"Cái gì? Anh thực sự đã đuổi cậu Lương đi?" Dương Văn Đức kinh ngạc thốt lên.
"Đúng vậy, cậu ta cứ ngồi đây gây ảnh hưởng đến việc ăn uống của chúng tôi, vì vậy tôi đã đuổi cậu ta đi." Lê Uy Long bình thản nói.
"Anh thật coi trời bằng vung! Cậu Lương là một trong những khách VIP của chúng tôi, vậy mà anh dám đuổi cậu ấy đi. Anh không muốn sống nữa có phải không? Gậy chuyện như thế chưa đủ à?" Dương Văn Đức tức giận nói.
Cha của Lương Tuấn Thịnh, Lương Văn Trọng, là một ủy viên hội đồng nhân dân thành phố, là người mà không ai dám đụng vào. Bây giờ Lê Uy Long lại dám đuổi Lương Tuấn Thịnh đi, làm sao ông không tức giận cho được?
"Ông làm ăn kinh doanh kiểu gì vậy? Sao có thể nói chuyện với khách hàng một cách khiếm nhã như thế?" Thiên Thành không thể chịu đựng được và nói một cách giận dữ.
"Tôi sẽ không quan tâm nếu chuyện này không ảnh hưởng lớn đến khách sạn chúng tôi!! Các người đã xúc phạm cậu Lương, xin mời các người đi chỗ khác dùng bữa giúp tôi!!" Dương Văn Đức nói.
"Thật là vô lý, hôm nay chúng tôi nhất định phải ăn ở đây đấy, thì sao nào?!" Sự tức giận của Thiên Thành càng được đẩy lên cao.
"Lôi bọn họ ra! Tôi không muốn họ tiếp tục ăn ở đây nữa!" Dương Văn Đức quay lại nói với các vệ sĩ của mình.
Tám vệ sĩ bước tới ngay lập tức.
Lê Hồng Ngọc cũng kinh hoàng khi chứng kiến chuyện này. Thật không ngờ, chuyện vô lý như thế này lại xảy ra trong một khách sạn năm sao. Họ không chỉ bị đuổi đi mà dường như còn bị đe dọa tấn công nữa!
Lê Uy Long cũng không ngờ rằng lại có quá nhiều rắc rối xảy ra chỉ vì anh muốn được cùng cô giáo cũ dùng bữa. Dù Lương Tuấn Thịnh đã bị đuổi đi, nhưng chủ khách sạn lại đến để sinh sự.
Lúc này, Thiên Thành thấy các vệ sĩ đi tới, dù chưa có lệnh của Lê Uy Long, anh ta cũng đã đứng phắt dậy.
Những người này đe dọa sự an toàn của Lê Uy Long. Là người thân cận nhất của Lê Soái, tất nhiên Thiên Thành muốn bảo vệ anh ấy và cô giáo Lê hết sức có thể.
"Ra ngoài nhanh lên, hoặc chúng tôi sẽ ném các người ra ngoài!" Một trong những vệ sĩ nói.
"Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. Các ông đừng để tôi phải ra tay đấy nhé. Hãy để chúng tôi yên!", Thiên Thành giận dữ nói.
Lê Hồng Ngọc thấy Thiên Thành sắp đánh nhau với các vệ sĩ, cô liền vội vàng nói với Lê Uy Long, "Vĩnh Thiên, chúng ta cứ ra ngoài cho rồi, bọn họ đã không chào đón chúng ta ăn ở đây, hà tất phải ngoan cố như vậy!”
"Cô Dung, nếu họ yêu cầu chúng ta đi một cách lịch sự, em vẫn có thể cân nhắc rời đi, nhưng họ lại muốn đuổi chúng ta ra ngoài khiếm nhã như vậy. Em không thể nhắm mắt để yên được!" Lê Uy Long nói. Anh thực sự không chịu đựng được thái độ và cung cách làm việc thiếu chuyên nghiệp này của ban quản lý khách sạn.
Anh đã đích thân mời cô giáo của mình đi ăn tối, bây giờ lại bị đuổi ra ngoài như một người ăn xin, mặt mũi của một Tổng tư lệnh còn ở đâu nữa?
Lê Uy Long hiện vẫn đang bị chấn thương ở chân và không tiện hành động. Chuyện nhỏ này chỉ cần để Thiên Thành giải quyết là được.
"Dù là như thế, nhưng đây vẫn là khách sạn của họ. Nhìn qua mấy vệ sĩ này cũng thất họ rất mạnh rồi! Chúng ta tốt nhất đừng dây vào họ làm gì!! Mau đi khỏi đây thôi!" Lê Hồng Ngọc nhìn thấy những vệ sĩ hung dữ và độc ác, cô vô cùng sợ hãi, chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Nhưng trước khi Lê Hồng Ngọc kịp nói hết câu, tám vệ sĩ đã lao về phía Thiên Thành với những nắm đấm siết chặt.
Trạn chiến xem như đã bắt đầu, cho dù Lê Hồng Ngọc muốn dừng lại cũng không còn kịp nữa rồi!
"Bốp ...Bốp......."
Thiên Thành đấm ra tới tấp, những nắm đấm của anh nhanh đến mức không ai có thể kịp nhìn thấy!
"Á... ..."
Tám vệ sĩ thậm chí không thể chạm vào Thiên Thành, tất cả họ đều bị anh tấn công và ngã xuống một cách thảm hại, nhiều người còn bật ngửa về phía sau.
Trận chiến còn chưa kịp bắt đầu, vậy mà nó dường như đã kết thúc!
Thiên Thành ngay lập tức hạ gục tám vệ sĩ của Dương Văn Đức!
Anh dường như chỉ mất vài giây để đánh bại tất cả bọn họ!
Thiên Thành vốn là một chiến binh ba sao đã trải qua hàng trăm trận chiến. Một mình anh có thể địch lại cả trăm quân thù. Chỉ một vài vệ sĩ bình thường thế này đâu có nhằm nhò gì với anh?
Dương Văn Đức sững sờ khi thấy tất cả các vệ sĩ của mình đều đã bị đánh gục một cách chóng vánh, ông ta không thể tin nổi vào mắt mình!
Dương Văn Đức thậm chí còn không kịp nhìn thấy những chuyển động của Thiên Thành, vậy mà chỉ trong thoáng chốc, tất cả các vệ sĩ của ông đã ngã hết xuống đất, răng bay đầy trên sàn nhà.
Người quản lý khách sạn cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy điều này, khuôn mặt anh ta nhanh chóng trở nên tái nhợt vì sợ hãi. Những vệ sĩ này đều là những võ sư hạng nhất được tuyển chọn từ công ty chuyên dụng, làm sao họ có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy?
/730
|