Ăn tối xong, Đức Sơn cùng đám bạn đến sàn nhảy. Hôm nay Khổng Nguyệt hơi mệt nên ở nhà nghỉ, Triệu Quốc Đống cũng không có việc gì để làm.
Sau khi chia tay với Đường Cẩn, Triệu Quốc Đống không cố ý muốn đi lại quá gần với Khổng Nguyệt, mà Khổng Nguyệt có vẻ cũng có băn khoăn nào đó. Hơn nữa còn có cả Hàn Đông nên hai người vẫn chưa đến mức yêu đương.
Rảnh rỗi nên Triệu Quốc Đống chạy xe quanh nhà máy. Nhà máy dệt là một đơn vị riêng biệt. Bởi vì có việc lần trước ở tường vây nên Triệu Quốc Đống đã nhắc Hạ Hồng Hải và Phòng bảo vệ nhà máy tăng cường bảo vệ. Hôm nay y liền tới xem trực ban ở Phòng bảo vệ.
Nhìn quanh không có một ai, ánh đèn chiếu sáng khá tối, Triệu Quốc Đống lắc đầu. Cần tiết kiếm thì không tiết kiệm, chỗ này lại keo kiệt như vậy.
Phòng bảo vệ nằm ở tầng một của tòa nhà này. Bình thường cũng không có bao người đến đây. Hôm nay là cuối tuần nên nhân viên trực ban bình thường đều phải tới sàn nhảy. Triệu Quốc Đống lúc này mới nhớ ra và định rời đi thì nghe thấy bên kia có tiếng cãi vã truyền đến.
Triệu Quốc Đống hơi khó hiểu. Phòng bảo vệ này có mỗi Từ Xuân Nhạn là nữ, mà trong tiếng cãi vã có giọng nữ, hơn nữa còn có giọng đàn ông khá quen tai.
Hắn đẩy cửa Phòng bảo vệ nhưng khóa trong, chẳng qua việc này không làm khó được hắn.
Triệu Quốc Đống lẻn vào sát tường và nhìn thì thấy tiếng cãi vã truyền ra từ phía xa xa.
Triệu Quốc Đống trèo lên tường mà đi như trên mặt đất, vài bước rồi nhảy xuống Triệu Quốc Đống lén lút đi về phía đó.
Lúc còn học ở trường cảnh sát thì Triệu Quốc Đống đã không ít lần tập luyện như vậy, cũng vì thế thấy không ít cảnh nóng mắt làm người ta thèm muốn. Chẳng qua hắn cũng hiểu cho các đôi yêu nhau. Dù sao hắn cũng là một người trong số đó, mặc dù gặp không ít nhưng cũng không đi quấy rầy việc tốt của bọn họ.
- Xuân Nhạn, em đây là cố ý trêu anh phải không? Cứ suốt ngày đùn đẩy, nghĩ anh là thằng ngu sao?
Giọng đàn ông có vẻ bực bội, hơn nữa còn có ý uy hiếp.
- Em đâu dám? Chẳng qua chuyện anh đồng ý với em thì đã làm đâu?
Từ Xuân Nhạn nhẹ nhàng nói.
- Hừ, em còn muốn gì hả? Anh mất nhiều sức mới đưa được em tới Phòng bảo vệ? Em lại làm như vậy sao? Em nghĩ mình là cô gái 18 tuổi, muốn đụng vào em cũng khó như vậy sao?
Người đàn ông thở hổn hển nói;
- Đừng có làm quá đáng.
- Bí thư Hùng, lúc trước anh đồng ý điều hai chị em tôi ra khỏi xưởng, anh không thực hiện được. Từ Xuân Nhạn tôi nói là giữ lời, chỉ cần anh điều em gái tôi ra ngoài thì đừng nói là tôi, dù em gái tôi dù anh muốn làm gì cũng được.
