- Có gì cần phải kết hợp xử lý? Đây không phải do Đồn công an các anh xử lý sao? Chẳng lẽ công an hàng hải bọn họ có thể xen vào việc của các anh?
Triệu Quốc Đống biết rõ việc phân chia quyền hạn của cơ quan công an. Xảy ra chuyện ở bến tàu thì nên do Đồn công an cảng quản lý.
- Ồ? Anh quản việc này làm gì, đây là việc nội bộ của chúng tôi, ra ngoài, ra ngoài.
Cảnh sát kia lớn tiếng nói. Chẳng qua y cũng hơi cảnh giác vì đối phương có vẻ hiểu rõ phân chia quyền hạn của cơ quan công an, giọng cũng lớn không phải kẻ dễ chơi.
- Tại sao chúng tôi phải ra ngoài? Tôi chỉ yêu cầu gặp người, nếu không mời người phụ trách nơi này ra đây, chúng tôi muốn tìm hiểu tình hình. Theo chúng tôi biết đám người công an hàng hải có kẻ háo sắc, gây hấn ở bến tàu, đánh người thân của chúng tôi. Vụ án an ninh trật tự như vậy chẳng lẽ Đồn công an cảng không xử lý được sao?
Triệu Quốc Đống nói đầy sắc bén.
Thấy thái độ đối phương cứng rắn như vậy, tên cảnh sát biết gặp kẻ biết luật, nhưng y cũng tự tin mình không nói nỡ lời gì cả.
- Xin lỗi, anh có chuyện gì có thể phản ánh, tôi làm cảnh sát phụ trách trực ban nên sẽ tiếp đón. Về phần anh nói yêu cầu ai đến gặp anh, chuyện này nên do ai xử lý thì anh nói không được chấp nhận, không phải do tôi quyết định. Chúng tôi sẽ dựa theo quy định liên quan xử lý.
Triệu Quốc Đống thật ra khá khen biểu hiện của vị cảnh sát này.
- Chúng tôi là người thân muốn gặp người chẳng lẽ là quá sao? Mặc kệ các anh xác định bọn họ như thế nào thì ít nhất chúng tôi cũng có quyền gặp mặt chứ?
Mễ Á có chút nóng nảy:
- Bọn họ bị mấy tên công an hàng hải vây lấy, các người chẳng lẽ bỏ mặc không quản.
Tên cảnh sát ngẩn ra. Trong lòng y cũng có chút buồn bực. Đám công an hàng hải kia không có việc gì lại gây chuyện. Chẳng qua tên kia có mẹ là Phó cục trưởng ở Bộ Giao thông, bố là cán bộ trung tầng ở cục công an hàng hải lâu năm. Tên kia đánh người không nói, bây giờ còn mang người ta vào đây rõ ràng là muốn lấy việc công báo thù riêng, quá đáng ghét.
- Vậy hai người chờ chút, tôi vào xin chỉ thị.
Cảnh sát thấy Triệu Quốc Đống, Mễ Á đã ngồi xuống nên yên tâm một chút vào trong báo cáo.
Chờ cảnh sát vào trong, Triệu Quốc Đống nhìn Mễ Á. Mễ Á hiểu ý, hai người lặng lẽ vào theo.
Đây là một tòa nhà ba tầng mới xây khi xây dựng cảng Ninh Lăng. Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ biết bố trí đồn công an này. Tầng một là phòng trực ban, thẩm vấn, tầng hai là văn phòng lãnh đạo, phòng họp, phòng nghỉ của cảnh sát, tầng ba là nơi chứa tang vật, chứa vũ khí, hậu cần của cảnh sát.
Triệu Quốc Đống nhìn thì thấy tên cảnh sát vừa rồi lên tầng hai. Hắn nhân lúc không ai chú ý mà đi lên, người bên dưới thấy thì nghĩ hai người đi theo tên cảnh sát kia nên không chặn lại.
