẫn có chút thất vọng. Mặc dù Triệu Quốc Đống đã thay đổi thái độ đối với cô, nhưng cô thấy mình mới ở vòng tròn thứ hai của đối phương, điểm này chỉ có thể đảm bảo cô giữ được vị trí, nhưng muốn tiến lên, thậm chí lên vị trí tốt hơn thì không thể. Đây không phải điều mà Vương Lệ Mai muốn thấy.
Muốn làm phải làm tốt nhất, phải để đối phương chính thức nhận mình, phải cho đối phương khi nghĩ tới việc đề bạt, điều chỉnh thì phải nghĩ tới mình đầu tiên. đây là mục tiêu của Vương Lệ Mai.
Ngụy Hiểu Lam làm Vương Lệ Mai rất hâm mộ. Người phụ nữ này không đẹp, Vương Lệ Mai tự cho mình cao thì thấy Ngụy Hiểu Lam rất bình thường nhưng bây giờ lại được Triệu Quốc Đống coi trọng.
Triệu Quốc Đống và Chương Thiên Phóng tụ tập ăn cơm cũng gọi cô ta, lên An Đô báo cáo công việc với Hoa Lâm cũng gọi Ngụy Hiểu Lam, điều này có nghĩa gì? Không thể nghi ngờ là điềm báo trước khi lên chức. Chỉ cần Triệu Quốc Đống còn ở Ninh Lăng, thậm chí dù Triệu Quốc Đống rời khỏi Ninh Lăng thì cũng sẽ bố trí cho Ngụy Hiểu Lam.
Sẽ thay thế Hạ Đồng làm Phó chủ tịch thường trực hay là trực tiếp đuổi Lăng Tiêu đi để lên làm Phó bí thư? Vương Lệ Mai không biết nhưng không thể nghi ngờ Ngụy Hiểu Lam sẽ lên chức.
Vương Lệ Mai cũng thừa nhận Ngụy Hiểu Lam có năng lực, nhưng cô cho rằng Ngụy Hiểu Lam ngồi trên vị trí đó thì cần phải làm. Hơn nữa cô tin mình ngồi ở vị trí đó làm cũng không kém gì so với Ngụy Hiểu Lam.
Làm nữ cán bộ, chỉ dựa vào nhan sắc mà lên chức thì cũng không khó, nhưng đó chỉ là bị người cưỡi. Chính thức đổi người thì cô sẽ bị ném vào lãnh cung, còn bị mang tiếng.
Vương Lệ Mai thậm chí cho rằng xuất phát từ góc độ nào đó sắc đẹp của mình chính là trở ngại cho cô tiến thêm bước nữa. Ít nhất cô cảm thấy trong mắt Triệu Quốc Đống thì hắn vẫn nghi ngờ cô với Trương Thiệu Văn có quan hệ gì đó. đây là trở ngại để cô tiến thêm, cũng là tâm bệnh lớn nhất của Vương Lệ Mai.
Làm như thế nào nhanh chóng để được Triệu Quốc Đống chấp nhận là điều Vương Lệ Mai cần làm bây giờ.
Ai cũng nói Triệu Quốc Đống còn trẻ phong lưu, ít nhất Trình Nhược Lâm có quan hệ không rõ ràng với Triệu Quốc Đống. Nhưng Triệu Quốc Đống sau khi đến Tây Giang vẫn biểu hiện rất quy củ. Đối với người đẹp ở Quận ủy, Ủy ban quận thì hắn đều có thái độ xa cách. So sánh thì cô coi như thân cận hơn một chút. Còn Khúc Hiểu Yến và Phan Xảo thì gần như không có cơ hội gặp riêng Triệu Quốc Đống.
Nhưng thật ra con bé Lục Nhị ở Ban quản lý Khu Khai Phát kia theo Triệu Quốc Đống rất chặt. Nhưng theo Vương Lệ Mai quan sát thì hai người bọn họ chưa có quan hệ nam nữ. Ít nhất bây giờ chưa có, nếu không Triệu Quốc Đống đâu dám để Lục Nhị ở lại văn phòng Ban quản lý?
