Chu Tinh Văn rất vui vẻ khi Triệu Quốc Đống tới. Trong khách nhà gái thì Triệu Quốc Đống là người có thân phận cao nhất. Bí thư Đảng ủy chính pháp Lưu Triệu Quốc không tới, mà nhờ Phó bí thư Cao Dương cầm phong bao tới.
Cao Dương cũng là người quen, còn có duyên cộng tác nhiều nơi với Triệu Quốc Đống.
Lúc Triệu Quốc Đống ở Giang Miếu, Cao Dương cũng ở Giang Miếu. Triệu Quốc Đống đến Khu Khai Phát Giang Khẩu, Cao Dương lên làm Phó viện trưởng Viện kiểm sát huyện. Lúc Triệu Quốc Đống tới Ninh Lăng, Cao Dương điều sang làm Phó viện trưởng Viện kiểm sát Ninh Lăng. Triệu Quốc Đống rời khỏi Ninh Lăng một năm, Cao Dương điều tới Thành phố An Đô làm Phó bí thư Đảng ủy chính pháp, làm phó cho Lưu Triệu Quốc, thành cán bộ cấp phó giám đốc sở. Lưu Triệu Quốc cũng khá tin dùng Cao Dương.
Khi Khâu Nguyên Phong xuất hiện, ba người quen cũ gặp nhau không khỏi cười cười náo nhiệt.
Hoàng Hóa Thành đứng trước cửa khách sạn cười ha hả chào mời khách tới. Hoàng Hóa Thành bây giờ làm phó đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự phân cục Thiên Hà, coi như công thành danh toại. Hôm nay lãnh đạo phân cục đến không đủ. Thường vụ quận ủy, Bí thư Đảng ủy chính pháp kiêm phân Cục trưởng Khâu Nguyên Phong làm chủ hôn cho y, điều này làm y thấy rất vinh dự.
Khâu Nguyên Phong đến phân cục được hơn năm, mặc dù mặt luôn nở nụ cười nhưng người ở phân cục đều khá kính sợ y. Mà y ở trong phân cục cũng hiếm khi tham gia các cuộc tiệc rượu cá nhân.
Hoàng Hóa Thành một năm trước điều từ Giang Khẩu sang làm phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự nghe nói Đảng ủy phân cục có dị nghị nhưng Khâu Nguyên Phong rất quyết đoán. Cũng may trong một năm qua Hoàng Hóa Thành cũng không làm Khâu Nguyên Phong mất mặt, phá được mấy vụ án ra hồn.
Hoàng Hóa Thành thấy Triệu Quốc Đống xuất hiện mặt không khỏi cứng lại, nhưng ngay lập tức thay vào đó là nụ cười ân cần.
Chu Lệ - vợ Hoàng Hóa Thành có chút tò mò nhìn bố mình đang đi cùng người trẻ tuổi kia, thậm chí Phó bí thư Đảng ủy chính pháp thành phố Cao Dương cùng Cục trưởng Khâu lãnh đạo của chồng cũng đi phía sau. Điều này làm cô có chút kinh ngạc.
- Ông xã, anh xem bố em đang đi với ai đó. Hắn không ngờ đi trước Bí thư Cao và Cục trưởng Khâu nữa chứ. Bố em hôm nay sao vậy, người đó làm gì thế?
Hoàng Hóa Thành cười khổ một tiếng. Y rất muốn không trả lời nhưng y biết mình có từ chối trả lời cũng không có nghĩa gì.
Ông bố vợ đã sớm nhắc y, y và Triệu Quốc Đống không cùng cấp bậc, phải học cách bình tâm đối xử tất cả, thậm chí phải nghĩ mọi cách quan hệ tốt với Triệu Quốc Đống, sau này chỉ cần Triệu Quốc Đống nói một câu là đủ để y phát triển nhanh.
