Chương 110: Hồ cường địch tề tựu
“Thế thì sao?!”
La Thuần nhấc chân đá vào bên dưới của Dịch Hải Lam, Dịch Hải Lam kêu thảm
một tiếng, ôm lấy đũng quần nằm lăn lóc dưới đất. Hắn không chết ngay mà kêu rên
mấy chục tiếng mới tắt thở, tai, mắt, mũi đều chảy máu, nét mặt dữ tợn, vô cùng
đáng sợ.
Người trong phòng đều im lặng rời đi, La Thuần tiến đến giải huyệt đạo kinh mạch
cho ba cô gái, cảm thấy đầu mình đau đến mức không thể thở nổi.
“Anh sao rồi?”
Diệp Băng Dung nhìn ra anh có gì đó không ổn, sau khi thân thể được tự do thì lập
tức đỡ lấy thân thể anh, giúp anh lau đi mồ hôi trên trán.
“Không có gì, chỉ là một chút di chứng sau khi sử dụng bí pháp, chúng ta đi thôi.”
Diệp Băng Dung và Lộ Tinh mỗi người một bên dìu anh, chậm rãi đi ra phía cửa.
Lưu Kim Đỉnh và Hình Hoài thấy mọi chuyện đã kết thúc thì dẫn người vào trong giải
quyết hậu quả. Nhóm bốn đệ tử Lý Thanh Lôi dìu La Thuần đến xe, chưa đi được
mấy bước thì xung quanh kiến trúc bất ngờ xuất hiện vô số bóng người. Những
người này đều mặc trang phục khác nhau, nhìn vị trí đứng thì hẳn là ba nhóm
người.
Đứng chắn ở phía trước là một bóng dáng cao lớn mặc áo choàng đen kín người.
La Thuần nhìn ra hắn là người da trắng phương Tây, trên mặt có râu, ánh mắt thâm
trầm, không nhìn thấu được.
“Anh chính là Paul?” La Thuần cũng đoán được đại khái lai lịch của đối phương.
Sau lưng Paul toàn là người da trắng mặc áo choàng đen, có người dùng tiếng Hoa
cứng nhắc nói: “Đứng trước mặt mi là con của Thượng Đế, mi dám khinh nhờn ngài
sẽ phải xuống địa ngục!”
La Thuần không hiểu, nhìn sang bên trái. Nơi đó có một người trung niên thân hình
cao to, trong mắt mơ hồ tỏa ra ánh sáng màu tím, tướng mạo kì dị, có chút giống
Dịch Hải Lam, bên cạnh còn có một người vóc dáng cường tráng, đeo trường đao
thay ông ta. Không cần nghĩ cũng biết ông ta là Lôi Thần Dịch Pháp Long.
Bên còn lại thì là một người đàn ông cực kì thanh tú mặc áo dài màu bạc. Tô Kỳ run
rẩy, chỉ vào người đó nói: “Tôi nhớ ra rồi, hắn… hắn chính là Hồ Thánh.”
“Kẻ phản bội, cô dám vô lễ với Hồ Thánh đại nhân?” Người đứng phía sau Hồ
Thánh cách không trung vỗ tới một chưởng. Lý Thanh Lôi lách mình đến chắn phía
trước Tô Kỳ, miễn cưỡng chịu một chưởng của đối phương, người hơi lung lay
nhưng không hề hấn gì.
Bỗng nhiên có một người chạy ra từ căn phòng phía sau, vội vàng tới bên cạnh Dịch
Pháp Long nói mấy câu. Ánh sáng tím trong mắt Dịch Pháp Long hừng hực, ánh
mắt sắc bén nhìn chằm chằm La Thuần, căm hận nói: “Mày đã giết con trai tao?”
La Thuần thản nhiên nói: “Ông xui khiến hắn ta làm nhục vợ tôi thì nên lường trước
cái chết này, thứ rác rưởi như hắn, giết thì giết thôi!”
“Vậy thì mày đền mạng đi!” Dịch Pháp Long lấy thanh trường đao từ người bên
cạnh, trên tay ánh chớp kêu lốp bốp lập lòe không ngừng.
Hồ Thánh ở đối diện cười khẽ: “Lôi Thần không cần phải sốt ruột, lần này chúng ta
đến là để lấy Tam Thiên Kim Giáp, báo thù chỉ là thứ yếu.”
Paul ở bên kia liếc nhìn lão, dùng tiếng Hoa tròn vành rõ chữ nói: “Tôi không có
hứng thú với kim giáp gì gì đó, lần này tôi đến chỉ là để giết hắn báo thù, ai dám
ngăn cản tôi thì sẽ là kẻ thù của tôi!”
“Đó là đương nhiên!” Hồ Thánh mỉm cười nhìn La Thuần: “Cậu nghe rõ rồi đấy,
người nơi đây đều muốn dồn cậu vào chỗ chết, chỉ cần cậu giao thứ lấy được từ La
Bố Bạc ra đây, tôi đảm bảo các cậu sẽ không xảy ra chuyện! Nếu không, tôi sẽ ra
tay cùng bọn họ, đến lúc đó, vợ cậu, đồ đệ của cậu có thể bảo vệ được không cũng
khó nói.”
Trong lòng La Thuần cũng có chút lo lắng. Ba người này thực lực tương đương với
mình, một khi họ liên thủ, mình chưa chắc có thể chống đỡ nổi. Huống gì tinh thần
của mình đã bị tổn thương, đầu đau đớn vô cùng, với tình huống này, có thể phát
huy được một nửa thực lực đã là không tệ.
