- Bí thư Khuông, không thể nói như vậy, thước cũng có cái dài cái ngắn mà. Triệu Quốc Đống hắn là kẻ kiêu căng, bá đạo thì tôi thừa nhận, nhưng ngài nói hắn là kim cương đao thương không vào thì tôi không tin. Hơn nữa với thân phận của hắn bây giờ dám trở mặt hoàn toàn với chúng ta sao? Tôi thấy chưa chắc?
Địch Huy tức giận nói:
- Hắn ăn thịt thì phải cho người khác uống bát canh chứ? Hắn muốn làm thánh để bò lên thì chúng ta không xen vào, nhưng đừng có chặt đường phát tài của chúng ta.
Khuông Dương có chút tức giận nói:
- Địch Huy, anh đừng có mà ăn nói như vậy trước mặt tôi. Tôi không hỏi nhiều vì mấy việc này của anh, cũng không có nghĩa tôi ủng hộ anh làm như vậy. Tôi đã sớm nhắc anh đừng dính vào mấy thứ đó, anh không thiếu danh, không thiếu tiền, quan hệ với đám kia làm gì? Sao, anh thật cho là có bọn họ thì sẽ giúp anh làm được việc lớn ư? Tôi nói với anh, đám mèo mả gà đồng đó đều là kẻ không làm được việc gì. Nếu anh không biết chừng mực thì sớm muộn cũng hại chết anh.
- Hừ, Bí thư Khuông, bọn họ là người như thế nào thì tôi hiểu. Tôi cũng không đặt hy vọng vào bọn họ bao giờ. Nhưng ngài cũng phải thừa nhận có những lúc phải dựa vào bọn họ mới có thể làm được việc mà.
Địch Huy nói với giọng điệu này làm Khuông Dương rất bất đắc dĩ. Lúc trước Địch Huy có thể ở chức Bí thư Đảng ủy chính pháp thoải mái, ngông nghênh như vậy cũng chính là nhờ đám bạn ngoài xã hội kia. Mình không phải coi trọng hắn từ việc hắn dám chơi, dám làm sao?
Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Địch Huy ngồi trên vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ mà vẫn còn như vậy, như vậy rõ ràng là không hợp. Đây có lẽ là nguyên nhân chủ yếu mà Bí thư Trần không coi trọng hắn.
- Địch Huy, tôi lúc này không muốn nói nhiều với anh. Nhưng anh phải hiểu một điều có những lúc anh cần phải nhẫn nhịn. Vương Lệ Quyên chính là tấm gương để anh học tập, nếu không anh vĩnh viễn không thể trưởng thành được.
Khuông Dương lớn tiếng nói:
- Tổ công tác của Thị xã lập tức sẽ tới, chúng ta đứng ngoài xem là được, sau đó đưa ra phán đoán và quyết định, đừng có mà gây sự đâu đâu.
Địch Huy hít sâu một hơi nói:
- Triệu Quốc Đống hắn nếu bất nhân đừng trách chúng ta bất nghĩa. Để làm Thị trưởng thì hắn còn phải qua cửa hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân, tốt xấu gì Hoài Châu chúng ta cũng có nhiều đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân như vậy cơ mà? Hắn không muốn khó khăn trong hội nghị thì phải biết cách làm người.
Thái độ này của Địch Huy làm Khuông Dương rất khó chịu. Địch Huy này như muốn thể hiện hết suy nghĩ của bản thân mà không biết giấu diếm gì vậy.
- Anh ngậm cái miệng của mình vào, không ai coi anh là kẻ câm điếc đâu.
Khuông Dương không thèm để ý tới Địch Huy nữa. Y đang suy nghĩ xem đủ phiền phức mà tổ công tác mang tới, cũng cần phải có ứng phó, còn phải đề phòng Vương Lệ Quyên giở thủ đoạn. Không thể bị khắp nơi công kích, gặp sơ hở khắp nơi được.
………………
Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh Tiền Nghiễm Minh cùng Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trang Quyền đến Hoài Khánh chỉ đạo công tác tuyển cử cuối năm. Trần Anh Lộc và Triệu Quốc Đống cùng Chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã Hoài Khánh Lương Khải Sơn cùng đi.
Theo lý thuyết năm nay không phải năm tuyển cử, hội nghị theo lệ hàng năm cũng không cần làm lớn như thế này. Nhưng tình hình Hoài Khánh có vẻ không đúng, đó chính là Triệu Quốc Đống là quyền Thị trưởng duy nhất được tuyển làm Thị trưởng trong cả tỉnh An Nguyên.
Ăn trưa xong, Trần Anh Lộc, Lương Khải Sơn và Tiền Nghiễm Minh vào khảo sát nghỉ ngơi. Còn Triệu Quốc Đống cùng Trang Quyền lại lái xe chạy quanh Thị xã.
Xe Buick từ đại lộ Song Diệp chạy đến đường Đại Khánh, tiến vào khu vực năm nhà máy, lưu lượng xe cũng tăng lên nhiều.
- Quốc Đống, không gấp được, công việc không phải một hai ngày có thể làm hết mà là cần một quá trình cho mọi người tiếp nhận.
Trang Quyền ngồi ở ghế bên tìm đống đĩa, tiện tay bật một đĩa, bài nhạc với giai điệu chậm làm tâm trạng người ta không thể bình tĩnh nổi.
Triệu Quốc Đống không nói gì.
- Tôi không muốn can thiệp công việc của cậu, nhưng đừng có sơ sót quá sẽ mang tới tác dụng phụ. Phương án quy hoạch đô thị mới của cậu đưa ra được lãnh đạo tỉnh đánh giá rất cao. Nhất là một số chuyên gia của sở Quy hoạch kiến trúc đánh giá cao độ trước mặt chủ tịch tỉnh Tề, nhưng cũng có một vài tiếng nói không hay.
Triệu Quốc Đống lặng lẽ lắng nghe. Hắn biết chuyện tuyển cử ở Hoài Khánh không nhất định cần Trang Quyền tới, cùng lắm phái một Phó trưởng ban hoặc một Trưởng phòng nào đó đi theo Tiền Nghiễm Minh là đủ rồi. Còn Trang Quyền tới chỉ để tìm hiểu công việc mà thôi, còn thực hiện chính là do Thị ủy Hoài Khánh.
- Có một số người nghi ngờ đô thị cấp hai như Hoài Khánh có cần làm với diện tích lớn đến như vậy không? Hơn nữa tỷ lệ diện tích ây xanh và trụ sở cho cơ sở văn hóa, giáo dục, nghiên cứu khoa học cũng hơn xa bố trí các đô thị khác. Thiết kế độ rộng của đường thậm chí còn hơn xa quy hoạch của An Đô.
