Chương 132: Tiêu diệt Hồ Thánh
Ùng!
Một tiếng gầm lớn vang lên phía trước người Hạ Ni, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ
bị nhai nát. Lần đầu tiên, cô cảm thấy con người lại nhỏ bé đến vậy, nếu có thêm
một cơ hội nữa, chắc chắn cô sẽ không đến nơi này để quay phim!
Dường như rất lâu sau, cô chầm chậm mở mắt ra, trong đôi mắt xinh đẹp hiện đầy
vẻ kinh ngạc.
Một bóng dáng khôi ngô đứng trước mặt cô, anh mặc long giáp màu tím đen hệt
như thiên thần giáng thế, hai tay anh túm lấy hàm trên và hàm dưới khổng lồ của
con thuồng luồng đen, đang cật lực giằng co với đối phương.
Hồ Thánh đứng ở phần đầu của con thuồng luồng đen, vung tay lên chém một kiếm
tới, La Thuần co người lùi lại, anh lật tay kéo Hạ Ni dậy, nhảy ra xa cách hàng trăm
mét.
“Chạy mau!”
La Thuần vung tay đẩy Hạ Ni ra, sau đó quay người tung một quyền vào Hồ Thánh
đang cưỡi con thuồng luồng đen xông tới.
Ầm!
Trước khi ngã xuống đất, Hạ Ni chỉ nhìn thấy La Thuần và đối phương đang đánh
nhau, tia sét nổ vang hủy thiên diệt địa lóe lên, chính cô cũng bị dư âm của kình khí
thổi bay ra xa, sau khi ngã xuống đất thì hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
La Thuần bị lực phản phệ khủng khiếp đánh bay ra ngoài, anh cảm thấy toàn thân
mình như rời ra, không nhịn được hộc ra một ngụm máu. Nếu không nhờ có long
giáp bảo vệ, chắc bây giờ anh đã bị nội thương nghiêm trọng hơn rồi.
“Giao nhân hợp nhất, thiên hạ vô địch!”
Giọng nói u ám của Hồ Thánh lại vang lên, con thuồng luồng đen bên dưới gầm lên
một tiếng, đau đớn giãy giụa một lúc, sau đó lại bổ nhào về phía La Thuần.
Thấy sợi xích trên người con thuồng luồng đen như đang không ngừng cắn nuốt
năng lượng của nó, sau đó lại truyền sang cho Hồ Thánh, La Thuần lập tức đã biết
cách giải quyết lão này. Anh vung tay bắn mười mấy cây phi đao ra, nhưng khi đến
gần Hồ Thánh, chúng đều hóa thành bột mịn.
Đáng tiếc!
Nếu có thể dùng cục sắt đen thần bí đó để đúc thành phi đao, chắc chắn chúng sẽ
không thất bại như thế này. Chỉ cần cắt đứt được sợi xích, Hồ Thánh sẽ mất đi chỗ
dựa ngay.
“Chịu chết đi!”
Hồ Thánh lại xông tới, La Thuần không lùi bước mà cũng lao lên, mạnh mẽ đỡ một
đường kiếm khí của Hồ Thánh, sau đó anh đứng vững vàng, đôi mắt lóe lên tia sáng
màu vàng nhạt.
Hai ngọn lửa lập tức bắn ra, đâm thẳng vào sợi xích nối con thuồng luồng đen với
Hồ Thánh.
Gào!
Con thuồng luồng đen hét lên một tiếng thảm thiết đau đớn, hai ngọn lửa không chỉ
nung chảy sợi xích, mà còn làm phỏng da thịt của nó.
Quả nhiên sợi xích đã đứt, Hồ Thánh lập tức luống cuống, cưỡi con thuồng luồng
đen chuyển hướng, định trốn vào trong hồ nước.
Lão đã thầm thấy cực kỳ kinh hãi, sợi xích này là báu vật truyền nhiều đời, đến lửa
cũng không nung đứt được, sao ngọn lửa phun từ mắt người này ra lại có sức mạnh
như vậy!
