Dịch giả: Tiểu Băng
Cô gái rất đẹp, mặt mũi thanh tú, đôi mắt to tròn, dáng vẻ rạng rỡ, làm Đường Vũ Lân ngẩn người.
Xin, xin lỗi. Đường Vũ Lân lên tiếng. Đẹp quá! Còn đẹp hơn Lưu Ngữ Tâm học tỷ nữa.
Tiểu học đệ, chạy bộ phải chú ý. Thiếu nữ xoa đầu nó, cười tủm tỉm.
Ồ, dễ thương quá. Thiếu nữ nhìn đôi mắt nhìn còn có vẻ to hơn cả mắt mình của Đường Vũ Lân, hàng mi dài cong cong, ma xui quỷ khiến bẹo má nó một cái, khẽ cười, quay người chạy đi.
Cái bẹo má làm Đường Vũ Lân tỉnh táo hẳn. Học tỉ xinh đẹp chạy bộ ở đây, vậy là học trong hệ sơ cấp?
Thiếu nữ đã chạy xa, Đường Vũ Lân mới bắt đầu chạy tiếp. Nó quá khỏe, nên chỉ sau chốc lát đã đuổi kịp người ta.
Tiểu học đệ, ngươi tên là gì? Thiếu nữ nghiêng đầu hỏi.
Ta là Đường Vũ Lân, học viên năm nhất, học tỷ học năm mấy? Vì tính háo thắng, nó không nói mình học Lớp Năm, dù sao, bây giờ cũng đã nên được gọi là Lớp Một.
Còn nhỏ mà không lo học, muốn tán tỉnh học tỷ hả? Thiếu nữ liếc nó, ánh mắt nghịch ngợm.
Ta, ta không... mặt Đường Vũ Lân đỏ bừng.
Hi hi, nhóc con xấu hổ nhìn dễ thương quá! Như vậy đi, chúng ta thi mười vòng, nếu ngươi thắng, ta sẽ nói cho ngươi biết. Thiếu nữ nói xong, lập tức tăng tốc vọt đi.
Mười vòng?
Đường Vũ Lân đâu có sợ, tăng tốc, đuổi theo.
Thiếu nữ cao hơn nó nửa cái đầu, chạy băng băng, tóc dài bay bay, dáng chạy rất đẹp, cả người căng đầy sức sống.
Đường Vũ Lân thể lực mạnh mẽ, tuy dáng vóc hơi thua kém chút, nhưng lại có ưu thế về tốc độ. Nó quyết định không vượt qua cô gái, nó muốn ngắm cô.
Cho nên, nó duy trì một khoảng cách nhất định, chạy theo sau cô.
Thiếu nữ thể lực cũng không tệ, càng chạy càng nhanh. Hai người thi nhau chạy băng băng.
Mười vòng sắp kết thúc.
Chỉ còn chừng một trăm mét.
Đường Vũ Lân tăng tốc, cả người vọt mạnh lên, khi còn cách vạch đích năm mươi mét, đã dễ dàng vượt qua thiếu nữ.
Ai da!!!. Tiếng kêu đau đột nhiên từ phía sau truyền tới.
Đường Vũ Lân vội quay đầu lại nhìn. Một bóng màu hồng lướt vụt qua mặt nó, cán qua đích.
Ha ha, nhóc ngố, mắc lừa rồi! cô gái cười lảnh lót, trong veo.
Rõ ràng bị gạt, nhưng thấy cô cười rạng rỡ vui vẻ quá, Đường Vũ Lân lại không thấy giận chút nào.
Nó chạy tới,đứng trước mặt cô, cúi đầu, Học tỷ thật là lợi hại.
Thiếu nữ nhìn cái vẻ ngại ngùng của nó, cười càng thêm vui vẻ, Được rồi, không đùa ngươi người, tiểu học đệ thể lực không tệ tí nào. Cố mà duy trì nha. Nói xong, cô quay người đi về Lầu Ký Túc Xá, tay vẫy vẫy ra sau, tạm biệt Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân nhìn theo, trong lòng có cảm giác kì kì, nó không biết đây là cảm giác gì, chỉ biết mình rất thích nhìn theo học tỉ này.
