Chương 171: Bại lộ
Tuyết Thần Cung nằm trên một ngọn núi tuyết ở phương Tây. Trên núi đóng tuyết
quanh năm, cảnh vật tuyệt đẹp, môn đồ mặc nhiều lớp áo màu trắng.
Sau khi phi thuyền đáp xuống, bốn trăm người họ được dẫn vào trong đại điện tiến
hành tuyên thệ, đồng thời cử hành nghi thức nhập môn. Nghi thức kết thúc, bốn
trăm người coi như đã thật sự trở thành đệ tử của Tuyết Thần Cung. Về phần tu
hành dưới sự chỉ dẫn của vị sư phụ nào thì còn cần phải phân chia.
May thay sư phụ của Diệp Băng Dung – Triệu Văn Tú là một người phụ nữ mạnh
mẽ, cứ thế thu nhận La Thuần về dưới trướng mình, những đệ tử khác căn bản
không lọt vào mắt.
Chưởng môn cũng không dám làm trái ý vợ, chỉ đành đồng ý.
Diệp Băng Dung là sư tỷ, nên được giao dẫn La Thuần đi nhận quần áo, làm quen
với tông môn.
Hai người đi xuyên qua những cung điện trùng điệp, nhận quần áo, sau đó Diệp
Băng Dung dẫn La Thuần đến một biệt viện. Biệt viện này rất tinh xảo, do Triệu Văn
Tú đặc biệt chuẩn bị cho cô, bình thường chỉ có một mình cô ở.
Hai người vào trong phòng lập tức ôm hôn cuồng nhiệt, ném tất cả quần áo và đồ
dùng trên đất không quan tâm, cũng không biết qua bao lâu mới buông nhau ra. La
Thuần ôm chặt cô trong lòng, kích động nói: “Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi!”
Diệp Băng Dung cũng mừng đến phát khóc, dựa trong lòng anh nói: “Em cứ nghĩ sẽ
không còn gặp được anh nữa!”
Hóa ra ngày đó Diệp Băng Dung rời khỏi nhà, chuẩn bị nhảy sông tự sát, nhưng lại
luyến tiếc người nhà và La Thuần, trong đầu luôn trăn trở nhớ đến họ, nên lưỡng lự
không muốn nhảy xuống. Sau đó, cô đã gặp Triệu Văn Tú tình cờ đi ngang qua, bà
bị nỗi đau buồn nặng trĩu tỏa ra trên người Diệp Băng Dung ảnh hưởng, thấy kinh
ngạc, biết mình gặp được kỳ tài trăm năm hiếm có, lập tức tiến lên bắt chuyện. Bà
biết Diệp Băng Dung bị nguyền rủa, thế là ra điều kiện nếu cô bằng lòng làm đệ tử
của mình thì bà sẽ cứu mạng cô, nhưng từ đó về sau sẽ không được đến Trái Đất
nữa.
Diệp Băng Dung vốn nghĩ mình đã là một người chết, có thể sống tiếp đương nhiên
là tốt nhất, chí ít còn có cơ hội gặp lại người nhà. Vì vậy cô cũng đồng ý, đi theo bà
đến Cổ Cảnh, nhờ cung chủ Tuyết Thần Cung giúp đỡ giải trừ lời nguyền trên người
và ở lại đó tu luyện.
Sự tồn tại của Cổ Cảnh xưa nay không được để lộ ra ngoài, cho nên chuyện Diệp
Băng Dung là người Trái Đất chỉ có Triệu Văn Tú và cung chủ biết.
Trước đó vài ngày, cung chủ Tuyết Thần Cung lại ký hiệp nghị với sơn trang Thiên
Dương, hai bên đồng ý liên hôn, Diệp Băng Dung sắp bị đưa đến sơn trang Thiên
Dương làm vợ thiếu trang chủ. Diệp Băng Dung vốn không bằng lòng, chuẩn bị cố
gắng tu hành, đến lúc đó phản bội tông môn, trở về Trái Đất gặp lại La Thuần, không
ngờ La Thuần lại tìm tới đây trước, đương nhiên là cô vô cùng mừng rỡ.
Hai người bàn bạc về dự dịnh tiếp theo, La Thuần nói: “Bây giờ thực lực chúng ta
không đủ, nếu để bọn họ biết anh muốn đưa em chạy trốn, chắc chắn họ sẽ ra tay
truy sát. Cung chủ Tuyết Thần Cung là cao thủ đại cảnh Phản Hư đỉnh cao, chúng ta
không trốn được bao xa. Anh thấy trước tiên chúng ta nên ở lại đây chuyên tâm tu
luyện, nhờ vào tài nguyên của Tuyết Thần Cung nâng cao thực lực, đợi đến khi có
thể áp chế được năm đại môn phái rồi chúng ta muốn làm gì thì làm.”
Diệp Băng Dung mỉm cười: “Tất cả đều nghe theo anh. Chỉ cần ở bên anh, cho dù
có ở lại Tuyết Thần Cung mãi mãi, em cũng bằng lòng.”
La Thuần ôm lấy cô, nói: “Tiếc là bọn họ muốn gả em đến sơn trang Thiên Dương,
bất kể thế nào anh cũng sẽ không để bọn họ thực hiện được.”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, hai người vội vàng tách nhau ra.
Một nữ đệ tử đứng ngoài cửa nói: “Diệp sư tỷ, sư phụ cho gọi tỷ và sư đệ La Thuần
đến Tuyết Thần Điện.”
“Chúng tôi sẽ đi ngay!”
Hai người lập tức thu dọn đồ đạc, La Thuần thay trang phục của đệ tử Tuyết Thần
Cung, theo đến Tuyết Thần Điện.
