Khi Triệu Quốc Đống từ An Đô về Bắc Kinh vẫn rất tự nhiên làm cho Cù Vận Bạch yên tâm không ít.
Cù Vận Bạch lo chính là Triệu Quốc Đống giả vờ để cô vui. Nhưng sự tự nhiên, sự vui mừng thật lòng của Triệu Quốc Đống làm cô thấy yên tâm, làm cô không còn lo lắng nữa, cũng làm cô càng ỷ lại vào Triệu Quốc Đống hơn nữa. Người đàn ông như vậy mới đáng để cô dựa vào cả đời.
Thực ra Triệu Quốc Đống cũng không phải không thấy chút áp lực nào. Hắn không phải lo việc này ảnh hưởng đến con đường làm quan của mình bao nhiêu mà là cảm thấy mình đột nhiên đổi thân phận, mình đã sắp thành bố.
Điều này làm cho hắn thấy mê man, bang hoàng, vui mừng, an ủi, đủ tâm trạng đan xen vào nhau. Hắn cũng không hối hận vì mình đã làm như vậy. Đối với Cù Vận Bạch đã yêu và ở bên hắn nhiều năm, đây là món quà lớn nhất hắn dành cho cô. Hơn nữa hắn cũng thật lòng hy vọng có con cùng Cù Vận Bạch.
Nhưng hắn lại nghĩ Cù Vận Bạch đã có con với mình, vậy mấy người phụ nữ khác của mình thì sao? Đây là vấn đề khó khăn không dễ giải quyết. Nếu không nghĩ tới thì không sao, nhưng nghĩ đến lại làm hắn rất khó xử.
Triệu Quốc Đống không nhịn được cười khổ một tiếng, chuyện này đi một bước tính một bước vậy thôi. Cũng may dù là chị em Từ Xuân Nhạn, Trình Nhược Lâm cùng La Băng thì hắn tin các cô không gây phiền toái cho hắn. Nhưng thật ra Cổ Tiểu Âu lại khác vì cô vẫn còn trẻ tuổi, nhiều việc chưa nghĩ chín chắn.
….
Điện thoại di động không ngừng rung nhắc nhở Triệu Quốc Đống rằng có người gọi. Hắn không nghe mà đợi đến khi cuộc họp kết thúc về văn phòng rồi mở ra thì thấy là Vưu Liên Hương gọi tới.
- Ồ Vưu tỷ, cơn gió gì thổi chị tới vậy. Tôi đúng là không ngờ Vưu tỷ lại gọi tới đó.
Tháng 10 vào Bắc Kinh, Triệu Quốc Đống gần như biến mất ở tỉnh An Nguyên. Lúc về An Đô cũng lặng lẽ, cùng lắm là qua đêm ở chỗ mấy người phụ nữ mà thôi, tiện thể liên lạc vài người. Triệu Quốc Đống cũng cố gắng tránh cho lãnh đạo tỉnh cảm thấy hắn vẫn không cam lòng khi rời đi.
Bên Ninh Lăng cũng gọi tới chúc mừng hắn, ngay cả Hoàng Lăng cũng gọi tới chúc mừng. Chương Thiên Phóng đã được điều làm phó giám đốc sở Thủy lợi, coi như một vị trí tốt.
Vưu Liên Hương đã được nhận chức Phó thị trưởng thường trực của Chương Thiên Phóng, Lục Kiếm Dân thay Nghiêm Lập Dân lên Sở công an làm Phó bí thư Thị ủy Ninh Lăng. Bộ máy Thị xã Ninh Lăng lần này coi như điều chỉnh lớn.
- Hừ, Quốc Đống, làm Cục trưởng đã bắt đầu ra vẻ hay sao? Vưu tỷ gọi hỏng cả máy mà vẫn nhẫn tâm không nghe ư?
Vưu Liên Hương lớn tiếng nói thiếu chút nữa làm Triệu Quốc Đống ong tai.
- Vưu tỷ, chị nói gì vậy. Tôi dù ra vẻ với ai cũng không dám với chị mà. Vừa nãy cục họp, tôi phát biểu nên không tiện nghe máy. Xin lỗi, chị lên Bắc Kinh, tôi mời Vưu tỷ một chén xin lỗi là được chứ gì?
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.
