Cởi chiếc áo véc trên người vứt xuống ghế, Triệu Quốc Đống cảm thấy chưa hôm nay mệt như hôm nay.
Bắt đầu từ mấy hôm trước đã chuẩn bị, mặc dù chị gái Triệu Linh San đã tới giúp, còn có cả Vân Hải, thêm cả việc trước đó Lưu Kiều đã chuẩn bị khá ổn. Nhược Đồng cũng xin nghỉ phép một tuần, chẳng qua hai hôm nay Triệu Quốc Đống cũng rất bận.
Sáng vừa mở mắt ra Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng đã bắt đầu bận rộn, các việc vặt thì có người giúp nhưng có một số việc không thể thoát thân. Thiếp mời đã được gửi đi nhưng đó đều là do Lưu Nhược Đồng đi cùng Lưu Kiều mang đi mời. Triệu Quốc Đống là chú rể nếu không lộ mặt đi mời cũng không thích hợp.
Kết quả khách quan trọng đều phải tới mời một lần, Triệu Quốc Đống cùng Lưu Nhược Đồng chạy một vòng. Cũng may bây giờ chỉ cần gọi điện hỏi chút, tới một chút, không có ở đó thì hẹn thời gian.
Mấy ngày trôi qua vẫn làm mỗi hành vi như vậy, mặt luôn phải tỏ vẻ cung kính, thân thiện, điều này khiến Triệu Quốc Đống cảm nhận sao hôn nhân chỉ nên làm một lần.
Buổi lễ long trọng, tiếng cười, vỗ tay, chúc tụng, phụ huynh hai bên nhắc nhở, bạn bè kỳ vọng.
Cũng may tất cả đều coi như xong.
Tiếng bước chân từ sau truyền lại nhưng Triệu Quốc Đống không quá chú ý, hắn chỉ lẳng lặng đứng trước cửa sổ suy nghĩ.
Đây là một căn nhà sang trọng nằm ở trung tâm Bắc Kinh đã được Lưu Kiều chọn cho bọn họ.
Triệu Quốc Đống không quá quan tâm việc này do hắn không thường xuyên ở Bắc Kinh. Hơn nữa ở Bắc Kinh thì hắn cũng đã có nhà, căn nhà Tứ hợp viện kia là nơi thích hợp nhất để hắn thả lỏng tâm trạng. Về phần Lưu Nhược Đồng thì cô cũng có nhà ở tập thể Bộ Ngoại giao. Triệu Quốc Đống đã tới xem thì thấy bố trí khá đẹp, chỉ là hơi nhỏ một chút.
Đây là nhà của bọn họ, nói cách khác khi cả hai cùng có mặt ở Bắc Kinh thì mới đến đây.
- Lúc nào thì bay?
Giọng Lưu Nhược Đồng rất dễ nghe, Triệu Quốc Đống thích giọng nói bình tĩnh không mang theo chút bụi trần của cô, dù hắn biết giọng nói đó tạm thời không thuộc về mình.
- Chiều mai, bên kia đã bố trí xong, không cần em quan tâm. Em chỉ cần ra mặt là được.
An Đô còn phải thực hiện một lần nhưng với quy mô nhỏ hơn, giới hạn trong người thân thiết mà không thiện lên Bắc Kinh. Sau khi xong bọn họ sẽ sang Chiết Giang du lịch rồi lên Hoàng Sơn và Cửu Hoa Sơn.
Lưu Nhược Đồng khẽ cười cười một tiếng, cô nhìn Triệu Quốc Đống:
- Em cảm thấy hai chúng ta từ đầu đến đuôi đều là người ngoài, thậm chí cả bạn bè bình thường cũng không phải, có phải là quá khách khí không? Dù sao trên pháp luật chúng ta cũng là vợ chồng, Đây giống như là nghĩa vụ của em, còn anh thì cũng tìm mọi cách không lộ mặt.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, xoay người lại nhìn chằm chằm vào Lưu Nhược Đồng:
- Nhược Đồng, xem ra anh đúng là chưa quen với thân phận mới này. Đúng thế, chúng ta tốt hơn hết là làm bạn bè bình thường giống như trước khi kết hôn, anh thấy chúng ta phải thoát khỏi tâm lý đó, đi ra bóng ma. Kết hôn rồi mà, đã thành vợ chồng, vợ chồng thì phải hơn bạn bè chứ. Pháp luật đã trói hai chúng ta lại với nhau, có phải là nên trao đổi nhau không?
