Chương 113: Trúng độc
Mũi tên kia bị Lý Thanh Lôi vung tay hất ra, Ngao Chấn chắp tay nhìn xung quanh
nói: “Ngại quá, chúng tối tới đây muốn xin được gặp tộc trưởng Ô Ha của mọi
người, có thể sẽ quấy rầy, có phần mạo phạm.”
Mấy người Miêu kia nhảy xuống từ trên cây, bô bô nói gì đó với nhau, sau đó có
người lạnh lùng đứng ra nói: “Các người tự tiện xông vào cấm địa của trại Hắc Long
chúng tôi, bây giờ tôi muốn bắt các người về để tộc trưởng xử lý.”
“Thế thì tốt quá rồi.”
Họ bị đám người Miêu chĩa đao thương bao vây, áp giải tới hàng rào trước mặt.
Theo quan sát của đám người Miêu, những người này trông khỏe mạnh cường
tráng, nhưng trên tay mình còn có cung tên, không lo đối phương chạy trốn.
Đi qua bức tường rào được làm bằng gỗ, lọt vào mắt họ là những ngôi nhà gỗ đan
xen chằng chịt. Xung quanh đều là người Miêu với cách ăn mặc kỳ lạ. Thấy có
người ngoài bị mang vào, những người đó hùa nhau đi về phía bệ đá ở trung tâm.
Đó là bệ chém đầu, nơi trừng phạt người ngoài tộc.
Mấy người La Thuần bị dẫn lên bệ đá trống trải, ngay sau đó có một người trung
niên vóc dáng gầy loắt choắt dẫn một đám người đi tới. Ông ta đeo vàng đeo bạc,
địa vị được tôn sùng, xem ra là tộc trường.
“Nhìn thấy tộc trưởng còn không quỳ xuống!”
Bên cạnh có người nhấc cây gậy đâm vào đầu gối Ngao Chấn, Ngao Chấn trở tay
túm lấy cây gậy của đối phương, bẻ “răng rắc” thành vài đoạn, ném xuống đất nói:
“Chúng tối muốn đến nhờ vả tộc trưởng Ô Ha, chứ không muốn đánh nhau, hi vọng
mọi người có thể thông cảm nhiều hơn.”
Cậu ta đã rất khách sáo, nhưng những người Miêu này lại thi nhau quát mắng,
miệng lưỡi liến thoắng quát: “Ở trại Hắc Long của bọn tao mà cũng dám láo xược, tí
nữa tao sẽ khiến chúng mày sống không bằng chết!”
“Mau quỳ xuống xin tha tội đi!”
Ngao Chấn chau mày, nhìn về phía cái người cẩm đầu gầy loắt choắt kia nói: “Từ
lâu đã nghe danh tộc trưởng Ô Ha vừa tài giỏi vừa thấu tình đạt lý, không biết tại
sao những người dưới quyền lại táo bạo như thế?”
Lý Thanh Lôi không nhẫn nhịn được bèn hỏi: “Rốt cuộc thì ông có phải là tộc trưởng
Ô Ha không?”
“To gan, bắt bọn chúng lại!”
Cái người thủ lĩnh gầy loắt choắt kia ra lệnh một tiếng, đám người Miêu ở xung
quanh liền thi nhau reo hò, cầm đao vọt tới. Ngao Chấn cũng không còn đủ kiên
nhẫn, vung hai tay ra, trong chớp mắt đã đánh bay bảy tám người. Lý Thanh Lôi hét
lên, đột nhiên ôm cột sắt cắm giữa bệ đá quét một vòng, những người Miêu kia sợ
hãi gào thét bỏ chạy, đứng ở xa nhìn không dám lại gần họ nữa.
Mặt mũi của tên tộc trưởng gầy loắt choắt kia thì tái nhợt, muốn gọi người tới bảo vệ
mình. Đường Hiệp bất chợt vọt tới bên người tộc trưởng, kề kiếm vào cổ họng của
ông ta rồi nói: “Mau chữa bệnh cho sư nương của tôi!”
