Một đám người đang ngồi bàn bạc là điều Triệu Quốc Đống không hề biết.
Công tác thu hồi nợ coi như đã xong. Mặc dù mấy người Đằng Hoa Minh vẫn đang cố gắng nhưng chỉ là thêu hoa trên gấm. Đương nhiên có thể lấy được một đồng thì giảm bớt một đồng áp lực cho giai đoạn hai năm sau.
Nhật báo Hoài Khánh tháng sáu cũng đưa tin về phương án thu hồi nợ của công ty đầu tư tín dụng Hoài Khánh, phản ứng của xã hội coi như nằm trong phạm vi khống chế, cơ quan công an cũng chú ý sát sao xem có xuất hiện vấn đề gì hay không?
Về vấn đề khai thác Thương Long Dục, Triệu Quốc Đống cũng đang không ngừng trao đổi với hai tập đoàn kia, hy vọng bọn họ có thể phát huy sức ảnh hưởng của mình mà được trên tỉnh ủng hộ về hạng mục này.
Ngày 30 tháng 4, Triệu Quốc Đống cùng một số người có quan hệ rất thân thiết bay lên Bắc Kinh tham gia lễ đính hôn.
Quy mô buổi lễ không lớn nhưng người tới tham gia không hề đơn giản. Điều này làm cho Triệu Quốc Đống nhận thức rõ sức ảnh hưởng của Lưu gia.
Những nhân vật quan trọng của Lưu gia về cơ bản đều có đủ. Trung tướng Lưu Trọng Bình, phó chính ủy Quân khu Nam Kinh; Phó bí thư Tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh tỉnh Quế - Hứa Gia Ninh; Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh Liêu Đông – Lưu Thác; Phó bộ trưởng Bộ năng lượng Lưu Nham có mặt. Mà những vị khách cũng có không ít, bao gồm phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương – Trương Nhược Cốc; Phó chủ nhiệm Tổng cụ chính trị Quách Tử Vinh; phó tư lệnh Quân khu Bắc Kinh Tề Hải Dương; Phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao Ngô Phong; Phó chủ nhiệm Bộ Thương mại – Mã Minh Sơn.
Mà đại biểu bên phía Triệu Quốc Đống cũng không hề thua mấy. Bộ trưởng Bộ năng lượng Thái Chánh Dương; Phó bí thư Tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh Kiềm Nam Liễu Đạo Nguyên; Trưởng ban số 7 Ủy ban kỷ luật Trung ương Hùng Chính Lâm; Thường vụ thị ủy Thành phố An Đô, bí thư Đảng ủy chính pháp Lưu Triệu Quốc cùng với người nhà Triệu gia cùng với mấy người bạn thân thiết của Triệu Quốc Đống như Tương Uẩn Hoa, Vương Phủ Mỹ, Dương Thiên Bồi, Kiều Huy, Lôi Hướng Đông, Trịnh Kiện, Phòng Tử Toàn, Hứa Minh Viễn, Quế Toàn Hữu.
Làm cho Triệu Quốc Đống vui mừng đó là Dương Thiên Minh cũng tự tới.
Không khí khá vui vẻ, ngoài người thân trong nhà ra còn có không ít bạn bè thân thiết.
Triệu Quốc Đống mặc Armani màu xanh nhạt trông khá bắt mắt, mà Lưu Nhược Đồng mặc chiếc váy đính hôn cũng càng xinh đẹp hơn. Hai người đứng cạnh nhau đúng là rất thích hợp.
Lưu Kiều là người chủ trì buổi lễ nên chịu trách nhiệm giới thiệu Triệu Quốc Đống với mọi người. Quy mô bữa tiệc mặc dù không lớn nhưng khách cũng không ít. Triệu Quốc Đống cũng không hiểu mấy về người của Lưu gia, đối với bạn càng không quen. Rất nhiều người ngay cả Lưu Nhược Đồng cũng không quen, chỉ có thể thông qua Lưu Kiều mà biết.
- Quốc Đống, đây là Lý thúc, Lý thúc công tác ở văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Bắc Kinh.
- Quốc Đống, lại đây, chị giới thiệu với em, đây là Vương thúc đang công tác ở Bộ Tài chính, ngày sau em nếu …
- Khương thúc, cháu giới thiệu với chú đây là Triệu Quốc Đống. Quốc Đống, Khương thúc đang công tác ở Tổng công ty thuốc lá quốc gia…
- Củng ca, đây là Triệu Quốc Đống. Quốc Đống, Củng ca đang công tác ở Hiệp hội giám sát chứng khoán…
Triệu Quốc Đống như một cái máy bị Lưu Kiều kéo chạy quanh. Hắn không biết cứ như thế này thì mặt mình có cứng nhắc lại hay không, nhưng đây là lễ phép cơ bản, hắn không thể không đi, còn phải cố gắng ghi nhớ khuôn mặt của mọi người vào, nếu ngày sau gặp ở đâu đấy thì phải phân biệt ra ngay.
Liễu Đạo Nguyên và Hứa Gia Ninh thật ra có nhiều điểm chung. Hai vị chủ tịch tỉnh gặp mặt nhau ở hoàn cảnh này chính là cách để kéo gần khoảng cách của nhau. Hai tỉnh Kiềm, Quế vốn là nơi khá lạc hậu, hai người đều muốn làm như thế nào phát triển kinh tế của tỉnh mình nhanh hơn nên có nhiều tiếng nói chung.
Đương nhiên đề tài không thể tránh khỏi Triệu Quốc Đống. Hứa Gia Ninh là con rể của Lưu gia. Mặc dù y có quan hệ không quá thân với anh em Lưu Nham, nhưng vẫn có quan hệ tốt với nhà Lưu Nhược Đồng, nếu không y cũng không tới đây ngày hôm nay. Hứa Gia Ninh cũng biết hôn nhân của Lưu Nhược Đồng và Triệu Quốc Đống là do Lưu Nham làm mối. Nhưng y không hiểu mấy về Triệu Quốc Đống nên muốn thông qua Liễu Đạo Nguyên mà biết.
Liễu Đạo Nguyên cũng không giấu diếm mà kể về những việc Triệu Quốc Đống đã làm từ khi còn làm ở Ban quản lý Khu Khai Phát Giang Khẩu, đến việc khi ở Sở Giao thông đã to gan mời nhà đầu tư bên ngoài đến khảo sát, cuối cùng xúc tiến việc liên doanh hai đường cao tốc là Cao tốc An Du cùng Cao tốc An Quế; sau đó đến nhận chức ở Ninh Lăng, Hoài Khánh. Hứa Gia Ninh rất ngạc nhiên vì hai đường cao tốc quan trọng nhất của tỉnh An Nguyên kia lại do một tay Triệu Quốc Đống xúc tiến. Lúc ấy Triệu Quốc Đống mới 25, 26 mà đã có hành động lớn như vậy thì y không khỏi đánh giá lại Triệu Quốc Đống.
Về việc Triệu Quốc Đống cứu người trong cơn lũ được Trung ương tặng bằng khen thì Hứa Gia Ninh cũng rõ. Y chỉ có thể hình dung Triệu Quốc Đống là nhân tài trong chính trị. Nhưng nhân tài không có nghĩa là luôn thuận lợi, vô số ngôi sao chính trị dần suy sụp trong quan trường, phải xem anh có thể nắm chắc từng bậc thang mà tiến lên hay không.
Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương Trương Nhược Cốc lại khá ngạc nhiên khi Hùng Chính Lâm xuất hiện ở đây. Hùng Chính Lâm là vị Trưởng ban bí ẩn nhất của Ủy ban kỷ luật Trung ương, suốt ngày không thấy mặt mũi ở Bắc Kinh, nghe nói như một con sói chạy quanh bên ngoài, thậm chí còn có người gọi Hùng Chính Lâm là “Độc lang” để hình dung y suốt ngày dẫn một tổ công tác chạy lung tung. Một khi Hùng Chính Lâm về Bắc Kinh tức là có người sẽ gặp nạn.
Chẳng qua đối với Lưu Kiều thì cô khiếp sợ nhất chính là hai em trai của Triệu Quốc Đống.
Cô đúng là không ngờ hai em trai của Triệu Quốc Đống lại là người sáng lập của Tập đoàn Thương Lãng khổng lồ. Mặc dù hai anh em Trường Xuyên chỉ lộ mặt và không thể hiện mấy, nhưng cô ở thương trường mấy năm, hơn nữa lại cùng bạn bè tham gia cổ phần vào ngân hàng thương mại Ninh Ba thì Trường Xuyên mặc dù im hơi lặng tiếng nhưng cô vẫn nhận ra đó là Chủ tịch kiêm tổng giám đốc Tập đoàn Thương Lãng.
Mà người cao to kia không thể nghi ngờ là phó Tổng giám đốc Tập đoàn Thương Lãng – Triệu Đức Sơn là người nổi tiếng trong giới giải trí vì luôn đi lại với ngôi sao.
Chẳng qua giật mình là một chuyện nhưng Lưu Kiều biết bây giờ không phải là lúc hỏi vấn đề này.
Bố mẹ Triệu Quốc Đống nhìn qua là người khá trung hậu, hai công nhân về hưu nên không quá thích ứng với hoàn cảnh này. Lưu Kiều cũng có thể hiểu được cảm giác của bố mẹ Triệu Quốc Đống.
Hai má Lưu Nhược Đồng cũng cười quá nhiều nên hai má cứng nhắc, cô cầm tay Triệu Quốc Đống đi gặp bạn của hắn. Cũng may người của Triệu gia tới không nhiều, đương nhiên với bề trên thì Lưu Nhược Đồng cũng phải tới. Chẳng qua bố mẹ Triệu Quốc Đống khá thân thiện làm cô cũng yên tâm.
Về phần chị em của Triệu Quốc Đống thì cô không quá để ý, cô chỉ cảm thấy mấy người em của Triệu Quốc Đống không giống công nhân mà thôi.
Đến lúc ăn tiệc thì hai người mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
- Anh dễ dàng rồi phải không? Có phải là cảm thấy đã hoàn thành một việc khó khăn?
Lưu Nhược Đồng mỉm cười với một người bạn đi ngang qua rồi nhỏ giọng nói với Triệu Quốc Đống.
- Em không phải như vậy sao? Đã có một tấm chắn để che đậy mọi người.
Triệu Quốc Đống cũng đang phải cầm chén lên ra hiệu mời Lôi Hướng Đông cùng Trịnh Kiện.
- Cũng như nhau mà, em nghĩ chúng ta có thể qua được chuyện phiền phức này rồi làm việc mình cần làm.
Lưu Nhược Đồng cười nói.
- Em lại muốn ra ngoài làm nhiệm vụ?
Triệu Quốc Đống từ tốn nói.
Lưu Nhược Đồng nhíu mày rồi nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống:
- Anh biết gì? Ai nói với anh?
- Cảm giác và lý trí nói với anh như vậy. Anh không ngu mà, em nghĩ mấy người họ hàng của em không biết ư? Biết và sẽ nói với anh ư?
