Chương 81: Ám sát vụng về
“Bọn tao có thù hận với người phụ nữ này, bố cô ta là cán bộ thành phố Lâu Lan,
thường hay đối đầu với lão đại của bọn tao, bọn tao đến trả thù!”
La Thuần buông tay ra, một cước đạp hắn ta ra nói: “Cút đi.”
Mấy tên này rõ ràng là muốn phối hợp với Tô Kỳ diễn một vở kịch, vừa lăn vừa bò
chạy ra ngoài, Tô Kỳ nằm ở trên giường sớm đã áo quần xộc xệch, không ngừng
uốn éo, thậm chí đưa tay xé rách mảnh che cuối cùng trên cơ thể, duỗi tay kéo tay
của La Thuần, hai mắt mơ màng, rên rỉ nói: “Tôi muốn, mau cho tôi, tôi rất khó chịu!”
Sau đó cô ta đưa tay ra cởi quần áo của La Thuần.
La Thuần không chút lưỡng lự, chân khí khẽ phóng ra, hóa giải độc tố trong cơ thể
cô ta, bài tiết độc tố qua mồ hôi.
Tô Kỳ toàn thân nhễ nhại mồ hôi, trên người đều là giọt mồ hôi lóng lánh.
La Thuần đắp chăn cho cô ta, đưa cho cô ta một chai nước nói: “Uống nhiều nước
vào.”
“Cảm ơn!” Tô Kỳ dựa vào cửa sổ, sắc mặt vẫn đỏ như cũ, nước mắt giàn giụa nói:
“Thật sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi không biết là hậu quả sẽ như thế
nào.”
“Không cần khách khí, tiện tay thôi.” La Thuần đã hoàn toàn cảnh giác với người
phụ nữ này, anh đúng là muốn xem thử đối phương rốt cuộc có âm mưu gì.
Tô Kỳ uống mấy ngụm nước, đôi mắt sâu thẳm dán chặt vào La Thuần, xinh đẹp
tươi cười nói: “Lúc nãy anh rất đẹp trai, tôi phải đền đáp anh như nào mới được
đây?”
Cô ta cắn cắn môi, đột nhiên tốc chăn ra, trần như nhộng chui vào lòng La Thuần,
thấp giọng nói: “Tôi bây giờ tỉnh táo, anh có muốn tôi không?”
Bàn tay mềm mại nhưng vẫn lộ ra sự thô ráp của cô ta ấn lên cổ của La Thuần, nhẹ
nhàng vuốt ve.
“Thật ngại quá, tôi đã kết hôn rồi.” La Thuần mặt không có cảm xúc nhìn cô ta biểu
diễn, không hề động đây.
“Như vậy sao, thật làm người ta thất vọng……” Trên tay Tô Kỳ không biết từ lúc nào
có thêm một cây kim, ác độc đâm xuống cổ của La Thuần, nhưng cổ của anh cứng
như gân bò, làm thế nào cũng không đâm vào được.
Sắc mặt Tô Kỳ thay đổi lớn, cô ta dứt ra lùi phía sau, nhưng đã muộn rồi, La Thuần
duỗi ngón tay điểm trên bụng dưới của cô ta, khóe miệng Tô Kỳ tràn ra một ngụm
máu, tê liệt ngã trên đất, gằn giọng nói: “Anh rốt cuộc có phải là đàn ông không?”
La Thuần cười nhạt, vẫn thong dong nói: “Kỹ năng diễn xuất của cô quá vụng về,
không phù hợp làm công việc ám sát, tôi với cô không thù không oán, tại sao phải
giết tôi?”
“Bởi vì bản đồ kho báu trên người anh.” Tô Kỳ ôm bụng dưới, vẻ mặt đau đớn, qua
một lúc lâu vẫn nói không ra lời.
“Cô đi đi, tôi tha cho cô một mạng.” La Thuần duỗi tay đặt trên lưng cô ta điều hòa
khí huyết, để cô ta cử động thoải mái.
Tô Kỳ lặng lẽ mặc quần áo, trước khi đi liếc nhìn La Thuần nói: “Mong rằng anh sẽ
không hối hận.”
Nửa phút sau khi cô ta đi ra ngoài, La Thuần cũng ra ngoài theo, trực tiếp lên tầng
thượng của khách sạn, trên cao nhìn xuống thấy Tô Kỳ đã ra khỏi khách sạn, trực
tiếp đi vào cửa hàng nơi xa, chẳng mấy chốc đi ra từ cửa sau, bắt xe rời đi.
Nếu không phải con mắt của La Thuần có thể nhìn thấu nhìn xa, nhất định sẽ bị cắt
đuôi rồi.
Anh nhún người nhảy lên, từ khách sạn nhảy qua tầng thượng của một tòa nhà
khác, liên tục nhảy qua các tầng thượng của nhà cao tầng đi theo, bám sát xe taxi,
cho đến nó rẻ vào một sân lớn của một nơi ở khu phía tây thành phố, lục này mới
xuống dưới bám theo.
Cái sân lớn này xây dựng rất là đặc biệt, xung quanh đều được bao quanh bởi
những bức tường dày cao hơn năm mét, cánh cổng cũng là một cánh cửa sắt lớn
với kiểu kéo đẩy, từ bên ngoài không hề nhìn rõ tình hình bên trong.
Nhưng La Thuần có con mắt nhìn xuyên thấu, rất dễ dàng nhìn rõ tình hình bên
trong bức tường, toàn bộ sân chiếm đất cực kỳ rộng, giống như một ngôi trường
nhỏ, có nhiều ngôi nhà bên trong, hơn nữa khắp nơi đều có camera, hầu như ở mọi
hướng đều không có góc chết, nhưng sơ suất duy nhất là mái nhà.
