Triệu Quốc Đống vừa ra khỏi máy bay, một cảm giác ấm áp ùa tới làm hắn khá vui vẻ.
Điều kiện sân bay quốc tế Phượng Hoàng Tam Á khá bình thường, nó kém hơn sân bay Thái Bình An Đô rất nhiều. Chẳng qua đối với Hải Nam gặp cơn lốc bất động sản những năm 90 mà nói thì dù là Hải Khẩu hay Tam Á, đây đều là nơi nổi tiếng ở Hải Nam đổ nát.
Chẳng qua theo thời gian Hải Nam cũng dần trở lại. Ít nhất Tập đoàn Thiên Phu sau khi vào Hải Nam đã đánh thức thị trường bất động sản ngủ đông của Hải Nam.
Tết 2001 có thể nói là tết buồn bực nhất của Triệu Quốc Đống.
Bạn bè, người thân đều có thể nhận ra biểu hiện của Triệu Quốc Đống không đúng nhưng hắn không nói gì. Bất cứ lúc nào Triệu Quốc Đống cũng tỏ ra trầm tĩnh, đương nhiên khi ở bên người phụ nữ của mình thì khác.
Cù Vận Bạch là người hiểu Triệu Quốc Đống rõ nhất. Trong công việc hắn có thể che giấu được bất cứ ai nhưng không thể là cô. Tâm trạng Triệu Quốc Đống có vẻ không tốt, Cù Vận Bạch đã nhận ra mấy ngày trước đó. Vì thế Cù Vận Bạch thậm chí còn hủy mấy cuộc gặp quan trọng để ở bên hắn. Chẳng qua Triệu Quốc Đống đã khéo léo bảo cô không cần làm như vậy.
Triệu Quốc Đống biết những khó khăn mà mình gặp phải là điều ai cũng sẽ gặp được. Giống như lúc trước hắn bình tĩnh phân tích cho Vương Phủ Mỹ vậy, bây giờ hắn cũng trả qua việc này.
Điều chỉnh tâm trạng, thả lỏng bản thân là điều cần thiết. Thực ra khi máy bay cất cánh, hắn cũng thấy mình hoàn toàn thả lỏng, cảm thấy tất cả phiền não đều đã biến mất.
- Này, anh không lên xe bus ra khỏi sân bay sao?
Một giọng con gái vang lên cũng không làm Triệu Quốc Đống chú ý.
Hắn lần này tới một mình, Cổ Tiểu Âu vốn định đi cùng nhưng Triệu Quốc Đống đã từ chối.
Cổ Tiểu Âu cũng ngoan ngoãn. Cô thấy tâm trạng Triệu Quốc Đống không tốt nên biết ý không đòi theo. Bản thân cô lại cùng Kiều San Đồng Úc sang Tứ Xuyên chơi.
Thấy người đàn ông đằng trước vẫn lặng lẽ đi về phía trước, điều này làm Bùi Nghi và bạn gái đi cùng có chút tức giận.
- Tiểu Nghi, bà nói người kia sao kiêu căng như vậy?
Cô bạn gái thở hổn hển đi lên hai bước nói:
- Không thấy Bùi đại tiểu thư đang gần tức đên lên sao?
- Đi đi, ai thèm tức.
Bùi Nghi nghe cô bạn nói thế không khỏi phì cười nói:
- Mình chỉ thấy người này là lạ. Bắt đầu từ lúc lên máy bay đã trông như người ơ ngủ, giống như việc xung quanh không liên quan gì tới hắn vậy, hoặc như người chưa đi máy bay bao giờ.
- Mình thấy không giống. Bà nhìn hắn trông tùy tiện như thế này, đây là người khá quen thuộc đi lại các nơi. Hay là hắn cố ý ra vẻ để tán bà?
Cô bạn mở to mắt, càng nghĩ càng thấy giống.
- Tiểu Nghi, tôi thấy chúng ta phải đề phòng hắn.
- Được rồi, người ta lên xe rồi, còn gì mà phải cẩn thận.
Bùi Nghi dậm chân nói:
- Mau, chúng ta gọi hắn lại.
- Gọi hắn làm gì? Bà không phải thật sự muốn nhìn thấy hắn đó chứ? Chẳng lẽ chỉ cần tên nào đó ra vẻ lạnh nhạt là bà mắc câu sao? Bà không đến mức nông cạn thế chứ?
Cô bạn có chút khó hiểu nói.
- Đừng nói nhiều, mình chỉ muốn biết hắn làm gì thôi.
Bùi Nghi thấy hắn ngồi cạnh mình mấy tiếng mà không thèm để ý tới mình. Mặc dù cách con đường nhưng cũng chỉ là lối đi nhỏ. Hai người cô nói chuyện mà hắn lại ra vẻ không nghe thấy, đúng là làm người ta không thể nhịn nổi.