Triệu Quốc Đống và Mễ Á lên trên lầu thì nghe thấy giọng nói khá chói tai:
- Sếp Vệ, chỉ chuyện này đáng làm anh kinh ngạc vậy sao? Đúng thế, nó bị thương, nhưng anh xem mặt tôi bị con điếm này cào đây? Mẹ nó chứ, không cho bọn chó này một chuyện, bọn nó không mở mắt ra nhìn người.
Một người trầm giọng nói:
- Việc này sợ không dễ xử lý. Anh thấy như vậy có được không, dù sao vết thương của anh không quan trọng, mọi người có thể bỏ qua. Chúng tôi coi như hòa giải.
- Lão Vệ, anh nói như vậy là thế nào. Tiểu Tôn lần đầu đi đường này, cậu ấy cứ như vậy về thì ăn nói thế nào, tôi về có thể gặp người sao? Mọi người đều trong ngành, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật mà. Anh giao người cho chúng tôi mang về xử lý, chuyện khác anh không cần quan tâm. Như vậy chúng tôi cũng không làm khó anh em địa phương.
- Chuyện xảy ra ở bến tàu là địa phận của chúng tôi, do chúng tôi phụ trách, không thể giao ra gì cả.
Giọng vừa nãy vang lên:
- Về phần các anh nói trên tàu có hiềm nghi vi phạm pháp luật thì tôi nghĩ đó là việc khác. Ở tình huống này nếu anh có thể chuẩn bị đủ thủ tục thì tôi nghĩ không vấn đề gì.
Triệu Quốc Đống mặc dù không hài lòng việc đối phương bỏ qua việc vi phạm pháp luật của công an hàng hải, nhưng hắn cũng khen ngợi thái độ cứng rắn, kiên quyết của đối phương.
- Lão Vệ, anh có ý gì?
Giọng đối phương hơi cứng rắn lên một chút:
- Dù sao cũng là người một nhà, anh không nghĩ xem làm như vậy có thích hợp không?
- Hừ, tôi thấy sếp Vệ đây không nể mặt rồi.
Giọng ban đầu vang lên.
- Bỏ đi, chúng ta đi, nếu người ta không nể mặt thì chúng ta còn gì để nói. Hừ, sau này có giỏi đừng nhờ chúng tôi.
Mọt giọng trẻ tuổi càn rỡ nói:
- Trưởng đồn Vệ, các anh làm như vậy sẽ làm tổn thương anh em đơn vị bạn đó. Anh phải suy nghĩ đến hậu quả.
- Nói chuyện khách khí một chút, các người làm việc gì chẳng lẽ còn không rõ. Sếp Vệ đã giấu giúp mà còn không biết điều, nghĩ rằng các người ở đâu cũng có thể ép người ta? Tôi nói với anh, vừa nãy Tiểu Lâm nói người nhà người ta đã tìm tới, chuyện này có thể ỉm đi được không cũng khó nói. Đường đường là một cảnh sát mà làm việc đó, đúng là không ra gì.
Một giọng dữ dằn vang lên.
- Lão Phùng …
Trưởng đồn Vệ mới nói tới đây đã bị cắt ngang.
- Phùng Chí Tài, tôi biết anh không hài lòng với công an hàng hải chúng tôi. Anh là Trưởng đồn hay Trưởng đồn Vệ là Trưởng đồn? Mẹ nó chứ, anh kiêu căng nhỉ, anh có giỏi về sau đừng qua lại với công an hàng hải chúng tôi.
Hai bên lập tức tranh cãi ở bên trong, lúc này ngoài cửa có tiếng còi ô tô vang lên. Triệu Quốc Đống từ trên nhìn xuống thì thấy hai xe cảnh sát chạy vào.
Cảnh sát bên trong nghe tiếng nhìn biển số liền biết hôm nay có chuyện. Xe Passat phía trước là của Thường vụ quận ủy, Bí thư Đảng ủy chính pháp kiêm phân Cục trưởng Vân Bạc tới. Xe Accord đằng sau là của Cục trưởng Cục Công an Mã Nguyên Sinh đi.
Nghe thấy tiềng còi, người trong phòng hội nghị đều đi ra thấy hai chiếc xe với biển số quen thuộc liền vội vàng chạy xuống.
