Chương 95: Kiếp nạn của nhà họ Diệp
Biệt thự của nhà họ Diệp nằm dưới chân dãy núi ở ngoại ô, sau khi La Thuần đi,
Diệp Thái lập tức tăng cường phòng thủ, thực lực nòng cốt của hội võ thuật Tinh Hà
gần như đều trấn thủ ở nhà họ Diệp.
Vào buổi trưa hôm nay, tiếng còi cảnh báo của cả nhà họ Diệp đột nhiên kêu lên inh
ỏi, ngay sau đó cửa lớn của biệt thự bị đâm đổ, mười mấy cái xe việt dã chạy vào,
dừng lại ở trong sân ngay trước mặt căn biệt thự.
Diệp Thái lập tức chạy xuống dưới tầng, ngay sau đó nhóm người Diệp Băng Dung
cũng chạy xuống đến nơi, nhìn thấy Trương Triệu Long được người dựa từ trên xe
bước xuống, bên cạnh vẫn có hai người đẹp hôm trước đi cùng.
Trên những chiếc xe khác vô số người dáng vẻ quái dị cũng đều lần lượt bước
xuống, đám người này bước đi vững vàng, ánh mắt sắc bén, kẻ nào cũng đều là
cao thủ.
“Chào người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Trương Triệu Long cười híp mắt lại vẫy
vẫy tay với Diệp Băng Dung.
Những ngày qua Diệp Băng Dung luyện tập ‘Vô Cực Ấn Pháp’, cảm thấy tâm linh
càng thêm tĩnh lặng, khắp người từ trên xuống dưới đều lộ ra một luồng khí chất
thanh cao xuất trần, càng trở nên có sức hấp dẫn hơn so với trước kia. Đối diện với
sự trêu ghẹo của Trương Triệu Long, cô vẫn không chút thay đổi, đến cả lông mày
cũng chẳng hề cau lại.
Trương Triệu Long tấm tắc khen ngợi: “Cái tên La Thuần này quả thật là có phúc
mới có thể lấy được một người phụ nữ xinh đẹp xuất trần như em, chi bằng em đi
với anh đi, vẻ đẹp này của em chỉ có nhà họ Trương ở Đông Bắc nhà anh mới có
thể tương xứng với em được, nhà họ Diệp sắp bị tiêu diệt rồi, đi theo một thằng đàn
ông yếu đuối như vậy sẽ không có tương lai đâu.”
“Nhà họ Trương ở Đông Bắc là cái thá gì?”
Lúc này bốn người Lý Thanh Lôi cũng đã chạy đến nơi, Lộ Tinh nghe thấy lời của
anh ta thì không nhịn nổi nữa, cười khanh khách và nói: “Tôi thấy người đàn ông
yếu đuối là anh chứ nhỉ, nhìn sắc mặt tái xanh của anh, chắc sớm đã khiến hai
người đẹp này chịu thiếu thốn rồi nhỉ? Đồ không biết xấu hổ!”
Hai người phụ nữ kia đều tức giận, Ngao Chấn lắc đầu nói: “Tiểu sư muội nói sai rồi,
loại nhân vật như lợn như chó giống như Trương Triệu Long đây, sao có thể đánh
đồng với sư phụ được chứ?”
Lộ Tinh cười và nói: “Tam sư huynh nói chí phải, cái thứ hạ lưu này, không thể nào
đánh đồng với sư phụ được.”
Hai người họ kẻ tung người hứng, tuy là Trương Triệu Long có thể nhẫn nhịn thêm
thế nào đi nữa cũng không che giấu được sắc mặt tái xanh, nhìn chằm chằm Lộ
Tinh một lúc và nói: “Cô cũng được đấy, đợi lát nữa nhà họ Diệp bị tiêu diệt rồi, cô
và người đẹp này sẽ cùng đến hầu hạ tôi.”
“Mày muốn chết!”
Lý Thanh Lôi không khéo trổ tài miệng lưỡi sắc bén như Lộ Tinh và Ngao Chấn,
nghe thấy anh ta hống hách như vậy thì sớm đã không nhịn được, rút thanh đao dài
trên lưng chém tới.
Thanh đao này là đao chém sắt anh ta đặc biệt nhờ người đặt làm từ Long Tuyền
về, nặng hơn ba mươi cân, dưới sự truyền thụ của chân khí, đến cả trụ đá cũng có
thể bị chặt đứt ngang.