Tộc trưởng vội vàng giơ hai tay lên đáp: “Tôi, tôi không phải là tộc trưởng Ô Ha.”
“Ồng ta đang ở đâu?”
Bốn người đồ đệ cùng hỏi, tộc trưởng vội nói: “Ông ấy chết rồi.”
“Cái gì!”
Đám người La Thuần đều ngây ra tại chỗ.
Qua một lúc lâu, Diệp Băng Dung mới đau khổ cười nói: “Có lẽ vận mệnh đã sắp đặt
rằng em phải chết… Chúng ta đi thôi.”
Bên cạnh có một thanh niên quát lên: “Chạy đi đâu, trại Hắc Long bọn tao muốn tới
là tới, muốn đi là đi chắc?”
Tâm trạng của Ngao Chấn đang rất khó chịu, cậu ta trở tay đánh bay tên thanh niên
kia, người bên cạnh lập tức tới đỡ. Tên thanh niên kia giận dữ nói: “Tất cả cùng
xông lên, thả sâu độc, bắn tên, giết chết bọn họ!”
Rất nhiều người ở xung quanh giương cung lắp tên bắn tới phía họ. Bốn người Lý
Thanh Lôi bảo vệ bên cạnh La Thuần, đồng loạt ra tay, cản lại tất cả mũi tên gỗ.
Bỗng nhiên, Ngao Chấn hãi hùng hô lên: “Mũi tên có độc!”
Bốn người vừa cúi đầu xuống nhìn, ngoại trừ Đường Hiệp dùng kiếm ra, bàn tay
nắm mũi tên của ba người còn lại đều đen như mực nước, hơn nữa còn đang lan
tràn lên trên cánh tay.
Tên thanh niên kia cười ha ha nói: “Mặc Cổ đi vào cơ thể chúng mày, sẽ khiến toàn
thân chúng mày hư thối rồi chết! Mau quỳ xuống cầu xin tao đi, tao sẽ giải độc cho
chúng mày!”
Vừa dứt lời, một luồng sáng lạnh màu bạc hiện lên, tên thanh niên kia che cổ họng
phun máu ngã ngửa xuống đất, trong đôi mắt tràn ngập vẻ không cam lòng.
“Không giải được độc, tao sẽ giết sạch từng người ở chỗ này!” Giọng điệu La Thuần
âm u lạnh lẽo, trên tay xuất hiện một thanh phi đao. Anh hất tay phóng ra, đâm
thủng cổ họng một người đứng bên cạnh tộc trưởng.
Anh liên tục phóng phi đao, không tới ba giây, đã có hơn mười người mất mạng.
Tất cả những người xung quanh đều hoảng sợ, ném cung tên chạy trối chết, nhưng
phi đao của La Thuần lại như có mắt, mỗi lần phóng ra, chắc chắn sẽ có một người
mất mạng.
Mấy ngày liên tục, tâm trạng của anh đều lo buồn không vui, biết được Diệp Băng
Dung không có hi vọng cứu được thì trong lòng lại càng ức chế, bực bội không thể
kiềm chế. Bây giờ bốn đồ đệ lại bị những người này tùy ý gây khó dễ, tức mà không
có chỗ xả, phi đao trên tay anh giống như tấm bùa đòi mạng, biến thế giới bên trong
bức tường rào này thành địa ngục trần gian.
“Dừng lại, mau dừng lại!”
Tộc trưởng bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, ông ta hét lớn: “Mau giải độc cho
bọn hắn, nhanh lên!”
Người đứng ở bên cạnh ông ta vội vàng bước tới, đưa một cái bình nhỏ ra nói:
“Thoa lên da là được.”
Bốn người bôi đầy thuốc mỡ lên đầy lòng bàn tay đen nhánh, chỉ một lúc sau màu
đen đã biến mất, da tay trở lại như bình thường, Lộ Tinh lạnh lùng hầm hừ: “Một
đám không biết sống chết, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, các người thật sự cho
rằng mình là chúa tể của thế gian này chắc?”
“Chúng ta đi thôi.”
