Chương 138: Chuyện gì cũng phải để lại
một đường lui
Tề Hoành Vũ hồi lâu không phản ứng lại, lắp bắp nói: “Cậu… cậu chủ Mạc, cậu…
Cậu có ý gì? Anh ta là hội trưởng La?”
“Đúng vậy!” Mạc Ngọc Khôn gật đầu: “Hai người quen nhau?”
Sắc mặt Tề Hoành Vũ lúc xanh lúc trắng, đứng ở nơi đó không biết nên nói gì.
Hạ Ni ở bên phản ứng lại, có chút kinh ngạc: “Hóa ra anh là hội trưởng La?” Có thể
cô không biết ba chữ ‘hội trưởng La’ mang ý nghĩa gì, cô chỉ nghĩ đó là một nhân vật
tương đối có địa vị, khiến cho Tề Hoành Vũ muốn kết giao.
La Thuần cười nhạt, đứng dậy: “Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”
“Hội trưởng La!”
Tề Hoành Vũ vội vàng chắn trước mặt La Thuần, hoảng đến mức giọng cũng thay
đổi. Hắn biết thực lực của hội võ thuật Tinh Hà, cũng biết người đứng sau hậu thuẫn
cho La Thuần rất mạnh. Nếu để người trong nhà biết mình đắc tội La Thuần e là sẽ
lột da mình mất, hắn vội vàng cầu xin: “Hội trưởng La, vừa rồi là tôi không hiểu
chuyện, xin anh nể mặt cậu Mạc mà đừng so đo với tôi được không? Quyển sách cổ
này tôi tặng anh!”
Hắn vội vàng lấy cuốn sách ra dâng trước mặt La Thuần.
Hạ Ni thầm kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: “Cậu Tề làm sao thế? Hội trưởng La… rốt cuộc
là ai?”
Tề Hoành Vũ căn bản không để ý đến cô, quỳ thụp xuống đất, hai tay dâng lên cuốn
sách cổ, nói: “Xin hội trưởng La nương tay!”
Những người xung quanh nhìn thấy Tề Hoành Vũ quỳ xuống thì ngạc nhiên: “Đó
không phải là cậu chủ Tề sao? Sao anh ta lại quỳ xuống thế kia?”
Nhiều nữ sinh đi theo bên cạnh Hạ Ni trước kia càng khó thể tiếp nhận, bất mãn nói:
“Đúng vậy, rốt cuộc người kia là ai mà lại dám bắt cậu Tề của chúng ta quỳ xuống.
Anh ta không phải bạn của Ni Ni sao? Lẽ nào còn có thân phận khác?”
“Trông bộ dạng anh ta chẳng có gì nổi bật, vì sao cậu Tề phải làm vậy trước anh
ta?”
“Đúng vậy, cậu Tề có làm gì sai cũng không thể khiến anh ấy quỳ xuống, người này
thật là bá đạo!”
Tề Hoành Vũ nghe mà trên trán đổ mồ hôi lạnh, quay đầu mắng: “Tất cả các người
im miệng hết cho tôi!” Tiếp tục nâng cuốn sách cổ trong tay lên, cười xòa: “Hội
trưởng La, anh đừng nghe bọn họ nói bậy bạ, vừa rồi đều là lỗi của tôi, mong anh
rộng lòng tha thứ.”
La Thuần thấy thái độ hắn chân thành, khẽ thở dài, đưa tay nhận lấy sách: “Làm
người tốt nhất nên khiêm tốn một chút. Người không phạm ta, ta không phạm
người, đó là nguyên tắc xử sự cơ bản nhất, anh hãy suy nghĩ cho kỹ.”
“Vâng, hội trưởng La dạy rất phải, trở về rồi tôi nhất định sẽ sửa đổi thật tốt.” Tề
Hoành Vũ thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
La Thuần gật nhẹ với Mạc Ngọc Khôn, dẫn Tô Kỳ rời khỏi hội trường.
Lúc này Tề Hoành Vũ mới đứng dậy, lau mồ hôi trên trán. Mạc Ngọc Khôn vỗ vỗ vai
hắn, cười nói: “Cậu Tề quả nhiên cơ trí! Ngay giữa trưa hôm nay, con trai của Lưu
Chấn Hải ở thành phố chúng ta đắc tội với hội trưởng La, còn không muốn xin lỗi
đàng hoàng, kết quả tôi đánh gãy hai chân của con trai ông ta, rút lại tất cả vốn đầu
tư cho nhà họ Lưu mới tính là giải quyết xong chuyện. Lần này cậu cũng tính là
được lời rồi.”
Tề Hoành Vũ cười khổ, nghĩ lại mà sợ: “May là hội trưởng La khoan dung độ lượng,
không so đo với tôi, đều tại tôi quá lỗ mãng.”
Mạc Ngọc Khôn cười đáp: “Cho nên phải bình tĩnh, bất cứ chuyện gì cũng phải chừa
lại một đường lui mới được.”
Hạ Ni mơ hồ đi tới, hỏi: “Rốt cuộc hội trưởng La là ai? Vì sao các anh lại sợ anh ta?”
Tề Hoành Vũ lộ vẻ kính nể: “Hội trưởng La là một nhân vật giống như thần vậy, mặc
dù nhà họ Tề chúng tôi mang danh là công ty giải trí toàn cầu, nhưng trước mặt hội
trưởng La vẫn không đáng nhắc đến. Võ hội Tinh Hà trong tay anh ta là thế lực
đứng đầu trong nước, liên tục giết chết Vua Đông Bắc, Lôi Thần- Bằng Thành và Hồ
Thánh- Tây Cương, trong nháy mắt là có thể tiêu diệt nhà họ Tề chúng tôi, cô nói
xem vì sao chúng tôi lại sợ anh ta như vậy?”