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Một ngày vợ chồng nghĩa trăm năm. Hai chúng ta mặc dù chưa kết hôn nhưng ít nhất có tình nghĩa, bên ngoài có nhiều sóng gió, em tự bảo trọng.
Lưu Nhược Đồng nhìn Triệu Quốc Đống mà có chút kinh ngạc về sự mẫn cảm của đối phương. Không biết người này biết gì, chẳng qua cô tin hắn không phải người không biết giữ miệng. Hơn nữa cô cũng là nhân viên ngoại giao nghiêm chỉnh nên không lo điều này.
Triệu Quốc Đống thực ra sớm nghi ngờ về thân phận của Lưu Nhược Đồng. Hắn không rõ về tình hình ở Bộ Ngoại giao nên không hiểu cấp bậc ở đó.
Khi hắn hỏi Lưu Nhược Đồng thì cô hầu hết đều né tránh về công việc của mình, hoặc nói cho qua chuyện. Điều này rất khó hiểu, có lẽ Lưu Nhược Đồng không muốn giấu hắn, hoặc là khinh thường lừa hắn. Tóm lại hai người ít khi nói chuyện công việc của cô, điều này càng làm cho Triệu Quốc Đống tò mò.
Sau đó Lưu Nhược Đồng thường xuyên ra nước ngoài càng làm Triệu Quốc Đống thấy ngạc nhiên. Không có lãnh đạo ra nước ngoài mà cô thường xuyên đi, ngoài trường hợp trên vai có sứ mạng đặc biệt ra thì Triệu Quốc Đống đúng là không có giải thích nào khác.
Lại nghĩ đến một người sau khi tốt nghiệp Đại học nhân dân Trung Quốc liền được đến đại học Ngoại giao ở New Jesey Mỹ làm nghiên cứu sinh, Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ biết một chút.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống chỉ là tò mò mà thôi, còn đâu không có ảnh hưởng gì khác cả. Đoạn hôn nhân này cả hai đều chưa có tình yêu, về phần nghề nghiệp và công việc của hai người thì không vấn đề gì. Lưu Nhược Đồng tiếp tục ở Bắc Kinh và chạy qua chạy lại giữa các nước, mà Triệu Quốc Đống vẫn phấn đấu ở tỉnh An Nguyên. Ít nhất trong vòng mười năm tới sẽ là như vậy, cho nên Triệu Quốc Đống không ngại bí ẩn sau lưng của Lưu Nhược Đồng.
Lễ đính hôn diễn ra rất thuận lợi, đây giống như một cách để hai nhà Lưu, Triệu tạo quan hệ với nhau. Biểu hiện của Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng khá bình tĩnh, phối hợp với nhau rất hoàn mỹ.
Mặc dù mới chỉ là đính hôn nhưng điều này có nghĩa hôn nhân của hai người đã được xác định trong mắt người xung quanh. Hai nhà cũng đã bàn đến lễ quốc khánh sẽ tổ chức lễ chính thức.
Lưu gia cũng có chuẩn bị, sau lưng tứ hợp viện này là một vườn hoa, sau khi chỉnh trang lại thì cũng lộ rõ vẻ vui mừng. Lưu gia đã lâu không gặp việc vui như vậy.
Thời tiết hôm nay cũng rất đẹp, trong sân được đặt nhiều chiếc ghế dài, một bàn trà, có thể làm cho mọi người ngồi uống trà và thảo luận. Vườn hoa lại là đất của người trẻ tuổi vào đó đi dạo và nói chuyện.
Tương Uẩn Hoa cùng Vương Phủ Mỹ trước đó không hề biết gì về đoạn hôn nhân này của Triệu Quốc Đống. Đến tết năm nay bọn họ mới loáng thoáng nghe nói đối tượng hôn nhân của Triệu Quốc Đống là con của gia tộc cách mạng.
Hôm nay những điều thấy được làm bọn họ phải than thở.
Dù là bên quân đội hay là cấp bộ của quốc gia, hay là quan chức địa phương thì tùy tiện đẩy một người ra cũng là cán bộ cấp Phó bộ trưởng, hơn nữa có không ít người làm ở Trung ương. Ví dụ như Chủ tịch hai tỉnh Kiềm, Quế, phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương, Bộ trưởng Bộ năng lượng, đây đều là những ngôi sao chính trị chói mắt hiện nay, có lẽ sau đây mọi người sẽ tiến thêm bước nữa, sẽ có sức ảnh hưởng lớn hơn nữa ở Trung Quốc.
- Quốc Đống, rất tốt, cuộc hôn nhân này là thích hợp nhất với cậu, nó sẽ có tác dụng rất lớn đối với sự phát triển của cậu. Ít nhất có thể tiết kiệm năm năm phấn đấu của cậu.
Tương Uẩn Hoa thật lòng thấy mừng thay cho Triệu Quốc Đống. Y biết mình tuổi không nhỏ, nếu như có thể đạt thành tích ở Thông Thành thì may ra có hy vọng tiến lên làm Phó chủ tịch tỉnh. Nếu như không thuận lợi thì cũng có thể có hy vọng lên làm cán bộ cấp phó tỉnh là Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh hoặc Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh.
Thấy hôn nhân của Triệu Quốc Đống là như thế này, Tương Uẩn Hoa rất vui mừng và thầm than đúng là người không thể so sánh với nhau. Triệu Quốc Đống phát triển quá nhanh làm người ta phải trợn tròn mắt, bây giờ lại có cuộc hôn nhân như thế này thì nếu phát triển tốt thì chỉ mất mười năm lên làm cán bộ cấp chủ tịch tỉnh hoặc cấp Bộ trưởng cũng không phải là nằm mơ.
Nhất là khi thấy phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương, y biết nhân vật này có ý nghĩa quan trọng nhất như thế nào với cán bộ cấp tỉnh. Nói cách khác với người bình thường thì lên cấp phó tỉnh là rất khó khăn, nhưng đối phương chỉ nói một câu là xong.
Triệu Quốc Đống không nói mà chỉ cười cười một tiếng. Hắn đương nhiên biết Tương Uẩn Hoa đang mừng thay cho mình, chẳng qua lời này có vẻ hơi chói tai. Nhưng hắn nghĩ thì thấy cũng đúng, muốn làm đại sự thì sao lại quan tâm tới việc này. Nếu hắn và Lưu Nhược Đồng đã chấp nhận cuộc hôn nhân này thì hắn cứ thoải mái đi tới.
- Đúng thế Quốc Đống, năm năm đối với người bình thường thì không đáng gì,nhưng đối với người trong chính trị như chúng ta mà nói thì lại khác hẳn. Đến vị trí của chú bây giờ thì tiến thêm một bước cũng là cả một quá trình. Chú muốn tiếp tục đi lên thì chỉ dựa vào việc vùi đầu làm việc là không đủ, cần có sự trợ giúp từ ngoài.
Một năm qua đối với Vương Phủ Mỹ đúng là rất khó khăn. Đấu với Mục Cương làm y cảm nhận khó khăn khi làm quan ở cơ sở.
Mỗi một hạng mục công việc, mỗi kế hoạch đều liên quan tới lợi ích rất lớn. Ý tưởng của anh thì đẹp nhưng chính thức áp dụng anh mới phát hiện nó gặp đủ lực cản, làm anh cất bước rất khó khăn. Khó trách người ta nói ở khu lạc hậu anh muốn làm việc được thì càng khó khăn. Nhưng anh không kiên trì làm thì anh sẽ bị vứt ở phía sau, vòng tròn này tiếp diễn khiến khu lạc hậu càng bị bỏ xa hơn.
Giống như công trình giao thông liên xã ở Thiên Châu, ngay cả Mục Cương cũng đồng tình với cách làm của Vương Phủ Mỹ. Ngoài việc cố gắng tranh thủ tài chính ra còn phải dùng biện pháp hành chính cứng rắn để thu thập tài chính, kêu gọi cật lực lao động nghĩa vụ, từng nhà có tiền bỏ tiền, không có tiền bỏ sức, yêu cầu phải đẩy mạnh công trình này, hoàn toàn cải tạo điều kiện giao thông tất các quận, huyện, xúc tiến việc giao thương được lưu thông, làm cho dân chúng ý thức được điều kiện giao thông cải thiện không chỉ mang tới lợi ích cho cuộc sống còn thay đổi quan niệm của cán bộ và dân chúng.
Chỉ khi làm ở cơ sở thì anh mới cảm thấy khó khăn và hạnh phúc của cơ sở.
Làm quan không dễ, muốn làm quan chức tạo dựng được sự nghiệp càng khó khăn hơn. Mà muốn làm quan tốt lại thành công thì càng khó khăn hơn nữa. Thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ là không được, trong vô số quan chức người có thể thành công chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Triệu Quốc Đống còn trẻ đã ngồi lên vị trí này có thể nói tiền đồ vô hạn, nếu như có thể khéo léo lợi dụng sức bên ngoài mà bay lên thì có lẽ Triệu Quốc Đống sẽ tiến vào hàng ngũ lãnh đạo quốc gia.
Tương Uẩn Hoa cùng Vương Phủ Mỹ nói thì Triệu Quốc Đống hiểu rõ. Bạn cũng hy vọng bạn tốt lên, hai người bọn họ đều hy vọng Triệu Quốc Đống đều có thể đi cao, đi xa hơn nữa. Làm như thế nào để đi nhanh hơn cũng là kỹ xảo và nghệ thuật. Mà hắn đi bước này trong mắt những người kia chính là bước trưởng thành về tư tưởng, chỉ là bọn họ không biết hắn và Lưu Nhược Đồng còn có điều mà người ngoài không biết.
Bữa tiệc là cơ hội để mọi người trao đổi với nhau, để tổng kết, để trao đổi kinh nghiệm.
Quế Toàn Hữu lần đầu tiên chính thức thấy được bóng dáng người sau lưng Triệu Quốc Đống. Y biết Triệu Quốc Đống có quan hệ mật thiết với Thái Chánh Dương, cũng biết Triệu Quốc Đống mơ hồ có quan hệ với Liễu Đạo Nguyên. Nhưng Hùng Chính Lâm và Lưu gia đứng sau lưng thì y không thể nghĩ tới.
Đây là chênh lệch, vận mệnh của mọi người khác nhau, tích lũy quan hệ là khác nhau, có quan hệ của bề trên, đây không phải là một lãnh đạo tự nhiên có thể gây dựng được. Đây là do tình hữu nghị bằng máu và mồ hôi bao năm mới có thể tạo thành. Rất nhiều lúc quan hệ đặc biệt này còn hơn hẳn các tình cảm khác.
- Anh, chị dâu đúng là rất đẹp, chẳng qua ánh mắt lại rất sắc.
Đức Sơn cười hì hì đi tới nói:
- Anh, tháng 10 anh kết hôn, anh muốn gì để em chuẩn bị.
- Nhị ca, quà sao lại hỏi người khác muốn gì, phải chú tâm chuẩn bị thì mới có ý nghĩa.