Với thân phận của Triệu Quốc Đống bây giờ thì Hoàng Hóa Thành có làm cả đời cũng khó đạt được. Cán bộ cấp giám đốc sở, ở hệ thống công an thì phải làm Bí thư Đảng ủy chính pháp Thành phố An Đô thì mới đạt được. Mà trong 20 năm tới mình đạt được không? Hiển nhiên là không thể.
Hoàng Hóa Thành tự nhận mình là người biết nặng nhẹ. Nhưng thấy Triệu Quốc Đống, y không khỏi có chút chua xót trong lòng.
Chu Lệ thấy vẻ mặt Hoàng Hóa Thành có chút khó coi nên vội vàng hỏi:
- Sao thế anh?
- Không có gì, đó là bạn học của anh, cũng từng làm cấp dưới của bố em. Nhưng bây giờ lại lên như diều gặp gió.
Hoàng Hóa Thành cố điều chỉnh tâm trạng của mình, cố làm cho vẻ mặt mình trở lại bình thường. Giống như Chu Tinh Văn nói vậy, mỗi người trải qua những thứ khác nhau. Anh không thể vì người bên cạnh đạt cơ hội mà mình trở nên uể oải. Các làm đúng nhất là học đối phương bắt cơ hội, nhưng còn phải cố gắng mượn đối phương để đạt chỗ tốt.
- Lên như diều gặp gió liễu? Cùng khóa với anh thì có thể lên đến mức nào?
Chu Lệ nghe nói từng là cấp dưới của ông bố, lại là bạn học của chồng thì cũng không quá để ý. Thời buổi này xuất thân công an thì đạt được mức làm? Nhiều lắm là làm phó đại đội trưởng ở Cục công an thành phố đã là giỏi lắm rồi.
- Hừ, mức nào ư? Bố em cả đời cũng không đạt tới nổi. Em không thấy ngay cả phân Cục trưởng Khâu và Bí thư Cao đều đi phía sau hắn sao? Người này bây giờ là Thị trưởng Thị xã Hoài Khánh, em nói tới trình độ nào?
Hoàng Hóa Thành mặc dù ghen tị nhưng nghe giọng miệt thị của Chu Lệ nên càng khó chịu hơn.
- Anh nói gì? Thị trưởng Hoài Khánh?
Chu Lệ có chút giật mình. Cô sau khi tốt nghiệp đại học được phân về công tác ở Quận đoàn Liên Hồ, cũng đã làm mấy năm nên hiểu vấn đề bên chính quyền.
Nói thật cô không thích công việc cảnh sát của Hoàng Hóa Thành, chẳng qua hắn trông đẹp trai, lại có tính cách, hợp ý cô. Hơn nữa chức của hắn bây giờ cũng được, có thể nói là khá xuất sắc so với người cùng tuổi, bố cô cũng coi trọng hắn nên hai người mới nảy sinh tình cảm rồi kết hôn.
Cô vẫn suy nghĩ làm như thế nào để Hoàng Hóa Thành ra khỏi đội ngũ công an, xem một chút có thể điều sang bên Đảng ủy chính pháp Quận Thiên An không? Sau đó nghĩ biện pháp xuống dưới làm việc, đi đường vòng là có thể ra ngoài.
- Còn có thể giả sao?
Hoàng Hóa Thành cười khổ một tiếng nói.
Mắt Chu Lệ sáng lên:
- Quan hệ của anh và hắn thế nào?
- Cũng được, năm đó anh và hắn được phân vào Đội cảnh sát hình sự Giang Khẩu, sau đó hắn xuống Đồn công an và ra khỏi đội ngũ công an.
Hoàng Hóa Thành không biết sao vợ mình lại đột nhiên tò mò đến thế.
- Vậy là tốt rồi, đây là cơ hội tốt, anh phải nắm bắt mới được. Anh sao không nhắc tới việc này. Em còn tưởng rằng bạn học của anh đều làm trong ngành chứ?