Hạ Ni hoài nghi: “Lẽ nào tùy tiện giết người không phạm pháp sao?”
“Phạm pháp?” Mạc Ngọc Khôn hãnh diện nói: “Đằng sau hội trưởng La có chính phủ
chống lưng, người ta nghe lệnh diệt trừ cái ác, phạm pháp gì chứ? Cậu Tề yên tâm,
chỉ cần mọi người yên phận làm việc, tuân thủ quy tắc do hội trưởng La đặt ra thì sẽ
không có vấn đề gì cả. Hiện tại nhà họ Mạc chúng tôi ủng hộ hội trưởng La tuyệt đối,
cậu thấy đấy chúng tôi phát triển tốt thế nào?”
Tề Hoành Vũ cười nói: “Tôi phải học tập theo cậu chủ Mạc nhiều.”
Hạ Ni ở bên cạnh hoàn toàn ngẩn ngơ, cô ta không ngờ một người không có gì nổi
bật như La Thuần lại có địa vị siêu việt như vậy. Ngay cả cậu chủ nhà họ Tề cũng
phải dập đầu quỳ lạy, vậy thì người đó phải có sức mạnh lớn đến thế nào? Sớm biết
như thế thì vừa rồi đã giao sách cổ cho anh ta, bán cái nhân tình, vậy chẳng phải chỉ
một câu nói của anh ta là đã có thể giúp mình trở thành ngôi sao lớn hay sao?
Tiếc là cô ta đã chọn sai đội.
Trong lòng cô ta dâng trào nỗi hối hận mãnh liệt, thân thể lung lay, suýt chút nữa đã
ngã xuống.
Thật ra chỉ cần vừa rồi cô ta nghĩ đến việc cảm ơn, dùng sách cổ để báo đáp thì
chắc chắn La Thuần sẽ không bạc đãi mình.
Thông minh lại bị thông minh hại!
Trở về khách sạn, Tô Kỳ lo lắng thuồng luồng đen sẽ bị chết khô nên hai người đặt
chuyến máy bay khác bay về Tề Châu ngay trong đêm.
Trong đại trận Long Sơn có hồ nước do suối tự nhiên hình thành, ước chừng rộng
bằng hai cái sân bóng, so với hồ Kanas thì hơi nhỏ hơn, nhưng chiều dài của
thuồng luồng đen cũng chỉ hơn hai mươi mét, hoàn toàn có thể hoạt động được.
La Thuần đứng ở trước hồ nước thả con thuồng luồng đen đó ra. Thuồng luồng đen
vừa vào nước lập tức trở nên hoạt bát, bơi lội mấy vòng trên mặt nước, kêu thành
tiếng hống hống, trông có vẻ rất khoái chí.
Tô Kỳ cười nói: “Nhìn nó có vẻ rất thích nơi đây, chúng ta hãy đặt tên cho nó, gọi là
Tiểu Hắc đi.”
“Cô thích nó như vậy thì sau này cô phụ trách cho nó ăn đi!”
Mấy ngày tiếp theo, Tiểu Hắc rất nhút nhát, ngày nào cũng lặn dưới nước, chỉ thỉnh
thoảng ló đầu ra ăn cá tôm mà Tô Kỳ cho. Sau này dần thích nghi với hoàn cảnh, nó
không sợ sệt như vậy nữa, có lúc còn trồi lên mặt nước chơi đùa.
Nhóm người Lý Thanh Lôi trở về lại càng giống như nhìn thấy báu vật hiếm có, ngày
nào cũng đứng ở bên hồ nước đợi Tiểu Hắc lên chơi. Ngao Chấn cảm khái: “Sư phụ
chúng ta đúng là lợi hại. Thú cưng người ta đem về toàn là con chó con mèo, sư
phụ chúng ta lại đem về một con rồng.”
Tô Kỳ nhắc nhở: “Thuồng luồng không giống với rồng. Tương truyền loài rắn độc
năm trăm năm sẽ hóa thành thuồng luồng, thuồng luồng một nghìn năm sẽ hóa
thành rồng, Tiểu Hắc của chúng ta sau này cũng sẽ biến thành rồng.”
“Thế sao? Thế thì tôi không đợi được rồi, con vật này sống cũng lâu quá…”
Bên ngoài đột nhiên có đệ tử của võ hội Tinh Hà vội vã đi vào, nhìn thấy Lộ Tinh
đứng bên hồ, vội nói: “Lộ sư tỷ, ở sân trước có người đến gây chuyện, tự xưng là
người nhà họ Lộ ở thủ đô, ồn ào muốn gặp sư tỷ. Tôi đang chuẩn bị đi thông báo
cho hội trưởng.”
“Người nhà họ Lộ?” Lộ Tinh nhíu mày: “Không cần báo cho sư phụ đâu, tôi sẽ đi
xem thế nào.”
“Đại sư huynh, chúng ta cũng đi xem sao, đừng để tiểu sư muội bị ức hiếp.” Ngao
Chấn và Lý Thanh Lôi rời đi cùng Lộ Tinh, Đường Hiệp không thích nơi ồn ào nên ở
lại chăm sóc Tiểu Hắc cùng với Tô Kỳ.
Ba người ra khỏi đại trận, băng qua những ngôi nhà trùng điệp, đến trước cổng
chính thì nhìn thấy là mẹ của Lộ Tinh- Hoàng Ngọc Anh. Trông bà ta rất tiều tụy,
nhìn thấy Lộ Tinh thì lập tức tiến đến, kích động nói: “Tiểu Tinh, con hãy mau mau đi
cứu bố con đi!”
———————-
/173
|