- Hôm nay đến đều là các Chủ tịch và Phó chủ tịch thường trực quận, huyện. Thị ủy, Ủy ban Thị xã tổ chức hội nghị sớm như vậy chính là muốn coi trọng hạng mục công tác này.
Triệu Quốc Đống ngồi ngay ngắn trên bàn Chủ tịch mà nói.
- Tháng sáu năm nay chính là đến đợt hai của việc thu tiền của Quỹ tín dụng nông thôn. Tôi nghĩ tình hình nghiêm trọng đã đến mức không thể kéo dài. Các quận, huyện có tình hình như thế nào thì mọi người đều rõ. Còn có bốn tháng, làm như thế nào thu hồi nợ nhanh hơn, hoàn thành công tác đợt hai thì tôi hy vọng mọi người đều cố gắng, đừng để đến tháng sáu rồi chìa tay ra nói thiếu từng này từng kia. Tài chính Thị xã năm nay không dư dả, không có năng lực và nghĩa vụ lo cho các quận, huyện.
Hội nghị công tác thu hồi nợ diễn ra không lâu, một tuần là kết thúc. Từng quận, huyện có năm phút lên tiếng, sau đó Triệu Quốc Đống nói năm tiếng.
Triệu Quốc Đống đi vừa đi vừa nói chuyện cùng Chủ tịch, Phó chủ tịch huyện Tĩnh.
- Trong hội nghị tôi đã nói việc thu hồi nợ thực ra cũng thể hiện uy tín và sự chấp hành của Ủy ban quận, huyện. Trung ương đã đưa ra chính sách xóa bỏ Quỹ tín dụng nông thôn, trong tay các anh có chính sách nếu còn sợ đầu sợ đuôi thì không phải vấn đề người nợ tiền mà là năng lực chấp chính của chính quyền.
- Thị trưởng Triệu, bên trên ngàn tuyến, bên dưới là một cây kim, ngàn vạn cuối cùng đều đổ xuống quận huyện. Mà công tác thu hồi nợ này lại rất phức tạp, không phải công việc một sớm một chiều là xong. Tài chính huyện Tĩnh vốn thiếu thốn, mà huyện cũng đeo trên lưng gánh nặng khá lớn. Thị trưởng Triệu, sợ rằng đến lúc đó huyện vẫn xin Thị xã ủng hộ mới được. Ngài không được bỏ mặc chúng tôi.
Chủ tịch huyện Tĩnh Vũ Tử Sam cười hì hì đi sát theo Triệu Quốc Đống.
- Không phải bỏ mặc các quận, huyện mà Thị xã không thể lo cho các anh. Năm ngoái tiền cấp giai đoạn một đã khiến tài chính Thị xã thiếu hụt, bây giờ lại lấp chỗ trống nữa thì rất khó khăn. Trong hội nghị thường trực Ủy ban tôi đã đề nghị với Thị trưởng Hà, bây giờ tài chính đã phân cấp, Ủy ban huyện có quyền và trách nhiệm của mình, công tác thu hồi nợ không được tức là làm việc bất lực, lực độ không đủ, đến lúc cuối cùng lại để Thị xã lại phải gánh vác, như vậy là không được.
Triệu Quốc Đống cũng biết người phụ nữ này khó chơi, nửa điểm không mở miệng. Hoài Khánh có tỉ lệ nữ cán bộ không hề nhỏ, mỗi người đều khôn khéo.
- Thị trưởng Triệu, ý ngài là nếu huyện Tĩnh làm hết sức mà không thể đạt được mục đích thì Thị xã cũng sẽ ủng hộ?
Vũ Tử Sam không hề nổi giận, cô có nhiều biện pháp đối phó.
- Chủ tịch Vũ, tôi không nói như vậy mà. Ủy ban huyện Tĩnh các chị nếu nói như vậy thì tôi thấy đó là khuynh hướng của không làm tốt công việc.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. Vương Lệ Quyên lúc này ở bên cũng đi tới cười nói:
- Thị trưởng Triệu, Chủ tịch Võ lại kêu khổ ư?
- Chủ tịch Vương, chị đừng học chị ta, nếu các quận, huyện đều như vậy thì Thị xã chỉ có nước phá sản.
Triệu Quốc Đống cười cười đứng lại:
- Tác phong làm việc của nữ cán bộ Hoài Khánh chúng ta rất khôn khéo, Chủ tịch Vương đến Hoài Khánh cũng cần học tác phong làm việc của mọi người, nhưng không nên học cách suốt ngày tính đến việc đào góc tường. Chủ tịch Võ, tôi nói có đúng không?
