- Họ Triệu đi rồi sao?
Tên mặc âu phục dựa lưng vào ghế mà vuốt ve điếu xì gà trong tay.
- Đi rồi, Phó cục trưởng Cục Công an Thị xã Dương cùng với Quách Hoa phân cục Hoài Châu dẫn người tới mang Tiểu Mạn và mấy anh em của tôi tới Đồn công an Tinh Kỳ.
Mã Cam Xương sa sầm mặt mà nói.
- Khổng ca, thằng đó là thần tiên ở đâu mà kiêu căng như vậy? Vừa tới hôm qua mà hôm nay đã ra tay với nhà hàng của tôi, chờ nó đi nóng giày thì ai còn có thể sống?
- Thần tiên ở đâ ư? Hừ, Bí thư tỉnh ủy Ninh Pháp tự mình điểm danh, anh nói hắn là thần tiên ở đâu?
Zz sa sầm mặt nói.
- Mã Cam Xương, không phải chuyện gì lớn mà, con ả kia cũng cần phải dạy dỗ lại, nó quá càn rỡ. Dù không đụng phải Triệu Quốc Đống thì đánh người cũng sẽ bị báo cảnh sát. Lần này coi như bài học cho người của anh, Hoài Khánh là đất của Đảng cộng sản, không phải đất của Mã gia.
- Khổng ca, anh nói là có ý gì? Mã Cam Xương tôi là người làm ăn có quy củ. Chuyện tối nay do con bé kia không biết chuyện mà làm khách bị thương ở mặt. Tiểu Mạn sợ khách bỏ qua nên mới bắt hai ả vào xin lỗi. Nhà hàng Xích Nham hiểu quy định, tôi không ngu mà phạm luật trời.
Mã Cam Xương có chút khó chịu nhưng không dám lộ ra mặt.
- Mã Cam Xương, anh đừng không chịu nhận. Theo tôi thấy nhà hàng này của anh kiếm tiền hay không không quan trọng, anh có nhiều đường kiếm tiền thì sao phải dính tới cái này? Anh dám nói ở đây không có chuyện gì sao? Đảng cộng sản mà muốn xử lý anh, anh muốn thoát cũng không được.
Khổng Kính Nguyên ngăn không cho Mã Cam Xương châm lửa cho mình rồi nói:
- Tôi nói chuyện nghiêm chỉnh với anh, Hoài Khánh sau chuyện vừa rồi đã bị tỉnh nhìn chằm chằm, không chỉ là Ủy ban kỷ luật, tôi nghe nói Sở công an cũng nhìn rất chặt. Hoài Khánh lại gần sát An Đô, từ tỉnh tới đây mới gần tiếng, đừng có mà xảy ra chuyện.
- Khổng ca, anh cũng biết tôi không mong nhà hàng này kiếm bao tiền cho mình, nhưng tôi nhiều bạn bè hay tới đây, không có nơi tiếp đón thì không tiện. Hơn nữa đến địa bàn người ta sẽ không thoải mái.
- Vậy anh không thể kinh doanh đứng đắn sao, đừng để người ta than oán.
Khổng Kính Nguyên châm thuốc rồi nói:
- Triệu Quốc Đống kia đến Hoài Khánh mặc dù không phụ trách Cục Công an nhưng hắn là Phó thị trưởng thường trực, nói khó nghe một chút là chuyện gì hắn cũng có thể nhúng tay. Anh mà bị hắn theo dõi, có ấn tượng không tốt thì muốn an nhàn cũng không được.
Mã Cam Xương có chút tức giận nói:
- Ai ngờ đến sẽ có việc này. Mã Cam Xương không muốn chọc ai nhưng không phải người sợ việc. Hắn muốn gây chuyện thì tôi chiều.
Khổng Kính Nguyên khinh thường nhìn Mã Cam Xương rồi lạnh lùng nói:
- Mã Cam Xương, tôi thấy anh đắc ý quên mình rồi đó. Triệu Quốc Đống đại biểu gì, đại biểu Đảng ủy, chính quyền, anh thật nghĩ rằng mình là một trong ba đại danh nhân của Hoài Khánh là quên mình họ gì sao? Anh đấu với hắn? Đừng nói anh có đủ thứ dơ dáy, dù anh sạch sẽ thì nếu Đảng cộng sản muốn đối phó anh, trong mắt bọn họ anh chỉ là rác rưởi.