Trang Quyền có quan hệ rất rộng ở trên tỉnh, không chỉ quen biết bên Tỉnh ủy, cũng có không ít quan hệ thân bên Ủy ban nhân dân tỉnh. Sau khi có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống, y cũng thật lòng hy vọng chú em này thuận lợi trưởng thành trong chính trị. Vì thế y rất chú ý những đánh giá của tỉnh về Hoài Khánh.
- Có phải là nói Hoài Khánh không thực tế, mơ tưởng xa vời không?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng rồi trầm giọng nói. Hắn cũng sớm chuẩn bị tư tưởng.
- Không đến mức như vậy. Dù sao đây cũng là quyết định của Thị ủy, Ủy ban Thị xã Hoài Khánh, được Thị ủy, Ủy ban nhất trí thông qua. Người bình thường cũng khó có thể lấy chuyện ra này mà nói này nói kia. Nhưng cũng có âm thanh truyền ra nói cậu còn quá trẻ, táo bạo không yên, chỉ vì cái được trước mắt, dùng chiêu này để mua danh tiếng, tranh thủ được lãnh đạo hài lòng.
Triệu Quốc Đống không khỏi rùng mình. Nếu như nói hắn mơ tưởng xa vời thì hắn còn sớm đoán được, nhưng nếu nói hắn táo bạo, hơn nữa còn vì mua danh tiếng, ấn tượng này nếu hình thành trong lòng lãnh đạo như vậy rất có thể ảnh hưởng rất lớn đến bước tiến sau này của hắn. Mọi người đều biết kẻ ám chỉ mình lấy lòng lãnh đạo cũng không phải không có lý, nhưng người dám can đảm nói như vậy là ai?
Trang Quyền cũng chú ý thấy Triệu Quốc Đống hơi trầm lắng khi nghe thấy câu này, biết lời này làm cho Triệu Quốc Đống xúc động lớn. Trang Quyền đưa tay vỗ vỗ vai Triệu Quốc Đống và nói:
- Quốc Đống, cậu một lòng muốn Hoài Khánh phát triển thì tôi hiểu. Nhưng cậu phải nhớ cải cách cũng chính là tiến dần từng bước chứ không phải một bước là đến nơi. Như vậy có thể tạo được giai đoạn giảm sóc, nếu có động tác quá lớn thường mang tới mâu thuẫn không hề nhỏ.
- Trưởng ban Trang, tôi biết chuyện này nhất định dẫn đến không ít phong ba, tôi cũng đã chuẩn bị về tư tưởng. Nhưng tôi đúng là không ngờ có người nhìn tôi như vậy.
Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu chính mình.
- Người ăn cua khó tránh khỏi bị nghi ngờ, tôi đã sớm chuẩn bị tư tưởng. Nhưng nếu lãnh đạo có cái nhìn như vậy đúng là quá oan cho tôi.
Trang Quyền cười phá lên nói:
- Cũng không đến mức như vậy. Tôi chỉ là nhắc cậu làm việc gì cũng cần suy nghĩ kỹ càng, nhất là bây giờ cậu là quyền Thị trưởng thì càng cần chú ý. Đương nhiên vấn đề trên nguyên tắc không thể nhân nhượng, nhưng cách làm cần điều chỉnh một chút. Ví dụ như cậu phái ra tổ công tác chính là nước cờ hay.
……..
Làm một quân cờ quan trọng trong tay Triệu Quốc Đống, trong thời gian này Vu Văn Lượng cũng không được yên ổn gì.
Triệu Quốc Đống đã giao nhiệm vụ rất rõ ràng, nhưng ý đồ chân chính lại rất mơ hồ. Vu Văn Lượng có thể đoán ra được một chút, nhưng loại chuyện này trước khi đối mặt với thực tế thì tất cả cũng có thể đi con đường khác, có kết quả khác.
Nửa tháng nay Vu Văn Lượng dẫn theo tổ công tác đến Hoài Châu, tìm hiểu rõ tình hình các xã, thị trấn, trọng điểm hiểu rõ ảnh hưởng khi quy hoạch đô thị điều chỉnh mang tới với cuộc sống của cuộc sống nông dân mất đất là như thế nào? Cùng với cơ cấu chính quyền xã, thị trấn có thể thay đổi, cùng với việc làm như thế nào để đối phó với biến hoá này?
Cơ chế bồi thường khi giải phóng mặt bằng của các nơi không quá giống nhau. Bồi thường bằng tiền, bồi thường bằng nhà ở cùng với số tiền đảm bảo cuộc sống cơ bản cho nông dân sau khi mất ruộng đất, cũng có mấy cách để giải quyết.
Triệu Quốc Đống có ý muốn thành lập cơ chế hỗ trợ thất nghiệp, bảo hiểm y tế cho nông dân mất đất. Nhưng điều này cần phải có nền tài chính rất lớn làm chỗ dựa. Với khả năng tài chính hiện nay của Hoài Khánh thì tất nhiên còn có chút khó khăn. Hơn nữa đây cũng là một hệ thống rất phức tạp, không phải anh cứ nghĩ cái là thành lập được.
Vì thế Triệu Quốc Đống và Vu Văn Lượng đã ngồi nói chuyện với nhau không ít lần. Điều này làm Vu Văn Lượng không khỏi kính sợ và rất khó hiểu về Triệu Quốc Đống. Một Thị trưởng trẻ tuổi như vậy không ngờ lại suy nghĩ sâu sắc đến thế, còn có thể suy nghĩ đến vấn đề sống và nghề nghiệp cho nông dân mất đát. Mặc dù trong đó có không ít thứ cần phải điều tra và thương lượng. Nhưng Triệu Quốc Đống có thể có suy nghĩ này là đủ rồi, đáng để Vu Văn Lượng xuống Hoài Châu hơn nửa tháng tìm hiểu rõ tình hình.
- Lão Tang, xem ra tình hình Hoài Châu có chút phức tạp. Chuyến đi này tôi có không ít thu hoạch. Việc giải quyết việc làm cho nông dân mất đất là rất lớn, làm như thế nào để cho nông dân mất đất không trở thành thành phần dưới cùng của xã hội, không vì mất đất mà nghèo. Tôi nghĩ trong này cần hai cấp Thị xã và quận cùng ngồi xuống bàn bạc và nói chuyện, tìm một biện pháp thật tốt để thống nhất giải quyết. Vì thế việc bồi thường tiền một lần duy nhất hay là bồi thường bằng nhà ở cũng không phải biện pháp tốt nhất, khó có thể duy trì cuộc sống của nông dân mất đất một cách lâu dài. Một khi nông dân dùng hết tiền bồi thường thì bọn họ sẽ sống như thế nào bây giờ? Mà bây giờ nếu đưa ra việc tăng cường bồi dưỡng nghiệp vụ, xúc tiến việc gây dựng sự nghiệp thì cũng không thể áp dụng ngay được, khó mang tới tác dụng quyết định.