“Chạy đi đâu!”
La Thuần đứng lơ lửng giữa không trung, vung kiếm chỉ lên trời, mây đen trên đỉnh
đầu cuồn cuộn tới, lóe lên vô vàn tia sét, tập trung hết lên thân kiếm.
Hồ Thánh hoảng sở quay đầu, biết con thuồng luồng đen sợ nhất bị sét đánh, lão
vội vàng thúc nó chui vào trong hồ nước.
Dường như con thuồng luồng đen cũng biết mình đang gặp nguy hiểm tới tính
mạng, nó tung người nhảy xuống hồ nước. Nhưng có lẽ nó đã bị tiêu hao quá nhiều
sức mạnh, nên rên lên một tiếng, mới bay lên giữa không trung đã ngã xuống, nằm
vật ra đất không ngừng giãy giụa.
Thấy nó kêu gào thảm thiết, La Thuần thầm thấy thương xót, lực sấm sét trên tay
anh đã giảm đi phân nửa.
Ầm!
Tia sét to cỡ thùng nước giáng xuống, một người một rồng cùng hét lên thảm thiết.
Dù Hồ Thánh đã bị sét đánh đến mức cháy đen người, nhưng lão vẫn còn sức để bỏ
chạy, lão tung người nhảy xuống hồ nước.
Trong mắt La Thuần lóe lên tia sáng lạnh lẽo, anh tiếp tục điều động tia sét khổng lồ.
Lần này anh đã dốc toàn lực, mười mấy tia sét to bằng cái thùng nước giáng xuống
xẹt xẹt, Hồ Thánh bị nổ thành tro bụi ngay tại chỗ, đến manh áo cũng không còn.
Hạ Ni ở phía xa vừa hay mới tỉnh lại, tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, cô có chút
không dám tin vào mắt mình. Bóng người có thể điều động sấm sét trên trời đó có
còn là con người nữa không? Đây không phải là bản lĩnh mà chỉ thần tiên mới có
sao?
La Thuần chầm chậm đáp xuống đất, giơ tay nhặt thanh đoản kiếm màu đen đó lên.
Dù sấm sét sáng rực trời, nhưng vẫn không thể làm tổn hại gì đến thanh đoản kiếm
này được, chứng tỏ chất liệu của nó rất tốt, có lẽ là cùng một loại kim khí giống cục
sắt đen, nên anh lập tức thu nó vào trong hồ lô Tử Kim.
Con thuồng luồng đen ở phía xa đang hấp hối, La Thuần đi tới, nó lập tức sợ đến
mức ngọ ngoạy, định nhảy xuống hồ nước trước mặt. Nhưng hai lỗ thủng bị lửa đốt
trên người nó đang trào máu, thêm bị sét đánh trúng, nên nó chỉ cử động vài cái đã
thấy đau đến mức kêu lên ing ỏi.
“Đừng lo, tao sẽ không làm hại mày!”
La Thuần giơ tay vuốt ve cái đầu của con thuồng luồng đen, nó sợ đến mức toàn
thân run rẩy, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại được, như thể cảm nhận được La Thuần
không có ý đe dọa, nó khẽ kêu lên nghẹn ngào.
La Thuần thấy chỗ bị xích trói trên người nó có vết phỏng sâu, người nó gầy như có
thể nhìn thấy cả xương, anh thầm nghĩ lão Hồ Thánh này đúng là độc ác. Lão không
ngừng hút sức mạnh trên cơ thể con thuồng luồng đen, vậy mà chẳng hề màng đến
sống chết của nó. Anh giơ tay tháo sợi xích xuống và thu vào trong hồ lô Tử Kim, dù
sợi xích đã bị nung đứt, nhưng chỉ cần đúc lại, khôi phục phù trận thật tốt thì vẫn có
thể sử dụng tiếp được. Nếu mai này gặp phải kẻ địch mạnh, biết đâu sợi xích này lại
phát huy được tác dụng tuyệt diệu.
