Lộng Triều

Chương 40

/1736


Quế Toàn Hữu lập tức hiểu ngay Triệu Quốc Đống đã có lựa chọn vào chức Phó chủ tịch kia. Y liền nhanh chóng suy nghĩ thật nhanh nhưng rất kinh ngạc là một người duy nhất có thể. Người duy nhất có thể làm tốt công việc kia chỉ có thể là Mạc Vinh mà thôi.

Mạc Vinh, đương nhiên chỉ có Mạc Vinh là phù hợp yêu cầu này của Triệu Quốc Đống.

Bí thư Khu Việt Tú, làm cán bộ cơ sở nhiều năm, có uy tín, nhiều biện pháp, nhiều quan hệ, tính cách cũng hợp với vị trí này.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi đám người của Trương Thiệu Văn đã bị Triệu Quốc Đống làm tan rã. Bắt đầu từ Tiếu Triêu Quý, Tiền Trì Quốc, dần dần có người vào tù, người đi, người dựa vào, tất cả giống như chuyện chỉ xảy ra trong vài hôm.

- Bí thư Triệu, phù hợp với yêu cầu của ngài thì sợ chỉ có Mạc Vinh mới có thể gánh vác trọng trách.

Quế Toàn Hữu cười nói:

- Đây cũng là do ngài rộng lượng, nếu là người khác thì Mạc Vinh đã bị gạt sang bên vì trước đây là người của Trương Thiệu Văn rồi.

- Tôi nếu không suy nghĩ về thân phận Mạc Vinh là người của Trương Thiệu Văn thì là nói dối. Chẳng qua bọn họ gần như nắm giữ hết phòng ban, vị trí quan trọng của Tây Giang. Nếu tôi có thành kiến thì sợ hai năm cũng không thể xử lý hết bọn họ. Nếu muốn mở cục diện thì phải đến ba năm, tôi sao phải tự làm khổ mình như vậy.

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:

- Tôi vẫn giữ nguyên tắc kia, người vi phạm pháp luật thì không thể sống, các thứ khác tôi lấy nguyên tắc theo hiệu quả mà xử lý. Anh có năng lực và bản lĩnh thì tôi dùng. Tây Giang không phải thiên hạ của ai, ai cũng không thể làm quan cả đời ở Tây Giang. Anh chỉ cần có trái tim vì công việc là đủ.

- Mạc Vinh là người thích hợp nhất cho vị trí này ngoài việc tuổi hơi lớn một chút.

Quế Toàn Hữu một lần nữa cảm nhận cách dùng người của Triệu Quốc Đống không theo khuôn mẫu, quan trọng nhất là phải xem anh có bản lĩnh hay không?

- Đây chỉ là suy nghĩ sơ bộ của tôi, còn chưa giao tiếp với các thường vụ khác.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói:

- Vị Phó chủ nhiệm Trương Pháp Hải khu Việt Tú kia cũng có không ít người đánh giá không tốt. Tôi thấy dùng người thì phải có sở trường sở đoản, ít nhất y khi xử lý một số việc rất tốt. Không cần anh ta dùng biện pháp gì, có hiệu quả là được.

- Ừ, Trương Pháp Hải thì người ta gọi là hòa thượng Pháp Hải, y nói mình là kẻ chuyên môn hàng yêu phục ma, xử lý các kẻ gây chuyện xấu ở khu vực.

Quế Toàn Hữu cười nói.

….

Mạc Vinh mới đầu nghe thấy tin đồn thì chỉ cười nhạt. Y không tin chuyện như tin đồn sẽ rơi vào người y. Trong thời gian này y làm việc cũng được, cũng xử lý được vài việc khó khăn nhưng đó chỉ là trong phạm vi công việc thôi mà.

Phó chủ tịch Quận? Có chuyện tốt như vậy rơi vào đầu mình sao?

Mạc Vinh nghĩ mà có chút buồn cười. Trương Thiệu Văn bị điều chỉnh làm y cũng sớm nghĩ mình sẽ bị điều chỉnh. Sau này Triệu Quốc Đống đến khiến đám người Tiền Trì Quốc cùng Mã Chiêm Bưu, Tôn Định Trung ngã ngựa, vậy mà y không bị làm sao. Hơn nữa trong đợt phòng chống lụt bão vừa rồi y lại được khen là điển hình tiên tiến. Nhưng đó chỉ là mấy vấn đề hư vô mà thôi, Phó chủ tịch quận, anh nghĩ xem có bao người nhìn chằm chằm vào việc này. Mình ở thời đại Trương Thiệu Văn còn không được, huống chi là bây giờ?

Chẳng qua y cũng có chút buồn bực. Đây không phải người đầu tiên gọi hỏi, ai cũng nói không có cửa sao có khói. Lời đồn sao không rơi vào Ngô Ứng Cương, Vương Lệ Mai, mà lại rơi vào y?

Y cũng có chút khó hiểu, chẳng lẽ là ai cố ý trêu mình lên đồn thổi như vậy?

Cửa văn phòng được mở ra, Trương Pháp Hải lao vào như cơn gió.

- Đại ca, chuyện vui.

Trương Pháp Hải mặt mày đỏ bừng do quá hưng phấn.

Mạc Vinh có chút tức giận nói:

- Làm gì thế hả? Đi đứng không chững chạc chút được sao?

- Đại ca, anh nghe em nói đảm bảo anh rất vui.

Trương Pháp Hải không thèm để ý đến câu mắng của Mạc Vinh. Y thấy ngoài cửa không ai liền nhỏ giọng nói:

- Đại ca, em nhận được tin chính xác, quận đúng là có ý để anh làm Phó chủ tịch quận.

- Hừ, tôi biết rồi, tôi khuyên cậu đừng nghe lời đồn thổi đó, cậu sao tin lời đồn này?