Vương Lệ Mai không định đi hấp dẫn Triệu Quốc Đống, hình thức đó là vô nghĩa, càng làm Triệu Quốc Đống xa lánh, đề phòng cô hơn. Nếu muốn được Triệu Quốc Đống tin thì phải dựa vào công việc.
Vương Lệ Mai cẩn thận xem băng một lần nữa, xác nhận không vấn đề gì mới yên tâm.
Làm lãnh đạo bây giờ đúng là không dễ, công việc bận rộn còn phải suy nghĩ ý của lãnh đạo cấp trên, vừa muốn để công việc của mình phù hợp ý đồ lãnh đạo cấp trên, còn phải tạo ra thành tích trong công việc. Quả thực nó còn khó hơn đi trên dây.
Triệu Quốc Đống không thể nghi ngờ là một người may mắn, lần này vị trí của hắn sẽ thay đổi như thế nào?
Ngay cả bản thân Triệu Quốc Đống cũng không biết vị trí của mình sẽ biến hoá như thế nào. Ít nhất bây giờ là như vậy.
Tin tức bên ngoài làm hắn có chút buồn cười. Nhưng hắn cũng rõ lần này mình sẽ có biến hoá về thân phận.
Hắn từ cán bộ cấp huyện lên cấp phó giám đốc sở chỉ không đầy một năm, hơn nữa chủ yếu là do hắn đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy Tây Giang kiêm Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát trong thời gian quá ngắn. Mặc dù cũng có chút khởi sắc nhưng muốn chính thức có thành tích thì cần thời gian. Cho nên bây giờ hắn cũng chỉ một lòng một dạ làm việc mà thôi.
Công việc Khu Khai Phát đã đi vào quỹ đạo, Triệu Quốc Đống chuẩn bị nhân lúc mùa thu sẽ lại tiến hành hoạt động thu hút đầu tư với Khu vực trường tam giác, cố gắng hấp dẫn các công ty khu vực duyên hải đến Khu Khai Phát Ninh Lăng nhờ việc Công ty Quốc Điện đã xác định hạng mục kia. Hắn dự định trong vòng ba năm biến Khu Khai Phát sẽ đạt giá trị sản xuất trên một tỷ.
Hoàng Lăng cũng hứng thú với suy nghĩ này của Triệu Quốc Đống, y cũng nói Thị xã sẽ toàn lực ủng hộ Khu Khai Phát thực hiện kế hoạch ba bước. Tranh thủ năm 99 đạt 600 triệu, năm 2000 đạt 800 triệu, năm 2001 vượt qua một tỷ.
Đây là kế hoạch quá hấp dẫn nhưng rất lớn, như vậy tốc độ tăng trưởng mỗi năm phải trên 30%. Chẳng qua nếu như Khu Khai Phát tận dụng tốt cơ hội do trụ sở của Công ty Quốc Điện mang tới thì không phải không thể thực hiện được.
Tạo ra được thành tích như vậy thì đó là vầng sáng trên mặt Bí thư Thị ủy và Thị trưởng. Điểm này khó trách cả Hoàng Lăng và Thư Chí Cao đều rất hứng thú, hơn nữa một trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện có tác dụng lớn đối với các ngành sản xuất liên quan, nó có tác dụng lớn đối với chiến lược phát triển công nghiệp của Ninh Lăng.
Vì thế khi Triệu Quốc Đống báo cáo chuyện này với Hoàng Lăng, Hoàng Lăng lập tức đáp ứng sẽ đích thân tới tham gia hoạt động thu hút đầu tư lần này. Không có vị Bí thư Thị ủy nào muốn cho phần vinh quang này rơi vào nhà người khác.
Hoàng Lăng đúng là rất hài lòng với Triệu Quốc Đống.
Theo Hoàng Lăng thấy thì Kỳ Dư Hồng dùng Triệu Quốc Đống khá thành công. Mặc dù Triệu Quốc Đống lên làm Thường vụ thị ủy không phải là ý của Kỳ Dư Hồng, nhưng sau khi Triệu Quốc Đống lên chức liền điều tới là Bí thư Quận ủy Tây Giang kiêm Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát lại là nước cờ rất tốt.