Vân Bạc xuống xe đâu tiên nhìn thoáng cái là thấy Trưởng đồn và phó trưởng đồn. Y lớn tiếng nói:
- Bí thư Triệu đâu? Tại sao điện thoại di động của anh lại tắt?
Ngay sau đó là Mã Nguyên Sinh với mặt mày hầm hừ đi tới. Chiếc xe AudiA6 của Triệu Quốc Đống đỗ ở bến tàu chứng tỏ đối phương đã tới, vậy mà mình còn đến sau Bí thư Triệu.
- Sếp Vân, điện thoại di động của tôi hết pin, đang lạp.
Vệ Cương vội vàng kính chào.
Mã Nguyên Sinh đi vào, Vệ Cương lại kính chào:
- Cục trưởng Mã.
- Vệ Cương, Bí thư Triệu đâu? Đã xảy ra việc gì.
Mã Nguyên Sinh thấy mấy cảnh sát uống rượu từ trên lầu đi xuống tưởng là cảnh sát của đồn công an cảng nên càng tức hơn.
- Anh nhìn xem cảnh sát là như vậy hả? Thời gian đi làm mà uống rượu. Vân Bạc, Vệ Cương, các anh dẫn đội như vậy sao?
- Xin lỗi Cục trưởng, đây là công an hàng hải, không phải cảnh sát đồn công an chúng tôi.
Vệ Cương vội vàng giải thích.
- Hừ, nếu cảnh sát của tôi mà như vậy thì chức Trưởng đồn của anh coi như xong.
Mã Nguyên Sinh khinh thường nhìn mấy tên công an hàng hải.
Vân Bạc đang nhìn quanh một chút. Mã Nguyên Sinh nói Bí thư Triệu tự mình gọi điện nói có người bạn bị làm phiền ở Ninh Lăng, còn bị thương và đồn công an xử trí không công bằng. Điều này làm y rất lo lắng. Đồn công an cảng Ninh Lăng mới giao cho Tây Giang quản lý chưa lâu, trước vốn do Cục Công an thị xã phụ trách. Y bởi vì không rõ tình hình đồn công an cảng nên chưa có điều chỉnh nhân sự. Sau khi nghe được câu này y càng thêm sợ.
Chẳng qua nhìn quanh mà không thấy Bí thư Triệu đâu. Chẳng lẽ Bí thư Triệu chưa tới, nhưng xe biển 96 đến rồi mà.
- Hừ, chúng ta đi.
Bị Mã Nguyên Sinh nói với giọng miệt thị như vậy, mấy tên công an hàng hải mặc dù tức tối nhưng không dám phát tác. Bọn họ vừa nhìn là biết hai người mới đến không đơn giản. Chỉ bằng thái độ tôn trọng của Vệ Cương với hai người này thì ít nhất cũng trên cấp, hơn nữa dám nói lời khinh thường như vậy thì có lẽ là người đứng đầu.
- Đi, gây sự đánh người mà cứ đi như vậy sao?
Triệu Quốc Đống cuối cùng đã xuất hiện. Hắn đứng ở một bên hành lang, chờ khi đám người Vệ Cương lao xuống, hắn mới đi xuống.
- Trưởng đồn họ Vệ phải không? Tôi hỏi anh thấy sao về việc này? Có phải bởi vì mấy người bọn họ cùng trong ngành công an nên anh dung túng bọn họ?
Mã Nguyên Sinh, Vân Bạc thấy Triệu Quốc Đống dẫn theo một người phụ nữ từ trên đi xuống nên vội vàng đi tới:
- Bí thư Triệu.
Vệ Cương không biết Bí thư Triệu này chui vào trụ sở đồn từ lúc nào, mà vị cảnh sát trực ban Tiểu Lâm lại há hốc mồm.
- Vệ Cương, đây là có việc gì? Có phải mấy người này đánh người không?
Mã Nguyên Sinh lớn tiếng nói.
