Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
----------------------------------------------
Ầm. Thái lão đóng cửa phòng, đi ra ngoài. Mọi người cũng không nhìn thấy được khuôn mặt vị lão phụ nhân này lại lộ ra một nụ cười quỷ kế như ý.
Khà khà, trọc thế lão bảo thủ, ắt hẳn giận đến thổi râu trừng mắt. Đáng đời! Mấy tên tiểu tử này thiên phú cũng không tệ, nhưng tính cách còn cần phải tôi luyện lại những chỗ hỏng rất nhiều. Hừ, dám từ chối lão nhân gia ta, cũng có ngày ngươi phải cầu xin ta. Ánh mắt lóe sáng, Thái lão hai tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng đi.
Mang theo tâm tình bi phẫn, Linh Ban bốn người đi tới đệ lục quan của Sử Lai Khắc sát hạch.
Nội dung sát hạch của cửa thứ sáu vô cùng quái dị, đề thi chính là, ăn đồ ăn...
Đúng, chính là thi ăn.
Bên cạnh bàn còn có một tấm bảng, mặt trên là một danh sách biểu hiện điểm tương ứng.
Trước mặt mỗi người, đều có một cái khay to, trên mặt khay, chồng chất như một ngọn núi nhỏ toàn là...bánh màn thầu!
Trên danh sách ghi rõ, một hơi ăn được 15 bánh màn thầu là đạt tiêu chuẩn. Mỗi 5 cái nhiều hơn lại tăng 1 điểm. Đồng thời, thời điểm ăn không được vận chuyển hồn lực. Nhất định phải hoàn toàn dựa vào sức ăn bình thường của mình.
Thời điểm Đường Vũ Lân bọn họ nhìn thấy nội dung sát hạch, cũng không khỏi kinh ngạc đến ngây người.
Hứa Tiểu Ngôn, Tạ Giải ánh mắt một thoáng liền rơi vào trên người Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân vẻ mặt có chút quái dị quay đầu nhìn về phía Thẩm Dập, Thẩm lão sư, cái này có thể giúp người khác ăn không?
Thẩm Dập hiện tại vẫn chưa khôi phục lại tâm tình bị đè nén từ lúc nãy, tức giận: Chính ngươi nếu có thể ăn đủ 10 điểm, tùy tiện giúp ai ăn đều được.
Cửa ải thi ăn đồ ăn này nhìn qua rất kỳ quặc, cũng chỉ có Sử Lai Khắc học viện mới có phương thức thi kỳ dị này. Nhưng trên thực tế, thứ nó kiểm tra chính là ý chí của mỗi người.
Ăn đồ ăn sẽ rất áp lực! Đối với một hài tử 15 tuổi bình thường mà nói, 15 bánh màn thầu to như vậy, tuyệt đối là một con số trên trời. Dưới tình huống không dùng hồn lực phụ trợ tiêu hóa, hầu như là không thể ăn được.
Điều này cần ý chí rất lớn để vượt qua, một người thời điểm cố gắng gượng chống đỡ, để có thể kiên trì ăn tiếp, không chỉ thân thể mà ý chí cũng vô cùng trọng yếu. Nơi này có lão sư phụ trách chuyên môn, nhất định sẽ bảo đảm không có ai có thể ăn gian.
Cường độ thân thể Hồn Sư vượt xa người bình thường, hầu như sẽ không xuất hiện tình huống dạ dày nổ tung, nhưng cảm giác chướng bụng cực kỳ khó chịu này, không phải ai cũng có thể vượt qua. Vì lẽ đó, sát hạch này nhìn như đơn giản, nhưng trên thực tế, thường thường sẽ làm thí sinh đau đến không muốn sống.
Nhưng mà ở đây, có một vị không bình thường…
Cảm tạ Thẩm lão sư. Đường Vũ Lân chân thành nói. Hắn thậm chí còn cho rằng, sát hạch này để ở đây, quả thực chính là vì suy nghĩ cho cái bụng của hắn…
Hai tay tìm tòi, một tay 2 bánh, lập tức 4 cái bánh màn thầu liền rơi vào trong tay Đường Vũ Lân. Chưa kể, bánh màn thầu này chưng phi thường xốp, co dãn mười phần. Một luồng diện hương truyền đến, cái bụng của Đường Vũ Lân đã truyền đến tiếng kêu ùng ục ùng ục .
