Cùng Đông Hải thành không giống chính là, Thiên Hải Thành nhiều núi, vì lẽ đó rất nhiều kiến trúc đều được kiến tạo ở trên núi. Nhìn qua càng thêm trùng điệp chập trùng. Một ít cao lầu lại được xây ở trong núi, mang lại vài phần cảm giác như xuyên thẳng mấy tầng mây.
Dẫn đội của Đông Hải Thành chính là các vị quan chức chính quyền, bọn họ đang cùng đồng cấp tại Thiên Hải Thành bàn bạc một số vấn đề quan trọng.
Bốn người Linh Ban là người dự thi nhỏ nhất trong số những người đến từ Đông Hải Thành. Đối với ngoại giới sự vật đương nhiên không có gì quá quan tâm. Chỉ cần theo đại đội là tốt rồi.
Bọn họ được dẫn tới một căn khách sạn xa hoa, khách sạn có điểm rất đặc sắc, có một nửa kiến trúc ở trong biển, mỗi một căn phòng đều có thể nhìn thấy đại hải. Làm cho người ta có một loại cảm giác như đang phiêu lưu trong lòng biển vậy.
Đường Vũ Lân cùng Tạ Giải ở một phòng, Cổ Nguyệt cùng Hứa Tiểu Ngôn ở trong một phòng khác.
Ngày mai là ngày tiến hành nghi thức khai mạc Hải Thiên Thịnh Diên, đồng thời cũng tiến hành rút thăm, sau mới chính thức thi đấu. Đây là Vũ Trường Không nói cho bọn họ, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Cũng không có căn dặn bọn họ, nên làm sao ứng đối thi đấu.
Leng keng. Tiếng chuông cửa vang lên.
Đường Vũ Lân vội vàng đi mở cửa phòng, ngoài cửa, một bóng người đứng cười tươi rói, chính là Mộ Hi.
Đi theo ta! Mộ Hi lôi kéo Đường Vũ Lân đi ra ngoài.
Đường Vũ Lân bất đắc dĩ quay đầu lại hướng về Tạ Giải trong phòng, nói: Tạ Giải, ta trước tiên cùng sư tỷ đi ra ngoài một chút, chờ một lúc sẽ quay trở lại.
Đi thôi, đi đi. Tạ Giải vào lúc này đã nằm ở trên giường, rất không chú ý hình tượng nhắm mắt lại. Dọc theo con đường này, hắn ngồi ở bên người Vũ Trường Không, tựa hồ mỗi khắc đều có thể cảm nhận được hàn ý từ bên người Vũ lão sư tỏa ra, thật là không có cách nào nghỉ ngơi tốt được. Vào lúc này mặt mày ủ rũ, có chút buồn ngủ.
Sư tỷ, ngươi chậm lại một chút đi. Chúng ta đây là đi làm cái gì à? Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói.
Khai hội. Mộ Hi trả lời rất ngắn gọn, nhìn ngó chung quanh, thấy chung quanh nàng không có ai khác, lúc này mới không có ý tốt giơ tay lên, nhéo nhéo trên đôi má bầu của Đường Vũ Lân.
Sư tỷ! Đường Vũ Lân kháng nghị phất phất tay.
Nhéo ngươi là để mắt ngươi. Được rồi, đến đây. Vừa nói, Mộ Hi đã đẩy Đường Vũ Lân tiến vào trong một cái phòng.
Bên trong gian phòng vào lúc này đã có mười mấy người. Trước ngực mỗi người đều có treo một tấm huy chương Đường Vũ Lân đã rất quen thuộc, huy chương đại diện cho đẳng cấp của Đoán Tạo Sư.
Dẫn đội của Đoán Tạo Sư Hiệp Hội lần này chính là người quen cũ của Đường Vũ Lân, Sầm Nhạc đại sư. Ngoài ra, đều là người trẻ tuổi, lớn tuổi nhất, cũng bất quá cũng chỉ hai mươi mấy tuổi mà thôi.
Sầm Nhạc nhìn thấy Đường Vũ Lân cùng Mộ Hi đi vào, trên khuôn mặt vốn hết sức nghiêm túc nhất thời toát ra nụ cười.
Vũ Lân đến rồi? Đến đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút, những thứ này đều là thế hệ tuổi trẻ kiệt xuất của Đoán Tạo Sư Hiệp Hội chúng ta. Sầm Nhạc giới thiệu cho Đường Vũ Lân từng người trước mắt này.