Mạc Vinh cũng hơi động tâm nhưng vẫn rất bình tĩnh nói:

- Cậu cảm thấy tôi giống người làm Phó chủ tịch quận sao?

- Sao lại không giống? Anh ở Việt Tú nhiều năm, chuyện gì cũng làm tốt cơ mà. Việt Tú chưa từng có việc gì loạn phải kiện lên tận quận, hàng năm được bầu làm xuất sắc. Chẳng lẽ nói anh không thể làm nổi Phó chủ tịch quận?

Trương Pháp Hải tức giận nói.

- Hừ, làm Phó chủ tịch quận không phải chỉ dựa vào làm tốt công việc là được. Cậu cũng là cán bộ cấp Phó Trưởng phòng chẳng lẽ không rõ điểm này?

Mạc Vinh trừng mắt nhìn Trương Pháp Hải.

- Nhưng bên trên cũng cần người làm việc cho mình chứ? Em không tin bọn họ chỉ dùng kẻ biết nói miệng mà thôi.

Trương Pháp Hải hơi nhụt chí mà nói.

- Hơn nữa tin em nghe được khá đáng tin.

- Cậu nghe ai nói?

Mạc Vinh thuận miệng nói.

- Chánh văn phòng Khổng của văn phòng Quận ủy, nói sắp tới Quận ủy sẽ thảo luận để báo cáo người ứng cử lên Thị xã.

Trương Pháp Hải bĩu môi nói.

- Uống hai bình trà ngon của em, chẳng lẽ còn trêu em việc này sao?

- Hừ, lão Khổng mà cậu cũng tin được ư?

Mạc Vinh cũng hơi động lòng. Họ Khổng mặc dù không phải trong vòng tròn trung tâm nhưng đi lại gần Quế Toàn Hữu. Quế Toàn Hữu lại là thân tín của Triệu Quốc Đống.

- Vậy chuyện mà không có cơ sở thì y nói với em làm gì?

Trương Pháp Hải thấy Mạc Vinh không tin nên hơi chột dạ. Y nghĩ cũng đúng, Triệu Quốc Đống coi như ưu ái Mạc Vinh nhiều. Nếu không Mạc Vinh đã sớm mất chức theo lẽ vua nào thần đó rồi.

Mạc Vinh lắc đầu không nói gì.

- Anh, em tin anh nhất định cũng nghe thấy lời đồn này. Hay là anh gọi hỏi Trưởng ban Tiếu, đây cũng không phải việc xấu hổ gì. Người khác cũng hỏi anh cơ mà.

Trương Pháp Hải nói.

Mạc Vinh do dự một chút và thấy như vậy không tốt mấy. Chuyện mạo muội đi hỏi như vậy thì cũng không thể không biết xấu hổ mà nói chuyện. Trừ khi là đề tài khác thì y mới có thể nói. Quan hệ giữa y và Tiếu Triêu Quý cũng khá tốt. Chẳng qua sau khi Triệu Quốc Đống đến, hai người sợ ảnh hưởng nên mới giảm liên lạc.

Mạc Vinh đang suy nghĩ thì điện thoại bàn vang lên.

- Ai đó?

Mạc Vinh nghe điện mà nói.

- Lão Mạc, lão Tiếu đây. Anh ở văn phòng không? Vậy thì tới văn phòng tôi một chuyến.

- Trưởng ban Tiếu à? Có chuyện gì đó?

Tim Mạc Vinh đập rất mạnh. Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo gọi điện tới ngay.

- Anh còn giả vờ với tôi. Chuyện tốt, chuyện tốt, anh đầu tiên lên chỗ tôi, lát nữa Bí thư Triệu có việc cần nói chuyện với anh.

Mạc Vinh cười nói.

Mạc Vinh từ văn phòng Phó chủ tịch quận đi ra mà thấy đầu óc mình cứ ngây ngây. Triệu Quốc Đống nói chuyện với y không dài, nhưng Mạc Vinh quả thực không nhớ nổi nội dung cuộc nói chuyện là gì. Đương nhiên điểm quan trọng nhất thì y có thể nghĩ ra. Quận có ý định báo cáo y vào chức Phó chủ tịch quận với Thị ủy. Nói cách khác tin đồn vừa qua không phải là vu vơ.

Đây là thật sao? Mạc Vinh vào xe ngồi một lúc và thấy mình phải hỏi rõ mới được. Y vào trụ sở Quận ủy rồi như kẻ trộm chạy vào văn phòng Tiếu Triêu Quý.

- Tôi biết ngay anh tới chỗ tôi mà.

Tiếu Triêu Quý cười cười rót trà cho Mạc Vinh.

- Sao, là giật mình hay thấy khó tin.

- Ừ, có đôi chút. Lão Tiếu, đây rốt cuộc là việc gì?

Mạc Vinh ngồi xuống rồi nói:

- Tôi từng này tuổi, lại có thân phận này, ha ha, hình như không thích hợp làm Phó chủ tịch quận mà.

- Ồ, tổ chức bố trí ông làm Phó chủ tịch quận, ông không vui?

Tiếu Triêu Quý cười nói:

- Chuyện này không quan hệ gì mấy tới tôi. Thật đó, anh cũng biết tôi không tiện đề cử anh. Là Bí thư Triệu chủ động hỏi tôi về anh. Tôi liền giới thiệu về anh, Bí thư Triệu cũng hỏi tôi một chút, chỉ đơn giản như vậy thôi. Mặc dù bây giờ chưa thảo luận trong Hội nghị thường vụ Quận ủy nhưng có lẽ không vấn đề gì.

Mạc Vinh há hốc mồm không biết nói gì. Tại sao mũ này lại rơi vào đầu mình được chứ?

- Lão Tiếu, anh nói cho tôi biết vì sao Bí thư Triệu lại coi trọng tôi? Tôi cảm thấy được dù từ góc độ nào cũng không đến lượt tôi mà.

Mạc Vinh suy nghĩ một lúc rồi nói.