Triệu Quốc Đống có sự nhạy bén, nhiệt tình trong công việc, lại có năng lực ưu tú, ánh mắt nhìn xa, quan điểm mới mẻ, có sự sáng tạo trong công việc, giỏi làm kinh tế, còn có cái nhìn đại cuộc và khả năng khống chế tình hình, đây là những điều làm Hoàng Lăng có chút ngạc nhiên.
Có lẽ khuyết điểm duy nhất của Triệu Quốc Đống chính là luôn thể hiện phong cách cá nhân và kém việc quan hệ. Việc Triệu Quốc Đống và Nghiêm Lập Dân mâu thuẫn thì ai cũng biết. Khi Nghiêm Lập Dân là Bí thư Đảng ủy chính pháp Thị xã, Triệu Quốc Đống làm Chủ tịch huyện Hoa Lâm thì đã có mâu thuẫn. Đến bây giờ Nghiêm Lập Dân làm Phó bí thư Thị ủy, Triệu Quốc Đống thành Thường vụ thị ủy. Bắt đầu từ thời đại Kỳ Dư Hồng thì hai người thường châm chọc nhau trong Hội nghị thường ủy, không ai nhường ai.
Chẳng qua nói đi lại nói lại nếu như Triệu Quốc Đống quá hoàn mỹ thì Hoàng Lăng lại phải có thái độ khác với hắn.
Hoàng Lăng coi trọng Triệu Quốc Đống một nguyên nhân chính là cảm thấy Triệu Quốc Đống có vẻ tương tự mình, nhất là phong cách cứng rắn càng như nhau. Chính xác mà nói biểu hiện của Triệu Quốc Đống ở Tây Giang khá giống với phong cách của Hoàng Lăng ở Ninh Lăng.
Hoàng Lăng cũng cảm nhận được không khí biến hoá trên Thị xã. Thời gian này Nghiêm Lập Dân khá im hơi lặng tiếng, có lẽ đang tự kiểm điểm việc y tỏ thái độ không đúng trong công tác chuẩn bị phòng chống lụt bão đợt trước.
Chẳng qua điều này cũng không có nghĩa Nghiêm Lập Dân chịu ngồi im. Phó trưởng ban thư ký, Chánh văn phòng Thị ủy Tông Kiến, Phó trưởng ban thường trực - Ban Tổ chức cán bộ Lại Hữu Ninh, Phó trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy Lôi Bằng, Phó bí thư Đảng ủy chính pháp Trì Thành Phong, mấy người này đều đi lại khá gần Nghiêm Lập Dân. Có thể nói mấy cơ quan chính của Thị ủy thì ngoài do Thường vụ thị ủy kiêm nhiệm, những người khác đều do y khống chế. Đây là sự khiêu chiến lớn đối với bất cứ Bí thư Thị ủy nào.
Hoàng Lăng trước khi tới Ninh Lăng cũng hiểu rõ tình hình Ninh Lăng. Kỳ Dư Hồng có địa vị ở Thị ủy Ninh Lăng không quá chắc chắn. Mặc dù y ở vị trí trung tâm nhưng khi phát huy sức ảnh hưởng lại bị Nghiêm Lập Dân và Thư Chí Cao ảnh hưởng. Trong đó Kỳ Dư Hồng bị Nghiêm Lập Dân ảnh hưởng lớn hơn.
Nghiêm Lập Dân đã bồi dưỡng không ít cán bộ địa phương. Y là cán bộ kiêm nhiệm từ Sở công an phái xuống, làm Cục trưởng Cục Công an rồi đến Bí thư Đảng ủy chính pháp rồi tới Phó bí thư Thị ủy, bên dưới có nhiều nhân vật hò hét giúp y. Nhất là các cơ quan cấp Thị xã thì càng như vậy. Nghe nói y chỉ có thua mỗi một lần khi đấu với Triệu Quốc Đống.