Vân Bạc cũng lớn tiếng nói:
- Vệ Cương, anh còn chờ gì hả, còn không mang mấy tên này đi tỉnh rượu rồi lập tức xử lý vụ việc
Triệu Quốc Đống biết rõ việc phân chia quyền hạn của cơ quan công an. Xảy ra chuyện ở bến tàu thì nên do Đồn công an cảng quản lý.
- Ồ? Anh quản việc này làm gì, đây là việc nội bộ của chúng tôi, ra ngoài, ra ngoài.
Cảnh sát kia lớn tiếng nói. Chẳng qua y cũng hơi cảnh giác vì đối phương có vẻ hiểu rõ phân chia quyền hạn của cơ quan công an, giọng cũng lớn không phải kẻ dễ chơi.
- Tại sao chúng tôi phải ra ngoài? Tôi chỉ yêu cầu gặp người, nếu không mời người phụ trách nơi này ra đây, chúng tôi muốn tìm hiểu tình hình. Theo chúng tôi biết đám người công an hàng hải có kẻ háo sắc, gây hấn ở bến tàu, đánh người thân của chúng tôi. Vụ án an ninh trật tự như vậy chẳng lẽ Đồn công an cảng không xử lý được sao?
Triệu Quốc Đống nói đầy sắc bén.
Thấy thái độ đối phương cứng rắn như vậy, tên cảnh sát biết gặp kẻ biết luật, nhưng y cũng tự tin mình không nói nỡ lời gì cả.
- Xin lỗi, anh có chuyện gì có thể phản ánh, tôi làm cảnh sát phụ trách trực ban nên sẽ tiếp đón. Về phần anh nói yêu cầu ai đến gặp anh, chuyện này nên do ai xử lý thì anh nói không được chấp nhận, không phải do tôi quyết định. Chúng tôi sẽ dựa theo quy định liên quan xử lý.
Triệu Quốc Đống thật ra khá khen biểu hiện của vị cảnh sát này.
- Chúng tôi là người thân muốn gặp người chẳng lẽ là quá sao? Mặc kệ các anh xác định bọn họ như thế nào thì ít nhất chúng tôi cũng có quyền gặp mặt chứ?
Mễ Á có chút nóng nảy:
- Bọn họ bị mấy tên công an hàng hải vây lấy, các người chẳng lẽ bỏ mặc không quản.
Tên cảnh sát ngẩn ra. Trong lòng y cũng có chút buồn bực. Đám công an hàng hải kia không có việc gì lại gây chuyện. Chẳng qua tên kia có mẹ là Phó cục trưởng ở Bộ Giao thông, bố là cán bộ trung tầng ở cục công an hàng hải lâu năm. Tên kia đánh người không nói, bây giờ còn mang người ta vào đây rõ ràng là muốn lấy việc công báo thù riêng, quá đáng ghét.
- Vậy hai người chờ chút, tôi vào xin chỉ thị.
Cảnh sát thấy Triệu Quốc Đống, Mễ Á đã ngồi xuống nên yên tâm một chút vào trong báo cáo.
Chờ cảnh sát vào trong, Triệu Quốc Đống nhìn Mễ Á. Mễ Á hiểu ý, hai người lặng lẽ vào theo.
Đây là một tòa nhà ba tầng mới xây khi xây dựng cảng Ninh Lăng. Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ biết bố trí đồn công an này. Tầng một là phòng trực ban, thẩm vấn, tầng hai là văn phòng lãnh đạo, phòng họp, phòng nghỉ của cảnh sát, tầng ba là nơi chứa tang vật, chứa vũ khí, hậu cần của cảnh sát.
Triệu Quốc Đống nhìn thì thấy tên cảnh sát vừa rồi lên tầng hai. Hắn nhân lúc không ai chú ý mà đi lên, người bên dưới thấy thì nghĩ hai người đi theo tên cảnh sát kia nên không chặn lại.
Triệu Quốc Đống và Mễ Á lên trên lầu thì nghe thấy giọng nói khá chói tai:
- Sếp Vệ, chỉ chuyện này đáng làm anh kinh ngạc vậy sao? Đúng thế, nó bị thương, nhưng anh xem mặt tôi bị con điếm này cào đây? Mẹ nó chứ, không cho bọn chó này một chuyện, bọn nó không mở mắt ra nhìn người.
