Chương 107: Đại trận thành công
Ông lão ngồi trong góc phòng chợt mở bừng mắt, khí thế toàn thân đột ngột thay
đổi, đôi mắt sắc bén nhìn sang Ngao Chấn.
Cảm nhận thấy nguy hiểm, Ngao Chấn lập tức trốn phía sau La Thuần. Cậu ta là
một người thông minh, nếu không phải sư phụ đang có mặt ở đây, cậu ta cũng sẽ
không tự ló mặt ra xin chết. Nhưng nếu sư phụ đã ở đây rồi, dù người đứng đối diện
là tổng thống của một quốc gia lớn, cậu ta cũng sẽ phải đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Dịch Hải Lam lắc đầu nói: “Xem ra người ta gọi anh là Tiểu Lôi Thần cũng thích
đáng, thuộc hạ bên dưới chẳng ra làm sao, quá thô tục. Tôi còn tường anh nổi danh
ngang bố tôi thì sẽ có bản lĩnh hơn người thế nào cơ, bây giờ xem ra cũng chỉ thế
mà thôi.”
Lộ Tinh giả vờ ngạc nhiên nói: “Nghe nói Lôi Thần ở Bằng Thành lập nghiệp từ hai
bàn tay trắng, là một gã nông dân thực thụ. Anh mở mồm nói chuyện hay không đều
cực kỳ thô bỉ, không biết sự lịch sự của anh từ đâu mà ra?”
Ngao Chấn cười nói: “Chắc thấy bố mình không có văn hóa, tầm thường quá, nên
trong lòng mới tự ti, cố phấn đấu học hành để trở thành một người lịch thiệp ấy.
Nhưng không ngờ lại biến thành một thằng cha biến thái mê gái, ha ha.”
Dịch Hải Lam bị chọc giận, vẻ thâm trầm trên gương mặt thoáng cái biến mất, hắn
cười lạnh nói: “Hi vọng lát nữa cậu vẫn có thể mạnh miệng được như bây giờ. Bác
Khang, ra tay đi, vả vỡ miệng nó, tôi muốn nó không bao giờ mở mồm ra nói chuyện
được nữa.”
Ông lão đứng dậy, khí thế trên toàn thân lập tức thay đổi, trong phút chốc như thể
đã biến thành một người thanh niên lực lưỡng, ông lão vươn cánh tay dài ra chộp
lấy Ngao Chấn.
La Thuần giơ tay trái ra, đập lên cánh tay đối phương như đóa hoa nở rộ.
Cùng là Trích Tinh Chỉ, tay của La Thuần có vẻ vô cùng mềm mại, nhưng trong
không khí lại phát ra tiếng vù vù, vô vàn tia chân khí sấm sét lóe lên, khiến người ta
tin rằng dù va phải một tấm thép thì tấm thép đó cũng sẽ bị xuyên thủng ngay tức
khắc.
Sắc mặt ông lão nghiêm lại, ông ta không dám sơ suất, mà lật tay điểm lên cổ tay
của La Thuần. Chỉ pháp của La Thuần lại thay đổi, kẹp lấy tay của đối phương như
một cây kéo.
Chẳng mấy chốc, hai người đã tỉ thí được mười mấy chiêu. Dù nhìn có vẻ hai người
họ còn chưa chạm tay vào nhau, nhưng ai cũng cảm nhận được sự nguy hiểm ẩn
chứa bên trong, chỉ cần sơ suất một chút sẽ có kết cục gãy xương đứt gân ngay.
Trong đầu La Thuần nhớ lại Trận Sát Thuật mà anh đã thảo luận với Ngao Chấn
mấy hôm trước, chỉ pháp của anh đột ngột thay đổi, túm lấy tay của ông lão từ nhiều
phía khác nhau.
Ngón tay của anh hư hư thực thực, thật giả khó phân, thêm phương phướng gian
xảo đã ép cho ông lão phải đánh bừa.
Cuối cùng hai người chuyển từ đấu chỉ sang quyền, quả quyết đánh một trận.