- Lão Mạc, vấn đề này anh nên hỏi Bí thư Triệu mới đúng.

Qq rất bình tĩnh nói.

- Bí thư Triệu thì tôi vẫn không thể nhìn thấu. Ông nói nếu Triệu Quốc Đống nương tay thì không đúng. Tiền Trì Quốc cùng Mã Chiêm Bưu đều bị đuổi tận giết tuyệt, Lý Hiểu Bình theo lý không sao nhưng mà vẫn xong đời. Nếu nói hắn bạc tình bạc nghĩa thì không phải, ít nhất tôi thấy thế. Ngoài tôi thì Ngô Ứng Cương, Vương Lệ Mai, La Minh, còn có ông bây giờ cũng là ví dụ điển hình. Nếu cần một từ thì chỉ là coi trọng nhân tài.

- Coi trọng nhân tài?

Mạc Vinh không nhịn được cười phá lên.

- Lão Tiếu, thời buổi này có lãnh đạo như vậy sao?

- Tôi cũng chỉ là đoán thôi mà. Cách dùng người của Bí thư Triệu không để ý cái nhìn người ngoài, chỉ căn cứ vào quan sát của hắn, xác định là sẽ kiên trì.

Qq suy nghĩ một chút rồi nói:

- Hoặc là nói hắn thích dùng cán bộ có thể mang lại thành tích cho mình. Ngụy Hiểu Lam phụ trách sản xuất nông nghiệp đúng là làm tốt, hơn nữa còn thực hiện tốt trong công tác phòng chống lụt bão nên hắn mới liều sống liều chết đẩy Ngụy Hiểu Lam lên chức.

- Vậy còn tôi? Không vì tôi được khen trong cơn lũ mà được chức thành Phó chủ tịch quận? Vậy không khiến người khác đỏ mắt sao?

- Ừ, đương nhiên không đơn giản như vậy. Bí thư Triệu vừa nãy nói chuyện với ông rồi phải không?

Qq cũng có chút khó hiểu. Bây giờ dù chưa xác định nhưng Triệu Quốc Đống cũng phải lộ tiếng với Mạc Vinh rồi chứ?

- Nói gì cơ?

Mạc Vinh có chút khó hiểu. Vừa nãy Triệu Quốc Đống nói chuyện thì y quá hưng phấn nên nhiều lời không hiểu mấy.

- Quận lập tức sẽ tiến hành thành lập Ban quản lý Khu công nghiệp Lâm Cảng và Ban quản lý khu vực Hà Nam. Bí thư Triệu có dự định biến hai nơi này làm động cơ phát triển kinh tế của Tây Giang chúng ta mấy năm tới. Công tác giải tỏa, quy hoạch và xây dựng khá nặng nề. Nhất là giải phóng mặt bằng dính dáng nhiều vấn đề, cần lãnh đạo quận có nhiều kinh nghiệm công tác phụ trách việc này. Bí thư Triệu có ý muốn ông gánh vác.

Mạc Vinh lúc này mới hiểu được mấy câu nói vừa nãy của Triệu Quốc Đống là có ý gì.

Mạc Vinh lúc này lại yên tâm hơn nhiều, biết rõ trọng trách khó gánh nưng thế giới vốn là như vậy. Anh không có bản lĩnh, không có năng lực, không gánh vác giúp lãnh đạo thì lãnh đạo dựa vào gì mà đề bạt anh?

- Binh đến tướng ngăn mà. Nếu đứng ở vị trí đó thì đáng hành động phải hành động.

Mạc Vinh liền hiểu ngay ý đồ của Triệu Quốc Đống. Khu công nghiệp Lâm Cảng và khu vực Hà Nam đều cần đưa vào xây dựng, vấn đề giải phóng mặt bằng là rất khó khăn.

……

Triệu Quốc Đống đi quanh xem xét căn phòng. Khê Bạn Dật Cảnh tháng năm đã giao phòng, bây giờ là tháng mười, sau khi lắp đặt bên trong xong thì cũng đã có người lục tục chuyển tới.

Căn phòng 160 mét vuông dù cho ba thế hệ của một gia đình ở cũng không ngại chật. Hai căn phòng ngủ chính cách nhau là phòng khách, phòng khách và thư phòng gần như đối diện nhau.

Hai căn phòng ngủ chính có phong cách khác nhau. Từ Xuân Nhạn thích màu nhạt, cửa sổ được rèm màu bạc dày che kín.

Giường khá lớn, một đôi gối mới đặt song song, tủ trang điểm để ở đầu giường, ngoài ra còn có kệ sách nhỏ để người ở đây có thể đọc vào buổi tối.

Có vẻ cảm nhận Triệu Quốc Đống không có ý đồ bất lương, Từ Xuân Nhạn yêu kiều nhìn hắn và lấy sổ ra rồi tính toán.

- Lắp đặt mất hơn sáu triệu, Quốc Đống, đắt quá, đấy là còn chưa tính mua đồ điện và đồ dùng gia đình.

- Xuân Nhạn, cần tiêu thì phải tiêu. Tiền kiếm được nhiều như vậy để làm gì, còn không để tiên à. Chị chẳng lẽ chỉ có chiếc giường ngủ sao?

Triệu Quốc Đống ngồi cạnh ghế hưởng thụ ánh nắng buổi sớm mà nói.

- Chỉ là đắt quá, không biết Thành phố An Đô này lại có nhiều người có tiền như vậy. Chị nghe tiểu khu này đã bán hết sạch, nhưng bây giờ người vào ở thì chưa có mấy.

Từ Xuân Nhạn thở dài nói.

- Chị và Thu Nhạn dù làm tốt thì cả năm chỉ có thể mua được 40m vuông, còn chưa tính đến lắp đặt, đồ dùng trong nhà.