Tuyết thần điện là đại điện nghị sự của Tuyết Thần Cung, hai người tiến vào thì phát
hiện cung chủ và các vị trưởng lão đều có mặt, trên dưới đại sảnh toàn là người.
Ngoài những người đó ra còn có Nhị lão Âm Dương, Đồ Long, ba người Lý Thanh
Lôi và ba anh em nhà họ Lôi.
La Thuần thấy bầu không khí có vẻ bất thường, bèn nháy mắt ra hiệu cho mấy
người họ, tỏ ý tùy thời ra tay.
Cung chủ ngồi ở vị trí đầu tiên hừ lạnh một tiếng, vỗ mạnh lên tay vịn, bên ngoài lập
tức xuất hiện vô số đệ tử áo trắng bao vây toàn bộ Tuyết Thần Điện.
Ngao Chấn thấy tình thế không ổn, lập tức lén ấn nút truyền tin trên cổ tay. Đó là
máy tín hiệu mà cậu ta đã chuẩn bị trước để phòng tình huống đột ngột phát sinh,
chỉ cần đám người Lưu Kim Đỉnh nhận được tín hiệu là sẽ lập tức phái người đến
Tuyết Thần Cung.
“Các người thật to gan!” Triệu Văn Tú chỉ vào nhóm La Thuần, nói: “Dám tạo thân
phận giả mạo là người Cổ Cảnh, nói mau, các ngươi lén lút trà trộn vào Tuyết Thần
Cung ta là có mục đích gì?”
La Thuần thấy chuyện đã bại lộ cũng không giấu giếm nữa, quàng tay qua eo Diệp
Băng Dung, nói: “Đương nhiên là để tìm vợ tôi.”
Triệu Văn Tú sa sầm mặt, nhìn chằm chằm vào Diệp Băng Dung: “Hay lắm, ta có
lòng tốt cứu mạng cô, cho cô tài nguyên tu luyện, để cô trở thành đệ tử có địa vị tôn
kính ở Tuyết Thần Cung, vậy mà cô lại cấu kết người ngoài phản bội ta?”
Diệp Băng Dung cắn nhẹ môi, nói: “Con không phản bội tông môn, càng không cấu
kết với chồng con làm ra chuyện gây tổn hại cho Tuyết Thần Cung, đương nhiên
cũng không thể nói là cấu kết phản bội. Anh ấy chỉ muốn đến đây thăm con mà thôi,
lẽ nào chồng đến thăm vợ là sai sao? Huống hồ, bây giờ anh ấy đã là đệ tử của
Tuyết Thần Cung, càng không thể nói đến cấu kết phản bội.”
Triệu Văn Tú phẫn nộ nói: “Cô không biết quy tắc của Cổ Cảnh chúng ta sao? Sự
tồn tại của Cổ Cảnh không được để cho người ngoài biết, cô không biết sao?”
Diệp Băng Dung bình tĩnh đáp: “Chúng con không nói ra ngoài là được.”
“Hừ, nói nghe thật nhẹ nhàng.” Triệu Văn Tú cười lạnh, nói: “Cổ Cảnh chúng ta chưa
bao giờ bị người ngoài xâm nhập, chồng cô đã làm trái quy tắc, chắc chắn phải chết.
Hãy quên hắn ta đi, ngoan ngoãn làm đệ tử của Tuyết Thần Cung, liên hôn với sơn
trang Thiên Dương, còn không hơn là các ngươi phải lang bạt đầu đường xó chợ?”
Diệp Băng Dung đến bên cạnh La Thuần, nói: “Vợ chồng chúng con sống chết có
nhau.”
Ngao Chấn kinh ngạc: “Nghe ngữ khí của bà hình như là không xem trọng người
ngoại giới chúng tôi. Người Cổ Cảnh các người tự cho mình cao hơn người khác
một bậc, nhưng lại sợ cường giả ngoại vực đến quấy nhiễu cuộc sống của các
người, thế nên mới lấy bọn tôi ra để che đậy. Bọn tôi cùng lắm chỉ là con tốt thí, ở
trong mắt các người chẳng qua cũng chỉ như con kiến mà thôi, có đúng không?”
Triệu Văn Tú cười nhạo: “Ngươi biết thì tốt, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, tránh
phải chịu nỗi đau thể xác.”
“Hi sinh bách tính vô tội để giữ an toàn cho bản thân, người Cổ Cảnh cũng chỉ là
một đám hèn nhát mà thôi.” Ngao Chấn lắc đầu, đầy vẻ tiếc nuối.
Những người trong sảnh đều mang vẻ tức tối, Triệu Văn Tú cười lạnh, nói: “Không
cần giở mấy trò này, hôm nay các người chắc chắn phải chết, ra tay!”
Tất cả những người bên ngoài sảnh tràn vào, La Thuần phất tay phóng chín thanh
phi đao ra, đâm thủng cổ họng của những đệ tử xông lên trước nhất. Mặc dù thực
lực của Tuyết Thần Cung mạnh mẽ, nhưng cao thủ hàng đầu cũng chỉ được mấy
người, anh kéo tay Diệp Băng Dung, xông ra ngoài cửa với sự che chở của ba anh
em nhà họ Lôi.
“Muốn chạy?”
Cung chủ Tuyết Thần Cung đích thân ra tay, hai tay chưởng từ phía sau tới. La
Thuần lập tức phát giác được một luồng chân khí như dời non lấp biển ập xuống
đầu, không thể không quay người ứng phó.
Diệp Băng Dung đột nhiên đẩy anh ra, hét lớn: “Mau chạy đi!”
———————-
/173
|