Chương 86: Ăn ké uống ké
Mọi người cùng nhìn sang bàn ăn, nhận thấy cái thứ đen thui ấy là một cái bao cổ
tay, có vẻ được làm bằng da nhưng chế tác thô sơ, không hề đẹp mắt chút nào.
Đồ Long nhất thời nhìn không rời mắt.
Cô gái mặt tròn cười ha hả: “Buồn cười chết mất thôi, đây là thứ phế phẩm nhặt ở
cái thùng rác nào đây? Chị Tiêu Tiêu, em đã nói là bọn họ đến ăn ké uống ké, chị
còn không tin.”
Vẻ mặt của Ngô Tiêu Tiêu cũng trở nên lạnh lùng, cô ấy lạnh giọng nói: “Dám đến
tiệc sinh nhật của cậu Tiền để ăn chực, các người đúng là mù rồi. Tiểu Khả, em đi
gọi người lên đây đuổi ba người này ra ngoài!”
“Tôi khuyên cô tốt nhất đừng làm vậy.” Đồ Long lau miệng, nói: “Có bao nhiêu người
muốn mời chúng tôi ăn cơm mà không được, hôm nay chúng tôi đến đây dùng bữa
là đã nể mặt các người lắm rồi.”
Cô gái mặt tròn tên Tiểu Khả chán ghét nói: “Tôi thấy anh bị bệnh thần kinh có phải
không? Anh có biết cậu Tiền là ai không? Người ta là cậu chủ của tập đoàn Kanas ở
Urumqi, gia sản cả chục tỷ, lần này chỉ là nhân dịp về quê đón sinh nhật, tùy tiện một
đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết các người, còn dám ở đây ngông nghênh vờ
vịt!”
Ngô Tiêu Tiêu thản nhiên nói: “Không cần nói nhiều với bọn họ! Bọn họ và cậu Tiền
vốn không cùng một thế giới, đuổi thẳng bọn họ ra ngoài là được rồi.”
Tiểu Khả đang chuẩn bị đi gọi người thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng xôn xao, một
người trẻ tuổi anh tuấn mặc đồ vest tiến vào. Ngô Tiêu Tiêu lập tức tiến đến nghênh
đón, quàng lấy cánh tay hắn, mỉm cười nói: “Anh Thiếu Dương, anh đến rồi, chúng
em đã chuẩn bị xong cả, chỉ đợi thọ tinh là anh thôi đấy.”
Tiền Thiếu Dương híp mắt như hưởng thụ, Tiểu Khả cũng tiến đến gần nói: “Cậu
Tiền cũng đã đến rồi, anh xem ba người kia có phải bạn anh không? Bọn họ lại dám
chạy đến đây ăn chùa kìa.”
Tiền Thiếu Dương tùy ý liếc mắt sang ba người họ, nói: “Mấy chuyện thế này thì các
em cứ xử lý là được rồi…” Ánh mặt hắn rơi lên người Tô Kỳ, chợt cảm thấy kinh
ngạc trước vẻ đẹp ấy, đổi lời: “Nhưng đến rồi thì là khách, cô gái này nên xưng hô
thế nào đây?”
Tô Kỳ không trả lời, tiếp tục uống rượu.
“Này, anh Dương hỏi cô đấy!” Tiểu Khả không vui nói: “Ăn chùa thì thôi đi, lại còn vô
giáo dục như vậy à!”
Nụ cười của Tiền Thiếu Dương cũng hơi cứng đờ, hắn lại cười nói: “Nếu người đẹp
đã đến tham gia tiệc sinh nhật thì tôi cũng nên biết tên của cô chứ, phải không?”
Tô Kỳ cười lạnh: “Ăn một bữa thôi mà đã muốn biết tên tôi? Chúng tôi đã dùng quà
mừng để trả tiền bữa cơm này của anh rồi, thế nên đừng đến làm phiền chúng tôi
nữa. Anh đón sinh nhật của anh, tôi ăn cơm của tôi.”