Một tiếng nổ lớn vang lên, chân khí mạnh mẽ lan ra, bàn ghế trong cả căn phòng
thoáng cái đã vỡ nát, đến tấm thảm dưới đất cũng bị lật tung, một mảng hỗn độn.
Đúng lúc này, Đường Hiệp lặng lẽ xuất hiện phía sau lưng Dịch Hải Lam, đâm thanh
kiếm màu xanh đen vào giữa lưng hắn.
“A a!”
Ông lão sợ hãi hét lên hai tiếng bổ nhào về phía Dịch Hải Lam, thì ra ông ta bị câm.
Dịch Hải Lam cũng có phản ứng rất nhanh, thấy tình thế không ổn, hắn lập tức nhảy
vọt người lên, tránh một kiếm này của Đường Hiệp.
Tấn công thất bại, Đường Hiệp tức tốc bỏ chạy. Nhưng trước đó cậu ta đã bị ông lão
đánh bị thương, nên nhịp chân rõ ràng đã chậm hơn rất nhiều.
Dịch Hải Lam bật cười ha ha nói: “Đứng lại!”
Dịch Hải Lam tấn công phía sau Đường Hiệp từ trên không, tự biết không thoát thân
được, Đường Hiệp nhanh chóng quay người lại, đâm kiếm về phía Dịch Hải Lam.
Dịch Hải Lam đã có chuẩn bị từ trước, hắn giơ ngón tay ra kẹp lấy mũi kiếm của
Đường Hiệp, dùng sức bẻ gãy, sau đó vung tay đâm vào đầu của Đường Hiệp.
Sự việc này thật sự quá nhanh, Đường Hiệp phản ứng lại không kịp. Trông thấy sắp
bị đâm trúng, đột nhiên trước mặt cậu ta vang lên một tiếng keng, phi đao của La
Thuần đã đánh bay mũi kiếm. Đường Hiệp nắm bắt cơ hội, quay người bỏ chạy.
“Chạy đi đâu!”
Dịch Hải Lam còn muốn đuổi theo, nhưng đột nhiên có một tia sáng màu vàng lóe
lên trước mặt hắn, trán hắn lập tức có máu chảy dòng dòng. Nếu không phải hắn
thu người lại kịp thời, có lẽ đã bị phi đao đâm xuyên qua đầu. Sau khi định thần lại,
hắn sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.
La Thuần búng lên cây phi đao trong tay nói: “Hai người lập tức rời khỏi Tề Châu,
bằng không tôi không ngại cho hai người chết ở nơi xa xứ đâu.” La Thuần xoay
người đi ra ngoài.
Ông lão tự biết không đánh lại được La Thuần, càng không muốn để Dịch Hải Lam
gặp nguy hiểm, nên không đánh tiếp nữa, mà lặng lẽ nhìn mọi người rời đi.
Sau khi đi ra ngoài, Lý Thanh Lôi tức giận nói: “Đáng lẽ hôm nay phải xử họ luôn,
can tội dám chạy đến hung hăng ở địa bàn của chúng ta!”
La Thuần lắc đầu nói: “Vẫn chưa đến lúc. Dịch Pháp Long dám cử con trai đến đây
thì chắc hẳn đã có chuẩn bị từ trước. Nhưng chúng ta vẫn chưa chuẩn bị ổn thỏa,
trước tiên cứ chờ Ngao Chấn bày đại trận Long Sơn xong đã rồi tính.”
Ngao Chấn đáp: “Xong rồi ạ, đại trận đã bày bố hoàn tất, chỉ chờ sư phụ tung bộ
giáp vàng ra thôi.”
Mọi người lên xe quay về Long Sơn, sau khi xuyên qua đền thờ là coi như đã chính
thức bước vào căn cứ Long Sơn. Bên ngoài là khu vực không gian mở, nhà họ Diệp
sinh sống và làm việc ở đây. Xung quanh có siêu thị và trường học, toàn bộ đều là
công trình kiến trúc cổ kính của Trung Quốc.