Vu Văn Lượng ngồi trong văn phòng Tang Khắc Minh. Ưaar tháng nay hai người gần như hôm nào cũng đi với nhau nửa buổi. Hai người vốn khá quen với nhau, chỉ là không có bao nhiêu qua lại mà thôi. Bây giờ bởi vì chuyện này nên phải đi với nhau. Sau nhiều lần tiếp xúc hai người phát hiện mình có nhiều quan điểm và tiếng nói chung, hơn nữa càng nói chuyện càng cảm thấy hợp ý. Vì thế nửa tháng qua Vu Văn Lượng cũng thành khách quen của văn phòng Tang Khắc Minh.
Chỉ cần không xuống xã, Tang Khắc Minh không có việc gì thì Vu Văn Lượng sẽ tới văn phòng Tang Khắc Minh ngồi. Về sự phức tạp khi giải phóng mặt bằng, hai người có lẽ nói vài tháng cũng không hết chuyện.
Hai người đều cảm thấy theo tầm quan trọng của đô thị trong trung tâm nền kinh tế quốc dân, quá trình đô thị hóa cũng tiến hành càng lúc càng nhanh, quy mô đô thị không ngừng mở rộng, nghà sản nghiệp thứ hai, thứ ba hình thành sẽ khiến việc thu hồi đất diễn ra nhiều hơn, sẽ chiếm dụng đất sản xuất nông nghiệp nhiều lên. Nhất là khu vực ngoại ô càng dễ dàng bị thu hồi nhiều hơn cả.
Mà vấn đề thu hồi đất gặp khó khăn lớn nhất là giải quyết công ăn việc làm cho nông dân, mà cách bồi thường duy nhất hiện nay khi xây dựng thành thị cũng lộ ra những điểm không tốt của nó. Nông dân mất đất, thiếu kỹ năng sống, thiếu kỹ năng nghiệp vụ, thiếu quy hoạch cuộc sống cần thiết. Vì thế một khi nông dân mất đất dùng hết tiền, bọn họ không thể tránh khỏi thành người nghèo. Mà khi hệ thống bảo đảm an sinh xã hội chưa bao trùm đến quần thể này, bọn họ cũng càng lúc càng trở thành một nhân tố không ổn định ở xã hội.
- Trưởng ban Vu, anh nói đúng, tôi cũng sơ bộ thiết kế một chút thì thấy sự kiện quần thể ở Hoài Châu càng lúc càng nhiều, tăng trưởng với tốc độ rất nhanh. Những năm đầu 1990 thì không có mấy, nhưng đến tầm giữa thập kỷ thì có vài chục vụ một năm, đến cuối những năm 90 thì cứ nửa tháng lại có vụ, đã thành một vấn đề mà cả xã hội đều chú ý.
Tang Khắc Minh cũng rất thích nói chuyện với Vu Văn Lượng như vậy. Vu Văn Lượng mặc dù ở trên Thị xã không ít thời gian, nhưng cũng làm ở cơ sở không ít, kinh nghiệm cũng không thiếu. Hơn nữa lên Thị xã nên phạm vi tiếp xúc cũng tăng lên rất nhiều, có thể hiểu rõ hơn nữa tình hình Hoài Khánh, nhất là thường xuyên được tiếp xúc với trên tỉnh. Vì thế Tang Khắc Minh cũng hiểu thêm về kinh nghiệm và chính sách pháp luật.
- Tôi cũng đã cẩn thận phân tích qua. Bắt đầu từ giữa những năm 90 đến năm 98, việc cải cách các công ty nhà nước dẫn đến sự kiện quần thể chiếm tỷ lệ không hề nhỏ. Nhưng bắt đầu từ năm 1998, việc thu hồi đất, giải phóng mặt bằng khiến cho sự kiện quần thể tăng lên nhiều. Năm 1999 là rất rõ ràng. Hơn nữa không hề ít vụ là do nông dân không được giải quyết công ăn việc làm nên đến quận yêu cầu giải quyết vấn đề sống. Tôi lúc ấy có chút lo lắng, tình hình năm nay càng rõ ràng hơn nữa.
Vu Văn Lượng lặng lẽ nghe Tang Khắc Minh phân tích, đây đều là những số liệu cụ thể từ cơ sở.
- Hoài Châu chúng tôi sở dĩ phát triển công ty vừa và nhỏ, nhất là đưa ra các chính sách ưu đãi ở Khu công nghiệp để phát triển các công ty vừa và nhỏ phát triển, có một nguyên nhân rất quan trọng là chúng tôi hy vọng lợi dụng sức lao động dư thừa để hấp dẫn các công ty này, đồng thời cũng để các công ty này giải quyết công ăn việc làm cho nông dân mất đất. Vì thế Hoài Châu còn chuyên môn đưa ra các chính sách ưu đãi hơn nữa cho các công ty nếu thuê nông dân mất đất và công nhân mất việc của địa phương. Hoài Châu chúng tôi chấp nhận giảm thuế đôi chút, cũng hy vọng có thể làm cho công nhân mất việc và nông dân mất đất tìm được việc ổn định, có thể làm việc trong thời gian lâu dài, có thể đảm bảo cho cuộc sống gia đình bọn họ.
Vu Văn Lượng gật đầu tán thành quan điểm của Tang Khắc Minh. Triệu Quốc Đống khi nói chuyện với cách làm này của Hoài Châu cũng khá tán thành, cũng yêu cầu y thu thập tài liệu liên quan đến điểm này, để Thị xã về sau có thể áp dụng sang nơi khác. Mà bây giờ cách làm của Thị xã đúng là chưa bằng bên Hoài Châu.
- Tại sao Hoài Châu lại có chút mâu thuẫn với phương án quy hoạch đô thị của Thị xã, một nguyên nhân rất quan trọng trong đó là chúng tôi lo việc bồi thường và cơ chế đảm bảo cuộc sống nông dân mất đất không được kiện toàn, hoặc là nói không khoa học. Đẩy mạnh quá trình đô thị hóa với quy mô lớn như vậy sẽ mang tới tác dụng phụ không hề nhỏ. Ở điểm này không biết trên Thị xã đã chuẩn bị tư tưởng hay chưa? Trước đây còn không ít vấn đề cần được giải quyết, vậy xây dựng thành thị với quy hoạch lớn như vậy sẽ khiến bao nông dân mất đất, giải quyết công ăn việc làm cho bọn họ sau này như thế nào? Có thể lại xuất hiện một nhóm lớn nông dân nghèo đói vì mât s đất không? Nếu là như vậy Hoài Khánh muốn thực hiện sự phát triển kinh tế liên tục, lâu dài, Hoài Khánh nếu muốn thành đô thị hấp dẫn người tới ở thì trong những đại lộ to đẹp sẽ chôn những quả bom lớn.
Tang Khắc Minh liên tục đưa câu hỏi khiến Vu Văn Lượng phải chìm trong suy nghĩ.