- Hừ, đừng nói ngon ngọt với tôi. Nói dễ nghe đó là bây giờ cô đã được chuyển sang Phòng bảo vệ mà tôi chưa đụng được cọng tóc của cô, cô còn muốn tôi điều em gái cô ra sao? Hừ, để ả ta làm cả đời trong xưởng sợi đi.
- Bí thư Hùng, đây là anh không thực hiện lời hứa, không thể trách tôi.
Từ Xuân Nhạn cũng lạnh giọng nói.
- Đừng ra vẻ với tôi. Nói với cô, tôi nếu có thể điều cô ra thì cũng có thể làm cô về. Nhớ bây giờ cô mới là tạm thời điều chỉnh, tôi lúc nào cũng có thể điều cô về. Cô muốn tiếp tục làm đêm ở xưởng sao, vậy thì được ngay.
Hùng Nhân Quý hung dữ nói:
- Không thiếu ả công nhân chấp nhận cởi quần lót để tôi chơi nhằm chuyển công việc. Cô nghĩ mình là đứa trong trắng sao?
- Bí thư Hùng, đừng nói như vậy, tôi không phải là loại phụ nữ đó.
Từ Xuân Nhạn có chút do dự.
- Nói ít thôi. Từ Xuân Nhạn, tôi nói với cô một câu, hôm nay nếu cô làm tôi thỏa mãn thì tôi sẽ lo cho cả việc em gái cô. Nếu không thì tuần sau cô về xưởng cũ đi.
Hùng Nhân Quý nói rất lạnh lùng. Triệu Quốc Đống không khỏi có chút ngạc nhiên, Hùng Nhân Quý này giỏi.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Triệu Quốc Đống cũng đã đứng vững. Hắn muốn xem Từ Xuân Nhạn có thể chống lại được Hùng Nhân Quý hay không?
- Quay về thì quay về, có gì chứ. Tôi vẫn nói như trước, không điều em gái tôi ra thì đừng mơ.
Có lẽ bị Hùng Nhân Quý chọc tức nên Từ Xuân Nhạn cũng cao giọng hơn.
- Giỏi, giỏi, đây là cô nói đó. Từ Xuân Nhạn, thứ hai cô về xưởng làm đi. Nói với cô, em gái cô cũng sẽ được chuyển ca. Cô nói tin này với em gái cô đi. Ha ha.
Hùng Nhân Quý cười phá lên nói.
- Hùng Nhân Quý, anh là đồ vô sỉ.
- Vô sỉ? Hừ hừ, chuyện vô sỉ còn ở phía sau, cô từ từ cảm nhận đi.
Hùng Nhân Quý nói chuyện đầy âm hiểm.
Đằng trước lập tức trở nên im ắng, giọng Từ Xuân Nhạn trở nên hốt hoảng:
- Bí thư Hùng, nếu anh có thể điều em gái tôi ra khỏi xưởng thì tôi nói lời giữ lời.
- Không có việc tốt như vậy đâu. Hôm nay cô cởi hết đồ ra để tôi chơi, nếu không thì cả đời này chị em cô sống trong xưởng sợi đi.
Hùng Nhân Quý thấy đối phương đã hạ giọng liền cười thầm trong lòng:
- Xuân Nhạn, tôi vẫn thích cô, cô sao phải tự làm khổ mình như vậy?
- Không, không …
Giọng Từ Xuân Nhạn trở nên yếu ớt.
- Hừ, trong nhà máy này còn không ai dám chống đối lại tôi. Xuân Nhạn, tôi hứa với cô là trong vòng một tháng sẽ giải quyết xong thủ tục của cô, trong nửa năm sẽ giải quyết cho em gái cô. Sao?
Hùng Nhân Quý thấy âm mưu sắp thành thì ra vẻ thành thật, vẻ mặt này của y đúng là làm nhiều người tin.