- Xuân Nhạn, làm ra bao tiền thì phải hưởng thụ từng đó. Em thấy chỉ cần chị sống hạnh phúc, thoải mái, mỗi ngày thức dậy thì đều vui vẻ, ừ, em thấy như vậy là rất thỏa mãn rồi.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Về phần tiền có nhiều dùng nhiều, không nhiều dùng ít mà.

Lời lẽ này của Triệu Quốc Đống làm cho Từ Xuân Nhạn si mê. Người đàn ông này nhỏ hơn cô 2 tuổi mà bây giờ lại thành chỗ dựa của cô. Cô không hy vọng hắn có thể ở bên cô nhiều, cũng không hy vọng mình là duy nhất, cô chỉ hy vọng có thể chiếm một góc trong lòng hắn mà thôi.

- Nếu thế giới này giống chúng ta tưởng tượng thì tốt quá.

Từ Xuân Nhạn thở dài một tiếng rồi đứng lên. Đi trên sàn gỗ rất thoải mái, cô thậm chí không muốn đi dép.

- Thế giới tốt đẹp thì cần chị đi cảm nhận và theo đuổi.

Triệu Quốc Đống cũng đứng dậy và đi tới ôm eo cô. Từ trên tầng 16 này đủ để nhìn cảnh quan thành phố.

Hơi thở nóng ấm của hắn phả vào tai cô khiến cổ Từ Xuân Nhạn hơi buồn buồn. Cô khẽ giãy dụa, tay Triệu Quốc Đống đã tiến vào trong áo cô, nhẹ nhàng kéo khóa, tay cho vào trong mà vuốt ve.

Môi Triệu Quốc Đống đã tìm được chiếc lưỡi thơm tho của Từ Xuân Nhạn, bộ ngực cũng bung ra khi Triệu Quốc Đống cởi khuy áo lót. Từ Xuân Nhạn thở hổn hển nói:

- Đừng mà Quốc Đống, Thu Nhạn có thể về bất cứ lúc nào, bây giờ là ban ngày.

Triệu Quốc Đống có chút nuối tiếc thu tay về đưa lên mũi ngửi.

Triệu Quốc Đống nghĩ gì đó nên muốn nói lại thôi. Từ Xuân Nhạn cũng nhạy cảm thấy được điểm này nên nhìn với ánh mắt dò hỏi. Triệu Quốc Đống có chút do dự nhưng thấy nên đối mặt với sự thật.

- Xuân Nhạn, có một việc em muốn nói với chị.

Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi rồi nói.

- Không cần, Thu Nhạn nói với chị rồi.

Từ Xuân Nhạn có vẻ rất bình tĩnh.

- Chị biết rồi?

Triệu Quốc Đống có chút giật mình nói.

- Thu Nhạn là em của chị, chuyện này em thấy Thu Nhạn sẽ giấu chị sao?

Từ Xuân Nhạn bất đắc dĩ nói.

- Thu Nhạn cũng là người đáng thương. Chị không biết đây là vận mệnh của hai chị em chị không. Có lẽ bố mẹ chị nói đúng, chị và Thu Nhạn sinh ra đã có số khổ. Còn trẻ đã ly hôn, hơn nữa lấy không ít tiếng thị phi. Nếu không có em thì có lẽ số phận chị sẽ như bao nữ công nhân nhà máy khác.

Triệu Quốc Đống lắc đầu định nói thì Từ Xuân Nhạn đã bịt miệng hắn.

- Em nghe chị nói, chị và Thu Nhạn trời sinh là tính âm, cả đời không chồng. Thật đó, chị không gạt em đâu. Đây là một vị Bán tiên ở quê nói với chị và Thu Nhạn. Ông ta nói chị và Thu Nhạn sinh ra trong giờ xấu, âm khí quá thịnh, người đàn ông bình thường không chịu nổi.

Triệu Quốc Đống có chút buồn cười, đây rõ ràng là vị Bán tiên biết tình hình hai chị em Từ Xuân Nhạn mà nói lừa gạt.

- Lúc trước chị không quán tin, nhưng ông ta hỏi chị và Thu Nhạn có phải thường xuyên bị nghi kỵ, có phải chồng bọn chị chủ động xin ly hôn không? Hỏi bọn chị có phải hay bị người làm khó hay không? Vấn đề nào cũng đúng nên chị không thể không tin. Tết năm nay bọn chị về, ông ta nói hai chị em chị gặp quý nhân, đã đổi số mệnh, ngày sau …

- Ngày sau gì cơ?

Triệu Quốc Đống thấy Từ Xuân Nhạn có chút xấu hổ nên không nhịn được nói.

- Ngày sau con cái đầy nhà.

Từ Xuân Nhạn lí nhí nói.

- Ồ, ông ta nói câu này thì có lý.

Triệu Quốc Đống cười nói.

Từ Xuân Nhạn lúc này đã bị Triệu Quốc Đống kéo vào lòng.

Triệu Quốc Đống vốn áy náy vì việc kia với Thu Nhạn, nhưng chuyện đã xảy ra, hơn nữa Từ Xuân Nhạn cũng biết Thu Nhạn lúc ở nhà máy đã có cảm tình với Triệu Quốc Đống. Chẳng qua do Từ Xuân Nhạn và Triệu Quốc Đống có quan hệ kia nên Thu Nhạn không tiện theo đuổi Triệu Quốc Đống. AI ngờ việc kia lại xảy ra trùng hợp như vậy, Từ Xuân Nhạn cũng nghĩ đó là số mệnh an bài.

Triệu Quốc Đống thấy Từ Xuân Nhạn không hề thay đổi thái độ với mình sau khi biết chuyện kia, điểm này làm cho hắn cũng không biết sẽ như thế nào. Chẳng lẽ cả hai chị em Từ Xuân Nhạn…

- Bí thư Hoàng, đây là công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị điện lực Trường Liên Ninh Lăng, coi như là công ty có quy mô nhất định đầu tiên khi Khu Khai Phát Ninh Lăng xác định ngành trụ cột là sản xuất thiết bị ngành điện, dự tính cuối năm có thể chính thức hoàn thành và đi vào sản xuất.