Nghiêm Lập Dân có sức ảnh hưởng lớn đối với Thị xã là tin không tốt đối với Hoàng Lăng và Thư Chí Cao. Hoàng Lăng cũng có ý định quan sát một thời gian xem Nghiêm Lập Dân muốn diễn như thế nào. Kết quả không ngờ gặp cơn lũ khiến vấn đề thoáng cái lộ rõ.
Việc điều chỉnh các cơ quan cấp Thị xã và quận, huyện đã được đưa ra. Chương Thiên Phóng đã hai lần báo cáo với Hoàng Lăng. Mà Triệu Quốc Đống cũng khá thẳng thắn với Hoàng Lăng vài sự lựa chọn. Chẳng qua Hoàng Lăng chưa tỏ thái độ rõ ràng.
Theo Hoàng Lăng thấy điều chỉnh là tất nhiên nhưng điều chỉnh như thế nào? Chỉ cần y không có phương hướng rõ ràng thì dù là Nghiêm Lập Dân, Chương Thiên Phóng hay Triệu Quốc Đống đều không có quyền tỏ thái độ. Đây là quyền lợi của riêng Bí thư Thị ủy.
Đương nhiên là Thường vụ thị ủy, bọn họ có quyền đề cử hoặc lộ ý đồ với mình, nhưng cuối cùng vẫn phải do mình quyết định.
Hoàng Lăng cũng biết nếu như mình tạo được quyền uy, biện pháp tốt nhất là biểu hiện trong cách dùng người. Mà bây giờ thời cơ có vẻ đã đến.
Chẳng qua việc điều chỉnh nhân sự trong Hội nghị thường ủy chính là cuộc mặc cả khó khăn, thỏa hiệp là tất nhiên. Nhưng làm như thế nào để đạt được lợi ích lớn nhất là điều mọi người phải suy nghĩ.
- Bí thư Hoàng, Phó bí thư Lam tới.
Thư ký vào nhỏ giọng nói.
- Ồ, mời anh ta vào.
Hoàng Lăng quyết định nên bắt đầu từ Lam Quang. Nghe nói Lam Quang không hòa hợp với Nghiêm Lập Dân.
- Bốp.
Một cú đánh mạnh làm cho Lam Quang không thể đỡ nổi cầu. Chỉ có thể ngồi bệt dưới đất mà thở hổn hển.
- Sao thế Bí thư Lam, mới đánh vài séc mà.
Triệu Quốc Đống đi tới mà cười nói. Lam Quang bỏ vợt xuống cầm chai nước, uống ừng ực rồi thở hổn hển nói:
- Già rồi. Triệu Quốc Đống, cậu đừng có mà vểnh cái đuôi tinh tướng. Mười năm trước cậu tuyệt đối không phải đối thủ của tôi. Cậu không có kỹ thuật gì, chỉ ỷ mình còn trẻ, thể lực tốt làm Quang ca mệt như thế này.
- Ha ha, Quang ca, lời này của anh không đúng, chẳng lẽ nói thể lực tốt là sai ư?
Triệu Quốc Đống có chút đắc ý nói.
- Dù là đá bóng cũng cần thể lực và kỹ thuật mà.
- Được rồi, nói thật kỹ thuật của cậu quá bình thường.
Lam Quang lắc đầu rồi đứng lên đi tới ghế ngồi xuống nói.
- Tối nay bố trí như thế nào?
- Ồ, Quang ca, không phải anh gọi tôi tới ư? Sao hỏi tôi bố trí như thế nào?
Triệu Quốc Đống khó hiểu hỏi.
- Đảng ủy chính pháp là cơ quan nghèo, sao có thể so sánh được với cậu là vua một cõi. Tôi không đến chỗ cậu ăn nhờ chẳng lẽ còn tự móc ví ra sao?
Lam Quang cười nói.
- Ha ha, đừng nói khó nghe như vậy chứ. Anh bố trí, tôi thanh toán là được chứ gì?
Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ lắc đầu nói.
- Ngồi nghỉ lát đi, Bí thư Hoàng đã tìm cậu nói chuyện chưa?
Lam Quang cười nói.
- Sao, cũng tìm anh nói chuyện rồi ư?
Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Theo Triệu Quốc Đống biết thì Hoàng Lăng cũng đã nói chuyện với Vưu Liên Hương. Xem ra cũng nói chuyện này với Lam Quang. Đây là bước đầu trước khi điều chỉnh nhân sự.
- Ừ, chiều hôm trước có nói chuyện với tôi, hỏi tình hình công việc của hệ thống chính pháp trong thời gian này, ngoài ra hỏi ý kiến của tôi cùng ý kiến của Thị ủy về công tác chính pháp.
Lam Quang thản nhiên nói:
- Vấn đề mấu chốt chính là có ý gì về nhân sự không?
- Chuyện tốt đó. Bí thư Hoàng hỏi ý anh, anh vừa lúc có thể nói ra ý của mình.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên mà nói.
Lam Quang trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống rồi tức giận nói:
- Quốc Đống, cậu cũng là Thường vụ thị ủy, ngay cả điểm này cũng không nhìn ra ư? Bí thư Hoàng thật sự hỏi ý kiến cậu ư? Bây giờ không ai rõ tâm tư của Bí thư Hoàng nên mạo muội làm việc sẽ không tốt.
- Quang ca, tôi thật ra thấy anh có thể nhân cơ hội này điều chỉnh bên hệ thống chính pháp. Nghiêm Lập Dân lưu lại dấu vết quá sâu ở hệ thống chính pháp. Tôi tin dù là anh hay Bí thư Hoàng đều không thích điều này kéo dài.
Triệu Quốc Đống không cho là đúng mà nói.
- Hừ, Quốc Đống, cậu nghĩ tôi không muốn điều chỉnh ư? Nghiêm Lập Dân bây giờ là Phó bí thư Thị ủy, cậu nghĩ hắn trơ mắt nhìn động vào người của hắn sao?
Lam Quang trầm ngâm một chút rồi nói:
- Hơn nữa hắn bây giờ cũng đang muốn tạo gần quan hệ với Bí thư Hoàng, ai biết Bí thư Hoàng nghĩ gì. Tôi mà liều lĩnh đưa ra suy nghĩ của mình mà không hợp ý Bí thư Hoàng thì không phải tự chuốc họa sao?
- Quang ca, anh không thử sao biết? Tôi thấy Bí thư Hoàng khác Bí thư Kỳ. Bí thư Kỳ dựa nhiều vào Nghiêm Lập Dân là do tính cách, thích thăng bằng đoàn kết, không mất lòng nhau. Nhưng Bí thư Hoàng thì khác. Bí thư Hoàng không phải người cần có người chống đỡ mới có thể làm việc. Bí thư Hoàng cần anh tôn trọng và phục tùng. Nghiêm Lập Dân nếu nghĩ mình có thể trao đổi với Bí thư Hoàng là quá sai lầm.
Triệu Quốc Đống ngồi xuống bên Lam Quang rồi nói tiếp:
- Tôi thấy anh có thể thử một lần, nói thẳng ý của mình ra, cũng để cho Bí thư Hoàng ý thức được sự tồn tại của anh. Chẳng lẽ anh còn sợ Nghiêm Lập Dân có thể làm gì anh? Anh hoàn toàn có thể chọn người cho chức Phó cục trưởng thường trực Cục Công an, Phó chánh án Tòa án nhân dân, không cần phải lo suy nghĩ của người khác, ít nhất có thể tỏ thái độ của mình.
Lam Quang nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống mà nói:
- Vậy cậu có dự tính gì?
Mấy người mà Triệu Quốc Đống nói thì Nghiêm Lập Dân đã sớm tìm Lam Quang nói chuyện. Nghe nói Nghiêm Lập Dân cũng đã tìm Chương Thiên Phóng về việc này. Điểm này Lam Quang làm rất khó chịu, muốn trở mặt nhưng cảm thấy trước khi biết thái độ của Hoàng Lăng thì không nắm chắc.
- Tôi? Ha ha, Quang ca, anh thấy tôi sẽ nghe sự an bài của tên hẹp hòi Nghiêm Lập Dân đó sao?
Triệu Quốc Đống khinh thường nói.
