Chương 126: Tần Lĩnh Thần Cung
Xung quanh, năm trăm đệ tử mặc giáp vàng xuất hiện ở đầu tường, bao vây kín mít
căn biệt thự lại.
Dịch Pháp Long giơ cái điều khiển từ xa ở trong tay lên và nói: “Chỉ cần tao bấm nút
thì vợ mày tuyệt đối sẽ không thể sống được nữa, nhưng tao thì vẫn có thể!”
Ánh vàng lóe lên, trên người ông ta được bao phủ bởi một lớp giáp vàng, xem ra là
cướp được từ trên người của người đệ tử bị bắn chết kia.
La Thuần kinh ngạc, anh thực sự đã quên mất điều này, khẽ cười và nói: “Thật xin
lỗi, hôm nay bất luận thế nào quả lựu đạn này cũng không thể nổ được.”
Vừa dứt lời, chiếc điều khiển từ xa trên tay Dịch Pháp Long đã biến mất.
Đồ Long xuất hiện trên ngọn cây ở cửa của căn biệt thự, chân đạp lên một phiến lá,
lắc lắc cái điều khiển trên tay và nói: “Lần sau cầm chắc một chút nhé.”
Dịch Pháp Long thầm thấy kinh hãi, nghĩ tên này rốt cuộc là tốc độ gì, sao bản thân
mình lại không thể nhận ra được!
Ông ta phản ứng rất nhanh, sau khi bị Đồ Long cướp mất chiếc điều khiển, ông ta
lập tức trốn sau lưng Diệp Băng Dung, vươn tay ra kéo chặt ngòi dẫn lựu đạn và
nói: “Không có điều khiển thì dùng tay như thế này cũng kích nổ được, tao đếm ba
tiếng, đem áo giáp trên người bốn đệ tử của mày giao hết ra đây, nếu không tao lập
tức giết cô ta, chúng ta cùng chết.”
“Cùng chết? Sợ là ông không có cơ hội này rồi.” La Thuần hờ hững làm thinh,
nhưng nhóm người Lý Thanh Lôi ở phía sau lại vô cùng lo lắng sốt ruột.
“Được, tao xem mày có thể cứng miệng được đến lúc nào, ba!”
“Hai!”
Dịch Pháp Long tóm chặt ngòi dẫn, cười gian ác và nói: “Thế thì để mày thưởng
thức mùi vị mất đi người vợ một chút nhé!”
“Một!”
Vừa dứt lời, trong nháy mắt trên người La Thuần được long giáp bao phủ, biểu cảm
gian ác của Dịch Pháp Long đột nhiên đông cứng lại, từ từ biến thành sự kinh hãi,
bởi vì ông ta phát hiện ra bản thân lại không thể cử động được nữa! Ngón tay móc
trên ngòi dẫn, nhưng dù có làm gì đi nữa cũng không thể cử động, dường như bản
thân bị bộ khôi giáp này bó chặt hoàn toàn rồi.
La Thuần vừa vận động ý niệm, khống chế cơ thể của Dịch Pháp Long bước ra
ngoài, từng bước từng bước đi đến trước mặt anh, sau đó lại quỳ rạp xuống đất.
“Mày đã làm gì với tao!” Dịch Pháp Long không thể khống chế bản thân, liều mạng
giãy giụa, nhưng có làm thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi bộ giáp vàng này,
ông ta không khỏi vừa lo lắng vừa tức giận.
La Thuần nhìn ông ta từ trên cao xuống, trong ánh mắt anh lạnh lùng: “Ba ngàn bộ
giáp vàng đều do tôi thống ngự, ông lại năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, tự tìm
đường chết, đến ông trời cũng không thể chấp nhận được nữa rồi.”
“Không, mày thả tao ra, chúng ta quyết sống chết một trận!”
Dịch Pháp Long không thể chịu được nỗi nhục phải quỳ dưới chân kẻ địch, càng
không thể chịu được nỗi uất ức khi mà đến cả cơ hội ra tay cũng không có thì đã
thua toàn tập.