Triệu Quốc Đống không thể nghe nổi nữa. Hắn không biết cứ tiếp tục như vậy thì Từ Xuân Nhạn có thể bị khuất phục hay không. Có lẽ là không, nhưng Triệu Quốc Đống không thể mạo hiểm như vậy.
Từ Xuân Nhạn như con cừu non trước con sói, hai tay ôm trước ngực, cô rất đau khổ.
Đúng như lời Hùng Nhân Quý nói, cô không phải một cô gái còn trong trắng, là một người phụ nữ 26 tuổi đã ly hôn. Cô cũng khát khao người đàn ông yêu mình, nhưng cô không muốn để súc sinh có cơ thể mình.
Triệu Quốc Đống trèo lên tường ra ngoài rồi gọi vào trong:
- Mã ca, Mã ca, ồ, không có đây sao?
Triệu Quốc Đống ra vẻ muốn đẩy cửa mà nói:
- Anh ở trong à, Triệu Quốc Đống đây.
Hùng Nhân Quý đang định ra tay liền có chút khẩn trương. Y vội vàng bảo Từ Xuân Nhạn ra ngoài ứng phó, y lặng lẽ mở cửa sau và trốn vào phòng trong.
- Ồ, Từ tỷ à, Mã ca có đây không?
Triệu Quốc Đống ra vẻ ngạc nhiên mà nói:
- Sao lại khóa cửa như vậy? Chẳng lẽ Phòng bảo vệ còn sợ có kẻ xấu tiến vào ư?
- Ồ, Trưởng đồn Triệu sao, cơn gió nào đưa cậu tới vậy? Trưởng phòng Mã đến câu lạc bộ rồi.
Từ Xuân Nhạn vui mừng ra mặt mà nói.
- Ừ, tôi tìm Mã ca nhắc một chút là phải tăng cường tuần tra tường vây ở chỗ xưởng máy. Tôi đoán cơ chế tuần tra của nhà máy bây giờ không thể giải quyết được vấn đề.
Triệu Quốc Đống ngồi trên ghế quay lưng về cửa. Hắn nhìn xuyên qua kính thì thấy Hùng Nhân Quý đang lén lút rời đi.
- Vậy phải hỏi Trưởng phòng mới được.
Từ Xuân Nhạn thấy Hùng Nhân Quý đã đi làm hòn đá trong lòng cô đã biến mất. Không biết sao cô lại rất sợ người đàn ông trước mặt này hiểu lầm quan hệ của mình và Hùng Nhân Quý.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng rồi nói:
- Đi rồi ư?
Từ Xuân Nhạn hoảng sợ che miệng, không thể tin nổi.
- Từ tỷ, sao phải làm khổ mình như vậy?
Triệu Quốc Đống thương tiếc nói.
Từ Xuân Nhạn run lên, cô không nhịn được mà khóc.
- Cậu biết gì chứ? Cậu biết cái cảm giác mùa đông mà đêm phải dậy đi làm không? Cậu biết mùa hè mà đứng trong xưởng nóng đến 45 độ đến bảy tám tiếng là như thế nào không? Cậu biết tên quản đốc bỉ ổi cứ thi thoảng lại đứng bên mà sờ mó là như thế nào không?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Cuộc sống khắc nghiệt làm người ta mất dần hy vọng. Chỉ cần cải thiện cuộc sống của mình mà nhiều người bất chấp tất cả, đây có quá tàn nhẫn không?
- Nhạn tỷ, cuộc sống không u ám như chị nghĩ đâu. Tương lai cũng không như chị nghĩ, nếu có thể từ ngõ cụt đi ra thì chị sẽ thấy bầu trời rất tươi sáng.
Triệu Quốc Đống gọi Nhạn tỷ làm Từ Xuân Nhạn run lên. Cô không hy vọng xa vời nhưng dù là mầm cây trong khe đá cũng muốn đâm chồi nảy lộc.
- Có thể nói chuyện với tôi không?
Từ Xuân Nhạn lau nước mắt rồi buồn bã nói.