Triệu Vân Hải cười hì hì nói.
- Vân Hải, chú định tặng gì cho đại ca?
Đức Sơn hỏi lại.
- Em nghĩ tặng món quà tốt nhất cho đại ca, chính là con đường mà em cảm thấy là đúng đắn nhất.
Mắt Triệu Vân Hải sáng lên khi nói câu này.
- Ồ, Vân Hải, món quà này của chú đặc biệt nhỉ. Chẳng qua nếu chú thật sự tìm được con đường thì đó đúng là món quà tốt.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Triệu Vân Hải này đã không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng sẽ kinh người.
Triệu Quốc Đống biết Triệu Vân Hải sau khi có 25 triệu trong túi liền chạy quanh Quảng Châu, Bắc Kinh, Thượng Hải, cũng tiếp xúc nhiều với các công ty hơi có tiếng hoặc không có tiếng tăm trong lĩnh vực mạng.
Lựa chọn và xác định mục tiêu xong sẽ ủng hộ tài chính, đạt cổ phần nhưng không khống chế cổ phần, không tham gia kinh doanh. Đây là điều được Triệu Vân Hải xác định khi đầu tư mạo hiểm. Chẳng qua Triệu Quốc Đống biết mùa đông của mạng sắp tới, bây giờ đầu tư tốt, sắp tới đầu tư càng tốt hơn, chủ yếu xem Triệu Vân Hải nắm bắt cơ hội như thế nào?
Trường Xuyên và Đức Sơn đều nghe lời Triệu Quốc Đống mà không can thiệp vào việc Triệu Vân Hải tiến vào lĩnh vực mạng. Triệu Vân Hải muốn vào lĩnh vực mạng chơi đùa thì được, thu cổ phần và kiếm lãi cũng được. Về phần thành công thì Thương Lãng tuyên truyền hộ, không thành công cũng không buồn. Gây dựng sự nghiệp mà, nhất định có chút mạo hiểm.
- Vân Hải được đó, đại ca và chị dâu kết hôn, anh cũng chưa biết nên tặng gì. Tặng tiền hay xe thì cũng không ổn. Anh đang cân nhắc hay là tổ chức một cuộc du lịch cho đại ca và chị dâu khắp thế giới trước cưới, xem đại ca thích gì thì mua coi như quà tặng.
Đức Sơn nói chuyện cũng khá oai phong, đương nhiên y cũng có bản lĩnh này. Năm ngoái Tập đoàn Thương Lãng chia cổ phần, Đức Sơn là người có cổ phần lớn thứ ba nên đương nhiên có nhiều tiền, dù mua một số cổ phần của Triệu Vân Hải thì vẫn có nhiều tiền trong túi, nếu không sao có thể thành ông hoàng được các nữ ngôi sao nhung nhớ?
- Đức Sơn, chú cảm thấy anh thích mấy cái này sao?
Triệu Quốc Đống nhìn quanh rồi nói.
- Anh, em biết anh thích gì, phụ nữ xinh đẹp, lại là phụ nữ có khí chất. Loại này ở giới giải trí có nhiều, nhưng em mà mang một người về tặng anh thì chắc chị dâu lột da em mất.
Đức Sơn nhỏ giọng nói với Triệu Quốc Đống. Nhiều năm như vậy mới tìm được cơ hội càn rỡ mà ông anh không phát tác.
Triệu Quốc Đống cũng hơi nóng mặt định phát tác thì thấy lời đối phương không phải nói bừa, hơn nữa lại có nhiều khách ở đây như vậy thì càng không tiện. Hắn trừng mắt nhìn Đức Sơn nói:
- Đức Sơn, được đó, dám trêu anh ư? Anh thấy chú chán sống rồi. Anh còn không hỏi chú làm mấy việc đó là tăng sức ảnh hưởng của Thương Lãng hay là thực sự không giữ được mình? Nếu không giữ được mình cũng không sao, chú muốn chơi như thế nào thì sang Caribê hoặc Paris, chứ đừng rêu rao ở Trung Quốc.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm cho Đức Sơn cảm thấy mình lùn hơn một chút. Y vội vàng nói:
- Anh, em đùa thôi mà. Ở Caribê thì em đã sang và định mua một hòn đảo nhỏ ở đó, lúc rảnh rỗi thì chúng ta sang đó nghỉ phép, cũng không ai tới rình mò được. Đám phóng viên như ruồi vậy, ở đâu cũng có. Em cũng chỉ có trốn ở đây mới thoát được. Anh, hay là anh cũng mua một hòn đảo nhỏ, chúng ta làm hàng xóm.
- Đức Sơn, chú có phải có quá nhiều tiền nên không có chỗ tiêu? Làm từ thiện đi.
Triệu Quốc Đống vừa tức vừa buồn cười nói.
- Anh, không thể nói như vậy mà. Năm ngoái ngoài tập đoàn ra thì bản thân em cũng quyên góp một triệu mà không ghi danh. Làm từ thiện lấy tiếng cũng không có ý nghĩa. Tập đoàn đưa tên ra là vì sự phát triển, em không cần. Em cảm thấy tiền kiếm được là để tiêu, còn tiêu như thế nào là hứng thú của mình. Có người thích không ngừng đầu tư tăng tiền lên, có người thích mang hết đi làm từ thiện, đó là suy nghĩ khác nhau mà. Em vừa làm từ thiện, vừa hưởng thụ, em không vi phạm pháp luật là đủ mà.
Đức Sơn nhìn như ngụy biện nhưng lại làm Triệu Quốc Đống động tâm. Không thể nói quan điểm của Đức Sơn là không đúng. Xã hội càng lúc càng phức tạp, rất nhiều chuyện anh không thể đơn thuần cho nó là đúng hay sai. Quan điểm khác nhau nên nhìn nhận khác nhau.
Đức Sơn phát hiện quan điểm của mình làm Triệu Quốc Đống động tâm nên có chút đắc ý nói:
- Anh, anh cũng nghĩ xem chỉ có chi tiêu mới thúc đẩy được việc tăng sản xuất. Em có tiền, em tiêu tốn cũng được, như vậy cũng là cống hiến cho xã hội mà, nếu không sản xuất ra không ai dùng thì cũng khiến các công ty phá sản.
- Cút.
Lời này làm Triệu Quốc Đống không nhịn được nhỏ giọng quát.
- Cho mày chút mặt mũi lại muốn làm vua.
Đức Sơn vội vàng rụt đầu không dám nói gì. Trường Xuyên lúc này lại nói:
- Anh, anh có biết là vị tiểu thư Lưu Kiều kia cũng có quan hệ với Thương Lãng chúng ta.
- Ồ, có quan hệ gì?
Triệu Quốc Đống khó hiểu hỏi.
- Công ty đầu tư Trung Hoa là nhà đầu tư chiến lược vào ngân hàng thương mại Ninh Ba, Thương Lãng chúng ta cũng là như vậy. Bọn họ đang tích cực thúc đẩy ngân hàng thương mại Ninh Ba thành ngân hàng thương mại lớn nhất của địa phương, Thương Lãng chúng ta cũng mong chờ.
Trường Xuyên nói. Vừa nãy Lưu Kiều cũng tới nói chuyện với y vài câu, điều này làm cho Trường Xuyên mới nhớ ra Lưu Kiều là người phụ trách của Công ty đầu tư Trung Hoa ở Thượng Hải.
- Ồ, ngân hàng Phổ Phát xem ra sắp niêm yết lên thị trường chứng khoán, đây là sự kích thích lớn đối với các ngân hàng thương mại của Thượng Hải. Chẳng qua các ngân hàng thương mại khác không thể so sánh với Ngân hàng Phổ Phát nổi tiếng cả nước. Nếu muốn để ngân hàng thương mại Ninh Ba niêm yết trên thị trường chứng khoán thì phải xem năng lực và bản lĩnh của công ty đầu tư Trung Hoa lớn như thế nào.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên, công ty kia có lai lịch rất lớn, cổ phần cũng phức tạp, coi như một hệ thống tài chính khổng lồ của Trung Quốc và Hongkong. Nếu vận dụng tốt thì có lẽ sẽ thay đổi lịch sử năm 2006 ngân hàng thương mại Ninh Ba mới niêm yết.
- Xem đã ạ, bọn họ cũng đã mua lại cổ phần của mấy nhà đầu tư khác ở ngân hàng thương mại Ninh Ba, cũng từng hỏi tập đoàn nhưng em không đồng ý. Hơn nữa cũng cùng bọn họ thu mua không ít, chẳng qua không bằng bọn họ.
Trường Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Em cũng hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng xúc tiến việc ngân hàng thương mại Ninh Ba niêm yết trên thị trường chứng khoán, ít nhất có thể khiến chúng ta thu được lợi nhiều hơn.
Ở việc kinh doanh thì Triệu Quốc Đống không có quá nhiều hứng thú.
Trường Xuyên bây giờ đã trưởng thành, mảng đầu tư thì tập đoàn cũng có lịch sử cố vấn và nhân viên tài chính chuyên môn, mỗi hạng mục đầu tư đều được nghiên cứu cẩn thận. Có lẽ về hiệu suất không cao bằng như lúc đầu, nhưng nó lại tránh được mạo hiểm. Đây là ưu thế tất nhiên của tập đoàn khổng lồ.
Lễ đính hôn là nơi để hai nhà trao đổi với nhau, cũng thiết lập quan hệ. Rất nhiều quan hệ đã được thành lập và sẽ được duy trì sau đó.
Lưu Kiều cũng phát hiện bí mật lớn sau lưng gia đình Triệu Quốc Đống, nhưng cô càng cảm thấy Triệu gia không cố ý giấu giếm với Lưu gia, chỉ là đối với khách bên ngoài thì thành viên Triệu gia cố giữ sự im lặng. Ví dụ như Trường Xuyên cũng mời cô lúc thích hợp đến thăm Tập đoàn Thương Lãng bàn mấy vấn đề mà mọi người hứng thú, điểm này làm cô rất vui vẻ.
Bữa tiệc cuối cùng đã kết thúc, Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng đứng trước cửa trao đổi với mọi người về phương thức liên lạc và cảm ơn.
Đến khi khách về hết, Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng mới nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra sự phức tạp. Đối với hai người mà nói có lẽ đã đi qua cánh cửa rất quan trọng trong cuộc đời. Từ hôm nay trong mắt gia đình, bạn bè thì hai người đã là vợ chồng. Mặc dù chưa chính thức cưới nhưng nó chỉ là năm tháng nữa.
- Đi thôi.
Triệu Quốc Đống nói rất bình tĩnh.
- Vâng, đi thôi.
Lưu Nhược Đồng rất ngoan ngoãn khoác tay Triệu Quốc Đống, hai người dựa vào nhau bước đi, bọn họ không biết có những cặp mắt ở bên trong đang nhìn mình.
Quế Toàn Hữu từ văn phòng đi ra vừa vặn thấy Tiểu Bộc – thư ký của Thị trưởng Khổng mặt mày nhăn nhó cầm một tập văn bản đi ra.