- Tôi làm mất lòng y thì sao, không nể mặt y thì sao? Chẳng lẽ mấy năm qua tôi còn ít chuyện với y ư? Tôi cũng không mất đi sợi tóc nào. Quang ca, sợ gì hắn, cần ra tay phải ra tay, nếu không hắn coi anh là mèo bệnh đó.
Triệu Quốc Đống thực ra cũng không phải là nói mạnh miệng với Lam Quang.
Hắn đúng là không thèm để ý đến thái độ của Nghiêm Lập Dân. Trước mặt Hoàng Lăng, hắn đề cử ba người Ngụy Hiểu Lam, Quế Toàn Hữu và Hoắc Vân Đạt. Nhất là biểu hiện của Ngụy Hiểu Lam trong công tác phòng chống lụt bão rất xuất sắc, ngay cả Hoàng Lăng cũng có ấn tượng tốt.
Mặc dù Hoàng Lăng không nói rõ điểm gì, nhưng Triệu Quốc Đống tin Hoàng Lăng hiểu ý đồ của mình. Ngụy Hiểu Lam có thể trọng dụng, nhất là nữ cán bộ thì càng đáng để suy nghĩ.
Quế Toàn Hữu cũng được nhưng nhược điểm là thiếu kinh nghiệm trong công tác kinh tế. Hoắc Vân Đạt thì thiếu kinh nghiệm. Nhưng theo Triệu Quốc Đống thấy nếu có cơ hội thích hợp thì điều chỉnh phân công công việc của hai người này một chút, qua đó có lợi cho sự trưởng thành của bọn họ.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của hắn. Việc điều chỉnh bộ máy cán bộ quận không phải do mình hắn quyết định. Mặc dù việc điều chỉnh bộ máy Tây Giang thì hắn có chút quyền lên tiếng.
…………
- Trưởng ban Chương, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có tin tức gì không?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi gọi điện.
- Quốc Đống, cậu cũng không phải gấp quá đó chứ? Nhóm cán bộ từ tỉnh phái xuống còn chưa nói chính xác, chỉ nói tạm thời là một năm. Tôi hỏi các Thị xã khác thì hình như vẫn chưa động.
Chương Thiên Phóng nói chuyện có vẻ mệt mỏi.
Triệu Quốc Đống cảm thấy Chương Thiên Phóng vẫn đang ngủ trưa. Chẳng qua đã quấy rầy thì hắn không định nói hai câu rồi dập máy.
- Phóng ca, không phải tôi gấp. Anh xem công tác xây dựng Đảng và chỉnh đốn tác phong làm việc của Tây Giang năm nay đi, y sắp thành người ngồi chơi một chỗ rồi. Công tác của Lão Tiếu cũng được, nhưng y chỉ là Trưởng ban tổ chức cán bộ, không ở vị trí đó nên không tiện triển khai công việc. Tôi cảm thấy công tác xây dựng Đảng của Tây Giang năm nay rõ ràng kém so với các quận, huyện khác. Cứ tiếp tục như vậy thì đâu có được.
- Cậu đó, không nghĩ xem tỉnh thống nhất phân công, cậu bảo tôi có thể làm gì? Chẳng lẽ đề nghị Ban Tổ chức cán bộ nhận lại nhóm cán bộ đó sao?
Chương Thiên Phóng tức giận nói:
- Tôi biết cậu không hài lòng với Lăng Tiêu, nhưng Lăng Tiêu là phí của cậu, có công việc gì cần phân công thì cậu phải phân công. Lăng Tiêu làm không tốt thì cậu có thể phê bình. Dù sao cũng chỉ còn mấy tháng, cậu không chịu được sao?
- Cái này, người này không thể làm gì được rồi. Tôi không biết sao lại bố trí cán bộ như vậy đến Tây Giang, đây không phải gây phiền phức cho tôi đó chứ?
Triệu Quốc Đống thở hổn hển nói.