Thấy Mã Cam Xương có chút tức giận, Khổng Kính Nguyên bĩu môi nói:
- Mã Cam Xương, anh đừng cảm thấy tôi nói khó nghe rồi mất hứng. Tôi nói rác rưởi là đánh giá cao anh, nghiêm túc mà nói thì anh còn không là rác rưởi. Anh xem người ta đã tẩy sạch mà thoát ngành này, không chừng còn có thể vào Đại hội đại biểu nhân dân hoặc là Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân. Còn anh mấy năm nay làm gì? Nhà hàng, anh dám nói ở đây không có gái hay ma túy không? Công ty vận chuyển của anh dám nói không dùng thủ đoạn mà lũng đoạn thị trường không? Tôi nói với anh, Cổ Diệu Hoa thua ở thị trường xây dựng, việc chỉnh đón thị trường xây dựng là sớm muộn. Trong thời gian này Trần Anh Lộc và Hà Chiếu Thành không đặt tâm trí vào đây nhưng Triệu Quốc Đống tới là dấu hiệu không tốt. Mà chuyện hôm nay càng làm tôi có dự cảm không tốt. Anh tự thu xếp đi.
Mã Cam Xương nghe vậy không khỏi tái mặt mà nói:
- Khổng ca, chẳng lẽ nói Triệu Quốc Đống không gì dính vào? Tôi không tin hắn không thích gì, không có nhược điểm gì. Thời này không có pháo đài nào không phá được, chỉ sợ không tìm được cửa mà thôi.
- Hừ, trên đời không có người tốt như vậy. Đúng như anh nói, anh không sờ được cửa của hắn. Ví dụ như chuyện hôm nay, anh đã làm Triệu Quốc Đống có ấn tượng không tốt về anh, sau này anh muốn quan hệ với hắn thì rất khó khăn. Muốn hòa nhã thì phải tốn nhiều tâm huyết.
Khổng Kính Nguyên đứng lên nói:
- Mã Cam Xương, trong thời gian này thu mình lại một chút, ngoài ra cũng để tìm hiểu tên Triệu Quốc Đống, tránh mũi nhọn. Đây là ý kiến của tôi.
Đám người Triệu Quốc Đống ra khỏi Đồn công an TInh Kỳ đã là 11h đêm, Dương Viêm cùng Quách Hoa tự mình đến phụ trách vụ án, chẳng qua Dương Viêm cũng trao đổi qua với Triệu Quốc Đống.
Căn cứ hai cô gái phản ánh thì trước đó người phụ nữ Tiểu Mạn cũng không có nhiều hành vi quá quắt, các cô chỉ cảm thấy mọi người sợ người phụ nữ này, cho nên các cô cũng ngại. Các cô học ở trường múa Hoài Khánh, muốn đi làm thêm mà thôi, chưa bao giờ muốn làm mấy chuyện kia. Tiểu Mạn trước đó cũng không yêu cầu các cô phục vụ gì khác, chỉ là hôm nay gặp người say rượu nên mới vậy.
Triệu Quốc Đống sẽ không can thiệp việc phá án, chỉ nói Dương Viêm châm chước mà xử lý, đồng thời cũng bảo vệ hai cô gái kia. Điều này làm cho Dương Viêm thở phào nhẹ nhõm.
Ai cũng nói vị Phó thị trưởng thường trực mới tới này rất kiêu căng. Người còn trẻ, hơi động chút là không bỏ qua cho người. Nhưng lần này gặp thì thấy không phải như vậy, hơn nữa vị Phó thị trưởng thường trực này đã từng làm công an, hiểu việc chấp pháp của công an khó khăn như thế nào, không phải chuyện gì cũng có thể công bằng chấp pháp, gặp đủ ảnh hưởng từ các mặt.
Sau chuyện này Triệu Quốc Đống cũng có chút khó chịu với Đường Lăng Phong. Tên xuất thân từ bộ đội này không linh hoạt bằng Quách Hoa. Triệu Quốc Đống có ấn tượng về Đường Lăng Phong đó là người kiên trì nguyên tắc nhưng không biết linh hoạt xử lý, thủ đoạn kém. Từ cách nói chuyện của Đường Lăng Phong với Dương Viêm là có thể hiểu ngay.
- Cục trưởng Đường, Mã Cam Xương ở Hoài Khánh có thế lực lớn lắm sao?
Ngồi trong xe của Đường Lăng Phong, Triệu Quốc Đống thuận miệng nói. Trên xe chỉ có hắn và Đường Lăng Phong, Tần Miễn cùng Bành Bằng Phi đã trở về. Có Triệu Quốc Đống làm chỗ dựa thì mọi người cũng không lo lắng.