Một người trầm giọng nói:
- Việc này sợ không dễ xử lý. Anh thấy như vậy có được không, dù sao vết thương của anh không quan trọng, mọi người có thể bỏ qua. Chúng tôi coi như hòa giải.
- Lão Vệ, anh nói như vậy là thế nào. Tiểu Tôn lần đầu đi đường này, cậu ấy cứ như vậy về thì ăn nói thế nào, tôi về có thể gặp người sao? Mọi người đều trong ngành, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật mà. Anh giao người cho chúng tôi mang về xử lý, chuyện khác anh không cần quan tâm. Như vậy chúng tôi cũng không làm khó anh em địa phương.
- Chuyện xảy ra ở bến tàu là địa phận của chúng tôi, do chúng tôi phụ trách, không thể giao ra gì cả.
Giọng vừa nãy vang lên:
- Về phần các anh nói trên tàu có hiềm nghi vi phạm pháp luật thì tôi nghĩ đó là việc khác. Ở tình huống này nếu anh có thể chuẩn bị đủ thủ tục thì tôi nghĩ không vấn đề gì.
Triệu Quốc Đống mặc dù không hài lòng việc đối phương bỏ qua việc vi phạm pháp luật của công an hàng hải, nhưng hắn cũng khen ngợi thái độ cứng rắn, kiên quyết của đối phương.
- Lão Vệ, anh có ý gì?
Giọng đối phương hơi cứng rắn lên một chút:
- Dù sao cũng là người một nhà, anh không nghĩ xem làm như vậy có thích hợp không?
- Hừ, tôi thấy sếp Vệ đây không nể mặt rồi.
Giọng ban đầu vang lên.
- Bỏ đi, chúng ta đi, nếu người ta không nể mặt thì chúng ta còn gì để nói. Hừ, sau này có giỏi đừng nhờ chúng tôi.
Mọt giọng trẻ tuổi càn rỡ nói:
- Trưởng đồn Vệ, các anh làm như vậy sẽ làm tổn thương anh em đơn vị bạn đó. Anh phải suy nghĩ đến hậu quả.
- Nói chuyện khách khí một chút, các người làm việc gì chẳng lẽ còn không rõ. Sếp Vệ đã giấu giúp mà còn không biết điều, nghĩ rằng các người ở đâu cũng có thể ép người ta? Tôi nói với anh, vừa nãy Tiểu Lâm nói người nhà người ta đã tìm tới, chuyện này có thể ỉm đi được không cũng khó nói. Đường đường là một cảnh sát mà làm việc đó, đúng là không ra gì.
Một giọng dữ dằn vang lên.
- Lão Phùng …
Trưởng đồn Vệ mới nói tới đây đã bị cắt ngang.
- Phùng Chí Tài, tôi biết anh không hài lòng với công an hàng hải chúng tôi. Anh là Trưởng đồn hay Trưởng đồn Vệ là Trưởng đồn? Mẹ nó chứ, anh kiêu căng nhỉ, anh có giỏi về sau đừng qua lại với công an hàng hải chúng tôi.
Hai bên lập tức tranh cãi ở bên trong, lúc này ngoài cửa có tiếng còi ô tô vang lên. Triệu Quốc Đống từ trên nhìn xuống thì thấy hai xe cảnh sát chạy vào.
Cảnh sát bên trong nghe tiếng nhìn biển số liền biết hôm nay có chuyện. Xe Passat phía trước là của Thường vụ quận ủy, Bí thư Đảng ủy chính pháp kiêm phân Cục trưởng Vân Bạc tới. Xe Accord đằng sau là của Cục trưởng Cục Công an Mã Nguyên Sinh đi.
Nghe thấy tiềng còi, người trong phòng hội nghị đều đi ra thấy hai chiếc xe với biển số quen thuộc liền vội vàng chạy xuống.