- Trưởng ban, tục ngữ nói rắn không đầu không được. Công tác xây dựng Đảng quan trọng như vậy, Thị ủy bố trí một cán bộ tới sao lại không ai nói gì trước với tôi, ép xuống bắt tôi nhận. Bây giờ công tác không làm được, lại là cán bộ từ trên phái xuống, tôi đúng là không thể làm gì hắn ta. Năm nay mà tổng kết công tác này rồi trừ điểm Tây Giang tôi, tôi không đồng ý.
- Được rồi, cậu đừng uy hiếp tôi. Công việc của Tây Giang làm không tốt thì trừ nhất định phải trừ. Hắn nếu được phân công tới Tây Giang thì do cậu chỉu huy, công việc không làm được là do nghệ thuật chỉ huy của cậu.
Chương Thiên Phóng cười nói:
- Tôi biết cậu có ý gì, nhưng cậu cũng phải chờ thời cơ mới được. Hắn dù sao cũng sẽ đi, chờ thêm mấy tháng nữa cũng có thể ảnh hưởng bao nhiêu tới sự phát triển của Tây Giang hả?
Triệu Quốc Đống cũng cười nói. Hắn chính là chờ câu này của Chương Thiên Phóng. Lúc trước hắn đã hỏi Chương Thiên Phóng hai lần chuyện này nhưng không thấy đối phương mở miệng nói gì. Hôm nay xem ra tâm trạng Chương Thiên Phóng khá thoải mái nên mới nói như vậy.
- Ha ha, anh biết như vậy là được rồi. Chúng ta là anh em, tôi không giấu anh. Lão Tiếu làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Tây Giang nhiều năm, lại là cấp dưới của anh, làm việc cũng cẩn thận, chăm chỉ. Tôi đến Tây Giang thì anh ta cũng ủng hộ tôi nhiều. Công tác Tây Giang năm nay có thể đạt thành tích lớn như vậy cũng là có một phần tâm huyết của lão Tiếu. Cá nhân tôi cho rằng về công về tư thì nên lo lắng một chút cho anh ta.
Triệu Quốc Đống cũng không giấu gì. Tiếu Triêu Quý và Chương Thiên Phóng mặc dù không có quan hệ mật thiết cho lắm, nhưng coi như cũng có quan hệ lâu dài. Hắn đề cử Tiếu Triêu Quý thì tin rằng Chương Thiên Phóng cũng không phản đối.
- Ừ, nói thì như vậy nhưng cậu cũng hiểu cậu chỉ có quyền đề cử chức Phó bí thư Quận ủy, còn phải qua cửa Bí thư Hoàng và lão Nghiêm. Chỉ sợ Lão Nghiêm sẽ gây khó dễ.
- Việc này tôi đã chuẩn bị tư tưởng, cùng lắm đưa ra Hội nghị thường ủy là cùng chứ gì. Chẳng qua tôi thấy chỉ cần anh và Bí thư Hoàng xác định thì Nghiêm Lập Dân có nhảy lên cũng làm gì được.
Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng mà nói.
- Cậu chắc thái độ của Bí thư Hoàng sẽ không thay đổi khi Nghiêm Lập Dân cực lực phản đối chứ?
- Hừ, tôi thật ra hy vọng Nghiêm Lập Dân kiên quyết phản đối. Dù là Bí thư Hoàng thay đổi ý kiến cũng được. Tôi chỉ sợ Nghiêm Lập Dân không dám.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng:
- Phóng ca, anh chẳng lẽ cho rằng Nghiêm Lập Dân không suy nghĩ ý của Bí thư Hoàng sao? Tôi dám chắc khi hắn cảm thấy Bí thư Hoàng có quyết định thì hắn không dám nói câu nào. Chỉ khi Bí thư Hoàng chưa có quyết định thì hắn mới có thể gây sóng gió.
- Được đó Quốc Đống, cậu coi như nhìn thấu Nghiêm Lập Dân. Ha ha, Nghiêm Lập Dân gặp người như cậu coi như lão ta đen.
Chương Thiên Phóng cười nói:
- Ừ, lần trước tôi nói với cậu, cậu phải nhớ đó.
- Yên tâm, việc nhỏ mà. Tôi nhớ, lúc thích hợp tôi sẽ tính.
Triệu Quốc Đống lập tức đồng ý.