Chu Lệ có chút hưng phấn nói:
- Em ở cơ quan mấy năm nên hiểu rõ hơn anh. Bây giờ có năng lực là không đủ, anh còn cần quý nhân giúp, cần cơ hội. Em thấy bạn học của anh là quý nhân đó.
Hoàng Hóa Thành nhìn vợ mà như không thể nhận ra. Lời Chu Lệ nói làm y trong lúc nhất thời không thể nhận được. Nhưng y biết Chu Lệ nói đúng.
- Hóa Thành, lâu rồi không gặp, chúc mừng. Hai người đúng là hợp đôi, làm người ta hâm mộ.
Triệu Quốc Đống đưa phong bì cho Chu Lệ, cũng cầm thuốc mà Hoàng Hóa Thành đưa tới.
- Tôi không hút thuốc rồi, chẳng qua hôm nay phá lệ. Bạn học cũ kết hôn, thuốc mừng dù như thế nào cũng phải hút một điếu.
- Thị trưởng Triệu, nghe nói ngài bây giờ là Thị trưởng. Hóa Thành là bạn học cũ của ngài, anh ấy hay nhắc đến ngài trước mặt tôi. Ngày sau ngài phải giúp bạn học cũ một chút.
Chu Lệ cười nói:
- Bố, bố nói có đúng không?
Chu Tinh Văn cũng nở nụ cười. Triệu Quốc Đống rất cho mặt mũi, lúc trước khi y có chút do dự có nên mời Triệu Quốc Đống hay không? Hoàng Hóa Thành không muốn mời, Chu Tinh Văn biết Hoàng Hóa Thành và Triệu Quốc Đống từng có chút mâu thuẫn nhưng đó đã là chuyện bảy tám năm rồi, mỗi người đều có con đường riêng. Hơn nữa y lên làm Bí thư Đảng ủy chính pháp huyện Mai cũng là nhờ Triệu Quốc Đống giúp.
- Ha ha, Hóa Thành, Trưởng phòng Chu, lời này của Tiểu Chu đúng là làm tôi xấu hổ. Hóa Thành là bạn học cũ của tôi, Trưởng phòng Chu là lão lãnh đạo của tôi, chỉ cần tôi giúp được gì thì đương nhiên không đùn đẩy.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Chẳng qua lãnh đạo trực tiếp của Hóa Thành là phân Cục trưởng Khâu, còn có Bí thư Cao – lãnh đạo Thành phố An Đô. Đây đều là bạn cũ của Trưởng phòng Chu. Chu Lệ, phật lớn trước mặt còn không bái, đó mới là lãng phí.
Nói chuyện một lát, Chu Tinh Văn dẫn Triệu Quốc Đống đến bàn caao nhất. Trong đó đều là mấy người như Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện, Phó bí thư Huyện ủy huyện Mai. Thấy Chu Tinh Văn dẫn một người trẻ tuổi tới, mấy người đều có chút kinh ngạc. Người này sao lại tới bàn chủ, chẳng lẽ là họ hàng lãnh đạo tỉnh nào?
Khi Chu Tinh Văn có chút tự hào giới thiệu Triệu Quốc Đống, đám người kia mới có phản ứng. Đã sớm nghe Thị trưởng Hoài Khánh rất trẻ, nhưng không ngờ lại tới tham gia lễ cưới con gái Chu Tinh Văn.
Đường Cẩn gần như cuộn mình ở trong góc nhìn Triệu Quốc Đống từng bước đi tới bàn tiệc ở trung tâm. Dáng vẻ tự nhiên, nói chuyện vui vẻ, phân Cục trưởng Khâu luôn nở nụ cười đi sau hắn nửa bước.
Cảm giác đau đớn làm cho trái tim cô muốn vỡ ra.
Vẫn khuôn mặt đó, ngoài việc hắn thêm tự tin và trầm tĩnh thì ánh mắt vẫn sáng như trước, cơ thể vẫn cao như vậy. Tất cả giống như vẫn vậy nhưng lại không thể như xưa.
Đây là số mạng.
