Chương 152: Đại cảnh Hóa Thần
Chín thanh phi đao trên tay La Thuần không ngừng phóng ra, mỗi lần ra tay thì sẽ
ngăn chặn được một luồng kiếm khí, nhưng có hàng trăm đệ tử ngồi ở quảng
trường, kiếm khí giống như giọt mưa phóng giết tới, khiến cho mọi người khó mà
xông vào được, rât nhiều đệ tử quân giáp vàng đã bị thương.
La Thuần tung người nhảy lên, người ở trong không trung, hai mắt phóng ra ngọn
lửa, trực tiếp thiêu đốt về phía Bạch Hạo Thiên.
“Thần thông?”
Sắc mặt Bạch Hạo Thiên thay đổi, người xung quanh hét lớn: “Bảo vệ cung chủ!” Vô
số luồng kiếm khí dày đặc chặn ở trước mặt Bạch Hạo Thiên, ngọn lửa đó bị chặn
đứng lại. La Thuần cảm giác ngọn lửa sắp khô kiệt, lại không thể đốt xuyên qua
được mạng lưới kiếm khí của đối phương, anh lập tức thu tay từ bỏ, nhìn về phía
Ngao Chấn và nói: “Có thể phá được trận không?”
Lúc này Ngao Chấn được Nhị lão Âm Dương và Hình Hoài bảo vệ ngay chính giữa,
ba người đã ứng phó rất vất vả. Trên chán Ngao Chấn dần dần đổ mồ hôi, nhưng
vẫn lớn tiếng đáp: “Có thể!”
Cậu ta biết rằng hôm nay nếu mình không thể phá trận thì hơn ba nghìn người phía
sau đều phải chết ở đây, trong lòng có áp lực, khó tránh khỏi ruột gan rối bời.
Cậu ta hít một hơi dài, nhìn vào phần đỉnh núi một cái, hét lớn: “Mắt trận nằm ở kia,
ai đưa tôi lên đó?”
Vừa nói dứt lời, Đồ Long vươn tay ra xách cậu ta lên, trong nháy mắt đã bay qua
đỉnh đầu của Bạch Hạo Thiên, dẫm lên nóc của cung điện, trong nháy mắt đã biến
mất khỏi tầm mắt.
“Chặn hắn lại!” Bạch Hạo Thiên giận dữ hét một tiếng, lập tức hơn nửa kiếm khí đều
xông về phía Đồ Long và Ngao Chấn. La Thuần thấy không thể để mất thời cơ, kêu
gọi: “Nhị lão cùng tôi đi giết Bạch Hạo Thiên!”
Một tiếng hét lớn của anh, dọa cho tất cả đệ tử đều vội vã trở về bảo vệ Bạch Hạo
Thiên. Áp lực của Đồ Long và Ngao Chấn liền giảm đi, lại chạy về phía đỉnh núi lần
nữa.
Bạch Hạo Thiên nói: “Không cần để ý đến ta, toàn lực đánh giết hai tên lên núi, ta
xem xem đám người này làm gì được ta!”
Ông ta vươn tay ra, hai bên trái phải lập tức phóng ra hai thanh kiếm dài trắng như
tuyết.
Chín thanh phi đao trong tay La Thuần liên tiếp phóng ra, Bạch Hạo Thiên thầm kinh
ngạc, ông ta vẫn chưa từng nhìn thấy phi đao nào nhanh như vậy, vung kiếm lên
chặn chín thanh phi đao lại, cổ tay đều bị chấn động đến nỗi khẽ run run.
La Thuần tranh thủ lúc ông ta vung kiếm chặn phi đao thì tung người lên trước, chín
thanh phi đao lại trở về trong tay anh, phóng về phía đối phương.
“Không xong rồi!” Song kiếm của Bạch Hạo Thiên vung múa, muốn chặn chín thanh
phi đao lại, nhưng phi đao trên tay La Thuần giống như có sinh mệnh vậy, mỗi lần ra
tay, ắt sẽ có phi đao trở về lại trong tay, thế nên phi đao trên tay anh dường như
không hề hết, ép cho Bạch Hạo Thiên chỉ có thể chống đỡ.