Triệu Quốc Đống đúng là không chú ý hai cô gái này. Sau khi lên máy bay, hắn lúc thì nhìn ra, lúc thì suy nghĩ nên sao biết có người để ý tới mình.
- Này, anh làm sao vậy hả? Con gái gọi mà anh coi như không thấy sao?
Sau lưng truyền tới giọng nói dễ nghe làm Triệu Quốc Đống phải quay lại. Hai cô gái xinh xắn cầm túi du lịch đang đứng gọi hắn.
- Ồ, hai cô gọi tôi? Chúng ta hình như không quen mà?
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu gãi đầu, sau đó nhìn quanh thấy không có ai khác. Các hành khách khác đã lên xe bus rời đi, hoặc là đến bãi đỗ xe bắt taxi, đi xe đến đón. Chỉ có hắn cảm thấy mình muốn đi bộ ra ngoài để cảm nhận cảnh đẹp xung quanh mà thôi.
- Không quen là không thể gọ sao?
Cô gái hơi béo hơn một chút trông như muốn gây sự. Hai tay chống eo, chiếc áo sơ mi không ngừng phồng lên do ngực liên tục đập.
Triệu Quốc Đống càng khó hiểu. Vốn không quen biết, hai cô gái này nhìn khá ngây thơ, không phải là loại con gái kéo khách, sao lại gọi mình?
- Vậy nếu hai cô không có gì thì tôi đi trước.
- Đi? Anh đi như thế nào?
Cô gái nhe răng đe dọa nhưng không làm cô thêm dữ dằn mà lại có vẻ đáng yêu.
- Đi như thế nào ư? Đi xe bus, đi xe bus ra ngoài.
Triệu Quốc Đống càng lúc càng không hiểu nổi hai cô này định làm gì? Chẳng lẽ là công an cảm thấy mình đi buôn lậu, hay buôn ma túy nên muốn kiểm tra sao?
- Đi xe bus? Xe bus ở bên kia, anh đi sang đây làm gì?
Cô gái hơi béo nói.
- Ồ, tôi đi taxi vậy.
Triệu Quốc Đống nhẫn nại giải thích. Hai cô gái này không giống nhân viên công an mà giống sinh viên đại học hơn.
Bùi Nghi thấy cô bạn gái hỏi đối phương liên tục như vậy cũng thấy có chút mất mặt. Cô chỉ vì tò mò nên đi tới, không ngờ bạn cô lại biểu hiện hơi quá.
- Đi thôi Tiểu Tĩnh, chúng ta đi thôi. Không chừng Hà Bảo nhà bà đang sốt ruột đó.
Bùi Nghi kéo cô bạn gái rồi có chút xấu hổ nói:
- Xin lỗi, chúng tôi nhận lầm người.
- Ồ, Tiểu Nghi, bà sao lại phải sợ? Ai nhận lầm chứ?
Cô gái béo nói:
- Anh kia, anh ngồi trên máy bay sao không thèm để ý đến hai mỹ nữ, tại sao giả vờ trước mặt chúng tôi? Có phải muốn tán Tiểu Nghi không hả?
- Tiểu Tĩnh, bà nói gì thế?
Bùi Nghi bị bạn nói như vậy không khỏi đỏ mặt, vội vàng kéo bạn sang bên.
Triệu Quốc Đống lúc này mới có phản ứng, thì ra mình xuất thần ở trên máy bay lại bị người chú ý, xem ra hay cô “mỹ nữ” này khó chịu với hắn, cho nên mới tìm hắn lý luận.
- Tôi trên máy bay đang có việc cần suy nghĩ nên không chú ý tới, đúng là có mắt không tròng, có gì không đúng xin mời bỏ qua cho. Tôi nói lúc nãy trên máy bay sao yên tĩnh như vậy thì ra có hai mỹ nữ ngồi bên, vẻ đẹp bắn ra bốn phía làm mọi người ở bên không dám nói gì.
Triệu Quốc Đống nửa khen nửa trêu làm không khí tích cực hơn chút. Hắn vốn giỏi ở việc tán gái.
Bùi Nghi và Khương Tĩnh đều nở nụ cười vì lời nói của hắn. Hai cô đều thấy hắn có chút thú vị.
Hai cô cũng hỏi Triệu Quốc Đống đến Hải Nam làm gì. Triệu Quốc Đống nói mình đi du lịch. Hai cô hỏi hắn sao không đi theo đoàn, hắn nói thích tự do nên mới đi một mình, thích đi đâu thì đi.
Khi hỏi hắn có kế hoạch đi đâu không, hai cô rất hào phóng mời hắn cùng đi taxi vào thành phố, Triệu Quốc Đống cũng thoải mái nhận lời.