Cô cắn chặt vào môi, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống. Đường Cẩn ngẩng đầu thở dài một tiếng, sau đó lấy khăn lặng lẽ lau giọt lệ.
Cao Dương cũng là người quen, còn có duyên cộng tác nhiều nơi với Triệu Quốc Đống.
Lúc Triệu Quốc Đống ở Giang Miếu, Cao Dương cũng ở Giang Miếu. Triệu Quốc Đống đến Khu Khai Phát Giang Khẩu, Cao Dương lên làm Phó viện trưởng Viện kiểm sát huyện. Lúc Triệu Quốc Đống tới Ninh Lăng, Cao Dương điều sang làm Phó viện trưởng Viện kiểm sát Ninh Lăng. Triệu Quốc Đống rời khỏi Ninh Lăng một năm, Cao Dương điều tới Thành phố An Đô làm Phó bí thư Đảng ủy chính pháp, làm phó cho Lưu Triệu Quốc, thành cán bộ cấp phó giám đốc sở. Lưu Triệu Quốc cũng khá tin dùng Cao Dương.
Khi Khâu Nguyên Phong xuất hiện, ba người quen cũ gặp nhau không khỏi cười cười náo nhiệt.
Hoàng Hóa Thành đứng trước cửa khách sạn cười ha hả chào mời khách tới. Hoàng Hóa Thành bây giờ làm phó đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự phân cục Thiên Hà, coi như công thành danh toại. Hôm nay lãnh đạo phân cục đến không đủ. Thường vụ quận ủy, Bí thư Đảng ủy chính pháp kiêm phân Cục trưởng Khâu Nguyên Phong làm chủ hôn cho y, điều này làm y thấy rất vinh dự.
Khâu Nguyên Phong đến phân cục được hơn năm, mặc dù mặt luôn nở nụ cười nhưng người ở phân cục đều khá kính sợ y. Mà y ở trong phân cục cũng hiếm khi tham gia các cuộc tiệc rượu cá nhân.
Hoàng Hóa Thành một năm trước điều từ Giang Khẩu sang làm phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự nghe nói Đảng ủy phân cục có dị nghị nhưng Khâu Nguyên Phong rất quyết đoán. Cũng may trong một năm qua Hoàng Hóa Thành cũng không làm Khâu Nguyên Phong mất mặt, phá được mấy vụ án ra hồn.
Hoàng Hóa Thành thấy Triệu Quốc Đống xuất hiện mặt không khỏi cứng lại, nhưng ngay lập tức thay vào đó là nụ cười ân cần.
Chu Lệ - vợ Hoàng Hóa Thành có chút tò mò nhìn bố mình đang đi cùng người trẻ tuổi kia, thậm chí Phó bí thư Đảng ủy chính pháp thành phố Cao Dương cùng Cục trưởng Khâu lãnh đạo của chồng cũng đi phía sau. Điều này làm cô có chút kinh ngạc.
- Ông xã, anh xem bố em đang đi với ai đó. Hắn không ngờ đi trước Bí thư Cao và Cục trưởng Khâu nữa chứ. Bố em hôm nay sao vậy, người đó làm gì thế?
Hoàng Hóa Thành cười khổ một tiếng. Y rất muốn không trả lời nhưng y biết mình có từ chối trả lời cũng không có nghĩa gì.
Ông bố vợ đã sớm nhắc y, y và Triệu Quốc Đống không cùng cấp bậc, phải học cách bình tâm đối xử tất cả, thậm chí phải nghĩ mọi cách quan hệ tốt với Triệu Quốc Đống, sau này chỉ cần Triệu Quốc Đống nói một câu là đủ để y phát triển nhanh.
Với thân phận của Triệu Quốc Đống bây giờ thì Hoàng Hóa Thành có làm cả đời cũng khó đạt được. Cán bộ cấp giám đốc sở, ở hệ thống công an thì phải làm Bí thư Đảng ủy chính pháp Thành phố An Đô thì mới đạt được. Mà trong 20 năm tới mình đạt được không? Hiển nhiên là không thể.