- Cũng không phải như vậy, Mã Cam Xương kinh doanh một công ty vận chuyển chủ yếu là chở rác thải xây dựng, chở cát đá, ngoài ra cũng có một công ty thu mua phế liệu có quy mô khá lớn, ngoài ra còn có Nhà hàng Xích Nham kia. Hơn nữa Mã Cam Xương giỏi tạo quan hệ nhưng chủ yếu ở Hoài Châu. Bên Khánh Châu tôi thì không quá coi trọng y.
Đường Lăng Phong cười nói.
- Ồ, công ty vận chuyển và công ty thu mua phế liệu, kinh doanh cả nhà hàng, câu lạc bộ, đều là ngành sản xuất dính tới bên công an.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Thị trưởng Triệu, ngài đã làm công an, bây giờ công an đó là quản trời, quản đất, quản không khí, cái gì cũng phải quản, nhưng lại không là gì vì bị đủ thứ trói buộc. Đảng ủy, chính quyền không nói, còn có Đảng ủy chính pháp, cơ quan công an cấp trên, Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, tùy tiện ai có ý kiến là công an cũng phải suy nghĩ, nếu không cuối năm là cả vấn đề. Kinh phí sợ không đủ, Đại hội đại biểu nhân dân không thông qua, Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân nói không tôn trọng bọn họ, ha ha, công an bây giờ đúng là khó làm.
Đường Lăng Phong không trả lời thẳng Triệu Quốc Đống mà nói.
Triệu Quốc Đống biết rõ việc này.
- Vậy chẳng lẽ cơ quan công an bỏ mặc các thế lực đó sao?
Đường Lăng Phong thở dài một tiếng:
- Thị trưởng Triệu, ngài xuất thân công an thì chẳng lẽ không rõ đám người kia? Đừng thấy bọn họ bây giờ oai phong nhưng sau lưng là có người chống đỡ cho. Chỗ dựa mà sụp thì xử lý bọn họ không phải là quá đơn giản ư? Bọn họ nghĩ điều mình làm không ai biết sao? Đảng cộng sản mà động thì bọn họ chỉ là rác rưởi.
Tên mặc âu phục dựa lưng vào ghế mà vuốt ve điếu xì gà trong tay.
- Đi rồi, Phó cục trưởng Cục Công an Thị xã Dương cùng với Quách Hoa phân cục Hoài Châu dẫn người tới mang Tiểu Mạn và mấy anh em của tôi tới Đồn công an Tinh Kỳ.
Mã Cam Xương sa sầm mặt mà nói.
- Khổng ca, thằng đó là thần tiên ở đâu mà kiêu căng như vậy? Vừa tới hôm qua mà hôm nay đã ra tay với nhà hàng của tôi, chờ nó đi nóng giày thì ai còn có thể sống?
- Thần tiên ở đâ ư? Hừ, Bí thư tỉnh ủy Ninh Pháp tự mình điểm danh, anh nói hắn là thần tiên ở đâu?
Zz sa sầm mặt nói.
- Mã Cam Xương, không phải chuyện gì lớn mà, con ả kia cũng cần phải dạy dỗ lại, nó quá càn rỡ. Dù không đụng phải Triệu Quốc Đống thì đánh người cũng sẽ bị báo cảnh sát. Lần này coi như bài học cho người của anh, Hoài Khánh là đất của Đảng cộng sản, không phải đất của Mã gia.
- Khổng ca, anh nói là có ý gì? Mã Cam Xương tôi là người làm ăn có quy củ. Chuyện tối nay do con bé kia không biết chuyện mà làm khách bị thương ở mặt. Tiểu Mạn sợ khách bỏ qua nên mới bắt hai ả vào xin lỗi. Nhà hàng Xích Nham hiểu quy định, tôi không ngu mà phạm luật trời.
Mã Cam Xương có chút khó chịu nhưng không dám lộ ra mặt.
- Mã Cam Xương, anh đừng không chịu nhận. Theo tôi thấy nhà hàng này của anh kiếm tiền hay không không quan trọng, anh có nhiều đường kiếm tiền thì sao phải dính tới cái này? Anh dám nói ở đây không có chuyện gì sao? Đảng cộng sản mà muốn xử lý anh, anh muốn thoát cũng không được.