- Tôi biết Thị xã cũng có kế hoạch và ý tưởng trong việc này. Nhưng tôi cảm thấy nó như là nhìn hoa trong sương, không đưa vào thực tế được, đến cuối cùng có thể khiến chúng ta phải trả giá rất đắt không? Cho nên tôi rất hy vọng trên Thị xã có thể đưa ra các chính sách thực tế, cụ thể hơn cho bên dưới áp dụng.
Tang Khắc Minh cảm thấy mình có chút kích động. Vu Văn Lượng không phải người đưa ra chính sách, y nhiều lắm chỉ là nhận nhiệm vụ mà lãnh đạo giao xuống tìm hiểu tình hình mà thôi, sau đó đưa ra căn cứ để lãnh đạo quyết định.
- Lão Tang, lời anh nói đều là vấn đề thực tế. Thị xã đúng là có kế hoạch và ý tưởng. Ví dụ như Thị trưởng Triệu đưa ra việc muốn thành lập trụ sở giáo dục dạy nghề lớn nhất tỉnh ở Hoài Khánh, trong đó có một nội dung quan trọng nhất là tập huấn kỹ năng, nghiệp vụ cho công nhân mất việc và nông dân mất đất. Đây cũng không phải là những thứ vu vơ mà là làm thật như dạy lái xe, đánh máy tính, dạy ngành mộc, sửa chữa điện, sửa ô tô, xe máy.. đều là những kỹ năng mưu sinh cơ bản nhất. Muốn cho các học viên sau vài tháng học tập có thể tìm được việc làm và nuôi được gia đình.
Vu Văn Lượng suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Đây là tôi nghe được khi Thị trưởng Triệu tại cùng Thị trưởng An thảo luận. Thị trưởng An được Thị trưởng Triệu yêu cầu nhanh chóng hợp nhất các trường giáo dục dạy nghề, nhanh chóng đưa trường này phục vụ công việc chung, làm cho nông dân mất đất và công nhân mất việc được tập huấn. Đó là nghiệp vụ hàng đầu.
- Nếu Thị xã thật sự sẽ làm như vậy thì thật ra có thể giải quyết được một ít vấn đề, nhưng vẫn không thể giải quyết được vấn đề căn bản. Dù sao số người có thể tham gia tập huấn không nhiều, hầu hết nông dân đều có trình độ văn hóa thấp, nhất là người trên 35 thì muốn bọn họ tập trung học kỹ năng nào đó thì rất khó khăn.
Tang Khắc Minh rất thẳng thắn nói.
- Đây chỉ là một phương diện, Thị trưởng Triệu đã liên lạc với năm công ty lớn của Thị xã, yêu cầu năm công ty này khi thuê người không thể chỉ lấy con em công nhân của mình, mà phải chủ động cân nhắc nông dân mất đất xem có con cái phù hợp với điều kiện nhận việc của công ty không? Ngoài ra cũng yêu cầu bọn họ chủ động nhận con cái nông dân sau khi đi bộ đội xuất ngũ vào làm việc, coi như chủ động chia sẻ nhiệm vụ với Thị xã, quận, huyện.
Tang Khắc Minh vẫn lắc đầu nói:
- Đây đều là biện pháp bình thường, không thể nào giải quyết được căn bản vấn đề.
Vu Văn Lượng cười cười một tiếng, Tang Khắc Minh này đúng là giỏi chui.
- Lão Tang, cái này không được, cái kia không được, vậy cũng chỉ có việc phát triển công ty vừa và nhỏ của Hoài Châu là thu hút được hết sức lao động phải không?
- Trưởng ban Vu, anh cũng phải thừa nhận cách phát triển công ty vừa và nhỏ của Hoài Châu thu hút sức lao động nhiều hơn bất cứ cách nào mà.
Tang Khắc Minh không hề khiêm tốn nói:
- Đương nhiên, nếu như vài phương diện kết hợp thì càng tốt hơn nữa.
- Ừ, tôi cũng nghe Thị trưởng Triệu mơ hồ nhắc tới việc phát triển kinh tế để thu nhập sức lao động dư thừa là căn bản, nhưng không phải năm năm, thậm chí mười năm là có thể giải quyết được. Căn bản phải có một giới hạn nhất định.
Vu Văn Lượng gật đầu nói:
- Đó chính là tạo ra một hệ thống bảo đảm an sinh xã hội. Ví dụ như đảm bảo thu nhập tối thiểu cho cuộc sống cho nông dân mất đất, làm như thế nào để đảm bảo bọn họ từ dân chúng có đất ở nông thôn chuyển sang dân chúng thành thị mà thiếu kỹ năng sống không bị ảnh hưởng quá nhiều. Đảm bảo cuộc sống tối thiểu, cấp bảo hiểm y tế, thậm chí là lương hưu, đây đều là vấn đề sẽ được giải quyết trong tương lai.
- Nhưng do tình hình thực tế các nơi khác nhau, tình hình tài chính cũng khác nhau. Hơn nữa Trung ương chỉ đưa ra một bộ khung, các nơi chỉ có thể căn cứ tình hình thực tế mà đưa ra chính sách tương ứng. Ở điểm này Thị trưởng Triệu có cái nhìn rất xa, cho nên ngài mới có thể để tôi mượn cơ hội khi Hoài Châu gặp khó khăn mà đến tìm hiểu tình hình, nhất là khi việc xây dựng thành thị vừa tiến hành. Qua đó sẽ tạo thành cơ sở trụ cột để thăm dò trong phương diện này.
Tang Khắc Minh có chút kinh ngạc nhìn Vu Văn Lượng:
- Thị xã thật sự có ý định này sao?
- Ừ, Thị trưởng Triệu đúng là có suy nghĩ này. Phải nói là Thị trưởng Triệu nghĩ xa hơn và toàn diện hơn chúng ta. Thị trưởng Triệu vừa muốn giải quyết vấn đề từ căn bản, lại muốn đưa ra một hệ thống bảo đảm an sinh xã hội, ít nhất theo tôi biết đây mới là sáng kiến. Hơn nữa đây là sáng kiến thật sự suy nghĩ về lợi ích lâu dài của dân chúng. Mặc dù có thể hiện nay có không ít khó khăn nhưng tôi cảm thấy sau này Hoài Khánh chúng ta nếu muốn giải quyết các vấn đề khi quá trình đô thị hóa mang tới cũng cần thử ở điểm này. Càng thử sớm thì chúng ta trả giá sẽ càng nhỏ. Nếu muộn thì trả giá sẽ càng lớn. Hơn nữa tôi cảm thấy Thị trưởng Triệu có thể sẽ áp dụng thí điểm tại Hoài Châu hoặc là Khánh Châu.
Tang Khắc Minh run lên, y suy nghĩ một lúc và nói:
- Đây có lẽ là một công trình rất khó khăn và phức tạp, mà cũng có không ít mạo hiểm. Thị trưởng Triệu nếu thật sự có ý này, tôi cảm thấy đây là việc tốt. Nhưng chỉ dựa vào lực lượng từng đó ở Thị xã thì chỉ sợ cũng khó có thể làm được. Điều này còn cần sự ủng hộ về quy định, chính sách của Trung ương, tỉnh.