Trong đó có mấy người Đường Vũ Lân đặc biệt chú ý tới, một tên thanh niên nhìn qua khoảng 17, 18 tuổi, tên là Trịnh Thiên Lân; còn có một người hơn 20 tuổi, tên là Thang Văn Hạo.
Hai người kia mỗi người đều có điểm đặc biệt. Trịnh Thiên Lân đôi cánh tay cực kỳ dài, dài quá đầu gối. Trên ngực mang theo huy chương Đoán Tạo Sư cấp 3. Thang Văn Hạo trước ngực càng sáng chói, mang theo huy chương cấp 4. Là thiên tài trong phòng, trừ Sầm Nhạc ra.
Mộ Hi tuy rằng rất ưu tú, nhưng vẫn chỉ mang huy chương Đoán Tạo Sư cấp 2 mà thôi, nàng hiện tại Thiên Đoán vẫn chưa ổn định, yêu cầu của Mộ Thần đối với nàng phi thường nghiêm ngặt, cũng không để cho nàng thi đậu được lên đến cấp 3.
Người đã đến đông đủ, ta nói tiếp. Mọi người hẳn là đều biết, Đông Hải Thành chúng ta ở trong Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu đã rất lâu không có được thành tích tốt. Mà Đông Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội lại là ngoại lệ. Lần trước, nhóm thiếu niên của chúng đã giành được vị trí thứ 3, nhóm thanh niên thậm chí còn giành được vị trí dẫn đầu, Văn Hạo, lần này ngươi muốn tham gia nhóm thành niên thi đấu, cũng phải không ngừng cố gắng, vì Đông Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội đem về thật nhiều vinh dự.
Thang Văn Hạo tướng mạo phổ thông, vóc người phi thường cường tráng, đôi mắt không to nhưng có ánh sáng nội hàm trong đáy mắt, có vẻ vô cùng trầm ổn.
Vâng, Lão sư.
Đường Vũ Lân thế mới biết, vị này chính là đệ tử đích truyền của Sầm Nhạc đại sư.
Sầm Nhạc hiển nhiên đối với gã đệ tử này phi thường hài lòng, mỉm cười nói: Phát huy được thực lực bình thường của ngươi, nhất định có thể thu được thành tích tốt.
Ánh mắt của Sầm Nhạc tìm đến thứ hai chính là vị trí của Trịnh Thiên Lân, Thiên Lân, ngươi hai năm qua tốc độ tiến bộ rất nhanh, cũng phi thường ổn định. Phát huy ra được thực lực ngươi nên có, trong nhóm thanh niên nhất định sẽ thu được thành tích tốt. Cũng hi vọng ngươi có thể sớm ngày có đột phá, đạt đến cấp 4.
Vâng, Sầm đại sư. Trịnh Thiên Lân hướng về Sầm Nhạc gật gật đầu, nhưng về mặt thái độ cũng không tính là đặc biệt cung kính, ở trên mặt hắn, mơ hồ có mấy phần kiêu căng, mấy phần ngạo mạn.
Ánh mắt Sầm Nhạc cuối cùng rơi vào trên người Đường Vũ Lân cùng Mộ Hi, Cuối cùng chính là hai tiểu hài tử các ngươi. Nếu như nói, trong ba nhóm: thành niên, thanh niên cùng thiếu niên, ta an tâm nhất, cũng chính là các ngươi. Ta nghĩ, cũng không cần ta căn dặn thêm gì nhiều. Các ngươi chỉ cần bình thường phát huy, nhất định có thể mang về hạng nhất cho Đông Hải Thành chúng ta. Ta chờ mong các ngươi lập công!
Lời vừa nói ra, một đám Đoán Tạo Sư thuộc Đông Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội đều phóng ánh mắt nhìn sang. Đối với Mộ Hi cũng còn tốt một ít, nhưng còn Đường Vũ Lân, đối với bọn họ mà nói lại hoàn toàn là khuôn mặt mới.
Đường Vũ Lân là đệ tử của hội trưởng Mộ Thần, chuyện này được Hiệp Hội bảo mật rất nghiêm ngặt. Những người chân chính biết được, cũng chỉ có Mộ Thần cùng Sầm Nhạc mà thôi. Nhiều nhất có thể tính cả Mộ Hi, vì lẽ đó, các Đoán Tạo Sư ở đây đều không nhận ra hắn.