Triệu Quốc Đống dẫn theo Hoàng Lăng, Chu Xuân Tú và Vưu Liên Hương đến thăm nhà máy đang xây dựng. Đây là lần thứ hai Hoàng Lăng đi thị sát Khu Khai Phát Ninh Lăng. Lần trước chỉ xem qua, lần này là chuyên môn khảo sát sự phát triển sản xuất công nghiệp Thị xã.

- Ngoài công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị điện lực Trường Liên, Khu Khai Phát năm nay đã thu hút mấy công ty có quy mô như vậy?

Hoàng Lăng chắp tay sau lưng mà nói.

Trụ cột sản xuất công nghiệp của Ninh Lăng quá yếu kém. Bây giờ ngoài Quận Tây Giang thì chỉ còn hai huyện Tào Tập cùng Hoa Lâm là được đôi chút, còn các quận, huyện khác thì sản xuất công nghiệp không có mấy công ty ra hồn. Thời đại phát triển kinh tế mà chỉ dựa vào công nghiệp nhẹ đã trôi qua, chẳng những không thể khiến kinh tế địa phương phát triển, còn liên lụy tới chính quyền địa phương.

Vì giải quyết vấn đề các công ty, nhà máy này, chính quyền hàng năm đã bỏ ra không ít tài chính để giúp đỡ cho cuộc sống công nhân các nhà máy. Hơn nữa các nhà máy này cũng gánh không ít nợ khiến hệ thống ngân hàng chịu thiệt. Bây giờ các nhà máy các quận, huyện đều đi vào tình cảnh khó khăn, dù là lãnh đạo huyện làm như thế nào cũng không thể giải quyết tốt.

Việc cải cách nhà máy ở Tây Giang là mở đầu tốt, tất cả các nhà máy đã cải cách thành công. Mặc dù cũng bị lên án không ít, thậm chí còn gửi thư kiện lên Thị xã, tỉnh. Nhưng tổ công tác của Ủy ban nhân dân tỉnh đã có kết luận đầy khen gợi. Đây coi như là đánh dấu chấm tròn cho việc cải cách của Tây Giang.

Nhưng các quận, huyện khác cải cách không tốt như Tây Giang.

Việc cải cách nhà máy giấy của Phong Đình găp khó khăn, 70, 80 ca ngồi xếp bằng trước chính quyền huyện và bị Công an huyện mạnh mẽ xua đuổi, chẳng qua vấn đề không được giải quyết. Các công nhân còn lên phòng tiếp dân của chính quyền thành phố, cũng tuyên bố kiện lên Ủy ban nhân dân tỉnh. Điều này làm Thị xã khá bị động, yêu cầu huyện làm công tác trấn an công nhân.

Việc cải cách nhà máy chế biến gỗ và nhà máy cơ giới của Vân Lĩnh cũng gặp vấn đề như vậy. Chẳng qua Vân Lĩnh chỉ làm bước đầu, thấy tình hình không đúng liền quyết đoán tạm dừng cải cách, mới tính không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.

- Bí thư Hoàng, năm nay mới bắt đầu là năm tạo trụ cột, đến bây giờ thì Khu Khai Phát thu hút năm nhà máy có quy mô như Công ty Trường Liên trong ngành này. Nhất là công ty Thiết bị điện Thân Hoa và công ty thiết bị Ninh Duyệt đều chuyển từ khu vực duyên hải tới đây. Bây giờ bọn họ ngoài điểm kinh doanh và nghiên cứu ra thì nhà máy sản xuất đều chuyển đến Khu Khai Phát chúng ta. Tôi dự định sang năm giá trị sản xuất của Khu Khai Phát đột phá 600 triệu, sang năm kia là 800 triệu.

Triệu Quốc Đống rất hưng phấn mà nói.

- Bí thư Hoàng, đến bây giờ Tập đoàn Điện khí Ngọa Long là công ty dự định đầu tư lớn nhất vào Ninh Lăng chúng ta, với số vốn đầu tư trên 60 triệu vào Khu Khai Phát, chủ yếu sản xuất động cơ xe đạp điện, xe máy và xe hơi. Bây giờ Điện khí Ngọa Long đang tiến hành đàm phán, về cơ bản coi hư hoàn thành, dự định sẽ ký kết chính thức trước cuối năm. Năm sau Điện khí Ngọa Long sẽ chính thức đặt chân vào Khu Khai Phát Ninh Lăng chúng ta.

Lý Trạch Hải cũng bổ sung theo. Y cũng thông qua quan hệ trên tỉnh mà biết Triệu Quốc Đống có thể từ chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát. Bây giờ trên Thị xã còn chưa có câu trả lời rõ ràng, nói cách khác Hoàng Lăng còn chưa quyết định. Làm như thế nào để được Hoàng Lăng chú ý, làm Hoàng Lăng tán thành công việc của mình thì đó là vấn đề quan trọng nhất đối với Lý Trạch Hải.

- Ồ? Điện khí Ngọa Long, đó là công ty nổi tiếng trong ngành điện khí của cả nước. Khoản đầu tư lớn như vậy, bọn họ không lo không thu hồi vốn được sao?

Hoàng Lăng hỏi lại một câu.

Câu này làm Lý Trạch Hải không biết trả lời như thế nào. Điện khí Ngọa Long cũng ới tiếp cận mà thôi. Mặc dù đối phương đúng là nói có ý muốn đầu tư vào Khu Khai Phát, nhưng phụ trách công ty này là của Lô Miễn Dương, Lý Trạch Hải cũng không biết nhiều.