- Được, nhưng phải phạt ba chén.
Vưu Liên Hương nhẹ nhàng nói.
- Ba chén cũng được, chỉ cần Vưu tỷ tới là tôi sẽ tiếp.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.
- Quốc Đống, Vưu tỷ chỉ chờ câu này của cậu đó. Vưu tỷ đúng là có chuyện cần nhờ cậu.
Vưu Liên Hương thuận thế nói như sợ Triệu Quốc Đống đổi ý.
Triệu Quốc Đống có chút tò mò nói:
- Vưu tỷ, không phải chị làm Phó thị trưởng thường trực nên sẽ hay tới Bắc Kinh đó chứ? Ninh Lăng lại có chuyện gì mà phải lên Bắc Kinh thế?
- Vưu tỷ tới rồi nói. Chiều nay tôi sẽ cùng Thị trưởng Chung bay tới đó. Tối nay chính quyền Ninh Lăng muốn mời cậu dùng bữa, cậu cho chút mặt mũi chứ?
Vưu Liên Hương có chút kích động nói.
- Thị trưởng Chung?
Triệu Quốc Đống cảm thấy mình đi chưa bao lâu mà nhân sự tỉnh An Nguyên đã thay đổi lớn như vậy sao? Thị trưởng Thị xã Ninh Lăng không phải Thư Chí Cao sao? Sao lại có Thị trưởng Chung nào nữa?
- Quốc Đống, cậu không biết sao? Thư Chí Cao điều tới làm cục trưởng Cục thống kê tỉnh, lên cao rồi. Chung Dược Quân chắc cậu cũng biết, vốn là Phó chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng tỉnh đó.
- Ồ, quen. Lúc tôi làm quy hoạch đô thị ở Hoài Khánh cũng thường xuyên lên báo cáo công việc với Ủy ban Xây dựng tỉnh. Y mặc dù không phụ trách mảng này nhưng coi như gặp mặt vài lần.
Triệu Quốc Đống cũng có chút ấn tượng. Chung Dược Quân là vị Phó chủ nhiệm đứng hàng sau ở Ủy ban Xây dựng tỉnh. Lần này có thể xuống làm Thị trưởng thị xã thì cũng đã tốn không ít tâm tư.
- Ừ, y vừa được chọn làm Thị trưởng Ninh Lăng. Hạng mục bên Vân Lĩnh hơi vướng, Hoàng Lăng muốn y làm chân chạy. Y cũng hy vọng hạng mục này xong để kiếm chút uy tín.
Vưu Liên Hương cũng không giấu gì với Triệu Quốc Đống.
- Hạng mục ở Vân Lĩnh vốn đã gần xong nhưng đột nhiên gác lại. Trước đó thị xã và huyện Vân Lĩnh đã làm không ít việc. Nếu chuyện này phí công thì vừa tốn công, tốn tiền và khó ăn nói với bên dưới.
- Hạng mục trạm phát điện Cô Lỗ câu?
Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ biết hạng mục này do tỉnh, thị xã và Tập đoàn quốc điện liên doanh. Bởi vì điều kiện hạng mục này khá tốt, việc giải phóng mặt bằng không quá nhiều, không ảnh hưởng mấy tới hoàn cảnh sinh thái bên dưới cho nên Tập đoàn quốc điện định đầu tư một mình nhưng bị tỉnh và thị xã đòi chia phần. Tỷ lệ bỏ vốn theo kiểu 5:2.5:1.5:1, do Tập đoàn quốc điện, công ty đầu tư tỉnh An Nguyên, công ty đầu tư Thị xã Ninh Lăng, chính quyền huyện Vân Lĩnh chia nhau, sản lượng điện đạt 100 ngàn KW.
Hạng mục này khi Triệu Quốc Đống chưa điều khỏi Ninh Lăng đã được đưa ra bàn bạc. Sau khi Triệu Quốc Đống đến Hoài Khánh, Hoàng Lăng đã toàn lực thúc đẩy hạng mục này, cũng nhiều lần chạy lên Ủy ban nhân dân tỉnh và Bộ năng lượng, cuối cùng hạng mục đã được xác định. Thị xã Ninh Lăng và huyện Vân Lĩnh rất coi trọng, đã thành lập một văn phòng để đẩy mạnh hạng mục này, cố gắng nhanh chóng khởi công nhưng ai ngờ khi chuẩn bị ký kết lại bị hoãn.