- Có gì không được chứ? Đi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.
Triệu Quốc Đống nói.
Sau khi chia tay với Đường Cẩn, Triệu Quốc Đống không cố ý muốn đi lại quá gần với Khổng Nguyệt, mà Khổng Nguyệt có vẻ cũng có băn khoăn nào đó. Hơn nữa còn có cả Hàn Đông nên hai người vẫn chưa đến mức yêu đương.
Rảnh rỗi nên Triệu Quốc Đống chạy xe quanh nhà máy. Nhà máy dệt là một đơn vị riêng biệt. Bởi vì có việc lần trước ở tường vây nên Triệu Quốc Đống đã nhắc Hạ Hồng Hải và Phòng bảo vệ nhà máy tăng cường bảo vệ. Hôm nay y liền tới xem trực ban ở Phòng bảo vệ.
Nhìn quanh không có một ai, ánh đèn chiếu sáng khá tối, Triệu Quốc Đống lắc đầu. Cần tiết kiếm thì không tiết kiệm, chỗ này lại keo kiệt như vậy.
Phòng bảo vệ nằm ở tầng một của tòa nhà này. Bình thường cũng không có bao người đến đây. Hôm nay là cuối tuần nên nhân viên trực ban bình thường đều phải tới sàn nhảy. Triệu Quốc Đống lúc này mới nhớ ra và định rời đi thì nghe thấy bên kia có tiếng cãi vã truyền đến.
Triệu Quốc Đống hơi khó hiểu. Phòng bảo vệ này có mỗi Từ Xuân Nhạn là nữ, mà trong tiếng cãi vã có giọng nữ, hơn nữa còn có giọng đàn ông khá quen tai.
Hắn đẩy cửa Phòng bảo vệ nhưng khóa trong, chẳng qua việc này không làm khó được hắn.
Triệu Quốc Đống lẻn vào sát tường và nhìn thì thấy tiếng cãi vã truyền ra từ phía xa xa.
Triệu Quốc Đống trèo lên tường mà đi như trên mặt đất, vài bước rồi nhảy xuống Triệu Quốc Đống lén lút đi về phía đó.
Lúc còn học ở trường cảnh sát thì Triệu Quốc Đống đã không ít lần tập luyện như vậy, cũng vì thế thấy không ít cảnh nóng mắt làm người ta thèm muốn. Chẳng qua hắn cũng hiểu cho các đôi yêu nhau. Dù sao hắn cũng là một người trong số đó, mặc dù gặp không ít nhưng cũng không đi quấy rầy việc tốt của bọn họ.
- Xuân Nhạn, em đây là cố ý trêu anh phải không? Cứ suốt ngày đùn đẩy, nghĩ anh là thằng ngu sao?
Giọng đàn ông có vẻ bực bội, hơn nữa còn có ý uy hiếp.
- Em đâu dám? Chẳng qua chuyện anh đồng ý với em thì đã làm đâu?
Từ Xuân Nhạn nhẹ nhàng nói.
- Hừ, em còn muốn gì hả? Anh mất nhiều sức mới đưa được em tới Phòng bảo vệ? Em lại làm như vậy sao? Em nghĩ mình là cô gái 18 tuổi, muốn đụng vào em cũng khó như vậy sao?
Người đàn ông thở hổn hển nói;
- Đừng có làm quá đáng.
- Bí thư Hùng, lúc trước anh đồng ý điều hai chị em tôi ra khỏi xưởng, anh không thực hiện được. Từ Xuân Nhạn tôi nói là giữ lời, chỉ cần anh điều em gái tôi ra ngoài thì đừng nói là tôi, dù em gái tôi dù anh muốn làm gì cũng được.
- Hừ, đừng nói ngon ngọt với tôi. Nói dễ nghe đó là bây giờ cô đã được chuyển sang Phòng bảo vệ mà tôi chưa đụng được cọng tóc của cô, cô còn muốn tôi điều em gái cô ra sao? Hừ, để ả ta làm cả đời trong xưởng sợi đi.