Triệu Quốc Đống nháy mắt ra hiệu cho Lô Miễn Dương, Lô Miễn Dương hiểu ý nói:

- Bí thư Hoàng, Điện khí Ngọa Long đầu tư vào Khu Khai Phát Ninh Lăng chúng ta là do thấy điều kiện ưu việt của chúng ta. Bọn họ nếu đầu tư sản xuất ở đây thì sản phẩm chủ yếu là thiết bị điện của xe hơi, xe máy. Ninh Lăng chúng ta phía tây có tập đoàn An Khí, tập đoàn Trường An … một loạt tập đoàn sản xuất xe hơi, xe máy. Phía đông có Trường Phong Hồ Nam, phí nam lại có Ngũ Lăng Liễu Châu, đây đều là những nơi cần mua động cơ điện. Cho nên Điện khí Ngọa Long rất tự tin hoạt động hiệu quả ở Ninh Lăng chúng ta.

- Ồ, xem ra Điện khí Ngọa Long không phải thuần túy là công ty sản xuất thiết bị động cơ điện, bọn họ lựa chọn Ninh Lăng chúng ta cũng là có tầm nhìn. Nhưng Ninh Lăng chúng ta được xác định làm trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện, Điện khí Ngọa Long không lo lắng đầu tư vào mảng khác sao?

Hoàng Lăng cũng không vì lời giải thích của Lô Miễn Dương mà ngừng hỏi.

- Ở Chiết Giang thì Điện khí Ngọa Long cũng có nhà máy sản xuất, lúc này chính quyền địa phương cũng ủng hộ bọn họ rất lớn. Cho nên Chiết Giang là trụ sở chính của bọn họ. Chẳng qua tôi thật ra cho rằng theo sự phát triển của khu vực trung tây, thị trường không ngừng mở rộng thì không chỉ có Điện khí Ngọa Long, mà các công ty khác đều ý thức được thị trường rộng lớn, tài nguyên lao động phong phú của khu vực trung tây, chuyển nhà máy sản xuất vào khu vực trung tây là hướng đi tất yếu. Ninh Lăng chúng ta cần nắm bắt cơ hội này, tạo trụ cột tốt, sau này nhất định sẽ thành nơi được các công ty lựa chọn.

Triệu Quốc Đống rất tự tin mà nói.

Hoàng Lăng khá hài lòng khi nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy.

Triệu Quốc Đống cũng đã nói chuyện với Hoàng Lăng về việc mình thôi không giữ chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát, chỉ đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy Tây Giang. Nhưng bây giờ xem ra Triệu Quốc Đống không thể bỏ qua được công việc này. Trên thực tế thời gian này Hoàng Lăng cũng suy nghĩ về phân công công việc cho Triệu Quốc Đống. Khu Khai Phát dần đi vào quỹ đạo, việc cải cách các công ty nhà nước của Tây Giang cũng đã kết thúc, trên tỉnh có lẽ cuối năm mới điều chỉnh bộ máy thành phố, Thị xã các nơi. Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng trưng cầu ý kiến của Thị ủy, Hoàng Lăng đang suy nghĩ.

Kim Vĩnh Kiện làm Phó thị trưởng thường trực Thị xã đã lâu, hơn nữa cũng không có nhiều thành tích mấy.

Chu Xuân Tú biểu hiện càng kém hơn, phụ trách mảng sản xuất công nghiệp mà không đưa ra được quy hoạch gì tốt, vẫn hò hét các nơi học tập Tây Giang mà cải cách nhưng bây giờ chưa đưa ra được phương án có tính khả thi. Hoàng Lăng hỏi Chu Xuân Tú, Chu Xuân Tú lại nói còn cần trưng cầu ý kiến để giảm tác động đến xã hội.

Bên bộ máy Ủy ban Thị xã thì Hoàng Lăng cảm thấy Phù Quyên không vào Đảng còn làm tốt, y phụ trách mảng văn hóa, giáo dục rất tốt. Công việc của Lý Đại Phú coi như cũng được, năng lực của Hàn Tuấn Phong cũng không tệ. Hoàng Lăng vốn muốn để người này thay Chu Xuân Tú nhưng y lại được điều lên tỉnh.

- Quốc Đống, tuần trước tôi và lão Thư lên tỉnh họp về công tác kinh tế. Ninh Lăng chúng ta xếp thứ 11, chỉ trên Thiên Châu, Thông Thành cùng Hoài Khánh. Tôi thấy không thể tiếp tục như vậy. Chúng ta không thể cứ xếp mình ở vị trí cuối thế được, phải thấy mình phải vượt lên. Bỏ qua bốn thành phố Miên Châu, Kiến Dương, Tân Châu, Lam Sơn không nói, bây giờ Thị xã Vĩnh Lương phát triển cũng rất nhanh, Nam Hoa cũng tiến lên. Tôi thấy bọn họ chỉ hai ba năm sẽ vượt qua Lô Hóa, Vinh Sơn cùng Đường Giang. Chúng ta nên làm như thế nào?

Hoàng Lăng đột nhiên hỏi như vậy làm Triệu Quốc Đống không biết nói gì. Hắn nhìn Hoàng Lăng, vấn đề này đáng lẽ không nên hỏi hắn, nên hỏi Thư Chí Cao, ít nhất cũng phải là Kim Vĩnh Kiện.

Hoàng Lăng mặt không chút thay đổi, Triệu Quốc Đống không rõ ý của đối phương nên suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tôi thấy chúng ta cần phải cầu thị, dựa vào tình hình thực tế của Ninh Lăng mà đưa ra phương hướng phát triển.

- Cụ thể một chút.

Hoàng Lăng gật đầu nói.

- Cái này ..