Lưu Nhược Đồng có chút phục miệng lưỡi của Triệu Quốc Đống, gì từ miệng hắn đều nói ra đầy lý lẽ.
- Em đồng ý, có lẽ chúng ta nên học cách làm quen với cuộc sống mới này. Mặc kệ cuộc sống đó có phải điều chúng ta muốn hay không, ít nhất cũng phải quen với nó thì mới phát hiện chúng ta có thể thích ứng hay không? Đây không phải cuộc sống chúng ta muốn, nếu như không thể thì chúng ta làm như thế nào để thay đổi hoàn cảnh hoặc là thay đổi chính mình.
Lưu Nhược Đồng cũng cảm thấy hôn nhân giữa mình và Triệu Quốc Đống đúng là chuyện ly kỳ. Hai người lại kết hợp lại, đây có phải duyên phận không?
Hai người đều là người có lý trí, hơn nữa quan hệ của hai người bây giờ là rất vi diệu, điều này vừa phù hợp nhu cầu thực tế, vừa phù hợp lợi ích lâu dài, cũng có thể thỏa mãn gia đình và quan hệ xã hội của hai bên.
- Vậy em dự định như thế nào?
Triệu Quốc Đống cười cười ngồi xuống ghế. Ai cũng nói đêm tân hôn đáng giá ngàn vàng, hai người lại có tâm trạng mà trao đổi cũng khá thú vị.
- Ừ, vậy chúng ta nói chuyện có được không?
Lưu Nhược Đồng cười cười gật đầu nói:
- Ban đêm thường rất mê người, có thể ngồi uống trà, nói chuyện cũng không uổng một đêm mà.
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế rồi cười phá lên:
- Nhược Đồng đúng là nho nhã, xem ra chúng ta đã sớm nên như vậy phải không? Muốn nói chuyện gì, hay là muốn biết gì?
- Vậy bắt đầu từ quan hệ giữa anh và Tập đoàn Thương Lãng có được không?
Nếu nói Lưu Nhược Đồng không hứng thú về Triệu Quốc Đống là giả, ít nhất cô rất tò mò vì Triệu Quốc Đống một tay tạo ra được Tập đoàn Thương Lãng lớn đến thế.
Cô lớn lên trong gia tộc lớn mạnh, anh chị em khi nói chuyện đều nói về việc đấu đá trong quan trường khiến cô buồn chán. Chuyện quan thương cấu kết đối với cô thì càng dơ bẩn hơn. Nhưng Triệu Quốc Đống từ hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp, tạo ra một Tập đoàn Thương Lãng cạnh tranh được với các công ty kinh doanh nước suối hàng đầu Trung Quốc, năng lực này làm người ta không thể coi thường.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Nhược Đồng, sao, em cũng thấy hứng thú với đoạn lịch sử này sao?
Trường Xuyên đã sớm nói chuyện với hắn về việc Lưu Kiều đến thăm Tập đoàn Thương Lãng, cũng đã trao đổi với lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn Thương Lãng. Trường Xuyên có thể nhìn ra Lưu Kiều đại biểu công ty đầu tư Trung Hoa rất hứng thú về việc hợp tác với Tập đoàn Thương Lãng. Tập đoàn Thương Lãng bây giờ mặc dù không quá khó khăn về tài chính nhưng nếu muốn mở rộng quy mô trong lĩnh vực thuốc và bất động sản thì có thêm tài chính cũng tốt. Cho nên Trường Xuyên và Lưu Kiều nói chuyện rất ăn ý.
Nhất là công ty đầu tư Trung Hoa có hứng thú lớn với mảng bất động sản của Tập đoàn Thương Lãng ở Thượng Hải, rất hy vọng có thể tham gia, hơn nữa còn nói sẽ phát huy ưu thế về tài chính, quan hệ. Trường Xuyên và Kiều Huy đều tỏ vẻ hoan nghênh, hơn nữa cuộc đàm phán khá thuận lợi.