Địch Huy tức giận nói:
- Hắn ăn thịt thì phải cho người khác uống bát canh chứ? Hắn muốn làm thánh để bò lên thì chúng ta không xen vào, nhưng đừng có chặt đường phát tài của chúng ta.
Khuông Dương có chút tức giận nói:
- Địch Huy, anh đừng có mà ăn nói như vậy trước mặt tôi. Tôi không hỏi nhiều vì mấy việc này của anh, cũng không có nghĩa tôi ủng hộ anh làm như vậy. Tôi đã sớm nhắc anh đừng dính vào mấy thứ đó, anh không thiếu danh, không thiếu tiền, quan hệ với đám kia làm gì? Sao, anh thật cho là có bọn họ thì sẽ giúp anh làm được việc lớn ư? Tôi nói với anh, đám mèo mả gà đồng đó đều là kẻ không làm được việc gì. Nếu anh không biết chừng mực thì sớm muộn cũng hại chết anh.
- Hừ, Bí thư Khuông, bọn họ là người như thế nào thì tôi hiểu. Tôi cũng không đặt hy vọng vào bọn họ bao giờ. Nhưng ngài cũng phải thừa nhận có những lúc phải dựa vào bọn họ mới có thể làm được việc mà.
Địch Huy nói với giọng điệu này làm Khuông Dương rất bất đắc dĩ. Lúc trước Địch Huy có thể ở chức Bí thư Đảng ủy chính pháp thoải mái, ngông nghênh như vậy cũng chính là nhờ đám bạn ngoài xã hội kia. Mình không phải coi trọng hắn từ việc hắn dám chơi, dám làm sao?
Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Địch Huy ngồi trên vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ mà vẫn còn như vậy, như vậy rõ ràng là không hợp. Đây có lẽ là nguyên nhân chủ yếu mà Bí thư Trần không coi trọng hắn.
- Địch Huy, tôi lúc này không muốn nói nhiều với anh. Nhưng anh phải hiểu một điều có những lúc anh cần phải nhẫn nhịn. Vương Lệ Quyên chính là tấm gương để anh học tập, nếu không anh vĩnh viễn không thể trưởng thành được.
Khuông Dương lớn tiếng nói:
- Tổ công tác của Thị xã lập tức sẽ tới, chúng ta đứng ngoài xem là được, sau đó đưa ra phán đoán và quyết định, đừng có mà gây sự đâu đâu.
Địch Huy hít sâu một hơi nói:
- Triệu Quốc Đống hắn nếu bất nhân đừng trách chúng ta bất nghĩa. Để làm Thị trưởng thì hắn còn phải qua cửa hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân, tốt xấu gì Hoài Châu chúng ta cũng có nhiều đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân như vậy cơ mà? Hắn không muốn khó khăn trong hội nghị thì phải biết cách làm người.
Thái độ này của Địch Huy làm Khuông Dương rất khó chịu. Địch Huy này như muốn thể hiện hết suy nghĩ của bản thân mà không biết giấu diếm gì vậy.
- Anh ngậm cái miệng của mình vào, không ai coi anh là kẻ câm điếc đâu.
Khuông Dương không thèm để ý tới Địch Huy nữa. Y đang suy nghĩ xem đủ phiền phức mà tổ công tác mang tới, cũng cần phải có ứng phó, còn phải đề phòng Vương Lệ Quyên giở thủ đoạn. Không thể bị khắp nơi công kích, gặp sơ hở khắp nơi được.
………………
Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh Tiền Nghiễm Minh cùng Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trang Quyền đến Hoài Khánh chỉ đạo công tác tuyển cử cuối năm. Trần Anh Lộc và Triệu Quốc Đống cùng Chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã Hoài Khánh Lương Khải Sơn cùng đi.
Theo lý thuyết năm nay không phải năm tuyển cử, hội nghị theo lệ hàng năm cũng không cần làm lớn như thế này. Nhưng tình hình Hoài Khánh có vẻ không đúng, đó chính là Triệu Quốc Đống là quyền Thị trưởng duy nhất được tuyển làm Thị trưởng trong cả tỉnh An Nguyên.
Ăn trưa xong, Trần Anh Lộc, Lương Khải Sơn và Tiền Nghiễm Minh vào khảo sát nghỉ ngơi. Còn Triệu Quốc Đống cùng Trang Quyền lại lái xe chạy quanh Thị xã.
Xe Buick từ đại lộ Song Diệp chạy đến đường Đại Khánh, tiến vào khu vực năm nhà máy, lưu lượng xe cũng tăng lên nhiều.
- Quốc Đống, không gấp được, công việc không phải một hai ngày có thể làm hết mà là cần một quá trình cho mọi người tiếp nhận.
Trang Quyền ngồi ở ghế bên tìm đống đĩa, tiện tay bật một đĩa, bài nhạc với giai điệu chậm làm tâm trạng người ta không thể bình tĩnh nổi.
Triệu Quốc Đống không nói gì.
- Tôi không muốn can thiệp công việc của cậu, nhưng đừng có sơ sót quá sẽ mang tới tác dụng phụ. Phương án quy hoạch đô thị mới của cậu đưa ra được lãnh đạo tỉnh đánh giá rất cao. Nhất là một số chuyên gia của sở Quy hoạch kiến trúc đánh giá cao độ trước mặt chủ tịch tỉnh Tề, nhưng cũng có một vài tiếng nói không hay.
Triệu Quốc Đống lặng lẽ lắng nghe. Hắn biết chuyện tuyển cử ở Hoài Khánh không nhất định cần Trang Quyền tới, cùng lắm phái một Phó trưởng ban hoặc một Trưởng phòng nào đó đi theo Tiền Nghiễm Minh là đủ rồi. Còn Trang Quyền tới chỉ để tìm hiểu công việc mà thôi, còn thực hiện chính là do Thị ủy Hoài Khánh.
- Có một số người nghi ngờ đô thị cấp hai như Hoài Khánh có cần làm với diện tích lớn đến như vậy không? Hơn nữa tỷ lệ diện tích ây xanh và trụ sở cho cơ sở văn hóa, giáo dục, nghiên cứu khoa học cũng hơn xa bố trí các đô thị khác. Thiết kế độ rộng của đường thậm chí còn hơn xa quy hoạch của An Đô.
Trang Quyền có quan hệ rất rộng ở trên tỉnh, không chỉ quen biết bên Tỉnh ủy, cũng có không ít quan hệ thân bên Ủy ban nhân dân tỉnh. Sau khi có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống, y cũng thật lòng hy vọng chú em này thuận lợi trưởng thành trong chính trị. Vì thế y rất chú ý những đánh giá của tỉnh về Hoài Khánh.