Triệu Quốc Đống ngẩn ra và nuốt nước bọt. Hôm nay Hoàng Lăng sao lại như vậy? Hắn suy nghĩ thật nhanh rồi nói:

- Cụ thể thì phải do Khu Khai Phát dẫn đầu, dựa vào trụ cột kinh tế ở bên Tây Giang, phát triển quanh trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện quốc gia này. Về phần Tào Tập và Hoa Lâm thì có thể căn cứ tình hình thực tế của hai huyện mà trọng điểm phát triển ngành dược, chế biến thực phẩm và chế biến da giày. Về phần mấy quận, huyện có sản xuất công nghiệp kém phát triển thì tôi thấy nên nghiên cứu tình hình, tìm một hai ngành trụ cột thích hợp cho bọn họ.

- Ừ, giống như lúc cậu ở Hoa Lâm?

Hoàng Lăng cười cười một tiếng rồi nói.

- Ồ, đúng thế.

Triệu Quốc Đống gãi đầu nói.

- Nghe nói cậu lúc trước ở Hoa Lâm còn không muốn phát triển ngành chế biến da? Vì sao?

Hoàng Lăng dừng lại rồi nói.

Triệu Quốc Đống hơi ngẩn ra một chút. Hoàng Lăng hỏi cái này làm gì?

- Đúng là có việc này. Khu công nghiệp thuộc da là ngành sản xuất gây ô nhiễm môi trường cao, Hoa Lâm là nơi có hoàn cảnh tự nhiên tốt đẹp, không nên phá hủy. Hoa Lâm có ngành sản xuất chế biến thực phẩm khiến ngành thuộc da có ưu thế trời ban. Nhưng khu công nghiệp da này sẽ tạo tác dụng phụ, ô nhiễm môi trường là vấn đề không thể tránh khỏi.

- Ô nhiễm chủ yếu là nguồn nước, kim loại nặng. Đây là điều nan giải với toàn bộ các nước trên thế giới. Bây giờ Hoa Lâm mặc dù đã có nhà máy xử lý nước thải đủ để thỏa mãn cho khu công nghiệp da tầm năm năm. Nhưng theo ngành chăn nuôi gia súc của Hoa Lâm phát triển, khu công nghiệp da không ngừng mở rộng khiến áp lực môi trường cũng tăng lên rất nhiều.

Hoàng Lăng gật đầu không nói nữa và đi về phía tước. Triệu Quốc Đống nhìn thoáng qua Chu Xuân Tú, Vưu Liên Hương và Lý Trạch Hải từ một nhà máy khác đi ra. Hắn đúng là không rõ Hoàng Lăng nghĩ gì. Chẳng qua nếu Hoàng Lăng hỏi thì về công về tư hắn đều có thể trả lời. Về phần đối phương nghĩ gì thì hắn bất lực.

Hoàng Lăng đúng là có ý của mình. Sau khi Ban Tổ chức cán bộ trưng cầu ý kiến của y, y cũng hàm súc đưa ra việc muốn điều chỉnh về bộ máy Ủy ban Thị xã.

Thư Chí Cao làm Thị trưởng hơn năm nên không tiện điều đi. Nhưng Phó thị trưởng thường trực Kim Vĩnh Kiện làm ở vị trí này nhiều năm, Chu Xuân Tú biểu hiện quá kém, theo Hoàng Lăng thấy Chu Xuân Tú thiếu tính chủ động và sáng tạo trong công việc.

Dưới tình huống này khiến Triệu Quốc Đống lọt vào mắt y.

Hoàng Lăng có ấn tượng tốt đối với Triệu Quốc Đống. Trước khi tới Ninh Lăng, huyện Bồng Sơn Tân Châu bị Huyện Hoa Lâm bên Ninh Lăng áp đảo. Công ty Dụ Thái sau khi mua lại Nhà máy chè Hà Khẩu Hoa Lâm đã nhanh chóng mở rộng quy mô, hơn nữa tạo thương hiệu chè Bích Vụ Sơn trong cả nước, hấp dẫn không ít nông dân phía nam Bồng Sơn trồng chè và bán cho Nhà máy chè Hà Khẩu.

Điều này làm cho Tân Châu vốn chiếm giữ một tỷ lệ trong thị trường chè cả nước giảm đi nhiều. Bồng Luân thành nơi cung cấp chè cho Hoa Lâm, chuyện này khiến Hoàng Lăng lúc đó làm Thị trưởng Tân Châu rất chấn động. Y còn tới Bồng Sơn điều tra, yêu cầu Ủy ban Bồng Sơn làm báo cáo tại sao lại thành nơi bán sản phẩm thô cho Hoa Lâm?

Nguyên nhân không gì khác, chính là Hoa Lâm thu hút được công ty Dụ Thái đã tạo tiếng vang trong cả nước. Nó làm nhà máy chè Hà Khẩu mở rộng quy mô, còn quảng cáo thương hiệu. Bây giờ trà Bích Vụ Sơn đã thành biểu tượng hàng đầu cho chè ba tỉnh An Nguyên cùng Hồ Nam, Quảng Tây. Thị trường chè Tân Châu còn không bằng 20% trước đây.

Làm Hoàng Lăng càng bực tức đó là từng có nhiều công ty đến đàm phán hợp tới với nhà máy chè bên Tân Châu, nhưng bởi vì Tân Châu đòi giá quá cao, thậm chí không muốn hợp tác. Mà bây giờ ngành sản xuất chè của Hoa Lâm đã tạo được trụ cột, thậm chí còn phát triển được thương hiệu khiến Tân Châu không thể thở nổi.

Vì thế sau khi tới Ninh Lăng, Hoàng Lăng liền chú ý tới Triệu Quốc Đống. Ở Tân Châu y chỉ hiểu một mặt, đến Ninh Lăng thì mới có thể quan sát cụ thể hơn nữa. Y muốn xem Triệu Quốc Đống này có phải giỏi làm kinh tế không?

