Hồn cầu bên trong trắng nõn, lẳng lặng bò lổm ngổm như một tiểu tử.
Nhìn qua thật sự là quá nhỏ bé, khoảng chừng chỉ dài chục cm, mảnh khảnh còn không bằng hài đầu ngón tay, toàn thân hiện ra màu vàng đất, phải đặc biệt nhìn kỹ, mới có thể phân biệt ra được trên người nó có từng cục hình thoi nhỏ luôn phiến.
- Đây là hồn?
Đường Tư Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Truyện Linh Sư, trong giọng nói tràn đầy thắc mắc.
Loại này là sinh vật nhỏ, đại đa số mọi người biết, bởi vì nó rất thông thường, thảo xà, một loại động vật vô hại nhỏ, mặc dù là xà loại, nhưng nó tuyệt đối có thể coi là đứng đầu cái chủng tộc còn sót lại.
Thành niên thảo xà có thể dài được hai mươi cm đến ba mươi cm, to bằng ngón tay, có một bộ phận nhỏ thuộc côn trùng.
Dùng từ đơn giản nhất để miêu tả nó, chỉ sáu chữ là đủ rồi, cả người lẫn vật vô hại.
Từ khi Vũ Hồn thức tỉnh, bản thân có hồn lực tới nay, Đường Vũ Lân đối với mình có qua vô số huyễn tưởng. Ảo tưởng bản thân hồn là dạng gì, sẽ làm sao cùng Lam Ngân Thảo Vũ Hồn kết hợp, do đó cải thiện bản thân Vũ Hồn, để cho Vũ Hồn trở nên cường đại, dành cho mình một cái huyễn khốc hồn kỹ, chính thức trở thành Hồn Sư.
Huyễn tưởng là tốt đẹp chính là, hiện thực cũng là tàn khốc như vậy.
Thảo xà? Đây cũng không phải là vấn đề lớn, mà là hắn căn bản cũng không hiểu rõ ràng, đây chính là vấn đề.
Truyện Linh Sư nhìn thảo xà nhỏ bé cũng là có chút đờ ra, than nhẹ một tiếng, có chút tiếc nuối nói:
- Nhà dột gặp đêm mưa, hài tử, vận khí của ngươi thật sự là...
Trước mắt với cái hồn này, hắn cũng đã biết lai lịch. Muốn nhân tạo hồn cần dựa vào gen hồn thú, bởi hồn thú đã bị diệt sạch, nên gen hồn thú cũng đang không ngừng tuyệt chủng. Cho nên truyền linh tháp mới phải ngày đêm nghiên cứu lai tạo ra hồn mà không cần dựa vào hồn thú.
Thử nghiệm là thành công, nhưng sự thực chứng minh, động vật chế tạo từ gen ra hồn, yếu nhỏ đến đáng thương, căn bản cũng sẽ không có người mua.
Không hề nghi ngờ, thảo xà này trước mắt hắn chính là tàn thứ phẩm, hơn nữa còn không phải là bình thường. Tàn thứ phẩm này, nó thậm chí ngay cả một chút gen của hồn thú cũng không có.
Sau khi tiếp tục thở dài, Truyện Linh Sư gật đầu, nói:
- Ta chắc chắn nó là hồn, chỉ là, nó tương đối nhỏ yếu. Hồn rút ra sau đó, đã bị kích hoạt, yêu cầu trong hai mươi bốn giờ hoàn thành dung hợp. Bằng không, nó sẽ chỉ là biết tiêu tán chết đi. Các ngươi có thể mình quyết định có hay không muốn dung hợp nó, nếu mà từ bỏ nó, các ngươi sau này còn có thể lại tới chọn cái khác hồn.
Đường Tư Nhiên nhìn nhi tử, miễn cưỡng để không biểu hiện nỗi buồn, ôm vai nhi tử:
- Lân Lân, chúng ta về nhà thôi?.
Đường Vũ Lân không nói gì thêm, từ từ bước chân đi ra ngoài.
- Chờ một chút.
Truyện Linh Sư gọi phụ tử Đường Tự Nhiên lại.
- Hồn này, các ngươi ý định từ bỏ nó sao?. Nó mặc dù là động thí nghiệm, nhưng...
Xuất phát từ lòng trắc ẩn, Truyền Linh Sư cố gắng kể lại lai lịch của thảo xà hồn.