Triệu Quốc Đống cũng biết hạng mục bị gác lại là do vấn đề ở Tập đoàn quốc điện. Người phụ trách hạng mục này bị bắt nên hạng mục này chỉ có thể gác lại mà thôi. Bên thanh tra bộ, bên kiểm toán cũng muốn tiến hành các hạng mục mà những người bị bắt dính dáng tới, qua đó để tìm ra xem còn ai phạm tội nữa hay không. Vì thế hạng mục không biết bị kéo đến bao giờ, điều này cũng làm Hoàng Lăng sốt ruột và phải dục Chung Dược Quân, Vưu Liên Hương đi chạy hạng mục.
- Đúng, cậu cũng biết việc này sao?
Vưu Liên Hương rất nhạy cảm nhận ra vấn đề.
- Vưu tỷ, Tập đoàn quốc điện có chuyện đã không còn là bí mật, tin tức đã sớm truyền đi khắp nơi. Ủy ban kỷ luật Trung ương cũng tham gia, không ít người dính vào, đó đều là người quản lý của Tập đoàn quốc điện. Điều này khiến Tập đoàn quốc điện bị tê liệt, bây giờ đang trong giai đoạn nghỉ ngơi và hồi phục nên có lẽ tạm thời không thể tính tới các công việc khác. Tôi sợ lần này các chị lên mất công.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói.
- Quốc Đống, chuyện này rất quan trọng đối với sự phát triển của Ninh Lăng, nhất là Vân Lĩnh. Cậu cũng biết kinh tế Vân Lĩnh vẫn kém phát triển. Bây giờ khó khăn lắm mới có hạng mục này, đây là mơ ước, là hy vọng của hơn 100 ngàn dân Vân Lĩnh. Vì hạng mục này dân chúng Vân Lĩnh thậm chí có thể hy sinh nhiều quyền lợi, cho nên hạng mục này nhất định phải đạt được.
Vưu Liên Hương vội vàng nói.
- Hạng mục này theo tôi thấy nhất định sẽ làm nhưng vấn đề là bây giờ đang khó khăn nên không thể lập tức khởi động như Ninh Lăng mong muốn đâu.
Triệu Quốc Đống cũng thấy có chút khó giải quyết. Tập đoàn quốc điện mặc dù đang do Lưu Nham chủ trì công việc nhưng bây giờ tập đoàn chủ yếu muốn duy trì hoạt động thường ngày, làm sao còn tâm trí với việc khởi động hạng mục mới. Ninh Lăng có giục gấp hơn nữa thì Tập đoàn quốc điện cũng không cân nhắc tới. Phải đợi bên Thanh tra bộ, bên Kiểm toán thấy không có vấn đề gì ở hạng mục này thì may ra mới có thể tiến hành.
- Quốc Đống, cậu phải giúp chúng tôi mới được. Chúng tôi ở Bắc Kinh mắt như bị bịt khăn vậy, không nhận ra ai. Tôi nghĩ Hoàng Lăng cũng sẽ gọi điện nhờ cậu đó.
Giọng Vưu Liên Hương có vẻ mơ hồ, xem ra sóng có vấn đề.
- Được rồi Vưu tỷ, lúc nào lên Bắc Kinh rồi nói tiếp. Có được hay không thì chúng ta cũng phải nỗ lực mà. Chưa đến phút cuối thì vẫn phải thử xem sao.
Triệu Quốc Đống liền đồng ý.
Bỏ máy xuống, Triệu Quốc Đống lúc này mới phát hiện mình gọi điện mất nửa tiếng. Xem ra Ninh Lăng thay đổi hơn mình nghĩ. Thư Chí Cao đi, Chương Thiên Phóng đi, Nghiêm Lập Dân trước cũng đi, bây giờ Hoàng Lăng nắm quyền tuyệt đối ở Ninh Lăng. Hắn hy vọng Hoàng Lăng đừng xảy ra chuyện, có thể sống yên ổn. Ninh Lăng dù sao cũng là nơi đặt giấc mơ ban đầu của hắn, mà Hoàng Lăng cũng là nhân vật có năng lực, có cái nhìn độc đáo trong sự phát triển kinh tế.