- Thị trưởng Triệu, không thể nói như vậy. Chủ tịch Vương vừa tới, ngài nói xấu chúng tôi như vậy không phải là bôi xấu nữ cán bộ Hoài Khánh.
Vũ Tử Sam cười cười quyến rũ mà nói:
- Chủ tịch Vương, chị đừng nghe Thị trưởng Triệu nói càn. Thị trưởng Triệu mới tới không lâu, nữ cán bộ Hoài Khánh đâu đến mức như anh ta nói. Cái gì mà mạnh mẽ khôn khéo, đây là dùng cho người lắm chuyện. Nữ cán bộ Hoài Khánh nổi tiếng xuất sắc.
- Chị không được vu oan cho tôi? Bây giờ nữ cán bộ rất độc lập tự chủ, mạnh mẽ, khôn khéo. Tôi cảm thấy đó là tiến bộ. Chẳng lẽ chị thấy nên học tập sự hiền hậu, hiếu thuận của phụ nữ cổ đại sao?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Vũ Tử Sam.
- Thị trưởng Triệu, Chủ tịch Võ nói cũng có lý, tôi thật ra cảm thấy hiền hậu, khôn khéo mới là phong cách của phụ nữ Hoài Khánh. Tôi mới tới Hoài Khánh nhưng cảm thấy biểu hiện của nữ cán bộ Hoài Khánh xuất sắc hơn các nơi khác một bậc. Thị trưởng Triệu nói có đúng không?
Vương Lệ Quyên cười hì hì mà nói.
- Chủ tịch Vương, chị đúng là giỏi nói, nói làm tôi và Chủ tịch Võ đều phải vui mừng ra mặt. Quay lại việc chính, đợt thu hồi nợ lần hai này con nhà ai người đó lo, Thị xã sẽ không lau mông cho các quận, huyện nữa.
Triệu Quốc Đống cũng biết Hoài Châu là quận trọng điểm của việc thu hồi nợ. Bởi vì các nhà máy xã, thị trấn của Hoài Châu phát triển mạnh, việc vay vốn ở Quỹ tín dụng nông thôn cũng lớn. Năm ngoái khoản thu tiền đợt một đúng là không đáng gì đến độ thiếu chút nữa gây mất ổn định. Năm nay thay Chủ tịch quận nhưng tình hình tài chính càng khó khăn hơn.
Vương Lệ Quyên thấy Vũ Tử Sam rất chú ý chuyện mình tìm Triệu Quốc Đống, có lẽ Vũ Tử Sam cũng muốn được tài chính của Thị xã giúp. Vì thế cô cũng không nhiều lời.
Khó khăn lắm mới để đám người huyện Tĩnh rời đi, Vương Lệ Quyên coi như vào văn phòng Triệu Quốc Đống. Bây giờ Hoài Châu rất khó khăn. Quỹ tín dụng ở các xã, thị trấn của Hoài Châu để lại khoản nợ quá lớn, vì hợp nhất vào Quỹ tín dụng xã, Hoài Châu đã vay tỉnh, Thị xã 80 triệu, nhưng cũng mới chỉ hợp nhất được 13 Quỹ tín dụng nông thôn, còn năm Quỹ tín dụng khác thì chỉ có thể do Ủy ban Hoài Châu tiếp quản
Giai đoạn một mặc dù đã qua đi nhưng cũng làm Ủy ban Hoài Châu rất khó khăn. Bây giờ giai đoạn thứ hai sắp tới, có thể thu được nợ thì đã thu hết, khoản nợ phải thu đợt hai là 50 triệu, mà bây giờ Ủy ban Hoài Châu mới đòi được chưa đầy nửa, dù mấy tháng nữa liều sống liều chết thì cũng vẫn thiếu chục triệu.
- Chủ tịch Lệ Quyên, Thị xã bây giờ không dễ dàng. Công ty đầu tư tín dụng còn khoản nợ trên 100 triệu làm Thị xã có áp lực lớn. 80 triệu giai đoạn một thì còn thiếu 30 triệu, tức là Thị xã còn phải thu 30 triệu trong bốn tháng, cách làm cũng giống quận, huyện, đều chỉ có thể thông qua thu hồi nợ để lấy khoản tiền này. bây giờ nhiệm vụ rơi vào đầu tôi, tôi cũng đau đầu.
Triệu Quốc Đống ra hiệu Vương Lệ Quyên ngồi xuống.