- Sao thế Tiểu Bộc, Thị trưởng Khổng lại giục làm văn bản ư?
Quế Toàn Hữu thuận miệng nói.
Ai cũng biết Quế Toàn Hữu được Triệu Quốc Đống đưa tới Hoài Khánh. Chẳng qua Quế Toàn Hữu khá nhã nhặn ở chính quyền Thị xã, về cơ bản không nói gì mấy. Dù là khi nhắn lại ý của Triệu Quốc Đống cũng cố tìm cách trình bày sao cho người nghe không phản cảm nhất, điều này làm Quế Toàn Hữu đạt được danh tiếng tốt ở Ủy ban.
- Trưởng ban thư ký Quế, cũng không phải là ý kiến chỉ đạo cải cách Nhà máy cơ giới sao? Ông chủ luôn đòi tốt và thấy không hài lòng. Mỗi lần Thị trưởng Hà xem xong đều cầm về sửa lại một phen, sau đó lại để Thị trưởng Hà xem rồi sửa, đây đã là lần thứ tư rồi.
Tiểu Bộc nhăn nhó nói rồi đi ra ngoài.
- Ha ha, Tiểu Bộc lãnh đạo yêu cầu cao một chút cũng là chuyện tốt đối với cậu. Sau này cậu bước ra cổng Ủy ban mà có ngòi bút sắc bén thì ai chẳng nể mặt. Cậu phải cố gắng, người khác mong còn không được.
Quế Toàn Hữu vỗ vai Tiểu Bộc rồi nói.
Tiểu Bộc có chút xấu hổ gãi đầu rồi không nói mà đi thẳng.
Quế Toàn Hữu về văn phòng mình rồi suy nghĩ một chút và thấy hình như việc cải cách Nhà máy cơ giới đúng là có chút khó giải quyết, chẳng qua trước đó bị việc thu hồi nợ che mất danh tiếng. Bây giờ công tác thu hồi nợ coi như xong, việc này lại trỗi dậy.
Mấy hôm trước y nghe đồng hương nhắc về Nhà máy cơ giới, nghe nói cán bộ trung tầng và nhân viên của nhà máy đều đau đầu về việc này.
Cải cách là phương hướng chung thì không ai nghi ngờ. Nhưng cải cách như thế nào, đường ra là sao thì nhà máy tranh luận rất lớn. Bây giờ quan điểm chiếm thế thượng phong đó là tình hình của nhà máy không thể cứ tiếp tục, sản phẩm cũ kỹ, không có tài chính để đầu tư dây chuyền sản xuất mới, thiếu sức cạnh tranh, sản phẩm làm ra không thể bán, Thị xã cũng muốn thoát khỏi Nhà máy cơ giới, nhà máy phải nhanh tìm đường ra để tạo sức sống mới, đảm bảo cuộc sống của hơn ngàn công nhân không bị ảnh hưởng.
Nhưng quan điểm khác lại nói Nhà máy cơ giới không đến mức khó coi như mọi người nghĩ, vẫn có thể duy trì một hai năm, chỉ cần mở được con đường tiêu thụ, được hỗ trợ về chính sách và tài chính thì Nhà máy cơ giới sẽ trở lại. Chẳng qua quan điểm này cần được Ủy ban và hệ thống ngân hàng cho vay tiền để chống chọi được hai năm.
Hai quan điểm này tranh cãi khá kịch liệt ở trong Nhà máy cơ giới. Người cùng quê của Quế Toàn Hữu cũng làm trong nhà máy, khi nói chuyện với Quế Toàn Hữu không khỏi than thở về việc này. Quế Toàn Hữu mặc dù không phụ trách mảng công nghiệp nhưng là người bên cạnh Triệu Quốc Đống thì y cũng hiểu nhiều về việc này.
Người kia là Trưởng phòng Thiết bị của Nhà máy cơ giới, theo y nói Nhà máy cơ giới bây giờ đúng là có chút khó khăn, nguyên nhân chủ yếu là vấn đề tiêu thụ. Hàng có bán được cũng khó thu lại tiền, mỗi lần nhà máy tổ chức người ra ngoài đòi tiền thì đều không có mấy tác dụng.
Chẳng qua theo bạn của Quế Toàn Hữu đánh giá thì chất lượng sản phẩm của Nhà máy cơ giới vẫn khá ổn định, hơn nữa chính vì một hai năm trước nhà máy vì mở thị trường mới nên đã mua thêm mấy máy moc tổ chức nghiên cứu sản phẩm mới, như vậy sẽ thuận tiện mở được con đường tiêu thụ. Theo lý thuyết thì Nhà máy cơ giới thay đổi mặt hàng sản phẩm có chất lượng ổn định thì phải bán tốt chứ, sao lại có vấn đề được?
Lúc ấy Quế Toàn Hữu không quá để ý đến vấn đề này, nhưng hôm nay thấy nhìn qua phương án cải cách Nhà máy cơ giới, điều này làm Quế Toàn Hữu có cảm giác không đúng.
- Anh nói là Thị xã đẩy mạnh cải cách Nhà máy cơ giới là hơi gấp gáp?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Không phải, bạn của tôi cũng nói bây giờ Nhà máy cơ giới chủ yếu là do con đường tiêu thụ không tốt, thu hồi tiền hàng không nhanh, nói cách khác là mảng thị trường có vấn đề, nhưng nguyên nhân lại là do vấn đề chất lượng sản phẩm. Tình hình cụ thể tôi không điều tra qua nên không dám nói.
Quế Toàn Hữu trầm ngâm một chút rồi nói.
- Bây giờ Thị xã đúng là không muốn đeo gánh nặng này. Nói khó nghe một chút Nhà máy cơ giới là công ty nhà nước trực thuộc Thị xã, theo chế độ quản lý công ty hiện đại thì Thị xã là người nắm cổ phần thì phải được lãi, nhưng Nhà máy cơ giới lại không để Thị xã được xu nào mà còn phải lo trả tiền phát lương. Bây giờ tài chính Thị xã chỉ dùng để lo cho vấn đề dân sinh, không phải dùng cho mình Nhà máy cơ giới, đương nhiên cải cách là con đường duy nhất.
- Đúng thế, tôi cũng thấy như vậy. Nhà máy cơ giới cũng không phải sản nghiệp quá quan trọng, quy mô cũng không lớn, cũng không thể ảnh hưởng tới sản nghiệp chung của toàn Thị xã. Chủ trương của tôi là đẩy bọn họ ra bơi trong nền kinh tế thị trường. Đương nhiên điều này còn dính tới hơn ngàn nhân viên, bây giờ từ Trung ương đến địa phương đều chú ý bảo đảm an sinh xã hội khi cải cách. Làm như thế nào để nhà máy vừa phát triển lên, vừa cố gắng ảnh hưởng quá lớn đối với nhân viên, ở vấn đề này Thị xã cần tìm được điểm thăng bằng.
Triệu Quốc Đống rất đồng ý với quan điểm của Quế Toàn Hữu. Quế Toàn Hữu này xem ra cũng đã chăm chú nghiên cứu việc cải cách công ty nhà nước, đã có biến hoá lớn so với việc chỉ làm công tác hành chính ở Tây Giang.
- Chính vì như vậy nên tôi mới cảm thấy Thị xã khi cải cách Nhà máy cơ giới cần phải cân nhắc chu đáo một chút. Tôi đã nhìn qua phương án chỉ đạo của Thị xã thì thấy đều là có ý muốn để công ty từ ngoài mua cả Nhà máy cơ giới, mà không phải do nhân viên quản lý cũng nhận một số cổ phần của nhà máy như mọi nơi vẫn làm. Đồng thời Thị xã cũng đưa ra nhiều điều kiện ưu đãi như bố trí an cư cho nhân viên cao tuổi, vay vốn ngân hàng …
Quế Toàn Hữu suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Cái khác tôi không rõ nhưng chỉ cảm thấy hình như phương án này có vẻ như Thị xã cố ý dành cho một đối tượng nào đó hay không?
- Ồ, anh có cảm giác này ư? Theo tôi biết thì trong Thị xã hình như chưa có đối tượng thích hợp mà. Thị trưởng Hà cũng không có nói đến, Thị trưởng Khổng thì tôi không rõ do thời gian trước phụ trách công tác thu hồi nợ.
Triệu Quốc Đống hơi động tâm, Khổng Kính Nguyên là nhân vật khôn khéo, theo lý không nên đưa ra nhiều yêu cầu trong phương án như vậy, nó không có lợi cho việc chọn đối tượng hợp tác của Thị xã.
- Có lẽ do tôi quá mẫn cảm.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Cải cách Nhà máy cơ giới mặc dù không phải là đầu tiên trong việc cải cách công ty nhà nước tại Hoài Khánh, nhưng lại là nhà máy lớn nhất. Theo tôi biết các quận, huyện khác cũng tiến hành nhưng quy mô của nhà máy nhỏ, sức ảnh hưởng xã hội không lớn. Nhà máy cơ giới trước là một trong ngũ đóa kim hoa, lúc tôi còn đi học cũng nghe tên của Nhà máy cơ giới. Hoài Khánh là thành thị sản xuất công nghiệp nổi tiếng, với danh tiếng và quy mô của Nhà máy cơ giới mà cải cách thành công thì nhất định được tỉnh khen ngợi, nhưng làm không tốt thì chỉ sợ sẽ khó ăn nói.
Quế Toàn Hữu nhắc như vậy làm Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Sau khi Quế Toàn Hữu rời đi, hắn ngồi trong phòng mà suy nghĩ tin tức Quế Toàn Hữu mang tới. Hà Chiếu Thành giao việc cải cách Nhà máy cơ giới cho Khổng Kính Nguyên phụ trách, đây là điều đã nói rõ trong hội nghị thường trực Ủy ban, bởi vì như vậy nên hắn mới không muốn quan tâm để xung đột vào đó. Hắn đã làm mất lòng nhiều người ở Hoài Khánh, mặc dù không sợ nhưng hắn thấy không cần. Ở việc này nếu không đến mức quá quắt thì hắn không muốn nhúng tay vào đó.
Khổng Kính Nguyên phải nói đã ủng hộ hắn khá nhiều. Công tác thu hồi nợ dính tới vài công ty nhà nước thì Khổng Kính Nguyên cũng dốc sức ủng hộ, giúp nhiều điều. Chẳng qua chuyện đợt tết thấy Khổng Kính Nguyên lên An Đô thì hắn mãi không quên.
Đáng lẽ đây là điều bình thường vì ai chẳng có người bạn có tiền? Hắn không phải cũng đi xe Land Rover sao? Chẳng qua Triệu Quốc Đống cảm thấy hôm đó quá kỳ lạ làm hắn muốn dò xét đối phương. Mà hôm nay Quế Toàn Hữu nói hàm súc với ý nhắc nhở khiến Triệu Quốc Đống càng chú tâm hơn. Ở đây có vấn đề gì không? Có nên xen vào để tìm hiểu rõ vấn đề không?
