Chương 119: San bằng nhà họ Dịch
Cơn thịnh nộ vô hình trỗi dậy trong lòng La Thuần, anh hít sâu một hơi nói: “Tôi chỉ
muốn cùng vợ mình tận hưởng nốt ba mươi ngày còn lại, tôi khuyên các cậu đừng
đến tìm phiền phức, có ân oán gì thì để ba mươi ngày nữa sẽ tính toán cụ thể sau.”
“Mày cứa đứt một cánh tay của tao mà vẫn muốn ra điều kiện?” Dịch tam thiếu gia
giơ bàn tay cụt đang quấn băng vải của mình lên nói: “Hôm nay sẽ là ngày chết của
chúng mày, tất cả chúng mày đừng mong có ai sống sót! Xông lên cho tôi!”
Đột nhiên xung quanh không ngừng vang lên tiếng vèo vèo, vô số tấm lưới khổng lồ
bằng kim loại ập xuống từ phía trên. Lý Thanh Lôi bay người lên, định đâm thủng
những tấm lưới kim loại này, nhưng vừa tiếp xúc với tấm lưới, anh ta đã thấy toàn
thân tê dại ngã xuống đất. Một dòng điện cực mạnh chạy qua người anh ta, dù anh
ta từng trải qua “tôi luyện sấm sét” một khoảng thời gian dài, nhưng vẫn cảm thấy
đau đớn dữ dội.
Dịch tam thiếu gia nói: “Đây là vũ khí mới chế tạo của nhà họ Dịch chúng tao, mỗi
một tấm lưới điện đều dẫn dòng điện hàng ngàn vôn. La Thuần, mày tự xưng là Tiểu
Lôi Thần, không biết có thể chịu đựng được không nhỉ?”
Lúc này, các tấm lưới điện khác đều ập tới, La Thuần tung người lên, thu hết các
tấm lưới điện trên không lại. Dòng điện mãnh liệt chạy khắp người anh, nhưng đều
bị anh thu vào trong đan điền, nạp cho cơ thể sử dụng.
“Mày bị lừa rồi!”
Dịch tam thiếu gia bật cười ha ha, xung quanh bất chợt có ngọn lửa phun trào, cùng
với tiếng súng đùng đoàng, những viên đạn hủy thiên diệt địa bắn về phía đám
người Diệp Thái ở dưới.
La Thuần kinh hãi, tức giận quát: “Mày tự tìm chết!”
Anh ném hết lưới điện thu được về phía Dịch tam thiếu gia, nhưng ông lão họ Bạch
và các cao thủ khác đã có chuẩn bị từ trước, họ cầm cái gậy gỗ quật lưới điện ra.
Dịch tam thiếu gia ngạo nghễ nói: “Đấu với nhà họ Dịch chúng tao thì mày vẫn còn
non lắm. Nếu mày đã cứa đứt bàn tay của tao, tao sẽ cho cả nhà mày phải chết!
Dùng lựu đạn!”
Tiếng súng ngừng lại, chi chít lựu đạn trên không trung rơi xuống, từng tiếng nổ ầm ĩ
không ngừng vang lên, đám người Diệp Thái ở phía dưới đã sớm chìm trong ánh
lửa.
Trái tim La Thuần run lên, một luồng sát khí mãnh liệt chọc thủng trời cao, anh gầm
lên: “Chết đi cho tao!”
Anh bắn phi đao ra như súng liên thanh, xung quanh liên tục vang lên tiếng hét thảm
thiết, tiếng nổ và tiếng vang lập tức ngừng lại. La Thuần dốc toàn lực ra, sức mạnh
của phi đao cực lớn, đến người trốn ở trong xe cũng bị xuyên thủng người, trên bầu
trời dường như có một trận mưa phi đao rơi xuống.
Ông lão họ Bạch cùng đám cao thủ đều không ngừng chặn phi đao giúp Dịch tam
thiếu gia, họ khuyên nhủ: “Chúng ta đánh không lại đâu, mau chạy thôi!”