Đồ ăn mà Cổ Nguyệt để dành cho hắn ăn lúc sáng sớm, trải qua sát hạch liên tục, khí huyết trong cơ thể đã tiêu hao rất nhiều, đã sớm đói đến mức “da bụng đụng da lưng”. Giờ lại được có đồ để ăn, quả thực là một thế giới đầy tươi đẹp và hạnh phúc!
Gặm ba nhát hết 1 cái, chỉ trong vài lần hô hấp, 4 cái bánh màn thầu đã tiến vào trong bụng của Đường Vũ Lân.
Vừa nghe Thẩm Dập nói có thể ăn giúp, Tạ Giải trực tiếp gác hai tay ra sau đầu, ngồi xuống trên ghế, nhàn nhã chờ. Hứa Tiểu Ngôn lại càng bình tĩnh hơn, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu minh tưởng. Chỉ có Cổ Nguyệt, cũng cầm lấy một cái bánh bao, bồi tiếp Đường Vũ Lân cùng ăn.
Thẩm Dập khẽ nhíu mày, hai tên kia là có ý gì? Làm sao lại không bắt đầu ăn, nàng vội vàng nhắc nhở: Cửa ải này, các ngươi tối đa chỉ có nửa canh giờ, trong vòng nửa canh giờ nhất định phải hoàn thành, đến thời điểm đó các ngươi ăn được bao nhiêu cái sẽ tính bấy nhiêu điểm đó!
Tạ Giải cười nói: Thẩm lão sư, ngài chờ xem đi.
Trong lúc bọn họ còn đang nói chuyện, Đường Vũ Lân bên này đã bỏ 8 cái bánh màn thầu vào bụng, hắn thoải mái thở dài một hơi, vỗ vỗ cái bụng, trong bụng có ít đồ, nhất thời thoải mái hơn nhiều.
Hắn tại sao lại có thể ăn nhiều như vậy? Là vì thân thể cần, đồng thời, dịch vị của hắn nhiều hơn hẳn người thường, năng lực tiêu hóa cực mạnh, ít nhất cũng gấp hơn 10 lần người thường. Dưới tình huống đói bụng, 8 cái bánh màn thầu đi xuống, hầu như là trong nháy mắt đều đã biến thành chất dinh dưỡng.
Thẩm Dập cho rằng hắn ăn nhiều nên không thoải mái, Ngươi ăn từ từ, cửa ải này không cần nhanh, chỉ cần ăn đầy đủ số lượng là được, ăn quá nhanh tiêu hóa sẽ càng chậm hơn, sẽ ảnh hưởng ngươi phía sau...
Lời nàng còn chưa nói hết, đã thấy Đường Vũ Lân lại tiếp tục bốc lấy 4 cái bánh màn thầu, trong thời gian nàng nói chuyện, đã xử lý xong 2 cái. Hơn nữa nhìn dáng vẻ lại vô cùng ung dung.
Tạ Giải cười hắc hắc nói: Thẩm lão sư, ngài không cần lo lắng cho đội trưởng của tụi em, hắn kỳ thực mạnh mẽ nhất cũng không phải sức chiến đấu, mà là lượng cơm ăn đó! Một người có thể ăn sạch sẽ căn tin của toàn bộ học viện, có tí tẹo bánh màn thầu ấy thì tính là cái gì?
Không phải sao? Thời điểm bọn họ ở Đông Hải học viện, ăn đều là món ăn Giáp dinh dưỡng phong phú. Mà dinh dưỡng phong phú, mang ý nghĩa giá cả rất đắt. Đương nhiên, nếu đồ ăn giàu dinh dưỡng, lượng cơm Đường Vũ Lân ăn còn có thể ít hơn một chút, bởi vì năng lượng sung túc.
Nhưng những bánh màn thầu trước mắt này, lượng chất dinh dưỡng cũng không bao nhiêu, số lượng hắn ăn còn có thể nhiều hơn.
Sau đó, Thẩm Dập liền chứng kiến được cái gì gọi là Thùng-Cơm-Di-Động huyền thoại.
Một mâm bánh màn thầu tổng cộng có 50 cái, Đường Vũ Lân vừa ăn vừa tính toán, 15 cái 6 điểm, 20 cái 7 điểm, 30 chính là 9 điểm, 35 cái là 10 điểm.
35 cái là đủ điểm tuyệt đối!