- Thị trưởng Triệu, bản lĩnh của ngài thì tôi biết, 30 triệu đối với ngài không khó. Hơn nữa mặc dù khoản tiền đó không nhỏ nhưng tài nguyên của Thị xã vẫn hơn quận, huyện mà. Hoài Châu năm nay quá khó khăn, nếu không tôi cũng không tới tìm ngài.
Vương Lệ Quyên cũng biết Thị xã bây giờ cũng không dư dả gì, nhưng cô vẫn phải lấy thịt từ miệng hổ, mong được Triệu Quốc Đống hứa hẹn. Cô chưa quen thuộc bên này, chưa có quan hệ gì, đến lúc đó không kiếm được tiền thì uy tín sẽ mất, cô không muốn vậy.
Triệu Quốc Đống lắc đầu, lời này hắn cũng không đám đáp. Từng quận, huyện có không ít khó khăn. Mặc dù Thị xã đã chuẩn bị một khoản tiền nhưng nếu quận, huyện nào cũng đẩy hết lên Thị xã, việc thu hồi nợ không được coi trọng thì từng đó tiền của Thị xã sẽ không đủ.
- Thị trưởng Triệu, ngài cũng biết tôi một hai năm không thể rời khỏi Hoài Châu, giống ngài ở Hoài Khánh cũng không thể đi ngay. Năm ngoái đợt một phải thu hồi nợ được 50%, năm nay 30%, hai năm tới 10% mỗi năm, nói cách khác sang năm cuộc sống của Hoài Châu sẽ thoải mái hơn. Dù có trả lại tiền vay của tỉnh, Thị xã thì cũng dễ hơn. Cho nên năm nay thật sự khó khăn nên mới tới gặp ngài.
Thấy Vương Lệ Quyên như vậy, Triệu Quốc Đống cũng hơi động tâm. Hắn cũng biết Hoài Châu gặp áp lực lớn nhất tám quận, huyện của Hoài Khánh.
Đương nhiên không phải nói Hoài Châu không thể tiếp cận khoản tiền này nhưng mà quận cũng phải dành cho việc khác, ví dụ như phúc lợi hàng năm, như nhà tập thể đợt cuối cùng cho cán bộ.
Thấy Triệu Quốc Đống hơi động tâm Vương Lệ Quyên thầm vui vẻ. Cô nghe Vưu Liên Hương và Vương Lệ Mai giới thiệu người này có tình nghĩa, nếu là người hợp ý thì mặc kệ chuyện khó khăn như thế nào thì cũng tìm cách giúp. Ví dụ như Vưu Liên Hương có thể đánh bại Chu Xuân Tú và Mao Bình để lên làm Trưởng ban tổ chức cán bộ thì cũng là do Triệu Quốc Đống dẫn Vưu Liên Hương lên gặp Qua Tĩnh.
- Thị trưởng Triệu, tôi đây là nói thật. Vương Lệ Quyên tôi mặc dù là phụ nữ nhưng cũng có tự trọng. Hoài Châu có trụ cột tốt, năm nay mặc dù khó khăn nhưng tôi tin sang năm tốt hơn nhiều, nhưng ít nhất phải sống qua được năm nay. Tôi đã tính qua dù quận có đòi nợ thì cũng còn một khoản không hề nhỏ, không phải Hoài Châu không bù nổi nhưng mà còn nhiều việc phải lo. Nếu bù lại số tiền đó thì những mảng khác không thể làm.
Triệu Quốc Đống phát hiện mình đã mềm lòng, bảo sao Quế Toàn Hữu cũng nhắc hắn ở vài vấn đề quá mềm lòng. Hắn đã cẩn thận phân tích người quen với hắn đều nhận ra, nhưng hắn lại thấy đó không có gì là không ổn.
- Được rồi Chủ tịch Lệ Quyên, không nói nữa. Quyết định của Thị xã không thể thay đổi, tôi không có quyền đại biểu Thị ủy, Ủy ban Thị xã mà hứa gì với chị. Chẳng qua tôi thật ra có thể nói nếu tài chính của Hoài Châu năm nay không đủ thì chị tìm tôi, tôi có thể thông qua quan hệ cá nhân bù lại một chút, không quan hệ với Thị ủy, Ủy ban Hoài Khánh, không vượt quá 15 triệu, lãi suất sẽ là thấp nhất.