Nhưng anh cũng không tin tưởng lời nói của Hồ Thánh. Tên này rất gian trá, tuyệt
đối không đáng đặt lòng tin.
“Ai dám ngăn tôi báo thù cho con trai, người đó chính là kẻ thù của tôi! Bớt nói
nhảm, chịu chết đi!” Dịch Pháp Long đột ngột nhấc trường đao trong tay lên, trên trời
bỗng lóe lên một tia chớp, liên kết với trường đao của Dịch Pháp Long bổ về phía La
Thuần.
Sấm chớp ầm ầm phủ đầu đánh xuống, tràn đầy uy thế.
Bốn đệ tử nhóm Lý Thanh Lôi đồng loạt đứng chắn trước người La Thuần chống
đỡ. Ầm một tiếng vang dội, bốn người bị đánh văng ra ngoài, toàn thân cháy đen, bị
thương nặng.
Cao thủ đứng phía sau Dịch Pháp Long xông về phía bốn người Lý Thanh Lôi,
muốn bao vây giết chết bốn người.
Lưu Kim Đỉnh và Hình Hoài dẫn theo hai trăm đệ tử xông đến. Hai trăm đệ tử nòng
cốt này đều mặc giáp vàng, vô cùng chói lóa dưới ánh mặt trời, tựa như hổ sói mà
chiến đấu với thuộc hạ của Dịch Pháp Long. Người ở hai phía Paul và Hồ Thánh
đồng thời ra tay, nháy mắt hai bên bắt đầu hỗn chiến.
“Họ La kia, chết đi cho tao!”
Dịch Pháp Long một đao chém văng mười mấy người đệ tử giáp vàng, xông đến
trước mặt La Thuần trong nháy mắt, vung đao chém xuống.
Nhị lão Âm Dương bảo vệ hai bên La Thuần thấy ông ta xông đến, Phó Âm tung
chưởng cắt về phía thân đao của đối phương.
Chưởng lực của ông ta nhẹ nhàng, không mang theo chút tiếng gió, nhìn như chậm
rãi nhưng lại khiến thanh đao của Dịch Pháp Long không thể tránh thoát.
Đao, chưởng giao nhau, Phó Âm bị chấn phải lùi lại vài bước, miệng rỉ ra tia máu.
Thân thể Dịch Pháp Long hơi lay động, nháy mắt lại chém về phía La Thuần. Một
đao này dùng hết toàn lực, thân đao rực ánh chớp, cốt là muốn phải chém chết La
Thuần ngay tại chỗ.
Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, tung cú đấm nhắm đến giữa lưng
Dịch Pháp Long. Dịch Pháp Long kinh hãi, vội vàng vung đao chống đỡ nhưng lại
đánh vào không trung, giống như sau lưng vốn không hề có ai.
Gặp ma sao?
Dịch Pháp Long hơi kinh ngạc, tiếp tục vung đao bổ về phía La Thuần, không ngờ
bóng người đó lại xuất hiện nữa, lần này giơ chân nhắm đến thân dưới của mình.
“Muốn chết!”
Dịch Pháp Long bị quấy rầy trở nên bực bội, xoay người chém tới một đao. Trên đất
xuất hiện một đường rãnh sâu nửa mét, nhưng vẫn không tóm được bóng ảnh của
đối phương.
Đường Hiệp ở phía xa đang chiến đấu khổ sở, vừa vặn nhìn thấy một màn Đồ Long
làm hỗn loạn kẻ địch, bèn cắn răng, ném cây kiếm trong tay mình ra, hét to: “Đỡ
kiếm!”
Đồ Long vươn tay đón lấy thanh kiếm tinh tế do La Thuần tự tay chế tạo, xuất hiện ở
phía sau lưng Dịch Pháp Long lần nữa, cây kiếm lặng lẽ không chút tiếng động đâm
đến giữa lưng của đối phương.
Dịch Pháp Long suýt bị đâm trúng, may là ông ta kịp thời tránh đi, để lại vết thương
ở sau lưng, tức đến mức gào lên.
Đồ Long bắt chước Đường Hiệp, một đòn không trúng lại tiếp tục chạy trốn, nhưng
lần này dường như anh ta gặp phải lực cản trở nào đó, thân hình đột nhiên chậm lại.
“Dịch tiên sinh hãy yên tâm ra tay, người này cứ giao cho tôi.”
Giọng nói của Paul vang lên. Gã nhẹ nhàng phất tay, trong phút chốc Đồ Long cảm
thấy như mình bị rơi vào vũng bùn, không khí như đặc quánh lại, trói lấy tay chân
mình.
“Tao giết mày trước!” Dịch Pháp Long đã bị Đồ Long gây hỗn loạn đến mất kiên
nhẫn, vung đao chém đến giữa lưng Đồ Long. Lần này Đồ Long không kịp tránh, chỉ
có thể giơ kiếm lên đỡ.
Ầm vang một tiếng, cả người Đồ Long như bị điện giật, thân hình dừng lại giây lát
giữa không trung.
Hồ Thánh thình lình ra tay, cười lớn nói: “Đồ Long, cuối cùng mày cũng khó tránh
khỏi cái chết!”
Cả người lão tràn đầy khí thế, uy lực của một quyền giống như mang theo sức
mạnh của đất trời, chớp mắt đã đến phía sau lưng Đồ Long. Nắm đấm kèm theo
tiếng gió rít rơi xuống đỉnh đầu Đồ Long.
——————
/173
|