Ta là Âu Dương Tử Hinh, Lớp Một năm thứ năm. Tiếng thiếu nữ từ xa bay tới.
Âu Dương Tử Hinh, tên đẹp quá. Đừng nhìn, học tỷ đi xa rồi. một giọng nói khó chịu vang lên sau lưng nó.
Nó quay phắt lại, cái mặt đầy hài hước của Tạ Giải đứng cách đó k hông xa, tay còn đeo băng, nửa cười nửa không nhìn nó.
Ngươi khỏe rồi? Tay thế nào? Đường Vũ Lân mừng rỡ chạy lại.
Không sao cả, xương đã nối lại, được Hồn Kỹ hệ trị liệu trị cho rồi. Phải mười ngày nữa mới trở lại bình thường. Giỏi nhỉ Vũ Lân, ta đây mới một đêm không về, ngươi đã cua cả học tỉ, trình độ tăng vọt ha.
Ta đâu có. Đường Vũ Lân vội chối.
Không có à? Trình độ thật, người ta ngay cả tên cũng nói cho ngươi nghe rồi còn gì. Ờ, mà ngươi chưa bao giờ nghe thấy cái tên Âu Dương Tử Hinh thật à? Tạ Giải cười xấu xa.
Chưa! Đường Vũ Lân ngẩn người.
Tạ Giải nói: Là hoa hậu của hệ trung cấp chúng ta đó! Ngươi không biết? Nghe nói hệ cao cấp có nhiều học trưởng theo đuổi người ta lắm. Người ta là năm thứ năm, lớn hơn chúng ta bốn tuổi lận đấy. Ngươi đừng có mơ.
Đường Vũ Lân bất đắc dĩ, Ngươi nói ngươi cũng còn nhỏ, mà sao trong lòng chỉ nghĩ tới mỗi chuyện đó? Ta chỉ là thấy học tỷ đẹp quá, chỉ là ý thưởng thức mà thôi, không có ý gì khác cả!
Tạ Giải nhếch mép, Thôi đi, nhìn theo người ta đến ngây cả ra, còn không chịu nhận. Nhưng mà thôi, bộ dạng ngươi dễ thương thế kia, học tỉ ai mà chả thích? Trong lòng thằng con trai nào cũng nhớ kĩ tên một học tỉ hết.
Trong lòng thằng con trai nào cũng nhớ kĩ tên một học tỉ?
Đường Vũ Lân giật mình, Âu Dương Tử Hinh, nó sẽ nhớ kĩ cái tên này.
Ăn sáng xong, rồi tới lớp. Đám học viên đã được thông báo, tất cả các lớp năm nhất đều tới sân để tham dự hội nghị năm nhất các cấp do trường tổ chức.
Tạ Giải bị thương, nhưng tình hình đã ổn định, nên cũng được đi.
Vũ Trường Không vẫn lạnh tanh như thường, dẫn đám học viên Lớp Năm đi tới sân.
Lớp Năm bây giờ xưa đâu bằng nay, lúc bọn chúng tới sân, các lớp khác đều quay sang nhìn, chủ yếu là nhìn Đường Vũ Lân, Tạ Giải và Cổ Nguyệt.
Đường Vũ Lân là đứa được quan sát kĩ nhất, biểu hiện vượt trội của nó vào khúc cuối ngày hôm qua khiến nhiều người rất ấn tượng!
Chúng ta trở thành người nổi tiếng rồi? Cổ Nguyệt khẽ nói.
Tạ Giải khinh bỉ liếc cô, Đầu óc thiển cận, chỉ là bị người ta nhìn thôi! Nói chính xác, là chỉ có Vũ Lân là nổi tiếng thôi. Ta nghe nói, ngày hôm qua chính là nhờ hắn chúng ta mới thắng đó. Ừ, Vũ Lân vẫn chưa cám ơn ngươi báo thù cho ta!
Đường Vũ Lân lắc đầu, Thật ra ta không nên làm như vậy. Bọn họ làm ngươi bị thương là họ không đúng, nhưng ta đánh họ bị thương, ta cũng không đúng, vì mọi người đều là đồng học.