Thấy trên người con thuồng luồng đen chi chít vết thương, La Thuần lấy thuốc trị
thương ra bôi cho nó. Tô Kỳ cũng chạy lại giúp một tay, cô cẩn thận bôi thuốc lên
người con thuồng luồng đen. Thấy nó không chút phản kháng, cô cũng dần yên tâm.
“Thì ra đây chính là Hồ Thánh…” Tô Kỳ vừa bôi thuốc trị thương, vừa không ngừng
cảm thán. Cô là người bản địa, từ nhỏ đã nghe truyền thuyết về Hồ Thánh, nhưng
đến hôm nay mới được nhìn thấy tận mắt, trong lòng thấy rất kích động. Đột nhiên
cô nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, hỏi La Thuần: “Chúng ta mang nó về đi, nuôi thú cưng
ở một nơi rộng lớn như Long Sơn hay biết bao.”
“Thú cưng?” La Thuần ngẩn người ra, nhìn thân hình khổng lồ của con thuồng luồng
đen như có điều suy nghĩ.
Tô Kỳ cầu xin: “Nó rất đáng thương, nếu để ở đây lại bị người khác tiếp tục lợi dụng
thì sao? Hơn nữa, hôm nay gây ra động tĩnh lớn thế này, khéo khi sẽ có nhà khoa
học bắt nó về nghiên cứu mất.”
“Được rồi!” Thấy Tô Kỳ đầy vẻ mong chờ, La Thuần khẽ xua tay, thân hình to lớn
của con thuồng luồng đen bị thu vào trong hồ lô Tử Kim.
“Cảm ơn hội trưởng! Nghe nói loại rồng này không thể sống thiếu nước, chúng ta
mau về nuôi nó thôi!” Sắc mặt phấn khích của Tô Kỳ đỏ lên, như có được một món
bảo bối nào đó.
“Ừm!” La Thuần nhìn xuống hồ nước, thầm nghĩ tin tức mà Lam Tinh Linh gửi đến
nói hoa Trường Xuân mọc ở giữa hồ Kanas, nhưng anh nhìn mãi mà chẳng thấy
đâu, không lẽ nó mọc ở đáy hồ?
Bây giờ vẫn chưa diệt trừ được Paul, khó đảm bảo gã sẽ không tiếp tục có lời
nguyền chết chóc. Nếu có thể tìm được hoa Trường Xuân sẽ có thể phòng được tai
họa, anh không muốn lại có người bên cạnh mình phải bỏ mạng nữa.
“Tôi xuống dưới xem thế nào!”
La Thuần tung người nhảy xuống hồ, anh vận chuyển chân khí trong cơ thể, dù có ở
dưới nước hơn hai tiếng đồng hồ cũng không sao. Anh bơi thẳng xuống đáy hồ, nhờ
ánh sáng lờ mờ, anh có thể nhìn thấy một đường hầm đen tối. Anh bơi vào trong,
phát hiện đường hầm này như không ngừng kéo dài lên trên, phía trên cùng xuất
hiện một tia sáng yếu ớt. Anh tăng tốc bơi lên mặt nước, một thạch thất đã xuất hiện
trước mắt.
Có lẽ thạch thất này ở trong lòng núi, bên trong có đủ mọi thứ từ giường đá đến bàn
đá. Xem ra đây chính là nơi nghỉ ngơi của Hồ Thánh, hèn chi lão có thể chui từ dưới
đáy hồ lên.
La Thuần đi dạo một vòng quanh thạch thất, đột nhiên anh hướng ánh mắt lên chiếc
tủ xây trong tường. Có rất nhiều đồ đạc chất đống ở đó, đa số đều là đồ bỏ đi, duy
chỉ có một quả cầu kim loại đã thu hút sự chú ý của anh. Vì dùng đôi mắt xuyên thấu
để nhìn, độ tỉ mỉ bên trong quả cầu này khiến anh thật sự kinh ngạc.
———————-
/173
|