Hắn chỉ dùng không tới 8 phút, 35 cái bánh trước mặt đã...biến mất. Ngay cả Cổ Nguyệt trong lúc vô tình cũng mới ăn có 4, 5 cái.
Sau đó Đường Vũ Lân bắt đầu vận dụng kỹ năng “ăn như hạm”, đi tới bên cạnh Hứa Tiểu Ngôn, lần này vẻn vẹn chỉ mất 7 phút rưỡi, đã xong hết 35 cái. Lại sau đó là Tạ Giải.
Thẩm Dập ánh mắt lúc đầu là kinh ngạc, sau đó dần dần biến hóa thành khiếp sợ, lại sau đó là dại ra, cuối cùng là thẫn thờ...
Chỉ trên dưới 20 phút, Tạ Giải cùng Hứa Tiểu Ngôn đã hoàn thành phần thi với 35 cái bánh vào bụng…Đường Vũ Lân. Tính tới lúc này, Đường Vũ Lân đã ăn 105 cái bánh màn thầu. Nhưng ngay cả cái bụng hắn vẫn còn không nhô lên.
Thẩm Dập hoàn toàn có thể khẳng định, bọn họ không hề sử dụng lấy một điểm hồn lực. Lão sư phụ trách giám thị bên cạnh cũng đã xem đến choáng váng. Hắn giám thị thời gian dài như vậy, còn chưa bao giờ gặp phải chuyện tương tự.
Đường Vũ Lân cuối cùng đi tới bên cạnh Cổ Nguyệt, Cổ Nguyệt đứng lên, đem chỗ ngồi tặng cho hắn, sau đó cầm lấy bánh màn thầu đưa cho hắn. Đường Vũ Lân liền ngồi xuống đó nhanh chóng ăn tiếp.
Tốc độ Cổ Nguyệt đưa bánh cho hắn, trên căn bản cũng chỉ có thể theo kịp tốc độ hắn ăn mà thôi.
Tổng cộng từ nãy đến giờ 28 phút trôi qua, Cổ Nguyệt 35 bánh cũng đã ăn xong. Nhưng Đường Vũ Lân cả một chút ý định dừng lại vẫn không có.
Thời gian trôi qua…
Đã đến giờ! Giám khảo thẫn thờ hô.
Đến lúc này toàn bộ bàn ăn của Cổ Nguyệt đã bị ăn sạch, thậm chí nhiều bàn ăn bên cạnh cũng đã không còn lấy một cái bánh bao nào.
Như vậy mà cũng được?
Đường Vũ Lân vỗ vỗ cái bụng, có chút chưa đã thèm hướng về Thẩm Dập nói: Thẩm lão sư, chúng em đều được điểm tuyệt đối chứ?
Thẩm Dập gật gật đầu, xoay người lại đi ra ngoài, quái vật, thật sự có tiềm lực quái vật. Không, hắn vốn là cái quái vật đội lốt người mới đúng? Cái bụng của hắn là động không đáy sao?
Thẩm lão sư, mấy cái bánh màn thầu còn lại em có thể…mang đi không? Sáng sớm hôm nay không ăn cơm...
Thẩm Dập dưới chân lảo đảo một thoáng, phất phất tay, ra hiệu cho hắn cứ tùy tiện.
Đường Vũ Lân không chút khách khí lấy ra mấy cái túi, gom sạch hết những cái bánh còn sót lại sau trận thảm sát. Sau khi cất kĩ vào trong nhẫn trữ vật của mình, lúc này mới hài lòng đi theo phía sau nàng.
Trải qua nửa canh giờ nghỉ ngơi này, hơn nữa lại được bổ sung năng lượng, hắn cảm giác huyết mạch lực của mình đã khôi phục lại được 7, 8 phần. Nhưng đáng tiếc, chất dinh dưỡng bên trong bánh màn thầu thật sự là quá ít, nếu có thể giàu dinh dưỡng hơn một chút nữa thì thật là tuyệt vời.
Ải thứ sáu cả bốn người đều đạt điểm tuyệt đối? Thái lão ngồi ở trong một căn phòng xa hoa, sắc mặt quái lạ nghe người trung niên trước mặt báo cáo.
Đúng, đều là điểm tuyệt đối. Có người nói, số bánh màn thầu còn sót lại cũng đều bị đóng gói đem đi. Hầu như phần lớn bánh màn thầu đều là do Đường Vũ Lân một mình ăn.
