Chương 42: Đậu Đậu
Hai người ngồi xuống đối diện La Thuần, cô bé kia khẽ nói: “Chị, chị nói xem anh đẹp trai này
đang ngủ ư?”
“Em đừng có gây chuyện đấy!” Người đẹp thanh thuần khẽ nhắc nhở, cô bé lại không nghe
lời, cười hì hì đi đến trước măt La Thuần, làm mặt ngáo ộp với anh.
La Thuần đột nhiên mở mắt ra, cô bé sợ hết hồn, cười lớn chạy ào vào lòng chị gái, chỉ vào
La Thuần rồi nói: “Em biết anh giả vờ ngủ mà, hừ, còn dọa em sợ giật nảy mình, anh đền
cho em đi!”
La Thuần mỉm cười nói: “Được, nói cho chú biết cháu tên gì rồi chú đền cho cháu.”
Cô bé cười nói: “Em thấy anh muốn tán tỉnh chị gái em nên mới hỏi tên em đây mà, nhìn
ngoại hình của anh cũng không tệ, nói cho anh biết cũng không sao, em tên Đậu Đậu, chị em
tên Ngải Vũ Phi, người muốn theo đuổi chị ấy xếp hàng dài đến tận Trường Thành rồi, anh
phải cố gắng lên nhé!”
Ngải Vũ Phi vỗ mông cô bé một cái, cảnh cáo nói: “Em còn nói nữa thì chị đưa em về đấy.”
Rõ ràng là Đậu Đậu đã quen bị đánh thế này, chẳng để ý lắm, mở một hộp cháo bát bảo ra
ăn, ăn được hai miếng lại khẽ nói với La Thuần: “Anh cũng đến xem tỷ võ ở võ quán Huyền
Long sao? Bọn em cũng thế đấy, có điều là bọn em lén chạy tới! Anh đừng nói cho người
khác biết đó nha!”
Tuy cô bé hạ giọng rất nhỏ nhưng tất cả người ngồi xung quanh đều nghe được, Ngải Vũ Phi
che mặt, thật sự tuyệt vọng với cô em gái này.
Một thanh niên ngồi kế bên bỗng nhiên đứng lên hỏi: “Thật là khéo, tôi cũng đến xem quán
chủ Tống tỷ thí võ đấy, chúng ta cùng đường rồi!”
Hắn ta phẩy tay với La Thuần một cái rồi nói: “Anh sang bên này đi, chúng ta đổi chỗ.”
Trang phục của người này chau chuốt tỉ mỉ, rõ ràng là ra tán gái, mặt La Thuần không biến
sắc, anh nói: “Không đổi.”
Thanh niên kia mất kiên nhẫn nói: “Anh không cùng đường mà, cứ kiên quyết ngồi đây làm
gì? Anh thật sự có ý đồ đó với cô gái xinh đẹp này sao? Tôi khuyên anh nên dừng lại đi,
người ta còn chẳng nhìn thẳng anh được một cái. Thêm nữa, tôi muốn thảo luận một chút về
tình hình của giới võ, anh đừng cản trở được không?”
“Hay là thế này đi, anh cầm lấy hai trăm tệ, coi như tôi trả vé tàu cho anh, được chưa?” Hắn
ta nghĩ lấy tiền ra thì chắc chắn anh sẽ phải đổi chỗ, nào ngờ La Thuần chẳng thèm quan
tâm, nhắm mắt nói: “Anh cất hai tờ tiền đáng thương này đi.”
Thanh niên kia nở nụ cười, gật đầu nói: “Giả vờ với tôi phải không? Được, tôi xem anh có thể
giải vờ đến bao giờ.”
Anh ta trừng mắt nhìn La Thuần rồi mới quay đầu nhìn về phía Ngải Vũ Phi, đổi thành nụ cười
rồi nói: “Xin chào người đẹp, tôi tên Lư Lượng, là truyền nhân của Bát Quái Chưởng, sư phụ
là Vu tiên sinh, Vu Hải Đông.”
Ngải Vũ Phi gật đầu, không nói gì.
Lư Lượng không không để ý, tiếp tục nói: “Nếu như hai người đến võ quán Huyền Long thì tôi
có thể dẫn đường, lần này quán chủ Tống mời không ít người, tôi có thiệp mời, có thể dẫn
hai người vào trong võ quán, tận mắt chứng kiến sự lợi hại của quán chủ Tống.”
Nghe thấy hắn ta có thiệp mời, Ngải Vũ Phi có chút lay động, Lư Lượng chớp lấy thời cơ nói:
“Không sao, nếu cùng đường thì sau khi xuống xe chúng ta có thể đi cùng nhau, dù sao
người có thể đi vào võ quán không nhiều, sư phụ của tôi có mối quan hệ tốt với quán chủ
Tống, vào xong còn có chỗ ngồi đấy.”
Ngải Vũ Phi gật đầu nói: “Vậy thì cảm ơn anh.”
Lư Lượng cực kỳ hưng phấn, tiếp tục nói: “Hai người có nghe nói không, thấy bảo người
khiêu chiến quán chủ Tống lần này là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, mới vừa vào Thiên
Cảnh đã không yên rồi, lại còn muốn khiêu chiến quán chủ Tống, tôi thấy thể nào lần này hắn
ta cũng sẽ bị đánh cho thất bại thảm hại, quán chủ Tống còn đặc biệt mời người đến xem
đấu chính là để lập uy đấy, khiến mọi người đều biết võ quán Huyền Long không dễ ức hiếp.”