Công tác thu hồi nợ coi như đã xong. Mặc dù mấy người Đằng Hoa Minh vẫn đang cố gắng nhưng chỉ là thêu hoa trên gấm. Đương nhiên có thể lấy được một đồng thì giảm bớt một đồng áp lực cho giai đoạn hai năm sau.
Nhật báo Hoài Khánh tháng sáu cũng đưa tin về phương án thu hồi nợ của công ty đầu tư tín dụng Hoài Khánh, phản ứng của xã hội coi như nằm trong phạm vi khống chế, cơ quan công an cũng chú ý sát sao xem có xuất hiện vấn đề gì hay không?
Về vấn đề khai thác Thương Long Dục, Triệu Quốc Đống cũng đang không ngừng trao đổi với hai tập đoàn kia, hy vọng bọn họ có thể phát huy sức ảnh hưởng của mình mà được trên tỉnh ủng hộ về hạng mục này.
Ngày 30 tháng 4, Triệu Quốc Đống cùng một số người có quan hệ rất thân thiết bay lên Bắc Kinh tham gia lễ đính hôn.
Quy mô buổi lễ không lớn nhưng người tới tham gia không hề đơn giản. Điều này làm cho Triệu Quốc Đống nhận thức rõ sức ảnh hưởng của Lưu gia.
Những nhân vật quan trọng của Lưu gia về cơ bản đều có đủ. Trung tướng Lưu Trọng Bình, phó chính ủy Quân khu Nam Kinh; Phó bí thư Tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh tỉnh Quế - Hứa Gia Ninh; Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh Liêu Đông – Lưu Thác; Phó bộ trưởng Bộ năng lượng Lưu Nham có mặt. Mà những vị khách cũng có không ít, bao gồm phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương – Trương Nhược Cốc; Phó chủ nhiệm Tổng cụ chính trị Quách Tử Vinh; phó tư lệnh Quân khu Bắc Kinh Tề Hải Dương; Phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao Ngô Phong; Phó chủ nhiệm Bộ Thương mại – Mã Minh Sơn.
Mà đại biểu bên phía Triệu Quốc Đống cũng không hề thua mấy. Bộ trưởng Bộ năng lượng Thái Chánh Dương; Phó bí thư Tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh Kiềm Nam Liễu Đạo Nguyên; Trưởng ban số 7 Ủy ban kỷ luật Trung ương Hùng Chính Lâm; Thường vụ thị ủy Thành phố An Đô, bí thư Đảng ủy chính pháp Lưu Triệu Quốc cùng với người nhà Triệu gia cùng với mấy người bạn thân thiết của Triệu Quốc Đống như Tương Uẩn Hoa, Vương Phủ Mỹ, Dương Thiên Bồi, Kiều Huy, Lôi Hướng Đông, Trịnh Kiện, Phòng Tử Toàn, Hứa Minh Viễn, Quế Toàn Hữu.
Làm cho Triệu Quốc Đống vui mừng đó là Dương Thiên Minh cũng tự tới.
Không khí khá vui vẻ, ngoài người thân trong nhà ra còn có không ít bạn bè thân thiết.
Triệu Quốc Đống mặc Armani màu xanh nhạt trông khá bắt mắt, mà Lưu Nhược Đồng mặc chiếc váy đính hôn cũng càng xinh đẹp hơn. Hai người đứng cạnh nhau đúng là rất thích hợp.
Lưu Kiều là người chủ trì buổi lễ nên chịu trách nhiệm giới thiệu Triệu Quốc Đống với mọi người. Quy mô bữa tiệc mặc dù không lớn nhưng khách cũng không ít. Triệu Quốc Đống cũng không hiểu mấy về người của Lưu gia, đối với bạn càng không quen. Rất nhiều người ngay cả Lưu Nhược Đồng cũng không quen, chỉ có thể thông qua Lưu Kiều mà biết.
- Quốc Đống, đây là Lý thúc, Lý thúc công tác ở văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Bắc Kinh.
- Quốc Đống, lại đây, chị giới thiệu với em, đây là Vương thúc đang công tác ở Bộ Tài chính, ngày sau em nếu …
- Khương thúc, cháu giới thiệu với chú đây là Triệu Quốc Đống. Quốc Đống, Khương thúc đang công tác ở Tổng công ty thuốc lá quốc gia…
- Củng ca, đây là Triệu Quốc Đống. Quốc Đống, Củng ca đang công tác ở Hiệp hội giám sát chứng khoán…
Triệu Quốc Đống như một cái máy bị Lưu Kiều kéo chạy quanh. Hắn không biết cứ như thế này thì mặt mình có cứng nhắc lại hay không, nhưng đây là lễ phép cơ bản, hắn không thể không đi, còn phải cố gắng ghi nhớ khuôn mặt của mọi người vào, nếu ngày sau gặp ở đâu đấy thì phải phân biệt ra ngay.
Liễu Đạo Nguyên và Hứa Gia Ninh thật ra có nhiều điểm chung. Hai vị chủ tịch tỉnh gặp mặt nhau ở hoàn cảnh này chính là cách để kéo gần khoảng cách của nhau. Hai tỉnh Kiềm, Quế vốn là nơi khá lạc hậu, hai người đều muốn làm như thế nào phát triển kinh tế của tỉnh mình nhanh hơn nên có nhiều tiếng nói chung.
Đương nhiên đề tài không thể tránh khỏi Triệu Quốc Đống. Hứa Gia Ninh là con rể của Lưu gia. Mặc dù y có quan hệ không quá thân với anh em Lưu Nham, nhưng vẫn có quan hệ tốt với nhà Lưu Nhược Đồng, nếu không y cũng không tới đây ngày hôm nay. Hứa Gia Ninh cũng biết hôn nhân của Lưu Nhược Đồng và Triệu Quốc Đống là do Lưu Nham làm mối. Nhưng y không hiểu mấy về Triệu Quốc Đống nên muốn thông qua Liễu Đạo Nguyên mà biết.
Liễu Đạo Nguyên cũng không giấu diếm mà kể về những việc Triệu Quốc Đống đã làm từ khi còn làm ở Ban quản lý Khu Khai Phát Giang Khẩu, đến việc khi ở Sở Giao thông đã to gan mời nhà đầu tư bên ngoài đến khảo sát, cuối cùng xúc tiến việc liên doanh hai đường cao tốc là Cao tốc An Du cùng Cao tốc An Quế; sau đó đến nhận chức ở Ninh Lăng, Hoài Khánh. Hứa Gia Ninh rất ngạc nhiên vì hai đường cao tốc quan trọng nhất của tỉnh An Nguyên kia lại do một tay Triệu Quốc Đống xúc tiến. Lúc ấy Triệu Quốc Đống mới 25, 26 mà đã có hành động lớn như vậy thì y không khỏi đánh giá lại Triệu Quốc Đống.
Về việc Triệu Quốc Đống cứu người trong cơn lũ được Trung ương tặng bằng khen thì Hứa Gia Ninh cũng rõ. Y chỉ có thể hình dung Triệu Quốc Đống là nhân tài trong chính trị. Nhưng nhân tài không có nghĩa là luôn thuận lợi, vô số ngôi sao chính trị dần suy sụp trong quan trường, phải xem anh có thể nắm chắc từng bậc thang mà tiến lên hay không.
Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương Trương Nhược Cốc lại khá ngạc nhiên khi Hùng Chính Lâm xuất hiện ở đây. Hùng Chính Lâm là vị Trưởng ban bí ẩn nhất của Ủy ban kỷ luật Trung ương, suốt ngày không thấy mặt mũi ở Bắc Kinh, nghe nói như một con sói chạy quanh bên ngoài, thậm chí còn có người gọi Hùng Chính Lâm là “Độc lang” để hình dung y suốt ngày dẫn một tổ công tác chạy lung tung. Một khi Hùng Chính Lâm về Bắc Kinh tức là có người sẽ gặp nạn.
Chẳng qua đối với Lưu Kiều thì cô khiếp sợ nhất chính là hai em trai của Triệu Quốc Đống.
Cô đúng là không ngờ hai em trai của Triệu Quốc Đống lại là người sáng lập của Tập đoàn Thương Lãng khổng lồ. Mặc dù hai anh em Trường Xuyên chỉ lộ mặt và không thể hiện mấy, nhưng cô ở thương trường mấy năm, hơn nữa lại cùng bạn bè tham gia cổ phần vào ngân hàng thương mại Ninh Ba thì Trường Xuyên mặc dù im hơi lặng tiếng nhưng cô vẫn nhận ra đó là Chủ tịch kiêm tổng giám đốc Tập đoàn Thương Lãng.
Mà người cao to kia không thể nghi ngờ là phó Tổng giám đốc Tập đoàn Thương Lãng – Triệu Đức Sơn là người nổi tiếng trong giới giải trí vì luôn đi lại với ngôi sao.
Chẳng qua giật mình là một chuyện nhưng Lưu Kiều biết bây giờ không phải là lúc hỏi vấn đề này.
Bố mẹ Triệu Quốc Đống nhìn qua là người khá trung hậu, hai công nhân về hưu nên không quá thích ứng với hoàn cảnh này. Lưu Kiều cũng có thể hiểu được cảm giác của bố mẹ Triệu Quốc Đống.
Hai má Lưu Nhược Đồng cũng cười quá nhiều nên hai má cứng nhắc, cô cầm tay Triệu Quốc Đống đi gặp bạn của hắn. Cũng may người của Triệu gia tới không nhiều, đương nhiên với bề trên thì Lưu Nhược Đồng cũng phải tới. Chẳng qua bố mẹ Triệu Quốc Đống khá thân thiện làm cô cũng yên tâm.
Về phần chị em của Triệu Quốc Đống thì cô không quá để ý, cô chỉ cảm thấy mấy người em của Triệu Quốc Đống không giống công nhân mà thôi.
Đến lúc ăn tiệc thì hai người mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
- Anh dễ dàng rồi phải không? Có phải là cảm thấy đã hoàn thành một việc khó khăn?
Lưu Nhược Đồng mỉm cười với một người bạn đi ngang qua rồi nhỏ giọng nói với Triệu Quốc Đống.
- Em không phải như vậy sao? Đã có một tấm chắn để che đậy mọi người.
Triệu Quốc Đống cũng đang phải cầm chén lên ra hiệu mời Lôi Hướng Đông cùng Trịnh Kiện.
- Cũng như nhau mà, em nghĩ chúng ta có thể qua được chuyện phiền phức này rồi làm việc mình cần làm.
Lưu Nhược Đồng cười nói.
- Em lại muốn ra ngoài làm nhiệm vụ?
Triệu Quốc Đống từ tốn nói.
Lưu Nhược Đồng nhíu mày rồi nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống:
- Anh biết gì? Ai nói với anh?
- Cảm giác và lý trí nói với anh như vậy. Anh không ngu mà, em nghĩ mấy người họ hàng của em không biết ư? Biết và sẽ nói với anh ư?