Y vừa ngạc nhiên về khả năng làm kinh tế vừa giỏi về chính trị của Triệu Quốc Đống. Trong cơn lũ vừa qua càng làm Triệu Quốc Đống nổi tiếng hơn nữa. Triệu Quốc Đống mặc dù cố giấu mình nhưng thành tích đặt ngay đó, Thị xã hoàn toàn dựa vào biểu hiện của Tây Giang mà lấy lại chút mặt mũi trước lãnh đạo tỉnh.

Hoàng Lăng biết tầm quan trọng đối với con đường chính trị của mình khi tới Ninh Lăng. Ở Tân Châu làm Thị trưởng, đến Ninh Lăng làm Bí thư Thị ủy đó là bước tiến lớn trong sự nghiệp, muốn tiến lên thì phải có thành tích đột phá mới được. Mấy phương diện như phát triển kinh tế, tăng thu nhập của dân chúng, ổn định xã hội là điều mà Lãnh đạo tỉnh ủy coi trọng. Để lãnh đạo cảm thấy Ninh Lăng dưới sự lãnh đạo của mình thay đổi nhiều thì chỉ có thể làm mấy việc kia.

Mà tất cả không phải do mình y làm được, y cần có người giúp việc, cần có cán bộ đầy năng lực.

Triệu Quốc Đống tất nhiên không đoán ra ý của Hoàng Lăng, nhưng hắn có thể cảm nhận được Hoàng Lăng rất hài lòng và chờ mong vào sự phát triển của Khu Khai Phát. Khu Khai Phát thành công thu hút chín công ty thiết bị ngành điện với quy mô không nhỏ. Nhưng nếu muốn tạo thành một quần thể sản xuất thì cần ba đến năm năm nữa.

….

- Anh, anh nói gì?

Đức Sơn há hốc mồm nói:

- Anh nói Hoàng Lăng có ấn tượng tốt đối với anh. Ừ, còn có ý muốn trọng dụng anh? Anh cho rằng y là lãnh đạo thực sự muốn làm việc ư?

Triệu Quốc Đống có chút tức giận trừng mắt nhìn Đức Sơn:

- Sao, anh nói tiếng Anh nên mày không hiểu sao?

- Không phải, anh, em chỉ có chút khó hiểu mà thôi. Em thấy Hoàng Lăng này mặc dù cương trực nhưng to gan, dám mò tiền, phải không ăn ý với anh mới đúng. Anh, anh không phạm sai lầm kinh tế đó chứ?

Đức Sơn nuốt nước bọt và khó hiểu hỏi.

- Người là động vật có tư tưởng phong phú và phức tạp. Anh không biết khi Hoàng Lăng nói chuyện với chú là nghĩ như thế nào, nhưng anh cảm thấy được y đúng là có khuynh hướng đó. Ừ, có lẽ y cảm thấy được y sẽ xử lý tốt quan hệ kia.

Triệu Quốc Đống cũng có chút khó hiểu. Biểu hiện của Hoàng Lăng làm người ta rất khó xử. Từ việc Hoàng Lăng mang hai người bạn trong lĩnh vực xây dựng đến và giới thiệu cho hắn thì thấy quan hệ của bọn họ không bình thường. Nhưng khi y tới Ninh Lăng thì một lòng muốn Ninh Lăng phát triển. Mặc kệ tên này có ý gì nhưng có thể khẳng định không chịu ngồi không ở Ninh Lăng.

- Xử lý tốt để kiếm tiền và làm việc có quan hệ gì chứ?

Đức Sơn cười lạnh một tiếng mà nói.

Chẳng qua Đức Sơn nói xong thấy ông anh có chút tức giận nên vội vàng nói:

- Anh, em chỉ thấy nó quá khó hiểu và mâu thuẫn.

- Ừ, anh cũng thấy thế, chẳng qua không thể giải thích được.

Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế mà nói.

Đức Sơn cũng thở dài một tiếng.

- Anh, em không hiểu sao anh cứ muốn làm chính trị. Là anh thấy có cảm giác thành công khi phát triển kinh tế địa phương, cải thiện cuộc sống dân chúng, hay là thấy muốn làm người thống trị dân chúng như hoàng đế?

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhìn Đức Sơn từ trên xuống dưới. Hắn không ngờ Đức Sơn lại có cảm nhận như vậy.

- Chú học đâu ra cách nói này?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ồ, là của em ..

Đức Sơn há hốc mồm nói.

- Chính chú? Chú là gì anh còn không biết sao?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ thật nhanh rồi nói:

- Tôn Lôi?

- Không, không phải Tôn Lôi, đó chỉ là bạn bình thường của em.

Đức Sơn gãi đầu nói.

- Bạn bình thường trên giường?

Triệu Quốc Đống nói:

- Chú chia tay Tôn Lôi? Chú bây giờ lại tán ai?

- Anh, em không phải là tìm chút bạn thôi sao? Chẳng lẽ em phải báo cáo hết với anh sao? Chẳng lẽ nói chuyện em ngủ với các cô nào cũng cần báo cáo với anh?

Đức Sơn vội vàng phản lại.

- Anh, hình như anh cũng không tốt hơn em mà.

Bị Đức Sơn nói như vậy làm Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ. Chẳng qua hắn rất nhanh nghiêm túc nói:

- Đừng có mà nói lại anh, câu hỏi của anh chú còn chưa trả lời đó.

Thấy ánh mắt ông anh lóe lên, Đức Sơn đoán không xử lý được nên đành lẩm bẩm một tiếng:

- Em có một người bạn rất thân, khi nói chuyện về lịch sử phát triển của Thương Lãng, em nói mỗi bước phát triển quan trọng của Thương Lãng đều do anh chỉ điểm, cô ấy hỏi anh bây giờ làm gì, em nói anh không thích làm kinh doanh, thích làm chính trị. Cô ấy liền cười cười mà nói bây giờ tinh anh vốn có cơ hội phát triển trong ngành kinh doanh, nhưng lại mê cảm giác làm vua chúa như thời phong kiến, cho nên mới theo chính trị.


/1736

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status