- Có phải là nói Hoài Khánh không thực tế, mơ tưởng xa vời không?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng rồi trầm giọng nói. Hắn cũng sớm chuẩn bị tư tưởng.
- Không đến mức như vậy. Dù sao đây cũng là quyết định của Thị ủy, Ủy ban Thị xã Hoài Khánh, được Thị ủy, Ủy ban nhất trí thông qua. Người bình thường cũng khó có thể lấy chuyện ra này mà nói này nói kia. Nhưng cũng có âm thanh truyền ra nói cậu còn quá trẻ, táo bạo không yên, chỉ vì cái được trước mắt, dùng chiêu này để mua danh tiếng, tranh thủ được lãnh đạo hài lòng.
Triệu Quốc Đống không khỏi rùng mình. Nếu như nói hắn mơ tưởng xa vời thì hắn còn sớm đoán được, nhưng nếu nói hắn táo bạo, hơn nữa còn vì mua danh tiếng, ấn tượng này nếu hình thành trong lòng lãnh đạo như vậy rất có thể ảnh hưởng rất lớn đến bước tiến sau này của hắn. Mọi người đều biết kẻ ám chỉ mình lấy lòng lãnh đạo cũng không phải không có lý, nhưng người dám can đảm nói như vậy là ai?
Trang Quyền cũng chú ý thấy Triệu Quốc Đống hơi trầm lắng khi nghe thấy câu này, biết lời này làm cho Triệu Quốc Đống xúc động lớn. Trang Quyền đưa tay vỗ vỗ vai Triệu Quốc Đống và nói:
- Quốc Đống, cậu một lòng muốn Hoài Khánh phát triển thì tôi hiểu. Nhưng cậu phải nhớ cải cách cũng chính là tiến dần từng bước chứ không phải một bước là đến nơi. Như vậy có thể tạo được giai đoạn giảm sóc, nếu có động tác quá lớn thường mang tới mâu thuẫn không hề nhỏ.
- Trưởng ban Trang, tôi biết chuyện này nhất định dẫn đến không ít phong ba, tôi cũng đã chuẩn bị về tư tưởng. Nhưng tôi đúng là không ngờ có người nhìn tôi như vậy.
Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu chính mình.
- Người ăn cua khó tránh khỏi bị nghi ngờ, tôi đã sớm chuẩn bị tư tưởng. Nhưng nếu lãnh đạo có cái nhìn như vậy đúng là quá oan cho tôi.
Trang Quyền cười phá lên nói:
- Cũng không đến mức như vậy. Tôi chỉ là nhắc cậu làm việc gì cũng cần suy nghĩ kỹ càng, nhất là bây giờ cậu là quyền Thị trưởng thì càng cần chú ý. Đương nhiên vấn đề trên nguyên tắc không thể nhân nhượng, nhưng cách làm cần điều chỉnh một chút. Ví dụ như cậu phái ra tổ công tác chính là nước cờ hay.
……..
Làm một quân cờ quan trọng trong tay Triệu Quốc Đống, trong thời gian này Vu Văn Lượng cũng không được yên ổn gì.
Triệu Quốc Đống đã giao nhiệm vụ rất rõ ràng, nhưng ý đồ chân chính lại rất mơ hồ. Vu Văn Lượng có thể đoán ra được một chút, nhưng loại chuyện này trước khi đối mặt với thực tế thì tất cả cũng có thể đi con đường khác, có kết quả khác.
Nửa tháng nay Vu Văn Lượng dẫn theo tổ công tác đến Hoài Châu, tìm hiểu rõ tình hình các xã, thị trấn, trọng điểm hiểu rõ ảnh hưởng khi quy hoạch đô thị điều chỉnh mang tới với cuộc sống của cuộc sống nông dân mất đất là như thế nào? Cùng với cơ cấu chính quyền xã, thị trấn có thể thay đổi, cùng với việc làm như thế nào để đối phó với biến hoá này?
Cơ chế bồi thường khi giải phóng mặt bằng của các nơi không quá giống nhau. Bồi thường bằng tiền, bồi thường bằng nhà ở cùng với số tiền đảm bảo cuộc sống cơ bản cho nông dân sau khi mất ruộng đất, cũng có mấy cách để giải quyết.
Triệu Quốc Đống có ý muốn thành lập cơ chế hỗ trợ thất nghiệp, bảo hiểm y tế cho nông dân mất đất. Nhưng điều này cần phải có nền tài chính rất lớn làm chỗ dựa. Với khả năng tài chính hiện nay của Hoài Khánh thì tất nhiên còn có chút khó khăn. Hơn nữa đây cũng là một hệ thống rất phức tạp, không phải anh cứ nghĩ cái là thành lập được.
Vì thế Triệu Quốc Đống và Vu Văn Lượng đã ngồi nói chuyện với nhau không ít lần. Điều này làm Vu Văn Lượng không khỏi kính sợ và rất khó hiểu về Triệu Quốc Đống. Một Thị trưởng trẻ tuổi như vậy không ngờ lại suy nghĩ sâu sắc đến thế, còn có thể suy nghĩ đến vấn đề sống và nghề nghiệp cho nông dân mất đát. Mặc dù trong đó có không ít thứ cần phải điều tra và thương lượng. Nhưng Triệu Quốc Đống có thể có suy nghĩ này là đủ rồi, đáng để Vu Văn Lượng xuống Hoài Châu hơn nửa tháng tìm hiểu rõ tình hình.
- Lão Tang, xem ra tình hình Hoài Châu có chút phức tạp. Chuyến đi này tôi có không ít thu hoạch. Việc giải quyết việc làm cho nông dân mất đất là rất lớn, làm như thế nào để cho nông dân mất đất không trở thành thành phần dưới cùng của xã hội, không vì mất đất mà nghèo. Tôi nghĩ trong này cần hai cấp Thị xã và quận cùng ngồi xuống bàn bạc và nói chuyện, tìm một biện pháp thật tốt để thống nhất giải quyết. Vì thế việc bồi thường tiền một lần duy nhất hay là bồi thường bằng nhà ở cũng không phải biện pháp tốt nhất, khó có thể duy trì cuộc sống của nông dân mất đất một cách lâu dài. Một khi nông dân dùng hết tiền bồi thường thì bọn họ sẽ sống như thế nào bây giờ? Mà bây giờ nếu đưa ra việc tăng cường bồi dưỡng nghiệp vụ, xúc tiến việc gây dựng sự nghiệp thì cũng không thể áp dụng ngay được, khó mang tới tác dụng quyết định.
Vu Văn Lượng ngồi trong văn phòng Tang Khắc Minh. Ưaar tháng nay hai người gần như hôm nào cũng đi với nhau nửa buổi. Hai người vốn khá quen với nhau, chỉ là không có bao nhiêu qua lại mà thôi. Bây giờ bởi vì chuyện này nên phải đi với nhau. Sau nhiều lần tiếp xúc hai người phát hiện mình có nhiều quan điểm và tiếng nói chung, hơn nữa càng nói chuyện càng cảm thấy hợp ý. Vì thế nửa tháng qua Vu Văn Lượng cũng thành khách quen của văn phòng Tang Khắc Minh.