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Một ngày vợ chồng nghĩa trăm năm. Hai chúng ta mặc dù chưa kết hôn nhưng ít nhất có tình nghĩa, bên ngoài có nhiều sóng gió, em tự bảo trọng.
Lưu Nhược Đồng nhìn Triệu Quốc Đống mà có chút kinh ngạc về sự mẫn cảm của đối phương. Không biết người này biết gì, chẳng qua cô tin hắn không phải người không biết giữ miệng. Hơn nữa cô cũng là nhân viên ngoại giao nghiêm chỉnh nên không lo điều này.
Triệu Quốc Đống thực ra sớm nghi ngờ về thân phận của Lưu Nhược Đồng. Hắn không rõ về tình hình ở Bộ Ngoại giao nên không hiểu cấp bậc ở đó.
Khi hắn hỏi Lưu Nhược Đồng thì cô hầu hết đều né tránh về công việc của mình, hoặc nói cho qua chuyện. Điều này rất khó hiểu, có lẽ Lưu Nhược Đồng không muốn giấu hắn, hoặc là khinh thường lừa hắn. Tóm lại hai người ít khi nói chuyện công việc của cô, điều này càng làm cho Triệu Quốc Đống tò mò.
Sau đó Lưu Nhược Đồng thường xuyên ra nước ngoài càng làm Triệu Quốc Đống thấy ngạc nhiên. Không có lãnh đạo ra nước ngoài mà cô thường xuyên đi, ngoài trường hợp trên vai có sứ mạng đặc biệt ra thì Triệu Quốc Đống đúng là không có giải thích nào khác.
Lại nghĩ đến một người sau khi tốt nghiệp Đại học nhân dân Trung Quốc liền được đến đại học Ngoại giao ở New Jesey Mỹ làm nghiên cứu sinh, Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ biết một chút.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống chỉ là tò mò mà thôi, còn đâu không có ảnh hưởng gì khác cả. Đoạn hôn nhân này cả hai đều chưa có tình yêu, về phần nghề nghiệp và công việc của hai người thì không vấn đề gì. Lưu Nhược Đồng tiếp tục ở Bắc Kinh và chạy qua chạy lại giữa các nước, mà Triệu Quốc Đống vẫn phấn đấu ở tỉnh An Nguyên. Ít nhất trong vòng mười năm tới sẽ là như vậy, cho nên Triệu Quốc Đống không ngại bí ẩn sau lưng của Lưu Nhược Đồng.
Lễ đính hôn diễn ra rất thuận lợi, đây giống như một cách để hai nhà Lưu, Triệu tạo quan hệ với nhau. Biểu hiện của Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng khá bình tĩnh, phối hợp với nhau rất hoàn mỹ.
Mặc dù mới chỉ là đính hôn nhưng điều này có nghĩa hôn nhân của hai người đã được xác định trong mắt người xung quanh. Hai nhà cũng đã bàn đến lễ quốc khánh sẽ tổ chức lễ chính thức.
Lưu gia cũng có chuẩn bị, sau lưng tứ hợp viện này là một vườn hoa, sau khi chỉnh trang lại thì cũng lộ rõ vẻ vui mừng. Lưu gia đã lâu không gặp việc vui như vậy.
Thời tiết hôm nay cũng rất đẹp, trong sân được đặt nhiều chiếc ghế dài, một bàn trà, có thể làm cho mọi người ngồi uống trà và thảo luận. Vườn hoa lại là đất của người trẻ tuổi vào đó đi dạo và nói chuyện.
Tương Uẩn Hoa cùng Vương Phủ Mỹ trước đó không hề biết gì về đoạn hôn nhân này của Triệu Quốc Đống. Đến tết năm nay bọn họ mới loáng thoáng nghe nói đối tượng hôn nhân của Triệu Quốc Đống là con của gia tộc cách mạng.
Hôm nay những điều thấy được làm bọn họ phải than thở.
Dù là bên quân đội hay là cấp bộ của quốc gia, hay là quan chức địa phương thì tùy tiện đẩy một người ra cũng là cán bộ cấp Phó bộ trưởng, hơn nữa có không ít người làm ở Trung ương. Ví dụ như Chủ tịch hai tỉnh Kiềm, Quế, phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương, Bộ trưởng Bộ năng lượng, đây đều là những ngôi sao chính trị chói mắt hiện nay, có lẽ sau đây mọi người sẽ tiến thêm bước nữa, sẽ có sức ảnh hưởng lớn hơn nữa ở Trung Quốc.
- Quốc Đống, rất tốt, cuộc hôn nhân này là thích hợp nhất với cậu, nó sẽ có tác dụng rất lớn đối với sự phát triển của cậu. Ít nhất có thể tiết kiệm năm năm phấn đấu của cậu.
Tương Uẩn Hoa thật lòng thấy mừng thay cho Triệu Quốc Đống. Y biết mình tuổi không nhỏ, nếu như có thể đạt thành tích ở Thông Thành thì may ra có hy vọng tiến lên làm Phó chủ tịch tỉnh. Nếu như không thuận lợi thì cũng có thể có hy vọng lên làm cán bộ cấp phó tỉnh là Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh hoặc Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh.
Thấy hôn nhân của Triệu Quốc Đống là như thế này, Tương Uẩn Hoa rất vui mừng và thầm than đúng là người không thể so sánh với nhau. Triệu Quốc Đống phát triển quá nhanh làm người ta phải trợn tròn mắt, bây giờ lại có cuộc hôn nhân như thế này thì nếu phát triển tốt thì chỉ mất mười năm lên làm cán bộ cấp chủ tịch tỉnh hoặc cấp Bộ trưởng cũng không phải là nằm mơ.
Nhất là khi thấy phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương, y biết nhân vật này có ý nghĩa quan trọng nhất như thế nào với cán bộ cấp tỉnh. Nói cách khác với người bình thường thì lên cấp phó tỉnh là rất khó khăn, nhưng đối phương chỉ nói một câu là xong.
Triệu Quốc Đống không nói mà chỉ cười cười một tiếng. Hắn đương nhiên biết Tương Uẩn Hoa đang mừng thay cho mình, chẳng qua lời này có vẻ hơi chói tai. Nhưng hắn nghĩ thì thấy cũng đúng, muốn làm đại sự thì sao lại quan tâm tới việc này. Nếu hắn và Lưu Nhược Đồng đã chấp nhận cuộc hôn nhân này thì hắn cứ thoải mái đi tới.
- Đúng thế Quốc Đống, năm năm đối với người bình thường thì không đáng gì,nhưng đối với người trong chính trị như chúng ta mà nói thì lại khác hẳn. Đến vị trí của chú bây giờ thì tiến thêm một bước cũng là cả một quá trình. Chú muốn tiếp tục đi lên thì chỉ dựa vào việc vùi đầu làm việc là không đủ, cần có sự trợ giúp từ ngoài.
Một năm qua đối với Vương Phủ Mỹ đúng là rất khó khăn. Đấu với Mục Cương làm y cảm nhận khó khăn khi làm quan ở cơ sở.
Mỗi một hạng mục công việc, mỗi kế hoạch đều liên quan tới lợi ích rất lớn. Ý tưởng của anh thì đẹp nhưng chính thức áp dụng anh mới phát hiện nó gặp đủ lực cản, làm anh cất bước rất khó khăn. Khó trách người ta nói ở khu lạc hậu anh muốn làm việc được thì càng khó khăn. Nhưng anh không kiên trì làm thì anh sẽ bị vứt ở phía sau, vòng tròn này tiếp diễn khiến khu lạc hậu càng bị bỏ xa hơn.
Giống như công trình giao thông liên xã ở Thiên Châu, ngay cả Mục Cương cũng đồng tình với cách làm của Vương Phủ Mỹ. Ngoài việc cố gắng tranh thủ tài chính ra còn phải dùng biện pháp hành chính cứng rắn để thu thập tài chính, kêu gọi cật lực lao động nghĩa vụ, từng nhà có tiền bỏ tiền, không có tiền bỏ sức, yêu cầu phải đẩy mạnh công trình này, hoàn toàn cải tạo điều kiện giao thông tất các quận, huyện, xúc tiến việc giao thương được lưu thông, làm cho dân chúng ý thức được điều kiện giao thông cải thiện không chỉ mang tới lợi ích cho cuộc sống còn thay đổi quan niệm của cán bộ và dân chúng.
Chỉ khi làm ở cơ sở thì anh mới cảm thấy khó khăn và hạnh phúc của cơ sở.
Làm quan không dễ, muốn làm quan chức tạo dựng được sự nghiệp càng khó khăn hơn. Mà muốn làm quan tốt lại thành công thì càng khó khăn hơn nữa. Thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ là không được, trong vô số quan chức người có thể thành công chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Triệu Quốc Đống còn trẻ đã ngồi lên vị trí này có thể nói tiền đồ vô hạn, nếu như có thể khéo léo lợi dụng sức bên ngoài mà bay lên thì có lẽ Triệu Quốc Đống sẽ tiến vào hàng ngũ lãnh đạo quốc gia.
Tương Uẩn Hoa cùng Vương Phủ Mỹ nói thì Triệu Quốc Đống hiểu rõ. Bạn cũng hy vọng bạn tốt lên, hai người bọn họ đều hy vọng Triệu Quốc Đống đều có thể đi cao, đi xa hơn nữa. Làm như thế nào để đi nhanh hơn cũng là kỹ xảo và nghệ thuật. Mà hắn đi bước này trong mắt những người kia chính là bước trưởng thành về tư tưởng, chỉ là bọn họ không biết hắn và Lưu Nhược Đồng còn có điều mà người ngoài không biết.
Bữa tiệc là cơ hội để mọi người trao đổi với nhau, để tổng kết, để trao đổi kinh nghiệm.
Quế Toàn Hữu lần đầu tiên chính thức thấy được bóng dáng người sau lưng Triệu Quốc Đống. Y biết Triệu Quốc Đống có quan hệ mật thiết với Thái Chánh Dương, cũng biết Triệu Quốc Đống mơ hồ có quan hệ với Liễu Đạo Nguyên. Nhưng Hùng Chính Lâm và Lưu gia đứng sau lưng thì y không thể nghĩ tới.
Đây là chênh lệch, vận mệnh của mọi người khác nhau, tích lũy quan hệ là khác nhau, có quan hệ của bề trên, đây không phải là một lãnh đạo tự nhiên có thể gây dựng được. Đây là do tình hữu nghị bằng máu và mồ hôi bao năm mới có thể tạo thành. Rất nhiều lúc quan hệ đặc biệt này còn hơn hẳn các tình cảm khác.
- Anh, chị dâu đúng là rất đẹp, chẳng qua ánh mắt lại rất sắc.
Đức Sơn cười hì hì đi tới nói:
- Anh, tháng 10 anh kết hôn, anh muốn gì để em chuẩn bị.
- Nhị ca, quà sao lại hỏi người khác muốn gì, phải chú tâm chuẩn bị thì mới có ý nghĩa.