Đậu Đậu không phục nói: “Làm sao anh biết được thằng nhóc vắt mũi chưa sạch kia không
thể thắng, tôi cảm thấy nhất định anh ấy sẽ thắng!”
La Thuần cảm thấy buồn cười, gật đầu với cô bé: “Không sai, những anh hùng đều nhìn thấy
điều giống nhau, chú cũng cảm thấy tên nhóc vắt mũi chưa sạch kia sẽ thắng.”
Đậu Đậu nở nụ cười, vội vàng đập tay với La Thuần.
Lư Lượng khinh thường nói: “Một người không có võ công như anh thì biết cái gì? Quán chủ
Tống thành danh nhiều năm, sợ rằng bây giờ đã là tông sư Thiên Cảnh cao nhất rồi, quyền
pháp Phương Lôi do ông ấy sáng tạo ra cũng rất nổi tiếng ở phương Bắc. Tên nhóc vắt mũi
chưa sạch này mới tu luyện mấy năm, cùng lắm có thiên phú tốt mấy thì cũng chẳng là gì so
với gia tộc được kế thừa võ học của Cổ lão! Còn muốn khiêu chiến quán chủ Tống nữa.”
Đậu Đậu khoanh tay, hầm hừ nói: “Tôi thấy thiên phú của thằng nhóc vắt mũi chưa sạch kia
tốt lắm.”
Lư Lượng lắc đầu nói: “Cái tên nhóc đó chẳng có gì khác biệt cả, có thể so sánh với Vương
Tiểu Nguyên nhà họ Vương ở Tô Châu ư? Người ta mười tám tuổi đã vào Thiên Cảnh,
không phải tất cả Thiên Cảnh đều có thể xưng là tôn sư được đâu! Thiên Cảnh đỉnh cao và
Thiên Cảnh sơ cấp khác biệt một trời một vực đấy.”
Đậu Đậu rung đùi đắc ý nói: “Vương Tiểu Nguyên đẹp trai như vậy, đúng là không so được
với anh ấy.”
“Đúng không.” Lư Lượng cười một tiếng: “Nhà họ Lý ở Bằng Thành, nhà họ Trần ở Hoài
Châu, nhà họ Mã ở kinh thành, nhiều nơi ngọa hổ tàng long như vậy, tùy tiện chọn ra một
người đều có thể đánh thắng anh ta, còn khiêu chiến quán chủ Tống chứ, ôi, thật sự là kiến
lay cổ thụ, không thể làm gì được mà!”
“Vậy anh nói nhất định người họ La kia sẽ thất bại ư?” Ngải Vũ Phi đột nhiên hỏi.
“Đó là điều đương nhiên.” Lư Lượng kiêu ngạo nói: “Sư phụ tôi chính mồm nói với tôi, năm
đó người thất bại dưới một chiêu của quán chủ Tống, bây giờ chắc chắn quán chủ Tống đã
mạnh hơn năm đó không biết bao nhiêu lần, đó chắc chắn là thất bại không thể nghi ngờ.”
Ngải Vũ Phi gật đầu, rơi vào im lặng.
Từ đầu tới cuối La Thuần chỉ khẽ cười, trong mắt Lư Lượng chính là anh đang giễu cợt
mình, không vui nói: “Hình như anh có cao kiến gì hả? Nói thật, tôi xem thường những tên
thanh niên không luyện võ như các anh nhất, bên người chẳng có chút bản lĩnh nào, đến thời
khắc mấu chốt gặp chuyện chỉ có thể làm con rùa đen rụt cổ. Tôi có một người bạn dẫn bạn
gái ra ngoài, kết quả bạn gái bị người ta trêu chọc, rắm anh ta còn chẳng dám đánh, anh nói
xem đàn ông như thế được tích sự gì?”
Người xung quanh đều đồng tình: “Đúng là vô tích sự.”
“Thế nên ấy mà!” Lư Lượng vén tay áo lên, để lộ cơ bắp cường tráng của mình rồi nói: “Đàn
ông vẫn phải học một chút võ công, như vậy mới có thể bảo vệ người mình yêu nhất.”
Nói xong anh ta lén lút liếc nhìn Ngải Vũ Phi.
Đúng lúc này hai người đàn ông mặt mày dữ tợn xuất hiện ở hành lang, thỉnh thoảng lại nhìn
trái nhìn phải, giống như đang tìm ai đó.
La Thuần nhạy cảm phát hiện cơ thể thiếu niên nhỏ gầy bên cạnh khẽ run lên, ánh mắt nhìn
về phía hai người kia cực kỳ cảnh giác, tay bất giác thò vào trong túi, không biết định lấy cái
gì.
Hai người kia vừa đi vừa nói: “Phối hợp một chút đi, võ quán Huyền Long làm việc, đừng cản
đường, nếu không đừng trách nắm đấm của chúng tôi không có mắt.”
Không lâu sau, hai người đàn ông kia đi tới bên cạnh La Thuần, ánh mắt rơi vào thiếu niên
nhỏ gầy kia: “Cậu, đi ra đây cho tôi!”
———————
/173
|