Ba bên dự định sẽ hợp tác mấy công trình ở khi Trường Ninh và Hồng Khẩu. Công ty đầu tư Trung Hoa cũng không có tham dự vào sự hợp tác giữa Thương Lãng cùng Thiên Phu về việc xây dựng quảng trường quốc tế cách tòa nhà Thương Lãng không đầy 2km. Đây cũng là hạng mục lớn nhất mà Công ty trí nghiệp Thương Lãng cùng Địa ốc Thiên Phu – Thượng Hải hợp tác nhau. Dự tính đầu tư của dự án tổng thể này bao gồm quảng trường, khách sạn, nhà hàng.. với tổng diện tích trên 800 ngàn mét vuông, tiền đầu tư trên 2 tỷ.
Lưu Nhược Đồng càng hiểu rõ về Triệu Quốc Đống thì càng thấy hắn như ở trong sương mù, đây là kết luận mà Lưu Kiều nói với cô.
Thương Lãng là đế quốc khổng lồ còn không nói, đây là tập đoàn của Triệu gia. Nhưng Lưu Kiều còn phát hiện Tập đoàn Thiên Phu khởi nguồn từ tỉnh An Nguyên lại có quan hệ dày đặc với Triệu gia.
Mảng xây dựng của Thương Lãng về cơ bản đều do Thiên Phu phụ trách. Hơn nữa Công ty trí nghiệp Thương Lãng cũng hợp tác rất nhiều với Địa ốc Thiên Phu. Mà nghiệp vụ của Tập đoàn Thiên Phu cũng đang dần mở rộng, không ngừng mua đất ở Bắc Kinh, được coi là con ngựa mới xuất hiện trong giới bất động sản Bắc Kinh, đồng thời cũng được nhà kinh doanh bất động sản ở Bắc Kinh coi là kẻ nhiều tiền nhưng chuyên phá hoại.
Chẳng qua bản thân Lưu Kiều lại không cho là như vậy. Thiên Phu Bắc Kinh có can đảm mua nhiều đất và xây dựng nhiều như vậy một phần là do tổng giám đốc Địa ốc Thiên Phu Kiều Huy có quan hệ rất rộng trong hệ thống ngân hàng, nhưng anh có quan hệ rộng không phải vay vốn ngân hàng là dễ dàng. Nếu không có quy hoạch khoa học và có thể thuyết phục hệ thống ngân hàng tin tưởng quy hoạch của anh có thể kiếm tiền thì anh không thể làm lớn đến thế. Mà điều càng quan trọng hơn chính là Thiên Phu nếu không đủ tự tin thì không dám to gan làm lớn đến thế.
Từ tháng năm sau khi Lưu Nhược Đồng và Triệu Quốc Đống đính hôn, Lưu Kiều vẫn chú ý sự phát triển của Thương Lãng cùng Thiên Phu. Lưu Kiều nghi ngờ một loạt động tác của Thiên Phu ở Bắc Kinh và Thượng Hải đều là do Triệu Quốc Đống đứng sau lưng xúi bẩy, đương nhiên đây chỉ là phán đoán chủ quan của cô.
Mảng xây dựng của Thiên Phu cũng liên tục nhận các đoạn đường cao tốc, cạnh tranh với các Công ty xây dựng hàng đầu Trung Quốc mà không hề thua kém, điều này cũng thể hiện lịch sử huy hoàng và chất lượng công trình của Thiên Phu, đồng thời cũng để lộ ra thực lực của Công ty xây dựng Thiên Phu không hề thua kém các công ty nhà nước.
Lưu Kiều chỉ nói mấy việc với nhân viên quan trọng của Lưu gia, nhưng cô lại nói hết những nghi vấn của mình cho Lưu Nhược Đồng nghe. Cô cảm thấy Lưu Nhược Đồng có quyền biết tất cả. Giống như Triệu Quốc Đống có quyền biết tất cả về Lưu Nhược Đồng.
- Em đúng là tò mò, không phải là tò mò vì những thứ anh làm ra, mà tò mò về quá trình thực hiện đó.
Mắt Lưu Nhược Đồng sáng lên nhìn thẳng vào mắt Triệu Quốc Đống.