Triệu Vân Hải cười hì hì nói.
- Vân Hải, chú định tặng gì cho đại ca?
Đức Sơn hỏi lại.
- Em nghĩ tặng món quà tốt nhất cho đại ca, chính là con đường mà em cảm thấy là đúng đắn nhất.
Mắt Triệu Vân Hải sáng lên khi nói câu này.
- Ồ, Vân Hải, món quà này của chú đặc biệt nhỉ. Chẳng qua nếu chú thật sự tìm được con đường thì đó đúng là món quà tốt.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Triệu Vân Hải này đã không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng sẽ kinh người.
Triệu Quốc Đống biết Triệu Vân Hải sau khi có 25 triệu trong túi liền chạy quanh Quảng Châu, Bắc Kinh, Thượng Hải, cũng tiếp xúc nhiều với các công ty hơi có tiếng hoặc không có tiếng tăm trong lĩnh vực mạng.
Lựa chọn và xác định mục tiêu xong sẽ ủng hộ tài chính, đạt cổ phần nhưng không khống chế cổ phần, không tham gia kinh doanh. Đây là điều được Triệu Vân Hải xác định khi đầu tư mạo hiểm. Chẳng qua Triệu Quốc Đống biết mùa đông của mạng sắp tới, bây giờ đầu tư tốt, sắp tới đầu tư càng tốt hơn, chủ yếu xem Triệu Vân Hải nắm bắt cơ hội như thế nào?
Trường Xuyên và Đức Sơn đều nghe lời Triệu Quốc Đống mà không can thiệp vào việc Triệu Vân Hải tiến vào lĩnh vực mạng. Triệu Vân Hải muốn vào lĩnh vực mạng chơi đùa thì được, thu cổ phần và kiếm lãi cũng được. Về phần thành công thì Thương Lãng tuyên truyền hộ, không thành công cũng không buồn. Gây dựng sự nghiệp mà, nhất định có chút mạo hiểm.
- Vân Hải được đó, đại ca và chị dâu kết hôn, anh cũng chưa biết nên tặng gì. Tặng tiền hay xe thì cũng không ổn. Anh đang cân nhắc hay là tổ chức một cuộc du lịch cho đại ca và chị dâu khắp thế giới trước cưới, xem đại ca thích gì thì mua coi như quà tặng.
Đức Sơn nói chuyện cũng khá oai phong, đương nhiên y cũng có bản lĩnh này. Năm ngoái Tập đoàn Thương Lãng chia cổ phần, Đức Sơn là người có cổ phần lớn thứ ba nên đương nhiên có nhiều tiền, dù mua một số cổ phần của Triệu Vân Hải thì vẫn có nhiều tiền trong túi, nếu không sao có thể thành ông hoàng được các nữ ngôi sao nhung nhớ?
- Đức Sơn, chú cảm thấy anh thích mấy cái này sao?
Triệu Quốc Đống nhìn quanh rồi nói.
- Anh, em biết anh thích gì, phụ nữ xinh đẹp, lại là phụ nữ có khí chất. Loại này ở giới giải trí có nhiều, nhưng em mà mang một người về tặng anh thì chắc chị dâu lột da em mất.
Đức Sơn nhỏ giọng nói với Triệu Quốc Đống. Nhiều năm như vậy mới tìm được cơ hội càn rỡ mà ông anh không phát tác.
Triệu Quốc Đống cũng hơi nóng mặt định phát tác thì thấy lời đối phương không phải nói bừa, hơn nữa lại có nhiều khách ở đây như vậy thì càng không tiện. Hắn trừng mắt nhìn Đức Sơn nói:
- Đức Sơn, được đó, dám trêu anh ư? Anh thấy chú chán sống rồi. Anh còn không hỏi chú làm mấy việc đó là tăng sức ảnh hưởng của Thương Lãng hay là thực sự không giữ được mình? Nếu không giữ được mình cũng không sao, chú muốn chơi như thế nào thì sang Caribê hoặc Paris, chứ đừng rêu rao ở Trung Quốc.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm cho Đức Sơn cảm thấy mình lùn hơn một chút. Y vội vàng nói:
- Anh, em đùa thôi mà. Ở Caribê thì em đã sang và định mua một hòn đảo nhỏ ở đó, lúc rảnh rỗi thì chúng ta sang đó nghỉ phép, cũng không ai tới rình mò được. Đám phóng viên như ruồi vậy, ở đâu cũng có. Em cũng chỉ có trốn ở đây mới thoát được. Anh, hay là anh cũng mua một hòn đảo nhỏ, chúng ta làm hàng xóm.
- Đức Sơn, chú có phải có quá nhiều tiền nên không có chỗ tiêu? Làm từ thiện đi.
Triệu Quốc Đống vừa tức vừa buồn cười nói.
- Anh, không thể nói như vậy mà. Năm ngoái ngoài tập đoàn ra thì bản thân em cũng quyên góp một triệu mà không ghi danh. Làm từ thiện lấy tiếng cũng không có ý nghĩa. Tập đoàn đưa tên ra là vì sự phát triển, em không cần. Em cảm thấy tiền kiếm được là để tiêu, còn tiêu như thế nào là hứng thú của mình. Có người thích không ngừng đầu tư tăng tiền lên, có người thích mang hết đi làm từ thiện, đó là suy nghĩ khác nhau mà. Em vừa làm từ thiện, vừa hưởng thụ, em không vi phạm pháp luật là đủ mà.
Đức Sơn nhìn như ngụy biện nhưng lại làm Triệu Quốc Đống động tâm. Không thể nói quan điểm của Đức Sơn là không đúng. Xã hội càng lúc càng phức tạp, rất nhiều chuyện anh không thể đơn thuần cho nó là đúng hay sai. Quan điểm khác nhau nên nhìn nhận khác nhau.
Đức Sơn phát hiện quan điểm của mình làm Triệu Quốc Đống động tâm nên có chút đắc ý nói:
- Anh, anh cũng nghĩ xem chỉ có chi tiêu mới thúc đẩy được việc tăng sản xuất. Em có tiền, em tiêu tốn cũng được, như vậy cũng là cống hiến cho xã hội mà, nếu không sản xuất ra không ai dùng thì cũng khiến các công ty phá sản.
- Cút.
Lời này làm Triệu Quốc Đống không nhịn được nhỏ giọng quát.
- Cho mày chút mặt mũi lại muốn làm vua.
Đức Sơn vội vàng rụt đầu không dám nói gì. Trường Xuyên lúc này lại nói:
- Anh, anh có biết là vị tiểu thư Lưu Kiều kia cũng có quan hệ với Thương Lãng chúng ta.
- Ồ, có quan hệ gì?
Triệu Quốc Đống khó hiểu hỏi.
- Công ty đầu tư Trung Hoa là nhà đầu tư chiến lược vào ngân hàng thương mại Ninh Ba, Thương Lãng chúng ta cũng là như vậy. Bọn họ đang tích cực thúc đẩy ngân hàng thương mại Ninh Ba thành ngân hàng thương mại lớn nhất của địa phương, Thương Lãng chúng ta cũng mong chờ.
Trường Xuyên nói. Vừa nãy Lưu Kiều cũng tới nói chuyện với y vài câu, điều này làm cho Trường Xuyên mới nhớ ra Lưu Kiều là người phụ trách của Công ty đầu tư Trung Hoa ở Thượng Hải.
- Ồ, ngân hàng Phổ Phát xem ra sắp niêm yết lên thị trường chứng khoán, đây là sự kích thích lớn đối với các ngân hàng thương mại của Thượng Hải. Chẳng qua các ngân hàng thương mại khác không thể so sánh với Ngân hàng Phổ Phát nổi tiếng cả nước. Nếu muốn để ngân hàng thương mại Ninh Ba niêm yết trên thị trường chứng khoán thì phải xem năng lực và bản lĩnh của công ty đầu tư Trung Hoa lớn như thế nào.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên, công ty kia có lai lịch rất lớn, cổ phần cũng phức tạp, coi như một hệ thống tài chính khổng lồ của Trung Quốc và Hongkong. Nếu vận dụng tốt thì có lẽ sẽ thay đổi lịch sử năm 2006 ngân hàng thương mại Ninh Ba mới niêm yết.
- Xem đã ạ, bọn họ cũng đã mua lại cổ phần của mấy nhà đầu tư khác ở ngân hàng thương mại Ninh Ba, cũng từng hỏi tập đoàn nhưng em không đồng ý. Hơn nữa cũng cùng bọn họ thu mua không ít, chẳng qua không bằng bọn họ.
Trường Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Em cũng hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng xúc tiến việc ngân hàng thương mại Ninh Ba niêm yết trên thị trường chứng khoán, ít nhất có thể khiến chúng ta thu được lợi nhiều hơn.
Ở việc kinh doanh thì Triệu Quốc Đống không có quá nhiều hứng thú.
Trường Xuyên bây giờ đã trưởng thành, mảng đầu tư thì tập đoàn cũng có lịch sử cố vấn và nhân viên tài chính chuyên môn, mỗi hạng mục đầu tư đều được nghiên cứu cẩn thận. Có lẽ về hiệu suất không cao bằng như lúc đầu, nhưng nó lại tránh được mạo hiểm. Đây là ưu thế tất nhiên của tập đoàn khổng lồ.
Lễ đính hôn là nơi để hai nhà trao đổi với nhau, cũng thiết lập quan hệ. Rất nhiều quan hệ đã được thành lập và sẽ được duy trì sau đó.
Lưu Kiều cũng phát hiện bí mật lớn sau lưng gia đình Triệu Quốc Đống, nhưng cô càng cảm thấy Triệu gia không cố ý giấu giếm với Lưu gia, chỉ là đối với khách bên ngoài thì thành viên Triệu gia cố giữ sự im lặng. Ví dụ như Trường Xuyên cũng mời cô lúc thích hợp đến thăm Tập đoàn Thương Lãng bàn mấy vấn đề mà mọi người hứng thú, điểm này làm cô rất vui vẻ.
Bữa tiệc cuối cùng đã kết thúc, Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng đứng trước cửa trao đổi với mọi người về phương thức liên lạc và cảm ơn.
Đến khi khách về hết, Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng mới nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra sự phức tạp. Đối với hai người mà nói có lẽ đã đi qua cánh cửa rất quan trọng trong cuộc đời. Từ hôm nay trong mắt gia đình, bạn bè thì hai người đã là vợ chồng. Mặc dù chưa chính thức cưới nhưng nó chỉ là năm tháng nữa.
- Đi thôi.
Triệu Quốc Đống nói rất bình tĩnh.
- Vâng, đi thôi.
Lưu Nhược Đồng rất ngoan ngoãn khoác tay Triệu Quốc Đống, hai người dựa vào nhau bước đi, bọn họ không biết có những cặp mắt ở bên trong đang nhìn mình.
Quế Toàn Hữu từ văn phòng đi ra vừa vặn thấy Tiểu Bộc – thư ký của Thị trưởng Khổng mặt mày nhăn nhó cầm một tập văn bản đi ra.