Hoàng Hóa Thành tự nhận mình là người biết nặng nhẹ. Nhưng thấy Triệu Quốc Đống, y không khỏi có chút chua xót trong lòng.
Chu Lệ thấy vẻ mặt Hoàng Hóa Thành có chút khó coi nên vội vàng hỏi:
- Sao thế anh?
- Không có gì, đó là bạn học của anh, cũng từng làm cấp dưới của bố em. Nhưng bây giờ lại lên như diều gặp gió.
Hoàng Hóa Thành cố điều chỉnh tâm trạng của mình, cố làm cho vẻ mặt mình trở lại bình thường. Giống như Chu Tinh Văn nói vậy, mỗi người trải qua những thứ khác nhau. Anh không thể vì người bên cạnh đạt cơ hội mà mình trở nên uể oải. Các làm đúng nhất là học đối phương bắt cơ hội, nhưng còn phải cố gắng mượn đối phương để đạt chỗ tốt.
- Lên như diều gặp gió liễu? Cùng khóa với anh thì có thể lên đến mức nào?
Chu Lệ nghe nói từng là cấp dưới của ông bố, lại là bạn học của chồng thì cũng không quá để ý. Thời buổi này xuất thân công an thì đạt được mức làm? Nhiều lắm là làm phó đại đội trưởng ở Cục công an thành phố đã là giỏi lắm rồi.
- Hừ, mức nào ư? Bố em cả đời cũng không đạt tới nổi. Em không thấy ngay cả phân Cục trưởng Khâu và Bí thư Cao đều đi phía sau hắn sao? Người này bây giờ là Thị trưởng Thị xã Hoài Khánh, em nói tới trình độ nào?
Hoàng Hóa Thành mặc dù ghen tị nhưng nghe giọng miệt thị của Chu Lệ nên càng khó chịu hơn.
- Anh nói gì? Thị trưởng Hoài Khánh?
Chu Lệ có chút giật mình. Cô sau khi tốt nghiệp đại học được phân về công tác ở Quận đoàn Liên Hồ, cũng đã làm mấy năm nên hiểu vấn đề bên chính quyền.
Nói thật cô không thích công việc cảnh sát của Hoàng Hóa Thành, chẳng qua hắn trông đẹp trai, lại có tính cách, hợp ý cô. Hơn nữa chức của hắn bây giờ cũng được, có thể nói là khá xuất sắc so với người cùng tuổi, bố cô cũng coi trọng hắn nên hai người mới nảy sinh tình cảm rồi kết hôn.
Cô vẫn suy nghĩ làm như thế nào để Hoàng Hóa Thành ra khỏi đội ngũ công an, xem một chút có thể điều sang bên Đảng ủy chính pháp Quận Thiên An không? Sau đó nghĩ biện pháp xuống dưới làm việc, đi đường vòng là có thể ra ngoài.
- Còn có thể giả sao?
Hoàng Hóa Thành cười khổ một tiếng nói.
Mắt Chu Lệ sáng lên:
- Quan hệ của anh và hắn thế nào?
- Cũng được, năm đó anh và hắn được phân vào Đội cảnh sát hình sự Giang Khẩu, sau đó hắn xuống Đồn công an và ra khỏi đội ngũ công an.
Hoàng Hóa Thành không biết sao vợ mình lại đột nhiên tò mò đến thế.
- Vậy là tốt rồi, đây là cơ hội tốt, anh phải nắm bắt mới được. Anh sao không nhắc tới việc này. Em còn tưởng rằng bạn học của anh đều làm trong ngành chứ?
Chu Lệ có chút hưng phấn nói:
- Em ở cơ quan mấy năm nên hiểu rõ hơn anh. Bây giờ có năng lực là không đủ, anh còn cần quý nhân giúp, cần cơ hội. Em thấy bạn học của anh là quý nhân đó.