Lúc này ở trước cổng xe lần lượt từng cái một đi vào, mỗi người đi vào đều phải
trình một tấm thẻ, sau khi được kiểm tra mới được phép qua.
La Thuần rất muốn nhìn xem bọn người ở đây làm cái trò gì, đợi những chiếc xe này
đều vào hết, lúc này mới tìm một chỗ, lách mình từ tường cao đi vào.
Anh hôm nay không giống như xưa, tốc độ nhanh chóng đến mức mắt thường khó
phân biệt được, dường như trong chớp mắt thì đã từ đầu tường lách đến mái của
căn nhà gần nhất, liền một mạch nhảy qua nhảy lại mấy lần trên mái nhà, bỗng
nhiên phát hiện trên mảnh đất trống trước mặt đứng hơn trăm thiếu niên, một người
trong số đó đứng phía cuối cùng đang quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy La Thuần
trừng to mắt, sắp kêu ra tiếng.
La Thuần không có thời gian nghĩ nhiều, nhảy xuống giống như tia chớp từ trên mái
nhà, duỗi tay điểm chỗ gáy thiếu niên này, điểm ngất cậu ta, nhét người vào lùm cỏ
phía sau.
Từ lúc bắt đầu đến kết thúc, toàn quá trình dường như là việc trong chớp mắt, đến
mức ngay cả camera cũng không bắt được bóng dáng La Thuần.
“Lý Tiểu Hổ!”
“Lý Tiểu Hổ?”
Người điểm danh phía trước liên tiếp điểm danh mấy lần mà không có ai trả lời, La
Thuần nhanh chóng đáp một tiếng, người trung niên điểm danh kia nghiêm mặt hét:
“Tôi không quan tâm trước đây các cậu có thân phận gì, đến đây rồi, đều phải
ngoan ngoãn nghe lời cho tôi, kêu các cậu làm gì thì các cậu làm cái đó, nếu các
cậu dám chống lại, ông đây sẽ cho các cậu biết sự lợi hại!”
Trong đám người đột nhiên có một thiếu niên chửi: “Mẹ kiếp con mẹ nó, ông là thứ
quần què gì? Có tin là sau khi ông mày ra ngoài lập tức cho người san bằng nơi này
của ông không hả.”
Người trung niên mặt lạnh khoát khoát tay, bên cạnh lập tức có hai người bước tới
tóm chặt cậu thiếu niên này, ấn cậu ta lên một tấm sắt kim loại bên cạnh, kẹp chắc
nhíp kim loại lên mười ngón tay của cậu ta, mười nhíp kim loại này đều được nối với
dây điện mảnh, người bên cạnh vừa bấm công tắc, người thiếu niên này ngay tức
thì toàn thân co giật. Miệng không ngừng kêu thảm thiết, “Mẹ kiếp, mau thả ông mày
ra! A! Đau chết tôi rồi!”
Cho dù cậu ta chửi thế nào, người bên cạnh chỉ phụ trách ấn công tắc, chưa đầy
nửa phút, người thiếu niên này khóc lớn: “Tôi sai rồi, cầu xin các ông tha cho tôi đi!”
Người trung niên kia lúc này mới khoát tay, người hai bên cởi trói cho người thiếu
niên, đỡ cậu ta đến chỗ râm mát nghỉ ngơi.
Người trung niên lạnh lùng nói: “Đây chính là kết quả của việc không nghe lời, các
cậu còn có ai muốn thử không?”
Rất nhiều thiếu niên im như thóc, không dám ra tiếng.
La Thuần không ngờ mình lại đến nơi như thế này, ở đây làm cho anh nhớ đến bệnh
viện Nhân dân số 4 ở Hà Đông, hai nơi dùng phương pháp hình như giống hệt
nhau.
“Bây giờ toàn bộ cút vào bên trong báo danh cho tôi!”
Hơn trăm người lần lượt đi vào trong tòa nhà, nhận quần áo và đồ dùng sinh hoạt
của mình dưới sự giám sát của bảo vệ, La Thuần liếc về hướng lùm cỏ, trong lòng
nghĩ những người này tốt nhất phát hiện thân phận của mình muộn chút, tránh anh
dùng mánh khóe.
Khi đi qua ký túc xá, La Thuần nhìn thấy vô số người sắc mặt lạnh nhạt bên trong
cửa sổ, trong số những người này hầu hết là thiếu niên, cũng có một số là người
trưởng thành, không có ngoại lệ, biểu cảm của họ đều rất cứng nhắc, nhưng sau khi
một người trung niên hói đầu đến, trên khuôn mặt của tất cả mọi người đột nhiên
tràn đầy nụ cười, reo hò nói: “Giáo sư Dương, cuối cùng ông cũng đến, tôi nhớ ông
đến chết mất!”
Có người thậm chí còn khóc nức nở, thảm thiết nói: “Một ngày không gặp giáo sư
Dương, tôi ăn không ngon ngủ không yên, giáo sư Dương kính yêu của tôi, ông vất
vả rồi!”
Giáo sư Dương nhẹ nhàng cười nhìn những thiếu niên ngày, không ngừng gật đầu,
La Thuần xem thấy thú vị, nhịn không được bật cười.
Bỗng nhiên ánh mắt giáo sư Dương rơi trên người La Thuần, nụ cười cứng ngắc,
chỉ vào anh nói: “Bạn học này, cậu đang cười gì vậy?”
——————–
/173
|