La Thuần nản lòng thoái chí, đỡ Diệp Băng Dung rời đi.
Bỗng nhiên bên cạnh có một cô bé dân tộc Miêu lao ra, lớn tiếng bảo: “Đợi một chút,
tộc trưởng Ô Ha chưa chết, cháu sẽ đưa mọi người đến gặp ông ấy!”
Sắc mặt của tên tộc trưởng gầy loắt choắt kia liền thay đổi, phẫn nộ quát: “Đóa
Nhất, cháu nói linh tinh cái gì đấy?”
Đóa Nhất ngẩng đầu nói: “Cháu không nói linh tinh, tộc trưởng Ô Ha chưa chết,
cháu tận mắt nhìn thấy ông nhốt ông ấy ở trong hang động phía sau núi.”
“Sao cháu dám sỉ nhục tộc trưởng Ô Ha!”
Tên tộc trưởng gầy loắt choắt giơ tay ném ra một đống gì đó màu trắng, La Thuần
đã sớm phát hiện, dùng phi đao cản lại, nhìn tên tộc trưởng gầy loắt choắt kia bằng
ánh mắt lạnh lẽo nói: “Còn dám đông một đầu ngón tay, tôi sẽ giết chết ông! Bắt ông
ta lại!”
Lý Thanh Lôi lập tức tiến lên, xách ông ta lên như xách một con gà con, dùng sợi
dây dưới đất trói ông ta lại, sợ ông ta bày ra cái trò quỷ gì, thế nên anh ta nắm sợi
dây kéo ông ta đi ra sau núi.
Đóa Nhất dẫn đường ở phía trước, vừa đi vừa nói: “Mọi người đi theo cháu, cháu sẽ
đưa mọi người đi tìm tộc trưởng Ô Ha.”
Có người nghi ngờ nói: “Đã ba tháng rồi, nếu tộc trưởng Ô Ha bị nhốt, cũng chỉ sợ
đã sớm đi về cõi tiên.”
“Không có chuyện đó đâu!” Đóa Nhất kiên định đáp: “Mỗi ngày tộc trưởng Ô Ha đều
báo mộng cho cháu, nói cho cháu biết ông ấy không chết. Chẳng qua tảng đá phía
sau núi quá lớn, cháu không dời nó đi được, nên không dám nói cho ai biết, sợ tên
Trát Lý ác độc này giết cháu bịt miệng!”
Vóc dáng cô bé không cao, trông nhỏ nhắn đáng yêu, lại hung hăng đạp tên tộc
trưởng bị bắt một phát.
Lúc trước cô bé không dám đứng ra, là vì sợ đám người La Thuần không đủ mạnh,
nói ra sự thật sẽ không giữ nổi cái mạng nhỏ của mình. Nhưng đến lúc thấy được
sự giỏi giang mạnh mẽ của họ, khiến tên tộc trưởng Trát Lý hoàn toàn bị khống chế,
thì mới dám ra mặt nói hết sự thật.
Cả đám người rồng rắn nối đuôi nhau đi về phía sau núi, Đóa Nhất chỉ về phía một
cái hang động bị sụp xuống nói: “Chính là chỗ này, dạo này cháu thường xuyên nhìn
thấy cái hang động đó ở trong mơ. Chắc chắn là Trát Lý động tay động chân muốn
hại chết tộc trưởng Ô Ha ở cái hang này, nhưng lại lừa chúng ta rằng tộc trưởng Ô
Ha ngã xuống vách núi.”
Trát Lý gào to: “Mày đừng có đổ tiếng xấu cho tao, tộc trưởng Ô Ha thật sự ngã
xuống vách núi. Mày cũng không thể mở ra cái hang động bị sụp đá này đâu!”
“Thanh Lôi!”
La Thuần nhìn thoáng qua Lý Thanh Lôi, trên người Lý Thanh Lôi lập tức xuất hiện
giáp đen Huyền Vũ. Anh ta hét lên, đánh một tảng đá khổng lồ cao bằng người
thành bụi phấn.
———————
/173
|