Điều kiện sân bay quốc tế Phượng Hoàng Tam Á khá bình thường, nó kém hơn sân bay Thái Bình An Đô rất nhiều. Chẳng qua đối với Hải Nam gặp cơn lốc bất động sản những năm 90 mà nói thì dù là Hải Khẩu hay Tam Á, đây đều là nơi nổi tiếng ở Hải Nam đổ nát.
Chẳng qua theo thời gian Hải Nam cũng dần trở lại. Ít nhất Tập đoàn Thiên Phu sau khi vào Hải Nam đã đánh thức thị trường bất động sản ngủ đông của Hải Nam.
Tết 2001 có thể nói là tết buồn bực nhất của Triệu Quốc Đống.
Bạn bè, người thân đều có thể nhận ra biểu hiện của Triệu Quốc Đống không đúng nhưng hắn không nói gì. Bất cứ lúc nào Triệu Quốc Đống cũng tỏ ra trầm tĩnh, đương nhiên khi ở bên người phụ nữ của mình thì khác.
Cù Vận Bạch là người hiểu Triệu Quốc Đống rõ nhất. Trong công việc hắn có thể che giấu được bất cứ ai nhưng không thể là cô. Tâm trạng Triệu Quốc Đống có vẻ không tốt, Cù Vận Bạch đã nhận ra mấy ngày trước đó. Vì thế Cù Vận Bạch thậm chí còn hủy mấy cuộc gặp quan trọng để ở bên hắn. Chẳng qua Triệu Quốc Đống đã khéo léo bảo cô không cần làm như vậy.
Triệu Quốc Đống biết những khó khăn mà mình gặp phải là điều ai cũng sẽ gặp được. Giống như lúc trước hắn bình tĩnh phân tích cho Vương Phủ Mỹ vậy, bây giờ hắn cũng trả qua việc này.
Điều chỉnh tâm trạng, thả lỏng bản thân là điều cần thiết. Thực ra khi máy bay cất cánh, hắn cũng thấy mình hoàn toàn thả lỏng, cảm thấy tất cả phiền não đều đã biến mất.
- Này, anh không lên xe bus ra khỏi sân bay sao?
Một giọng con gái vang lên cũng không làm Triệu Quốc Đống chú ý.
Hắn lần này tới một mình, Cổ Tiểu Âu vốn định đi cùng nhưng Triệu Quốc Đống đã từ chối.
Cổ Tiểu Âu cũng ngoan ngoãn. Cô thấy tâm trạng Triệu Quốc Đống không tốt nên biết ý không đòi theo. Bản thân cô lại cùng Kiều San Đồng Úc sang Tứ Xuyên chơi.
Thấy người đàn ông đằng trước vẫn lặng lẽ đi về phía trước, điều này làm Bùi Nghi và bạn gái đi cùng có chút tức giận.
- Tiểu Nghi, bà nói người kia sao kiêu căng như vậy?
Cô bạn gái thở hổn hển đi lên hai bước nói:
- Không thấy Bùi đại tiểu thư đang gần tức đên lên sao?
- Đi đi, ai thèm tức.
Bùi Nghi nghe cô bạn nói thế không khỏi phì cười nói:
- Mình chỉ thấy người này là lạ. Bắt đầu từ lúc lên máy bay đã trông như người ơ ngủ, giống như việc xung quanh không liên quan gì tới hắn vậy, hoặc như người chưa đi máy bay bao giờ.
- Mình thấy không giống. Bà nhìn hắn trông tùy tiện như thế này, đây là người khá quen thuộc đi lại các nơi. Hay là hắn cố ý ra vẻ để tán bà?
Cô bạn mở to mắt, càng nghĩ càng thấy giống.
- Tiểu Nghi, tôi thấy chúng ta phải đề phòng hắn.
- Được rồi, người ta lên xe rồi, còn gì mà phải cẩn thận.
Bùi Nghi dậm chân nói:
- Mau, chúng ta gọi hắn lại.
- Gọi hắn làm gì? Bà không phải thật sự muốn nhìn thấy hắn đó chứ? Chẳng lẽ chỉ cần tên nào đó ra vẻ lạnh nhạt là bà mắc câu sao? Bà không đến mức nông cạn thế chứ?
Cô bạn có chút khó hiểu nói.
- Đừng nói nhiều, mình chỉ muốn biết hắn làm gì thôi.
Bùi Nghi thấy hắn ngồi cạnh mình mấy tiếng mà không thèm để ý tới mình. Mặc dù cách con đường nhưng cũng chỉ là lối đi nhỏ. Hai người cô nói chuyện mà hắn lại ra vẻ không nghe thấy, đúng là làm người ta không thể nhịn nổi.