- Sao thế Tiểu Bộc, Thị trưởng Khổng lại giục làm văn bản ư?
Quế Toàn Hữu thuận miệng nói.
Ai cũng biết Quế Toàn Hữu được Triệu Quốc Đống đưa tới Hoài Khánh. Chẳng qua Quế Toàn Hữu khá nhã nhặn ở chính quyền Thị xã, về cơ bản không nói gì mấy. Dù là khi nhắn lại ý của Triệu Quốc Đống cũng cố tìm cách trình bày sao cho người nghe không phản cảm nhất, điều này làm Quế Toàn Hữu đạt được danh tiếng tốt ở Ủy ban.
- Trưởng ban thư ký Quế, cũng không phải là ý kiến chỉ đạo cải cách Nhà máy cơ giới sao? Ông chủ luôn đòi tốt và thấy không hài lòng. Mỗi lần Thị trưởng Hà xem xong đều cầm về sửa lại một phen, sau đó lại để Thị trưởng Hà xem rồi sửa, đây đã là lần thứ tư rồi.
Tiểu Bộc nhăn nhó nói rồi đi ra ngoài.
- Ha ha, Tiểu Bộc lãnh đạo yêu cầu cao một chút cũng là chuyện tốt đối với cậu. Sau này cậu bước ra cổng Ủy ban mà có ngòi bút sắc bén thì ai chẳng nể mặt. Cậu phải cố gắng, người khác mong còn không được.
Quế Toàn Hữu vỗ vai Tiểu Bộc rồi nói.
Tiểu Bộc có chút xấu hổ gãi đầu rồi không nói mà đi thẳng.
Quế Toàn Hữu về văn phòng mình rồi suy nghĩ một chút và thấy hình như việc cải cách Nhà máy cơ giới đúng là có chút khó giải quyết, chẳng qua trước đó bị việc thu hồi nợ che mất danh tiếng. Bây giờ công tác thu hồi nợ coi như xong, việc này lại trỗi dậy.
Mấy hôm trước y nghe đồng hương nhắc về Nhà máy cơ giới, nghe nói cán bộ trung tầng và nhân viên của nhà máy đều đau đầu về việc này.
Cải cách là phương hướng chung thì không ai nghi ngờ. Nhưng cải cách như thế nào, đường ra là sao thì nhà máy tranh luận rất lớn. Bây giờ quan điểm chiếm thế thượng phong đó là tình hình của nhà máy không thể cứ tiếp tục, sản phẩm cũ kỹ, không có tài chính để đầu tư dây chuyền sản xuất mới, thiếu sức cạnh tranh, sản phẩm làm ra không thể bán, Thị xã cũng muốn thoát khỏi Nhà máy cơ giới, nhà máy phải nhanh tìm đường ra để tạo sức sống mới, đảm bảo cuộc sống của hơn ngàn công nhân không bị ảnh hưởng.
Nhưng quan điểm khác lại nói Nhà máy cơ giới không đến mức khó coi như mọi người nghĩ, vẫn có thể duy trì một hai năm, chỉ cần mở được con đường tiêu thụ, được hỗ trợ về chính sách và tài chính thì Nhà máy cơ giới sẽ trở lại. Chẳng qua quan điểm này cần được Ủy ban và hệ thống ngân hàng cho vay tiền để chống chọi được hai năm.
Hai quan điểm này tranh cãi khá kịch liệt ở trong Nhà máy cơ giới. Người cùng quê của Quế Toàn Hữu cũng làm trong nhà máy, khi nói chuyện với Quế Toàn Hữu không khỏi than thở về việc này. Quế Toàn Hữu mặc dù không phụ trách mảng công nghiệp nhưng là người bên cạnh Triệu Quốc Đống thì y cũng hiểu nhiều về việc này.
Người kia là Trưởng phòng Thiết bị của Nhà máy cơ giới, theo y nói Nhà máy cơ giới bây giờ đúng là có chút khó khăn, nguyên nhân chủ yếu là vấn đề tiêu thụ. Hàng có bán được cũng khó thu lại tiền, mỗi lần nhà máy tổ chức người ra ngoài đòi tiền thì đều không có mấy tác dụng.
Chẳng qua theo bạn của Quế Toàn Hữu đánh giá thì chất lượng sản phẩm của Nhà máy cơ giới vẫn khá ổn định, hơn nữa chính vì một hai năm trước nhà máy vì mở thị trường mới nên đã mua thêm mấy máy moc tổ chức nghiên cứu sản phẩm mới, như vậy sẽ thuận tiện mở được con đường tiêu thụ. Theo lý thuyết thì Nhà máy cơ giới thay đổi mặt hàng sản phẩm có chất lượng ổn định thì phải bán tốt chứ, sao lại có vấn đề được?
Lúc ấy Quế Toàn Hữu không quá để ý đến vấn đề này, nhưng hôm nay thấy nhìn qua phương án cải cách Nhà máy cơ giới, điều này làm Quế Toàn Hữu có cảm giác không đúng.
- Anh nói là Thị xã đẩy mạnh cải cách Nhà máy cơ giới là hơi gấp gáp?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Không phải, bạn của tôi cũng nói bây giờ Nhà máy cơ giới chủ yếu là do con đường tiêu thụ không tốt, thu hồi tiền hàng không nhanh, nói cách khác là mảng thị trường có vấn đề, nhưng nguyên nhân lại là do vấn đề chất lượng sản phẩm. Tình hình cụ thể tôi không điều tra qua nên không dám nói.
Quế Toàn Hữu trầm ngâm một chút rồi nói.
- Bây giờ Thị xã đúng là không muốn đeo gánh nặng này. Nói khó nghe một chút Nhà máy cơ giới là công ty nhà nước trực thuộc Thị xã, theo chế độ quản lý công ty hiện đại thì Thị xã là người nắm cổ phần thì phải được lãi, nhưng Nhà máy cơ giới lại không để Thị xã được xu nào mà còn phải lo trả tiền phát lương. Bây giờ tài chính Thị xã chỉ dùng để lo cho vấn đề dân sinh, không phải dùng cho mình Nhà máy cơ giới, đương nhiên cải cách là con đường duy nhất.
- Đúng thế, tôi cũng thấy như vậy. Nhà máy cơ giới cũng không phải sản nghiệp quá quan trọng, quy mô cũng không lớn, cũng không thể ảnh hưởng tới sản nghiệp chung của toàn Thị xã. Chủ trương của tôi là đẩy bọn họ ra bơi trong nền kinh tế thị trường. Đương nhiên điều này còn dính tới hơn ngàn nhân viên, bây giờ từ Trung ương đến địa phương đều chú ý bảo đảm an sinh xã hội khi cải cách. Làm như thế nào để nhà máy vừa phát triển lên, vừa cố gắng ảnh hưởng quá lớn đối với nhân viên, ở vấn đề này Thị xã cần tìm được điểm thăng bằng.
Triệu Quốc Đống rất đồng ý với quan điểm của Quế Toàn Hữu. Quế Toàn Hữu này xem ra cũng đã chăm chú nghiên cứu việc cải cách công ty nhà nước, đã có biến hoá lớn so với việc chỉ làm công tác hành chính ở Tây Giang.
- Chính vì như vậy nên tôi mới cảm thấy Thị xã khi cải cách Nhà máy cơ giới cần phải cân nhắc chu đáo một chút. Tôi đã nhìn qua phương án chỉ đạo của Thị xã thì thấy đều là có ý muốn để công ty từ ngoài mua cả Nhà máy cơ giới, mà không phải do nhân viên quản lý cũng nhận một số cổ phần của nhà máy như mọi nơi vẫn làm. Đồng thời Thị xã cũng đưa ra nhiều điều kiện ưu đãi như bố trí an cư cho nhân viên cao tuổi, vay vốn ngân hàng …
Quế Toàn Hữu suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Cái khác tôi không rõ nhưng chỉ cảm thấy hình như phương án này có vẻ như Thị xã cố ý dành cho một đối tượng nào đó hay không?
- Ồ, anh có cảm giác này ư? Theo tôi biết thì trong Thị xã hình như chưa có đối tượng thích hợp mà. Thị trưởng Hà cũng không có nói đến, Thị trưởng Khổng thì tôi không rõ do thời gian trước phụ trách công tác thu hồi nợ.
Triệu Quốc Đống hơi động tâm, Khổng Kính Nguyên là nhân vật khôn khéo, theo lý không nên đưa ra nhiều yêu cầu trong phương án như vậy, nó không có lợi cho việc chọn đối tượng hợp tác của Thị xã.
- Có lẽ do tôi quá mẫn cảm.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Cải cách Nhà máy cơ giới mặc dù không phải là đầu tiên trong việc cải cách công ty nhà nước tại Hoài Khánh, nhưng lại là nhà máy lớn nhất. Theo tôi biết các quận, huyện khác cũng tiến hành nhưng quy mô của nhà máy nhỏ, sức ảnh hưởng xã hội không lớn. Nhà máy cơ giới trước là một trong ngũ đóa kim hoa, lúc tôi còn đi học cũng nghe tên của Nhà máy cơ giới. Hoài Khánh là thành thị sản xuất công nghiệp nổi tiếng, với danh tiếng và quy mô của Nhà máy cơ giới mà cải cách thành công thì nhất định được tỉnh khen ngợi, nhưng làm không tốt thì chỉ sợ sẽ khó ăn nói.
Quế Toàn Hữu nhắc như vậy làm Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Sau khi Quế Toàn Hữu rời đi, hắn ngồi trong phòng mà suy nghĩ tin tức Quế Toàn Hữu mang tới. Hà Chiếu Thành giao việc cải cách Nhà máy cơ giới cho Khổng Kính Nguyên phụ trách, đây là điều đã nói rõ trong hội nghị thường trực Ủy ban, bởi vì như vậy nên hắn mới không muốn quan tâm để xung đột vào đó. Hắn đã làm mất lòng nhiều người ở Hoài Khánh, mặc dù không sợ nhưng hắn thấy không cần. Ở việc này nếu không đến mức quá quắt thì hắn không muốn nhúng tay vào đó.
Khổng Kính Nguyên phải nói đã ủng hộ hắn khá nhiều. Công tác thu hồi nợ dính tới vài công ty nhà nước thì Khổng Kính Nguyên cũng dốc sức ủng hộ, giúp nhiều điều. Chẳng qua chuyện đợt tết thấy Khổng Kính Nguyên lên An Đô thì hắn mãi không quên.
Đáng lẽ đây là điều bình thường vì ai chẳng có người bạn có tiền? Hắn không phải cũng đi xe Land Rover sao? Chẳng qua Triệu Quốc Đống cảm thấy hôm đó quá kỳ lạ làm hắn muốn dò xét đối phương. Mà hôm nay Quế Toàn Hữu nói hàm súc với ý nhắc nhở khiến Triệu Quốc Đống càng chú tâm hơn. Ở đây có vấn đề gì không? Có nên xen vào để tìm hiểu rõ vấn đề không?
/1736
|