Bản convert lấy từ truyencv.com
----------------------------------------------
Ầm. Thái lão đóng cửa phòng, đi ra ngoài. Mọi người cũng không nhìn thấy được khuôn mặt vị lão phụ nhân này lại lộ ra một nụ cười quỷ kế như ý.
Khà khà, trọc thế lão bảo thủ, ắt hẳn giận đến thổi râu trừng mắt. Đáng đời! Mấy tên tiểu tử này thiên phú cũng không tệ, nhưng tính cách còn cần phải tôi luyện lại những chỗ hỏng rất nhiều. Hừ, dám từ chối lão nhân gia ta, cũng có ngày ngươi phải cầu xin ta. Ánh mắt lóe sáng, Thái lão hai tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng đi.
Mang theo tâm tình bi phẫn, Linh Ban bốn người đi tới đệ lục quan của Sử Lai Khắc sát hạch.
Nội dung sát hạch của cửa thứ sáu vô cùng quái dị, đề thi chính là, ăn đồ ăn...
Đúng, chính là thi ăn.
Bên cạnh bàn còn có một tấm bảng, mặt trên là một danh sách biểu hiện điểm tương ứng.
Trước mặt mỗi người, đều có một cái khay to, trên mặt khay, chồng chất như một ngọn núi nhỏ toàn là...bánh màn thầu!
Trên danh sách ghi rõ, một hơi ăn được 15 bánh màn thầu là đạt tiêu chuẩn. Mỗi 5 cái nhiều hơn lại tăng 1 điểm. Đồng thời, thời điểm ăn không được vận chuyển hồn lực. Nhất định phải hoàn toàn dựa vào sức ăn bình thường của mình.
Thời điểm Đường Vũ Lân bọn họ nhìn thấy nội dung sát hạch, cũng không khỏi kinh ngạc đến ngây người.
Hứa Tiểu Ngôn, Tạ Giải ánh mắt một thoáng liền rơi vào trên người Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân vẻ mặt có chút quái dị quay đầu nhìn về phía Thẩm Dập, Thẩm lão sư, cái này có thể giúp người khác ăn không?
Thẩm Dập hiện tại vẫn chưa khôi phục lại tâm tình bị đè nén từ lúc nãy, tức giận: Chính ngươi nếu có thể ăn đủ 10 điểm, tùy tiện giúp ai ăn đều được.
Cửa ải thi ăn đồ ăn này nhìn qua rất kỳ quặc, cũng chỉ có Sử Lai Khắc học viện mới có phương thức thi kỳ dị này. Nhưng trên thực tế, thứ nó kiểm tra chính là ý chí của mỗi người.
Ăn đồ ăn sẽ rất áp lực! Đối với một hài tử 15 tuổi bình thường mà nói, 15 bánh màn thầu to như vậy, tuyệt đối là một con số trên trời. Dưới tình huống không dùng hồn lực phụ trợ tiêu hóa, hầu như là không thể ăn được.
Điều này cần ý chí rất lớn để vượt qua, một người thời điểm cố gắng gượng chống đỡ, để có thể kiên trì ăn tiếp, không chỉ thân thể mà ý chí cũng vô cùng trọng yếu. Nơi này có lão sư phụ trách chuyên môn, nhất định sẽ bảo đảm không có ai có thể ăn gian.
Cường độ thân thể Hồn Sư vượt xa người bình thường, hầu như sẽ không xuất hiện tình huống dạ dày nổ tung, nhưng cảm giác chướng bụng cực kỳ khó chịu này, không phải ai cũng có thể vượt qua. Vì lẽ đó, sát hạch này nhìn như đơn giản, nhưng trên thực tế, thường thường sẽ làm thí sinh đau đến không muốn sống.
Nhưng mà ở đây, có một vị không bình thường…
Cảm tạ Thẩm lão sư. Đường Vũ Lân chân thành nói. Hắn thậm chí còn cho rằng, sát hạch này để ở đây, quả thực chính là vì suy nghĩ cho cái bụng của hắn…
Hai tay tìm tòi, một tay 2 bánh, lập tức 4 cái bánh màn thầu liền rơi vào trong tay Đường Vũ Lân. Chưa kể, bánh màn thầu này chưng phi thường xốp, co dãn mười phần. Một luồng diện hương truyền đến, cái bụng của Đường Vũ Lân đã truyền đến tiếng kêu ùng ục ùng ục .