Đường Vũ Lân hoàn toàn không biết mình phải làm thế nào, hắn vẫn ôm thật chặt hồn cầu trong lòng thảo xà hồn này cũng thật biết điều khéo léo, cũng không bò ra ngoài hồn cầu, trên thực tế, loại này cấp thấp nhất, cấp hồn thấp nhất, thậm chí ngay cả một điểm trí tuệ cũng không có, nó thậm chí ngay cả đối với ngoại giới cảm ứng cũng không có.
- Nhi tử, đừng buồn nữa. Ba ba sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền. Con yên tâm, trong khoảng thời gian ngắn, nhất định có thể kiếm được một khoản đầy đủ tiền, giúp con mua một cái hồn thích hợp.
Đường Tư Nhiên trong mắt lóe ra ý nghĩ kiên định, vì nhi tử, ông hạ quyết tâm, có một số việc, đúng là vẫn phải đối mặt.
Đường Vũ Lân nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ba ba, ta trở về nhà trước đã.
Na Nhi lẳng lẽ ở một bên, theo Đường Vũ Lân cùng nhau trở về nhà của hắn.
Ngồi trên giường của mình, nhìn hồn trong tay mình, nhìn lại bàn tay xoa lên mặt đầy nước mắt, rốt cục không khống chế được mà trào ra.
Thúc tỉnh Vũ Hồn,thời điểm biết được của mình là Vũ Hồn phế Lam Ngân Thảo, hắn không khóc, dù sao cũng có hồn lực, có hồn lực, liền có cơ hội.
Ba ba nói cho hắn biết, điều kiện gia đình không tốt, sợ rằng không có tiền cho hắn mua hồn, hắn cũng không có khóc. Ba ba nói, chuyện của mình phải tự làm. Mình cũng có thể kiếm tiền. Cũng có thể giúp ba mẹ.
Lần đầu tiên đến Mang Thiên phòng phải dùng thiết chùy để làm việc, hai cánh tay đau đớn muốn nứt ra, thậm chí không thể giơ cánh tay lên lúc ăn cơm, hắn cũng không có khóc. Hắn nỗ lực, thông qua khảo thí, hắn thấy được hi vọng. Có hi vọng, sẽ có khả năng thành công.
Ba năm qua, hắn mỗi ngày rèn luyện trước đài rơi mồ hôi, trong khi các học sinh ở nhà chơi đùa, hắn đang ở cùng từng cục kim loại, so với người khác hắn phải mất thời gian dài hơn để suy tưởng. Khổ nữa mệt mỏi nữa, hắn cũng không có khóc, hắn mỗi ngày đều tươi cười đối mặt với tất cả, mỗi ngày đều nói cho phụ mẫu, đây hết thảy đều rất nhẹ nhàng.
Hiện tại, hắn khóc.
Hiện tại, hắn khóc.
Ba năm, rốt cục có được rồi tiền, rốt cục đem hồn lực tu luyện đến thập cấp, sắp phải thành công rồi. Ba vạn khối, vô số mồ hôi ngưng tụ, chớp mắt một cái hóa ra trước mặt ngay cả một chút xíu gen hồn thú cũng không có. Hết thảy nỗ lực, đều biến thành bọt nước.
Hắn cứng cỏi, hắn kiên cường, hắn bất chấp, vào giờ khắc này dường như đã toàn bộ vỡ òa, hóa thành nước mắt, từng giọt, từng giọt chảy xuôi.
Lệ rơi xuống hồn cầu, dần dần thấm ướt thảo xà nhỏ bé, thân thể thảo xà nhẹ giãy dụa, dường như có chút mằn mặn
Bàn tay nhỏ bé trắng mịn đưa đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng lau nước mắt cho hắn, Na Nhi mắt hoen đỏ, đứng ở trước mặt hắn.
Giờ khắc này, trong lòng của cô phảng phất có gì đó xót xa, ở chung với nhau, hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm trạng thống khổ của hắn.
Thất vọng, bi thương… quanh quẩn quanh quẩn trong Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân muốn hét thật lớn, thế nhưng, vào giờ khắc này, hắn thậm chí ngay cả sức lực để hò hét ra lời đều đã không có.
- Ca ca, ca ca đừng khóc.
Nước mắt cứ tự nhiên tuân rơi, Na Nhi nhào tới, ôm lấy hắn.
Đường Vũ Lân nghẹn ngào:
- Vì sao, thượng thiên đối với ta không công bằng, vì sao, ta cố gắng như vậy lạ không có tới một cơ hội. Ta muốn trở thành Hồn Sư, ta muốn trở thành một cường đại Hồn Sư mà!