Ngô Tiêu Tiêu lạnh lùng nói: “Anh Thiếu Dương hỏi tên cô là diễm phúc của cô đó!
Cô nghĩ đây là nơi nào, muốn đến thì đến, muốn ăn thì ăn?”
“Đúng vậy!” Tiểu Khả chỉ vào bao cổ tay trên bàn nói: “Anh Dương, anh xem bọn họ
tặng cái thứ rác rưởi gì kìa! Cái đó mà cũng có thể gọi là quà sinh nhật á, em dùng
100 tệ là đã mua được đến mấy cái. Lại còn muốn trả tiền một bữa cơm, có biết chai
rượu vang cô uống trị trá hơn 2000 tệ không?”
“Hay là thế này, cô lên nhảy cùng tôi một bài, chúng ta kết bạn là được rồi.” Tiền
Thiếu Dương hào phóng vươn tay mời Tô Kỳ. Ngô Tiêu Tiêu ở bên cạnh lập tức sốt
ruột, khuyên nhủ: “Anh Thiếu Dương, loại người này không xứng nhảy với người có
thân phận như anh đâu, vẫn nên đi tìm người khác thì hơn.”
Lúc này đã có rất nhiều người vây xung quanh, chứng kiến cậu Tiền vừa đến đã mời
người ta khiêu vũ, sau khi nhìn thấy một người đẹp có nét phương Tây như Tô Kỳ
thì họ đều cảm thấy đó là điều đương nhiên, chẳng là không ngờ Tô Kỳ lại không để
mắt mà chỉ nói một chữ: “Cút!”
Sắc mặt của Tiền Thiếu Dương chợt thay đổi. Ngô Tiêu Tiêu cười lên một tiếng,
phất tay nói: “Tiểu Khả, gọi người lên đây, đuổi ba kẻ không biết điều này đi.”
Những người đến sau đều không biết chuyện gì xảy ra, thấp giọng hỏi chuyện, có
người kể lại: “Ba người này đến ăn chực uống ké mà lại còn lấy thứ đồ vỉa hè này
làm quà, sỉ nhục cậu Tiền. Cậu Tiền rộng lượng không trách bọn họ, muốn mời cô
gái này khiêu vũ nhưng cô ta lại bảo cậu Tiền cút.”
“He he, kiểu con gái cao ngạo như vậy đa số đều là loại ngoài lạnh trong nóng. Cậu
đừng trông bề ngoài thanh cao vậy chứ đến khi lên giường cũng phóng túng như ai
thôi!”
Tiểu Khả nhanh chóng dẫn vài người đàn ông cao to đi lên, hả hê nói: “Tôi khuyên
ba người các người chủ động xin lỗi cậu Tiền ngay bây giờ đi, có lẽ còn có thể tránh
khỏi việc bị đánh.”
“Không sai!” Tiền Thiếu Dương khôi phục vẻ lạnh lùng: “Chỉ cần nhảy cùng tôi một
bài, chuyện hôm nay tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra.”
“Nếu cậu Tiền đã không hoan nghênh thì chúng tôi đi là được rồi.” La Thuần đã ăn
no uống đủ, cầm cái bao cổ tay trên bàn lên định đi. Mấy người đàn ông cao to đứng
ra chặn đường, cười gằn nói: “Hôm nay không dập đầu một trăm lần thì đừng hòng
ai đi được.”
“Nếu tôi không làm thì sao?”
“Vậy thì để bọn này giúp mày!”
Mấy người đàn ông cao to vây lại. La Thuần khẽ thở dài, kéo tay Tô Kỳ, đeo bao cổ
tay vào cho cô ta, nói: “Dùng tay này giải quyết bọn họ~”
Một người đàn ông cao to trong số họ cười ha ha: “Cái tên này bị ngu à, chơi game
nhiều quá nên lậm chăng, đeo bao cổ tay vào là có thể tăng công kích vật lý à?”
“Ha ha!”
Những người khác đều cười ầm lên, giống như đang xem trẻ con chơi đồ hàng.