- Cũng được, có một số việc từ đầu anh đã không định giấu em.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Bắt đầu từ mấy hôm trước đã chuẩn bị, mặc dù chị gái Triệu Linh San đã tới giúp, còn có cả Vân Hải, thêm cả việc trước đó Lưu Kiều đã chuẩn bị khá ổn. Nhược Đồng cũng xin nghỉ phép một tuần, chẳng qua hai hôm nay Triệu Quốc Đống cũng rất bận.
Sáng vừa mở mắt ra Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng đã bắt đầu bận rộn, các việc vặt thì có người giúp nhưng có một số việc không thể thoát thân. Thiếp mời đã được gửi đi nhưng đó đều là do Lưu Nhược Đồng đi cùng Lưu Kiều mang đi mời. Triệu Quốc Đống là chú rể nếu không lộ mặt đi mời cũng không thích hợp.
Kết quả khách quan trọng đều phải tới mời một lần, Triệu Quốc Đống cùng Lưu Nhược Đồng chạy một vòng. Cũng may bây giờ chỉ cần gọi điện hỏi chút, tới một chút, không có ở đó thì hẹn thời gian.
Mấy ngày trôi qua vẫn làm mỗi hành vi như vậy, mặt luôn phải tỏ vẻ cung kính, thân thiện, điều này khiến Triệu Quốc Đống cảm nhận sao hôn nhân chỉ nên làm một lần.
Buổi lễ long trọng, tiếng cười, vỗ tay, chúc tụng, phụ huynh hai bên nhắc nhở, bạn bè kỳ vọng.
Cũng may tất cả đều coi như xong.
Tiếng bước chân từ sau truyền lại nhưng Triệu Quốc Đống không quá chú ý, hắn chỉ lẳng lặng đứng trước cửa sổ suy nghĩ.
Đây là một căn nhà sang trọng nằm ở trung tâm Bắc Kinh đã được Lưu Kiều chọn cho bọn họ.
Triệu Quốc Đống không quá quan tâm việc này do hắn không thường xuyên ở Bắc Kinh. Hơn nữa ở Bắc Kinh thì hắn cũng đã có nhà, căn nhà Tứ hợp viện kia là nơi thích hợp nhất để hắn thả lỏng tâm trạng. Về phần Lưu Nhược Đồng thì cô cũng có nhà ở tập thể Bộ Ngoại giao. Triệu Quốc Đống đã tới xem thì thấy bố trí khá đẹp, chỉ là hơi nhỏ một chút.
Đây là nhà của bọn họ, nói cách khác khi cả hai cùng có mặt ở Bắc Kinh thì mới đến đây.
- Lúc nào thì bay?
Giọng Lưu Nhược Đồng rất dễ nghe, Triệu Quốc Đống thích giọng nói bình tĩnh không mang theo chút bụi trần của cô, dù hắn biết giọng nói đó tạm thời không thuộc về mình.
- Chiều mai, bên kia đã bố trí xong, không cần em quan tâm. Em chỉ cần ra mặt là được.
An Đô còn phải thực hiện một lần nhưng với quy mô nhỏ hơn, giới hạn trong người thân thiết mà không thiện lên Bắc Kinh. Sau khi xong bọn họ sẽ sang Chiết Giang du lịch rồi lên Hoàng Sơn và Cửu Hoa Sơn.
Lưu Nhược Đồng khẽ cười cười một tiếng, cô nhìn Triệu Quốc Đống:
- Em cảm thấy hai chúng ta từ đầu đến đuôi đều là người ngoài, thậm chí cả bạn bè bình thường cũng không phải, có phải là quá khách khí không? Dù sao trên pháp luật chúng ta cũng là vợ chồng, Đây giống như là nghĩa vụ của em, còn anh thì cũng tìm mọi cách không lộ mặt.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, xoay người lại nhìn chằm chằm vào Lưu Nhược Đồng:
- Nhược Đồng, xem ra anh đúng là chưa quen với thân phận mới này. Đúng thế, chúng ta tốt hơn hết là làm bạn bè bình thường giống như trước khi kết hôn, anh thấy chúng ta phải thoát khỏi tâm lý đó, đi ra bóng ma. Kết hôn rồi mà, đã thành vợ chồng, vợ chồng thì phải hơn bạn bè chứ. Pháp luật đã trói hai chúng ta lại với nhau, có phải là nên trao đổi nhau không?