Khổng Kính Nguyên ngăn không cho Mã Cam Xương châm lửa cho mình rồi nói:
- Tôi nói chuyện nghiêm chỉnh với anh, Hoài Khánh sau chuyện vừa rồi đã bị tỉnh nhìn chằm chằm, không chỉ là Ủy ban kỷ luật, tôi nghe nói Sở công an cũng nhìn rất chặt. Hoài Khánh lại gần sát An Đô, từ tỉnh tới đây mới gần tiếng, đừng có mà xảy ra chuyện.
- Khổng ca, anh cũng biết tôi không mong nhà hàng này kiếm bao tiền cho mình, nhưng tôi nhiều bạn bè hay tới đây, không có nơi tiếp đón thì không tiện. Hơn nữa đến địa bàn người ta sẽ không thoải mái.
- Vậy anh không thể kinh doanh đứng đắn sao, đừng để người ta than oán.
Khổng Kính Nguyên châm thuốc rồi nói:
- Triệu Quốc Đống kia đến Hoài Khánh mặc dù không phụ trách Cục Công an nhưng hắn là Phó thị trưởng thường trực, nói khó nghe một chút là chuyện gì hắn cũng có thể nhúng tay. Anh mà bị hắn theo dõi, có ấn tượng không tốt thì muốn an nhàn cũng không được.
Mã Cam Xương có chút tức giận nói:
- Ai ngờ đến sẽ có việc này. Mã Cam Xương không muốn chọc ai nhưng không phải người sợ việc. Hắn muốn gây chuyện thì tôi chiều.
Khổng Kính Nguyên khinh thường nhìn Mã Cam Xương rồi lạnh lùng nói:
- Mã Cam Xương, tôi thấy anh đắc ý quên mình rồi đó. Triệu Quốc Đống đại biểu gì, đại biểu Đảng ủy, chính quyền, anh thật nghĩ rằng mình là một trong ba đại danh nhân của Hoài Khánh là quên mình họ gì sao? Anh đấu với hắn? Đừng nói anh có đủ thứ dơ dáy, dù anh sạch sẽ thì nếu Đảng cộng sản muốn đối phó anh, trong mắt bọn họ anh chỉ là rác rưởi.
Thấy Mã Cam Xương có chút tức giận, Khổng Kính Nguyên bĩu môi nói:
- Mã Cam Xương, anh đừng cảm thấy tôi nói khó nghe rồi mất hứng. Tôi nói rác rưởi là đánh giá cao anh, nghiêm túc mà nói thì anh còn không là rác rưởi. Anh xem người ta đã tẩy sạch mà thoát ngành này, không chừng còn có thể vào Đại hội đại biểu nhân dân hoặc là Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân. Còn anh mấy năm nay làm gì? Nhà hàng, anh dám nói ở đây không có gái hay ma túy không? Công ty vận chuyển của anh dám nói không dùng thủ đoạn mà lũng đoạn thị trường không? Tôi nói với anh, Cổ Diệu Hoa thua ở thị trường xây dựng, việc chỉnh đón thị trường xây dựng là sớm muộn. Trong thời gian này Trần Anh Lộc và Hà Chiếu Thành không đặt tâm trí vào đây nhưng Triệu Quốc Đống tới là dấu hiệu không tốt. Mà chuyện hôm nay càng làm tôi có dự cảm không tốt. Anh tự thu xếp đi.
Mã Cam Xương nghe vậy không khỏi tái mặt mà nói:
- Khổng ca, chẳng lẽ nói Triệu Quốc Đống không gì dính vào? Tôi không tin hắn không thích gì, không có nhược điểm gì. Thời này không có pháo đài nào không phá được, chỉ sợ không tìm được cửa mà thôi.
- Hừ, trên đời không có người tốt như vậy. Đúng như anh nói, anh không sờ được cửa của hắn. Ví dụ như chuyện hôm nay, anh đã làm Triệu Quốc Đống có ấn tượng không tốt về anh, sau này anh muốn quan hệ với hắn thì rất khó khăn. Muốn hòa nhã thì phải tốn nhiều tâm huyết.
Khổng Kính Nguyên đứng lên nói:
- Mã Cam Xương, trong thời gian này thu mình lại một chút, ngoài ra cũng để tìm hiểu tên Triệu Quốc Đống, tránh mũi nhọn. Đây là ý kiến của tôi.
Đám người Triệu Quốc Đống ra khỏi Đồn công an TInh Kỳ đã là 11h đêm, Dương Viêm cùng Quách Hoa tự mình đến phụ trách vụ án, chẳng qua Dương Viêm cũng trao đổi qua với Triệu Quốc Đống.