- Bí thư Hùng, đây là anh không thực hiện lời hứa, không thể trách tôi.
Từ Xuân Nhạn cũng lạnh giọng nói.
- Đừng ra vẻ với tôi. Nói với cô, tôi nếu có thể điều cô ra thì cũng có thể làm cô về. Nhớ bây giờ cô mới là tạm thời điều chỉnh, tôi lúc nào cũng có thể điều cô về. Cô muốn tiếp tục làm đêm ở xưởng sao, vậy thì được ngay.
Hùng Nhân Quý hung dữ nói:
- Không thiếu ả công nhân chấp nhận cởi quần lót để tôi chơi nhằm chuyển công việc. Cô nghĩ mình là đứa trong trắng sao?
- Bí thư Hùng, đừng nói như vậy, tôi không phải là loại phụ nữ đó.
Từ Xuân Nhạn có chút do dự.
- Nói ít thôi. Từ Xuân Nhạn, tôi nói với cô một câu, hôm nay nếu cô làm tôi thỏa mãn thì tôi sẽ lo cho cả việc em gái cô. Nếu không thì tuần sau cô về xưởng cũ đi.
Hùng Nhân Quý nói rất lạnh lùng. Triệu Quốc Đống không khỏi có chút ngạc nhiên, Hùng Nhân Quý này giỏi.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Triệu Quốc Đống cũng đã đứng vững. Hắn muốn xem Từ Xuân Nhạn có thể chống lại được Hùng Nhân Quý hay không?
- Quay về thì quay về, có gì chứ. Tôi vẫn nói như trước, không điều em gái tôi ra thì đừng mơ.
Có lẽ bị Hùng Nhân Quý chọc tức nên Từ Xuân Nhạn cũng cao giọng hơn.
- Giỏi, giỏi, đây là cô nói đó. Từ Xuân Nhạn, thứ hai cô về xưởng làm đi. Nói với cô, em gái cô cũng sẽ được chuyển ca. Cô nói tin này với em gái cô đi. Ha ha.
Hùng Nhân Quý cười phá lên nói.
- Hùng Nhân Quý, anh là đồ vô sỉ.
- Vô sỉ? Hừ hừ, chuyện vô sỉ còn ở phía sau, cô từ từ cảm nhận đi.
Hùng Nhân Quý nói chuyện đầy âm hiểm.
Đằng trước lập tức trở nên im ắng, giọng Từ Xuân Nhạn trở nên hốt hoảng:
- Bí thư Hùng, nếu anh có thể điều em gái tôi ra khỏi xưởng thì tôi nói lời giữ lời.
- Không có việc tốt như vậy đâu. Hôm nay cô cởi hết đồ ra để tôi chơi, nếu không thì cả đời này chị em cô sống trong xưởng sợi đi.
Hùng Nhân Quý thấy đối phương đã hạ giọng liền cười thầm trong lòng:
- Xuân Nhạn, tôi vẫn thích cô, cô sao phải tự làm khổ mình như vậy?
- Không, không …
Giọng Từ Xuân Nhạn trở nên yếu ớt.
- Hừ, trong nhà máy này còn không ai dám chống đối lại tôi. Xuân Nhạn, tôi hứa với cô là trong vòng một tháng sẽ giải quyết xong thủ tục của cô, trong nửa năm sẽ giải quyết cho em gái cô. Sao?
Hùng Nhân Quý thấy âm mưu sắp thành thì ra vẻ thành thật, vẻ mặt này của y đúng là làm nhiều người tin.
Triệu Quốc Đống không thể nghe nổi nữa. Hắn không biết cứ tiếp tục như vậy thì Từ Xuân Nhạn có thể bị khuất phục hay không. Có lẽ là không, nhưng Triệu Quốc Đống không thể mạo hiểm như vậy.