Lưu Nhược Đồng có chút phục miệng lưỡi của Triệu Quốc Đống, gì từ miệng hắn đều nói ra đầy lý lẽ.
- Em đồng ý, có lẽ chúng ta nên học cách làm quen với cuộc sống mới này. Mặc kệ cuộc sống đó có phải điều chúng ta muốn hay không, ít nhất cũng phải quen với nó thì mới phát hiện chúng ta có thể thích ứng hay không? Đây không phải cuộc sống chúng ta muốn, nếu như không thể thì chúng ta làm như thế nào để thay đổi hoàn cảnh hoặc là thay đổi chính mình.
Lưu Nhược Đồng cũng cảm thấy hôn nhân giữa mình và Triệu Quốc Đống đúng là chuyện ly kỳ. Hai người lại kết hợp lại, đây có phải duyên phận không?
Hai người đều là người có lý trí, hơn nữa quan hệ của hai người bây giờ là rất vi diệu, điều này vừa phù hợp nhu cầu thực tế, vừa phù hợp lợi ích lâu dài, cũng có thể thỏa mãn gia đình và quan hệ xã hội của hai bên.
- Vậy em dự định như thế nào?
Triệu Quốc Đống cười cười ngồi xuống ghế. Ai cũng nói đêm tân hôn đáng giá ngàn vàng, hai người lại có tâm trạng mà trao đổi cũng khá thú vị.
- Ừ, vậy chúng ta nói chuyện có được không?
Lưu Nhược Đồng cười cười gật đầu nói:
- Ban đêm thường rất mê người, có thể ngồi uống trà, nói chuyện cũng không uổng một đêm mà.
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế rồi cười phá lên:
- Nhược Đồng đúng là nho nhã, xem ra chúng ta đã sớm nên như vậy phải không? Muốn nói chuyện gì, hay là muốn biết gì?
- Vậy bắt đầu từ quan hệ giữa anh và Tập đoàn Thương Lãng có được không?
Nếu nói Lưu Nhược Đồng không hứng thú về Triệu Quốc Đống là giả, ít nhất cô rất tò mò vì Triệu Quốc Đống một tay tạo ra được Tập đoàn Thương Lãng lớn đến thế.
Cô lớn lên trong gia tộc lớn mạnh, anh chị em khi nói chuyện đều nói về việc đấu đá trong quan trường khiến cô buồn chán. Chuyện quan thương cấu kết đối với cô thì càng dơ bẩn hơn. Nhưng Triệu Quốc Đống từ hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp, tạo ra một Tập đoàn Thương Lãng cạnh tranh được với các công ty kinh doanh nước suối hàng đầu Trung Quốc, năng lực này làm người ta không thể coi thường.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Nhược Đồng, sao, em cũng thấy hứng thú với đoạn lịch sử này sao?
Trường Xuyên đã sớm nói chuyện với hắn về việc Lưu Kiều đến thăm Tập đoàn Thương Lãng, cũng đã trao đổi với lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn Thương Lãng. Trường Xuyên có thể nhìn ra Lưu Kiều đại biểu công ty đầu tư Trung Hoa rất hứng thú về việc hợp tác với Tập đoàn Thương Lãng. Tập đoàn Thương Lãng bây giờ mặc dù không quá khó khăn về tài chính nhưng nếu muốn mở rộng quy mô trong lĩnh vực thuốc và bất động sản thì có thêm tài chính cũng tốt. Cho nên Trường Xuyên và Lưu Kiều nói chuyện rất ăn ý.
Nhất là công ty đầu tư Trung Hoa có hứng thú lớn với mảng bất động sản của Tập đoàn Thương Lãng ở Thượng Hải, rất hy vọng có thể tham gia, hơn nữa còn nói sẽ phát huy ưu thế về tài chính, quan hệ. Trường Xuyên và Kiều Huy đều tỏ vẻ hoan nghênh, hơn nữa cuộc đàm phán khá thuận lợi.