Bạch Hạo Thiên đã nhiều năm không ra tay với ai, hôm nay là lần đầu tiên ra tay thì
bị người ta đánh cho không thể phát huy được thực lực, trong lòng quả thực đang
nổi cáu, hét lớn một tiếng, ‘leng keng’ ngăn cách phi đao ra, vung kiếm đâm về phía
tim La Thuần.
La Thuần sớm đã có chuẩn bị, quả cầu trong lòng bàn tay bao phủ bàn tay, chân khí
truyền vào, một tia laser phóng về phía Bạch Hạo Thiên.
Bạch Hạo Thiên kinh ngạc, miễn cưỡng vung kiếm ngăn chặn, sửng sốt hỏi: “Đây là
cái thứ quỷ quái gì vậy?”
La Thuần cười hì hì nói: “Đây là khoa học kỹ thuật cao, từ từ tận hưởng nhé!”
Tay phải của anh là phi đao, tay trái là tia laser, đánh cho Bạch Hạo Thiên liên tiếp
bại trận lùi về phía sau. Nhị lão Âm Dương ở phía sau cũng xông lên vây đánh, hai
người Âm Dương phối hợp, lúc thì cứng rắn đánh chính diện, lúc thì ấm thầm đánh
lén, đánh cho Bạch Hạo Thiên khốn khổ không thể chịu đựng nổi.
Ba nghìn quân giáp vàng ở phía sau cuối cùng cũng xông vào được, chen nhau mà
xông lên, chém giết với vô số hộ pháp trưởng lão bên cạnh Bạch Hạo Thiên.
Đám đệ tử này chuyên tâm ứng phó với Đồ Long và Ngao Chấn, nhưng hai người
giống như cá trạch, trơn như đổ mỡ, làm thế nào cũng đánh không trúng, không lâu
sau thì đã biến mất trên đỉnh núi, tiến vào trong kiến trúc của mắt trận.
Nhưng bọn họ cũng không lo lắng, mắt trận là trận địa của cả Thần Cung, ở đó có
Thái Thượng trưởng lão ngồi trấn giữ, cho dù có nhiều người đến hơn nữa cũng
không xông vào trong được, nếu đến cả Thái Thượng trưởng lão cũng bỏ mạng thì
Thần Cung xem như là xong đời luôn rồi.
Tất cả những bí mật của Tần Lĩnh Thần Cung đều nằm ở đại trận Hộ Cung, còn như
người gác cửa thì sớm đã không được như thời đại trước. Cung chủ Bạch Hạo
Thiên vì đắm chìm trong tửu sắc, thậm trí tu hành dừng lại ở Ngưng Đan Cảnh đỉnh
cao, từ đầu đến cuối không thể đột phá đại cảnh Hóa Thần, thế nên mặc dù thực lực
lớn mạnh nhưng vẫn không chống đỡ được việc đánh gọng kìm từ hai phía của La
Thuần và Nhị lão Âm Dương, không lâu sau thì đã lộ rõ tình cảnh bại trận.
Đúng vào lúc này, trên đỉnh núi đột nhiên truyền đến một âm thanh khủng bố, khiến
cho tất cả mọi người ở đây đều chấn động tinh thần. Sắc mặt La Thuần nghiêm
trọng nói: “Là cường giả đại cảnh Hóa Thần, chỗ mắt trận có cường giả đại cảnh
Hóa Thần, mọi người cùng tôi giết chết Bạch Hạo Thiên trước đã!”
Đúng cái gọi là đánh giặc trước tiên phải bắt vua giặc, chỉ cần Bạch Hạo Thiên chết
rồi thì đối với những người trong môn phái mà nói là đả kích trí mạng, đến lúc đó
không có người chủ trì đại trận, rất nhanh thì có thể đánh phá trận.
Nhưng lúc này, đám đệ tử này đã điều chuyển đại trận kiếm khí, kiếm khí phủ kín
bầu trời phóng về phía La Thuần. La Thuần không thể không quay người lại ứng
phó, đối phương dần dần chiếm được thế thượng phong.
Chính vào lúc này, trong bộ đàm truyền đến tiếng thét của Ngao Chấn : “Ba mươi
giây sau dùng vũ khí hạt nhân đánh phá vào mắt trận!”