Căn cứ hai cô gái phản ánh thì trước đó người phụ nữ Tiểu Mạn cũng không có nhiều hành vi quá quắt, các cô chỉ cảm thấy mọi người sợ người phụ nữ này, cho nên các cô cũng ngại. Các cô học ở trường múa Hoài Khánh, muốn đi làm thêm mà thôi, chưa bao giờ muốn làm mấy chuyện kia. Tiểu Mạn trước đó cũng không yêu cầu các cô phục vụ gì khác, chỉ là hôm nay gặp người say rượu nên mới vậy.
Triệu Quốc Đống sẽ không can thiệp việc phá án, chỉ nói Dương Viêm châm chước mà xử lý, đồng thời cũng bảo vệ hai cô gái kia. Điều này làm cho Dương Viêm thở phào nhẹ nhõm.
Ai cũng nói vị Phó thị trưởng thường trực mới tới này rất kiêu căng. Người còn trẻ, hơi động chút là không bỏ qua cho người. Nhưng lần này gặp thì thấy không phải như vậy, hơn nữa vị Phó thị trưởng thường trực này đã từng làm công an, hiểu việc chấp pháp của công an khó khăn như thế nào, không phải chuyện gì cũng có thể công bằng chấp pháp, gặp đủ ảnh hưởng từ các mặt.
Sau chuyện này Triệu Quốc Đống cũng có chút khó chịu với Đường Lăng Phong. Tên xuất thân từ bộ đội này không linh hoạt bằng Quách Hoa. Triệu Quốc Đống có ấn tượng về Đường Lăng Phong đó là người kiên trì nguyên tắc nhưng không biết linh hoạt xử lý, thủ đoạn kém. Từ cách nói chuyện của Đường Lăng Phong với Dương Viêm là có thể hiểu ngay.
- Cục trưởng Đường, Mã Cam Xương ở Hoài Khánh có thế lực lớn lắm sao?
Ngồi trong xe của Đường Lăng Phong, Triệu Quốc Đống thuận miệng nói. Trên xe chỉ có hắn và Đường Lăng Phong, Tần Miễn cùng Bành Bằng Phi đã trở về. Có Triệu Quốc Đống làm chỗ dựa thì mọi người cũng không lo lắng.
- Cũng không phải như vậy, Mã Cam Xương kinh doanh một công ty vận chuyển chủ yếu là chở rác thải xây dựng, chở cát đá, ngoài ra cũng có một công ty thu mua phế liệu có quy mô khá lớn, ngoài ra còn có Nhà hàng Xích Nham kia. Hơn nữa Mã Cam Xương giỏi tạo quan hệ nhưng chủ yếu ở Hoài Châu. Bên Khánh Châu tôi thì không quá coi trọng y.
Đường Lăng Phong cười nói.
- Ồ, công ty vận chuyển và công ty thu mua phế liệu, kinh doanh cả nhà hàng, câu lạc bộ, đều là ngành sản xuất dính tới bên công an.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Thị trưởng Triệu, ngài đã làm công an, bây giờ công an đó là quản trời, quản đất, quản không khí, cái gì cũng phải quản, nhưng lại không là gì vì bị đủ thứ trói buộc. Đảng ủy, chính quyền không nói, còn có Đảng ủy chính pháp, cơ quan công an cấp trên, Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, tùy tiện ai có ý kiến là công an cũng phải suy nghĩ, nếu không cuối năm là cả vấn đề. Kinh phí sợ không đủ, Đại hội đại biểu nhân dân không thông qua, Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân nói không tôn trọng bọn họ, ha ha, công an bây giờ đúng là khó làm.
Đường Lăng Phong không trả lời thẳng Triệu Quốc Đống mà nói.
Triệu Quốc Đống biết rõ việc này.
- Vậy chẳng lẽ cơ quan công an bỏ mặc các thế lực đó sao?
Đường Lăng Phong thở dài một tiếng:
- Thị trưởng Triệu, ngài xuất thân công an thì chẳng lẽ không rõ đám người kia? Đừng thấy bọn họ bây giờ oai phong nhưng sau lưng là có người chống đỡ cho. Chỗ dựa mà sụp thì xử lý bọn họ không phải là quá đơn giản ư? Bọn họ nghĩ điều mình làm không ai biết sao? Đảng cộng sản mà động thì bọn họ chỉ là rác rưởi.
/1736
|