Từ Xuân Nhạn như con cừu non trước con sói, hai tay ôm trước ngực, cô rất đau khổ.
Đúng như lời Hùng Nhân Quý nói, cô không phải một cô gái còn trong trắng, là một người phụ nữ 26 tuổi đã ly hôn. Cô cũng khát khao người đàn ông yêu mình, nhưng cô không muốn để súc sinh có cơ thể mình.
Triệu Quốc Đống trèo lên tường ra ngoài rồi gọi vào trong:
- Mã ca, Mã ca, ồ, không có đây sao?
Triệu Quốc Đống ra vẻ muốn đẩy cửa mà nói:
- Anh ở trong à, Triệu Quốc Đống đây.
Hùng Nhân Quý đang định ra tay liền có chút khẩn trương. Y vội vàng bảo Từ Xuân Nhạn ra ngoài ứng phó, y lặng lẽ mở cửa sau và trốn vào phòng trong.
- Ồ, Từ tỷ à, Mã ca có đây không?
Triệu Quốc Đống ra vẻ ngạc nhiên mà nói:
- Sao lại khóa cửa như vậy? Chẳng lẽ Phòng bảo vệ còn sợ có kẻ xấu tiến vào ư?
- Ồ, Trưởng đồn Triệu sao, cơn gió nào đưa cậu tới vậy? Trưởng phòng Mã đến câu lạc bộ rồi.
Từ Xuân Nhạn vui mừng ra mặt mà nói.
- Ừ, tôi tìm Mã ca nhắc một chút là phải tăng cường tuần tra tường vây ở chỗ xưởng máy. Tôi đoán cơ chế tuần tra của nhà máy bây giờ không thể giải quyết được vấn đề.
Triệu Quốc Đống ngồi trên ghế quay lưng về cửa. Hắn nhìn xuyên qua kính thì thấy Hùng Nhân Quý đang lén lút rời đi.
- Vậy phải hỏi Trưởng phòng mới được.
Từ Xuân Nhạn thấy Hùng Nhân Quý đã đi làm hòn đá trong lòng cô đã biến mất. Không biết sao cô lại rất sợ người đàn ông trước mặt này hiểu lầm quan hệ của mình và Hùng Nhân Quý.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng rồi nói:
- Đi rồi ư?
Từ Xuân Nhạn hoảng sợ che miệng, không thể tin nổi.
- Từ tỷ, sao phải làm khổ mình như vậy?
Triệu Quốc Đống thương tiếc nói.
Từ Xuân Nhạn run lên, cô không nhịn được mà khóc.
- Cậu biết gì chứ? Cậu biết cái cảm giác mùa đông mà đêm phải dậy đi làm không? Cậu biết mùa hè mà đứng trong xưởng nóng đến 45 độ đến bảy tám tiếng là như thế nào không? Cậu biết tên quản đốc bỉ ổi cứ thi thoảng lại đứng bên mà sờ mó là như thế nào không?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Cuộc sống khắc nghiệt làm người ta mất dần hy vọng. Chỉ cần cải thiện cuộc sống của mình mà nhiều người bất chấp tất cả, đây có quá tàn nhẫn không?
- Nhạn tỷ, cuộc sống không u ám như chị nghĩ đâu. Tương lai cũng không như chị nghĩ, nếu có thể từ ngõ cụt đi ra thì chị sẽ thấy bầu trời rất tươi sáng.
Triệu Quốc Đống gọi Nhạn tỷ làm Từ Xuân Nhạn run lên. Cô không hy vọng xa vời nhưng dù là mầm cây trong khe đá cũng muốn đâm chồi nảy lộc.
- Có thể nói chuyện với tôi không?
Từ Xuân Nhạn lau nước mắt rồi buồn bã nói.
- Có gì không được chứ? Đi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.
Triệu Quốc Đống nói.
/1736
|