Mắt Vương Lệ Quyên sáng lên, 15 triệu không phải con số nhỏ, lại tính lãi theo giá của Thị xã cho quận, huyện vay thì là khá thấp, đây là điều làm cô mừng như điên.
Triệu Quốc Đống ngồi ngay ngắn trên bàn Chủ tịch mà nói.
- Tháng sáu năm nay chính là đến đợt hai của việc thu tiền của Quỹ tín dụng nông thôn. Tôi nghĩ tình hình nghiêm trọng đã đến mức không thể kéo dài. Các quận, huyện có tình hình như thế nào thì mọi người đều rõ. Còn có bốn tháng, làm như thế nào thu hồi nợ nhanh hơn, hoàn thành công tác đợt hai thì tôi hy vọng mọi người đều cố gắng, đừng để đến tháng sáu rồi chìa tay ra nói thiếu từng này từng kia. Tài chính Thị xã năm nay không dư dả, không có năng lực và nghĩa vụ lo cho các quận, huyện.
Hội nghị công tác thu hồi nợ diễn ra không lâu, một tuần là kết thúc. Từng quận, huyện có năm phút lên tiếng, sau đó Triệu Quốc Đống nói năm tiếng.
Triệu Quốc Đống đi vừa đi vừa nói chuyện cùng Chủ tịch, Phó chủ tịch huyện Tĩnh.
- Trong hội nghị tôi đã nói việc thu hồi nợ thực ra cũng thể hiện uy tín và sự chấp hành của Ủy ban quận, huyện. Trung ương đã đưa ra chính sách xóa bỏ Quỹ tín dụng nông thôn, trong tay các anh có chính sách nếu còn sợ đầu sợ đuôi thì không phải vấn đề người nợ tiền mà là năng lực chấp chính của chính quyền.
- Thị trưởng Triệu, bên trên ngàn tuyến, bên dưới là một cây kim, ngàn vạn cuối cùng đều đổ xuống quận huyện. Mà công tác thu hồi nợ này lại rất phức tạp, không phải công việc một sớm một chiều là xong. Tài chính huyện Tĩnh vốn thiếu thốn, mà huyện cũng đeo trên lưng gánh nặng khá lớn. Thị trưởng Triệu, sợ rằng đến lúc đó huyện vẫn xin Thị xã ủng hộ mới được. Ngài không được bỏ mặc chúng tôi.
Chủ tịch huyện Tĩnh Vũ Tử Sam cười hì hì đi sát theo Triệu Quốc Đống.
- Không phải bỏ mặc các quận, huyện mà Thị xã không thể lo cho các anh. Năm ngoái tiền cấp giai đoạn một đã khiến tài chính Thị xã thiếu hụt, bây giờ lại lấp chỗ trống nữa thì rất khó khăn. Trong hội nghị thường trực Ủy ban tôi đã đề nghị với Thị trưởng Hà, bây giờ tài chính đã phân cấp, Ủy ban huyện có quyền và trách nhiệm của mình, công tác thu hồi nợ không được tức là làm việc bất lực, lực độ không đủ, đến lúc cuối cùng lại để Thị xã lại phải gánh vác, như vậy là không được.
Triệu Quốc Đống cũng biết người phụ nữ này khó chơi, nửa điểm không mở miệng. Hoài Khánh có tỉ lệ nữ cán bộ không hề nhỏ, mỗi người đều khôn khéo.
- Thị trưởng Triệu, ý ngài là nếu huyện Tĩnh làm hết sức mà không thể đạt được mục đích thì Thị xã cũng sẽ ủng hộ?
Vũ Tử Sam không hề nổi giận, cô có nhiều biện pháp đối phó.
- Chủ tịch Vũ, tôi không nói như vậy mà. Ủy ban huyện Tĩnh các chị nếu nói như vậy thì tôi thấy đó là khuynh hướng của không làm tốt công việc.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. Vương Lệ Quyên lúc này ở bên cũng đi tới cười nói:
- Thị trưởng Triệu, Chủ tịch Võ lại kêu khổ ư?
- Chủ tịch Vương, chị đừng học chị ta, nếu các quận, huyện đều như vậy thì Thị xã chỉ có nước phá sản.
Triệu Quốc Đống cười cười đứng lại:
- Tác phong làm việc của nữ cán bộ Hoài Khánh chúng ta rất khôn khéo, Chủ tịch Vương đến Hoài Khánh cũng cần học tác phong làm việc của mọi người, nhưng không nên học cách suốt ngày tính đến việc đào góc tường. Chủ tịch Võ, tôi nói có đúng không?