Đồ ăn mà Cổ Nguyệt để dành cho hắn ăn lúc sáng sớm, trải qua sát hạch liên tục, khí huyết trong cơ thể đã tiêu hao rất nhiều, đã sớm đói đến mức “da bụng đụng da lưng”. Giờ lại được có đồ để ăn, quả thực là một thế giới đầy tươi đẹp và hạnh phúc!
Gặm ba nhát hết 1 cái, chỉ trong vài lần hô hấp, 4 cái bánh màn thầu đã tiến vào trong bụng của Đường Vũ Lân.
Vừa nghe Thẩm Dập nói có thể ăn giúp, Tạ Giải trực tiếp gác hai tay ra sau đầu, ngồi xuống trên ghế, nhàn nhã chờ. Hứa Tiểu Ngôn lại càng bình tĩnh hơn, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu minh tưởng. Chỉ có Cổ Nguyệt, cũng cầm lấy một cái bánh bao, bồi tiếp Đường Vũ Lân cùng ăn.
Thẩm Dập khẽ nhíu mày, hai tên kia là có ý gì? Làm sao lại không bắt đầu ăn, nàng vội vàng nhắc nhở: Cửa ải này, các ngươi tối đa chỉ có nửa canh giờ, trong vòng nửa canh giờ nhất định phải hoàn thành, đến thời điểm đó các ngươi ăn được bao nhiêu cái sẽ tính bấy nhiêu điểm đó!
Tạ Giải cười nói: Thẩm lão sư, ngài chờ xem đi.
Trong lúc bọn họ còn đang nói chuyện, Đường Vũ Lân bên này đã bỏ 8 cái bánh màn thầu vào bụng, hắn thoải mái thở dài một hơi, vỗ vỗ cái bụng, trong bụng có ít đồ, nhất thời thoải mái hơn nhiều.
Hắn tại sao lại có thể ăn nhiều như vậy? Là vì thân thể cần, đồng thời, dịch vị của hắn nhiều hơn hẳn người thường, năng lực tiêu hóa cực mạnh, ít nhất cũng gấp hơn 10 lần người thường. Dưới tình huống đói bụng, 8 cái bánh màn thầu đi xuống, hầu như là trong nháy mắt đều đã biến thành chất dinh dưỡng.
Thẩm Dập cho rằng hắn ăn nhiều nên không thoải mái, Ngươi ăn từ từ, cửa ải này không cần nhanh, chỉ cần ăn đầy đủ số lượng là được, ăn quá nhanh tiêu hóa sẽ càng chậm hơn, sẽ ảnh hưởng ngươi phía sau...
Lời nàng còn chưa nói hết, đã thấy Đường Vũ Lân lại tiếp tục bốc lấy 4 cái bánh màn thầu, trong thời gian nàng nói chuyện, đã xử lý xong 2 cái. Hơn nữa nhìn dáng vẻ lại vô cùng ung dung.
Tạ Giải cười hắc hắc nói: Thẩm lão sư, ngài không cần lo lắng cho đội trưởng của tụi em, hắn kỳ thực mạnh mẽ nhất cũng không phải sức chiến đấu, mà là lượng cơm ăn đó! Một người có thể ăn sạch sẽ căn tin của toàn bộ học viện, có tí tẹo bánh màn thầu ấy thì tính là cái gì?
Không phải sao? Thời điểm bọn họ ở Đông Hải học viện, ăn đều là món ăn Giáp dinh dưỡng phong phú. Mà dinh dưỡng phong phú, mang ý nghĩa giá cả rất đắt. Đương nhiên, nếu đồ ăn giàu dinh dưỡng, lượng cơm Đường Vũ Lân ăn còn có thể ít hơn một chút, bởi vì năng lượng sung túc.
Nhưng những bánh màn thầu trước mắt này, lượng chất dinh dưỡng cũng không bao nhiêu, số lượng hắn ăn còn có thể nhiều hơn.
Sau đó, Thẩm Dập liền chứng kiến được cái gì gọi là Thùng-Cơm-Di-Động huyền thoại.
Một mâm bánh màn thầu tổng cộng có 50 cái, Đường Vũ Lân vừa ăn vừa tính toán, 15 cái 6 điểm, 20 cái 7 điểm, 30 chính là 9 điểm, 35 cái là 10 điểm.
35 cái là đủ điểm tuyệt đối!