Cù Vận Bạch lo chính là Triệu Quốc Đống giả vờ để cô vui. Nhưng sự tự nhiên, sự vui mừng thật lòng của Triệu Quốc Đống làm cô thấy yên tâm, làm cô không còn lo lắng nữa, cũng làm cô càng ỷ lại vào Triệu Quốc Đống hơn nữa. Người đàn ông như vậy mới đáng để cô dựa vào cả đời.
Thực ra Triệu Quốc Đống cũng không phải không thấy chút áp lực nào. Hắn không phải lo việc này ảnh hưởng đến con đường làm quan của mình bao nhiêu mà là cảm thấy mình đột nhiên đổi thân phận, mình đã sắp thành bố.
Điều này làm cho hắn thấy mê man, bang hoàng, vui mừng, an ủi, đủ tâm trạng đan xen vào nhau. Hắn cũng không hối hận vì mình đã làm như vậy. Đối với Cù Vận Bạch đã yêu và ở bên hắn nhiều năm, đây là món quà lớn nhất hắn dành cho cô. Hơn nữa hắn cũng thật lòng hy vọng có con cùng Cù Vận Bạch.
Nhưng hắn lại nghĩ Cù Vận Bạch đã có con với mình, vậy mấy người phụ nữ khác của mình thì sao? Đây là vấn đề khó khăn không dễ giải quyết. Nếu không nghĩ tới thì không sao, nhưng nghĩ đến lại làm hắn rất khó xử.
Triệu Quốc Đống không nhịn được cười khổ một tiếng, chuyện này đi một bước tính một bước vậy thôi. Cũng may dù là chị em Từ Xuân Nhạn, Trình Nhược Lâm cùng La Băng thì hắn tin các cô không gây phiền toái cho hắn. Nhưng thật ra Cổ Tiểu Âu lại khác vì cô vẫn còn trẻ tuổi, nhiều việc chưa nghĩ chín chắn.
….
Điện thoại di động không ngừng rung nhắc nhở Triệu Quốc Đống rằng có người gọi. Hắn không nghe mà đợi đến khi cuộc họp kết thúc về văn phòng rồi mở ra thì thấy là Vưu Liên Hương gọi tới.
- Ồ Vưu tỷ, cơn gió gì thổi chị tới vậy. Tôi đúng là không ngờ Vưu tỷ lại gọi tới đó.
Tháng 10 vào Bắc Kinh, Triệu Quốc Đống gần như biến mất ở tỉnh An Nguyên. Lúc về An Đô cũng lặng lẽ, cùng lắm là qua đêm ở chỗ mấy người phụ nữ mà thôi, tiện thể liên lạc vài người. Triệu Quốc Đống cũng cố gắng tránh cho lãnh đạo tỉnh cảm thấy hắn vẫn không cam lòng khi rời đi.
Bên Ninh Lăng cũng gọi tới chúc mừng hắn, ngay cả Hoàng Lăng cũng gọi tới chúc mừng. Chương Thiên Phóng đã được điều làm phó giám đốc sở Thủy lợi, coi như một vị trí tốt.
Vưu Liên Hương đã được nhận chức Phó thị trưởng thường trực của Chương Thiên Phóng, Lục Kiếm Dân thay Nghiêm Lập Dân lên Sở công an làm Phó bí thư Thị ủy Ninh Lăng. Bộ máy Thị xã Ninh Lăng lần này coi như điều chỉnh lớn.
- Hừ, Quốc Đống, làm Cục trưởng đã bắt đầu ra vẻ hay sao? Vưu tỷ gọi hỏng cả máy mà vẫn nhẫn tâm không nghe ư?
Vưu Liên Hương lớn tiếng nói thiếu chút nữa làm Triệu Quốc Đống ong tai.
- Vưu tỷ, chị nói gì vậy. Tôi dù ra vẻ với ai cũng không dám với chị mà. Vừa nãy cục họp, tôi phát biểu nên không tiện nghe máy. Xin lỗi, chị lên Bắc Kinh, tôi mời Vưu tỷ một chén xin lỗi là được chứ gì?
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.
- Được, nhưng phải phạt ba chén.
Vưu Liên Hương nhẹ nhàng nói.