Trương Triệu Long lùi về phía sau mấy bước, bên cạnh anh ta sớm đã có người
nhảy ra, vung đao đối chiến với Lý Thanh Lôi, một tiếng leng keng lớn vang lên, hai
người cùng lúc lùi về phía sau, Lý Thanh Lôi xém chút nữa là đến đao cũng cầm
không vững nữa, thầm lẩm bẩm lợi hại đấy.
Tên đó cũng không khá khẩm hơn, gan bàn tay đã bị chém rách toác, có thể láng
máng nhìn thấy vết máu.
“Tông Sư Thiên Cảnh?” Trương Triệu Long ngó lại xem Lý Thanh Lôi vài cái và nói:
“Dưới tay La Thuần quả thực có mấy người cũng giỏi, nhưng vẫn không đủ, hôm
nay tao dẫn theo mười vị Tông sư đến, còn có một vị cường giả Không Cảnh, chúng
mày không phải là đối thủ của họ. Phải rồi, cũng không cần phải đợi cái lão già đó
nhà họ Diệp nữa, trước khi bọn tao đến đây, lão ta đã bị Thiết tiên sinh hạ gục rồi!”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía sau lưng Trương Triệu Long, đó là một người
đàn ông trung niên rất bình thường, không có gì khác lạ, nhưng khí thế mà toàn thân
ông ta tỏa ra lại khiến người ta không thể xem thường được, sắc mặt Lý Thanh Lôi
nghiêm trọng, thì thầm: “Không có Diệp lão gia ở đây, chúng ta không phải là đối thủ
của bọn chúng, làm sao đây?”
Sắc mặt Ngao Chấn không chút thay đổi, uể oải nói: “Lát nữa các huynh bảo vệ tốt
cho sư nương và người nhà của sư nương, tôi và nhóm lão Lưu ra ngoài ứng
chiến.”
Ba người kia gật đầu đồng ý, không hề cảm thấy sự sắp xếp này có gì không thỏa
đáng cả, vì Ngao Chấn sớm đã trở thành một trong bốn đồ đệ có thực lực mạnh
nhất của hội võ thuật Tinh Hà, thực lực có thể ứng biến với đại tông sư của Thiên
Cảnh viên mãn, cho dù gặp phải cường giả Không Cảnh cũng có thể đánh một trận
với hắn.
Lúc này, bốn người Nhị Lão Âm Dương, Lưu Kim Đỉnh và Hình Hoài đều đã xuất
hiện ở cửa.
Phó Dương cười hề hề và nói: “Thiết Lãng lão huynh, nhiều năm không gặp, không
ngờ rằng ông đã là cường giả Không Cảnh, lại còn cần phải bán mạng cho Vua
Đông Bắc.”
Người đàn ông đứng sau lưng Trương Triệu Long khẽ mỉm cười và nói: “Cũng như
nhau cả thôi, tôi và Vua Đông Bắc là huynh đệ tương xứng với nhau, hai huynh đệ
các ông lại là chó săn cho người khác, nể tình cũ, tôi khuyên hai ông đến đầu quân
cho Vua Đông Bắc, hai ông nên biết sự khác biệt giữa Thiên Cảnh và Không Cảnh,
hôm nay nhà họ Diệp ắt diệt vong không chút nghi ngờ gì nữa.”
“Không sai!” Trương Triệu Long đắc ý cười nói: “Bố tôi sớm đã gọi điện cho tôi, nói
rằng La Thuần đã bỏ mạng ở Lop Nur, không thoát ra được, nếu không thì làm sao
bọn tao dám ra tay chứ?”
Lời nói này vừa nói ra thì mọi người có mặt ở đây đều lần lượt lộ vẻ xúc động, Phó
Âm đột nhiên nói: “Bản lĩnh của La tiên sinh không phải là thứ mà mày có thế suy
đoán được, trừ khi nhìn thấy xác của cậu ấy, nếu không thì bọn ta tuyệt đối sẽ
không tin rằng cậu ấy đã chết.”