Hoàng Hóa Thành nhìn vợ mà như không thể nhận ra. Lời Chu Lệ nói làm y trong lúc nhất thời không thể nhận được. Nhưng y biết Chu Lệ nói đúng.
- Hóa Thành, lâu rồi không gặp, chúc mừng. Hai người đúng là hợp đôi, làm người ta hâm mộ.
Triệu Quốc Đống đưa phong bì cho Chu Lệ, cũng cầm thuốc mà Hoàng Hóa Thành đưa tới.
- Tôi không hút thuốc rồi, chẳng qua hôm nay phá lệ. Bạn học cũ kết hôn, thuốc mừng dù như thế nào cũng phải hút một điếu.
- Thị trưởng Triệu, nghe nói ngài bây giờ là Thị trưởng. Hóa Thành là bạn học cũ của ngài, anh ấy hay nhắc đến ngài trước mặt tôi. Ngày sau ngài phải giúp bạn học cũ một chút.
Chu Lệ cười nói:
- Bố, bố nói có đúng không?
Chu Tinh Văn cũng nở nụ cười. Triệu Quốc Đống rất cho mặt mũi, lúc trước khi y có chút do dự có nên mời Triệu Quốc Đống hay không? Hoàng Hóa Thành không muốn mời, Chu Tinh Văn biết Hoàng Hóa Thành và Triệu Quốc Đống từng có chút mâu thuẫn nhưng đó đã là chuyện bảy tám năm rồi, mỗi người đều có con đường riêng. Hơn nữa y lên làm Bí thư Đảng ủy chính pháp huyện Mai cũng là nhờ Triệu Quốc Đống giúp.
- Ha ha, Hóa Thành, Trưởng phòng Chu, lời này của Tiểu Chu đúng là làm tôi xấu hổ. Hóa Thành là bạn học cũ của tôi, Trưởng phòng Chu là lão lãnh đạo của tôi, chỉ cần tôi giúp được gì thì đương nhiên không đùn đẩy.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Chẳng qua lãnh đạo trực tiếp của Hóa Thành là phân Cục trưởng Khâu, còn có Bí thư Cao – lãnh đạo Thành phố An Đô. Đây đều là bạn cũ của Trưởng phòng Chu. Chu Lệ, phật lớn trước mặt còn không bái, đó mới là lãng phí.
Nói chuyện một lát, Chu Tinh Văn dẫn Triệu Quốc Đống đến bàn caao nhất. Trong đó đều là mấy người như Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện, Phó bí thư Huyện ủy huyện Mai. Thấy Chu Tinh Văn dẫn một người trẻ tuổi tới, mấy người đều có chút kinh ngạc. Người này sao lại tới bàn chủ, chẳng lẽ là họ hàng lãnh đạo tỉnh nào?
Khi Chu Tinh Văn có chút tự hào giới thiệu Triệu Quốc Đống, đám người kia mới có phản ứng. Đã sớm nghe Thị trưởng Hoài Khánh rất trẻ, nhưng không ngờ lại tới tham gia lễ cưới con gái Chu Tinh Văn.
Đường Cẩn gần như cuộn mình ở trong góc nhìn Triệu Quốc Đống từng bước đi tới bàn tiệc ở trung tâm. Dáng vẻ tự nhiên, nói chuyện vui vẻ, phân Cục trưởng Khâu luôn nở nụ cười đi sau hắn nửa bước.
Cảm giác đau đớn làm cho trái tim cô muốn vỡ ra.
Vẫn khuôn mặt đó, ngoài việc hắn thêm tự tin và trầm tĩnh thì ánh mắt vẫn sáng như trước, cơ thể vẫn cao như vậy. Tất cả giống như vẫn vậy nhưng lại không thể như xưa.
Đây là số mạng.
Cô cắn chặt vào môi, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống. Đường Cẩn ngẩng đầu thở dài một tiếng, sau đó lấy khăn lặng lẽ lau giọt lệ.
/1736
|