Hắn chỉ dùng không tới 8 phút, 35 cái bánh trước mặt đã...biến mất. Ngay cả Cổ Nguyệt trong lúc vô tình cũng mới ăn có 4, 5 cái.
Sau đó Đường Vũ Lân bắt đầu vận dụng kỹ năng “ăn như hạm”, đi tới bên cạnh Hứa Tiểu Ngôn, lần này vẻn vẹn chỉ mất 7 phút rưỡi, đã xong hết 35 cái. Lại sau đó là Tạ Giải.
Thẩm Dập ánh mắt lúc đầu là kinh ngạc, sau đó dần dần biến hóa thành khiếp sợ, lại sau đó là dại ra, cuối cùng là thẫn thờ...
Chỉ trên dưới 20 phút, Tạ Giải cùng Hứa Tiểu Ngôn đã hoàn thành phần thi với 35 cái bánh vào bụng…Đường Vũ Lân. Tính tới lúc này, Đường Vũ Lân đã ăn 105 cái bánh màn thầu. Nhưng ngay cả cái bụng hắn vẫn còn không nhô lên.
Thẩm Dập hoàn toàn có thể khẳng định, bọn họ không hề sử dụng lấy một điểm hồn lực. Lão sư phụ trách giám thị bên cạnh cũng đã xem đến choáng váng. Hắn giám thị thời gian dài như vậy, còn chưa bao giờ gặp phải chuyện tương tự.
Đường Vũ Lân cuối cùng đi tới bên cạnh Cổ Nguyệt, Cổ Nguyệt đứng lên, đem chỗ ngồi tặng cho hắn, sau đó cầm lấy bánh màn thầu đưa cho hắn. Đường Vũ Lân liền ngồi xuống đó nhanh chóng ăn tiếp.
Tốc độ Cổ Nguyệt đưa bánh cho hắn, trên căn bản cũng chỉ có thể theo kịp tốc độ hắn ăn mà thôi.
Tổng cộng từ nãy đến giờ 28 phút trôi qua, Cổ Nguyệt 35 bánh cũng đã ăn xong. Nhưng Đường Vũ Lân cả một chút ý định dừng lại vẫn không có.
Thời gian trôi qua…
Đã đến giờ! Giám khảo thẫn thờ hô.
Đến lúc này toàn bộ bàn ăn của Cổ Nguyệt đã bị ăn sạch, thậm chí nhiều bàn ăn bên cạnh cũng đã không còn lấy một cái bánh bao nào.
Như vậy mà cũng được?
Đường Vũ Lân vỗ vỗ cái bụng, có chút chưa đã thèm hướng về Thẩm Dập nói: Thẩm lão sư, chúng em đều được điểm tuyệt đối chứ?
Thẩm Dập gật gật đầu, xoay người lại đi ra ngoài, quái vật, thật sự có tiềm lực quái vật. Không, hắn vốn là cái quái vật đội lốt người mới đúng? Cái bụng của hắn là động không đáy sao?
Thẩm lão sư, mấy cái bánh màn thầu còn lại em có thể…mang đi không? Sáng sớm hôm nay không ăn cơm...
Thẩm Dập dưới chân lảo đảo một thoáng, phất phất tay, ra hiệu cho hắn cứ tùy tiện.
Đường Vũ Lân không chút khách khí lấy ra mấy cái túi, gom sạch hết những cái bánh còn sót lại sau trận thảm sát. Sau khi cất kĩ vào trong nhẫn trữ vật của mình, lúc này mới hài lòng đi theo phía sau nàng.
Trải qua nửa canh giờ nghỉ ngơi này, hơn nữa lại được bổ sung năng lượng, hắn cảm giác huyết mạch lực của mình đã khôi phục lại được 7, 8 phần. Nhưng đáng tiếc, chất dinh dưỡng bên trong bánh màn thầu thật sự là quá ít, nếu có thể giàu dinh dưỡng hơn một chút nữa thì thật là tuyệt vời.
Ải thứ sáu cả bốn người đều đạt điểm tuyệt đối? Thái lão ngồi ở trong một căn phòng xa hoa, sắc mặt quái lạ nghe người trung niên trước mặt báo cáo.
Đúng, đều là điểm tuyệt đối. Có người nói, số bánh màn thầu còn sót lại cũng đều bị đóng gói đem đi. Hầu như phần lớn bánh màn thầu đều là do Đường Vũ Lân một mình ăn.
/610
|