- Thị trưởng Triệu, không thể nói như vậy. Chủ tịch Vương vừa tới, ngài nói xấu chúng tôi như vậy không phải là bôi xấu nữ cán bộ Hoài Khánh.
Vũ Tử Sam cười cười quyến rũ mà nói:
- Chủ tịch Vương, chị đừng nghe Thị trưởng Triệu nói càn. Thị trưởng Triệu mới tới không lâu, nữ cán bộ Hoài Khánh đâu đến mức như anh ta nói. Cái gì mà mạnh mẽ khôn khéo, đây là dùng cho người lắm chuyện. Nữ cán bộ Hoài Khánh nổi tiếng xuất sắc.
- Chị không được vu oan cho tôi? Bây giờ nữ cán bộ rất độc lập tự chủ, mạnh mẽ, khôn khéo. Tôi cảm thấy đó là tiến bộ. Chẳng lẽ chị thấy nên học tập sự hiền hậu, hiếu thuận của phụ nữ cổ đại sao?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Vũ Tử Sam.
- Thị trưởng Triệu, Chủ tịch Võ nói cũng có lý, tôi thật ra cảm thấy hiền hậu, khôn khéo mới là phong cách của phụ nữ Hoài Khánh. Tôi mới tới Hoài Khánh nhưng cảm thấy biểu hiện của nữ cán bộ Hoài Khánh xuất sắc hơn các nơi khác một bậc. Thị trưởng Triệu nói có đúng không?
Vương Lệ Quyên cười hì hì mà nói.
- Chủ tịch Vương, chị đúng là giỏi nói, nói làm tôi và Chủ tịch Võ đều phải vui mừng ra mặt. Quay lại việc chính, đợt thu hồi nợ lần hai này con nhà ai người đó lo, Thị xã sẽ không lau mông cho các quận, huyện nữa.
Triệu Quốc Đống cũng biết Hoài Châu là quận trọng điểm của việc thu hồi nợ. Bởi vì các nhà máy xã, thị trấn của Hoài Châu phát triển mạnh, việc vay vốn ở Quỹ tín dụng nông thôn cũng lớn. Năm ngoái khoản thu tiền đợt một đúng là không đáng gì đến độ thiếu chút nữa gây mất ổn định. Năm nay thay Chủ tịch quận nhưng tình hình tài chính càng khó khăn hơn.
Vương Lệ Quyên thấy Vũ Tử Sam rất chú ý chuyện mình tìm Triệu Quốc Đống, có lẽ Vũ Tử Sam cũng muốn được tài chính của Thị xã giúp. Vì thế cô cũng không nhiều lời.
Khó khăn lắm mới để đám người huyện Tĩnh rời đi, Vương Lệ Quyên coi như vào văn phòng Triệu Quốc Đống. Bây giờ Hoài Châu rất khó khăn. Quỹ tín dụng ở các xã, thị trấn của Hoài Châu để lại khoản nợ quá lớn, vì hợp nhất vào Quỹ tín dụng xã, Hoài Châu đã vay tỉnh, Thị xã 80 triệu, nhưng cũng mới chỉ hợp nhất được 13 Quỹ tín dụng nông thôn, còn năm Quỹ tín dụng khác thì chỉ có thể do Ủy ban Hoài Châu tiếp quản
Giai đoạn một mặc dù đã qua đi nhưng cũng làm Ủy ban Hoài Châu rất khó khăn. Bây giờ giai đoạn thứ hai sắp tới, có thể thu được nợ thì đã thu hết, khoản nợ phải thu đợt hai là 50 triệu, mà bây giờ Ủy ban Hoài Châu mới đòi được chưa đầy nửa, dù mấy tháng nữa liều sống liều chết thì cũng vẫn thiếu chục triệu.
- Chủ tịch Lệ Quyên, Thị xã bây giờ không dễ dàng. Công ty đầu tư tín dụng còn khoản nợ trên 100 triệu làm Thị xã có áp lực lớn. 80 triệu giai đoạn một thì còn thiếu 30 triệu, tức là Thị xã còn phải thu 30 triệu trong bốn tháng, cách làm cũng giống quận, huyện, đều chỉ có thể thông qua thu hồi nợ để lấy khoản tiền này. bây giờ nhiệm vụ rơi vào đầu tôi, tôi cũng đau đầu.
Triệu Quốc Đống ra hiệu Vương Lệ Quyên ngồi xuống.