- Ba chén cũng được, chỉ cần Vưu tỷ tới là tôi sẽ tiếp.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.
- Quốc Đống, Vưu tỷ chỉ chờ câu này của cậu đó. Vưu tỷ đúng là có chuyện cần nhờ cậu.
Vưu Liên Hương thuận thế nói như sợ Triệu Quốc Đống đổi ý.
Triệu Quốc Đống có chút tò mò nói:
- Vưu tỷ, không phải chị làm Phó thị trưởng thường trực nên sẽ hay tới Bắc Kinh đó chứ? Ninh Lăng lại có chuyện gì mà phải lên Bắc Kinh thế?
- Vưu tỷ tới rồi nói. Chiều nay tôi sẽ cùng Thị trưởng Chung bay tới đó. Tối nay chính quyền Ninh Lăng muốn mời cậu dùng bữa, cậu cho chút mặt mũi chứ?
Vưu Liên Hương có chút kích động nói.
- Thị trưởng Chung?
Triệu Quốc Đống cảm thấy mình đi chưa bao lâu mà nhân sự tỉnh An Nguyên đã thay đổi lớn như vậy sao? Thị trưởng Thị xã Ninh Lăng không phải Thư Chí Cao sao? Sao lại có Thị trưởng Chung nào nữa?
- Quốc Đống, cậu không biết sao? Thư Chí Cao điều tới làm cục trưởng Cục thống kê tỉnh, lên cao rồi. Chung Dược Quân chắc cậu cũng biết, vốn là Phó chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng tỉnh đó.
- Ồ, quen. Lúc tôi làm quy hoạch đô thị ở Hoài Khánh cũng thường xuyên lên báo cáo công việc với Ủy ban Xây dựng tỉnh. Y mặc dù không phụ trách mảng này nhưng coi như gặp mặt vài lần.
Triệu Quốc Đống cũng có chút ấn tượng. Chung Dược Quân là vị Phó chủ nhiệm đứng hàng sau ở Ủy ban Xây dựng tỉnh. Lần này có thể xuống làm Thị trưởng thị xã thì cũng đã tốn không ít tâm tư.
- Ừ, y vừa được chọn làm Thị trưởng Ninh Lăng. Hạng mục bên Vân Lĩnh hơi vướng, Hoàng Lăng muốn y làm chân chạy. Y cũng hy vọng hạng mục này xong để kiếm chút uy tín.
Vưu Liên Hương cũng không giấu gì với Triệu Quốc Đống.
- Hạng mục ở Vân Lĩnh vốn đã gần xong nhưng đột nhiên gác lại. Trước đó thị xã và huyện Vân Lĩnh đã làm không ít việc. Nếu chuyện này phí công thì vừa tốn công, tốn tiền và khó ăn nói với bên dưới.
- Hạng mục trạm phát điện Cô Lỗ câu?
Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ biết hạng mục này do tỉnh, thị xã và Tập đoàn quốc điện liên doanh. Bởi vì điều kiện hạng mục này khá tốt, việc giải phóng mặt bằng không quá nhiều, không ảnh hưởng mấy tới hoàn cảnh sinh thái bên dưới cho nên Tập đoàn quốc điện định đầu tư một mình nhưng bị tỉnh và thị xã đòi chia phần. Tỷ lệ bỏ vốn theo kiểu 5:2.5:1.5:1, do Tập đoàn quốc điện, công ty đầu tư tỉnh An Nguyên, công ty đầu tư Thị xã Ninh Lăng, chính quyền huyện Vân Lĩnh chia nhau, sản lượng điện đạt 100 ngàn KW.
Hạng mục này khi Triệu Quốc Đống chưa điều khỏi Ninh Lăng đã được đưa ra bàn bạc. Sau khi Triệu Quốc Đống đến Hoài Khánh, Hoàng Lăng đã toàn lực thúc đẩy hạng mục này, cũng nhiều lần chạy lên Ủy ban nhân dân tỉnh và Bộ năng lượng, cuối cùng hạng mục đã được xác định. Thị xã Ninh Lăng và huyện Vân Lĩnh rất coi trọng, đã thành lập một văn phòng để đẩy mạnh hạng mục này, cố gắng nhanh chóng khởi công nhưng ai ngờ khi chuẩn bị ký kết lại bị hoãn.