Chỉ cần không xuống xã, Tang Khắc Minh không có việc gì thì Vu Văn Lượng sẽ tới văn phòng Tang Khắc Minh ngồi. Về sự phức tạp khi giải phóng mặt bằng, hai người có lẽ nói vài tháng cũng không hết chuyện.
Hai người đều cảm thấy theo tầm quan trọng của đô thị trong trung tâm nền kinh tế quốc dân, quá trình đô thị hóa cũng tiến hành càng lúc càng nhanh, quy mô đô thị không ngừng mở rộng, nghà sản nghiệp thứ hai, thứ ba hình thành sẽ khiến việc thu hồi đất diễn ra nhiều hơn, sẽ chiếm dụng đất sản xuất nông nghiệp nhiều lên. Nhất là khu vực ngoại ô càng dễ dàng bị thu hồi nhiều hơn cả.
Mà vấn đề thu hồi đất gặp khó khăn lớn nhất là giải quyết công ăn việc làm cho nông dân, mà cách bồi thường duy nhất hiện nay khi xây dựng thành thị cũng lộ ra những điểm không tốt của nó. Nông dân mất đất, thiếu kỹ năng sống, thiếu kỹ năng nghiệp vụ, thiếu quy hoạch cuộc sống cần thiết. Vì thế một khi nông dân mất đất dùng hết tiền, bọn họ không thể tránh khỏi thành người nghèo. Mà khi hệ thống bảo đảm an sinh xã hội chưa bao trùm đến quần thể này, bọn họ cũng càng lúc càng trở thành một nhân tố không ổn định ở xã hội.
- Trưởng ban Vu, anh nói đúng, tôi cũng sơ bộ thiết kế một chút thì thấy sự kiện quần thể ở Hoài Châu càng lúc càng nhiều, tăng trưởng với tốc độ rất nhanh. Những năm đầu 1990 thì không có mấy, nhưng đến tầm giữa thập kỷ thì có vài chục vụ một năm, đến cuối những năm 90 thì cứ nửa tháng lại có vụ, đã thành một vấn đề mà cả xã hội đều chú ý.
Tang Khắc Minh cũng rất thích nói chuyện với Vu Văn Lượng như vậy. Vu Văn Lượng mặc dù ở trên Thị xã không ít thời gian, nhưng cũng làm ở cơ sở không ít, kinh nghiệm cũng không thiếu. Hơn nữa lên Thị xã nên phạm vi tiếp xúc cũng tăng lên rất nhiều, có thể hiểu rõ hơn nữa tình hình Hoài Khánh, nhất là thường xuyên được tiếp xúc với trên tỉnh. Vì thế Tang Khắc Minh cũng hiểu thêm về kinh nghiệm và chính sách pháp luật.
- Tôi cũng đã cẩn thận phân tích qua. Bắt đầu từ giữa những năm 90 đến năm 98, việc cải cách các công ty nhà nước dẫn đến sự kiện quần thể chiếm tỷ lệ không hề nhỏ. Nhưng bắt đầu từ năm 1998, việc thu hồi đất, giải phóng mặt bằng khiến cho sự kiện quần thể tăng lên nhiều. Năm 1999 là rất rõ ràng. Hơn nữa không hề ít vụ là do nông dân không được giải quyết công ăn việc làm nên đến quận yêu cầu giải quyết vấn đề sống. Tôi lúc ấy có chút lo lắng, tình hình năm nay càng rõ ràng hơn nữa.
Vu Văn Lượng lặng lẽ nghe Tang Khắc Minh phân tích, đây đều là những số liệu cụ thể từ cơ sở.
- Hoài Châu chúng tôi sở dĩ phát triển công ty vừa và nhỏ, nhất là đưa ra các chính sách ưu đãi ở Khu công nghiệp để phát triển các công ty vừa và nhỏ phát triển, có một nguyên nhân rất quan trọng là chúng tôi hy vọng lợi dụng sức lao động dư thừa để hấp dẫn các công ty này, đồng thời cũng để các công ty này giải quyết công ăn việc làm cho nông dân mất đất. Vì thế Hoài Châu còn chuyên môn đưa ra các chính sách ưu đãi hơn nữa cho các công ty nếu thuê nông dân mất đất và công nhân mất việc của địa phương. Hoài Châu chúng tôi chấp nhận giảm thuế đôi chút, cũng hy vọng có thể làm cho công nhân mất việc và nông dân mất đất tìm được việc ổn định, có thể làm việc trong thời gian lâu dài, có thể đảm bảo cho cuộc sống gia đình bọn họ.
Vu Văn Lượng gật đầu tán thành quan điểm của Tang Khắc Minh. Triệu Quốc Đống khi nói chuyện với cách làm này của Hoài Châu cũng khá tán thành, cũng yêu cầu y thu thập tài liệu liên quan đến điểm này, để Thị xã về sau có thể áp dụng sang nơi khác. Mà bây giờ cách làm của Thị xã đúng là chưa bằng bên Hoài Châu.
- Tại sao Hoài Châu lại có chút mâu thuẫn với phương án quy hoạch đô thị của Thị xã, một nguyên nhân rất quan trọng trong đó là chúng tôi lo việc bồi thường và cơ chế đảm bảo cuộc sống nông dân mất đất không được kiện toàn, hoặc là nói không khoa học. Đẩy mạnh quá trình đô thị hóa với quy mô lớn như vậy sẽ mang tới tác dụng phụ không hề nhỏ. Ở điểm này không biết trên Thị xã đã chuẩn bị tư tưởng hay chưa? Trước đây còn không ít vấn đề cần được giải quyết, vậy xây dựng thành thị với quy hoạch lớn như vậy sẽ khiến bao nông dân mất đất, giải quyết công ăn việc làm cho bọn họ sau này như thế nào? Có thể lại xuất hiện một nhóm lớn nông dân nghèo đói vì mât s đất không? Nếu là như vậy Hoài Khánh muốn thực hiện sự phát triển kinh tế liên tục, lâu dài, Hoài Khánh nếu muốn thành đô thị hấp dẫn người tới ở thì trong những đại lộ to đẹp sẽ chôn những quả bom lớn.
Tang Khắc Minh liên tục đưa câu hỏi khiến Vu Văn Lượng phải chìm trong suy nghĩ.
- Tôi biết Thị xã cũng có kế hoạch và ý tưởng trong việc này. Nhưng tôi cảm thấy nó như là nhìn hoa trong sương, không đưa vào thực tế được, đến cuối cùng có thể khiến chúng ta phải trả giá rất đắt không? Cho nên tôi rất hy vọng trên Thị xã có thể đưa ra các chính sách thực tế, cụ thể hơn cho bên dưới áp dụng.