Nghe Lão sư khen như vậy, sau khi có chút kinh ngạc, ánh mắt của Thang Văn Hạo nhìn sang Đường Vũ Lân, thiện ý mỉm cười gật đầu, Đường Vũ Lân vội vàng đáp lễ.
Trịnh Thiên Lân lại nở nụ cười, Mộ Hi muội muội cũng cố gắng nhanh chóng đạt đến cấp 3 đi, trong nhóm thiếu niên quét ngang đám bạn cùng lứa, hạng nhất đã là vật trong túi của muội.
Nếu như là trước đây, hắn khen như thế, Mộ Hi cũng sẽ rất ưng bụng, dù sao, ở trong thế hệ tuổi trẻ nàng đúng là người tài ba. Nhưng mà, hiện tại bên người nàng còn có một tiểu tử tiểu quái vật đang đứng sừng sững ở đấy, lời này nàng làm sao còn có thể tiếp thu được? Nhân gia người ta đã đạt đến cấp 4, lại còn nhỏ hơn mình 4 tuổi.
Ngươi chớ nói lung tung, ta không thể nào nắm hạng nhất. Mộ Hi vội vàng nói.
Trịnh Thiên Lân còn tưởng rằng nàng khiêm tốn, cười ha ha nói: Sao không nắm chắc, ngươi ở tuổi này, coi như dù mới đạt đến cấp 2 đã là cực kỳ hiếm thấy, càng không cần phải nói là tiếp cận trình độ cấp 3. Ánh mắt trước sau của hắn đều không thèm nhìn Đường Vũ Lân ở bên kia.
Tuy rằng Đường Vũ Lân nhìn qua so với bạn cùng lứa tuổi cao to hơn một chút, nhưng cũng không tính đặc biệt khác thường, nhiều lắm tương đương chiều cao của hài tử 12, 13 tuổi thôi. Ngoại trừ Thang Văn Hạo sau khi quan sát, đã thấy được ánh mắt Sầm Nhạc đều rất kỳ vọng đặt trên người Đường Vũ Lân, những người khác hầu như đều giống như Trịnh Thiên Lân, vẫn chỉ cho rằng hắn là người làm nền thôi.
Đường Vũ Lân đối với điều này không chút nào phật lòng, hắn không muốn bị chú ý chút nào. Mang Thiên đã từng nhiều lần căn dặn hắn, ở trong Đoán Tạo Sư Hiệp Hội phải khiêm tốn, biết điều một tí mới có thể giữ vững tâm tính, không nên phân tâm làm giảm tốc độ tiến bộ của bản thân.
Đối với Mang Thiên, Đường Vũ Lân luôn luôn tin tưởng không hề nghi ngờ, chớ nói chi Mộ Thần lão sư cũng căn dặn như vậy. Vì lẽ đó, đối với thi đấu Đoán Tạo Sư lần này, hắn cũng dự định sẽ cố ý đem hạng nhất tặng cho Mộ Hi, ngược lại mình còn kiếm thêm được phần khen thưởng dành cho vị trí thứ nhì, cớ sao lại không làm?
Sầm Nhạc đối với điều này cũng không có bình luận nào thêm, bảo vệ Đường Vũ Lân, là mục tiêu hàng đầu của hắn. Mộ Thần lúc trước cũng đã thông báo, nếu như không phải tốc độ trưởng thành của Đường Vũ Lân thực sự quá nhanh, đã đến thời điểm cần tiếp xúc với giới Đoán Tạo Sư, Mộ Thần thậm chí sẽ không để cho hắn đến dự thi lần này.
Đường Vũ Lân không biết chính là lần này để hắn đến dự thi còn có một nguyên nhân khác, chính là danh ngạch dự thi cấp cao hơn, hay chính là danh ngạch dự thi cùng Đoán Tạo Sư cao tầng ở cấp toàn đại lục. Đạt đến trình độ Đoán Tạo Sư cấp 4, Đường Vũ Lân đã có tư cách này.
Sầm Nhạc nói: Kế tiếp ta sẽ giảng giải cho các ngươi một cách đơn giản về thể lệ thi đấu của cuộc thi. Trước tiên nói về nhóm thiếu niên, nghe xong các ngươi có thể quay về. Hắn vẫn ưu tiên chăm sóc Đường Vũ Lân, đương nhiên, trong mắt các vị Đoán Tạo Sư, Sầm Nhạc đại sư đây là đang chăm sóc Mộ Hi mà thôi.