Triệu Quốc Đống đúng là không chú ý hai cô gái này. Sau khi lên máy bay, hắn lúc thì nhìn ra, lúc thì suy nghĩ nên sao biết có người để ý tới mình.
- Này, anh làm sao vậy hả? Con gái gọi mà anh coi như không thấy sao?
Sau lưng truyền tới giọng nói dễ nghe làm Triệu Quốc Đống phải quay lại. Hai cô gái xinh xắn cầm túi du lịch đang đứng gọi hắn.
- Ồ, hai cô gọi tôi? Chúng ta hình như không quen mà?
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu gãi đầu, sau đó nhìn quanh thấy không có ai khác. Các hành khách khác đã lên xe bus rời đi, hoặc là đến bãi đỗ xe bắt taxi, đi xe đến đón. Chỉ có hắn cảm thấy mình muốn đi bộ ra ngoài để cảm nhận cảnh đẹp xung quanh mà thôi.
- Không quen là không thể gọ sao?
Cô gái hơi béo hơn một chút trông như muốn gây sự. Hai tay chống eo, chiếc áo sơ mi không ngừng phồng lên do ngực liên tục đập.
Triệu Quốc Đống càng khó hiểu. Vốn không quen biết, hai cô gái này nhìn khá ngây thơ, không phải là loại con gái kéo khách, sao lại gọi mình?
- Vậy nếu hai cô không có gì thì tôi đi trước.
- Đi? Anh đi như thế nào?
Cô gái nhe răng đe dọa nhưng không làm cô thêm dữ dằn mà lại có vẻ đáng yêu.
- Đi như thế nào ư? Đi xe bus, đi xe bus ra ngoài.
Triệu Quốc Đống càng lúc càng không hiểu nổi hai cô này định làm gì? Chẳng lẽ là công an cảm thấy mình đi buôn lậu, hay buôn ma túy nên muốn kiểm tra sao?
- Đi xe bus? Xe bus ở bên kia, anh đi sang đây làm gì?
Cô gái hơi béo nói.
- Ồ, tôi đi taxi vậy.
Triệu Quốc Đống nhẫn nại giải thích. Hai cô gái này không giống nhân viên công an mà giống sinh viên đại học hơn.
Bùi Nghi thấy cô bạn gái hỏi đối phương liên tục như vậy cũng thấy có chút mất mặt. Cô chỉ vì tò mò nên đi tới, không ngờ bạn cô lại biểu hiện hơi quá.
- Đi thôi Tiểu Tĩnh, chúng ta đi thôi. Không chừng Hà Bảo nhà bà đang sốt ruột đó.
Bùi Nghi kéo cô bạn gái rồi có chút xấu hổ nói:
- Xin lỗi, chúng tôi nhận lầm người.
- Ồ, Tiểu Nghi, bà sao lại phải sợ? Ai nhận lầm chứ?
Cô gái béo nói:
- Anh kia, anh ngồi trên máy bay sao không thèm để ý đến hai mỹ nữ, tại sao giả vờ trước mặt chúng tôi? Có phải muốn tán Tiểu Nghi không hả?
- Tiểu Tĩnh, bà nói gì thế?
Bùi Nghi bị bạn nói như vậy không khỏi đỏ mặt, vội vàng kéo bạn sang bên.
Triệu Quốc Đống lúc này mới có phản ứng, thì ra mình xuất thần ở trên máy bay lại bị người chú ý, xem ra hay cô “mỹ nữ” này khó chịu với hắn, cho nên mới tìm hắn lý luận.
- Tôi trên máy bay đang có việc cần suy nghĩ nên không chú ý tới, đúng là có mắt không tròng, có gì không đúng xin mời bỏ qua cho. Tôi nói lúc nãy trên máy bay sao yên tĩnh như vậy thì ra có hai mỹ nữ ngồi bên, vẻ đẹp bắn ra bốn phía làm mọi người ở bên không dám nói gì.
Triệu Quốc Đống nửa khen nửa trêu làm không khí tích cực hơn chút. Hắn vốn giỏi ở việc tán gái.
Bùi Nghi và Khương Tĩnh đều nở nụ cười vì lời nói của hắn. Hai cô đều thấy hắn có chút thú vị.
Hai cô cũng hỏi Triệu Quốc Đống đến Hải Nam làm gì. Triệu Quốc Đống nói mình đi du lịch. Hai cô hỏi hắn sao không đi theo đoàn, hắn nói thích tự do nên mới đi một mình, thích đi đâu thì đi.
Khi hỏi hắn có kế hoạch đi đâu không, hai cô rất hào phóng mời hắn cùng đi taxi vào thành phố, Triệu Quốc Đống cũng thoải mái nhận lời.
/1736
|