Cổ Nguyệt hừ lạnh, Ngươi nhìn tính tình của Vũ Lân rồi nhìn lại ngươi đi. Ta có thành người nổi tiếng hay không cũng chẳng sao, dù sao kẻ bị người ta đánh cho ngất xỉu tại chỗ đó mới là kẻ không biết tự lượng sức mình.
Ngươi —— Tạ Giải hằm hằm nhìn Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt khinh bỉ: Thế nào? May cho ngươi không phải đối thủ của ta, tay thành ra thế kia rồi, còn muốn ra vẻ?
Ta nhịn! Tạ Giải rầu rĩ, hắn không thể không chịu đựng! Hai tay đều bị thương, không dùng được võ hồn võ kĩ, chẳng làm cái gì được.
Đường Vũ Lân đã quen nghe hai người đấu võ mồm, ôm vai Tạ Giải, Hôm qua là ta gặp may, bọn họ thực sự là rất mạnh, lo dưỡng thương đi. Sau này chúng ta cùng nhau tu luyện.
Các lớp khác của năm nhất đều đã tới. Đường Vũ Lân không nhìn thấy Trương Dương Tử, chân bị gãy chắc là không đi được, còn Vương Kim Tỷ và Tạ Giải tay đều phải treo băng.
Đi đầu không phải là chủ nhiệm Long Hằng Húc tới, mà là Viện trưởng Úc Trẫm.
Long Hằng Húc nhìn Úc Trẫm hội ý, rồi lên tiếng, Hôm nay triệu tập mọi người tổ chức đại hội dành cho năm nhất, là có hai việc muốn tuyên bố. Thứ nhất, bởi vì năm nhất năm nay khá đặc biệt, lớp chiến thắng năm nhất sẽ không được tiếp tục khiêu chiến thi đấu lên lớp cao hơn nữa. Các lớp sẽ được điều chỉnh lại theo kết quả thi đấu vừa qua. Lớp Năm trở thành Lớp Một, bốn lớp còn lại cứ thế mà tính.
Không cho tiếp thi đấu lên lớp nữa? Đám Lớp Năm cũ nhảy dựng lên, không được thi đấu lên lớp, nghĩa là không được vượt cấp khiêu chiến, nghĩa là không có giải thưởng thi đấu vượt cấp!
Cô gái rất đẹp, mặt mũi thanh tú, đôi mắt to tròn, dáng vẻ rạng rỡ, làm Đường Vũ Lân ngẩn người.
Xin, xin lỗi. Đường Vũ Lân lên tiếng. Đẹp quá! Còn đẹp hơn Lưu Ngữ Tâm học tỷ nữa.
Tiểu học đệ, chạy bộ phải chú ý. Thiếu nữ xoa đầu nó, cười tủm tỉm.
Ồ, dễ thương quá. Thiếu nữ nhìn đôi mắt nhìn còn có vẻ to hơn cả mắt mình của Đường Vũ Lân, hàng mi dài cong cong, ma xui quỷ khiến bẹo má nó một cái, khẽ cười, quay người chạy đi.
Cái bẹo má làm Đường Vũ Lân tỉnh táo hẳn. Học tỉ xinh đẹp chạy bộ ở đây, vậy là học trong hệ sơ cấp?
Thiếu nữ đã chạy xa, Đường Vũ Lân mới bắt đầu chạy tiếp. Nó quá khỏe, nên chỉ sau chốc lát đã đuổi kịp người ta.
Tiểu học đệ, ngươi tên là gì? Thiếu nữ nghiêng đầu hỏi.
Ta là Đường Vũ Lân, học viên năm nhất, học tỷ học năm mấy? Vì tính háo thắng, nó không nói mình học Lớp Năm, dù sao, bây giờ cũng đã nên được gọi là Lớp Một.
Còn nhỏ mà không lo học, muốn tán tỉnh học tỷ hả? Thiếu nữ liếc nó, ánh mắt nghịch ngợm.
Ta, ta không... mặt Đường Vũ Lân đỏ bừng.
Hi hi, nhóc con xấu hổ nhìn dễ thương quá! Như vậy đi, chúng ta thi mười vòng, nếu ngươi thắng, ta sẽ nói cho ngươi biết. Thiếu nữ nói xong, lập tức tăng tốc vọt đi.
Mười vòng?
Đường Vũ Lân đâu có sợ, tăng tốc, đuổi theo.