Ba tổ thi đấu đều có chỗ bất đồng, thi đấu của nhóm thiếu niên chính là khảo nghiệm Đoán Tạo Thuật cơ sở. Thông qua sát hạch để tiến hành sàng lọc.
Vì lẽ đó vòng thứ nhất sát hạch được gọi là Si Thi*, sẽ yêu cầu các ngươi tiến hành Bách Đoán Tạo, còn rèn đúc kim loại hiếm gì, không ai biết, đây là bí mật được bảo mật nghiêm ngặt.
*nếu theo mình hiểu là thi đấu chỉ định bắt buộc.
Sau khi trải qua vòng thứ nhất, sẽ chọn rút ra 64 người ưu tú nhất tham gia vòng thi đấu thứ hai. Vòng thứ hai chính là tự do phát huy, kim loại tùy chọn, cho các ngươi rèn đúc. Có thể thực hiện Đoán Tạo Thuật tới trình độ nào, sẽ thu được điểm như thế ấy.
Mà vòng thứ ba, là sử dụng kim loại các ngươi đoán tạo ở vòng hai chế tạo thành hình thức được quy định. Ba vòng thi này, nghe tới rất đơn giản, nhưng muốn thu được thứ hạng tốt, cần phải có hành động kinh người.
Đến thời điểm dự thi, các ngươi chỉ cần toàn lực phát huy là được rồi. Thu được một trong tám thứ hạng đầu, Hiệp Hội sẽ có khen thưởng thêm, thu được ba vị trí đứng đầu, khen thưởng càng phong phú.
Đồng thời có thể đại biểu Hiệp Hội tham gia Giải Thi Đấu khác ở cùng nhóm tuổi.
Vì lẽ đó, phần thi đấu tiêu chuẩn ta hi vọng các ngươi có thể cố gắng hết sức, bởi vì tiêu chuẩn không phải chúng ta quyết định, ba người đứng đầu sẽ thu được Thiên Hải Liên Minh huy hiệu; cũng chính là vé thông hành cho các ngươi tham dự nội dung thi đấu cùng Đoán Tạo Sư cao tầng, hiểu chưa?
Dẫn đội của Đông Hải Thành chính là các vị quan chức chính quyền, bọn họ đang cùng đồng cấp tại Thiên Hải Thành bàn bạc một số vấn đề quan trọng.
Bốn người Linh Ban là người dự thi nhỏ nhất trong số những người đến từ Đông Hải Thành. Đối với ngoại giới sự vật đương nhiên không có gì quá quan tâm. Chỉ cần theo đại đội là tốt rồi.
Bọn họ được dẫn tới một căn khách sạn xa hoa, khách sạn có điểm rất đặc sắc, có một nửa kiến trúc ở trong biển, mỗi một căn phòng đều có thể nhìn thấy đại hải. Làm cho người ta có một loại cảm giác như đang phiêu lưu trong lòng biển vậy.
Đường Vũ Lân cùng Tạ Giải ở một phòng, Cổ Nguyệt cùng Hứa Tiểu Ngôn ở trong một phòng khác.
Ngày mai là ngày tiến hành nghi thức khai mạc Hải Thiên Thịnh Diên, đồng thời cũng tiến hành rút thăm, sau mới chính thức thi đấu. Đây là Vũ Trường Không nói cho bọn họ, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Cũng không có căn dặn bọn họ, nên làm sao ứng đối thi đấu.
Leng keng. Tiếng chuông cửa vang lên.
Đường Vũ Lân vội vàng đi mở cửa phòng, ngoài cửa, một bóng người đứng cười tươi rói, chính là Mộ Hi.
Đi theo ta! Mộ Hi lôi kéo Đường Vũ Lân đi ra ngoài.
Đường Vũ Lân bất đắc dĩ quay đầu lại hướng về Tạ Giải trong phòng, nói: Tạ Giải, ta trước tiên cùng sư tỷ đi ra ngoài một chút, chờ một lúc sẽ quay trở lại.