Tang Khắc Minh cảm thấy mình có chút kích động. Vu Văn Lượng không phải người đưa ra chính sách, y nhiều lắm chỉ là nhận nhiệm vụ mà lãnh đạo giao xuống tìm hiểu tình hình mà thôi, sau đó đưa ra căn cứ để lãnh đạo quyết định.
- Lão Tang, lời anh nói đều là vấn đề thực tế. Thị xã đúng là có kế hoạch và ý tưởng. Ví dụ như Thị trưởng Triệu đưa ra việc muốn thành lập trụ sở giáo dục dạy nghề lớn nhất tỉnh ở Hoài Khánh, trong đó có một nội dung quan trọng nhất là tập huấn kỹ năng, nghiệp vụ cho công nhân mất việc và nông dân mất đất. Đây cũng không phải là những thứ vu vơ mà là làm thật như dạy lái xe, đánh máy tính, dạy ngành mộc, sửa chữa điện, sửa ô tô, xe máy.. đều là những kỹ năng mưu sinh cơ bản nhất. Muốn cho các học viên sau vài tháng học tập có thể tìm được việc làm và nuôi được gia đình.
Vu Văn Lượng suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Đây là tôi nghe được khi Thị trưởng Triệu tại cùng Thị trưởng An thảo luận. Thị trưởng An được Thị trưởng Triệu yêu cầu nhanh chóng hợp nhất các trường giáo dục dạy nghề, nhanh chóng đưa trường này phục vụ công việc chung, làm cho nông dân mất đất và công nhân mất việc được tập huấn. Đó là nghiệp vụ hàng đầu.
- Nếu Thị xã thật sự sẽ làm như vậy thì thật ra có thể giải quyết được một ít vấn đề, nhưng vẫn không thể giải quyết được vấn đề căn bản. Dù sao số người có thể tham gia tập huấn không nhiều, hầu hết nông dân đều có trình độ văn hóa thấp, nhất là người trên 35 thì muốn bọn họ tập trung học kỹ năng nào đó thì rất khó khăn.
Tang Khắc Minh rất thẳng thắn nói.
- Đây chỉ là một phương diện, Thị trưởng Triệu đã liên lạc với năm công ty lớn của Thị xã, yêu cầu năm công ty này khi thuê người không thể chỉ lấy con em công nhân của mình, mà phải chủ động cân nhắc nông dân mất đất xem có con cái phù hợp với điều kiện nhận việc của công ty không? Ngoài ra cũng yêu cầu bọn họ chủ động nhận con cái nông dân sau khi đi bộ đội xuất ngũ vào làm việc, coi như chủ động chia sẻ nhiệm vụ với Thị xã, quận, huyện.
Tang Khắc Minh vẫn lắc đầu nói:
- Đây đều là biện pháp bình thường, không thể nào giải quyết được căn bản vấn đề.
Vu Văn Lượng cười cười một tiếng, Tang Khắc Minh này đúng là giỏi chui.
- Lão Tang, cái này không được, cái kia không được, vậy cũng chỉ có việc phát triển công ty vừa và nhỏ của Hoài Châu là thu hút được hết sức lao động phải không?
- Trưởng ban Vu, anh cũng phải thừa nhận cách phát triển công ty vừa và nhỏ của Hoài Châu thu hút sức lao động nhiều hơn bất cứ cách nào mà.
Tang Khắc Minh không hề khiêm tốn nói:
- Đương nhiên, nếu như vài phương diện kết hợp thì càng tốt hơn nữa.
- Ừ, tôi cũng nghe Thị trưởng Triệu mơ hồ nhắc tới việc phát triển kinh tế để thu nhập sức lao động dư thừa là căn bản, nhưng không phải năm năm, thậm chí mười năm là có thể giải quyết được. Căn bản phải có một giới hạn nhất định.
Vu Văn Lượng gật đầu nói:
- Đó chính là tạo ra một hệ thống bảo đảm an sinh xã hội. Ví dụ như đảm bảo thu nhập tối thiểu cho cuộc sống cho nông dân mất đất, làm như thế nào để đảm bảo bọn họ từ dân chúng có đất ở nông thôn chuyển sang dân chúng thành thị mà thiếu kỹ năng sống không bị ảnh hưởng quá nhiều. Đảm bảo cuộc sống tối thiểu, cấp bảo hiểm y tế, thậm chí là lương hưu, đây đều là vấn đề sẽ được giải quyết trong tương lai.
- Nhưng do tình hình thực tế các nơi khác nhau, tình hình tài chính cũng khác nhau. Hơn nữa Trung ương chỉ đưa ra một bộ khung, các nơi chỉ có thể căn cứ tình hình thực tế mà đưa ra chính sách tương ứng. Ở điểm này Thị trưởng Triệu có cái nhìn rất xa, cho nên ngài mới có thể để tôi mượn cơ hội khi Hoài Châu gặp khó khăn mà đến tìm hiểu tình hình, nhất là khi việc xây dựng thành thị vừa tiến hành. Qua đó sẽ tạo thành cơ sở trụ cột để thăm dò trong phương diện này.
Tang Khắc Minh có chút kinh ngạc nhìn Vu Văn Lượng:
- Thị xã thật sự có ý định này sao?
- Ừ, Thị trưởng Triệu đúng là có suy nghĩ này. Phải nói là Thị trưởng Triệu nghĩ xa hơn và toàn diện hơn chúng ta. Thị trưởng Triệu vừa muốn giải quyết vấn đề từ căn bản, lại muốn đưa ra một hệ thống bảo đảm an sinh xã hội, ít nhất theo tôi biết đây mới là sáng kiến. Hơn nữa đây là sáng kiến thật sự suy nghĩ về lợi ích lâu dài của dân chúng. Mặc dù có thể hiện nay có không ít khó khăn nhưng tôi cảm thấy sau này Hoài Khánh chúng ta nếu muốn giải quyết các vấn đề khi quá trình đô thị hóa mang tới cũng cần thử ở điểm này. Càng thử sớm thì chúng ta trả giá sẽ càng nhỏ. Nếu muộn thì trả giá sẽ càng lớn. Hơn nữa tôi cảm thấy Thị trưởng Triệu có thể sẽ áp dụng thí điểm tại Hoài Châu hoặc là Khánh Châu.
Tang Khắc Minh run lên, y suy nghĩ một lúc và nói:
- Đây có lẽ là một công trình rất khó khăn và phức tạp, mà cũng có không ít mạo hiểm. Thị trưởng Triệu nếu thật sự có ý này, tôi cảm thấy đây là việc tốt. Nhưng chỉ dựa vào lực lượng từng đó ở Thị xã thì chỉ sợ cũng khó có thể làm được. Điều này còn cần sự ủng hộ về quy định, chính sách của Trung ương, tỉnh.
/1736
|