Thiếu nữ cao hơn nó nửa cái đầu, chạy băng băng, tóc dài bay bay, dáng chạy rất đẹp, cả người căng đầy sức sống.
Đường Vũ Lân thể lực mạnh mẽ, tuy dáng vóc hơi thua kém chút, nhưng lại có ưu thế về tốc độ. Nó quyết định không vượt qua cô gái, nó muốn ngắm cô.
Cho nên, nó duy trì một khoảng cách nhất định, chạy theo sau cô.
Thiếu nữ thể lực cũng không tệ, càng chạy càng nhanh. Hai người thi nhau chạy băng băng.
Mười vòng sắp kết thúc.
Chỉ còn chừng một trăm mét.
Đường Vũ Lân tăng tốc, cả người vọt mạnh lên, khi còn cách vạch đích năm mươi mét, đã dễ dàng vượt qua thiếu nữ.
Ai da!!!. Tiếng kêu đau đột nhiên từ phía sau truyền tới.
Đường Vũ Lân vội quay đầu lại nhìn. Một bóng màu hồng lướt vụt qua mặt nó, cán qua đích.
Ha ha, nhóc ngố, mắc lừa rồi! cô gái cười lảnh lót, trong veo.
Rõ ràng bị gạt, nhưng thấy cô cười rạng rỡ vui vẻ quá, Đường Vũ Lân lại không thấy giận chút nào.
Nó chạy tới,đứng trước mặt cô, cúi đầu, Học tỷ thật là lợi hại.
Thiếu nữ nhìn cái vẻ ngại ngùng của nó, cười càng thêm vui vẻ, Được rồi, không đùa ngươi người, tiểu học đệ thể lực không tệ tí nào. Cố mà duy trì nha. Nói xong, cô quay người đi về Lầu Ký Túc Xá, tay vẫy vẫy ra sau, tạm biệt Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân nhìn theo, trong lòng có cảm giác kì kì, nó không biết đây là cảm giác gì, chỉ biết mình rất thích nhìn theo học tỉ này.
Ta là Âu Dương Tử Hinh, Lớp Một năm thứ năm. Tiếng thiếu nữ từ xa bay tới.
Âu Dương Tử Hinh, tên đẹp quá. Đừng nhìn, học tỷ đi xa rồi. một giọng nói khó chịu vang lên sau lưng nó.
Nó quay phắt lại, cái mặt đầy hài hước của Tạ Giải đứng cách đó k hông xa, tay còn đeo băng, nửa cười nửa không nhìn nó.
Ngươi khỏe rồi? Tay thế nào? Đường Vũ Lân mừng rỡ chạy lại.
Không sao cả, xương đã nối lại, được Hồn Kỹ hệ trị liệu trị cho rồi. Phải mười ngày nữa mới trở lại bình thường. Giỏi nhỉ Vũ Lân, ta đây mới một đêm không về, ngươi đã cua cả học tỉ, trình độ tăng vọt ha.
Ta đâu có. Đường Vũ Lân vội chối.
Không có à? Trình độ thật, người ta ngay cả tên cũng nói cho ngươi nghe rồi còn gì. Ờ, mà ngươi chưa bao giờ nghe thấy cái tên Âu Dương Tử Hinh thật à? Tạ Giải cười xấu xa.
Chưa! Đường Vũ Lân ngẩn người.
Tạ Giải nói: Là hoa hậu của hệ trung cấp chúng ta đó! Ngươi không biết? Nghe nói hệ cao cấp có nhiều học trưởng theo đuổi người ta lắm. Người ta là năm thứ năm, lớn hơn chúng ta bốn tuổi lận đấy. Ngươi đừng có mơ.
Đường Vũ Lân bất đắc dĩ, Ngươi nói ngươi cũng còn nhỏ, mà sao trong lòng chỉ nghĩ tới mỗi chuyện đó? Ta chỉ là thấy học tỷ đẹp quá, chỉ là ý thưởng thức mà thôi, không có ý gì khác cả!
Tạ Giải nhếch mép, Thôi đi, nhìn theo người ta đến ngây cả ra, còn không chịu nhận. Nhưng mà thôi, bộ dạng ngươi dễ thương thế kia, học tỉ ai mà chả thích? Trong lòng thằng con trai nào cũng nhớ kĩ tên một học tỉ hết.