Chương Thiên Phóng bỏ máy xuống rồi thoải mái dựa lên đầu giường. Người phụ nữ ở bên bò lên dựa đầu vào ngực y:
- Anh vừa nói chuyện với Triệu Quốc Đống?
- Ừ, Nghiêm Lập Dân và Triệu Quốc Đống là tử thù rồi, không ai nể mặt ai, không ai phục ai. Anh thấy Hội nghị thường ủy lần này náo nhiệt rồi.
Chương Thiên Phóng cười nói.
- Triệu Quốc Đống chẳng qua chỉ mới làm thường vụ, Nghiêm Lập Dân đầy kinh nghiệm, lại ở Ninh Lăng lâu như vậy, lại là Phó bí thư Thị ủy, đưa ra phương án là trong bổn phận. Sợ là Bí thư Hoàng và Thị trưởng Thư cũng không tiện phản đối ý của hắn một cách quá đáng. Triệu Quốc Đống dám không biết quy củ như vậy sao?
Người phụ nữ bên cạnh đặt đùi lên người Chương Thiên Phóng, cặp mông trắng lộ ra hơn phân nửa.
- Hừ, em biết gì? Triệu Quốc Đống mặc dù mới lên nhưng lại kiêm chức Bí thư Quận ủy Tây Giang và Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát. Chỉ cần liên quan tới điều chỉnh nhân sự hai nơi này, hắn có quyền lên tiếng. Em nghĩ hắn không biết quy củ sao? Hắn rất hiểu là khác. Bí thư Hoàng cùng Thị trưởng Thư cùng với Lão Nghiêm khi nghiên cứu việc gì đều phải e ngại. Chỉ có Triệu Quốc Đống hắn xếp cuối nên không ngại, muốn thế nào cứ việc tỏ rõ ý của mình. Những người khác muốn phản đối cũng phải cân nhắc xem hắn được ai trong ba vị kia ủng hộ không? Ngoài lão Nghiêm ra thì Bí thư Hoàng cùng Thị trưởng Thư có hòa hợp với hắn không?
Chương Thiên Phóng vỗ vỗ cặp mông trần kia, trong lòng mặc dù thèm muốn nhưng tuổi khiến y không thể thêm lần nữa.
- Vậy ý của anh là Triệu Quốc Đống có thể thoải mái phát biểu ý kiến của mình?
Ả phụ nữ giãy giãy người mà nói.
- Đâu có đơn giản như vậy? Hội nghị thường ủy có quy củ của nó, hắn chỉ có thể phát biểu trong mảng mình phụ trách, về phần chuyện được tiếp nhận hay không lại khác.
Chương Thiên Phóng kiên nhẫn giải thích:
- Các việc khác thì bình thường chỉ ngồi bên mà nghe. Trừ khi Bí thư hoặc người chủ trì hội nghị điểm danh phát biểu.
- Ồ, được rồi, chuyện phiền phức này nghe mà đau đầu.
Người phụ nữ nhìn lên mà nói.
- Chuyện của em em, anh nói với Triệu Quốc Đống chưa?
- Vừa nãy anh không phải hỏi sao? Lần trước nói rồi, có lẽ cuối năm sẽ xuống xã nhận chức.
Chương Thiên Phóng gật đầu nói.
- Xuống xã? Sao lại xuống xã, đề bạt ở phòng không được sao? Hắn là Bí thư Quận ủy chẳng lẽ chuyện nhỏ này không làm được ư?
- Hừ, phụ nữ đúng là tóc dài đầu ngắn. Em của cô làm mấy năm, mới lên chức bao lâu, muốn thành Phó Trưởng phòng thì chẳng lẽ cô nghĩ chính quyền do nhà cô mở?
Chương Thiên Phóng có chút tức giận nói:
- Bảo nó xuống cơ sở rèn luyện mới có lợi, đưa lên làm Phó bí thư cũng không khó làm người ta chấp nhận, sau này nếu muốn điều về còn không đơn giản ư? Tìm một xã, thị trấn có hoàn cảnh tốt một chút thì đãi ngộ cũng không kém phòng ban.
/1736
|