Ba bên dự định sẽ hợp tác mấy công trình ở khi Trường Ninh và Hồng Khẩu. Công ty đầu tư Trung Hoa cũng không có tham dự vào sự hợp tác giữa Thương Lãng cùng Thiên Phu về việc xây dựng quảng trường quốc tế cách tòa nhà Thương Lãng không đầy 2km. Đây cũng là hạng mục lớn nhất mà Công ty trí nghiệp Thương Lãng cùng Địa ốc Thiên Phu – Thượng Hải hợp tác nhau. Dự tính đầu tư của dự án tổng thể này bao gồm quảng trường, khách sạn, nhà hàng.. với tổng diện tích trên 800 ngàn mét vuông, tiền đầu tư trên 2 tỷ.
Lưu Nhược Đồng càng hiểu rõ về Triệu Quốc Đống thì càng thấy hắn như ở trong sương mù, đây là kết luận mà Lưu Kiều nói với cô.
Thương Lãng là đế quốc khổng lồ còn không nói, đây là tập đoàn của Triệu gia. Nhưng Lưu Kiều còn phát hiện Tập đoàn Thiên Phu khởi nguồn từ tỉnh An Nguyên lại có quan hệ dày đặc với Triệu gia.
Mảng xây dựng của Thương Lãng về cơ bản đều do Thiên Phu phụ trách. Hơn nữa Công ty trí nghiệp Thương Lãng cũng hợp tác rất nhiều với Địa ốc Thiên Phu. Mà nghiệp vụ của Tập đoàn Thiên Phu cũng đang dần mở rộng, không ngừng mua đất ở Bắc Kinh, được coi là con ngựa mới xuất hiện trong giới bất động sản Bắc Kinh, đồng thời cũng được nhà kinh doanh bất động sản ở Bắc Kinh coi là kẻ nhiều tiền nhưng chuyên phá hoại.
Chẳng qua bản thân Lưu Kiều lại không cho là như vậy. Thiên Phu Bắc Kinh có can đảm mua nhiều đất và xây dựng nhiều như vậy một phần là do tổng giám đốc Địa ốc Thiên Phu Kiều Huy có quan hệ rất rộng trong hệ thống ngân hàng, nhưng anh có quan hệ rộng không phải vay vốn ngân hàng là dễ dàng. Nếu không có quy hoạch khoa học và có thể thuyết phục hệ thống ngân hàng tin tưởng quy hoạch của anh có thể kiếm tiền thì anh không thể làm lớn đến thế. Mà điều càng quan trọng hơn chính là Thiên Phu nếu không đủ tự tin thì không dám to gan làm lớn đến thế.
Từ tháng năm sau khi Lưu Nhược Đồng và Triệu Quốc Đống đính hôn, Lưu Kiều vẫn chú ý sự phát triển của Thương Lãng cùng Thiên Phu. Lưu Kiều nghi ngờ một loạt động tác của Thiên Phu ở Bắc Kinh và Thượng Hải đều là do Triệu Quốc Đống đứng sau lưng xúi bẩy, đương nhiên đây chỉ là phán đoán chủ quan của cô.
Mảng xây dựng của Thiên Phu cũng liên tục nhận các đoạn đường cao tốc, cạnh tranh với các Công ty xây dựng hàng đầu Trung Quốc mà không hề thua kém, điều này cũng thể hiện lịch sử huy hoàng và chất lượng công trình của Thiên Phu, đồng thời cũng để lộ ra thực lực của Công ty xây dựng Thiên Phu không hề thua kém các công ty nhà nước.
Lưu Kiều chỉ nói mấy việc với nhân viên quan trọng của Lưu gia, nhưng cô lại nói hết những nghi vấn của mình cho Lưu Nhược Đồng nghe. Cô cảm thấy Lưu Nhược Đồng có quyền biết tất cả. Giống như Triệu Quốc Đống có quyền biết tất cả về Lưu Nhược Đồng.
- Em đúng là tò mò, không phải là tò mò vì những thứ anh làm ra, mà tò mò về quá trình thực hiện đó.
Mắt Lưu Nhược Đồng sáng lên nhìn thẳng vào mắt Triệu Quốc Đống.
- Cũng được, có một số việc từ đầu anh đã không định giấu em.
Triệu Quốc Đống cười nói.
/1736
|