Đi tiếp vào bên trong là khu vực tư nhân, bức tường cao mười mét khiến người ta
ngần ngại, trên đó đều lắp camera, bên cạnh đó còn có người đi tuần tra 24/24, đến
con chim còn khó bay lọt.
Sau khi vượt qua bức tường, một khu rừng rậm đã xuất hiện trước mắt, nhưng
không có gì đặc biệt cả.
Ngao Chấn khoe khoang nói: “Đây chính là Kết Giới Trận mặt kính mà tôi đã bày bố
tỉ mỉ, có một tầng ánh sáng bao phủ toàn bộ Long Sơn. Nhìn từ bên ngoài vào chỉ
thấy một ngọn núi bình thường, nhưng thật ra bên trong hơi bị bất ngờ đấy.”
Lộ Tinh bĩu môi nói: “Có tác dụng gì?”
“Có tác dụng gì á?” Ngao Chấn thất thanh đáp: “Nó có thể ngăn đạn đạo bắn phá,
cô nói xem có tác dụng không?”
Lý Thanh Lôi nhặt một hòn đá lên ném qua, khi hòn đá va phải kết giới, từng gợn
sóng nổi lên, hòn đá lập tức biến thành bột mịn tan biến trong gió.
Ngao Chấn đắc ý nói: “Biết sự lợi hại chưa hả, thế tôi mới bảo đừng có sợ đến mức
bỏ chạy, đi theo tôi.”
Mọi người đi theo cậu ta vào một khu rừng đầy sương mù, Ngao Chấn cố tình giảng
giải nói: “Trận Mê Vụ này luôn luôn thay đổi, người bình thường bước vào sẽ bị lạc
đường ngay, mọi người phải nắm vững sáu mươi tư quẻ thì mới có thể vào được.”
Sau khi xuyên qua trận Mê Vụ, phía trước đã hoàn toàn sáng tỏ. Một khe suối xuất
hiện, một cầu đá trôi nổi trên không trung nối liền tới giữa sườn núi Long Sơn. Có
mười mấy đại điện rộng lớn tọa lạc ở đó, linh khí bên trong cả đại trận dày đặc,
mạnh hơn lúc trước gấp mấy lần.
Ngao Chấn dẫn đầu đi lên cầu đá, cậu ta chỉ vào linh thạch ẩn núp xung quanh nói:
“Tôi đã bày trận Tụ Linh, linh khí của cả Long Sơn đều tập trung hết ở đây, nên đã
dày đặc hơn lúc trước. Luyện công ở đây cứ phải gọi là làm chơi ăn thật, siêu
chưa?”
Diệp Băng Dung nhắm mắt, hít sâu một hơi nói: “Cảm giác như lên trời vậy.”
La Thuần vỗ vào hồ lô Tử Kim, hai ngàn bộ giáp vàng lập tức lơ lửng trên không,
trông vô cùng tráng lệ.
Ngao Chấn phấn khích vỗ tay nói: “Tao chỉ chờ chúng mày thôi đó, hai ngàn bộ giáp
vàng đủ để bày bố trận Khốn Sát.”
La Thuần đảm nhiệm long giáp Tử Hắc, có thể chế ngự tất cả bộ giáp vàng. Anh
chia bộ giáp vàng ra khắp các phía theo chỉ dẫn của Ngao Chấn, sau đó bắn ra hai
ngàn kim quang ở xung quanh, toàn bộ tập trung hết ở một khối linh tinh trên đỉnh
núi. Đó chính là mắt trận, trung tâm của cả đại trận.
Ngao Chấn mừng rỡ nói: “Thành công rồi, từ giờ sào huyệt của chúng ta sẽ là nơi
an toàn nhất trên thế giới, trừ khi có người sử dụng vũ khí hạt nhân.”
Cậu ta vừa dứt lời, trên không trung đột nhiên xuất hiện một bóng người. Người đó
còn chưa hiện thân, kình khí mãnh liệt đã bổ nhào xuống đầu La Thuần.
———————
/173
|