Dịch tam thiếu gia cũng biết một khi thuộc hạ của mình chết thì sẽ chẳng thể làm gì
được La Thuần nữa, hắn hầm hừ nói: “Dễ dàng cho chúng quá, chúng ta đi!”
Hắn quay người định rời đi, bỗng nhiên có hai ngọn lửa lao nhanh từ trên trời xuống,
lập tức đốt ông lão họ Bạch đứng chắn phía trước thành tro bụi. Dịch tam thiếu gia
sợ đến mức run rẩy hai chân, ngã sấp ngã ngửa leo lên xe bỏ chạy.
“Muốn trốn à?” Trên tay La Thuần lại xuất hiện mấy cây phi đao, anh liên tục bắn phi
đao về phía chiếc xe mà Dịch tam thiếu gia đang ngồi.
Lúc này, chiếc xe của Dịch tam thiếu gia đã phóng đi được mấy trăm mét. Hắn dự
đoán rằng dù La Thuần có ngắm chuẩn phi đao đến mấy thì cũng không thể bắn
trúng một độ vật cách mấy trăm mét được, nào ngờ tài xế ở phía trước đột nhiên
ngục xuống vô lăng, trên đầu xuất hiện một lỗ thủng đầy máu.
Dịch tam thiếu gia sợ hết hồn hết vía, hắn xuống xe chạy như điên, nhưng phi đao
của La Thuần như mũi khoan xuyên xương cốt. Ba cây phi đao liên tiếp cứa đứt
cánh tay, hai chân và cổ của Dịch tam thiếu gia.
Người đến tập kích lần này đều chết sạch, xác chết phơi khắp nơi.
La Thuần ngoảnh lại nhìn thì thấy bốn người Lý Thanh Lôi mặc áo giáp như đắp sắt
đang quây kín đám người Diệp Thái ở bên trong. Anh vội vàng chạy tới kéo bọn họ
ra thì thấy bốn người đều bình an vô sự, bấy giờ anh mới thấy yên tâm.
Chỉ có điều Diệp Băng Bồng và Đường Thiền chưa từng chứng kiến cảnh tượng
khủng khiếp như thế này bao giờ, nên cả hai đều sợ đến mức tái mặt, hồi lâu vẫn
chưa nói nên lời.
Ngao Chấn thu áo giáp lại nói: “May mà dáng người đại sư huynh cao lớn, nếu
không chưa chắc chúng ta đã bảo vệ được bốn người họ. Mẹ kiếp, lão già khốn kiếp
Dịch Pháp Long này làm ra nhiều vũ khí thế định tạo phản à.”
La Thuần sầm mặt lại nói: “Triệu tập tất cả đồ đệ nòng cốt của hội võ thuật Tinh Hà,
tôi muốn san bằng nhà họ Dịch!”
Anh tuyệt đối không cho phép Diệp Băng Dung phải chịu khổ cực trong ba mươi
ngày cuối cùng còn lại trong cuộc đời, ai dám đến gây phiền phức, anh sẽ giết kẻ
đó.
Trụ sở chính của hội võ thuật Tinh Hà ở Tề Châu thắp đèn đuốc sáng trưng, có
bóng người di chuyển trong đại sảnh, hơn năm trăm người đã tập hợp đông đủ.
Lưu Kim Đỉnh đứng trên bục cao ở phía trước, nhìn các đồ đệ có gương mặt
nghiêm túc ở phía dưới nói: “Các cậu là lực lương trung kiên của hội võ thuật Tinh
Hà, là tinh anh tài giỏi khắp cả nước. Có lẽ bản thân các cậu không biết, để đi đến
được bước đường như ngày hôm nay, từng người các cậu đều đã vượt qua hai
mươi bài kiểm tra bí mật. Chắc sẽ có người thắc mắc tại sao đồ đệ nòng cốt của hội
võ thuật Tinh Hải phải trải qua nhiều bài sát hạch nghiêm khắc như vậy. Hôm nay, tôi
có thể nói cho các cậu biết, đó là vì chúng ta noi theo ý chí của quốc gia và đều
đang làm việc cho vị lãnh đạo ở thủ đô.”