Trong lòng thằng con trai nào cũng nhớ kĩ tên một học tỉ?
Đường Vũ Lân giật mình, Âu Dương Tử Hinh, nó sẽ nhớ kĩ cái tên này.
Ăn sáng xong, rồi tới lớp. Đám học viên đã được thông báo, tất cả các lớp năm nhất đều tới sân để tham dự hội nghị năm nhất các cấp do trường tổ chức.
Tạ Giải bị thương, nhưng tình hình đã ổn định, nên cũng được đi.
Vũ Trường Không vẫn lạnh tanh như thường, dẫn đám học viên Lớp Năm đi tới sân.
Lớp Năm bây giờ xưa đâu bằng nay, lúc bọn chúng tới sân, các lớp khác đều quay sang nhìn, chủ yếu là nhìn Đường Vũ Lân, Tạ Giải và Cổ Nguyệt.
Đường Vũ Lân là đứa được quan sát kĩ nhất, biểu hiện vượt trội của nó vào khúc cuối ngày hôm qua khiến nhiều người rất ấn tượng!
Chúng ta trở thành người nổi tiếng rồi? Cổ Nguyệt khẽ nói.
Tạ Giải khinh bỉ liếc cô, Đầu óc thiển cận, chỉ là bị người ta nhìn thôi! Nói chính xác, là chỉ có Vũ Lân là nổi tiếng thôi. Ta nghe nói, ngày hôm qua chính là nhờ hắn chúng ta mới thắng đó. Ừ, Vũ Lân vẫn chưa cám ơn ngươi báo thù cho ta!
Đường Vũ Lân lắc đầu, Thật ra ta không nên làm như vậy. Bọn họ làm ngươi bị thương là họ không đúng, nhưng ta đánh họ bị thương, ta cũng không đúng, vì mọi người đều là đồng học.
Cổ Nguyệt hừ lạnh, Ngươi nhìn tính tình của Vũ Lân rồi nhìn lại ngươi đi. Ta có thành người nổi tiếng hay không cũng chẳng sao, dù sao kẻ bị người ta đánh cho ngất xỉu tại chỗ đó mới là kẻ không biết tự lượng sức mình.
Ngươi —— Tạ Giải hằm hằm nhìn Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt khinh bỉ: Thế nào? May cho ngươi không phải đối thủ của ta, tay thành ra thế kia rồi, còn muốn ra vẻ?
Ta nhịn! Tạ Giải rầu rĩ, hắn không thể không chịu đựng! Hai tay đều bị thương, không dùng được võ hồn võ kĩ, chẳng làm cái gì được.
Đường Vũ Lân đã quen nghe hai người đấu võ mồm, ôm vai Tạ Giải, Hôm qua là ta gặp may, bọn họ thực sự là rất mạnh, lo dưỡng thương đi. Sau này chúng ta cùng nhau tu luyện.
Các lớp khác của năm nhất đều đã tới. Đường Vũ Lân không nhìn thấy Trương Dương Tử, chân bị gãy chắc là không đi được, còn Vương Kim Tỷ và Tạ Giải tay đều phải treo băng.
Đi đầu không phải là chủ nhiệm Long Hằng Húc tới, mà là Viện trưởng Úc Trẫm.
Long Hằng Húc nhìn Úc Trẫm hội ý, rồi lên tiếng, Hôm nay triệu tập mọi người tổ chức đại hội dành cho năm nhất, là có hai việc muốn tuyên bố. Thứ nhất, bởi vì năm nhất năm nay khá đặc biệt, lớp chiến thắng năm nhất sẽ không được tiếp tục khiêu chiến thi đấu lên lớp cao hơn nữa. Các lớp sẽ được điều chỉnh lại theo kết quả thi đấu vừa qua. Lớp Năm trở thành Lớp Một, bốn lớp còn lại cứ thế mà tính.
Không cho tiếp thi đấu lên lớp nữa? Đám Lớp Năm cũ nhảy dựng lên, không được thi đấu lên lớp, nghĩa là không được vượt cấp khiêu chiến, nghĩa là không có giải thưởng thi đấu vượt cấp!
/610
|