Đi thôi, đi đi. Tạ Giải vào lúc này đã nằm ở trên giường, rất không chú ý hình tượng nhắm mắt lại. Dọc theo con đường này, hắn ngồi ở bên người Vũ Trường Không, tựa hồ mỗi khắc đều có thể cảm nhận được hàn ý từ bên người Vũ lão sư tỏa ra, thật là không có cách nào nghỉ ngơi tốt được. Vào lúc này mặt mày ủ rũ, có chút buồn ngủ.
Sư tỷ, ngươi chậm lại một chút đi. Chúng ta đây là đi làm cái gì à? Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói.
Khai hội. Mộ Hi trả lời rất ngắn gọn, nhìn ngó chung quanh, thấy chung quanh nàng không có ai khác, lúc này mới không có ý tốt giơ tay lên, nhéo nhéo trên đôi má bầu của Đường Vũ Lân.
Sư tỷ! Đường Vũ Lân kháng nghị phất phất tay.
Nhéo ngươi là để mắt ngươi. Được rồi, đến đây. Vừa nói, Mộ Hi đã đẩy Đường Vũ Lân tiến vào trong một cái phòng.
Bên trong gian phòng vào lúc này đã có mười mấy người. Trước ngực mỗi người đều có treo một tấm huy chương Đường Vũ Lân đã rất quen thuộc, huy chương đại diện cho đẳng cấp của Đoán Tạo Sư.
Dẫn đội của Đoán Tạo Sư Hiệp Hội lần này chính là người quen cũ của Đường Vũ Lân, Sầm Nhạc đại sư. Ngoài ra, đều là người trẻ tuổi, lớn tuổi nhất, cũng bất quá cũng chỉ hai mươi mấy tuổi mà thôi.
Sầm Nhạc nhìn thấy Đường Vũ Lân cùng Mộ Hi đi vào, trên khuôn mặt vốn hết sức nghiêm túc nhất thời toát ra nụ cười.
Vũ Lân đến rồi? Đến đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút, những thứ này đều là thế hệ tuổi trẻ kiệt xuất của Đoán Tạo Sư Hiệp Hội chúng ta. Sầm Nhạc giới thiệu cho Đường Vũ Lân từng người trước mắt này.
Trong đó có mấy người Đường Vũ Lân đặc biệt chú ý tới, một tên thanh niên nhìn qua khoảng 17, 18 tuổi, tên là Trịnh Thiên Lân; còn có một người hơn 20 tuổi, tên là Thang Văn Hạo.
Hai người kia mỗi người đều có điểm đặc biệt. Trịnh Thiên Lân đôi cánh tay cực kỳ dài, dài quá đầu gối. Trên ngực mang theo huy chương Đoán Tạo Sư cấp 3. Thang Văn Hạo trước ngực càng sáng chói, mang theo huy chương cấp 4. Là thiên tài trong phòng, trừ Sầm Nhạc ra.
Mộ Hi tuy rằng rất ưu tú, nhưng vẫn chỉ mang huy chương Đoán Tạo Sư cấp 2 mà thôi, nàng hiện tại Thiên Đoán vẫn chưa ổn định, yêu cầu của Mộ Thần đối với nàng phi thường nghiêm ngặt, cũng không để cho nàng thi đậu được lên đến cấp 3.
Người đã đến đông đủ, ta nói tiếp. Mọi người hẳn là đều biết, Đông Hải Thành chúng ta ở trong Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu đã rất lâu không có được thành tích tốt. Mà Đông Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội lại là ngoại lệ. Lần trước, nhóm thiếu niên của chúng đã giành được vị trí thứ 3, nhóm thanh niên thậm chí còn giành được vị trí dẫn đầu, Văn Hạo, lần này ngươi muốn tham gia nhóm thành niên thi đấu, cũng phải không ngừng cố gắng, vì Đông Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội đem về thật nhiều vinh dự.
Thang Văn Hạo tướng mạo phổ thông, vóc người phi thường cường tráng, đôi mắt không to nhưng có ánh sáng nội hàm trong đáy mắt, có vẻ vô cùng trầm ổn.
Vâng, Lão sư.
Đường Vũ Lân thế mới biết, vị này chính là đệ tử đích truyền của Sầm Nhạc đại sư.
Sầm Nhạc hiển nhiên đối với gã đệ tử này phi thường hài lòng, mỉm cười nói: Phát huy được thực lực bình thường của ngươi, nhất định có thể thu được thành tích tốt.