Triệu Quốc Đống cũng biết hạng mục bị gác lại là do vấn đề ở Tập đoàn quốc điện. Người phụ trách hạng mục này bị bắt nên hạng mục này chỉ có thể gác lại mà thôi. Bên thanh tra bộ, bên kiểm toán cũng muốn tiến hành các hạng mục mà những người bị bắt dính dáng tới, qua đó để tìm ra xem còn ai phạm tội nữa hay không. Vì thế hạng mục không biết bị kéo đến bao giờ, điều này cũng làm Hoàng Lăng sốt ruột và phải dục Chung Dược Quân, Vưu Liên Hương đi chạy hạng mục.
- Đúng, cậu cũng biết việc này sao?
Vưu Liên Hương rất nhạy cảm nhận ra vấn đề.
- Vưu tỷ, Tập đoàn quốc điện có chuyện đã không còn là bí mật, tin tức đã sớm truyền đi khắp nơi. Ủy ban kỷ luật Trung ương cũng tham gia, không ít người dính vào, đó đều là người quản lý của Tập đoàn quốc điện. Điều này khiến Tập đoàn quốc điện bị tê liệt, bây giờ đang trong giai đoạn nghỉ ngơi và hồi phục nên có lẽ tạm thời không thể tính tới các công việc khác. Tôi sợ lần này các chị lên mất công.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói.
- Quốc Đống, chuyện này rất quan trọng đối với sự phát triển của Ninh Lăng, nhất là Vân Lĩnh. Cậu cũng biết kinh tế Vân Lĩnh vẫn kém phát triển. Bây giờ khó khăn lắm mới có hạng mục này, đây là mơ ước, là hy vọng của hơn 100 ngàn dân Vân Lĩnh. Vì hạng mục này dân chúng Vân Lĩnh thậm chí có thể hy sinh nhiều quyền lợi, cho nên hạng mục này nhất định phải đạt được.
Vưu Liên Hương vội vàng nói.
- Hạng mục này theo tôi thấy nhất định sẽ làm nhưng vấn đề là bây giờ đang khó khăn nên không thể lập tức khởi động như Ninh Lăng mong muốn đâu.
Triệu Quốc Đống cũng thấy có chút khó giải quyết. Tập đoàn quốc điện mặc dù đang do Lưu Nham chủ trì công việc nhưng bây giờ tập đoàn chủ yếu muốn duy trì hoạt động thường ngày, làm sao còn tâm trí với việc khởi động hạng mục mới. Ninh Lăng có giục gấp hơn nữa thì Tập đoàn quốc điện cũng không cân nhắc tới. Phải đợi bên Thanh tra bộ, bên Kiểm toán thấy không có vấn đề gì ở hạng mục này thì may ra mới có thể tiến hành.
- Quốc Đống, cậu phải giúp chúng tôi mới được. Chúng tôi ở Bắc Kinh mắt như bị bịt khăn vậy, không nhận ra ai. Tôi nghĩ Hoàng Lăng cũng sẽ gọi điện nhờ cậu đó.
Giọng Vưu Liên Hương có vẻ mơ hồ, xem ra sóng có vấn đề.
- Được rồi Vưu tỷ, lúc nào lên Bắc Kinh rồi nói tiếp. Có được hay không thì chúng ta cũng phải nỗ lực mà. Chưa đến phút cuối thì vẫn phải thử xem sao.
Triệu Quốc Đống liền đồng ý.
Bỏ máy xuống, Triệu Quốc Đống lúc này mới phát hiện mình gọi điện mất nửa tiếng. Xem ra Ninh Lăng thay đổi hơn mình nghĩ. Thư Chí Cao đi, Chương Thiên Phóng đi, Nghiêm Lập Dân trước cũng đi, bây giờ Hoàng Lăng nắm quyền tuyệt đối ở Ninh Lăng. Hắn hy vọng Hoàng Lăng đừng xảy ra chuyện, có thể sống yên ổn. Ninh Lăng dù sao cũng là nơi đặt giấc mơ ban đầu của hắn, mà Hoàng Lăng cũng là nhân vật có năng lực, có cái nhìn độc đáo trong sự phát triển kinh tế.
/1736
|