- Thị trưởng Triệu, bản lĩnh của ngài thì tôi biết, 30 triệu đối với ngài không khó. Hơn nữa mặc dù khoản tiền đó không nhỏ nhưng tài nguyên của Thị xã vẫn hơn quận, huyện mà. Hoài Châu năm nay quá khó khăn, nếu không tôi cũng không tới tìm ngài.
Vương Lệ Quyên cũng biết Thị xã bây giờ cũng không dư dả gì, nhưng cô vẫn phải lấy thịt từ miệng hổ, mong được Triệu Quốc Đống hứa hẹn. Cô chưa quen thuộc bên này, chưa có quan hệ gì, đến lúc đó không kiếm được tiền thì uy tín sẽ mất, cô không muốn vậy.
Triệu Quốc Đống lắc đầu, lời này hắn cũng không đám đáp. Từng quận, huyện có không ít khó khăn. Mặc dù Thị xã đã chuẩn bị một khoản tiền nhưng nếu quận, huyện nào cũng đẩy hết lên Thị xã, việc thu hồi nợ không được coi trọng thì từng đó tiền của Thị xã sẽ không đủ.
- Thị trưởng Triệu, ngài cũng biết tôi một hai năm không thể rời khỏi Hoài Châu, giống ngài ở Hoài Khánh cũng không thể đi ngay. Năm ngoái đợt một phải thu hồi nợ được 50%, năm nay 30%, hai năm tới 10% mỗi năm, nói cách khác sang năm cuộc sống của Hoài Châu sẽ thoải mái hơn. Dù có trả lại tiền vay của tỉnh, Thị xã thì cũng dễ hơn. Cho nên năm nay thật sự khó khăn nên mới tới gặp ngài.
Thấy Vương Lệ Quyên như vậy, Triệu Quốc Đống cũng hơi động tâm. Hắn cũng biết Hoài Châu gặp áp lực lớn nhất tám quận, huyện của Hoài Khánh.
Đương nhiên không phải nói Hoài Châu không thể tiếp cận khoản tiền này nhưng mà quận cũng phải dành cho việc khác, ví dụ như phúc lợi hàng năm, như nhà tập thể đợt cuối cùng cho cán bộ.
Thấy Triệu Quốc Đống hơi động tâm Vương Lệ Quyên thầm vui vẻ. Cô nghe Vưu Liên Hương và Vương Lệ Mai giới thiệu người này có tình nghĩa, nếu là người hợp ý thì mặc kệ chuyện khó khăn như thế nào thì cũng tìm cách giúp. Ví dụ như Vưu Liên Hương có thể đánh bại Chu Xuân Tú và Mao Bình để lên làm Trưởng ban tổ chức cán bộ thì cũng là do Triệu Quốc Đống dẫn Vưu Liên Hương lên gặp Qua Tĩnh.
- Thị trưởng Triệu, tôi đây là nói thật. Vương Lệ Quyên tôi mặc dù là phụ nữ nhưng cũng có tự trọng. Hoài Châu có trụ cột tốt, năm nay mặc dù khó khăn nhưng tôi tin sang năm tốt hơn nhiều, nhưng ít nhất phải sống qua được năm nay. Tôi đã tính qua dù quận có đòi nợ thì cũng còn một khoản không hề nhỏ, không phải Hoài Châu không bù nổi nhưng mà còn nhiều việc phải lo. Nếu bù lại số tiền đó thì những mảng khác không thể làm.
Triệu Quốc Đống phát hiện mình đã mềm lòng, bảo sao Quế Toàn Hữu cũng nhắc hắn ở vài vấn đề quá mềm lòng. Hắn đã cẩn thận phân tích người quen với hắn đều nhận ra, nhưng hắn lại thấy đó không có gì là không ổn.
- Được rồi Chủ tịch Lệ Quyên, không nói nữa. Quyết định của Thị xã không thể thay đổi, tôi không có quyền đại biểu Thị ủy, Ủy ban Thị xã mà hứa gì với chị. Chẳng qua tôi thật ra có thể nói nếu tài chính của Hoài Châu năm nay không đủ thì chị tìm tôi, tôi có thể thông qua quan hệ cá nhân bù lại một chút, không quan hệ với Thị ủy, Ủy ban Hoài Khánh, không vượt quá 15 triệu, lãi suất sẽ là thấp nhất.
Mắt Vương Lệ Quyên sáng lên, 15 triệu không phải con số nhỏ, lại tính lãi theo giá của Thị xã cho quận, huyện vay thì là khá thấp, đây là điều làm cô mừng như điên.
/1736
|