Nhìn qua thật sự là quá nhỏ bé, khoảng chừng chỉ dài chục cm, mảnh khảnh còn không bằng hài đầu ngón tay, toàn thân hiện ra màu vàng đất, phải đặc biệt nhìn kỹ, mới có thể phân biệt ra được trên người nó có từng cục hình thoi nhỏ luôn phiến.
- Đây là hồn?
Đường Tư Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Truyện Linh Sư, trong giọng nói tràn đầy thắc mắc.
Loại này là sinh vật nhỏ, đại đa số mọi người biết, bởi vì nó rất thông thường, thảo xà, một loại động vật vô hại nhỏ, mặc dù là xà loại, nhưng nó tuyệt đối có thể coi là đứng đầu cái chủng tộc còn sót lại.
Thành niên thảo xà có thể dài được hai mươi cm đến ba mươi cm, to bằng ngón tay, có một bộ phận nhỏ thuộc côn trùng.
Dùng từ đơn giản nhất để miêu tả nó, chỉ sáu chữ là đủ rồi, cả người lẫn vật vô hại.
Từ khi Vũ Hồn thức tỉnh, bản thân có hồn lực tới nay, Đường Vũ Lân đối với mình có qua vô số huyễn tưởng. Ảo tưởng bản thân hồn là dạng gì, sẽ làm sao cùng Lam Ngân Thảo Vũ Hồn kết hợp, do đó cải thiện bản thân Vũ Hồn, để cho Vũ Hồn trở nên cường đại, dành cho mình một cái huyễn khốc hồn kỹ, chính thức trở thành Hồn Sư.
Huyễn tưởng là tốt đẹp chính là, hiện thực cũng là tàn khốc như vậy.
Thảo xà? Đây cũng không phải là vấn đề lớn, mà là hắn căn bản cũng không hiểu rõ ràng, đây chính là vấn đề.
Truyện Linh Sư nhìn thảo xà nhỏ bé cũng là có chút đờ ra, than nhẹ một tiếng, có chút tiếc nuối nói:
- Nhà dột gặp đêm mưa, hài tử, vận khí của ngươi thật sự là...
Trước mắt với cái hồn này, hắn cũng đã biết lai lịch. Muốn nhân tạo hồn cần dựa vào gen hồn thú, bởi hồn thú đã bị diệt sạch, nên gen hồn thú cũng đang không ngừng tuyệt chủng. Cho nên truyền linh tháp mới phải ngày đêm nghiên cứu lai tạo ra hồn mà không cần dựa vào hồn thú.
Thử nghiệm là thành công, nhưng sự thực chứng minh, động vật chế tạo từ gen ra hồn, yếu nhỏ đến đáng thương, căn bản cũng sẽ không có người mua.
Không hề nghi ngờ, thảo xà này trước mắt hắn chính là tàn thứ phẩm, hơn nữa còn không phải là bình thường. Tàn thứ phẩm này, nó thậm chí ngay cả một chút gen của hồn thú cũng không có.
Sau khi tiếp tục thở dài, Truyện Linh Sư gật đầu, nói:
- Ta chắc chắn nó là hồn, chỉ là, nó tương đối nhỏ yếu. Hồn rút ra sau đó, đã bị kích hoạt, yêu cầu trong hai mươi bốn giờ hoàn thành dung hợp. Bằng không, nó sẽ chỉ là biết tiêu tán chết đi. Các ngươi có thể mình quyết định có hay không muốn dung hợp nó, nếu mà từ bỏ nó, các ngươi sau này còn có thể lại tới chọn cái khác hồn.
Đường Tư Nhiên nhìn nhi tử, miễn cưỡng để không biểu hiện nỗi buồn, ôm vai nhi tử:
- Lân Lân, chúng ta về nhà thôi?.
Đường Vũ Lân không nói gì thêm, từ từ bước chân đi ra ngoài.
- Chờ một chút.
Truyện Linh Sư gọi phụ tử Đường Tự Nhiên lại.
- Hồn này, các ngươi ý định từ bỏ nó sao?. Nó mặc dù là động thí nghiệm, nhưng...
Xuất phát từ lòng trắc ẩn, Truyền Linh Sư cố gắng kể lại lai lịch của thảo xà hồn.