Tô Kỳ cũng cảm thấy xấu hổ, nhìn một người đàn ông cao to trong số đó cười rất vui
vẻ mà lửa giận bốc lên, cô ta tung người nhảy đến đấm một phát vào cằm đối
phương.
Bao cổ tay phát ra ánh sáng màu vàng, một luồng năng lượng vô hình tràn ra khắp
cánh tay, người đàn ông cao to đó bị đánh nát xương, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tô Kỳ thầm kinh ngạc, mặc dù cô ta cũng được xem là cao thủ Nội Kình, nhưng biết
rõ khả năng của mình, uy lực của một cú đấm tuyệt đối không mạnh đến như vậy.
Đây đều là hiệu quả thần kỳ nhờ bao cổ tay mang lại, xem ra chiếc bao cổ tay này
thật sự là pháp bảo.
Những người đàn ông cao to khác hét lên một tiếng phẫn nộ, cùng xông tới một lúc.
Tô Kỳ tung nắm đấm, giống như đang đánh mấy đứa trẻ con ốm yếu, chưa đến hai
giây, tất cả những người đàn ông cao to đều bị đánh gãy xương, ngất xỉu trên đất.
Những người vây xem xung quanh đều há hốc miệng, nụ cười khinh thường trên
mặt Tiền Thiếu Dương cũng cứng lại. Hắn biết rõ thực lực của những vệ sĩ của
mình, họ đều là lính đánh thuê được mời về với giá cao từ chiến trường nước ngoài,
ai cũng đã từng giết người, thế mà lại bị đánh gục dễ dàng như vậy.
Tiểu Khả và Ngô Tiêu Tiêu cũng sững sờ. Bọn họ tận mắt chứng kiến sau khi Tô Kỳ
đeo bao cổ tay vào, bên trên tỏa ra ánh sáng vàng, cô ta giống như trở thành siêu
nhân có thể lấy một địch mười. Hóa ra bao cổ tay này thật sự là bảo vật! Há chỉ là
bảo vật, nó thực sự là bảo vật vô giá, giá trị liên thành!
Thế nhưng một món bảo vật như vậy lại bị bọn họ làm vuột mất rồi, hai người đều
hối tiếc không thôi.
La Thuần thản nhiên nói: “Cậu Tiền, cậu cảm thấy món quà của tôi có đáng giá một
bữa cơm không?”
Sắc mặt của Tiền Thiếu Dương rất khó coi, hắn cười trừ nói: “Đương nhiên là đáng
giá. Hóa ra tiên sinh là cao nhân, là tôi không có mắt nhìn!” Hắn thật sự thèm muốn
món bảo vật này vô cùng, nếu có thể có được nó, sau này ra ngoài cần gì phải dẫn
theo vệ sĩ nữa.
La Thuần mỉm cười, nói với Tô Kỳ: “Cậu Tiền đã không thích thì bao cổ tay này tặng
cô đó.”
“Cám ơn anh!” Tô Kỳ vừa mừng vừa ngạc nhiên, không ngờ La Thuần lại tặng mình
một món bảo vật như vậy, mà không biết trong hồ lô của anh chứa đựng một núi
pháp khí, cái nào cái nấy đều mạnh hơn bao cổ tay này. Ngay cả Đồ Long đứng bên
cạnh cũng nhìn một cách thèm thuồng, anh ta đã chân chính tiếp xúc với người tu
hành, biết uy lực của pháp khí, cả khi nằm mơ cũng muốn có một món.
Bỗng nhiên một người đàn ông đầu hoẵng mắt chuột đi từ ngoài vào, cười ha hả:
“Cậu Tiền thật có diễm phúc, cậu không lừa tôi, ở đây quả là có rất nhiều mỹ nữ.”
Tiền Thiếu Dương nhìn thấy người đàn ông đó thì lập tức nở nụ cười, trong lòng đã
có chủ ý, tiến lên nói: “Anh Trương, mau qua đây, vừa rồi em phát hiện được một
báu vật.”
——————–
/173
|