Ánh mắt của Sầm Nhạc tìm đến thứ hai chính là vị trí của Trịnh Thiên Lân, Thiên Lân, ngươi hai năm qua tốc độ tiến bộ rất nhanh, cũng phi thường ổn định. Phát huy ra được thực lực ngươi nên có, trong nhóm thanh niên nhất định sẽ thu được thành tích tốt. Cũng hi vọng ngươi có thể sớm ngày có đột phá, đạt đến cấp 4.
Vâng, Sầm đại sư. Trịnh Thiên Lân hướng về Sầm Nhạc gật gật đầu, nhưng về mặt thái độ cũng không tính là đặc biệt cung kính, ở trên mặt hắn, mơ hồ có mấy phần kiêu căng, mấy phần ngạo mạn.
Ánh mắt Sầm Nhạc cuối cùng rơi vào trên người Đường Vũ Lân cùng Mộ Hi, Cuối cùng chính là hai tiểu hài tử các ngươi. Nếu như nói, trong ba nhóm: thành niên, thanh niên cùng thiếu niên, ta an tâm nhất, cũng chính là các ngươi. Ta nghĩ, cũng không cần ta căn dặn thêm gì nhiều. Các ngươi chỉ cần bình thường phát huy, nhất định có thể mang về hạng nhất cho Đông Hải Thành chúng ta. Ta chờ mong các ngươi lập công!
Lời vừa nói ra, một đám Đoán Tạo Sư thuộc Đông Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội đều phóng ánh mắt nhìn sang. Đối với Mộ Hi cũng còn tốt một ít, nhưng còn Đường Vũ Lân, đối với bọn họ mà nói lại hoàn toàn là khuôn mặt mới.
Đường Vũ Lân là đệ tử của hội trưởng Mộ Thần, chuyện này được Hiệp Hội bảo mật rất nghiêm ngặt. Những người chân chính biết được, cũng chỉ có Mộ Thần cùng Sầm Nhạc mà thôi. Nhiều nhất có thể tính cả Mộ Hi, vì lẽ đó, các Đoán Tạo Sư ở đây đều không nhận ra hắn.
Nghe Lão sư khen như vậy, sau khi có chút kinh ngạc, ánh mắt của Thang Văn Hạo nhìn sang Đường Vũ Lân, thiện ý mỉm cười gật đầu, Đường Vũ Lân vội vàng đáp lễ.
Trịnh Thiên Lân lại nở nụ cười, Mộ Hi muội muội cũng cố gắng nhanh chóng đạt đến cấp 3 đi, trong nhóm thiếu niên quét ngang đám bạn cùng lứa, hạng nhất đã là vật trong túi của muội.
Nếu như là trước đây, hắn khen như thế, Mộ Hi cũng sẽ rất ưng bụng, dù sao, ở trong thế hệ tuổi trẻ nàng đúng là người tài ba. Nhưng mà, hiện tại bên người nàng còn có một tiểu tử tiểu quái vật đang đứng sừng sững ở đấy, lời này nàng làm sao còn có thể tiếp thu được? Nhân gia người ta đã đạt đến cấp 4, lại còn nhỏ hơn mình 4 tuổi.
Ngươi chớ nói lung tung, ta không thể nào nắm hạng nhất. Mộ Hi vội vàng nói.
Trịnh Thiên Lân còn tưởng rằng nàng khiêm tốn, cười ha ha nói: Sao không nắm chắc, ngươi ở tuổi này, coi như dù mới đạt đến cấp 2 đã là cực kỳ hiếm thấy, càng không cần phải nói là tiếp cận trình độ cấp 3. Ánh mắt trước sau của hắn đều không thèm nhìn Đường Vũ Lân ở bên kia.
Tuy rằng Đường Vũ Lân nhìn qua so với bạn cùng lứa tuổi cao to hơn một chút, nhưng cũng không tính đặc biệt khác thường, nhiều lắm tương đương chiều cao của hài tử 12, 13 tuổi thôi. Ngoại trừ Thang Văn Hạo sau khi quan sát, đã thấy được ánh mắt Sầm Nhạc đều rất kỳ vọng đặt trên người Đường Vũ Lân, những người khác hầu như đều giống như Trịnh Thiên Lân, vẫn chỉ cho rằng hắn là người làm nền thôi.