La Thuần hét lớn về phía sau: “Vũ khí hạt nhân chuẩn bị đánh phá vào mắt trận!”
Đệ tử quân giáp vàng phía sau lập tức khiêng vũ khí bước ra. Đó là xe pháo có
đường kính nửa mét, thế là một quả vũ khí hạt nhân phóng ra, đủ để san bằng cả
đỉnh núi. Đệ tử quân giáp vàng ở hiện trường có giáp vàng bảo vệ, sẽ không phải
chịu sự chấn động quá lớn, nhưng đám đệ tử của Tần Lĩnh Thần Cung này thì chưa
chắc đã có thể sống sót.
Thời gian ba mươi giây trong nháy mắt đã trôi qua, La Thuần nghiến răng, vung tay
nói: “Phóng!”
“Không thể để cho bọn chúng phóng!” Bạch Hạo Thiên phóng song kiếm ra, không
quan tâm điều gì, phải ngăn chặn vũ khí hạt nhân phóng ra, cho dù là nổ tung ở
quảng trường cũng tuyệt đối không thể để đối phương bắn phá mắt trận.
Chín thanh phi đao trong tay La Thuần cũng toàn lực phóng ra, phóng nghiêng hai
thanh kiếm của đối phương.
Chính vào lúc này, đạn hạt nhân đã phóng ra, rít lên phóng về phía mắt trận trên
đỉnh núi.
“Nằm sấp xuống!”
Trên người La Thuần mặc long giáp, dẫn đầu tìm đến chỗ trụ đá chốn đi, tất cả
những đệ tử mặc giáp vàng khác thì nằm sấp xuống đất, chỉ nghe tiếng ‘ầm’ lớn
vang lên, ánh sáng trắng lóe lên trên đỉnh núi, mọc lên một đám mây hình cây nấm
cuồn cuộn ngất trời, kiến trúc mắt trận trên đỉnh núi lại vẫn bình yên vô sự.
Nhưng rất nhiều đệ tử Thần Cung ở trên quảng trường thì thê thảm, trong đó hơn
một nửa số người tu vi chưa tốt đã chết tại chỗ, miễn cường có thể duy trì thao tác
đại trận đã không còn mấy người.
Rất nhiều đệ tử quân giáp vàng cũng toàn thân đau đớn, cả buổi vẫn không bò dậy
nổi.
“Tiếp tục phóng!”
La Thuần lại vung tay lần nữa, lại là một quả đạn pháo hạt nhân nữa được phóng ra,
một tiếng ‘ầm’ lớn vang lên, cuối cùng mắt trận trên đỉnh núi cũng bị san bằng. Một
bóng người màu trắng xông ra từ trong khói thuốc súng nghi ngút, hét lớn: “Đám
giun dế thế tục các người lại dám xuống tay với Thần Cung của ta!”
La Thuần thấy đại trận Hộ Cung đã vỡ, vung tay nói: “Giết!”
Anh dẫn đầu xông về phía Bạch Hạo Thiên, tia laser trên tay trái không ngừng
phóng ra, hai người trưởng lão bị giết ngay tại chỗ.
Những đệ tử quân giáp vàng khác đều bò dậy, trong nháy mắt đánh sập đệ tử của
Thần Cung.
Bóng người màu trắng trên đỉnh núi xông tới, thấy La Thuần thực lực ngang tàng,
trực tiếp vung kiếm phóng tới.
Khắp người La Thuần lông tơ dựng đứng, cảm nhận thấy một mối nguy mà trước
giờ anh chưa từng cảm nhận thấy.
Anh nhanh chóng quay người lại, tay trái phóng ra một tia laser, nhưng bóng người
màu trắng kia tiện tay vung một cái thì biến mất, không còn nhìn thấy nữa, thanh
kiếm dài trong tay ông ta mang theo một luồng khí thế vô địch xông tới.
Sắc mặt La Thuần hơi tái đi, bây giờ anh mới biết sự đáng sợ của đại cảnh Hóa
Thần, tùy tiện tung một chiêu đều mang theo sự công kích tinh thần, khiến cho trong
lòng người ta không thể nảy sinh chút ý nghĩ chống cự nào nữa.
———————-
/173
|