Tính cách của ông ta trầm tĩnh, không hay lên tiếng, nhưng một khi lên tiếng ắt xoáy
vào nội dung chính, rất nhiều người trong lòng ngầm đồng ý, bọn họ đều đã từng
nhìn thấy bản lĩnh của La Thuần, một nhân vật kỳ tích như vậy làm sao có thể dễ
dàng chết như thế được, trong lòng lại củng cố lại lòng tin lần nữa.
Thiết Lãng thản nhiên nói: “Cho dù là La Thuần có chết hay không, nhà họ Diệp diệt
vong đã là điều tất nhiên, các người không có cách nào thắng được đâu.”
Một câu nói lại kéo mọi người trở về với hiện tại, mười vị Tông sư Thiên Cảnh của
đối phương cộng thêm một cường giả Không Cảnh, quả thực là không có cách nào
thắng được.
Lưu Kim Đỉnh nhảy ra, hét lớn: “Màng gì sống chết, Hội võ thuật Tinh Hà bọn tao há
gì dễ dàng bắt nạt như vậy chứ, muốn tiêu diệt bọn tao thì chúng mày cũng phải trả
giá, cho dù tiêu diệt hết bọn tao đi nữa, La sư phụ ắt sẽ báo thù cho bọn tao, đến lúc
đó nhà họ Trương ở Đông Bắc chúng mày sợ là đến mẩu vụn cũng không thừa lại
được.”
Hình Hoài rút kiếm xông lên, hai người phối hợp, những người khác cũng đều rút vũ
khí ra, chuẩn bị liều chết một trận.
Ngao Chấn biết nếu tiếp tục kéo dài thì nhất định sẽ thua, đột nhiên toàn thân run
run, trong nháy mắt năm đường chân khí luồn quanh toàn cơ thể, ngay sau đó với
tốc độ nhanh nhất xông vào tên cách đó gần nhất của đối phương.
Tông sư Thiên Cảnh đó không rằng đám người này nói đánh là đánh, vội vàng đứng
ra nghênh chiến, kết quả là lồng ngực nguội lạnh, một thanh kiếm dài mảnh đêm
xuyên qua người.
Đường Hiệp một đòn thuận lợi, lập tức lẩn trốn, trong chớp mắt đã biến mất khỏi
tầm mắt.
“Tiểu sư huynh đánh hay lắm!” Ngao Chấn cười khà khà, bỏ qua người này, hai cú
đấm đánh về phía người khác.
Cú đấm của hai bên giao nhau, một tiếng đùng đoàng lớn vang lên, người đó bị
chấn động đến nỗi liên tục lùi về phía sau.
“Cút ra cho tao!”
Thiết Lãng thấy đối phương đã giết chết một vị Tông sư Thiên Cảnh, dã tâm giết
người nổi dậy, trong chớp mắt đã bay lên đầu Ngao Chấn, hai cú đấm ùn ụt kéo đến
ép từ trên đỉnh đầu Ngao Chấn ép xuống.
Ngao Chấn kinh hãi, trong lòng nghĩ cường giả không Cảnh quả nhiên không thể coi
thường, vào thời khắc mấu chốt không có thời gian để nghĩ nhiều, giơ hai cú đấm
lên toàn lực chống đỡ.
Lúc này Lý Thanh Lôi cũng xông đến, giương thanh đao dài lên đỉnh đầu, vận dụng
hết toàn bộ sức lực chém vào Thiết Lãng. Lộ Tinh cũng nhảy lên, hai tay như lan,
tóm chặt lấy xương đùi của Thiết Lãng, đây là ngón tay hái sao mà trước khi La
Thuần rời đi đã truyền thụ cho cô ta, mặc dù vẫn chưa luyện thành công, nhưng
cũng để để đối phó với sự uy hiếp phát sinh.
Đường Hiệp lại âm thầm hiện thân một lần nữa, thanh kiếm mảnh đâm vào giữa
lưng Thiết Lãng.
Lần đầu tiên bốn người cùng liên thủ chống cự lại kẻ đich, nhưng lại phối hợp một
cách ăn ý, Thiết Lãng không thể không bỏ qua Ngao Chấn, cười hà hà và nói: “Bốn
con giun dế cũng dám láo xược trước mặt tao ư!”
Trong chớp mắt ông ta vung hai tay hai chân ra, cả bốn người đều cùng lúc nôn ra
máu và bắn ra ngoài, ngay cả việc đối phương ra tay như thế nào cũng không nhìn
thấy rõ.
/173
|