Đường Vũ Lân hoàn toàn không biết mình phải làm thế nào, hắn vẫn ôm thật chặt hồn cầu trong lòng thảo xà hồn này cũng thật biết điều khéo léo, cũng không bò ra ngoài hồn cầu, trên thực tế, loại này cấp thấp nhất, cấp hồn thấp nhất, thậm chí ngay cả một điểm trí tuệ cũng không có, nó thậm chí ngay cả đối với ngoại giới cảm ứng cũng không có.
- Nhi tử, đừng buồn nữa. Ba ba sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền. Con yên tâm, trong khoảng thời gian ngắn, nhất định có thể kiếm được một khoản đầy đủ tiền, giúp con mua một cái hồn thích hợp.
Đường Tư Nhiên trong mắt lóe ra ý nghĩ kiên định, vì nhi tử, ông hạ quyết tâm, có một số việc, đúng là vẫn phải đối mặt.
Đường Vũ Lân nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ba ba, ta trở về nhà trước đã.
Na Nhi lẳng lẽ ở một bên, theo Đường Vũ Lân cùng nhau trở về nhà của hắn.
Ngồi trên giường của mình, nhìn hồn trong tay mình, nhìn lại bàn tay xoa lên mặt đầy nước mắt, rốt cục không khống chế được mà trào ra.
Thúc tỉnh Vũ Hồn,thời điểm biết được của mình là Vũ Hồn phế Lam Ngân Thảo, hắn không khóc, dù sao cũng có hồn lực, có hồn lực, liền có cơ hội.
Ba ba nói cho hắn biết, điều kiện gia đình không tốt, sợ rằng không có tiền cho hắn mua hồn, hắn cũng không có khóc. Ba ba nói, chuyện của mình phải tự làm. Mình cũng có thể kiếm tiền. Cũng có thể giúp ba mẹ.
Lần đầu tiên đến Mang Thiên phòng phải dùng thiết chùy để làm việc, hai cánh tay đau đớn muốn nứt ra, thậm chí không thể giơ cánh tay lên lúc ăn cơm, hắn cũng không có khóc. Hắn nỗ lực, thông qua khảo thí, hắn thấy được hi vọng. Có hi vọng, sẽ có khả năng thành công.
Ba năm qua, hắn mỗi ngày rèn luyện trước đài rơi mồ hôi, trong khi các học sinh ở nhà chơi đùa, hắn đang ở cùng từng cục kim loại, so với người khác hắn phải mất thời gian dài hơn để suy tưởng. Khổ nữa mệt mỏi nữa, hắn cũng không có khóc, hắn mỗi ngày đều tươi cười đối mặt với tất cả, mỗi ngày đều nói cho phụ mẫu, đây hết thảy đều rất nhẹ nhàng.
Hiện tại, hắn khóc.
Hiện tại, hắn khóc.
Ba năm, rốt cục có được rồi tiền, rốt cục đem hồn lực tu luyện đến thập cấp, sắp phải thành công rồi. Ba vạn khối, vô số mồ hôi ngưng tụ, chớp mắt một cái hóa ra trước mặt ngay cả một chút xíu gen hồn thú cũng không có. Hết thảy nỗ lực, đều biến thành bọt nước.
Hắn cứng cỏi, hắn kiên cường, hắn bất chấp, vào giờ khắc này dường như đã toàn bộ vỡ òa, hóa thành nước mắt, từng giọt, từng giọt chảy xuôi.
Lệ rơi xuống hồn cầu, dần dần thấm ướt thảo xà nhỏ bé, thân thể thảo xà nhẹ giãy dụa, dường như có chút mằn mặn
Bàn tay nhỏ bé trắng mịn đưa đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng lau nước mắt cho hắn, Na Nhi mắt hoen đỏ, đứng ở trước mặt hắn.
Giờ khắc này, trong lòng của cô phảng phất có gì đó xót xa, ở chung với nhau, hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm trạng thống khổ của hắn.
Thất vọng, bi thương… quanh quẩn quanh quẩn trong Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân muốn hét thật lớn, thế nhưng, vào giờ khắc này, hắn thậm chí ngay cả sức lực để hò hét ra lời đều đã không có.
- Ca ca, ca ca đừng khóc.
Nước mắt cứ tự nhiên tuân rơi, Na Nhi nhào tới, ôm lấy hắn.
Đường Vũ Lân nghẹn ngào:
- Vì sao, thượng thiên đối với ta không công bằng, vì sao, ta cố gắng như vậy lạ không có tới một cơ hội. Ta muốn trở thành Hồn Sư, ta muốn trở thành một cường đại Hồn Sư mà!
/610
|