Lý Thanh Lôi đạp ông ta một cái ngã nhào dưới đất và nói: “Đồ chó má, muốn sống
chết một trận thì không nên bắt cóc sư nương tao để uy hiếp, cái đồ thâm độc, sư
nương của tao chỉ có ba mươi ngày để sống nữa thôi mà cũng không tha cho cô ấy,
ngày này sang năm chính là ngày giỗ của mày!”
Dịch Pháp Long biết mình chết là cái chắc, ông ta hét lớn: “Lên hết cho tao, liều
mạng với bọn chúng!”
Những năm qua, Lôi Thần nổi tiếng từ lâu, dưới tay dù sao cũng có một số thành
phần chủ chốt bán mạng cho ông ta. Bọn chúng gào thét một tiếng rồi xông về phía
nhóm người La Thuần, trong đó có không ít cường giả Không Cảnh. Nhưng nhị lão
Âm Dương và hai người Lưu Kim Đỉnh, Hình Hoài canh giữ ở bên cạnh, nên khi đối
phương vừa ra tay, bốn người bọn họ lập tức lên trước nghênh chiến, năm trăm đệ
tử mặc giáp vàng ở đầu tường nhảy vào trong sân, hễ có kẻ có sức chống cự thì
trực tiếp chặt đứt đầu, cả căn biệt thự ngập trong tiếng kêu gào thảm thiết liên hồi,
trong nháy mắt đã biến thành địa ngục trần gian.
Những năm qua, Dịch Pháp Long đã tập hợp những cao thủ của cả vùng phía Nam.
Rất nhiều thuộc hạ đáng để ông ta tự hào nhưng lại đến cả chỗ trống để phản kháng
cũng không có, sáu cường giả Không Cảnh bị đánh chết ngay tại chỗ, tông sư Thiên
Cảnh cũng thương vong vô số, trận chiến chưa đến ba phút thì đã kết thúc.
Dịch Pháp Long toàn thân run rẩy, nhìn bao nhiêu tâm huyết suốt những năm qua bị
tiêu diệt, trôi theo dòng nước mà trong lòng cảm thấy thê lương và bất lực.
Đột nhiên ông ta ngẩng đầu lên nhìn La Thuần và nói: “Mày giết chết đệ tử của Tần
Lĩnh Thần Cung, bọn họ sẽ không tha cho mày đâu, mày tha mạng cho tao thì tao
sẽ nói hết những gì tao biết cho mày.”
“Cái đó không cần thiết nữa rồi, hôm nay, ông nhất định phải chết.” La Thuần giơ tay
ấn lên đỉnh đầu của ông ta, chỉ cần xuất chân khí ra thì Lôi Thần của Bằng Thành sẽ
mất mạng từ đây.
Ánh mắt Dịch Pháp Long tuyệt vọng, ông ta buồn thảm nói: “Mày cũng độc ác đấy,
nói cho mày biết nhé, Dịch Thiên Hành là đệ tử truyền nhân của Cung chủ Tần Lĩnh
Thần Cung, dưới tay ông ta còn có mười tám người đệ tử nữa, người nào cũng đều
lợi hại giống như Dịch Thiên Hành, mày trốn không thoát đâu, tao ở dưới kia đợi
mày!”
Nói xong, ông ta cười lớn hai tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu, không ngờ
ông ta lại tự cắt đứt kinh mạch mà chết.
Lôi Thần một thời lại mất mạng như vậy. Nỗi phiền muộn trong lòng La Thuần cuối
cùng được giải tỏa, anh lên trước nắm lấy tay Diệp Băng Dung, áy náy nói: “Anh xin
lỗi, lại để em phải hốt hoảng lo sợ rồi.”
“Anh không sao là tốt rồi.” Cô muốn ôm lấy La Thuần, nhưng lại bị lớp áo lựu đạn
trên người chắn mất.
“Đừng động đậy, cố gỡ bỏ sẽ phát nổ!” Ngao Chấn từng nghiên cứu lựu đạn, cậu ta
lên trước xem qua một lượt và nói: “Dây điện nối liền với áo lót, một khi cởi ra thì sẽ
phát nổ, tôi nghiên cứu một chút, để gỡ nó ra.”
La Thuần bước đến trước mặt Diệp Băng Dung, lấy một quả cầu màu vàng từ trong
hồ lô Tử Kim ra đặt lên ấn đường của cô và nói: “Vận công.”