Trong đám người lập tức vang lên tiếng xôn xao, như thể đang thảo luận xem
những lời này là thật hay giả.
Lưu Kim Đỉnh nói: “Các cậu không cần phải nghi ngờ, bây giờ tôi và Hình sư phụ đã
là nhân viên giải quyết công việc chung rồi, ha ha.”
Anh ta lôi một tờ giấy chứng nhận tinh xảo ra truyền xuống dưới nói: “Đây là giấy
chứng nhận của tôi, các cậu có thể xem.”
Mọi người bên dưới đều tranh nhau truyền xem, có người nói: “Không sai, giấy
chứng nhận là thật. Trước kia tôi từng làm cảnh sát, con dấu chống giả mạo ở trên
đây không thể làm giả được.”
Có người bên cạnh hỏi: “Nếu cậu đã là cảnh sát, tại sao không làm đi mà lại đến học
võ?”
Người đó cười he he đáp: “Tôi lỡ uống chút rượu, cậu cũng biết đấy, bị đuổi việc
rồi.”
Lưu Kim Đỉnh cất chứng nhận đi, nói: “Hội trưởng La của chúng ta trước kia là một
quân nhân, anh ấy có mối quan hệ thân thiết với trưởng phòng Đàm ở thủ đô, nên
mới đặc biệt thành lập một đơn vị như thế này. Việc chúng ta cần làm chính là thanh
tẩy thế lực đen tối của giới võ thuật. Hiện nay, ở Bằng Thành có một cường giả
Không Cảnh đang liên kết với các thế lực có mưu đồ tạo phản, đến lúc chúng ta nên
thi triển thành quả huấn luyện của mình rồi.”
Bên dưới có người hỏi: “Có phải Lôi Thần của Bằng Thành không? Tôi chính là
người Bằng Thành, nghe nói thuộc hạ dưới tay ông ta đều là cường giả, tông sư
Thiên Cảnh còn nhiều hơn chó con, chúng ta có thể đánh thắng được không?”
“Chẳng lẽ áo giáp mà hội trưởng La phát cho các cậu đều để trang trí à?” Lưu Kim
Đỉnh vận chuyển chân khí, ánh sáng vàng trên người lóe lên, một bộ giáp màu vàng
sậm xuất hiện trên người anh ta. Bộ áo giáp ôm chặt từng bộ phận trên người anh
ta, chỉ lộ đúng hai con mắt ra ngoài.
Hơn năm trăm người ở đại sảnh đều lấy áo giáp ra, ánh sáng vàng bắn ra tứ phía,
khí thế vô cùng hùng hậu.
Lưu Kim Đỉnh lớn giọng nói: “Các cậu đều là cao thủ Nội Kình, mặc giáp vàng lên sẽ
có năng lực chiến đấu như tông sư Thiên Cảnh thì còn sợ gì nữa? Huống hồ mấy
ngày trước, tôi và Hình sư phụ đều vừa mới đột phá đến Không Cảnh, thêm Nhị lão
Âm Dương trợ giúp nữa, tiêu diệt một Lôi Thần nhỏ bé thì có đáng là gì?”
“Dễ như trở bàn tay!”
Hơn năm trăm người hô lớn lên, bọn họ không ngờ Lưu Kim Đỉnh và Hình sư phụ
đã đột phá đến Không Cảnh nhanh như vậy.
Hình Hoài ở một bên lên tiếng: “Chỉ cần các cậu chịu khổ luyện, dưới sự dẫn dắt
của hội trưởng La, từng người các cậu đều có thể trở thành cường giả Không
Cảnh.”
Câu nói này chính là nguồn động lực có lợi nhất, hơn năm trăm đồ đệ có mặt ở đây
đều như được tiêm thuốc kích thích, ai nấy đều vô cùng phấn khởi.
Năm trăm cường giả Không Cảnh, đây chính là lực lượng đủ để làm rung chuyển cả
đất nước.
“Xuất phát!”
Lưu Kim Đỉnh vung tay lên, hơn năm trăm người oai phong đi về phía nam.
——————
/173
|