Đường Vũ Lân đối với điều này không chút nào phật lòng, hắn không muốn bị chú ý chút nào. Mang Thiên đã từng nhiều lần căn dặn hắn, ở trong Đoán Tạo Sư Hiệp Hội phải khiêm tốn, biết điều một tí mới có thể giữ vững tâm tính, không nên phân tâm làm giảm tốc độ tiến bộ của bản thân.
Đối với Mang Thiên, Đường Vũ Lân luôn luôn tin tưởng không hề nghi ngờ, chớ nói chi Mộ Thần lão sư cũng căn dặn như vậy. Vì lẽ đó, đối với thi đấu Đoán Tạo Sư lần này, hắn cũng dự định sẽ cố ý đem hạng nhất tặng cho Mộ Hi, ngược lại mình còn kiếm thêm được phần khen thưởng dành cho vị trí thứ nhì, cớ sao lại không làm?
Sầm Nhạc đối với điều này cũng không có bình luận nào thêm, bảo vệ Đường Vũ Lân, là mục tiêu hàng đầu của hắn. Mộ Thần lúc trước cũng đã thông báo, nếu như không phải tốc độ trưởng thành của Đường Vũ Lân thực sự quá nhanh, đã đến thời điểm cần tiếp xúc với giới Đoán Tạo Sư, Mộ Thần thậm chí sẽ không để cho hắn đến dự thi lần này.
Đường Vũ Lân không biết chính là lần này để hắn đến dự thi còn có một nguyên nhân khác, chính là danh ngạch dự thi cấp cao hơn, hay chính là danh ngạch dự thi cùng Đoán Tạo Sư cao tầng ở cấp toàn đại lục. Đạt đến trình độ Đoán Tạo Sư cấp 4, Đường Vũ Lân đã có tư cách này.
Sầm Nhạc nói: Kế tiếp ta sẽ giảng giải cho các ngươi một cách đơn giản về thể lệ thi đấu của cuộc thi. Trước tiên nói về nhóm thiếu niên, nghe xong các ngươi có thể quay về. Hắn vẫn ưu tiên chăm sóc Đường Vũ Lân, đương nhiên, trong mắt các vị Đoán Tạo Sư, Sầm Nhạc đại sư đây là đang chăm sóc Mộ Hi mà thôi.
Ba tổ thi đấu đều có chỗ bất đồng, thi đấu của nhóm thiếu niên chính là khảo nghiệm Đoán Tạo Thuật cơ sở. Thông qua sát hạch để tiến hành sàng lọc.
Vì lẽ đó vòng thứ nhất sát hạch được gọi là Si Thi*, sẽ yêu cầu các ngươi tiến hành Bách Đoán Tạo, còn rèn đúc kim loại hiếm gì, không ai biết, đây là bí mật được bảo mật nghiêm ngặt.
*nếu theo mình hiểu là thi đấu chỉ định bắt buộc.
Sau khi trải qua vòng thứ nhất, sẽ chọn rút ra 64 người ưu tú nhất tham gia vòng thi đấu thứ hai. Vòng thứ hai chính là tự do phát huy, kim loại tùy chọn, cho các ngươi rèn đúc. Có thể thực hiện Đoán Tạo Thuật tới trình độ nào, sẽ thu được điểm như thế ấy.
Mà vòng thứ ba, là sử dụng kim loại các ngươi đoán tạo ở vòng hai chế tạo thành hình thức được quy định. Ba vòng thi này, nghe tới rất đơn giản, nhưng muốn thu được thứ hạng tốt, cần phải có hành động kinh người.
Đến thời điểm dự thi, các ngươi chỉ cần toàn lực phát huy là được rồi. Thu được một trong tám thứ hạng đầu, Hiệp Hội sẽ có khen thưởng thêm, thu được ba vị trí đứng đầu, khen thưởng càng phong phú.
Đồng thời có thể đại biểu Hiệp Hội tham gia Giải Thi Đấu khác ở cùng nhóm tuổi.
Vì lẽ đó, phần thi đấu tiêu chuẩn ta hi vọng các ngươi có thể cố gắng hết sức, bởi vì tiêu chuẩn không phải chúng ta quyết định, ba người đứng đầu sẽ thu được Thiên Hải Liên Minh huy hiệu; cũng chính là vé thông hành cho các ngươi tham dự nội dung thi đấu cùng Đoán Tạo Sư cao tầng, hiểu chưa?
/610
|