Vân Bạc xuống xe đâu tiên nhìn thoáng cái là thấy Trưởng đồn và phó trưởng đồn. Y lớn tiếng nói:
- Bí thư Triệu đâu? Tại sao điện thoại di động của anh lại tắt?
Ngay sau đó là Mã Nguyên Sinh với mặt mày hầm hừ đi tới. Chiếc xe AudiA6 của Triệu Quốc Đống đỗ ở bến tàu chứng tỏ đối phương đã tới, vậy mà mình còn đến sau Bí thư Triệu.
- Sếp Vân, điện thoại di động của tôi hết pin, đang lạp.
Vệ Cương vội vàng kính chào.
Mã Nguyên Sinh đi vào, Vệ Cương lại kính chào:
- Cục trưởng Mã.
- Vệ Cương, Bí thư Triệu đâu? Đã xảy ra việc gì.
Mã Nguyên Sinh thấy mấy cảnh sát uống rượu từ trên lầu đi xuống tưởng là cảnh sát của đồn công an cảng nên càng tức hơn.
- Anh nhìn xem cảnh sát là như vậy hả? Thời gian đi làm mà uống rượu. Vân Bạc, Vệ Cương, các anh dẫn đội như vậy sao?
- Xin lỗi Cục trưởng, đây là công an hàng hải, không phải cảnh sát đồn công an chúng tôi.
Vệ Cương vội vàng giải thích.
- Hừ, nếu cảnh sát của tôi mà như vậy thì chức Trưởng đồn của anh coi như xong.
Mã Nguyên Sinh khinh thường nhìn mấy tên công an hàng hải.
Vân Bạc đang nhìn quanh một chút. Mã Nguyên Sinh nói Bí thư Triệu tự mình gọi điện nói có người bạn bị làm phiền ở Ninh Lăng, còn bị thương và đồn công an xử trí không công bằng. Điều này làm y rất lo lắng. Đồn công an cảng Ninh Lăng mới giao cho Tây Giang quản lý chưa lâu, trước vốn do Cục Công an thị xã phụ trách. Y bởi vì không rõ tình hình đồn công an cảng nên chưa có điều chỉnh nhân sự. Sau khi nghe được câu này y càng thêm sợ.
Chẳng qua nhìn quanh mà không thấy Bí thư Triệu đâu. Chẳng lẽ Bí thư Triệu chưa tới, nhưng xe biển 96 đến rồi mà.
- Hừ, chúng ta đi.
Bị Mã Nguyên Sinh nói với giọng miệt thị như vậy, mấy tên công an hàng hải mặc dù tức tối nhưng không dám phát tác. Bọn họ vừa nhìn là biết hai người mới đến không đơn giản. Chỉ bằng thái độ tôn trọng của Vệ Cương với hai người này thì ít nhất cũng trên cấp, hơn nữa dám nói lời khinh thường như vậy thì có lẽ là người đứng đầu.
- Đi, gây sự đánh người mà cứ đi như vậy sao?
Triệu Quốc Đống cuối cùng đã xuất hiện. Hắn đứng ở một bên hành lang, chờ khi đám người Vệ Cương lao xuống, hắn mới đi xuống.
- Trưởng đồn họ Vệ phải không? Tôi hỏi anh thấy sao về việc này? Có phải bởi vì mấy người bọn họ cùng trong ngành công an nên anh dung túng bọn họ?
Mã Nguyên Sinh, Vân Bạc thấy Triệu Quốc Đống dẫn theo một người phụ nữ từ trên đi xuống nên vội vàng đi tới:
- Bí thư Triệu.
Vệ Cương không biết Bí thư Triệu này chui vào trụ sở đồn từ lúc nào, mà vị cảnh sát trực ban Tiểu Lâm lại há hốc mồm.
- Vệ Cương, đây là có việc gì? Có phải mấy người này đánh người không?
Mã Nguyên Sinh lớn tiếng nói.
Vân Bạc cũng lớn tiếng nói:
- Vệ Cương, anh còn chờ gì hả, còn không mang mấy tên này đi tỉnh rượu rồi lập tức xử lý vụ việc
/1736
|