Diệp Băng Dung lập tức vận chuyển chân khí, vừa tiếp xúc với quả cầu thì nó liền
chìm vào bên trong cơ thể cô, ngay sau đó trên người cô xuất hiện một bộ giáp
vàng.
Ngao Chấn cau mày nói: “Quả lựu đạn này phức tạp quá, có thể sẽ phát nổ, cho dù
sư nương có mặc áo giáp vàng thì có thể vẫn bị lực chấn động lớn đả thương nội
tạng.”
La Thuần nhìn Lý Thanh Lôi và nói: “Tra khảo một chút, xem quả lựu đạn này do kẻ
nào chế tạo ra.”
Lý Thanh Lôi lập tức tóm chặt lấy một tên còn sống để tra hỏi, tất cả bọn chúng đều
chỉ về cái xác chết nằm dưới đất, tên đó sớm đã hồn lìa khỏi xác rồi.
“Để tôi xem thử!”
Đồ Long bước đến, hỏi: “Bắt đầu tính từ lúc gỡ thì trong bao lâu lựu đạn sẽ phát
nổ?”
“Nhiều nhất là 0.5 giây.”
“Đủ rồi, mọi người tránh hết ra một chút!” Đồ Long xua xua tay, mọi người xung
quanh lập tức lùi ra, anh ta khẽ cúi người xuống, chuẩn bị nhảy bất kì lúc nào.
La Thuần đã hiểu kế hoạch của anh ta, anh ta muốn cởi cái áo lót lựu đạn ra, sau đó
dùng tốc độ nhanh nhất để xông ra ngoài, với thực lực Không Cảnh của anh ta thì
hoàn toàn đủ để có thể chống cự lại được chấn động do lựu đạn gây ra
Mọi người có mặt ở đây đều nín thở theo dõi, không hề chớp mắt, chăm chú nhìn
hai người ở trung tâm.
Đột nhiên, bên ngoài biệt thự truyền đến một tiếng ‘oành’ lớn, trong chớp mắt bờ
tường bị nổ đổ sập xuống, rất nhiều người hoảng sợ kêu lên: “Có địch!” Vội vàng lùi
lại phía sau chuẩn bị chiến đấu, đợi đến khi khói bụi tản đi mới nhìn thấy Đồ Long
bước ra từ trong đống đổ nát.
Lại quay đầu lại nhìn, chiếc áo lót lựu đạn trên người Diệp Băng Dung sớm đã biến
mất rồi.
“Tốc độ nhanh thật đấy!”
Trong lòng tất cả mọi người đều hiện lên suy nghĩ này, Ngao Chấn giương mắt đờ
đẫn, hồi lâu sau mới phản ứng lại, giơ ngón tay cái lên: “Cậu ngầu thật.”
La Thuần thở phào một hơi, kéo tay Diệp Băng Dung lên và nói: “Dọn dẹp hiện
trường một chút, chúng ta đi thôi.”
Sau khi rất nhiều đệ tử dọn dẹp thương vong xong, chuẩn bị rút quân thì đột nhiên
bên ngoài có tiếng còi cảnh sát rú lên. Bên ngoài biệt thự có vô số xe cảnh sát và xe
mười sáu chỗ màu đen chạy vào. Toàn bộ chiến sĩ vũ trang và cảnh sát từ trên xe
nhảy xuống, giơ súng lên và nói: “Không được cử động, các người bị bao vậy rồi, tất
cả bỏ vũ khí xuống!”
La Thuần khẽ cau mày, xua tay về phía sau, tỏ ý là bọn họ không cần chống cự,
nhìn tên cảnh sát viên dẫn đầu một cái và nói: “Tôi gọi một cuộc điện thoại.”
“Không được cử động, để hai tay lên đầu.”
Mấy chục nòng súng đều ngắm thẳng vào đầu La Thuần.
La Thuần coi như không nhìn thấy, rút điện thoại ra, gọi điện cho lão Đàm.
“Tao bảo mày không được cử động, nghe rõ chưa hả!” Tên cảnh sát viên đó hét to
một tiếng, trực tiếp kéo cò, tiếng súng như tiếng nổ đậu vang lên.
———————-
/173
|